Lúc Thủy Tu Tề gọi điện, Hạ Tuyền đang ở phòng tập thể hình, cô mặc chiếc áo gilê màu đen bó sát người, kết hợp cùng quần thể thao thoải mái, thoạt trông vừa năng động vừa gợi cảm, nói chung rất chi là hấp dẫn.
Cô đón lấy chiếc điện thoại từ tay Mã Nghĩ, không để ý ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói của đối phương, vừa thở hồng hộc vừa lên tiếng: “A lô?”
Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô, đầu bên kia, Thủy Tu Tề khó tránh khỏi nảy sinh hiểu lầm, cậu ấp a ấp úng lên tiếng: “Chào cô, tôi là Thủy Tu Tề trợ lí của anh Lệ.”
“Ồ vâng, chào trợ lí Thủy.” Hạ Tuyền tắt máy chạy bộ, duỗi tay lấy chiếc khăn lau mồ hôi trong tay Mã Nghĩ, vừa đi vừa hỏi, “Anh Lệ có chuyện gì căn dặn à?”
Thủy Tu Tề đáp: “Anh Lệ hẹn gặp cô tối nay vào lúc bảy giờ ở khách sạn Kha Duy Tư tại phòng 2048. Sau khi cô tới khách sạn, cứ đi thẳng tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng. Tôi đã sắp xếp hết thảy, cô không cần sợ tai mắt của giới truyền thông.”
Hạ Tuyền chẳng buồn suy nghĩ đã thẳng thừng khước từ: “Không được, đêm nay tôi đã hẹn dùng cơm cùng đạo diễn Trần Quyền, nhờ anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến anh Lệ.”
Thủy Tu Tề ngỡ ngàng xác định lại: “Cô từ chối sao?”
Thái độ của cậu như thể lần đầu trải nghiệm cảm giác bị người ta cự tuyệt, đặc biệt là cự tuyệt yêu cầu của ngài Lệ cao quý, vậy nên biểu hiện hơi mất bình tĩnh.
Chẳng lẽ đã xuất hiện nhân vật có thể hạ đo ván ngài Lệ?
Qua giọng điệu Thủy Tu Tề, Hạ Tuyền đã phần nào biết được cậu ta thắc mắc điều gì, cô bèn tránh nặng tìm nhẹ nói “Vâng” một tiếng, sau tiếp: “Thật sự xin lỗi, hay để tôi kêu trợ lí của mình xem lại lịch trình rồi sắp xếp mời anh Lệ bữa cơm tạ lỗi, anh thấy có được hay không?”
Thủy Tu Tề lạnh nhạt: “Xin lỗi cô Hạ, trong vòng một tháng kế tiếp, lịch trình của anh Lệ đã kín hết rồi.”
“Vậy đành tính sau thôi.” Hạ Tuyền hời hợt đáp.
“Cô Hạ, tôi quên nói với cô một chuyện, anh Lệ đang giữ mấy tấm ảnh nhạy cảm của cô, chẳng lẽ cô không muốn gặp anh ấy để xin lại ư?” Thủy Tu Tề đột ngột chuyển hướng đề tài.
Hạ Tuyền ngớ người, cặp mắt từ từ híp lại, thấp giọng nói: “Là tôi hồ đồ rồi, đêm nay tôi sẽ qua đó, nhờ anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn anh Lệ.”
Thủy Tu Tề trực tiếp cúp máy, Hạ Tuyền ném điện thoại vô lòng Mã Nghĩ, lắng nghe cậu chàng thốt câu hỏi mờ mịt: “Chị, sao em không nhớ đêm nay chị có hẹn dùng cơm với đạo diễn Trần?”
Hạ Tuyền đưa mắt lườm nhẹ cậu, thủng thẳng đáp: “Bộ cậu không biết chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt hả? Đêm nay chị không về nhà chị Phỉ, cậu tranh thủ nghĩ lí do giải thích hộ chị nhé.”
Mã Nghĩ khóc không ra nước mắt: “Chị à, chị Phỉ sớm muộn gì cũng phát hiện việc chị năm lần bảy lượt trêu chọc Lệ Tịnh Lương thôi, tối nay chị đừng đi lang nữa.”
“Cậu không nói, chị không nói sao chị Phỉ biết được?” Hạ Tuyền hất cao cằm, dứt khoát ra quyết định, “Cứ vậy đi nhé, tối nay cậu ra ngoài vui chơi một đêm, ngày mai nói với chị Phỉ rằng, tối qua chị em ta đi chơi cùng nhau, cậu nhớ đừng để lộ sơ hở.”
Mã Nghĩ định kiên trì khuyên ngăn, song Hạ Tuyền đã nghênh ngang bước đi, bỏ lại âm thanh giọng nói êm tai lượn lờ khắp không gian: “Mai mốt giới thiệu Chu Trác cho cậu làm quen, sắp tới ngày cô ấy và chị tham gia ghi hình rồi. Giờ chị lượn trước đây, đi đổi Winning underwear.”
Giống Hạ Tuyền, Chu Trác cũng tham gia chương trình “Đóng giả tình nhân” mùa hai. Mã Nghĩ là fan cuồng của cô nàng, mấy lần cậu chàng muốn tiến tới làm quen, song vì quá nhút nhát nên cứ trù trừ mãi vẫn chưa hành động. Hạ Tuyền đã đánh trúng điểm yếu của cậu, Mã Nghĩ bất đắc dĩ phải thông đồng cùng cô, giúp cô che giấu những chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Ban đêm.
