Bấy giờ môi anh ta chỉ cách môi cô tầm không phẩy không một xentimet, chừng qua một phần tư nén nhang, Hạ Tuyền dứt khoát ra quyết định.
Cô chủ động rướn cổ, hôn nhẹ môi anh ta, lành lạnh, tựa như cảm giác xa cách mà anh ta mang đến cho cô, song điều quan trọng là cô đã hôn anh ta.
Vốn dĩ cô cực chẳng đã mới phải hành động như vậy, nhưng sao trong lòng cô lại âm ỉ cảm giác—— mình sàm sỡ anh ta? Chẳng nhẽ vì anh ta là ông chủ của quỹ đầu tư mạo hiểm AR(AR: astuteness and resourcefulness)? Hay bởi anh ta là chồng chưa cưới của Diệp Minh Tâm?
Bậy rồi, tam quan* méo mó quá, phải chấn chỉnh cho nề nếp ngay thẳng lại.
*tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.]
Có điều, nghĩ tới dáng vẻ loi choi như gà chọi của Diệp Minh Tâm khi phát hiện ra chuyện này, thâm tâm cô liền lai láng niềm vui sướng.
Nhác thấy cô phô bày điệu bộ 'tiểu nhân đắc chí'*, Lệ Tịnh Lương bèn nhổm dậy, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh te, nói: "Dụng tâm kín đáo.**"
*Tiểu nhân đắc chí là kẻ tiểu nhân có tài đức tầm thường nhưng nhờ mưu mô khéo léo mà được thành công trên đường danh lợi thì họ tỏ ra tự đắc, khoe khoang, khinh người.
**Dụng tâm kín đáo là có ý đồ riêng, có dã tâm khác.
Bốn chữ đơn giản đã đâm trúng tâm tư sâu kín của cô, Hạ Tuyền thoáng cái không cười nổi, dè dặt quan sát anh ta. Lệ Tịnh Lương khẽ hừ một tiếng, đoạn quay lưng bỏ đi, vào lúc cánh cửa sắp khép lại ngăn cách hai người, anh ta bất chợt mở miệng: "Tôi sẽ gọi cho cô." Dứt lời, bóng người cũng biến mất.
Hạ Tuyền ngồi bất động tại chỗ, thận trọng cân nhắc hai câu anh ta nói, một là "Dụng tâm kín đáo", hai là "Tôi sẽ gọi cho cô". Thái độ lạnh nóng đan xen hòa lẫn kiểu này... như thể anh ta cố ý đặt cô ngồi trên đống lửa, vần vò cô đến độ ngoài khét trong sống.
Hẳn anh ta đã phát hiện việc cô quyến rũ anh ta chủ yếu là có dã tâm khác, vậy sao còn thong dong nhảy vào bẫy rập của cô?
Lẽ nào anh ta muốn xem thử, rốt cuộc cô sẽ giở những thủ đoạn ghê gớm gì đây?
Anh Lệ à, phỏng chừng cuộc sống của anh quá mức nhàm chán, ngoại trừ việc xem xét các dự án và hì hục kiếm tiền thì chẳng có bao nhiêu tiết mục giải trí đáng giá?
Vài ngày sau, Lệ Tịnh Lương tựa hồ đã quên lời hứa sẽ gọi điện cho cô. Hạ Tuyền tham gia xong tập đầu tiên của chương trình "Đóng giả tình nhân" mùa thứ hai thì phải đến trụ sở chính của giải trí Hoa Hạ để báo cáo. Đây là giang sơn một cõi của Diệp Hân. Diệp Minh Tâm chính là cô công chúa đầy quyền lực ở đây. Cô ta đã sớm sắp xếp người theo dõi Hạ Tuyền, cô vừa đến, lập tức có kẻ đi tọc mạch với Diệp Minh Tâm.
