- Cái…… gì…. Cơ….Chiếc xe đã bị phá hủy bởi một thứ gì đó và không có con thú nào được tìm thấy
Kotori như dại ra khi nhận được tin tức đau đớn đó, mọi dấu vết đã bị ngắt hoàn toàn. Người quản gia tiếp tục báo cáo
- Tuy vậy chúng tôi có thể khẳng định chiếc xe đó mới chở một lượng thú vật khá lớn và hầu hết chúng nó đều bị thương nhiều vết máu còn rất mới ở bên trong thùng xe và cả lông thú vật xem ra đúng như Kotori sama nói chiếc xe này đang chở những con vật bị thương và đi đâu thì phải chờ những người liên quan tỉnh giấc thì mới thẩm tra được
- Bộ nhiều người liên quan được phát hiện ở đó lắm ư.
Takuto lên tiếng hỏi, cậu cũng muốn biết được đối phương là những kẻ có thực lực ra sao.
- Khoảng gần 30 người, vị trí ở một bìa rừng, có thể vì sự việc hôm nay mà bọn họ đem chiếc xe đến chỗ đó giấu.
Nói đến đây Takuto bắt đầu suy nghĩ, không biết kẻ ra tay này là ai và cậu đã đưa ra hai trường hợp
- Tôi có hai giả thiết về vấn đề này
Mọi người nghe vậy ngạc nhiên tập trung vào cậu và Riyumi nở nụ cười có chút thưởng thức sau đó lên tiếng
- Em thì có ba đấy Onii san, thử nói cho mọi người xem nào.
Takuto gật đầu và đưa ra giả thuyết của mình
- Khi tôi hạ gục hai người đàn ông trước lúc chạy tới chỗ Kotori thì nghe bọn họ nói rằng, ngay cả Saint Ishiyama cũng không thể đụng tới họ nếu không có bằng chứng rõ ràng, thế nên câu hỏi được đưa ra là nếu như thế tại sao chúng lại huy động một số lượng người lớn như vậy để truy bắt, thậm chí không tiếc dùng thuốc mê cho hổ có thể gây tử vong người khác. Vậy câu hỏi được đặt ra tại sao chỉ vì mấy tấm ảnh không rõ ràng mà bọn họ lại quyết định ra tay mạnh mẽ như vậy
- Fu Fu Fu.
Riyumi cười khúc khích khi nghe Takuto nói
- Thông tin thú vị đó Onii san. Tuy em cũng nghĩ quy mô bọn chúng không tệ nhưng đến mức dám nói Saint Ishiyama cũng không làm gì được thì cũng nên cân nhắc nhiều đó. Vậy thì kết luận của thứ nhất của anh là gì.
Takuto đan tay vào nhau bắt đầu giải thích
- Bọn chúng sợ nếu bị điều tra, cấp trên biết và sẽ bị bại lộ chuyện gì đó, có thể không theo quy củ hay qua mặt cấp trên về doanh thu. Những chuyện như vậy bọn chúng không thể khiến cho mình bị nghi ngờ. Nhưng vì bọn chúng đã làm lớn mà vẫn thất bại Thế nên anh có kết luận rằng bọn chúng đã bị cấp trên trừng phạt và những người đó đã mang số thú vật trong thùng xe đi.
Dừng một chút Takuto làm một bộ dạng khó hiểu tiếp tục nói
- Thế nhưng điều anh không hiểu tại sao lại phá hủy thùng xe làm gì đâu có lợi gì, nếu muốn hủy bằng chứng thì có nhiều cách hơn đúng không. Vậy thì chỉ có lý do thứ 2 thôi đó là kẻ cạnh tranh với bọn chúng. Dù gì nếu như theo cách thức tàn ác để ưu tiên lợi nhuận của chúng thì hẳn đây là ngành kinh doanh dễ sinh lời, thế nên có cạnh tranh cũng là chuyện thường. Mà bọn chúng đã bất nhân như vậy thì đánh người phá hủy của cải đối thủ cũng không phải là chuyện không thể.
Khi nói đây Riyumi nhìn Takuto có chút thưởng thức sau đó lến tiếng.
- Hai lý do anh nói cũng rất đúng, nhưng vẫn có sơ hở, đầu tiên nếu cấp trên ra tay thì hẳn ta sẽ không bắt được những người bị ngất đó đâu. Mà bây giờ chỉ em rằng bọn chúng đã bị dìm sâu dưới vịnh Tokyo rồi a.
Mọi người ở đây đều có chút lạnh run khi nghe một cô bé cấp 2 vừa thốt ra một câu thật sự đáng sợ không hợp tuổi tác, cô bé tiếp tục
- Và việc hủy chiếc xe hay không hoặc thậm chí để chiếc xe đó còn nguyên rồi lọt vào tay cảnh sát cũng không quan trọng đâu. Chỉ cần hủy đi bảng số thôi là được.
- Ể….!!!
Shouko kinh ngạc lên tiếng
- Sao vậy được chiếc xe đó là bằng chứng rất quan trọng mà. Không phải chỉ mới chụp hình chiếc xe thôi cũng đã đủ khiến chúng sồn sồn lên như lũ thú động dục sao.
Trong câu nói của cô không hề giấu sự khinh bỉ, và Kazuma bên cạnh cũng mở lời khuyên
- Shouko…. Kiềm chế lại cảm xúc chút đi… Chúng ta là khách đó. Còn việc em hỏi thì theo anh đoán là chỉ nhiêu đó không đủ một đòn triệt hạ bọn chúng.
