Qúa trình làm 20 câu sinh học của Dương Nhu không có mấy khó khăn. Bởi lần thi quý ở trường Kandi cô có xem qua rất nhiều nội dung trong sách giáo khoa nên nhớ rất nhiều thứ thậm chí có một số câu vận dụng ngoài thực tế nên cô rất thuận lợi làm nốt 20 câu còn lại. Sau khi xong xuôi cô úp bài kiểm tra của mình xuống. Do mặt sau đề thi trắng toàn bộ nên rất nhiều người xung quanh xì xào bàn tán.:
- Chắc nhỏ đó không làm được nên bỏ cuộc rồi.
- Ừa, cô ta nghỉ học cả nửa tháng trời mà.
- Ha, đúng là không ra gì mà.
- ….
Dương Nhu đối với mấy lời bàn tán không có ý kiến gì lắm. Cô quay lại nhìn Diệp An cách cô bởi Vương Hiên liền thấy cô ta đang có có biểu cảm không có mới lạ mấy. Khinh bỉ cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Thậm chí cô nhận ra rằng Diệp An còn vô tư chép bài của Vương Hiên. Dương Nhu hơi nhíu mày rồi nhìn Vương Hiên. Biểu cảm tên này mới lạ nha ~. Cậu ta lườm tất cả những kẻ đang nói xấu cô rồi lo lắng nhìn biểu cảm của cô. A ha ~ cô hiểu rồi, cậu ta đang….có ý tứ muốn quay lại với cô ???
Dương Nhu nhún vai một cái đứng dậy, cầm bài kiểm tra đi lên đưa cho giám thị. Giám thị này ngạc nhiên, tuy không rõ lực học của Diệp Nhu nhưng nghe học sinh bàn tán liền hiểu được rằng nữ sinh này học không tốt. Nhìn cô có vẻ ngoài lẳng lơ nhưng ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào ánh mắt của Diệp Nhu hiện tại, giám thị không hề cảm thấy chán ghét được. Vì thế anh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em làm xong rồi hay sao?
Dương Nhu đối với giám thị trẻ tuổi này có chút hảo cảm. Cô gật đầu một cái rồi về chỗ ngồi. Nhưng cô lần này lại vòng vào góc trong bàn ngồi, cách xa Diệp An cùng Vương Hiên nửa cái bàn, lôi giấy A4 ra phác thảo một số mẫu thời trang. Vì khoảng cách cùng cái lưng che khuất của Dương Nhu nên Diệp An muốn biết cũng không thể nhìn được Dương Nhu vẽ cái gì. Cô ta chỉ biết bất lực cúi đầu làm bài.
Vương Hiên nhìn thấy Diệp Nhu như thế liền cảm thấy bản thân càng này cách xa cô ấy chính bản thân càng không bắt kịp được. Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.
Giám thị nọ nghiêng đầu nhìn toàn bộ bài kiểm tra của Dương Nhu liền cảm thấy sốc nặng. Thực ra giám thị này nhìn thì trẻ nhưng kinh nghiệm còn cao hơn giáo viên khác. Anh họ Tô tên Liêm Vu một giáo viên có học vấn tốt được Lục Dương Hàn đánh giá cao mới mời về trường dạy. Tô Liêm Vu vốn là một người vẻ ngoài rất hiền hòa nhưng thực tế việc tìm học sinh vừa ý anh lại rất ít. Anh rất muốn tìm một học sinh vừa ý để dồn tâm huyết dạy bảo. Và Dương Nhu chính là học sinh mà anh vừa ý nhất. Anh tiến về phía Dương Nhu.
Dương Nhu có tính cảnh giác khá cao. Tai nhạy mũi bén, nhanh chóng phát hiện kẻ khả nghi lập tức úp bản vẽ xuống nhìn phía có kẻ khả nghi. Là giám thị mới.
Tô Liêm Vu thấy vậy cũng không tỏ vẻ lắm, ngồi xuống ghế bàn trên Dương Nhu mỉm cười hiền lành.
- Em là Diệp Nhu phải không?
Dương Nhu cảnh giác gật đầu. Tô Liêm Vu mặc kệ tiếp tục tần công
- Em đã có ai kèm riêng chưa?
