5 giờ, 35 phút, ngày 14, tháng 10, năm 2008
Qua lớp kiếng phòng hồi sức, Thục Quyên có thể quan sát được vị trí cha cô đang nằm. Bệnh tình ông Nam đã có những chuyển biến rõ rệt, làn da trở nên hồng hào hơn không còn trắng bệch nhợt nhạt như trước. Điều này khiến cô cảm thấy an tâm phần nào, nó đang thể hiện ở nụ cười rạng rỡ. Vậy mà ánh mắt cô vẫn chứa chan nỗi buồn man mác cùng bao ưu tư phiền muộn. Ông Nam vẫn thường nhận xét rằng: con gái ông thừa hưởng đôi mắt rất đẹp từ người mẹ, to tròn, đen láy cùng hàng mi dài cong vút. Thế nhưng đôi mắt ấy lúc nào cũng như đang nhìn xuống, nó ẩn chứa sự nhẫn nhịn chịu đựng của một kẻ "khổ cả kiếp người đấy con à". Thỉnh thoảng ông Nam vẫn thở dài mà nhận xét như vậy.
- Nếu thiếu chủ không gặp tai nạn bất ngờ thì cha của cô đã được sớm chữa trị rồi.
Thằng Minh đứng cạnh từ khi nào mà Thục Quyên chẳng hề hay biết, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là bộ đồng phục khoác trên người hắn. Chả trách khi vừa gặp mặt cô đã có cảm giác ngờ ngợ. Bộ comple đen cùng thân phận bí hiểm đã che mất hình ảnh thằng Minh học cùng lớp ở học viện Quốc Học trong tâm trí cô. Mà điều này cũng dễ hiểu, tuy học chung lớp nhưng số lần gặp mặt của cả hai chưa quá số đầu ngón tay trong suốt ba năm. Mục đích của thằng Minh là hỗ trợ chủ nhân nên hắn chỉ xuất hiện khi có tiết học quan trọng mà thằng Long không thể tham gia. Thục Quyên cũng cúp học miết để đi làm thêm và chăm sóc cha.
- Tôi có món quà này muốn trao cho cô. - Hắn lấy ra một ba lô VAIO màu cam nhạt.
- Đây là ?
- Phiền cô nhận lấy. Chiếc máy cũ của cô không còn sử dụng được nữa. Toàn bộ dữ liệu tôi đã sao chép đầy đủ vào đây. Cô có thể yên tâm sử dụng.
Chiếc máy được phát lúc nhập học, Thục Quyên đã bán từ lâu. Còn chiếc mà thằng Minh nhắc đến được cô chắp vá từ mấy linh kiện mua ở chợ điện tử. Không hiểu vì lý lo gì mà Thục Quyên chần chừ không dám nhận chiếc laptop mà thằng Minh đưa.
- Cô đừng hiểu lầm, đây là một phần trong hợp đồng, hy vọng nó có thể giúp cô nhanh chóng thực hiện yêu cầu mà chúng tôi đặt ra. Bây giờ nó là của cô, nếu không nhận thì tôi thả xuống đấy.
Hắn đã nói như vậy thì Thục Quyên không thể không nhận được rồi. Chợt nhớ đến điều gì đó, cô ta liền hỏi:
- Anh có việc lên trường phải không ? Tôi quá giang được chứ?
- Được thôi. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta nên đi ăn gì đó trước. Bây giờ vẫn còn sớm.
O0o0O
Hơn 30 phút sau, tại tầng hầm của bệnh viện.
- Kìa cô! Lên xe chứ, chúng ta sắp muộn rồi. - Thằng Minh quay lại nói với Thục Quyên như vậy.
Chiếc Suzuki PT003 mà hắn đang cưỡi quá hầm hố khiến cô cảm thấy khớp. Hơn nữa, motor phân khối lớn là thú vui dành riêng cho dân chơi sành sỏi. Một cô gái hiền lành quê mùa như Thục Quyên cảm thấy sợ cũng không có gì lạ. Ngoài ra còn một lý do nữa mà cô không tiện nói ra.
- Tôi biết rằng cô không dám đi motor nhưng mong cô thông cảm. Giờ này cao tốc An Lạc đang kẹt xe, nếu đi ô tô thì muộn mất.
Hắn đã nói như vậy mà cô bỗng giở chứng không đi nữa thì cũng kỳ, thôi thì kệ.
- Cô kéo tấm kính chắn gió này xuống, móc khóa phải cài như thế này, hai chân gác ở đây. Cô ngồi vững rồi chứ, tôi đi nhé ?
Thằng Minh hướng dẫn khá tỷ mỷ nhưng lại quên nói bám vào đâu cho khỏi ngã. Hắn cũng hiểu ý khi khởi động từ từ không phóng một lèo như mọi khi. Chiếc yên xe motor khá dốc kèm theo gió mạnh do xe chạy vận tốc cao nên Thục Quyên phải cúi rạp xuống áp sát vào người thằng Minh. Cũng may là có chiếc ba lô ngăn cách giữa hai người giúp cô đỡ cảm thấy ngại hơn. Bây giờ cô mới hiểu tại sao thằng Minh khuyên cô bỏ laptop vào cốp xe cho nhẹ nhưng lại khăng khăng đeo máy của hắn trên lưng.
Hóa ra thằng Long nào phải tay đua xuất sắc nhất, qua cách xử lý tình huống, duy trì tốc độ thì thằng Minh xứng đáng là bậc thầy. Hắn như mũi kim len lỏi qua khe hẹp giữa hai làn xe ô tô chạy tốc độ cao hết sức dễ dàng. Tiếng xe lao vun vút thỉnh thoảng kèm theo tiếng rít chói tai của chiếc còi hơi xe tải khiến tim Thục Quyên đập liên hồi. Từ khi nào mà hai bàn tay cô đã nắm chặt lấy hông của hắn. Tuy cảm thấy rất sợ nhưng nghĩ đến người đang cầm lái là thằng Minh, không hiểu sao cô cảm thấy yên âm phần nào. Dẫu biết rằng do công việc, nhưng từ trước đến nay chưa có ai quan tâm và đối xử với cô tốt như hắn. Khi chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, Thục Quyên mới dám mở mắt ra thì nhận thấy cổng trường đã ở trước mặt.