Riyumi gật đầu tán đồng với Kazuma
- Tachibana san nói đúng, chỉ với một chiếc xe dính máu cùng lông động vật thì không thể khép bọn chúng vào tội gì được, bọn chúng có thể nói rằng chiếc xe chở những con thú bị chết đi chôn hoặc xử lý gì đó. Pháp luật của nước ta không qua kỹ lưỡng về vấn đề đó đâu.
- Vậy thì lý do thứ 2 của Onii chan hẳn có lý hơn đúng không.
Riyumi gật đầu tán đồng với kiến của Kotori
- Nhưng….. Kotori chan…. Hai lý do trên được đưa ra là hoàn toàn có lý nếu mọi người chưa nhìn vào hiện trạng chiếc xe và hiện trường sự việc.
Mọi người không hiểu Riyumi nói gì và cô bé quay sang người Quản Gia và ông ấy gật đầu rồi người hầu gái rút từ đồng phục ra một chiếc remote.
Căn phòng bỗng dưng tối lại không có một dấu hiệu báo trước khiến mọi người giật mình, và Takuto có thể nghe giọng của Shouko lanh lảnh vang lên trong bóng tối
- Kazuma, cúp điện sao, hay kẻ địch tập kích thế, coi chừng có bom khói hay độc ném vào đó.
- Tập trung hết sức bảo vệ mọi người đi Shouko
Sự cảnh giác của cặp đôi nam nữ khiến không gian căn phòng như nóng lên và Shouko đang nói tới những thứ vô cùng đáng sợ có thể chỉ có ở trong phim và đột nhiên người quản gia lên tiếng
- Ha Ha. Đã làm quý vị sợ rồi, thực ra chúng tôi chuẩn bị mở projector trình chiếu thôi mà
Nói rồi một tấm màn chiếu phim được thả xuống từ trên trần căn phòng ngay lập tức trở thành phòng chiếu phim. Kazuma và Shouko cũng nở một nụ cười lúng túng khỏi nói cũng biết hai người đó đang cảm thấy thế nào
- Thế à…. Đúng là hết hồn đó nhỉ, ngài quản gia à, ngài nên nói trước mới phải.
- Ha… Ha… Đúng là tôi đây có chút sơ xuất.
Người quản gia nhẹ nhàng lên tiếng nhưng trong lòng cảm thấy có chút kinh dị, hai người Kazuma Shouko trong bóng tối đã nhanh như chớp di chuyển vào vị trí có thể thuận lợi bảo vệ tất cả mọi người ở đây mặc dù chỉ mới tới căn phòng này lần đầu, và thậm chí còn đặc biệt hơn là Shouko, cô bé đã hoàn toàn giám sát nhất cử nhất động của mình và hầu gái đang ở trong phòng.Hay nói cách khác những người mà cô gái đó vẫn duy trì cảnh giác ngay từ đầu. Còn trẻ như vậy mà đã sở hữu một thân bản lĩnh như thế…
Còn về phía Takuto cũng không có cảm thấy gì nhiều ngoài trừ có chút cảm thán
“Đúng là quý tộc có khác, phòng riêng mà cũng có giấu projector hiện đại như thế này. Không khác gì trong M-A cả nhỉ.”
Và sau đó hiện trường được chiếu lên, mọi người nhìn lên màn hình rồi thốt lên kinh ngạc
- Cái này là cảnh tượng chiến tranh ở đất nước nào thế (X4)
Vì đây là màn hình rộng chất lượng cao nên 4 người Takuto, Kotori, Kazuma và Shouko đều tưởng chừng như mình đang chứng kiến tận mắt hiện trường vậy. Nếu từ nào diễn tả được cái hiện trường này hẳn chính là từ “Hoang Tàn.” Mặt đất như bị xe ủi lớn xào xé những đường dài, cây cối nơi bìa rừng bị đổ rạp như bị quái vật đi qua vậy. Nhìn cảnh đó bốn người bọn Takuto đều không giấu được sự kinh hãi.
Còn về chiếc xe thì còn kinh khủng hơn đầu xe với đuôi xe gần như bị đứt lìa như chiếc xe đồ chơi bị đứa trẻ nghịch ngợm bẻ đôi vậy, và thùng xe ở đằng sau thì móp tan tành như bị một chiếc búa khổng lồ đập trúng. Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi thứ gì có thể khiến cho một chiếc xe tải trở thành một hình dạng như thế.
- Có thể tạo ra sự tàn phá khủng khiếp như vậy chẳng lẽ những người dân quanh đó không nghe thấy gì sao. Và cảnh này sao có thể là con người gây ra được.
Riyumi quay sang người quản gia hỏi
- Kannou san, ông đã cho người vào khu dân cư gần đó điều tra chưa.
- Thưa tiểu thư, đã cho người điều tra kĩ lưỡng, khu dân cư cách hiện trường chỉ hơn nửa cây số nhưng tất cả mọi người đều có vẻ không biết những sự việc đã xảy ra nơi đó
Người quản gia cúi đầu đưa ra đáp án, và Riyumi làm một điệu bộ như chú tâm suy xét sự việc
- Vậy thì quả thật là kì lạ, nhưng vẫn chưa kỳ lạ bằng những vết thương đã gây ra trên người nạn nhân
Nói tới đây mọi người đều chú ý đến những thân thể nằm trên đất, cho dù biết những tên đó là hạng người gì nhưng cũng không tránh khỏi có chút đau xót. Trên cơ thể họ chằng chịt những vết thương như bị ngàn đao chém. Nhìn những vết thương đó Shouko lên tiếng
- Thủ pháp ra tay thật tàn nhẫn nhưng cũng thật khéo léo a. Tránh hết chỗ hiểm không khiến mất mạng ngay nhưng lại gây ra đau đớn cùng cực
Kazuma bên cạnh cũng gật đầu
- Hung khí có thể là một thanh kiếm rất sắc và cảnh giới của người này cũng rất cao, nếu không thì sẽ khó lòng gây ra những vết thương như thế. Điều này giống như là….
