Đến trường, cô bước xuống xe trước ánh mắt khinh bỉ của học sinh trong trường. Kìm nén sự khó chịu trong người, Diệp Hải định đứng ra giải vây giúp cô nhưng lại bị chặn lại. Diệp Hải ngạc nhiên nhìn Diệp Nhu đang mặt kiêu căng nhìn đám học sinh kia. Rồi quay lại nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng, cô quay người vào trong xe hướng má của Diệp Hải hôn xuống nhẹ nhàng chấn an nở nụ cười thật tâm nói khẽ:
- Đừng lo cho em. Anh đi làm cẩn thận.- Dương Nhu là một người biết nhân cơ hội. Cô đương nhiên biết Diệp Hải đang có dấu hiệu chuyển sự yêu thương của anh từ Diệp An sang cô. Vì thế cô liền dùng một đòn quyết định đó là sự dịu dàng dựt phắt tâm tư của anh trai đối với Diệp An không còn dù chỉ một chút. Qủa nhiên, trái tim của một tên muội khống thực sự bị “moi” lên còn tình “anh em” giữa Diệp Hải với Diệp An cũng giảm đi chỉ còn chút xíu. Diệp Hải mắt hơi đỏ thầm nghĩ “ em gái của mình thực tội nghiệp” o(╥﹏╥)o
- Cẩn thận nếu ai bắt nạt em thì nhớ nói với anh. Anh sẽ đem toàn bộ gia đình đó đi ăn xin.
- ….Hảo.- Dương Nhu thấy ca ca thiệt trẻ con mà. Sau đó cô quay phắt đi vào trường. Trong mắt Diệp Hải cô giống như hero đang xông pha vào biển lửa thiệt chói mắt. Sau đó lái xe đi.
Dương Nhu nếu biết được suy nghĩ của Diệp Hàn cô sẽ không ngần ngại tháo giày của mình mà phi vào mặt anh đâu.
Dương Nhu dùng vẻ mặt kiêu căng của mình cùng bộ dáng đi có chút yểu điệu vào lớp cô học 10A3 . Cô còn biết trong đó còn có một “chú chó” của Diệp An là Vương Hiên và Diệp An nữa. Vừa vào lớp nhìn thấy Diệp An đang ở trong vòng tay của một nam sinh. Anh chàng này có dáng người cao khoảng 1m75, cơ thịt rắn chắc, gương mặt bảnh trai cùng đôi mắt chim ưng dịu dàng nhìn tiểu bạch thỏ trong tay, người nam sinh kia dùng đầu ngón chân cũng đoán được ra đó là Vương Hiên- con trai cũng là người kế nghiệp nhà họ Vương một gia tộc giàu có thiên về bất động sản. Diệp An như thiếu xương sống dựa vào anh ta, lúc nhìn thấy cô đi vào liền giả bộ vui mừng:
- Chị hôm nay chị chịu đến trường thật sao???
Không nói thì không sao nhưng cô ta vừa dứt lời thì đám học sinh quay phắt về phía cô đồng thời lên giọng khinh bỉ:
- Cô ta tại sao lại chạy tới đây? Chẳng nhẽ lại định quyến rũ Vương Hiên ca ca? Thật trơ chẽn.- Vậy là lớp cư nhiên thành một cái chợ, Vương Hiên nhìn cô bằng con mắt chán ghét cùng khinh thường. Dương Nhu có chút khó chịu nhưng vì tương lai tươi sáng cô nhịn. Dương Nhu bắt đầu véo đùi mình một cái. Nước mắt tuôn ra rất động lòng người nhưng phải có điều kiện là bọn người kia không quen Diệp Nhu đã. Vì điều kiện trên không có nên nước mắt của cô cư nhiên bị cho thành “nước mắt cá sấu”. Cô khẽ biến đổi biểu cảm trên mặt, khiến mọi người có bao nhiêu chán ghét đều hiện ra bấy nhiêu đáng ghét.
- Hiên sao anh có thể ôm ấp ả hồ ly kia cơ chứ?