- Cô vào lớp trước đi, khỏi phải chờ tôi cũng được. - Thằng Minh đưa ba lô cho Thục Quyên rồi phóng về phía nhà để xe.
Hắn đã nói vậy nhưng đã quá giang đến đây chẳng lẽ không chờ được một chút. Chợt một bàn tay đập mạnh vào vai khiến cô giật mình.
- Quyên! Bà đi học rồi hả ? Sao nghe nói bà phải chăm sóc ba mà. Sức khỏe bác trai đã khá nhiều rồi ah?
- Uh, cám ơn Linh. Bệnh tình ba Quyên bây giờ cũng tạm ổn.
- Sao chưa vào lớp, đứng đây làm gì? Chờ ai hả? Ui cha, VAIO? Giờ mới để ý nha, bà kiếm ở đâu ra thế?
Nhỏ Linh hỏi liến thoắng khiến Thục Quyên chưa kịp trả lời. Vừa lúc đó thì thằng Minh bước ra từ nhà để xe. Trông thấy hai cô gái từ xa, hắn khựng lại một chút rồi quay lưng bước đi.
- Ê Quyên, thằng Minh lớp mình kia phải không? Lâu lắm rồi mới thấy hắn đi học. Mày có nghe tao nói gì không đấy?
Thục Quyên không trả lời vì mải nhìn theo bước chân thằng Minh. Cô biết rằng người như hắn sống trong thế giới này rất cô độc, nên muốn đi cùng để hắn có bầu bạn nhưng sao bàn chân không thể cất bước.
- Mày đang nhìn ai vậy? - Thùy Linh liếc theo hướng Thục Quyên đang nhìn rồi quạy lại ngó cô ta một lượt.
- Đừng nói với tao là mày với thằng đấy có gì nhá?
- Có gì là ý gì? Mày nói gì tao không hiểu? Sợ Thùy Linh hiểu lầm nên Thục Quyên phải che giấu ngay nhưng như vậy chỉ khiến sự việc rắc rối hơn.
- Á ah, có tật giật mình nha. Vậy là nhất định có vấn đề gì rồi. - Thùy Linh tiếp tục trêu vào.
- Uh thì mày thích nghĩ gì thì nghĩ, tao không quan tâm. - Cảm thấy mọi chuyện đang đi quá đà, Thục Quyên cất bước đi trước nhằm tránh bị hiểu lầm thêm.
- Còn chối nữa, tao hỏi mày cái laptop này ở đâu ra? Thằng Minh tặng hả? -Thùy Linh có vẻ không chịu buông tha, bám theo trêu chọc tiếp.
" Có thể cô sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người, lời nói của hắn đâu phải đùa. Cứ nhận đại đỡ phải giải thích rắc rối, cũng không làm chết ai." - Suy nghĩ là vậy nên Thục Quyên đáp luôn:
- Uh, là hắn mua cho tao đó.
- Thích nha, máy này đẹp mà mắc quá. Tao góp tiền mãi mà vẫn chưa mua được. Xíu vào lớp cho tao xem nha mày.
Nhỏ Linh vừa đi vừa luyên thuyên tính năng của mấy hãng laptop nhưng cô ta chẳng bận tâm lắm chỉ ậm ừ cho có lệ. Ghép đôi cô với thằng Minh thành một cặp khiến Thục Quyên cảm thấy tức cười. Không hiểu vì hai hôm nay tiếp xúc với thằng Minh nhiều hay vì một lý do nào khác mà cô thường nghĩ về hắn. Mỗi lần như vậy trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm, một cảm giác chưa từng có.
Tiết học hôm nay rất đặc biệt vì nó liên quan đến một trò chơi trực tuyến khá thịnh hành. Ban đầu trò chơi này được tạo ra để dành cho sinh viên các ngành kinh tế có điều kiện rèn luyện kỹ năng và làm quen với môi trường làm việc được thiết kế y như thật. Người ta không xem đây là một môn học, nó còn quan trọng hơn thế bởi vì những gì một sinh viên đạt được trong trò chơi được in trên tấm bằng tốt nghiệp. Trong mỗi ngành học các sinh viên đều có công việc phù hợp với thực tế. Nếu thực hiện đầy đủ những nhiệm vụ hàng ngày được thiết kế cho mỗi công việc (liên tục cập nhập các nhiệm vụ mới nhằm tránh nhàm chán) sẽ được nhận lương hàng tháng. Tùy theo ba mức độ xuất sắc, hoàn thành, tệ mà người chơi có khả năng được thăng tiến hoặc bị trừ lương. Số tiền lương tích lũy có thể đem đầu tư ở thị trường chứng khoán ảo, bất động sản hoặc gửi ngân hàng lấy lãi suất. Tùy theo số tiền của người chơi, các nhà tuyển dụng có thể thấy được tiềm năng của từng ứng viên sau này. Nhiều người nhờ thành công trong game mà kiếm được công việc tốt, lương cao tại những tập đoàn lớn. Hơn nữa nó phản ánh một cách chân thật nhất chất lượng đào tạo của một trường đại học dựa theo top tỷ phú trong game. Do tính chất đặc biệt này, nhiều người đã bỏ biết bao tiền bạc đầu tư vào game, hình thành nên tỷ giá quy đổi giữa tiền trong game và ngoài đời, tất nhiên đó là giao dịch chui vì nếu phát hiện có thể bị đuổi học. Mỗi năm có một sever mới được mở ra và đóng cửa khi lứa sinh viên đó tốt nghiệp. Đây là môn học vô cùng quan trọng của Thục Quyên vì nó giúp cô kiếm được chút tiền trang trải mà không phải tốn quá nhiều thời gian.