Nói tới đây cặp đôi đồng thanh
- Phát tiết sự phẫn nộ lên cơ thể khiến đối phương đau đớn nhưng lại không muốn đoạt mạng đối phương.
Ánh mắt của Riyumi lóe lên kinh ngạc khi nghe câu nói đó, tuy khá thắc mắc nhưng cô bé cũng không nói gì.
- Ha... Ha.... Đúng là hai người có khác. Ăn ý ghê luôn đó. Nhưng qua nhận xét như thế lại cho thấy sự việc càng thêm kì lạ.
Đột nhiên Takuto đang nằm trên giường lên tiếng
- Mọi người không lạ sao, như Kazuma và Shouko nói, thì kẻ ra tay hẳn rất muốn những người kia đau đớn đến chết đi sống lại, thế nhưng chẳng lẽ trước khi ngất đi những người đó không kêu la cầu cứu sao. Mà khu dân cư ở rất gần đó chẳng lẽ họ không nghe thấy. 30 người lận đó nếu tất cả cùng rên la thì hẳn phải có người nghe thấy chứ.
Nghe được phân tích của Takuto, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, quả như cậu nói cả khu dân cư mà không ai nghe được sao, đúng là khó tin.
- Kì lạ như vậy…. Trừ khi là…. Mà sao có những chuyện như thế được.
Takuto lẩm bẩm nhưng sau đó cậu lập tức lắc đầu phủ quyết cái giả định của mình. Nhưng Kotori ngay lập tức nhận ra
- Onii chan… Anh đang nghĩ đến vấn đề gì ư.
- Không có gì đâu, chỉ là giả thiết vớ vẩn thôi mà.
- Cứ nói đi Onii chan, dù sao anh cũng đã có thể đưa ra lập luận 2 trường hợp rồi mà
Riyumi nghe vậy cũng lên tiếng tán đồng với bạn mình
- đúng đấy, Onii san, bất cứ ý kiến gì trong tình huống này đều có ích.
- Ngay cả khi chỉ nghe qua đều khiến mọi người có một suy nghĩ rằng “Tên này có bị thần kinh không.”
Riyumi có chút giật mình khi nghe câu nói đó từ Takuto, nhưng Kotori ở bên cạnh lại lắc đầu
- Onii chan sẽ không nói chuyện gì mà không cân nhắc đâu, em muốn biết dự đoán của anh về vấn đề này.
Đang nắm trên giường, nghe được lời của Kotori, Takuto cũng càng nhận ra sự nghiêm túc của cô bé đối với sự việc này thế nên cậu cũng bắt đầu đưa ra những lập luận của mình.
- Đầu tiên như Kazuma và Shouko phân tích, thì anh có thể loại được khả năng kẻ ra tay là đối thủ cạnh tranh.
Dừng một chút Takuto nhìn xem phản ứng của mọi người như thế nào sau đó nói tiếp
- Nếu là đối thủ cạnh tranh sẽ không ra tay độc ác như thế đâu, tuy có thể có mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau nhưng ra tay kiểu này thì chỉ có một lý do duy nhất.
Nói tới đây, Takuto quay sang em gái mình
- Những người đó phần nào có động cơ giống em đó Kotori
- Giống em ư?
- Giải cứu những con thú, trừng phạt bọn tội phạm đó, nhưng có một số vấn đề anh không chắc lắm
- Và đó là....
- Đó là bọn họ có định điều tra tới cùng không, hay chỉ đơn thuần là giải cứu số thú vật đó thôi.
*Bộp... Bộp*. Riyumi ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng, khẽ mỉm cười trước suy đoán của Takuto
- Khá thật đấy Onii san. Có thể biết được giả thiết thứ 3 mà em nêu ra đồng thời suy đoán luôn cả động cơ của những kẻ bí hiểm kia chỉ bằng một tấm ảnh.
- Không có gì a, nếu không có những suy luận về vết thương trên người của nạn nhân thì anh cũng không thể suy ra tới mức đó, nhưng em thì khác, em chỉ bằng những hình ảnh hiện trường mà có thể suy ra tới vậy, quả thật rất giỏi.
Đó là những lời thật lòng của cậu, Riyumi mới có cấp 2 mà đã đã có thiên phú trong khả năng suy luận đưa ra các y kiến tốt như thế rồi. Cậu cảm thán nhẹ, Kotori giỏi về kiến thức tự nhiên do sở thích còn em ấy không biết là do cái gì đây nữa. Bộ trường dành cho con cháu chính trị gia thì khả năng của họ cũng thuộc đẳng cấp thiên tài luôn chắc.
- Cái đó cũng không có gì đâu Onii san, việc chiếc xe thành như tình trạng đó hoàn toàn đã có thể đoán được rồi, cấp trên bọn chúng sẽ không làm chuyện đó. Nếu là đối thủ cạnh tranh thì họ cũng không rảnh đến mức phá hủy cả chiếc xe tới tình trạng đó đâu. Thế nên bằng việc chiếc xe bị phá hủy và số động vật trên đó bị lấy đi ta có thể đưa ra kết luận rằng những kẻ này ngay từ đầu đã có động cơ như Kotori rồi, nhưng quả như anh nói, chúng ta vẫn chưa biết được rằng họ tính lâm thời can thiệp hay là định điều tra cả ổ như chúng ta đây, chuyện đó thì phải đợi những người kia tỉnh thì mời biết được.