Vương Hiên theo dự kiến của cô sa sẩm mặt mày đứng lên. Nhưng điều cô không ngờ anh ta rất thẳng tay tát cô một cái đau điếng. Ha, đừng tưởng Dương Nhu mặt liệt không có cách biểu lộ cảm xúc thật. Cô vốn là người dễ tự ái và tủi thân. Mà khi đã bộc phát thì cô sẽ mất lí trí mà rống lớn đem uất ức trong lòng phun ra như một đứa trẻ đặc biệt với một người đã học qua ngành tâm lí mà nói thì càng đáng sợ hơn. Ví dụ điển hình là ngay lúc này, sau khi bị Vương Hiên tát một cái ngã sõng xoài ra nền nhà. Mấy người Diệp An nhìn thấy cảnh này tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy đắc trí cùng thỏa mãn. Đang chờ Diệp Nhu nổi khùng nhưng họ chỉ thấy Diệp Nhu một tay ôm má một tay nắm chặt, mắt tối sầm mái tóc đỏ xoăn dài che phần lớn biểu cảm trên mặt khiến không khí trong phòng trầm mặc đến đáng sợ. “ Tong!!!” một giọt nước mắt từ trên mắt Diệp Nhu rơi xuống.
Vương Hiên:…
Diệp An:…
Mọi người:…
- Oa~~ -Một tiếng khóc vang dội cất lên khiến mọi người sững sờ. Mọi người nhìn Diệp Nhu bằng ánh mắt kì quái. Diệp An định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp nói lời nào Diệp Nhu đã đúng phắt dậy chỉ thẳng tay vào mặt Vương Hiên mà vừa khóc vừa chửi:
- Tên khốn họ Vương kia!!! Tôi nói cho anh biết từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ còn chưa có ai dám tát tôi như vậy. Anh nghĩ anh là ai? Cha tôi, mẹ tôt hay ông nội tôi??? Loại người yếu đuối chỉ vì tai nạn của mẹ mà liền đổ lỗi cho cha của anh. Anh là loại vô trách nhiệm chỉ biết nghe lời con nhỏ hồ ly kia kích tướng mà hãm hại anh em để kế nghiệp tài sản. Anh là một kẻ không có lập trường thiếu tự tin về bản thân chỉ được cái vẻ bề ngoài là có chút vừa mắt. Anh đừng tưởng bản thân che dấu cảm xúc bằng gương mặt lạnh lùng kia là có thể thoải mái. Anh rất sợ đối diện với sự thật phải không. Hức… Anh thật hèn nhát…- Nói xong cô chạy một mạch ra khỏi cửa không thèm ngoái lại. Vương Hiên sau khi tiếp thu xong những lời Diệp Nhu nói thì sững sờ bởi vì cô nói quá đúng.
Diệp Nhu sau khi chạy ra ngoài dứt khoát đến phòng hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng trường này có chút quái dị. Tuy còn trẻ và đẹp trai nhưng tính tình lúc nóng lúc lạnh không hiểu nổi. Điển hình là Dương Nhu đi vào trong phòng hiệu trưởng anh ta không hề có chút gi gọi là ngạc nhiên cả vẫn ung dung uống trà tiện tay rót cho cô một cốc:
- Em đến đây có chuyện gì?
- Em muốn chuyển trường.- Dương Nhu không lạnh không nhạt nói.
- Lý do?- Vị hiểu trưởng đan tay lại với nhau nhìn cô đầy hứng thú.
- Em muốn tự do.
- Cho nên?
- Cho nên em muốn chuyển tới trường THPT Kandi xếp thứ hai thành phố. Nhưng em muốn thầy giúp em giấu chuyện em chuyển trường.- Diệp Nhu mặt liệt đề nghị.
- Em nói cụ thể hơn đi.
- Em vẫn muốn tới đây học với tư cách học sinh ở đây nhưng không phải thường xuyên.- Diệp Nhu khẽ nhìn biểu cảm trên mặt hiệu trưởng xem thái độ nhưng vô ích. Anh ta vẫn cười thản nhiên. Khiến trên đầu cô có một dải hắc tuyến.
- Hảo, ta chấp nhận. Dù sao ta cũng không phải kiểu người khó tính. – Anh ta cười đứng dậy đi về phía cô hơi khom người xuống đối mặt với cô. Phải công nhận tên này rất đẹp trai da trắng mắt híp môi mỏng bạc tình nhìn có chút yêu nghiệt trên ngực có biển ghi “Lục Dương Hàn”, thảo nào Diệp An lai có ý định với tên này nhưng lại không thành công. Anh vươn bàn tay có những ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ chạm vào má cô nơi cô bị đánh. Gương mặt yêu nghiệt có chút đau lòng hỏi:
- Đau không???