Dương Nhu nhìn Tô Liêm Vu dò xét. Khẽ lắc đầu. Tô Liêm Vu thấy vậy liền vui vẻ nói:
- Thầy là Tô Liêm Vu. Giáo viên được hiệu trưởng mời về từ Úc. Thấy vốn muốn tìm một học sinh có năng lực để kèm cặp dạy đúng tầm của thầy. Thầy thấy em rất có tiềm năng cho lên …bla…bla…bla…
Dương Nhu nhíu mày. Là giáo viên do Hàn mang về? Hình như rất có thực lực. Vời lại, người này nói nhiều như vậy tóm lại là muốn thu nàng làm ‘đồ đệ’. Để xem nào, mấy ngày nay làm tốt bài kiểm tra là do cô ở thế giới kia có đi học thêm bên ngoài dạy vượt lớp nên biết. Nhưng không phải lúc nào cũng cậy vào đó. Chương trình lớp 11 cô còn gánh được chớ lên lớp 12 phải làm sao đây. Kể cả cô thuộc loại học là nhớ thì cái này cũng vô dụng thôi. Lại nhìn ánh mắt mong chờ của thầy họ Tô kia. Đầu Dương Nhu liên tưởng cún con đòi xương. Vì thế Dương Nhu giả vờ chần chừ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Tô Liêm Vu mừng đến phát điên vỗ vai Dương Nhu nói:
- Có thế chứ. Gọi một tiếng Thầy Tô xem nào ~
Dương Nhu gãi trán tỏ vẻ tôi đang nhẫn nhịn. Cái tay của ngươi vừa vỗ ai đấy hả? Giong nói xuất phát từ kẽ răng:
- Thầy Tô.
Tô Liêm Vu dường như vui đến mức không nhận ra giọng điệu gọi của Dương Nhu có gì sai sai chỉ biết vui vẻ đứng dậy nói sáng mai em đến phòng số 305 tầng ba, khu nhà E đến gặp thầy thầy sẽ dạy riêng em ở đó.
Dương Nhu nghĩ ngày mai không bận liền gật đầu đồng ý.
Do giong nói hai người rất nhỏ mấy người khác chỉ nghe tiếng nói vui sướng “ Gọi Thầy Tô đi” gì đó của giám thị trẻ thì còn lại không nghe được lời nào. Cảm thấy tò mò nhưng không muốn mất thời gian hỏi nên cắm cúi làm bài trong đó bao gồm Diệp An và Vương Hiên ngồi gần đó nhất.
Thi xong Dương Nhu cầm bản vẽ chạy một mạch về trường Kandi gọi mấy người kia trước.
Vừa đến cổng trường đã thấy học sinh nhốn nháo bâu cái gì đó. Trông như ruồi í. Dương Nhu vốn là người không thích xen lấn xô đẩy nên rút điện thoại gọi Dư Nhã Nhi ra.
Chỉ chưa đầy năm phút đã thấy cô nàng chật vật chen ra khỏi đám đông. Hai tay trống đầu gối thở hổn hển. Tuy mệt mỏi nhưng tay vẫn ra tư thế chào nghiêm trang:
- Báo cáo boss, thư kí Dư đã có mặt.
Dương Nhu thấy Dư Nhã Nhi vẫn còn sức đùa liền có cảm thấy có chút buồn cười. Đầu nhỏ của cô hất về phía đám đông hỏi:
- Cái gì thế?
Dư Nhã Nhi quay đầu nhìn về phía đám đông phía sau. Đang định bảo Dương Nhu tự vào mà xem. Trong vô thức nhớ ra boss nhà mình là ai a ~ Chen lấn xô đẩy gì đó thiệt mất mặt đi, hơn nữa boss không thích đụng chạm gì đó vì thế đối với mấy việc xếp hàng, chen lấn cũng nên đê cấp dưới như cô làm mới đúng.
- Bảng điểm bài kiểm ta quý hôm nọ đó.
Dương Nhu à một tiếng, lôi điện thoại ra bấm gọi Trương Khôn. Chuông điện thoại kêu chưa đến 3 giây bên kia đã bắt máy:
- Alo, Dương Nhu a~
- Bảng điểm.- Nói xong Dương Nhu đã cúp máy. Chưa đầy một phút bảng điểm đă được gửi vào máy.
Dư Nhã Nhi thấy vậy mà choáng váng. Boss đúng là ngầu quá đi. Chỉ một cuộc điện thoại, bảng điểm đã nằm trong tay. Dương Nhu mở bảng điểm ra nhìn. Bảng điểm sắp xếp theo khối lớp từ thành tích cao đến thành tích thấp.