Trong phòng 2048 của khách sạn Kha Duy Tư tối om, chẳng thấy đèn đóm gì, chỉ có một người đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường to lớn. Dáng dấp anh cao dong dỏng, mặt mày sắc lạnh, chiếc kính không vành gác trên sống mũi cao giúp anh nhìn càng phong độ, trí thức hơn hẳn. Trong ánh sáng tù mù của ngọn đèn ngủ, bàn tay anh nghịch nghịch mấy tấm ảnh, ngắm nghía mỹ nhân gợi cảm trên hình bằng sắc mặt vô cảm.
Gần tám giờ, Hạ Tuyền khoan thai rảo từng bước chân đến cửa phòng 2048, cô dùng thẻ phòng mà nhân viên lễ tân đưa cho mình để mở cửa rồi đi vào, sau đó đóng chặt cửa và lia mắt tìm kiếm bóng dáng ngài Lệ.
Bên trong không bật đèn, phòng khách không có lấy một bóng người, cô bèn đi vào phòng ngủ, gót giày cao mười cm giẫm trên tấm thảm sàn cực êm ái, không hề phát ra âm thanh.
“Anh Lệ?”
Cô hô lớn, từng bước tiến về phía phòng ngủ, cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong hắt ra đốm sáng lập lòe, hiu hắt. Cô ôn tồn đẩy rộng cánh cửa liền nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đang hút thuốc.
“Em tới muộn.”
Giọng nói anh ta trầm ấm êm dịu, bật rõ chất giọng khàn đầy mê hoặc. Trong màn đêm đen đặc chỉ le lói chút ánh sáng của đầu điếu thuốc, cô phải mất thời gian khá lâu mới trông thấy rõ khuôn mặt anh ta.
“Bận chút việc nên đến muộn .” Hạ Tuyền áy náy hứa, “Lần sau em nhất định đúng giờ.”
Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng gẩy đầu thuốc, vài tia sáng bay lả tả trong bóng tối, góp phần tăng thêm mối nguy hiểm qua giọng nói anh ta.
“Người không có văn hóa đúng giờ thì chẳng có tư cách bàn đến cơ hội lần sau.” Anh ta nói.
Hạ Tuyền vươn tay toan bật đèn lại bị anh ta ngăn cản.
“Tới đây, không cần bật đèn đâu.”
Lúc mới quen, cô đã biết giọng anh ta rất hay, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, cô lại cảm thấy chất giọng đó hết sức cám dỗ.
“Sao không chịu bật đèn? Em chẳng nhìn rõ đường nè.” Hạ Tuyền cố ý nói.
Trong bóng đêm, cô thấp thoáng thấy vóc dáng cao lớn đứng dậy từ chiếc giường ngủ, người đàn ông chậm chạp tháo caravat, từ tốn cởi ba chiếc cúc tính từ cổ áo sơ mi xuống, anh ta hạ giọng đánh đố cô: “Biết vì sao hôm nay tôi hẹn em đến đây không?”
Hạ Tuyền giữ im lặng.
“Xem ra đã biết.”
Anh ta tựa hồ bật tiếng cười gằn, mặc dù bóng tối bao trùm khắp không gian phòng, anh ta vẫn dễ dàng đi đến trước mặt cô.
“Em chơi trò câu cá vui chứ?”
Câu anh ta hỏi không nhất thiết cần cô trả lời. Lệ Tịnh Lương sỗ sàng đẩy Hạ Tuyền vô tường, mùi thuốc lá phả từ miệng anh ta giao hòa với hô hấp của cô, khiến cô bất giác chau chặt chân mày.
“Khó ngửi quá.” Cô phàn nàn, “Em ghét mùi thuốc lá, sau này anh hút ít thôi.”
Lệ Tịnh Lương lấy làm buồn cười khi nghe cô than phiền. Anh đã lớn từng này tuổi song đây là lần đầu tiên có người phụ nữ chẳng chút kiêng nể gì mà lên lớp anh kiểu như: “Về sau, cấm anh làm thế này thế nọ….”. Loại cảm giác này…..hình như cũng không đến nổi nào.
“Mùi thuốc lá rất khó ngửi ư?” Lệ Tịnh Lương cười khẩy, nói “Ít nhất nó chân thật, so với hương vị trên người em thì dễ ngửi hơn nhiều.”
Hạ Tuyền dò xét ánh mắt anh ta, đôi mắt sắc bén ấy rải đầy những tia sáng lạnh giữa màn đêm mông lung huyền ảo.
“Trên người em có hương vị gì?”
Hai cánh môi cô khép mở, làn hơi thở thơm mát liền đánh về phía anh ta, hầu kết anh ta vô thức động đậy, hai vầng trán kề sát nhau.
“Trên người em có hương vị gì à? Con buôn, hư vinh, làm người ta buồn nôn quá thể.” (anh cũng thế thôi mà)
” Thế sao anh còn dựa sát vào em như vậy? Coi chừng nôn trúng người em đó.”