- thế em muốn biết điều gì ở họ
- Tất nhiên là thông tin rồi a, không hẳn sẽ có những thông tin hữu ích nhưng nếu có được thì chúng ta sẽ biết được điều gì đó về bọn này và...
Và Kotori ở bên cạnh cũng lên tiếng bổ sung
- Tiến thêm một bước để xóa đi con đường làm ăn bất chính dựa trên nỗi đau khổ tột cùng của các con thú.
- Đúng đó Takuto... Khi nãy ở bên ngoài nghe được chuyện làm ăn phi pháp của chúng, là con nhà võ tao nếu tao lờ đi chuyện này thì có khác gì những kẻ vô tâm nhìn người yếu đuối bị bắt nạt đâu cơ chứ
- Bọn chúng phải trả giá cho hành động của mình, dù sao thì em và Kazuma cũng sẽ làm chuyện đó trong tương lai thế nên có thêm một đối thủ dợt trước cũng rất tốt
Kazuma và Shouko cũng đã thống nhất ý kiến của bản thân và hai cô bé cấp 2 ở đây đều quay sang Takuto.
- thế nên bất chấp ý kiến anh có ra sao đi chăng nữa, hãy nói cho bọn em biết đi.
- Được rồi a, vậy thì giả thiết anh đưa ra để giải thích cho trường hợp kỳ lạ này là Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện.
Rồi xong.... một vẻ ngơ ngác rất ư là.... xuất hiện trên vẻ mặt của mọi người, cũng phải thôi ngay cả Takuto cũng còn thấy cực kỳ ngu người khi ép bản thân nói ra câu đó trong tình huống hiện tại nói chi là những người đang nghiêm túc như những người ở đây.
....
Ah... Ah.... Cái gì thế này, một giây như bằng cả một năm trời.
- Onii san... Cám ơn ý kiến của anh, em nghĩ anh nên nghỉ ngơi cho khỏe
Bây giờ tâm trạng của Takuto đã chìm xuống đáy vực rồi và không có từ nào để miêu tả được nữa.
- Onii chan... Anh có thể giải thích rõ hơn được không
Nhưng đáng kinh ngạc là em gái cậu Kotori lại không có chút biểu hiện gì cả mà lại mạnh mẽ đề nghị cậu nói tiếp, khỏi nói cũng biết trong mắt Takuto hiện giờ hẳn Kotori đã lên tới cấp nữ thần rồi
- Kotori, kawaii imouto của anh, chỉ có em là hiểu được anh không có chút đùa giỡn hay đầu óc có vấn đề chút nào a.
- em quen rồi a, hồi năm lớp tám anh hay....
- được rồi, anh nghĩ anh nên giải thích cặn kẽ hơn về những gì anh nói.
Takuto vừa ngắt em gái mình nói ra cái quá khứ không mấy đáng tự hào của bản thân.
- Được rồi Riyumi chan... Em có hay đọc Manga hoặc xem Anime không
Cô bé lắc đầu
- không thường xuyên lắm, nhưng sao anh hỏi vậy Onii san
- Không có gì. chỉ là nếu em đọc thể loại magic, school life, fighting thì em sẽ rất thường nghe những câu thoại như là Bình thường chỗ này rất đông người, nhưng tại sao bây giờ lại không có một bóng nào cả. Hay là Mọi người xung quanh sao lại biến mất hết rồi. Những câu đó thường chính là khởi điểm cho một cuộc chiến ma thuật nguy hiểm của nhân vật chính mà những người bình thường không thể nhận ra và tham dự được. Và cái thứ giúp có được hiệu quả đó được gọi là Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện.
Takuto dừng một chút sau đó nói tiếp
- em thấy đó... Trong vụ này hoàn cảnh diễn ra vô cùng khốc liệt thậm chí đánh đến đổ cây, hủy đất,xác người la liệt, thế nhưng khu dân cư gần đó lại không có chút nào nhận ra, chưa kể thời gian phát hiện lại chỉ khoảng buổi chiều thời điểm người ta hoạt động nhiều nhất. Mà theo báo cáo của Kannou san đây thì không có gì lạ được phát hiện cả. Thế nên theo anh nó đã dính đến một số thứ không bình thường rồi.
- vậy anh mới nghĩ đến thứ như là ma thuật, nó quả thật là khó tin anh biết không, Onii san.
Riyumi lên tiếng nhìn Takuto với ánh mắt khá hoang mang, cậu đoán rằng cô bé cũng khó có thể chấp nhận được giả thiết đó.
- anh biết là rất vô lý nhưng không còn sự lựa trường hợp nào có thể giải thích được sự việc hiện tại đâu.
nghe vậy cô bé thở dài như cuối cùng cũng chấp nhận cái suy nghĩ đó
- Nhưng cho dù thế thì chúng ta không thể điều tra từ bên kia được, phải chờ bọn kia tỉnh rồi mới biết.
Kotori ở bên cạnh cũng gật đầu
- Ừ xem ra hiện tại mình nên hạnh phúc cho những con thú đã được người ta cứu đi, nếu thật sự có phép thuật mình mong rằng đó là thứ giúp được chúng có được hạnh phúc mà chúng xứng đáng phải có.
Và câu nói đó cũng đã kết thúc sự thảo luận của mọi người, sau một lúc thì cuối cùng Takuto cũng có thể đứng lên được tuy còn loạng choạng một chút nhưng cậu cũng được Kazuma dìu ra xe để đưa về chấm dứt một ngày quá ư là vất vả.