Hạng nhất: Dương Nhu.
Hạng hai: Chu Lữ.
……….
Hạng năm: Vân Nhu.
……….
Hạng mười: Dư Nhã Nhi.
……..
Dư Nhã Nhi sửng sốt nói:
- Từ trước tới này Chu Lữ luôn đứng đầu bây giờ lại bị cậu hạ rớt xuống hạng hai rồi. Không hổ là boss, bái phục bái phục.
Dương Nhu liếc Dư Nhã Nhi một cái. Nhét mấy bản vẽ vào tay cô nàng nói:
- Giải quyết đi.
Dư Nhã Nhi đương nhiên hiểu ý ôm bản vẽ trong lồng ngực bảo vệ, đem đi. Dương Nhu gửi bảng điểm cho Diệp Ân, Diệp Hải. Sau đó Diệp Hải đã gọi cho cô. Cô chưa kịp nói gì bên kia đã oang oang:
- Làm tốt lắm em gái.
- Cảm ơn.
Diệp Hải nói một thôi một hồi khen ngợi. Hỏi cô muốn gì không anh mua. Rồi bảo ba gọi cho anh ấy nói xin lỗi. Rồi nói bận họp rồi hẹn gọi lại sau. Dương Nhu ừm một tiếng. Thầm nghĩ có vẻ lão ba chắc hối hận rồi. Vừa nghĩ đến tào tháo tào tháo đã gọi điện tới. Cô bắt máy chưa kịp nói gì đã nghe bên kia oang oang:
- Làm tốt lắm con gái.
- ….Cảm ơn- Không phải chứ?
Diệp Ân nói một thôi một hồi khen ngợi. Hỏi cô muốn gì không ông mua. Rồi bảo hôm nay có gọi cho Diệp Hải xin lỗi. Rồi cũng nói bận họp hẹn gặp lại sau. Dương Nhu cũng ừm một cái. Lòng khẽ cảm thán hai người đúng là cha con. Cô cứ có cảm giác nghe hai cuộc điện thoại cứ như nghe một băng đĩa sao chép giống nhau đến 90% vậy.
Cô hiện tại còn chưa kịp tẩy trang. Vẫn mái tóc đỏ, vẫn trang điểm đậm như thế mà đi về biệt thự. Đang đi một lúc đến chỗ vắng người, bỗng cô bị đánh úp, chưa kịp kêu đã ngất xỉu, mang đi. Điện thoại trong túi bị đánh rơi ngay tại đó.
Lục Dương Hàn bên kia đang cô sắp xếp việc để mời cô một bữa chúc mừng thưởng cô có thành tích tốt. Nhưng được một lúc, tim anh bỗng như bị va mạnh đau đớn. Lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Vội cầm điện thoại lên gọi cho Dương Nhu. Tiếng chuông bên kia kêu dài thật dài như muốn thách thức tính nhẫn nại của anh. Không bắt máy ???? Anh lập tức như điên cuồng đứng phắt dậy cầm điện thoại hướng nhà cô mà tới. Lúc đi giữa chừng liền thấy tiếng chuông đằng xa vọng tới. Anh vội chạy tới, cầm điện thoại lên. “Là điện thoại của cô ấy, là điện thoại của cô ấy,…. cô ấy đâu? Cô ấy đâu?” Lục Dương Hàn lần này nhận ra, anh vốn là một kẻ si tình nặng. Ham muốn chiếm hữu, ham muốn thân mật, ham muốn tình yêu…. Tất cả gộp lại chính là ham muốn Dương Nhu. Cô ấy đâu? Tôi muốn thấy cô ấy, NGAY BÂY GIỜ.
Lục Dương Hàn hít một hơi sâu chấn tĩnh. Kiên nhẫn gọi từng người một mà Dương Nhu có thể gặp. Nhưng đều nhận đúng một câu: “cô ấy không ở đây”
Trong lúc Lục Dương Hàn đang điên cuồng thì Dương Nhu lúc này bị dội nước lạnh mà tỉnh. Cô chậm rãi mở mắt. Trước mặt là hai tên đàn ông to con, ở giữa là một người quen thuộc – Diệp An.
Cô ta đang nhìn cô tràn đầy khinh bỉ.
- Đây là đâu?- Dương Nhu theo phản xạ hỏi.