“Hạ Tuyền, đã đến lúc tôi nên dạy em một bài học.” Lệ Tịnh Lương nhấn nhá từng chữ một, “Tôi sẽ giúp em thấm thía đủ cái giá phải trả khi câu dẫn Lệ Tịnh Lương.” Dứt lời, anh ta hôn lấy hôn để lên môi cô, dùng lực mạnh đến độ cô nhịn không được phải há miệng than đau.
Chẳng qua cô không có cơ hội kêu thành tiếng, bởi đầu lưỡi anh ta đã len lỏi vào khoang miệng, thực hiện nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp, thiếu điều muốn lấy mạng cô luôn.
Qua thật lâu sau, anh ta mới buông cô ra. Cô há mồm, tham lam hít từng hơi thở. Còn động tác của Lệ Tịnh Lương vẫn liền mạch không ngưng nghỉ, một giây sau, anh ta bế bổng cô lên rồi thô lỗ ném xuống giường, chiếc nệm có tính đàn hồi cao nên cơ thể cô bật lên bật xuống vài lần, báo hại toàn thân cô ê ẩm. Cô ngẩng đầu dợm lên án, nhưng anh ta đã đè lên người cô, Hạ Tuyền luýnh quýnh hô: “Đợi tí đã!”
Lệ Tịnh Lương tốt bụng dừng lại chuỗi động tác liên hoàn, lấy tư thế từ trên cao quan sát cô, hệt như đang nhìn con cá nằm trên thớt.
Hạ Tuyền cười quyến rũ, ôm chặt cổ anh ta rồi dịu dàng phân trần: “Mặc dù em rất mong chờ khoảnh khắc được nhấm nháp cơ thể anh Lệ, có điều…” Miệng cô cơ hồ dán chặt bên tai anh ta, ngữ khí đong đầy sự bất đắc dĩ, “Có điều, hôm nay bà dì (Kinh nguyệt) vừa ghé thăm em.”
Lệ Tịnh Lương mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm, tuồng như không nghe thấy mấy lời điều đình vừa rồi. Hạ Tuyền đã trót đâm lao nên đành phải theo lao, gắng gượng banh miệng cười hết cỡ, đoạn cắn nhẹ vành tai anh ta: “Mà hình như cũng chẳng có gì to tát, hay chúng ta máu đào tẩy ngân thương luôn đi!”
Máu đào tẩy ngân thương?
Lệ Tịnh Lương sao có thể chấp nhận làm mấy chuyện hoang đường như thế? Anh nghiện sạch sẽ, hơn nữa, anh đâu đói khát đến vậy.
Lệ Tịnh Lương lập tức đẩy cô ra, vươn tay mở ngọn đèn đầu giường, thốt giọng tuyệt tình: “Em đi được rồi.”
“Giờ lại muốn đuổi em đi?” Hạ Tuyền cười nũng nịu, “Đừng vô tình thế chứ, em đã cất công đến đây, anh lại nhanh chóng muốn đuổi em đi cho khuất mắt sao? Hay chúng ta hàn huyên tâm sự nhé.”
Lệ Tịnh Lương liếc xéo cô: “Còn khối người muốn cùng tôi tâm sự đêm khuya, không cần làm phiền cô Hạ đâu.”
“Chán anh ghê, đã quen biết lâu như vậy mà cứ gọi cô Hạ hoài, kêu em là Tuyền Tuyền đi.” Hạ Tuyền cong cong khóe mắt đẹp.
Lệ Tịnh Lương thình lình hỏi: “Gọi em là Y Nhiên thì thế nào?”
Diệp Y NHiên.
Đã bao nhiêu năm không có người gọi cái tên này rồi?
Hạ Tuyền thoáng chạnh lòng, song rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ tinh ranh lém lỉnh.
“Anh thích thì em chiều.” Cô bổ nhào vào khuôn ngực rắn chắc, rúc đầu cọ cọ trên cần cổ anh ta, “Anh đã khơi ra chuyện này, sẵn tiện em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Lệ Tịnh Lương buông mắt nhìn cô, im lặng lắng nghe cô hỏi.
“Anh sẽ hủy bỏ hôn ước với cô Diệp chứ?”
“Lúc em hỏi câu này nhìn y chang mấy cô ả phản diện trên phim đang gắng sức chia rẽ tình cảm của cặp đôi nhân vật chính.” Lệ Tịnh Lương nhếch khóe miệng.
“Bây giờ cô ả phản diện muốn anh hãy tỏ rõ thái độ!”
Trước ánh nhìn nghiêm túc của Hạ Tuyền, anh ta vẫn giữ vẻ lạnh nhạt cố hữu, dẫu đang ôm người đẹp thì trong lòng lòng anh ta vẫn thản nhiên trầm lặng như thường. Anh chàng Lệ Tịnh Lương này, quả thật là tên sao người vậy. (Lương nghĩa là mát mẻ, nguội lạnh.)
“Thời cơ chưa chín mùi, mà tham vọng của tôi rất lớn.”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn và súc tích, anh ta đã nhắn nhủ với cô rằng: còn phải đợi.
