Đối với lời nói của của Chu Linh Lan, Lục Dương Hàn có chút tức giận. Anh cảm thấy cô gái của anh có sức hút không nhỏ, đàn ông thì không nói làm gì rồi ngay cả thiếu nữ như Chu Linh Lan mềm mại đáng yêu ngàn người mơ ước cũng không thoát.
Lục Dương Hàn bây giờ cảm thấy máu trong cơ thể sôi lên, anh lập tức không thèm đếm xỉa Chu Linh Lan là thanh mãi trúc mã của mình mà lập tức túm cổ ném ra khỏi phòng đóng cửa khóa chốt, gọi điện cho lái xe nhà anh đến đón Chu Linh Lan về mặc kệ Chu Linh Lan tức giận gào thét bên ngoài. Một chuỗi hành động của anh nhanh đến mức Dương Nhu chưa thể định thần kịp. Trong mắt cô chỉ thấy Chu Linh Lan vừa ở trước mắt mình kêu thích mình liền không dấu hiệu biến mất, kêu thét bên ngoài cửa. Khi định thần thì đã thấy Lục Dương Hàn u ám nhìn mình rồi. Cô có thể đoán tám chín phần lí do Lục Cảnh Hàn nhìn mình như thế rồi. Vì thế để phá cái không khí ngột ngạt trong phòng cô ha ha cười một tiếng:
- Cái này em cũng không biết tại sao lại thành như vậy.
Rồi như thể nhớ ra gì đó liền nhún vai:
- Đó là thanh mãi trúc mã của anh em còn tưởng bản thân mình sẽ giống như mấy thể loại phim cung đấu giành tranh sủng. Ai biết được bản thân lại thành hoàng thượng để anh biến thành hoàng hậu mà tranh sủng với mấy cung tần mĩ nữ chứ.
Lục Dương Hàn không hiểu nghe lời cô nói xong nghĩ cái gì mà bước tới ôm cô lên đặt lên sofa, chưa để cô phản ứng đã ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô mà liếm mút, chưa dừng ở đó môi anh di chuyển sang vùng xương quai xanh của Dương Nhu hung hăng hôn xuống. Cái tay biến thái không yên phận vuốt ve đùi cô gây kích thích.
Dương Nhu hoảng loạn, lần đầu tiên bị đàn ông làm mấy chuyện đỏ mặt như vậy, cho dù là người đó là bạn trai cô đi nữa. Dù sao cô chính là lớn lên trong sự giáo dục lành mạnh của người lớn, đầu óc bị tô đen là nhờ mấy cuốn tiểu thuyết. Cho dù là thế lí thuyết cũng chỉ lí thuyết cô vẫn không chịu đựng được thực tế. Cô lập tức đẩy Lục Dương Hàn ra. Giọng nói phát ra đầy dư vị ngọt ngào của dục vọng:
- Anh làm gì thế hả?
Dương Hàn nghe vậy có chút vui vẻ, anh chuyển lên vành tai khẽ cắn lên làm cơ thể Dương Nhu hơi run rẩy:
- Thần thiếp đang lấy lòng hoàng thượng chẳng nhẽ người vẫn thấy chưa hài lòng, hửm ~ -Hơi nóng phả vào tai tai kết hợp giọng nói từ tính đầy quyến rũ của Lục Dương Hàn khiến thâm tâm Dương Nhu không thể không ngừng gào thét: Tên đàn ông này so với mấy tên nam chính kia có sức quyễn rũ hơn gấp chục lần luôn ấy chứ!!!!
- Hài lòng, hài lòng. Anh đứng dậy cho em, em mới có 17 tuổi anh còn làm nữa là vi phạm pháp luật đấy.- Dương Nhu bây giờ cảm thấy lúng túng lắm rồi nên lấy bậy lí do. Nhưng nói xong liền muốn vả cho bản thân một cái. Nhà họ Lục thế lực về kinh tế kinh khủng như thế nào có ai dám bắt anh ta cơ chứ~
- Pháp luật ?