Hàng tuần, mỗi sinh viên đều có một buổi gặp giảng viên hướng dẫn để báo cáo về tình hình tại chính hiện tại, giải đáp những khúc mắc, lắng nghe cách chỉ dẫn thực hiện nhiệm vụ trong game của tuần tiếp theo. Học viện Quốc Học dành riêng khu S chuyên nghiên cứu về trò chơi này. Khu tầng một và hai, các màn hình liên tục nhấp nháy giá trị cổ phiếu của những công ty ảo. Do trong game, người chơi đều phải trả những khoản phí để biết được những thông tin cần thiết nên có nhiều sinh viên không có tiết học cũng tranh thủ cập nhật tình hình từ những bảng điện tử. Từ tầng ba trở lên là các giảng đường được phân chia theo từng ngành học. Sáng nay, lớp Thục Quyên cùng hai lớp cùng ngành học ở giảng đường S 402. Khi Thục Quyên và Thùy Linh bước vào, giảng viên hướng dẫn vẫn chưa đến, đám bạn trong lớp đang túm tụm ở phía bên phải giảng đường. Một đứa trong đám trông thấy Thục Quyên thì reo lên:
- Ê, tui bay. Nhỏ Quyên lớp mình đi học rồi kìa.
Có lẽ đề tài bàn luận của chúng có liên quan đến cô ta vì khi có người phát hiện ra, cả đám cùng nhìn về phía cửa lớp với vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt mỗi đứa. Rất nhanh sau đó, cả đám vây quanh hai cô gái mà hỏi thăm rối rít khiến Thục Quyên không kịp trả lời. Cả lớp có nữ chiếm đa số nên trường hợp này cũng thường xuyên xảy ra. Ngay lúc ấy có một giọng rõ to vang lên:
- Mọi người trật tự nào, để lớp trưởng nói trước đã. - Là giọng Phương còi trong lớp, tuy nhỏ nhưng có võ.
- Hôm nay Quyên đi học làm bọn này bất ngờ quá. - Là giọng thằng Huân. Định là chiều nay hết trận banh thì cả lớp kéo đi thăm ba Quyên luôn.
- Cám ơn mọi người nha. Sức khỏe ba của Quyên đã khá lên nhiều lắm rồi. Với lại vừa chuyển sang bệnh viện khác. Nếu mọi người có lòng thì dăm hôm nữa ba Quyên xuất viện rồi đến thăm cũng không muộn mà.
- Vậy còn chuyện viện phí thì sao? Huân và mọi người có thể chia sẻ với Quyên phần nào.
- Ồ không, cám ơn mọi người nhiều nhưng Quyên vừa được một tổ chức từ thiện hỗ trợ chi phí chữa bệnh mà không lấy lãi suất, chỉ cần trả dần trong vài năm tới nên tạm thời vấn đề tiền bạc không phải lo.
- Chài bây giờ mà vẫn có những người tốt như vậy ah. Tại sao tao cũng nghèo đói thiếu thốn mà chẳng có nhà hảo tâm nào cho một cắc. - Thằng Quân buột miệng than thở.
- Cái mặt của mày suốt ngày game game không chết đói mới lạ. - Mỹ Dung quay sang nạt thằng Quân rồi buông một câu khiến ai cũng phải suy nghĩ.
- Mà tao thấy trên đời này dễ gì ai cho không cái gì. Thấy đám nghệ sĩ không? Mở miệng là làm từ thiện nhưng chỉ để quảng bá tên tuổi bọn nó thôi. Ê Quyên, có khi cái tổ chức mày nói còn có ý đồ nào khác không?
- Mày nói gì kỳ vậy Dung, hóa ra cả lớp mình cũng vì ý đồ nào đó hả? - Thùy Linh phản ứng lại.
- Chẳng lẽ không phải? Ý đồ ban đầu là giúp đỡ một đứa bạn cùng lớp đó sao? Nhưng đây là tao đang nói người dưng không quen biết cơ.
- Thôi đi hai bà, có chuyện đó mà cũng cãi nhau cho được. Trở lại vấn đề chính được chưa?
- Mày thì biết gì mà nói hả Long? - Thùy Linh thể hiện bản chất đanh đá hàng ngày khi quát đứa bạn trai và tiếp tục nói:
- Ấy vậy mà tao biết cái "tổ chức từ thiện" ( đoạn này hơi cao giọng nhấn mạnh ) mà con Quyên nói đấy. Cũng học trong lớp này, nhưng không dám ra mặt sợ là có ý đồ gì đó.
- Ai? Là ai vậy Linh? -Cả đám lập tức bị cuốn vào vấn đề, hỏi nhao nhao cả lên.
Chuyện đã đến mức này khiến Thục Quyên vã cả mồ hôi, biết vậy cô cúp học ở nhà cho yên chuyện, càng giấu diếm càng hiểu lầm, lại còn bị khai thác bởi phóng viên vịt cồ thuộc tờ báo cải xanh. Ngay lúc đó cô chỉ ước có phép khóa miệng đang thao thao bất tuyệt của nhỏ Thùy Linh lại.
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. - Thùy Linh không nói rõ là ai nhưng ánh mắt của nhỏ khẳng định là nhìn về phía thằng Minh.
- Thiệt không đó mày? - Nhiều kẻ nhìn theo và tỏ ý hoài nghi.
- Thiệt chứ giỡn ah? Vừa nãy tao thấy con Quyên với thằng đó đi với nhau thân mật lắm. Không tin thì hỏi nó coi.
Và cô ta đã tạo cho Thục Quyên rắc rối thật sự. Nhận không được mà chối chẳng xong, có lẽ im lặng là phương án tốt nhất trong hoàn cảnh này.
-Tụi mày thấy chưa, nó không nói được gì kìa, im lặng nghĩa là đồng ý.
Không ít kẻ tỏ ra hoài nghi, đám nhiều chuyện thì rủ rỉ vào tai lẫn nhau như vừa nắm bắt được thông tin hay ho lắm lắm, thậm chí có vài cô phản ứng khá gay gắt như không muốn tin vào điều này.
- Tụi mày bị gì hả? Lớn cả rồi, nếu có tình cảm với nhau thì liên quan gì đến tụi mày không mà bàn tán dữ vậy. Thôi giải tán vào lớp rồi kìa. - Nếu không có lời giải vây của "giáo sư" Lân thì không biết bao giờ Quyên mới thoát ra được.