Tuy anh ta không nói nữa, nhưng cô đã hiểu toàn bộ ý định của anh ta. Đường đường là công ty giải trí hùng mạnh trên thị trường quốc nội, dưới trướng là hàng chục nghệ sĩ trứ danh trong nước lẫn quốc tế. Lệ Tịnh Lương lại muốn đoạt hết vốn chủ sở hữu, mà kế hoạch của anh ta chưa xúc tiến được bao lâu, phỏng chừng cần thêm khá nhiều thời gian.
Tham vọng anh ta… đích xác quá lớn.
“Vậy cũng được.” Hạ Tuyền tỏ vẻ trịnh trọng, “Chỉ cần đến cuối cùng, anh hủy bỏ hôn ước với Diệp Minh Tâm là được, ngoại trừ cô ta, anh muốn kết hôn cùng người con gái nào, em cũng tự thuyết phục bản thân chấp nhận.”
Lệ Tịnh Lương không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt, dịch người ra không cho cô dựa nữa. Hạ Tuyền mặt dày mày dạn sấn tới, kẹp chặt thắt lưng anh ta, không cho anh ta ngọ nguậy.
“Lâu rồi anh không gặp em, có nhớ em không?” Ngữ điệu cô chan chứa ý cười, “Anh đừng giả vờ lạnh nhạt nữa, em nhìn thấu hết rồi.”
Lệ Tịnh Lương mỉm cười, vẫn cất giọng đều đều: “Tôi không ngờ em có thể nhẫn nhịn, không phanh phui tội trạng của Diệp Minh Tâm.”
Định đánh trống lãng à? Thôi, không thèm chấp, chiều ý anh ta luôn.
“Lần trước chúng ta gặp gỡ ở buổi công chiếu đã sơ ý làm cô ta bất mãn, vì thế cô ta mới ra tay chỉnh em. Chuyện này là do em xúc động gây ra sai lầm trước, tự chuốc lấy họa, thôi thì cứ coi như là chi phí của bài học kinh nghiệm.”
Lúc nói chuyện, cô vẫn nhìn anh ta đăm đắm. Ánh mắt cô nóng bỏng miêu tả từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh ta. Bọn họ chăm chú nhìn nhau một hồi, Lệ Tịnh Lương là người dời tầm mắt trước.
Đến cùng vẫn là… anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Buông ra.” Anh ta định né tránh sự đeo bám của cô.
Hạ Tuyền buông lời ôn nhu: “Tuy rằng bà con em tới thăm, nhưng anh Lệ là người đàn ông vĩ đại chuyên làm việc lớn, một ngày kiếm bạc tỷ, trăm năm mới có cơ hội gặp anh một lần, vậy nên hôm nay nếu em tay không trở về, bảo đảm sẽ vô cùng tiếc nuối và không cam lòng.”
Mấy lời tán tỉnh này hình như đã vô tình đảo ngược vị trí của nam và nữ?
“Hay vậy đi.” Cô nhe răng cắn nhẹ cần cổ anh ta, trực tiếp châm lên ngọn lửa tình thiêu đốt cơ thể Lệ Tịnh Lương, “Chúng ta đổi cách làm khác.”
“…”
Một đêm này, hai người đã có nhiều bước tiến lớn, tuy chưa phá vỡ ranh giới sau chót, nhưng tình hình hiện tại vẫn tốt hơn sự kì vọng của cô. Sáng hôm sau Hạ Tuyền rời khách sạn trong niềm hân hoan phơi phới.
Về phần mấy bức ảnh nhạy cảm? Ai thèm để ý chứ? Cả đêm qua, Hạ Tuyền chẳng màng liếc mắt nhìn đến chúng.
Lúc Lệ Tịnh Lương thức dậy, Hạ Tuyền đã sớm rời đi. Trên tủ đầu giường lưu lại một tờ giấy nhắn cùng dòng chữ: Cảm ơn đã tiếp đãi.
Hai tay anh ta nắm chặt tờ giấy hồi lâu, ánh mắt từ ôn hòa chuyển sang rét lạnh, sau đó không chút lưu luyến xé nát tờ giấy rồi vứt vô thùng rác.
Diễn biến tiếp theo là, ngày hôm sau, trong bữa ăn tối của Hạ Tuyền và đạo diễn Trần Quyền lại bất ngờ nhiều thêm một vị khách quý—— là bạn tốt của vị đạo diễn nổi tiếng quốc tế Trần Quyền, ông chủ tập đoàn AR, Lệ Tịnh Lương.
Ngay từ giây đầu tiên trông thấy anh ta, Hạ Tuyền liền muộn màng vỡ lẽ, kĩ xảo lạt mềm buộc chặt của mình đã sớm bị đối phương bóc mẽ. Cô dại dột lấy cớ đã hẹn ăn cơm với đạo diễn Trần Quyền để từ chối anh ta. Buổi cơm ngày hôm qua rốt cuộc có tồn tại hay không, chẳng phải anh ta chỉ cần nhấc điện thoại gọi một cuộc cho Trần Quyền là biết được ư?
Lệ Tịnh Lương ngồi ngay vị trí ‘chủ xị’, lợi dụng những lúc Trần Quyền say sưa phát biểu luận điểm thì kín đáo săm soi bộ lễ phục hở vai trên người Hạ Tuyền, ánh mắt có tí lạnh lùng, không đúng, là cực kì lạnh lùng, hệt như đang nhìn một ả minh tinh thấp kém, hám danh hám lợi, vì tiền mà bất chấp tất cả.