Lục Dương Hàn khẽ cười. Tuy là biết lí do của Dương Nhu có chút …thiếu muối. Nhưng anh bết bản thân còn làm tiếp chắc chắn sẽ làm cô giận nên anh thức thời đứng dậy dịu dàng kéo cô đứng dậy giúp cô chỉnh áo cho tử tế, vuốt mái tóc đen dài của cô cho gọn gàng rồi nói:
- Anh đưa em đi ăn trưa.
Dương Nhu tuy vẫn còn hơi ngượng nhưng vẫn ôm tay Lục Dương Hàn đi ra ngoài. Khi hai người ra ngoài đã không còn thấy Chu Linh Lan nữa. Chắc là bị người ta đưa đi rồi. Dương Nhu cảm thấy may mắn khẽ thở phù:
- May cô bé ấy đi rồi, nếu không em không biết bản thân mình sẽ khó xư như thế nào nữa.
Lục Dương Hàn nâng tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Dù con bé còn ở đây anh cũng sẽ không để con bé đi cùng đâu.
Dương Nhu có cảm giác trong giọng nói của Lục Dương Hàn có chút mang vẻ hận thù. Cô khẽ cười.
Tại nhà hàng truyền thống, Dương Nhu và Lục Dương Hàn lập tức chọn chỗ ngồi ở gần cửa sỗ tại tầng cao nhất của nhà hàng. Không thể phủ nhận chỗ ngồi này là chỗ ngồi hoàn hảo nhất, có cửa kính hướng về phía nơi có phong thủy đẹp nhất, có thể quan sát núi, sông hồ, toàn bộ thành phố. Còn những chỗ có cửa sổ khác không thể nhìn được tòan bộ những thứ đó phần lớn là nhìn được cái này thì bị cái khác bị che khuất. Có lẽ vì thế mà…
- Chị, chị có thể nhường chỗ này cho em không?
Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc xuất hiện bên cạnh cô. Cô theo phản xạ quay lại liền nhìn thấy nữ chính Diệp An và nam phụ Du Viễn, Nói thật, nếu là cô gái khác chắc Dương Nhu sẽ do dự một chút. Nhưng đối tượng là nữ chính, một người mà cô cảm thấy nhìn lúc nào cũng chướng mắt thì:
- Xin lỗi.- Hai từ ngắn gọn bao hàm toàn bộ ý tứ khiến Diệp An nghẹn họng.
Cô không nghĩ bản thân bị từ chối thẳng thừng như thế. Liền nhìn về phía Lục Dương Hàn bằng ánh mắt ủy khuất:
- Hiệu trưởng, thầy có thể….
- Xin lỗi.- Lại hai từ này. Nghe hai người từ chối bằng hai từ “xin lỗi” hai lần khiến Diệp An tức muốn chết. Nhưng cô nàng vẫn chưa quên cái người mà đi cùng cô kia- Du Viễn:
- Viễn, em thích ngồi chỗ này ~- Giọng nói nức nở đầy ủy khuất khiến ai nấy thương cảm. Du Viễn đần độn không may dính chiêu liền nhớ trước đây Diệp Nhu trước đây luôn tìm cách thu hút sự chú ý của mình, bây giờ thay đổi liền có một sức hút mê người. Cũng không hiểu sao anh ta lại tinh mắt nhận ra Dương Nhu là Diệp Nhu có lẽ mắt anh ta là cú lợn đi. Vì thế anh liền đứng lên ra mặt:
- Em có thể nhường chỗ cho tụi tôi không. Nếu em nhường chỗ, tôi sẽ chấp nhận một điều kiện của em.
Diệp An nghe vậy liền cảm thấy mờ mịt. Tại sao Du Viễn nói chuyện với nữ thần của trường Kandi như kiểu quen biết đã lâu như vậy.
Còn về phìa Dương Nhu, cô liền nhận ra Du Viễn có lẽ nhìn ra cô rồi. Rất tốt, cô không nghĩ anh ta lại tinh mắt như vậy:
- Aha, Du Viễn anh bị bệnh à? Đừng tưởng vì chuyện trước kia mà tôi nhường chỗ cho hai người. Tôi nói cho anh biết, đừng cho rằng mỗi mình anh có thể khiến người khác từ tầng thượng rơi xuống đất thảm hại. Tôi cũng có thể khiến cho hãng thời trang của công ti anh trở thành rác rưởi.