- Cảm ơn nhé. - Vừa lí nhí nói được vài lời thì thầy Thanh bước vào. Đám đông nhanh chóng tản ra, ổn định chỗ ngồi. Trong lúc loay hoay chưa biết ngồi đâu thì một bàn tay khều lên vai Thục Quyên, nói nhanh:
- Nhờ bà chuyển lời đến thằng Minh là chiều nay lớp mình đá banh nhé. Giải đấu của trường, quan trọng đấy.
- Có liên quan gì...- Thục Quyên còn chưa kịp từ chối thì thằng Quang đã lặn mất tiêu. Nhìn quanh quất chả biết ngồi đâu, cô đành bước đến ngồi cạnh thằng Minh ở cuối lớp - hai kẻ thường xuyên cúp học.
- Mọi người nghĩ tôi và anh có tình cảm với nhau. - Thục Quyên thông báo với giọng chán ngắt.
- Vậy sao? - Thằng Minh buột miệng cười.
- Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích dài dòng. Anh có cảm thấy phiền không?
- Nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì được rồi. - Hắn trả lời một cách bình thản, mắt vẫn tập trung vào những dãy số xanh đỏ đang nhấp nháy trên màn hình. Vốn định nói thêm vài điều nữa, nhưng thấy hắn chỉ tập trung vào tiết học nên Thục Quyên lấy máy tính ra và bắt đầu đăng nhập vào game.
O0o0O
3 giờ sau, tại cantin của trường.
- Anh có thể nói chuyện như một người bình thường được không? -Thục Quyên đột ngột buông đũa xuống, giọng không mấy dễ chịu.
- Sao anh cứ trơ như khúc gỗ vậy, làm tôi cũng cảm thấy khó xử.
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu rõ ý cô nói? -Thằng Minh tỏ ra khá ngạc nhiên trước thái độ của Thục Quyên.
- Tôi không cần biết anh giữ chức vụ gì trong thế giới của anh. Nhưng ngay tại đây anh có thể tạm quên đi thân phận của mình mà làm một người bình thường và cư xử như một - người - bình - thường có được không?
Cũng chả trách được hắn, vốn là người của thế giới ngầm, nên nói gì, làm gì hắn đều thận trọng. Thử hỏi trong thế giới này, khi ngồi đối diện với ai đó mà mỗi một hành động hay một lời nói đều được xem xét cẩn thận với thái độ hoài nghi thì sao tiếp tục nói chuyện được. Sau giờ học cũng có mấy đứa bạn thử bắt chuyện nhưng đều chạy làng trước thái độ không mấy thân thiện của thằng Minh. Thục Quyên không thể bỏ mặc hắn nhưng đến lúc này chính cô cũng không thể chịu đựng nổi.
- Làm một người bình thường? Ý của cô là sao? Tôi chưa hiểu.
Một người bình thường thì không xem người đối diện là một kẻ thù tiềm năng cần phải đề phòng như cái cách mà anh đang làm. Một người bình thường thì không cố gắng tìm kiếm dấu hiệu đáng nghi vấn trên từng lời nói hay hành động của người khác. Người bình thường cũng không cần suy nghĩ quá lâu trước những câu hỏi đơn giản như " dạo này không thấy đi học" " có khỏe không". Và hơn hết, người bình thường phải biết hòa đồng với những người xung quanh.
- Vậy thì việc gì tôi phải tỏ ra là một người bình thường, tôi vốn là một người bình thường rồi. - Thằng Minh mỉm cười.
- Anh nói như vậy là sai rồi. Nguyên tắc của các anh là giữ bí mật của tổ chức phải không. Nhưng những gì anh làm lại thể thể hiện cho mọi người biết " anh không giống một người bình thường". Anh có dám chắc là không có ai nghi ngờ về thân phận của anh không. Vậy thì khác gì giấu đầu hở đuôi.
- Trong trường hợp đó, chúng tôi có cách để xử lý. - Giọng thằng Minh đột nhiên trầm xuống.
- Anh có chắc là có thể dùng " cách đó " để giải quyết tất cả không? Chỉ một số trường hợp đặc biệt thôi, tôi nói đúng chứ? Vậy thì chặt bỏ được phần ngọn chứ không giải quyết được căn nguyên vấn đề. Tại sao anh không thử làm cho họ không nghi ngờ anh được nữa vậy có phải dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều không?
Những lời nói của Thục Quyên khiến hắn bừng tỉnh, không phải là hắn không muốn mà không biết phải làm như thế nào. Với thân phận của hắn, từ nhỏ đã trải qua nhiều cuộc thanh trừng thanh toán trong giang hồ. Hắn mồ côi cả cha lẫn mẹ cũng vì thế, lớn lên một chút được đào tạo thành một sát thủ, rồi thăng tiến nhanh trong Thiên Vũ hội do xuất thân của gia tộc. Cá biệt một vài lần, hắn đến trường thay cho thiếu chủ. Thời gian còn lại, hắn dành cho Thiên Vũ hội, không ai trong lớp biết tý gì về hắn và cũng không thể có cơ hội nắm bắt được nhiều thông tin hơn.
- Cô có thể nói rõ hơn được không? - Hắn bắt đầu cởi mở hơn, biết lắng nghe.
- Đâu có gì khó, tích cực tham gia các hoạt động của lớp giả sử như... đá banh chẳng hạn. Chiều nay anh không bận việc gì phải không? - Nói vòng vo một lúc hóa ra là chỉ muốn đề cập đến vấn đề này, cô ta quả là một người biết cách dẫn dắt.
- Nói là bận thì không phải nhưng chiều nay đúng là không có chuyện gì quan trọng, tạm thời là thế.
- Vậy thì tốt rồi. Đúng dịp chiều nay lớp có trận đá banh mà thiếu người. Tôi nghĩ đây là một thử thách khá thú vị cho anh đấy.
Thằng Minh không đáp ngay mà đắn đo suy nghĩ giây lát. Cuối cùng, hắn cũng đồng ý:
- Được thôi, vậy mấy giờ đá.
- Học xong môn chiều nay, thằng Quang sẽ thông báo sau.