Anh ta dường như đã hiểu lầm mục đích mình tham gia bữa cơm này, Hạ Tuyền đau đầu nghĩ.
Cô đón lấy chiếc điện thoại từ tay Mã Nghĩ, không để ý ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói của đối phương, vừa thở hồng hộc vừa lên tiếng: “A lô?”
Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô, đầu bên kia, Thủy Tu Tề khó tránh khỏi nảy sinh hiểu lầm, cậu ấp a ấp úng lên tiếng: “Chào cô, tôi là Thủy Tu Tề trợ lí của anh Lệ.”
“Ồ vâng, chào trợ lí Thủy.” Hạ Tuyền tắt máy chạy bộ, duỗi tay lấy chiếc khăn lau mồ hôi trong tay Mã Nghĩ, vừa đi vừa hỏi, “Anh Lệ có chuyện gì căn dặn à?”
Thủy Tu Tề đáp: “Anh Lệ hẹn gặp cô tối nay vào lúc bảy giờ ở khách sạn Kha Duy Tư tại phòng 2048. Sau khi cô tới khách sạn, cứ đi thẳng tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng. Tôi đã sắp xếp hết thảy, cô không cần sợ tai mắt của giới truyền thông.”
Hạ Tuyền chẳng buồn suy nghĩ đã thẳng thừng khước từ: “Không được, đêm nay tôi đã hẹn dùng cơm cùng đạo diễn Trần Quyền, nhờ anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến anh Lệ.”
Thủy Tu Tề ngỡ ngàng xác định lại: “Cô từ chối sao?”
Thái độ của cậu như thể lần đầu trải nghiệm cảm giác bị người ta cự tuyệt, đặc biệt là cự tuyệt yêu cầu của ngài Lệ cao quý, vậy nên biểu hiện hơi mất bình tĩnh.
Chẳng lẽ đã xuất hiện nhân vật có thể hạ đo ván ngài Lệ?
Qua giọng điệu Thủy Tu Tề, Hạ Tuyền đã phần nào biết được cậu ta thắc mắc điều gì, cô bèn tránh nặng tìm nhẹ nói “Vâng” một tiếng, sau tiếp: “Thật sự xin lỗi, hay để tôi kêu trợ lí của mình xem lại lịch trình rồi sắp xếp mời anh Lệ bữa cơm tạ lỗi, anh thấy có được hay không?”
Thủy Tu Tề lạnh nhạt: “Xin lỗi cô Hạ, trong vòng một tháng kế tiếp, lịch trình của anh Lệ đã kín hết rồi.”
“Vậy đành tính sau thôi.” Hạ Tuyền hời hợt đáp.
“Cô Hạ, tôi quên nói với cô một chuyện, anh Lệ đang giữ mấy tấm ảnh nhạy cảm của cô, chẳng lẽ cô không muốn gặp anh ấy để xin lại ư?” Thủy Tu Tề đột ngột chuyển hướng đề tài.
Hạ Tuyền ngớ người, cặp mắt từ từ híp lại, thấp giọng nói: “Là tôi hồ đồ rồi, đêm nay tôi sẽ qua đó, nhờ anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn anh Lệ.”
Thủy Tu Tề trực tiếp cúp máy, Hạ Tuyền ném điện thoại vô lòng Mã Nghĩ, lắng nghe cậu chàng thốt câu hỏi mờ mịt: “Chị, sao em không nhớ đêm nay chị có hẹn dùng cơm với đạo diễn Trần?”
Hạ Tuyền đưa mắt lườm nhẹ cậu, thủng thẳng đáp: “Bộ cậu không biết chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt hả? Đêm nay chị không về nhà chị Phỉ, cậu tranh thủ nghĩ lí do giải thích hộ chị nhé.”
Mã Nghĩ khóc không ra nước mắt: “Chị à, chị Phỉ sớm muộn gì cũng phát hiện việc chị năm lần bảy lượt trêu chọc Lệ Tịnh Lương thôi, tối nay chị đừng đi lang nữa.”
“Cậu không nói, chị không nói sao chị Phỉ biết được?” Hạ Tuyền hất cao cằm, dứt khoát ra quyết định, “Cứ vậy đi nhé, tối nay cậu ra ngoài vui chơi một đêm, ngày mai nói với chị Phỉ rằng, tối qua chị em ta đi chơi cùng nhau, cậu nhớ đừng để lộ sơ hở.”
Mã Nghĩ định kiên trì khuyên ngăn, song Hạ Tuyền đã nghênh ngang bước đi, bỏ lại âm thanh giọng nói êm tai lượn lờ khắp không gian: “Mai mốt giới thiệu Chu Trác cho cậu làm quen, sắp tới ngày cô ấy và chị tham gia ghi hình rồi. Giờ chị lượn trước đây, đi đổi Winning underwear.”
Giống Hạ Tuyền, Chu Trác cũng tham gia chương trình “Đóng giả tình nhân” mùa hai. Mã Nghĩ là fan cuồng của cô nàng, mấy lần cậu chàng muốn tiến tới làm quen, song vì quá nhút nhát nên cứ trù trừ mãi vẫn chưa hành động. Hạ Tuyền đã đánh trúng điểm yếu của cậu, Mã Nghĩ bất đắc dĩ phải thông đồng cùng cô, giúp cô che giấu những chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Ban đêm.