Kotori như dại ra khi nhận được tin tức đau đớn đó, mọi dấu vết đã bị ngắt hoàn toàn. Người quản gia tiếp tục báo cáo
- Tuy vậy chúng tôi có thể khẳng định chiếc xe đó mới chở một lượng thú vật khá lớn và hầu hết chúng nó đều bị thương nhiều vết máu còn rất mới ở bên trong thùng xe và cả lông thú vật xem ra đúng như Kotori sama nói chiếc xe này đang chở những con vật bị thương và đi đâu thì phải chờ những người liên quan tỉnh giấc thì mới thẩm tra được
- Bộ nhiều người liên quan được phát hiện ở đó lắm ư.
Takuto lên tiếng hỏi, cậu cũng muốn biết được đối phương là những kẻ có thực lực ra sao.
- Khoảng gần 30 người, vị trí ở một bìa rừng, có thể vì sự việc hôm nay mà bọn họ đem chiếc xe đến chỗ đó giấu.
Nói đến đây Takuto bắt đầu suy nghĩ, không biết kẻ ra tay này là ai và cậu đã đưa ra hai trường hợp
- Tôi có hai giả thiết về vấn đề này
Mọi người nghe vậy ngạc nhiên tập trung vào cậu và Riyumi nở nụ cười có chút thưởng thức sau đó lên tiếng
- Em thì có ba đấy Onii san, thử nói cho mọi người xem nào.
Takuto gật đầu và đưa ra giả thuyết của mình
- Khi tôi hạ gục hai người đàn ông trước lúc chạy tới chỗ Kotori thì nghe bọn họ nói rằng, ngay cả Saint Ishiyama cũng không thể đụng tới họ nếu không có bằng chứng rõ ràng, thế nên câu hỏi được đưa ra là nếu như thế tại sao chúng lại huy động một số lượng người lớn như vậy để truy bắt, thậm chí không tiếc dùng thuốc mê cho hổ có thể gây tử vong người khác. Vậy câu hỏi được đặt ra tại sao chỉ vì mấy tấm ảnh không rõ ràng mà bọn họ lại quyết định ra tay mạnh mẽ như vậy
- Fu Fu Fu.
Riyumi cười khúc khích khi nghe Takuto nói
- Thông tin thú vị đó Onii san. Tuy em cũng nghĩ quy mô bọn chúng không tệ nhưng đến mức dám nói Saint Ishiyama cũng không làm gì được thì cũng nên cân nhắc nhiều đó. Vậy thì kết luận của thứ nhất của anh là gì.
Takuto đan tay vào nhau bắt đầu giải thích
- Bọn chúng sợ nếu bị điều tra, cấp trên biết và sẽ bị bại lộ chuyện gì đó, có thể không theo quy củ hay qua mặt cấp trên về doanh thu. Những chuyện như vậy bọn chúng không thể khiến cho mình bị nghi ngờ. Nhưng vì bọn chúng đã làm lớn mà vẫn thất bại Thế nên anh có kết luận rằng bọn chúng đã bị cấp trên trừng phạt và những người đó đã mang số thú vật trong thùng xe đi.
Dừng một chút Takuto làm một bộ dạng khó hiểu tiếp tục nói
- Thế nhưng điều anh không hiểu tại sao lại phá hủy thùng xe làm gì đâu có lợi gì, nếu muốn hủy bằng chứng thì có nhiều cách hơn đúng không. Vậy thì chỉ có lý do thứ 2 thôi đó là kẻ cạnh tranh với bọn chúng. Dù gì nếu như theo cách thức tàn ác để ưu tiên lợi nhuận của chúng thì hẳn đây là ngành kinh doanh dễ sinh lời, thế nên có cạnh tranh cũng là chuyện thường. Mà bọn chúng đã bất nhân như vậy thì đánh người phá hủy của cải đối thủ cũng không phải là chuyện không thể.
Khi nói đây Riyumi nhìn Takuto có chút thưởng thức sau đó lến tiếng.
- Hai lý do anh nói cũng rất đúng, nhưng vẫn có sơ hở, đầu tiên nếu cấp trên ra tay thì hẳn ta sẽ không bắt được những người bị ngất đó đâu. Mà bây giờ chỉ em rằng bọn chúng đã bị dìm sâu dưới vịnh Tokyo rồi a.
Mọi người ở đây đều có chút lạnh run khi nghe một cô bé cấp 2 vừa thốt ra một câu thật sự đáng sợ không hợp tuổi tác, cô bé tiếp tục
- Và việc hủy chiếc xe hay không hoặc thậm chí để chiếc xe đó còn nguyên rồi lọt vào tay cảnh sát cũng không quan trọng đâu. Chỉ cần hủy đi bảng số thôi là được.
- Ể….!!!
Shouko kinh ngạc lên tiếng
- Sao vậy được chiếc xe đó là bằng chứng rất quan trọng mà. Không phải chỉ mới chụp hình chiếc xe thôi cũng đã đủ khiến chúng sồn sồn lên như lũ thú động dục sao.
Trong câu nói của cô không hề giấu sự khinh bỉ, và Kazuma bên cạnh cũng mở lời khuyên
- Shouko…. Kiềm chế lại cảm xúc chút đi… Chúng ta là khách đó. Còn việc em hỏi thì theo anh đoán là chỉ nhiêu đó không đủ một đòn triệt hạ bọn chúng.