Thục Quyên thở phào khi hắn nhận lời cô. Có lẽ thằng Minh cũng giống như cô, quanh quẩn ở bệnh viện cũng không giúp được gì cho thằng Long nên làm một việc gì đó sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Qua lớp kiếng phòng hồi sức, Thục Quyên có thể quan sát được vị trí cha cô đang nằm. Bệnh tình ông Nam đã có những chuyển biến rõ rệt, làn da trở nên hồng hào hơn không còn trắng bệch nhợt nhạt như trước. Điều này khiến cô cảm thấy an tâm phần nào, nó đang thể hiện ở nụ cười rạng rỡ. Vậy mà ánh mắt cô vẫn chứa chan nỗi buồn man mác cùng bao ưu tư phiền muộn. Ông Nam vẫn thường nhận xét rằng: con gái ông thừa hưởng đôi mắt rất đẹp từ người mẹ, to tròn, đen láy cùng hàng mi dài cong vút. Thế nhưng đôi mắt ấy lúc nào cũng như đang nhìn xuống, nó ẩn chứa sự nhẫn nhịn chịu đựng của một kẻ "khổ cả kiếp người đấy con à". Thỉnh thoảng ông Nam vẫn thở dài mà nhận xét như vậy.
- Nếu thiếu chủ không gặp tai nạn bất ngờ thì cha của cô đã được sớm chữa trị rồi.
Thằng Minh đứng cạnh từ khi nào mà Thục Quyên chẳng hề hay biết, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là bộ đồng phục khoác trên người hắn. Chả trách khi vừa gặp mặt cô đã có cảm giác ngờ ngợ. Bộ comple đen cùng thân phận bí hiểm đã che mất hình ảnh thằng Minh học cùng lớp ở học viện Quốc Học trong tâm trí cô. Mà điều này cũng dễ hiểu, tuy học chung lớp nhưng số lần gặp mặt của cả hai chưa quá số đầu ngón tay trong suốt ba năm. Mục đích của thằng Minh là hỗ trợ chủ nhân nên hắn chỉ xuất hiện khi có tiết học quan trọng mà thằng Long không thể tham gia. Thục Quyên cũng cúp học miết để đi làm thêm và chăm sóc cha.
- Tôi có món quà này muốn trao cho cô. - Hắn lấy ra một ba lô VAIO màu cam nhạt.
- Đây là ?
- Phiền cô nhận lấy. Chiếc máy cũ của cô không còn sử dụng được nữa. Toàn bộ dữ liệu tôi đã sao chép đầy đủ vào đây. Cô có thể yên tâm sử dụng.
Chiếc máy được phát lúc nhập học, Thục Quyên đã bán từ lâu. Còn chiếc mà thằng Minh nhắc đến được cô chắp vá từ mấy linh kiện mua ở chợ điện tử. Không hiểu vì lý lo gì mà Thục Quyên chần chừ không dám nhận chiếc laptop mà thằng Minh đưa.
- Cô đừng hiểu lầm, đây là một phần trong hợp đồng, hy vọng nó có thể giúp cô nhanh chóng thực hiện yêu cầu mà chúng tôi đặt ra. Bây giờ nó là của cô, nếu không nhận thì tôi thả xuống đấy.
Hắn đã nói như vậy thì Thục Quyên không thể không nhận được rồi. Chợt nhớ đến điều gì đó, cô ta liền hỏi:
- Anh có việc lên trường phải không ? Tôi quá giang được chứ?
- Được thôi. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta nên đi ăn gì đó trước. Bây giờ vẫn còn sớm.
O0o0O
Hơn 30 phút sau, tại tầng hầm của bệnh viện.
- Kìa cô! Lên xe chứ, chúng ta sắp muộn rồi. - Thằng Minh quay lại nói với Thục Quyên như vậy.
Chiếc Suzuki PT003 mà hắn đang cưỡi quá hầm hố khiến cô cảm thấy khớp. Hơn nữa, motor phân khối lớn là thú vui dành riêng cho dân chơi sành sỏi. Một cô gái hiền lành quê mùa như Thục Quyên cảm thấy sợ cũng không có gì lạ. Ngoài ra còn một lý do nữa mà cô không tiện nói ra.
- Tôi biết rằng cô không dám đi motor nhưng mong cô thông cảm. Giờ này cao tốc An Lạc đang kẹt xe, nếu đi ô tô thì muộn mất.
Hắn đã nói như vậy mà cô bỗng giở chứng không đi nữa thì cũng kỳ, thôi thì kệ.
- Cô kéo tấm kính chắn gió này xuống, móc khóa phải cài như thế này, hai chân gác ở đây. Cô ngồi vững rồi chứ, tôi đi nhé ?
Thằng Minh hướng dẫn khá tỷ mỷ nhưng lại quên nói bám vào đâu cho khỏi ngã. Hắn cũng hiểu ý khi khởi động từ từ không phóng một lèo như mọi khi. Chiếc yên xe motor khá dốc kèm theo gió mạnh do xe chạy vận tốc cao nên Thục Quyên phải cúi rạp xuống áp sát vào người thằng Minh. Cũng may là có chiếc ba lô ngăn cách giữa hai người giúp cô đỡ cảm thấy ngại hơn. Bây giờ cô mới hiểu tại sao thằng Minh khuyên cô bỏ laptop vào cốp xe cho nhẹ nhưng lại khăng khăng đeo máy của hắn trên lưng.
Hóa ra thằng Long nào phải tay đua xuất sắc nhất, qua cách xử lý tình huống, duy trì tốc độ thì thằng Minh xứng đáng là bậc thầy. Hắn như mũi kim len lỏi qua khe hẹp giữa hai làn xe ô tô chạy tốc độ cao hết sức dễ dàng. Tiếng xe lao vun vút thỉnh thoảng kèm theo tiếng rít chói tai của chiếc còi hơi xe tải khiến tim Thục Quyên đập liên hồi. Từ khi nào mà hai bàn tay cô đã nắm chặt lấy hông của hắn. Tuy cảm thấy rất sợ nhưng nghĩ đến người đang cầm lái là thằng Minh, không hiểu sao cô cảm thấy yên âm phần nào. Dẫu biết rằng do công việc, nhưng từ trước đến nay chưa có ai quan tâm và đối xử với cô tốt như hắn. Khi chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, Thục Quyên mới dám mở mắt ra thì nhận thấy cổng trường đã ở trước mặt.