Hành động cũng lẹ làng lắm cơ, Hạ Tuyền vừa mới đặt mông ngồi xuống, Diệp Minh Tâm liền xuất hiện lù lù phía sau. Cô ta cầm theo mẫu túi xách mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, diện âu phục sang quý, khuôn mặt trang điểm khéo léo. Thoạt nhìn bật lên phong thái của tiểu thư danh giá, có điều, ngũ quan của cô ta hoàn toàn không chút dính dáng đến hai chữ danh giá.
Thú thật, sở dĩ Diệp Minh Tâm kiêng kị, đề phòng 'con hát' Hạ Tuyền là bởi sự thật đau lòng này. Diện mạo của cô ta châm chước lắm mới dừng ở ngưỡng tầm tầm bậc trung, mặc dù sau khi trang điểm nom cũng tàm tạm, song chỉ đáng xách dép cho hai chữ xinh đẹp.
Với lại, Hạ Tuyền tuy không được đào tạo qua trường lớp chính quy, nhưng đã từng du học tại một trường có tiếng tăm và lấy bằng tốt nghiệp hẳn hòi. Dù rằng gia thế Hạ Tuyền không tốt, toàn dựa vào 'quy tắc ngầm' để đi lên, song vẫn hơn hẳn một người làm giả văn bằng như cô ta.
Tóm lại, vị công chúa này cay cú Hạ Tuyền, cả sinh lí lẫn tâm lí cô ta đều bị thôi thúc, ngứa ngáy muốn gây xích mích với Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền ngồi trên sô pha vừa đọc tạp chí vừa nghe Mã Nghĩ báo cáo lịch trình hôm nay. Chiều nay, cô sẽ tham dự lễ khai trương của cửa hàng châu báu chuyên xuất khẩu ra nước ngoài, sau đó phải bàn bạc cùng đoàn làm phim để tiến hành hoạt động tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới "Ái bất đan hành". Thời gian cô nán lại thành phố Giang chỉ còn vài ngày nữa, việc này có chút khó nhằn đây.
Diệp Minh Tâm vô phòng liền trông thấy dáng vẻ đăm chiêu, thờ thẫn của cô, nhất thời cô ta không biết nên nói gì, chỉ nặng nề hừ mạnh một tiếng, nhân viên trong phòng tức thì đứng dậy nghênh đón: "Chào cô Diệp."
Diệp Minh Tâm ngạo nghễ "Ừ" một tiếng, đoạn giơ tay chỉ Hạ Tuyền, lên giọng: "Sao cô không đứng dậy nghênh đón tôi?"
Hạ Tuyền nhướn mắt nhìn cô ta, hời hợt đáp: "Chào cô Diệp."
Diệp Minh Tâm lườm cô: "Vậy thôi hả?"
Hạ Tuyền nghiêng đầu, cười rạng rỡ: "Chứ còn sao nữa?"
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy...thật sự khiến người ta muốn nhào lên cào mấy phát cho hả cơn ghen ghét.
Diệp Minh Tâm kìm nén nỗi xúc động trào dâng, tận lực đè nén: "Đứng dậy, nhận lỗi với tôi, chào hỏi lại đàng hoàng."
Hạ Tuyền thu hồi ánh mắt, xem như cô ta đang nói xàm.
Diệp Minh Tâm bực bội xông lên trước, túm chặt cổ tay mảnh khảnh, dùng sức kéo cô dậy, dọa người xung quanh một phen hốt hoảng, Mã Nghĩ nhanh chóng chạy tới ngăn cản. Song Diệp Minh Tâm đường đường là con gái ông chủ, đâu ai dám thật sự động tay động chân với cô ta. Cô ta bình thản giơ cái chân đang mang chiếc giày cao gót mười phân lạnh lùng đạp thẳng Mã Nghĩ. Mã Nghĩ bị đạp trúng bụng, đau thấu xương, té lăn ra đất.
Hạ Tuyền chau mày, dùng sức hất tay cô ta, rồi sốt ruột ngồi xổm xuống, hỏi han Mã Nghĩ: "Cậu sao rồi? Không bị gì chứ?"