Trong phòng 2048 của khách sạn Kha Duy Tư tối om, chẳng thấy đèn đóm gì, chỉ có một người đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường to lớn. Dáng dấp anh cao dong dỏng, mặt mày sắc lạnh, chiếc kính không vành gác trên sống mũi cao giúp anh nhìn càng phong độ, trí thức hơn hẳn. Trong ánh sáng tù mù của ngọn đèn ngủ, bàn tay anh nghịch nghịch mấy tấm ảnh, ngắm nghía mỹ nhân gợi cảm trên hình bằng sắc mặt vô cảm.
Gần tám giờ, Hạ Tuyền khoan thai rảo từng bước chân đến cửa phòng 2048, cô dùng thẻ phòng mà nhân viên lễ tân đưa cho mình để mở cửa rồi đi vào, sau đó đóng chặt cửa và lia mắt tìm kiếm bóng dáng ngài Lệ.
Bên trong không bật đèn, phòng khách không có lấy một bóng người, cô bèn đi vào phòng ngủ, gót giày cao mười cm giẫm trên tấm thảm sàn cực êm ái, không hề phát ra âm thanh.
“Anh Lệ?”
Cô hô lớn, từng bước tiến về phía phòng ngủ, cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong hắt ra đốm sáng lập lòe, hiu hắt. Cô ôn tồn đẩy rộng cánh cửa liền nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đang hút thuốc.
“Em tới muộn.”
Giọng nói anh ta trầm ấm êm dịu, bật rõ chất giọng khàn đầy mê hoặc. Trong màn đêm đen đặc chỉ le lói chút ánh sáng của đầu điếu thuốc, cô phải mất thời gian khá lâu mới trông thấy rõ khuôn mặt anh ta.
“Bận chút việc nên đến muộn .” Hạ Tuyền áy náy hứa, “Lần sau em nhất định đúng giờ.”
Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng gẩy đầu thuốc, vài tia sáng bay lả tả trong bóng tối, góp phần tăng thêm mối nguy hiểm qua giọng nói anh ta.
“Người không có văn hóa đúng giờ thì chẳng có tư cách bàn đến cơ hội lần sau.” Anh ta nói.
Hạ Tuyền vươn tay toan bật đèn lại bị anh ta ngăn cản.
“Tới đây, không cần bật đèn đâu.”
Lúc mới quen, cô đã biết giọng anh ta rất hay, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, cô lại cảm thấy chất giọng đó hết sức cám dỗ.
“Sao không chịu bật đèn? Em chẳng nhìn rõ đường nè.” Hạ Tuyền cố ý nói.
Trong bóng đêm, cô thấp thoáng thấy vóc dáng cao lớn đứng dậy từ chiếc giường ngủ, người đàn ông chậm chạp tháo caravat, từ tốn cởi ba chiếc cúc tính từ cổ áo sơ mi xuống, anh ta hạ giọng đánh đố cô: “Biết vì sao hôm nay tôi hẹn em đến đây không?”
Hạ Tuyền giữ im lặng.
“Xem ra đã biết.”
Anh ta tựa hồ bật tiếng cười gằn, mặc dù bóng tối bao trùm khắp không gian phòng, anh ta vẫn dễ dàng đi đến trước mặt cô.
“Em chơi trò câu cá vui chứ?”
Câu anh ta hỏi không nhất thiết cần cô trả lời. Lệ Tịnh Lương sỗ sàng đẩy Hạ Tuyền vô tường, mùi thuốc lá phả từ miệng anh ta giao hòa với hô hấp của cô, khiến cô bất giác chau chặt chân mày.
“Khó ngửi quá.” Cô phàn nàn, “Em ghét mùi thuốc lá, sau này anh hút ít thôi.”
Lệ Tịnh Lương lấy làm buồn cười khi nghe cô than phiền. Anh đã lớn từng này tuổi song đây là lần đầu tiên có người phụ nữ chẳng chút kiêng nể gì mà lên lớp anh kiểu như: “Về sau, cấm anh làm thế này thế nọ….”. Loại cảm giác này…..hình như cũng không đến nổi nào.
“Mùi thuốc lá rất khó ngửi ư?” Lệ Tịnh Lương cười khẩy, nói “Ít nhất nó chân thật, so với hương vị trên người em thì dễ ngửi hơn nhiều.”
Hạ Tuyền dò xét ánh mắt anh ta, đôi mắt sắc bén ấy rải đầy những tia sáng lạnh giữa màn đêm mông lung huyền ảo.
“Trên người em có hương vị gì?”
Hai cánh môi cô khép mở, làn hơi thở thơm mát liền đánh về phía anh ta, hầu kết anh ta vô thức động đậy, hai vầng trán kề sát nhau.
“Trên người em có hương vị gì à? Con buôn, hư vinh, làm người ta buồn nôn quá thể.” (anh cũng thế thôi mà)
” Thế sao anh còn dựa sát vào em như vậy? Coi chừng nôn trúng người em đó.”
“Hạ Tuyền, đã đến lúc tôi nên dạy em một bài học.” Lệ Tịnh Lương nhấn nhá từng chữ một, “Tôi sẽ giúp em thấm thía đủ cái giá phải trả khi câu dẫn Lệ Tịnh Lương.” Dứt lời, anh ta hôn lấy hôn để lên môi cô, dùng lực mạnh đến độ cô nhịn không được phải há miệng than đau.