Riyumi gật đầu tán đồng với Kazuma
- Tachibana san nói đúng, chỉ với một chiếc xe dính máu cùng lông động vật thì không thể khép bọn chúng vào tội gì được, bọn chúng có thể nói rằng chiếc xe chở những con thú bị chết đi chôn hoặc xử lý gì đó. Pháp luật của nước ta không qua kỹ lưỡng về vấn đề đó đâu.
- Vậy thì lý do thứ 2 của Onii chan hẳn có lý hơn đúng không.
Riyumi gật đầu tán đồng với kiến của Kotori
- Nhưng….. Kotori chan…. Hai lý do trên được đưa ra là hoàn toàn có lý nếu mọi người chưa nhìn vào hiện trạng chiếc xe và hiện trường sự việc.
Mọi người không hiểu Riyumi nói gì và cô bé quay sang người Quản Gia và ông ấy gật đầu rồi người hầu gái rút từ đồng phục ra một chiếc remote.
Căn phòng bỗng dưng tối lại không có một dấu hiệu báo trước khiến mọi người giật mình, và Takuto có thể nghe giọng của Shouko lanh lảnh vang lên trong bóng tối
- Kazuma, cúp điện sao, hay kẻ địch tập kích thế, coi chừng có bom khói hay độc ném vào đó.
- Tập trung hết sức bảo vệ mọi người đi Shouko
Sự cảnh giác của cặp đôi nam nữ khiến không gian căn phòng như nóng lên và Shouko đang nói tới những thứ vô cùng đáng sợ có thể chỉ có ở trong phim và đột nhiên người quản gia lên tiếng
- Ha Ha. Đã làm quý vị sợ rồi, thực ra chúng tôi chuẩn bị mở projector trình chiếu thôi mà
Nói rồi một tấm màn chiếu phim được thả xuống từ trên trần căn phòng ngay lập tức trở thành phòng chiếu phim. Kazuma và Shouko cũng nở một nụ cười lúng túng khỏi nói cũng biết hai người đó đang cảm thấy thế nào
- Thế à…. Đúng là hết hồn đó nhỉ, ngài quản gia à, ngài nên nói trước mới phải.
- Ha… Ha… Đúng là tôi đây có chút sơ xuất.
Người quản gia nhẹ nhàng lên tiếng nhưng trong lòng cảm thấy có chút kinh dị, hai người Kazuma Shouko trong bóng tối đã nhanh như chớp di chuyển vào vị trí có thể thuận lợi bảo vệ tất cả mọi người ở đây mặc dù chỉ mới tới căn phòng này lần đầu, và thậm chí còn đặc biệt hơn là Shouko, cô bé đã hoàn toàn giám sát nhất cử nhất động của mình và hầu gái đang ở trong phòng.Hay nói cách khác những người mà cô gái đó vẫn duy trì cảnh giác ngay từ đầu. Còn trẻ như vậy mà đã sở hữu một thân bản lĩnh như thế…
Còn về phía Takuto cũng không có cảm thấy gì nhiều ngoài trừ có chút cảm thán
“Đúng là quý tộc có khác, phòng riêng mà cũng có giấu projector hiện đại như thế này. Không khác gì trong M-A cả nhỉ.”
Và sau đó hiện trường được chiếu lên, mọi người nhìn lên màn hình rồi thốt lên kinh ngạc
- Cái này là cảnh tượng chiến tranh ở đất nước nào thế (X4)
Vì đây là màn hình rộng chất lượng cao nên 4 người Takuto, Kotori, Kazuma và Shouko đều tưởng chừng như mình đang chứng kiến tận mắt hiện trường vậy. Nếu từ nào diễn tả được cái hiện trường này hẳn chính là từ “Hoang Tàn.” Mặt đất như bị xe ủi lớn xào xé những đường dài, cây cối nơi bìa rừng bị đổ rạp như bị quái vật đi qua vậy. Nhìn cảnh đó bốn người bọn Takuto đều không giấu được sự kinh hãi.
Còn về chiếc xe thì còn kinh khủng hơn đầu xe với đuôi xe gần như bị đứt lìa như chiếc xe đồ chơi bị đứa trẻ nghịch ngợm bẻ đôi vậy, và thùng xe ở đằng sau thì móp tan tành như bị một chiếc búa khổng lồ đập trúng. Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi thứ gì có thể khiến cho một chiếc xe tải trở thành một hình dạng như thế.
- Có thể tạo ra sự tàn phá khủng khiếp như vậy chẳng lẽ những người dân quanh đó không nghe thấy gì sao. Và cảnh này sao có thể là con người gây ra được.
Riyumi quay sang người quản gia hỏi
- Kannou san, ông đã cho người vào khu dân cư gần đó điều tra chưa.
- Thưa tiểu thư, đã cho người điều tra kĩ lưỡng, khu dân cư cách hiện trường chỉ hơn nửa cây số nhưng tất cả mọi người đều có vẻ không biết những sự việc đã xảy ra nơi đó
Người quản gia cúi đầu đưa ra đáp án, và Riyumi làm một điệu bộ như chú tâm suy xét sự việc
- Vậy thì quả thật là kì lạ, nhưng vẫn chưa kỳ lạ bằng những vết thương đã gây ra trên người nạn nhân
Nói tới đây mọi người đều chú ý đến những thân thể nằm trên đất, cho dù biết những tên đó là hạng người gì nhưng cũng không tránh khỏi có chút đau xót. Trên cơ thể họ chằng chịt những vết thương như bị ngàn đao chém. Nhìn những vết thương đó Shouko lên tiếng
- Thủ pháp ra tay thật tàn nhẫn nhưng cũng thật khéo léo a. Tránh hết chỗ hiểm không khiến mất mạng ngay nhưng lại gây ra đau đớn cùng cực
Kazuma bên cạnh cũng gật đầu
- Hung khí có thể là một thanh kiếm rất sắc và cảnh giới của người này cũng rất cao, nếu không thì sẽ khó lòng gây ra những vết thương như thế. Điều này giống như là….