Diệp An khẽ nhếch mép cười :
- Đương nhiên là nhà kho bị bỏ hoang rồi. Hừ.
Dương Nhu bỗng thầm than không ổn. Nhưng mặt vẫn kiên trì ngước lên nói:
- Chắc nhỏ đó không làm được nên bỏ cuộc rồi.
- Ừa, cô ta nghỉ học cả nửa tháng trời mà.
- Ha, đúng là không ra gì mà.
- ….
Dương Nhu đối với mấy lời bàn tán không có ý kiến gì lắm. Cô quay lại nhìn Diệp An cách cô bởi Vương Hiên liền thấy cô ta đang có có biểu cảm không có mới lạ mấy. Khinh bỉ cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Thậm chí cô nhận ra rằng Diệp An còn vô tư chép bài của Vương Hiên. Dương Nhu hơi nhíu mày rồi nhìn Vương Hiên. Biểu cảm tên này mới lạ nha ~. Cậu ta lườm tất cả những kẻ đang nói xấu cô rồi lo lắng nhìn biểu cảm của cô. A ha ~ cô hiểu rồi, cậu ta đang….có ý tứ muốn quay lại với cô ???
Dương Nhu nhún vai một cái đứng dậy, cầm bài kiểm tra đi lên đưa cho giám thị. Giám thị này ngạc nhiên, tuy không rõ lực học của Diệp Nhu nhưng nghe học sinh bàn tán liền hiểu được rằng nữ sinh này học không tốt. Nhìn cô có vẻ ngoài lẳng lơ nhưng ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào ánh mắt của Diệp Nhu hiện tại, giám thị không hề cảm thấy chán ghét được. Vì thế anh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em làm xong rồi hay sao?
Dương Nhu đối với giám thị trẻ tuổi này có chút hảo cảm. Cô gật đầu một cái rồi về chỗ ngồi. Nhưng cô lần này lại vòng vào góc trong bàn ngồi, cách xa Diệp An cùng Vương Hiên nửa cái bàn, lôi giấy A4 ra phác thảo một số mẫu thời trang. Vì khoảng cách cùng cái lưng che khuất của Dương Nhu nên Diệp An muốn biết cũng không thể nhìn được Dương Nhu vẽ cái gì. Cô ta chỉ biết bất lực cúi đầu làm bài.
Vương Hiên nhìn thấy Diệp Nhu như thế liền cảm thấy bản thân càng này cách xa cô ấy chính bản thân càng không bắt kịp được. Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.
Giám thị nọ nghiêng đầu nhìn toàn bộ bài kiểm tra của Dương Nhu liền cảm thấy sốc nặng. Thực ra giám thị này nhìn thì trẻ nhưng kinh nghiệm còn cao hơn giáo viên khác. Anh họ Tô tên Liêm Vu một giáo viên có học vấn tốt được Lục Dương Hàn đánh giá cao mới mời về trường dạy. Tô Liêm Vu vốn là một người vẻ ngoài rất hiền hòa nhưng thực tế việc tìm học sinh vừa ý anh lại rất ít. Anh rất muốn tìm một học sinh vừa ý để dồn tâm huyết dạy bảo. Và Dương Nhu chính là học sinh mà anh vừa ý nhất. Anh tiến về phía Dương Nhu.
Dương Nhu có tính cảnh giác khá cao. Tai nhạy mũi bén, nhanh chóng phát hiện kẻ khả nghi lập tức úp bản vẽ xuống nhìn phía có kẻ khả nghi. Là giám thị mới.
Tô Liêm Vu thấy vậy cũng không tỏ vẻ lắm, ngồi xuống ghế bàn trên Dương Nhu mỉm cười hiền lành.
- Em là Diệp Nhu phải không?
Dương Nhu cảnh giác gật đầu. Tô Liêm Vu mặc kệ tiếp tục tần công
- Em đã có ai kèm riêng chưa?