Mã Nghĩ đau đớn thở hổn hển, trên trán vã đầy mồ hôi: "Không sao cả."
Hạ Tuyền dìu cậu đứng dậy, đoạn quay sang nhìn Diệp Minh Tâm: "Cô Diệp, mong cô tự lưu ý, tự giữ gìn hình tượng của mình. Nơi này là công ty chớ không phải nhà cô, cô không có cái quyền muốn làm gì thì làm. Tôi kí hợp đồng với công ty, cũng coi như là đối tác của bố cô, chứ không bán mình làm nô lệ, cô khỏi phí tâm lên mặt sai khiến, hò trước hét sau nữa."
Lời cô nói gián tiếp phê phán những kẻ ban nãy vừa ton hót, nịnh nọt Diệp Minh Tâm, bấy giờ bọn họ cực kì xấu hổ, bàn tay vô thức giơ lên quệt mũi.
Diệp Minh Tâm giận sôi gan, trỏ mặt Hạ Tuyền: "Được lắm, xem như cô lợi hại? Cô chờ đó." Dứt lời thì đùng đùng quay người bỏ đi, hiển nhiên là chạy đi mách bố.
Hạ Tuyền chẳng màng đếm xỉa, cô vơ lấy chìa khóa xe định chở Mã Nghĩ đến bệnh viện. Mã Nghĩ vội vã ngăn cản: "Chị, em không sao, nghỉ ngơi tí là ổn."
Hạ Tuyền không tán thành: "Cái gì mà không sao hả? Gót giày nhọn như vậy chắc hẳn sẽ để lại vết bầm, giờ vẫn còn sớm, cứ để chị chở cậu đi."
Mã Nghĩ không thuyết phục được cô, đành ngoan ngoãn ngồi chờ cô thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Tuy nhiên hai người vừa chuẩn bị xong, Hứa Cách Phỉ đã đứng trước cửa với sắc mặt xanh lét.
"Sếp Diệp đòi gặp em, để chị dẫn em qua đó." Cô ấy cắn môi nói.
Hạ Tuyền điềm tĩnh đáp: "Chị chở Mã Nghĩ đi bệnh viện nhé, em tự mình qua đó."
"Mã Nghĩ sao thế?" Hứa Cách Phỉ hơi sửng sốt.
"Bị đại tiểu thư đạp cho một cước, chị chở cậu ấy đi khám đi, tự em lên được." Vừa nói cô vừa giao chìa khóa cho Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ lo lắng: "Một mình em ổn không?"
Hạ Tuyền ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười khoe khuôn mặt trái xoan tinh xảo: "Cứ yên tâm." Nói xong, cô bước đi một cách ung dung.
Trong văn phòng chủ tịch, Diệp Hân dịu dàng dỗ dành con gái, ông ta nhẫn nại chịu đựng nghe cô ta khóc lóc kể lể rất lâu, đoạn bảo: "Tâm Tâm, con ra ngoài trước đi, bố sẽ giúp con giải quyết."
"Bố hứa rồi đó. Nếu bố không giải quyết thỏa đáng, con sẽ giận bố đấy, rồi về nhà mách mẹ cho bố xem." Diệp Minh Tâm bĩu môi nói.
"Hiểu rồi, mau đi đi." Diệp Hân làm ra tư thế "Buông tha cho bố đi".
Lúc này Diệp Minh Tâm mới có tí phấn khởi, vùng vằng ra khỏi văn phòng.
Lát sau, Hạ Tuyền gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của Diệp Hân: "Vào đi."
Điều chỉnh lại tâm trạng thích hợp, Hạ Tuyền giơ tay đẩy cánh cửa đắt tiền, giương mắt quét nhìn căn phòng được trang hoàng xa hoa rực rỡ. Cô trông thấy Diệp Hân ngồi sau bàn làm việc, tao nhã châm trà.