Vừa nói xong lời này cô liền nháy điện thoại. Điện thoại trong túi Du Viễn rung báo hiệu tin nhắn. Anh ta đang trong trạng thái hãi hùng với những gì Dương Nhu nói mà lôi điện thoại ra.
“So shut up and go away- Betrayal of the family !!!*
Kí tên
Diệp Nhu”
• So shut up and go away- Betrayal of the family: Vì thế câm miệng lại rồi cút đi. Đồ phản bội dòng họ.
Diệp An nhìn gương mặt biến hóa từ sững sờ đến không thể tin nổi cuối cùng là sợ hãi. Tay cầm điện thoại của anh ta run rẩy. Lục Dương Hàn tuy không nhìn được Du Viễn đọc cái gì nhưng anh biết nó là của Dương Nhu gửi. Anh nhìn về phía Dương Nhu, bây giờ ánh mắt cô chứa đầy đắc ý. Cô biết tên Du Viễn này có thể thành bây giờ là do phản bội dòng họ âm thầm đi theo kẻ địch nhờ người ta nâng đỡ. Cái này xuất hiện ở cuối chương truyện khi Du Viễn bị nam chính Hà Sương lật đổ, lúc ấy Diệp An còn thầm lặng giúp đỡ Hà Sương. Nếu biết được tình tiết này Du Viễn sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Thật khiến người ta cảm thấy tò mò mà~
Du Viễn thức thời giả bộ nghe điện thoại một lúc rồi quay lại nói với Diệp An:
- Xin lỗi em, công ti có việc bận anh phải về trước em cứ ở lại ăn. Tiền anh trả.
Dương Nhu nghe vậy đang gắp miếng chả định đưa lên miệng liền bị lời nói Du Viễn làm lệch đũa, miếng chả rơi vào bát. Du Viễn ơi là Du Viễn, dù anh có ý định chạy bảo toàn tính mạng nhưng vẫn không quên nữ chính Diệp An không hổ là nam phụ.
Diệp An nghe vậy dù biết Du Viễn nói dối, tức muốn ngất xỉu nhưng vì sự nghiệp sau này cô ta đành nhẫn nhịn mỉm cười:
- Thôi em không ở lại một mình đâu, em nhờ người ta gói lại đồ ăn mang về ăn cũng được. Không có anh em cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.
Dương Nhu nghe xong liền không nhịn được giật giật khóe mắt: ha, nếu mà như thế thì cô nhịn đói đi về đi chứ?. Dương Nhu lắc đầu ngán ngẩm gắp thức ăn đưa lên miệng. Coi như bản thân đang xem phim miễn phí mặc dù biết nó vô cùng cẩu huyết. Lục Dương Hàn thấy dáng vẻ tinh nghịch của Dương Nhu liền mỉm cười đầy dung túng gắp thức ăn cho cô.
Hai người kia hồ nháo một hồi cuối cùng cũng chịu rời khỏi.
Dương Nhu coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, gắp thức ăn rất bình thản. Lục Dương Hàn tò mò hỏi:
- Em làm gì mà khiến Du Viễn sợ hãi như thế?
Dương Nhu mỉm cười :
- Em chỉ lấy những gì anh ta làm để đe dọa anh ta thôi.
Lục Dương Hàn do có thế lực hùng hậu nên chuyện gì anh cũng biết kể cả chuyện xấu mà Du Viễn làm anh đương nhiên biết được. Nhưng mà chuyện này rất kín đáo sao cô biết được. Thật là một cô gái kì lạ khiến anh cảm thấy bản thân mình không thể hiểu rõ được toàn bộ về cô. Những gì về cô ngày trước, từ khi anh thích cô anh đã lục tung hết tài liệu về cô từ bé đến lớn. Vì thế anh biết cô thay đổi rất nhiều, không chỉ thế mà còn rất đột ngột. Con trước khi thay đổi của cô quả thực khiến anh không thể yêu thích nổi thậm chí còn có chút chán ghét không muốn xem. Nhưng khi đến tập tài liệu sau khi cô thay đổi anh lại không nhịn được xem đi xem lại nhiều lần. Dù nhìn thế nào cũng không thấy kì lạ….