Chẳng qua cô không có cơ hội kêu thành tiếng, bởi đầu lưỡi anh ta đã len lỏi vào khoang miệng, thực hiện nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp, thiếu điều muốn lấy mạng cô luôn.
Qua thật lâu sau, anh ta mới buông cô ra. Cô há mồm, tham lam hít từng hơi thở. Còn động tác của Lệ Tịnh Lương vẫn liền mạch không ngưng nghỉ, một giây sau, anh ta bế bổng cô lên rồi thô lỗ ném xuống giường, chiếc nệm có tính đàn hồi cao nên cơ thể cô bật lên bật xuống vài lần, báo hại toàn thân cô ê ẩm. Cô ngẩng đầu dợm lên án, nhưng anh ta đã đè lên người cô, Hạ Tuyền luýnh quýnh hô: “Đợi tí đã!”
Lệ Tịnh Lương tốt bụng dừng lại chuỗi động tác liên hoàn, lấy tư thế từ trên cao quan sát cô, hệt như đang nhìn con cá nằm trên thớt.
Hạ Tuyền cười quyến rũ, ôm chặt cổ anh ta rồi dịu dàng phân trần: “Mặc dù em rất mong chờ khoảnh khắc được nhấm nháp cơ thể anh Lệ, có điều…” Miệng cô cơ hồ dán chặt bên tai anh ta, ngữ khí đong đầy sự bất đắc dĩ, “Có điều, hôm nay bà dì (Kinh nguyệt) vừa ghé thăm em.”
Lệ Tịnh Lương mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm, tuồng như không nghe thấy mấy lời điều đình vừa rồi. Hạ Tuyền đã trót đâm lao nên đành phải theo lao, gắng gượng banh miệng cười hết cỡ, đoạn cắn nhẹ vành tai anh ta: “Mà hình như cũng chẳng có gì to tát, hay chúng ta máu đào tẩy ngân thương luôn đi!”
Máu đào tẩy ngân thương?
Lệ Tịnh Lương sao có thể chấp nhận làm mấy chuyện hoang đường như thế? Anh nghiện sạch sẽ, hơn nữa, anh đâu đói khát đến vậy.
Lệ Tịnh Lương lập tức đẩy cô ra, vươn tay mở ngọn đèn đầu giường, thốt giọng tuyệt tình: “Em đi được rồi.”
“Giờ lại muốn đuổi em đi?” Hạ Tuyền cười nũng nịu, “Đừng vô tình thế chứ, em đã cất công đến đây, anh lại nhanh chóng muốn đuổi em đi cho khuất mắt sao? Hay chúng ta hàn huyên tâm sự nhé.”
Lệ Tịnh Lương liếc xéo cô: “Còn khối người muốn cùng tôi tâm sự đêm khuya, không cần làm phiền cô Hạ đâu.”
“Chán anh ghê, đã quen biết lâu như vậy mà cứ gọi cô Hạ hoài, kêu em là Tuyền Tuyền đi.” Hạ Tuyền cong cong khóe mắt đẹp.
Lệ Tịnh Lương thình lình hỏi: “Gọi em là Y Nhiên thì thế nào?”
Diệp Y NHiên.
Đã bao nhiêu năm không có người gọi cái tên này rồi?
Hạ Tuyền thoáng chạnh lòng, song rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ tinh ranh lém lỉnh.
“Anh thích thì em chiều.” Cô bổ nhào vào khuôn ngực rắn chắc, rúc đầu cọ cọ trên cần cổ anh ta, “Anh đã khơi ra chuyện này, sẵn tiện em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Lệ Tịnh Lương buông mắt nhìn cô, im lặng lắng nghe cô hỏi.
“Anh sẽ hủy bỏ hôn ước với cô Diệp chứ?”
“Lúc em hỏi câu này nhìn y chang mấy cô ả phản diện trên phim đang gắng sức chia rẽ tình cảm của cặp đôi nhân vật chính.” Lệ Tịnh Lương nhếch khóe miệng.
“Bây giờ cô ả phản diện muốn anh hãy tỏ rõ thái độ!”
Trước ánh nhìn nghiêm túc của Hạ Tuyền, anh ta vẫn giữ vẻ lạnh nhạt cố hữu, dẫu đang ôm người đẹp thì trong lòng lòng anh ta vẫn thản nhiên trầm lặng như thường. Anh chàng Lệ Tịnh Lương này, quả thật là tên sao người vậy. (Lương nghĩa là mát mẻ, nguội lạnh.)
“Thời cơ chưa chín mùi, mà tham vọng của tôi rất lớn.”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn và súc tích, anh ta đã nhắn nhủ với cô rằng: còn phải đợi.
Tuy anh ta không nói nữa, nhưng cô đã hiểu toàn bộ ý định của anh ta. Đường đường là công ty giải trí hùng mạnh trên thị trường quốc nội, dưới trướng là hàng chục nghệ sĩ trứ danh trong nước lẫn quốc tế. Lệ Tịnh Lương lại muốn đoạt hết vốn chủ sở hữu, mà kế hoạch của anh ta chưa xúc tiến được bao lâu, phỏng chừng cần thêm khá nhiều thời gian.