Diệp Nhu còn có chút tủi thân gật gật. Lục Dương Hàn lấy tay xoa xoa má cô an ủi:
- Em cứ ở lại đây đến khi tan học rồi hãng về. Tôi lấy đá chườm giúp em.
- Đừng lo cho em. Anh đi làm cẩn thận.- Dương Nhu là một người biết nhân cơ hội. Cô đương nhiên biết Diệp Hải đang có dấu hiệu chuyển sự yêu thương của anh từ Diệp An sang cô. Vì thế cô liền dùng một đòn quyết định đó là sự dịu dàng dựt phắt tâm tư của anh trai đối với Diệp An không còn dù chỉ một chút. Qủa nhiên, trái tim của một tên muội khống thực sự bị “moi” lên còn tình “anh em” giữa Diệp Hải với Diệp An cũng giảm đi chỉ còn chút xíu. Diệp Hải mắt hơi đỏ thầm nghĩ “ em gái của mình thực tội nghiệp” o(╥﹏╥)o
- Cẩn thận nếu ai bắt nạt em thì nhớ nói với anh. Anh sẽ đem toàn bộ gia đình đó đi ăn xin.
- ….Hảo.- Dương Nhu thấy ca ca thiệt trẻ con mà. Sau đó cô quay phắt đi vào trường. Trong mắt Diệp Hải cô giống như hero đang xông pha vào biển lửa thiệt chói mắt. Sau đó lái xe đi.
Dương Nhu nếu biết được suy nghĩ của Diệp Hàn cô sẽ không ngần ngại tháo giày của mình mà phi vào mặt anh đâu.
Dương Nhu dùng vẻ mặt kiêu căng của mình cùng bộ dáng đi có chút yểu điệu vào lớp cô học 10A3 . Cô còn biết trong đó còn có một “chú chó” của Diệp An là Vương Hiên và Diệp An nữa. Vừa vào lớp nhìn thấy Diệp An đang ở trong vòng tay của một nam sinh. Anh chàng này có dáng người cao khoảng 1m75, cơ thịt rắn chắc, gương mặt bảnh trai cùng đôi mắt chim ưng dịu dàng nhìn tiểu bạch thỏ trong tay, người nam sinh kia dùng đầu ngón chân cũng đoán được ra đó là Vương Hiên- con trai cũng là người kế nghiệp nhà họ Vương một gia tộc giàu có thiên về bất động sản. Diệp An như thiếu xương sống dựa vào anh ta, lúc nhìn thấy cô đi vào liền giả bộ vui mừng:
- Chị hôm nay chị chịu đến trường thật sao???
Không nói thì không sao nhưng cô ta vừa dứt lời thì đám học sinh quay phắt về phía cô đồng thời lên giọng khinh bỉ:
- Cô ta tại sao lại chạy tới đây? Chẳng nhẽ lại định quyến rũ Vương Hiên ca ca? Thật trơ chẽn.- Vậy là lớp cư nhiên thành một cái chợ, Vương Hiên nhìn cô bằng con mắt chán ghét cùng khinh thường. Dương Nhu có chút khó chịu nhưng vì tương lai tươi sáng cô nhịn. Dương Nhu bắt đầu véo đùi mình một cái. Nước mắt tuôn ra rất động lòng người nhưng phải có điều kiện là bọn người kia không quen Diệp Nhu đã. Vì điều kiện trên không có nên nước mắt của cô cư nhiên bị cho thành “nước mắt cá sấu”. Cô khẽ biến đổi biểu cảm trên mặt, khiến mọi người có bao nhiêu chán ghét đều hiện ra bấy nhiêu đáng ghét.
- Hiên sao anh có thể ôm ấp ả hồ ly kia cơ chứ?
Vương Hiên theo dự kiến của cô sa sẩm mặt mày đứng lên. Nhưng điều cô không ngờ anh ta rất thẳng tay tát cô một cái đau điếng. Ha, đừng tưởng Dương Nhu mặt liệt không có cách biểu lộ cảm xúc thật. Cô vốn là người dễ tự ái và tủi thân. Mà khi đã bộc phát thì cô sẽ mất lí trí mà rống lớn đem uất ức trong lòng phun ra như một đứa trẻ đặc biệt với một người đã học qua ngành tâm lí mà nói thì càng đáng sợ hơn. Ví dụ điển hình là ngay lúc này, sau khi bị Vương Hiên tát một cái ngã sõng xoài ra nền nhà. Mấy người Diệp An nhìn thấy cảnh này tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy đắc trí cùng thỏa mãn. Đang chờ Diệp Nhu nổi khùng nhưng họ chỉ thấy Diệp Nhu một tay ôm má một tay nắm chặt, mắt tối sầm mái tóc đỏ xoăn dài che phần lớn biểu cảm trên mặt khiến không khí trong phòng trầm mặc đến đáng sợ. “ Tong!!!” một giọt nước mắt từ trên mắt Diệp Nhu rơi xuống.