Lục Dương Hàn bây giờ cảm thấy máu trong cơ thể sôi lên, anh lập tức không thèm đếm xỉa Chu Linh Lan là thanh mãi trúc mã của mình mà lập tức túm cổ ném ra khỏi phòng đóng cửa khóa chốt, gọi điện cho lái xe nhà anh đến đón Chu Linh Lan về mặc kệ Chu Linh Lan tức giận gào thét bên ngoài. Một chuỗi hành động của anh nhanh đến mức Dương Nhu chưa thể định thần kịp. Trong mắt cô chỉ thấy Chu Linh Lan vừa ở trước mắt mình kêu thích mình liền không dấu hiệu biến mất, kêu thét bên ngoài cửa. Khi định thần thì đã thấy Lục Dương Hàn u ám nhìn mình rồi. Cô có thể đoán tám chín phần lí do Lục Cảnh Hàn nhìn mình như thế rồi. Vì thế để phá cái không khí ngột ngạt trong phòng cô ha ha cười một tiếng:
- Cái này em cũng không biết tại sao lại thành như vậy.
Rồi như thể nhớ ra gì đó liền nhún vai:
- Đó là thanh mãi trúc mã của anh em còn tưởng bản thân mình sẽ giống như mấy thể loại phim cung đấu giành tranh sủng. Ai biết được bản thân lại thành hoàng thượng để anh biến thành hoàng hậu mà tranh sủng với mấy cung tần mĩ nữ chứ.
Lục Dương Hàn không hiểu nghe lời cô nói xong nghĩ cái gì mà bước tới ôm cô lên đặt lên sofa, chưa để cô phản ứng đã ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô mà liếm mút, chưa dừng ở đó môi anh di chuyển sang vùng xương quai xanh của Dương Nhu hung hăng hôn xuống. Cái tay biến thái không yên phận vuốt ve đùi cô gây kích thích.
Dương Nhu hoảng loạn, lần đầu tiên bị đàn ông làm mấy chuyện đỏ mặt như vậy, cho dù là người đó là bạn trai cô đi nữa. Dù sao cô chính là lớn lên trong sự giáo dục lành mạnh của người lớn, đầu óc bị tô đen là nhờ mấy cuốn tiểu thuyết. Cho dù là thế lí thuyết cũng chỉ lí thuyết cô vẫn không chịu đựng được thực tế. Cô lập tức đẩy Lục Dương Hàn ra. Giọng nói phát ra đầy dư vị ngọt ngào của dục vọng:
- Anh làm gì thế hả?
Dương Hàn nghe vậy có chút vui vẻ, anh chuyển lên vành tai khẽ cắn lên làm cơ thể Dương Nhu hơi run rẩy:
- Thần thiếp đang lấy lòng hoàng thượng chẳng nhẽ người vẫn thấy chưa hài lòng, hửm ~ -Hơi nóng phả vào tai tai kết hợp giọng nói từ tính đầy quyến rũ của Lục Dương Hàn khiến thâm tâm Dương Nhu không thể không ngừng gào thét: Tên đàn ông này so với mấy tên nam chính kia có sức quyễn rũ hơn gấp chục lần luôn ấy chứ!!!!
- Hài lòng, hài lòng. Anh đứng dậy cho em, em mới có 17 tuổi anh còn làm nữa là vi phạm pháp luật đấy.- Dương Nhu bây giờ cảm thấy lúng túng lắm rồi nên lấy bậy lí do. Nhưng nói xong liền muốn vả cho bản thân một cái. Nhà họ Lục thế lực về kinh tế kinh khủng như thế nào có ai dám bắt anh ta cơ chứ~
- Pháp luật ?
Lục Dương Hàn khẽ cười. Tuy là biết lí do của Dương Nhu có chút …thiếu muối. Nhưng anh bết bản thân còn làm tiếp chắc chắn sẽ làm cô giận nên anh thức thời đứng dậy dịu dàng kéo cô đứng dậy giúp cô chỉnh áo cho tử tế, vuốt mái tóc đen dài của cô cho gọn gàng rồi nói:
- Anh đưa em đi ăn trưa.