- Cô vào lớp trước đi, khỏi phải chờ tôi cũng được. - Thằng Minh đưa ba lô cho Thục Quyên rồi phóng về phía nhà để xe.
Hắn đã nói vậy nhưng đã quá giang đến đây chẳng lẽ không chờ được một chút. Chợt một bàn tay đập mạnh vào vai khiến cô giật mình.
- Quyên! Bà đi học rồi hả ? Sao nghe nói bà phải chăm sóc ba mà. Sức khỏe bác trai đã khá nhiều rồi ah?
- Uh, cám ơn Linh. Bệnh tình ba Quyên bây giờ cũng tạm ổn.
- Sao chưa vào lớp, đứng đây làm gì? Chờ ai hả? Ui cha, VAIO? Giờ mới để ý nha, bà kiếm ở đâu ra thế?
Nhỏ Linh hỏi liến thoắng khiến Thục Quyên chưa kịp trả lời. Vừa lúc đó thì thằng Minh bước ra từ nhà để xe. Trông thấy hai cô gái từ xa, hắn khựng lại một chút rồi quay lưng bước đi.
- Ê Quyên, thằng Minh lớp mình kia phải không? Lâu lắm rồi mới thấy hắn đi học. Mày có nghe tao nói gì không đấy?
Thục Quyên không trả lời vì mải nhìn theo bước chân thằng Minh. Cô biết rằng người như hắn sống trong thế giới này rất cô độc, nên muốn đi cùng để hắn có bầu bạn nhưng sao bàn chân không thể cất bước.
- Mày đang nhìn ai vậy? - Thùy Linh liếc theo hướng Thục Quyên đang nhìn rồi quạy lại ngó cô ta một lượt.
- Đừng nói với tao là mày với thằng đấy có gì nhá?
- Có gì là ý gì? Mày nói gì tao không hiểu? Sợ Thùy Linh hiểu lầm nên Thục Quyên phải che giấu ngay nhưng như vậy chỉ khiến sự việc rắc rối hơn.
- Á ah, có tật giật mình nha. Vậy là nhất định có vấn đề gì rồi. - Thùy Linh tiếp tục trêu vào.
- Uh thì mày thích nghĩ gì thì nghĩ, tao không quan tâm. - Cảm thấy mọi chuyện đang đi quá đà, Thục Quyên cất bước đi trước nhằm tránh bị hiểu lầm thêm.
- Còn chối nữa, tao hỏi mày cái laptop này ở đâu ra? Thằng Minh tặng hả? -Thùy Linh có vẻ không chịu buông tha, bám theo trêu chọc tiếp.
" Có thể cô sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người, lời nói của hắn đâu phải đùa. Cứ nhận đại đỡ phải giải thích rắc rối, cũng không làm chết ai." - Suy nghĩ là vậy nên Thục Quyên đáp luôn:
- Uh, là hắn mua cho tao đó.
- Thích nha, máy này đẹp mà mắc quá. Tao góp tiền mãi mà vẫn chưa mua được. Xíu vào lớp cho tao xem nha mày.
Nhỏ Linh vừa đi vừa luyên thuyên tính năng của mấy hãng laptop nhưng cô ta chẳng bận tâm lắm chỉ ậm ừ cho có lệ. Ghép đôi cô với thằng Minh thành một cặp khiến Thục Quyên cảm thấy tức cười. Không hiểu vì hai hôm nay tiếp xúc với thằng Minh nhiều hay vì một lý do nào khác mà cô thường nghĩ về hắn. Mỗi lần như vậy trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm, một cảm giác chưa từng có.
Tiết học hôm nay rất đặc biệt vì nó liên quan đến một trò chơi trực tuyến khá thịnh hành. Ban đầu trò chơi này được tạo ra để dành cho sinh viên các ngành kinh tế có điều kiện rèn luyện kỹ năng và làm quen với môi trường làm việc được thiết kế y như thật. Người ta không xem đây là một môn học, nó còn quan trọng hơn thế bởi vì những gì một sinh viên đạt được trong trò chơi được in trên tấm bằng tốt nghiệp. Trong mỗi ngành học các sinh viên đều có công việc phù hợp với thực tế. Nếu thực hiện đầy đủ những nhiệm vụ hàng ngày được thiết kế cho mỗi công việc (liên tục cập nhập các nhiệm vụ mới nhằm tránh nhàm chán) sẽ được nhận lương hàng tháng. Tùy theo ba mức độ xuất sắc, hoàn thành, tệ mà người chơi có khả năng được thăng tiến hoặc bị trừ lương. Số tiền lương tích lũy có thể đem đầu tư ở thị trường chứng khoán ảo, bất động sản hoặc gửi ngân hàng lấy lãi suất. Tùy theo số tiền của người chơi, các nhà tuyển dụng có thể thấy được tiềm năng của từng ứng viên sau này. Nhiều người nhờ thành công trong game mà kiếm được công việc tốt, lương cao tại những tập đoàn lớn. Hơn nữa nó phản ánh một cách chân thật nhất chất lượng đào tạo của một trường đại học dựa theo top tỷ phú trong game. Do tính chất đặc biệt này, nhiều người đã bỏ biết bao tiền bạc đầu tư vào game, hình thành nên tỷ giá quy đổi giữa tiền trong game và ngoài đời, tất nhiên đó là giao dịch chui vì nếu phát hiện có thể bị đuổi học. Mỗi năm có một sever mới được mở ra và đóng cửa khi lứa sinh viên đó tốt nghiệp. Đây là môn học vô cùng quan trọng của Thục Quyên vì nó giúp cô kiếm được chút tiền trang trải mà không phải tốn quá nhiều thời gian.