Vương Hiên:…
Diệp An:…
Mọi người:…
- Oa~~ -Một tiếng khóc vang dội cất lên khiến mọi người sững sờ. Mọi người nhìn Diệp Nhu bằng ánh mắt kì quái. Diệp An định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp nói lời nào Diệp Nhu đã đúng phắt dậy chỉ thẳng tay vào mặt Vương Hiên mà vừa khóc vừa chửi:
- Tên khốn họ Vương kia!!! Tôi nói cho anh biết từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ còn chưa có ai dám tát tôi như vậy. Anh nghĩ anh là ai? Cha tôi, mẹ tôt hay ông nội tôi??? Loại người yếu đuối chỉ vì tai nạn của mẹ mà liền đổ lỗi cho cha của anh. Anh là loại vô trách nhiệm chỉ biết nghe lời con nhỏ hồ ly kia kích tướng mà hãm hại anh em để kế nghiệp tài sản. Anh là một kẻ không có lập trường thiếu tự tin về bản thân chỉ được cái vẻ bề ngoài là có chút vừa mắt. Anh đừng tưởng bản thân che dấu cảm xúc bằng gương mặt lạnh lùng kia là có thể thoải mái. Anh rất sợ đối diện với sự thật phải không. Hức… Anh thật hèn nhát…- Nói xong cô chạy một mạch ra khỏi cửa không thèm ngoái lại. Vương Hiên sau khi tiếp thu xong những lời Diệp Nhu nói thì sững sờ bởi vì cô nói quá đúng.
Diệp Nhu sau khi chạy ra ngoài dứt khoát đến phòng hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng trường này có chút quái dị. Tuy còn trẻ và đẹp trai nhưng tính tình lúc nóng lúc lạnh không hiểu nổi. Điển hình là Dương Nhu đi vào trong phòng hiệu trưởng anh ta không hề có chút gi gọi là ngạc nhiên cả vẫn ung dung uống trà tiện tay rót cho cô một cốc:
- Em đến đây có chuyện gì?
- Em muốn chuyển trường.- Dương Nhu không lạnh không nhạt nói.
- Lý do?- Vị hiểu trưởng đan tay lại với nhau nhìn cô đầy hứng thú.
- Em muốn tự do.
- Cho nên?
- Cho nên em muốn chuyển tới trường THPT Kandi xếp thứ hai thành phố. Nhưng em muốn thầy giúp em giấu chuyện em chuyển trường.- Diệp Nhu mặt liệt đề nghị.
- Em nói cụ thể hơn đi.
- Em vẫn muốn tới đây học với tư cách học sinh ở đây nhưng không phải thường xuyên.- Diệp Nhu khẽ nhìn biểu cảm trên mặt hiệu trưởng xem thái độ nhưng vô ích. Anh ta vẫn cười thản nhiên. Khiến trên đầu cô có một dải hắc tuyến.
- Hảo, ta chấp nhận. Dù sao ta cũng không phải kiểu người khó tính. – Anh ta cười đứng dậy đi về phía cô hơi khom người xuống đối mặt với cô. Phải công nhận tên này rất đẹp trai da trắng mắt híp môi mỏng bạc tình nhìn có chút yêu nghiệt trên ngực có biển ghi “Lục Dương Hàn”, thảo nào Diệp An lai có ý định với tên này nhưng lại không thành công. Anh vươn bàn tay có những ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ chạm vào má cô nơi cô bị đánh. Gương mặt yêu nghiệt có chút đau lòng hỏi:
- Đau không???
Diệp Nhu còn có chút tủi thân gật gật. Lục Dương Hàn lấy tay xoa xoa má cô an ủi:
- Em cứ ở lại đây đến khi tan học rồi hãng về. Tôi lấy đá chườm giúp em.
/46
|