Dương Nhu tuy vẫn còn hơi ngượng nhưng vẫn ôm tay Lục Dương Hàn đi ra ngoài. Khi hai người ra ngoài đã không còn thấy Chu Linh Lan nữa. Chắc là bị người ta đưa đi rồi. Dương Nhu cảm thấy may mắn khẽ thở phù:
- May cô bé ấy đi rồi, nếu không em không biết bản thân mình sẽ khó xư như thế nào nữa.
Lục Dương Hàn nâng tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Dù con bé còn ở đây anh cũng sẽ không để con bé đi cùng đâu.
Dương Nhu có cảm giác trong giọng nói của Lục Dương Hàn có chút mang vẻ hận thù. Cô khẽ cười.
Tại nhà hàng truyền thống, Dương Nhu và Lục Dương Hàn lập tức chọn chỗ ngồi ở gần cửa sỗ tại tầng cao nhất của nhà hàng. Không thể phủ nhận chỗ ngồi này là chỗ ngồi hoàn hảo nhất, có cửa kính hướng về phía nơi có phong thủy đẹp nhất, có thể quan sát núi, sông hồ, toàn bộ thành phố. Còn những chỗ có cửa sổ khác không thể nhìn được tòan bộ những thứ đó phần lớn là nhìn được cái này thì bị cái khác bị che khuất. Có lẽ vì thế mà…
- Chị, chị có thể nhường chỗ này cho em không?
Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc xuất hiện bên cạnh cô. Cô theo phản xạ quay lại liền nhìn thấy nữ chính Diệp An và nam phụ Du Viễn, Nói thật, nếu là cô gái khác chắc Dương Nhu sẽ do dự một chút. Nhưng đối tượng là nữ chính, một người mà cô cảm thấy nhìn lúc nào cũng chướng mắt thì:
- Xin lỗi.- Hai từ ngắn gọn bao hàm toàn bộ ý tứ khiến Diệp An nghẹn họng.
Cô không nghĩ bản thân bị từ chối thẳng thừng như thế. Liền nhìn về phía Lục Dương Hàn bằng ánh mắt ủy khuất:
- Hiệu trưởng, thầy có thể….
- Xin lỗi.- Lại hai từ này. Nghe hai người từ chối bằng hai từ “xin lỗi” hai lần khiến Diệp An tức muốn chết. Nhưng cô nàng vẫn chưa quên cái người mà đi cùng cô kia- Du Viễn:
- Viễn, em thích ngồi chỗ này ~- Giọng nói nức nở đầy ủy khuất khiến ai nấy thương cảm. Du Viễn đần độn không may dính chiêu liền nhớ trước đây Diệp Nhu trước đây luôn tìm cách thu hút sự chú ý của mình, bây giờ thay đổi liền có một sức hút mê người. Cũng không hiểu sao anh ta lại tinh mắt nhận ra Dương Nhu là Diệp Nhu có lẽ mắt anh ta là cú lợn đi. Vì thế anh liền đứng lên ra mặt:
- Em có thể nhường chỗ cho tụi tôi không. Nếu em nhường chỗ, tôi sẽ chấp nhận một điều kiện của em.
Diệp An nghe vậy liền cảm thấy mờ mịt. Tại sao Du Viễn nói chuyện với nữ thần của trường Kandi như kiểu quen biết đã lâu như vậy.
Còn về phìa Dương Nhu, cô liền nhận ra Du Viễn có lẽ nhìn ra cô rồi. Rất tốt, cô không nghĩ anh ta lại tinh mắt như vậy:
- Aha, Du Viễn anh bị bệnh à? Đừng tưởng vì chuyện trước kia mà tôi nhường chỗ cho hai người. Tôi nói cho anh biết, đừng cho rằng mỗi mình anh có thể khiến người khác từ tầng thượng rơi xuống đất thảm hại. Tôi cũng có thể khiến cho hãng thời trang của công ti anh trở thành rác rưởi.