Hàng tuần, mỗi sinh viên đều có một buổi gặp giảng viên hướng dẫn để báo cáo về tình hình tại chính hiện tại, giải đáp những khúc mắc, lắng nghe cách chỉ dẫn thực hiện nhiệm vụ trong game của tuần tiếp theo. Học viện Quốc Học dành riêng khu S chuyên nghiên cứu về trò chơi này. Khu tầng một và hai, các màn hình liên tục nhấp nháy giá trị cổ phiếu của những công ty ảo. Do trong game, người chơi đều phải trả những khoản phí để biết được những thông tin cần thiết nên có nhiều sinh viên không có tiết học cũng tranh thủ cập nhật tình hình từ những bảng điện tử. Từ tầng ba trở lên là các giảng đường được phân chia theo từng ngành học. Sáng nay, lớp Thục Quyên cùng hai lớp cùng ngành học ở giảng đường S 402. Khi Thục Quyên và Thùy Linh bước vào, giảng viên hướng dẫn vẫn chưa đến, đám bạn trong lớp đang túm tụm ở phía bên phải giảng đường. Một đứa trong đám trông thấy Thục Quyên thì reo lên:
- Ê, tui bay. Nhỏ Quyên lớp mình đi học rồi kìa.
Có lẽ đề tài bàn luận của chúng có liên quan đến cô ta vì khi có người phát hiện ra, cả đám cùng nhìn về phía cửa lớp với vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt mỗi đứa. Rất nhanh sau đó, cả đám vây quanh hai cô gái mà hỏi thăm rối rít khiến Thục Quyên không kịp trả lời. Cả lớp có nữ chiếm đa số nên trường hợp này cũng thường xuyên xảy ra. Ngay lúc ấy có một giọng rõ to vang lên:
- Mọi người trật tự nào, để lớp trưởng nói trước đã. - Là giọng Phương còi trong lớp, tuy nhỏ nhưng có võ.
- Hôm nay Quyên đi học làm bọn này bất ngờ quá. - Là giọng thằng Huân. Định là chiều nay hết trận banh thì cả lớp kéo đi thăm ba Quyên luôn.
- Cám ơn mọi người nha. Sức khỏe ba của Quyên đã khá lên nhiều lắm rồi. Với lại vừa chuyển sang bệnh viện khác. Nếu mọi người có lòng thì dăm hôm nữa ba Quyên xuất viện rồi đến thăm cũng không muộn mà.
- Vậy còn chuyện viện phí thì sao? Huân và mọi người có thể chia sẻ với Quyên phần nào.
- Ồ không, cám ơn mọi người nhiều nhưng Quyên vừa được một tổ chức từ thiện hỗ trợ chi phí chữa bệnh mà không lấy lãi suất, chỉ cần trả dần trong vài năm tới nên tạm thời vấn đề tiền bạc không phải lo.
- Chài bây giờ mà vẫn có những người tốt như vậy ah. Tại sao tao cũng nghèo đói thiếu thốn mà chẳng có nhà hảo tâm nào cho một cắc. - Thằng Quân buột miệng than thở.
- Cái mặt của mày suốt ngày game game không chết đói mới lạ. - Mỹ Dung quay sang nạt thằng Quân rồi buông một câu khiến ai cũng phải suy nghĩ.
- Mà tao thấy trên đời này dễ gì ai cho không cái gì. Thấy đám nghệ sĩ không? Mở miệng là làm từ thiện nhưng chỉ để quảng bá tên tuổi bọn nó thôi. Ê Quyên, có khi cái tổ chức mày nói còn có ý đồ nào khác không?
- Mày nói gì kỳ vậy Dung, hóa ra cả lớp mình cũng vì ý đồ nào đó hả? - Thùy Linh phản ứng lại.
- Chẳng lẽ không phải? Ý đồ ban đầu là giúp đỡ một đứa bạn cùng lớp đó sao? Nhưng đây là tao đang nói người dưng không quen biết cơ.
- Thôi đi hai bà, có chuyện đó mà cũng cãi nhau cho được. Trở lại vấn đề chính được chưa?
- Mày thì biết gì mà nói hả Long? - Thùy Linh thể hiện bản chất đanh đá hàng ngày khi quát đứa bạn trai và tiếp tục nói:
- Ấy vậy mà tao biết cái "tổ chức từ thiện" ( đoạn này hơi cao giọng nhấn mạnh ) mà con Quyên nói đấy. Cũng học trong lớp này, nhưng không dám ra mặt sợ là có ý đồ gì đó.
- Ai? Là ai vậy Linh? -Cả đám lập tức bị cuốn vào vấn đề, hỏi nhao nhao cả lên.
Chuyện đã đến mức này khiến Thục Quyên vã cả mồ hôi, biết vậy cô cúp học ở nhà cho yên chuyện, càng giấu diếm càng hiểu lầm, lại còn bị khai thác bởi phóng viên vịt cồ thuộc tờ báo cải xanh. Ngay lúc đó cô chỉ ước có phép khóa miệng đang thao thao bất tuyệt của nhỏ Thùy Linh lại.
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. - Thùy Linh không nói rõ là ai nhưng ánh mắt của nhỏ khẳng định là nhìn về phía thằng Minh.
- Thiệt không đó mày? - Nhiều kẻ nhìn theo và tỏ ý hoài nghi.
- Thiệt chứ giỡn ah? Vừa nãy tao thấy con Quyên với thằng đó đi với nhau thân mật lắm. Không tin thì hỏi nó coi.
Và cô ta đã tạo cho Thục Quyên rắc rối thật sự. Nhận không được mà chối chẳng xong, có lẽ im lặng là phương án tốt nhất trong hoàn cảnh này.
-Tụi mày thấy chưa, nó không nói được gì kìa, im lặng nghĩa là đồng ý.
Không ít kẻ tỏ ra hoài nghi, đám nhiều chuyện thì rủ rỉ vào tai lẫn nhau như vừa nắm bắt được thông tin hay ho lắm lắm, thậm chí có vài cô phản ứng khá gay gắt như không muốn tin vào điều này.
- Tụi mày bị gì hả? Lớn cả rồi, nếu có tình cảm với nhau thì liên quan gì đến tụi mày không mà bàn tán dữ vậy. Thôi giải tán vào lớp rồi kìa. - Nếu không có lời giải vây của "giáo sư" Lân thì không biết bao giờ Quyên mới thoát ra được.