Nói tới đây cặp đôi đồng thanh
- Phát tiết sự phẫn nộ lên cơ thể khiến đối phương đau đớn nhưng lại không muốn đoạt mạng đối phương.
Ánh mắt của Riyumi lóe lên kinh ngạc khi nghe câu nói đó, tuy khá thắc mắc nhưng cô bé cũng không nói gì.
- Ha... Ha.... Đúng là hai người có khác. Ăn ý ghê luôn đó. Nhưng qua nhận xét như thế lại cho thấy sự việc càng thêm kì lạ.
Đột nhiên Takuto đang nằm trên giường lên tiếng
- Mọi người không lạ sao, như Kazuma và Shouko nói, thì kẻ ra tay hẳn rất muốn những người kia đau đớn đến chết đi sống lại, thế nhưng chẳng lẽ trước khi ngất đi những người đó không kêu la cầu cứu sao. Mà khu dân cư ở rất gần đó chẳng lẽ họ không nghe thấy. 30 người lận đó nếu tất cả cùng rên la thì hẳn phải có người nghe thấy chứ.
Nghe được phân tích của Takuto, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, quả như cậu nói cả khu dân cư mà không ai nghe được sao, đúng là khó tin.
- Kì lạ như vậy…. Trừ khi là…. Mà sao có những chuyện như thế được.
Takuto lẩm bẩm nhưng sau đó cậu lập tức lắc đầu phủ quyết cái giả định của mình. Nhưng Kotori ngay lập tức nhận ra
- Onii chan… Anh đang nghĩ đến vấn đề gì ư.
- Không có gì đâu, chỉ là giả thiết vớ vẩn thôi mà.
- Cứ nói đi Onii chan, dù sao anh cũng đã có thể đưa ra lập luận 2 trường hợp rồi mà
Riyumi nghe vậy cũng lên tiếng tán đồng với bạn mình
- đúng đấy, Onii san, bất cứ ý kiến gì trong tình huống này đều có ích.
- Ngay cả khi chỉ nghe qua đều khiến mọi người có một suy nghĩ rằng “Tên này có bị thần kinh không.”
Riyumi có chút giật mình khi nghe câu nói đó từ Takuto, nhưng Kotori ở bên cạnh lại lắc đầu
- Onii chan sẽ không nói chuyện gì mà không cân nhắc đâu, em muốn biết dự đoán của anh về vấn đề này.
Đang nắm trên giường, nghe được lời của Kotori, Takuto cũng càng nhận ra sự nghiêm túc của cô bé đối với sự việc này thế nên cậu cũng bắt đầu đưa ra những lập luận của mình.
- Đầu tiên như Kazuma và Shouko phân tích, thì anh có thể loại được khả năng kẻ ra tay là đối thủ cạnh tranh.
Dừng một chút Takuto nhìn xem phản ứng của mọi người như thế nào sau đó nói tiếp
- Nếu là đối thủ cạnh tranh sẽ không ra tay độc ác như thế đâu, tuy có thể có mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau nhưng ra tay kiểu này thì chỉ có một lý do duy nhất.
Nói tới đây, Takuto quay sang em gái mình
- Những người đó phần nào có động cơ giống em đó Kotori
- Giống em ư?
- Giải cứu những con thú, trừng phạt bọn tội phạm đó, nhưng có một số vấn đề anh không chắc lắm
- Và đó là....
- Đó là bọn họ có định điều tra tới cùng không, hay chỉ đơn thuần là giải cứu số thú vật đó thôi.
*Bộp... Bộp*. Riyumi ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng, khẽ mỉm cười trước suy đoán của Takuto
- Khá thật đấy Onii san. Có thể biết được giả thiết thứ 3 mà em nêu ra đồng thời suy đoán luôn cả động cơ của những kẻ bí hiểm kia chỉ bằng một tấm ảnh.
- Không có gì a, nếu không có những suy luận về vết thương trên người của nạn nhân thì anh cũng không thể suy ra tới mức đó, nhưng em thì khác, em chỉ bằng những hình ảnh hiện trường mà có thể suy ra tới vậy, quả thật rất giỏi.
Đó là những lời thật lòng của cậu, Riyumi mới có cấp 2 mà đã đã có thiên phú trong khả năng suy luận đưa ra các y kiến tốt như thế rồi. Cậu cảm thán nhẹ, Kotori giỏi về kiến thức tự nhiên do sở thích còn em ấy không biết là do cái gì đây nữa. Bộ trường dành cho con cháu chính trị gia thì khả năng của họ cũng thuộc đẳng cấp thiên tài luôn chắc.
- Cái đó cũng không có gì đâu Onii san, việc chiếc xe thành như tình trạng đó hoàn toàn đã có thể đoán được rồi, cấp trên bọn chúng sẽ không làm chuyện đó. Nếu là đối thủ cạnh tranh thì họ cũng không rảnh đến mức phá hủy cả chiếc xe tới tình trạng đó đâu. Thế nên bằng việc chiếc xe bị phá hủy và số động vật trên đó bị lấy đi ta có thể đưa ra kết luận rằng những kẻ này ngay từ đầu đã có động cơ như Kotori rồi, nhưng quả như anh nói, chúng ta vẫn chưa biết được rằng họ tính lâm thời can thiệp hay là định điều tra cả ổ như chúng ta đây, chuyện đó thì phải đợi những người kia tỉnh thì mời biết được.