Vừa nói xong lời này cô liền nháy điện thoại. Điện thoại trong túi Du Viễn rung báo hiệu tin nhắn. Anh ta đang trong trạng thái hãi hùng với những gì Dương Nhu nói mà lôi điện thoại ra.
“So shut up and go away- Betrayal of the family !!!*
Kí tên
Diệp Nhu”
• So shut up and go away- Betrayal of the family: Vì thế câm miệng lại rồi cút đi. Đồ phản bội dòng họ.
Diệp An nhìn gương mặt biến hóa từ sững sờ đến không thể tin nổi cuối cùng là sợ hãi. Tay cầm điện thoại của anh ta run rẩy. Lục Dương Hàn tuy không nhìn được Du Viễn đọc cái gì nhưng anh biết nó là của Dương Nhu gửi. Anh nhìn về phía Dương Nhu, bây giờ ánh mắt cô chứa đầy đắc ý. Cô biết tên Du Viễn này có thể thành bây giờ là do phản bội dòng họ âm thầm đi theo kẻ địch nhờ người ta nâng đỡ. Cái này xuất hiện ở cuối chương truyện khi Du Viễn bị nam chính Hà Sương lật đổ, lúc ấy Diệp An còn thầm lặng giúp đỡ Hà Sương. Nếu biết được tình tiết này Du Viễn sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Thật khiến người ta cảm thấy tò mò mà~
Du Viễn thức thời giả bộ nghe điện thoại một lúc rồi quay lại nói với Diệp An:
- Xin lỗi em, công ti có việc bận anh phải về trước em cứ ở lại ăn. Tiền anh trả.
Dương Nhu nghe vậy đang gắp miếng chả định đưa lên miệng liền bị lời nói Du Viễn làm lệch đũa, miếng chả rơi vào bát. Du Viễn ơi là Du Viễn, dù anh có ý định chạy bảo toàn tính mạng nhưng vẫn không quên nữ chính Diệp An không hổ là nam phụ.
Diệp An nghe vậy dù biết Du Viễn nói dối, tức muốn ngất xỉu nhưng vì sự nghiệp sau này cô ta đành nhẫn nhịn mỉm cười:
- Thôi em không ở lại một mình đâu, em nhờ người ta gói lại đồ ăn mang về ăn cũng được. Không có anh em cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.
Dương Nhu nghe xong liền không nhịn được giật giật khóe mắt: ha, nếu mà như thế thì cô nhịn đói đi về đi chứ?. Dương Nhu lắc đầu ngán ngẩm gắp thức ăn đưa lên miệng. Coi như bản thân đang xem phim miễn phí mặc dù biết nó vô cùng cẩu huyết. Lục Dương Hàn thấy dáng vẻ tinh nghịch của Dương Nhu liền mỉm cười đầy dung túng gắp thức ăn cho cô.
Hai người kia hồ nháo một hồi cuối cùng cũng chịu rời khỏi.
Dương Nhu coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, gắp thức ăn rất bình thản. Lục Dương Hàn tò mò hỏi:
- Em làm gì mà khiến Du Viễn sợ hãi như thế?
Dương Nhu mỉm cười :
- Em chỉ lấy những gì anh ta làm để đe dọa anh ta thôi.
Lục Dương Hàn do có thế lực hùng hậu nên chuyện gì anh cũng biết kể cả chuyện xấu mà Du Viễn làm anh đương nhiên biết được. Nhưng mà chuyện này rất kín đáo sao cô biết được. Thật là một cô gái kì lạ khiến anh cảm thấy bản thân mình không thể hiểu rõ được toàn bộ về cô. Những gì về cô ngày trước, từ khi anh thích cô anh đã lục tung hết tài liệu về cô từ bé đến lớn. Vì thế anh biết cô thay đổi rất nhiều, không chỉ thế mà còn rất đột ngột. Con trước khi thay đổi của cô quả thực khiến anh không thể yêu thích nổi thậm chí còn có chút chán ghét không muốn xem. Nhưng khi đến tập tài liệu sau khi cô thay đổi anh lại không nhịn được xem đi xem lại nhiều lần. Dù nhìn thế nào cũng không thấy kì lạ….
/46
|