Dương Nhu nhìn Tô Liêm Vu dò xét. Khẽ lắc đầu. Tô Liêm Vu thấy vậy liền vui vẻ nói:
- Thầy là Tô Liêm Vu. Giáo viên được hiệu trưởng mời về từ Úc. Thấy vốn muốn tìm một học sinh có năng lực để kèm cặp dạy đúng tầm của thầy. Thầy thấy em rất có tiềm năng cho lên …bla…bla…bla…
Dương Nhu nhíu mày. Là giáo viên do Hàn mang về? Hình như rất có thực lực. Vời lại, người này nói nhiều như vậy tóm lại là muốn thu nàng làm ‘đồ đệ’. Để xem nào, mấy ngày nay làm tốt bài kiểm tra là do cô ở thế giới kia có đi học thêm bên ngoài dạy vượt lớp nên biết. Nhưng không phải lúc nào cũng cậy vào đó. Chương trình lớp 11 cô còn gánh được chớ lên lớp 12 phải làm sao đây. Kể cả cô thuộc loại học là nhớ thì cái này cũng vô dụng thôi. Lại nhìn ánh mắt mong chờ của thầy họ Tô kia. Đầu Dương Nhu liên tưởng cún con đòi xương. Vì thế Dương Nhu giả vờ chần chừ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Tô Liêm Vu mừng đến phát điên vỗ vai Dương Nhu nói:
- Có thế chứ. Gọi một tiếng Thầy Tô xem nào ~
Dương Nhu gãi trán tỏ vẻ tôi đang nhẫn nhịn. Cái tay của ngươi vừa vỗ ai đấy hả? Giong nói xuất phát từ kẽ răng:
- Thầy Tô.
Tô Liêm Vu dường như vui đến mức không nhận ra giọng điệu gọi của Dương Nhu có gì sai sai chỉ biết vui vẻ đứng dậy nói sáng mai em đến phòng số 305 tầng ba, khu nhà E đến gặp thầy thầy sẽ dạy riêng em ở đó.
Dương Nhu nghĩ ngày mai không bận liền gật đầu đồng ý.
Do giong nói hai người rất nhỏ mấy người khác chỉ nghe tiếng nói vui sướng “ Gọi Thầy Tô đi” gì đó của giám thị trẻ thì còn lại không nghe được lời nào. Cảm thấy tò mò nhưng không muốn mất thời gian hỏi nên cắm cúi làm bài trong đó bao gồm Diệp An và Vương Hiên ngồi gần đó nhất.
Thi xong Dương Nhu cầm bản vẽ chạy một mạch về trường Kandi gọi mấy người kia trước.
Vừa đến cổng trường đã thấy học sinh nhốn nháo bâu cái gì đó. Trông như ruồi í. Dương Nhu vốn là người không thích xen lấn xô đẩy nên rút điện thoại gọi Dư Nhã Nhi ra.
Chỉ chưa đầy năm phút đã thấy cô nàng chật vật chen ra khỏi đám đông. Hai tay trống đầu gối thở hổn hển. Tuy mệt mỏi nhưng tay vẫn ra tư thế chào nghiêm trang:
- Báo cáo boss, thư kí Dư đã có mặt.
Dương Nhu thấy Dư Nhã Nhi vẫn còn sức đùa liền có cảm thấy có chút buồn cười. Đầu nhỏ của cô hất về phía đám đông hỏi:
- Cái gì thế?
Dư Nhã Nhi quay đầu nhìn về phía đám đông phía sau. Đang định bảo Dương Nhu tự vào mà xem. Trong vô thức nhớ ra boss nhà mình là ai a ~ Chen lấn xô đẩy gì đó thiệt mất mặt đi, hơn nữa boss không thích đụng chạm gì đó vì thế đối với mấy việc xếp hàng, chen lấn cũng nên đê cấp dưới như cô làm mới đúng.
- Bảng điểm bài kiểm ta quý hôm nọ đó.
Dương Nhu à một tiếng, lôi điện thoại ra bấm gọi Trương Khôn. Chuông điện thoại kêu chưa đến 3 giây bên kia đã bắt máy:
- Alo, Dương Nhu a~
- Bảng điểm.- Nói xong Dương Nhu đã cúp máy. Chưa đầy một phút bảng điểm đă được gửi vào máy.
Dư Nhã Nhi thấy vậy mà choáng váng. Boss đúng là ngầu quá đi. Chỉ một cuộc điện thoại, bảng điểm đã nằm trong tay. Dương Nhu mở bảng điểm ra nhìn. Bảng điểm sắp xếp theo khối lớp từ thành tích cao đến thành tích thấp.
Hạng nhất: Dương Nhu.
Hạng hai: Chu Lữ.
……….
Hạng năm: Vân Nhu.
……….
Hạng mười: Dư Nhã Nhi.