- thế em muốn biết điều gì ở họ
- Tất nhiên là thông tin rồi a, không hẳn sẽ có những thông tin hữu ích nhưng nếu có được thì chúng ta sẽ biết được điều gì đó về bọn này và...
Và Kotori ở bên cạnh cũng lên tiếng bổ sung
- Tiến thêm một bước để xóa đi con đường làm ăn bất chính dựa trên nỗi đau khổ tột cùng của các con thú.
- Đúng đó Takuto... Khi nãy ở bên ngoài nghe được chuyện làm ăn phi pháp của chúng, là con nhà võ tao nếu tao lờ đi chuyện này thì có khác gì những kẻ vô tâm nhìn người yếu đuối bị bắt nạt đâu cơ chứ
- Bọn chúng phải trả giá cho hành động của mình, dù sao thì em và Kazuma cũng sẽ làm chuyện đó trong tương lai thế nên có thêm một đối thủ dợt trước cũng rất tốt
Kazuma và Shouko cũng đã thống nhất ý kiến của bản thân và hai cô bé cấp 2 ở đây đều quay sang Takuto.
- thế nên bất chấp ý kiến anh có ra sao đi chăng nữa, hãy nói cho bọn em biết đi.
- Được rồi a, vậy thì giả thiết anh đưa ra để giải thích cho trường hợp kỳ lạ này là Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện.
Rồi xong.... một vẻ ngơ ngác rất ư là.... xuất hiện trên vẻ mặt của mọi người, cũng phải thôi ngay cả Takuto cũng còn thấy cực kỳ ngu người khi ép bản thân nói ra câu đó trong tình huống hiện tại nói chi là những người đang nghiêm túc như những người ở đây.
....
Ah... Ah.... Cái gì thế này, một giây như bằng cả một năm trời.
- Onii san... Cám ơn ý kiến của anh, em nghĩ anh nên nghỉ ngơi cho khỏe
Bây giờ tâm trạng của Takuto đã chìm xuống đáy vực rồi và không có từ nào để miêu tả được nữa.
- Onii chan... Anh có thể giải thích rõ hơn được không
Nhưng đáng kinh ngạc là em gái cậu Kotori lại không có chút biểu hiện gì cả mà lại mạnh mẽ đề nghị cậu nói tiếp, khỏi nói cũng biết trong mắt Takuto hiện giờ hẳn Kotori đã lên tới cấp nữ thần rồi
- Kotori, kawaii imouto của anh, chỉ có em là hiểu được anh không có chút đùa giỡn hay đầu óc có vấn đề chút nào a.
- em quen rồi a, hồi năm lớp tám anh hay....
- được rồi, anh nghĩ anh nên giải thích cặn kẽ hơn về những gì anh nói.
Takuto vừa ngắt em gái mình nói ra cái quá khứ không mấy đáng tự hào của bản thân.
- Được rồi Riyumi chan... Em có hay đọc Manga hoặc xem Anime không
Cô bé lắc đầu
- không thường xuyên lắm, nhưng sao anh hỏi vậy Onii san
- Không có gì. chỉ là nếu em đọc thể loại magic, school life, fighting thì em sẽ rất thường nghe những câu thoại như là Bình thường chỗ này rất đông người, nhưng tại sao bây giờ lại không có một bóng nào cả. Hay là Mọi người xung quanh sao lại biến mất hết rồi. Những câu đó thường chính là khởi điểm cho một cuộc chiến ma thuật nguy hiểm của nhân vật chính mà những người bình thường không thể nhận ra và tham dự được. Và cái thứ giúp có được hiệu quả đó được gọi là Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện.
Takuto dừng một chút sau đó nói tiếp
- em thấy đó... Trong vụ này hoàn cảnh diễn ra vô cùng khốc liệt thậm chí đánh đến đổ cây, hủy đất,xác người la liệt, thế nhưng khu dân cư gần đó lại không có chút nào nhận ra, chưa kể thời gian phát hiện lại chỉ khoảng buổi chiều thời điểm người ta hoạt động nhiều nhất. Mà theo báo cáo của Kannou san đây thì không có gì lạ được phát hiện cả. Thế nên theo anh nó đã dính đến một số thứ không bình thường rồi.
- vậy anh mới nghĩ đến thứ như là ma thuật, nó quả thật là khó tin anh biết không, Onii san.
Riyumi lên tiếng nhìn Takuto với ánh mắt khá hoang mang, cậu đoán rằng cô bé cũng khó có thể chấp nhận được giả thiết đó.
- anh biết là rất vô lý nhưng không còn sự lựa trường hợp nào có thể giải thích được sự việc hiện tại đâu.
nghe vậy cô bé thở dài như cuối cùng cũng chấp nhận cái suy nghĩ đó
- Nhưng cho dù thế thì chúng ta không thể điều tra từ bên kia được, phải chờ bọn kia tỉnh rồi mới biết.
Kotori ở bên cạnh cũng gật đầu
- Ừ xem ra hiện tại mình nên hạnh phúc cho những con thú đã được người ta cứu đi, nếu thật sự có phép thuật mình mong rằng đó là thứ giúp được chúng có được hạnh phúc mà chúng xứng đáng phải có.
Và câu nói đó cũng đã kết thúc sự thảo luận của mọi người, sau một lúc thì cuối cùng Takuto cũng có thể đứng lên được tuy còn loạng choạng một chút nhưng cậu cũng được Kazuma dìu ra xe để đưa về chấm dứt một ngày quá ư là vất vả.
/59
|