- Cảm ơn nhé. - Vừa lí nhí nói được vài lời thì thầy Thanh bước vào. Đám đông nhanh chóng tản ra, ổn định chỗ ngồi. Trong lúc loay hoay chưa biết ngồi đâu thì một bàn tay khều lên vai Thục Quyên, nói nhanh:
- Nhờ bà chuyển lời đến thằng Minh là chiều nay lớp mình đá banh nhé. Giải đấu của trường, quan trọng đấy.
- Có liên quan gì...- Thục Quyên còn chưa kịp từ chối thì thằng Quang đã lặn mất tiêu. Nhìn quanh quất chả biết ngồi đâu, cô đành bước đến ngồi cạnh thằng Minh ở cuối lớp - hai kẻ thường xuyên cúp học.
- Mọi người nghĩ tôi và anh có tình cảm với nhau. - Thục Quyên thông báo với giọng chán ngắt.
- Vậy sao? - Thằng Minh buột miệng cười.
- Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích dài dòng. Anh có cảm thấy phiền không?
- Nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì được rồi. - Hắn trả lời một cách bình thản, mắt vẫn tập trung vào những dãy số xanh đỏ đang nhấp nháy trên màn hình. Vốn định nói thêm vài điều nữa, nhưng thấy hắn chỉ tập trung vào tiết học nên Thục Quyên lấy máy tính ra và bắt đầu đăng nhập vào game.
O0o0O
3 giờ sau, tại cantin của trường.
- Anh có thể nói chuyện như một người bình thường được không? -Thục Quyên đột ngột buông đũa xuống, giọng không mấy dễ chịu.
- Sao anh cứ trơ như khúc gỗ vậy, làm tôi cũng cảm thấy khó xử.
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu rõ ý cô nói? -Thằng Minh tỏ ra khá ngạc nhiên trước thái độ của Thục Quyên.
- Tôi không cần biết anh giữ chức vụ gì trong thế giới của anh. Nhưng ngay tại đây anh có thể tạm quên đi thân phận của mình mà làm một người bình thường và cư xử như một - người - bình - thường có được không?
Cũng chả trách được hắn, vốn là người của thế giới ngầm, nên nói gì, làm gì hắn đều thận trọng. Thử hỏi trong thế giới này, khi ngồi đối diện với ai đó mà mỗi một hành động hay một lời nói đều được xem xét cẩn thận với thái độ hoài nghi thì sao tiếp tục nói chuyện được. Sau giờ học cũng có mấy đứa bạn thử bắt chuyện nhưng đều chạy làng trước thái độ không mấy thân thiện của thằng Minh. Thục Quyên không thể bỏ mặc hắn nhưng đến lúc này chính cô cũng không thể chịu đựng nổi.
- Làm một người bình thường? Ý của cô là sao? Tôi chưa hiểu.
Một người bình thường thì không xem người đối diện là một kẻ thù tiềm năng cần phải đề phòng như cái cách mà anh đang làm. Một người bình thường thì không cố gắng tìm kiếm dấu hiệu đáng nghi vấn trên từng lời nói hay hành động của người khác. Người bình thường cũng không cần suy nghĩ quá lâu trước những câu hỏi đơn giản như " dạo này không thấy đi học" " có khỏe không". Và hơn hết, người bình thường phải biết hòa đồng với những người xung quanh.
- Vậy thì việc gì tôi phải tỏ ra là một người bình thường, tôi vốn là một người bình thường rồi. - Thằng Minh mỉm cười.
- Anh nói như vậy là sai rồi. Nguyên tắc của các anh là giữ bí mật của tổ chức phải không. Nhưng những gì anh làm lại thể thể hiện cho mọi người biết " anh không giống một người bình thường". Anh có dám chắc là không có ai nghi ngờ về thân phận của anh không. Vậy thì khác gì giấu đầu hở đuôi.
- Trong trường hợp đó, chúng tôi có cách để xử lý. - Giọng thằng Minh đột nhiên trầm xuống.
- Anh có chắc là có thể dùng " cách đó " để giải quyết tất cả không? Chỉ một số trường hợp đặc biệt thôi, tôi nói đúng chứ? Vậy thì chặt bỏ được phần ngọn chứ không giải quyết được căn nguyên vấn đề. Tại sao anh không thử làm cho họ không nghi ngờ anh được nữa vậy có phải dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều không?
Những lời nói của Thục Quyên khiến hắn bừng tỉnh, không phải là hắn không muốn mà không biết phải làm như thế nào. Với thân phận của hắn, từ nhỏ đã trải qua nhiều cuộc thanh trừng thanh toán trong giang hồ. Hắn mồ côi cả cha lẫn mẹ cũng vì thế, lớn lên một chút được đào tạo thành một sát thủ, rồi thăng tiến nhanh trong Thiên Vũ hội do xuất thân của gia tộc. Cá biệt một vài lần, hắn đến trường thay cho thiếu chủ. Thời gian còn lại, hắn dành cho Thiên Vũ hội, không ai trong lớp biết tý gì về hắn và cũng không thể có cơ hội nắm bắt được nhiều thông tin hơn.
- Cô có thể nói rõ hơn được không? - Hắn bắt đầu cởi mở hơn, biết lắng nghe.
- Đâu có gì khó, tích cực tham gia các hoạt động của lớp giả sử như... đá banh chẳng hạn. Chiều nay anh không bận việc gì phải không? - Nói vòng vo một lúc hóa ra là chỉ muốn đề cập đến vấn đề này, cô ta quả là một người biết cách dẫn dắt.
- Nói là bận thì không phải nhưng chiều nay đúng là không có chuyện gì quan trọng, tạm thời là thế.
- Vậy thì tốt rồi. Đúng dịp chiều nay lớp có trận đá banh mà thiếu người. Tôi nghĩ đây là một thử thách khá thú vị cho anh đấy.
Thằng Minh không đáp ngay mà đắn đo suy nghĩ giây lát. Cuối cùng, hắn cũng đồng ý:
- Được thôi, vậy mấy giờ đá.
- Học xong môn chiều nay, thằng Quang sẽ thông báo sau.
Thục Quyên thở phào khi hắn nhận lời cô. Có lẽ thằng Minh cũng giống như cô, quanh quẩn ở bệnh viện cũng không giúp được gì cho thằng Long nên làm một việc gì đó sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.
/13
|