……..
Dư Nhã Nhi sửng sốt nói:
- Từ trước tới này Chu Lữ luôn đứng đầu bây giờ lại bị cậu hạ rớt xuống hạng hai rồi. Không hổ là boss, bái phục bái phục.
Dương Nhu liếc Dư Nhã Nhi một cái. Nhét mấy bản vẽ vào tay cô nàng nói:
- Giải quyết đi.
Dư Nhã Nhi đương nhiên hiểu ý ôm bản vẽ trong lồng ngực bảo vệ, đem đi. Dương Nhu gửi bảng điểm cho Diệp Ân, Diệp Hải. Sau đó Diệp Hải đã gọi cho cô. Cô chưa kịp nói gì bên kia đã oang oang:
- Làm tốt lắm em gái.
- Cảm ơn.
Diệp Hải nói một thôi một hồi khen ngợi. Hỏi cô muốn gì không anh mua. Rồi bảo ba gọi cho anh ấy nói xin lỗi. Rồi nói bận họp rồi hẹn gọi lại sau. Dương Nhu ừm một tiếng. Thầm nghĩ có vẻ lão ba chắc hối hận rồi. Vừa nghĩ đến tào tháo tào tháo đã gọi điện tới. Cô bắt máy chưa kịp nói gì đã nghe bên kia oang oang:
- Làm tốt lắm con gái.
- ….Cảm ơn- Không phải chứ?
Diệp Ân nói một thôi một hồi khen ngợi. Hỏi cô muốn gì không ông mua. Rồi bảo hôm nay có gọi cho Diệp Hải xin lỗi. Rồi cũng nói bận họp hẹn gặp lại sau. Dương Nhu cũng ừm một cái. Lòng khẽ cảm thán hai người đúng là cha con. Cô cứ có cảm giác nghe hai cuộc điện thoại cứ như nghe một băng đĩa sao chép giống nhau đến 90% vậy.
Cô hiện tại còn chưa kịp tẩy trang. Vẫn mái tóc đỏ, vẫn trang điểm đậm như thế mà đi về biệt thự. Đang đi một lúc đến chỗ vắng người, bỗng cô bị đánh úp, chưa kịp kêu đã ngất xỉu, mang đi. Điện thoại trong túi bị đánh rơi ngay tại đó.
Lục Dương Hàn bên kia đang cô sắp xếp việc để mời cô một bữa chúc mừng thưởng cô có thành tích tốt. Nhưng được một lúc, tim anh bỗng như bị va mạnh đau đớn. Lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Vội cầm điện thoại lên gọi cho Dương Nhu. Tiếng chuông bên kia kêu dài thật dài như muốn thách thức tính nhẫn nại của anh. Không bắt máy ???? Anh lập tức như điên cuồng đứng phắt dậy cầm điện thoại hướng nhà cô mà tới. Lúc đi giữa chừng liền thấy tiếng chuông đằng xa vọng tới. Anh vội chạy tới, cầm điện thoại lên. “Là điện thoại của cô ấy, là điện thoại của cô ấy,…. cô ấy đâu? Cô ấy đâu?” Lục Dương Hàn lần này nhận ra, anh vốn là một kẻ si tình nặng. Ham muốn chiếm hữu, ham muốn thân mật, ham muốn tình yêu…. Tất cả gộp lại chính là ham muốn Dương Nhu. Cô ấy đâu? Tôi muốn thấy cô ấy, NGAY BÂY GIỜ.
Lục Dương Hàn hít một hơi sâu chấn tĩnh. Kiên nhẫn gọi từng người một mà Dương Nhu có thể gặp. Nhưng đều nhận đúng một câu: “cô ấy không ở đây”
Trong lúc Lục Dương Hàn đang điên cuồng thì Dương Nhu lúc này bị dội nước lạnh mà tỉnh. Cô chậm rãi mở mắt. Trước mặt là hai tên đàn ông to con, ở giữa là một người quen thuộc – Diệp An.
Cô ta đang nhìn cô tràn đầy khinh bỉ.
- Đây là đâu?- Dương Nhu theo phản xạ hỏi.
Diệp An khẽ nhếch mép cười :
- Đương nhiên là nhà kho bị bỏ hoang rồi. Hừ.
Dương Nhu bỗng thầm than không ổn. Nhưng mặt vẫn kiên trì ngước lên nói:
/46
|