Tham vọng anh ta… đích xác quá lớn.
“Vậy cũng được.” Hạ Tuyền tỏ vẻ trịnh trọng, “Chỉ cần đến cuối cùng, anh hủy bỏ hôn ước với Diệp Minh Tâm là được, ngoại trừ cô ta, anh muốn kết hôn cùng người con gái nào, em cũng tự thuyết phục bản thân chấp nhận.”
Lệ Tịnh Lương không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt, dịch người ra không cho cô dựa nữa. Hạ Tuyền mặt dày mày dạn sấn tới, kẹp chặt thắt lưng anh ta, không cho anh ta ngọ nguậy.
“Lâu rồi anh không gặp em, có nhớ em không?” Ngữ điệu cô chan chứa ý cười, “Anh đừng giả vờ lạnh nhạt nữa, em nhìn thấu hết rồi.”
Lệ Tịnh Lương mỉm cười, vẫn cất giọng đều đều: “Tôi không ngờ em có thể nhẫn nhịn, không phanh phui tội trạng của Diệp Minh Tâm.”
Định đánh trống lãng à? Thôi, không thèm chấp, chiều ý anh ta luôn.
“Lần trước chúng ta gặp gỡ ở buổi công chiếu đã sơ ý làm cô ta bất mãn, vì thế cô ta mới ra tay chỉnh em. Chuyện này là do em xúc động gây ra sai lầm trước, tự chuốc lấy họa, thôi thì cứ coi như là chi phí của bài học kinh nghiệm.”
Lúc nói chuyện, cô vẫn nhìn anh ta đăm đắm. Ánh mắt cô nóng bỏng miêu tả từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh ta. Bọn họ chăm chú nhìn nhau một hồi, Lệ Tịnh Lương là người dời tầm mắt trước.
Đến cùng vẫn là… anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Buông ra.” Anh ta định né tránh sự đeo bám của cô.
Hạ Tuyền buông lời ôn nhu: “Tuy rằng bà con em tới thăm, nhưng anh Lệ là người đàn ông vĩ đại chuyên làm việc lớn, một ngày kiếm bạc tỷ, trăm năm mới có cơ hội gặp anh một lần, vậy nên hôm nay nếu em tay không trở về, bảo đảm sẽ vô cùng tiếc nuối và không cam lòng.”
Mấy lời tán tỉnh này hình như đã vô tình đảo ngược vị trí của nam và nữ?
“Hay vậy đi.” Cô nhe răng cắn nhẹ cần cổ anh ta, trực tiếp châm lên ngọn lửa tình thiêu đốt cơ thể Lệ Tịnh Lương, “Chúng ta đổi cách làm khác.”
“…”
Một đêm này, hai người đã có nhiều bước tiến lớn, tuy chưa phá vỡ ranh giới sau chót, nhưng tình hình hiện tại vẫn tốt hơn sự kì vọng của cô. Sáng hôm sau Hạ Tuyền rời khách sạn trong niềm hân hoan phơi phới.
Về phần mấy bức ảnh nhạy cảm? Ai thèm để ý chứ? Cả đêm qua, Hạ Tuyền chẳng màng liếc mắt nhìn đến chúng.
Lúc Lệ Tịnh Lương thức dậy, Hạ Tuyền đã sớm rời đi. Trên tủ đầu giường lưu lại một tờ giấy nhắn cùng dòng chữ: Cảm ơn đã tiếp đãi.
Hai tay anh ta nắm chặt tờ giấy hồi lâu, ánh mắt từ ôn hòa chuyển sang rét lạnh, sau đó không chút lưu luyến xé nát tờ giấy rồi vứt vô thùng rác.
Diễn biến tiếp theo là, ngày hôm sau, trong bữa ăn tối của Hạ Tuyền và đạo diễn Trần Quyền lại bất ngờ nhiều thêm một vị khách quý—— là bạn tốt của vị đạo diễn nổi tiếng quốc tế Trần Quyền, ông chủ tập đoàn AR, Lệ Tịnh Lương.
Ngay từ giây đầu tiên trông thấy anh ta, Hạ Tuyền liền muộn màng vỡ lẽ, kĩ xảo lạt mềm buộc chặt của mình đã sớm bị đối phương bóc mẽ. Cô dại dột lấy cớ đã hẹn ăn cơm với đạo diễn Trần Quyền để từ chối anh ta. Buổi cơm ngày hôm qua rốt cuộc có tồn tại hay không, chẳng phải anh ta chỉ cần nhấc điện thoại gọi một cuộc cho Trần Quyền là biết được ư?
Lệ Tịnh Lương ngồi ngay vị trí ‘chủ xị’, lợi dụng những lúc Trần Quyền say sưa phát biểu luận điểm thì kín đáo săm soi bộ lễ phục hở vai trên người Hạ Tuyền, ánh mắt có tí lạnh lùng, không đúng, là cực kì lạnh lùng, hệt như đang nhìn một ả minh tinh thấp kém, hám danh hám lợi, vì tiền mà bất chấp tất cả.
Anh ta dường như đã hiểu lầm mục đích mình tham gia bữa cơm này, Hạ Tuyền đau đầu nghĩ.
/25
|