Ông ta mặc áo sơ mi cùng quần tây đơn giản. Dẫu tuổi tác đã lớn, song mái đầu không hề có sợi tóc bạc, thành thử ông ta nhìn trẻ hơn tuổi thật.
"Cô Hạ ngồi đi, cô muốn uống gì? Trà hay cà phê?" Ông ta đặc biệt dùng giọng điệu hòa ái, thân thiện.
Hạ Tuyền ngồi xuống sô pha chuyên dùng tiếp khách, khuôn mặt không biến sắc: "Trà đi. Cảm ơn ngài, để tôi nếm thử tay nghề của sếp tổng."
Diệp Hân cười nói: "Lập tức có ngay, phiền cô chờ chút."
Lát sau, Diệp Hân bưng hai tách trà đến ngồi đối diện cô, đưa cô một tách.
"Tay nghề thô sơ, cô đừng chê trách." Ông ta hòa nhã nói.
Hạ Tuyền nhìn đăm đăm khuôn mặt ông ta, dòng hồi tưởng bất giác miên man trôi về thời thơ dại. Ngày ấy cô mới mười tuổi, ông ta lại quyết tuyệt quay người bỏ đi, bất luận cô níu kéo, cầu xin thế nào, ông ta vẫn không do dự, cứ dứt áo ra đi, đầu không hề ngoảnh.
Nhận thấy ánh mắt cô là lạ, Diệp Hân bèn âm thầm quan sát và đánh giá cô rồi bỗng dưng cảm thấy hai người tuồng như quen biết.
"Cô Hạ, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau?" Ông ta nghi hoặc hỏi.
Hạ Tuyền bật cười: "Vâng ạ, sếp Diệp đúng là người làm việc lớn nên hay quên mấy chuyện vụn vặt, lúc kí hợp đồng, chúng ta đã gặp mặt."
Diệp Hân nghe thấy cô buông lời trêu chọc, lại không có tâm tư làm rõ ý cô, chỉ điềm đạm gật đầu, nhấp nhẹ ngụm trà.
Tới đây hai người ai nấy đều im như thóc, không trò chuyện thêm nữa. Lâu sau Diệp Hân chủ động lên tiếng.
"Tính tình con bé Tâm Tâm đã bị tôi chiều hư từ nhỏ, mong cô thông cảm và nhường nhịn cho nó."
Lời ông ta nói thoạt nghe thì có ý chê trách Diệp Minh Tâm, song vẻ mặt chan chứa tình yêu thương và xưng hô thân thiết phát ra từ miệng ông ta đều như dao găm khắc từng nhát vào trái tim cô.
Nụ cười của Hạ Tuyền không thể gắng gượng được nữa: "Ngài yên tâm, tôi sẽ không dựa vào tính cách của cô Diệp mà nghi ngờ phương pháp dưỡng dục của nhà họ Diệp."
Diệp Hân không để bụng lời cô châm biếm, tiếp tục cùng cô uống thêm hai tách trà rồi bảo cô trở lại làm việc.
Đứng trước cửa văn phòng, Hạ Tuyền vẫn chưa lĩnh hội được dụng ý của ông ta khi gọi cô đến. Cô mang theo tâm trí lơ ngơ mà trở về phòng nghỉ dành cho nghệ sĩ, liền trông thấy Diệp Minh Tâm bày ra tư thế nữ vương chờ cô thỉnh tội, bên cạnh cô ta còn có người hầu hạ bưng trà rót nước.
"Thế nào." Diệp Minh Tâm giương giương tự đắc, "Còn không mau xin lỗi tôi đi? Nếu thành tâm, tôi sẽ tha thứ cho cô."
Nghe cái giọng ban ân trái khoáy ấy, Hạ Tuyền không thèm đôi co, ánh mắt cô âm thầm dừng trên ngón giữa của tay trái cô ta, chiếc nhẫn kim cương óng ánh khiến cô liên tưởng đến Lệ Tịnh Lương.
Nhớ tới người đàn ông đó, Hạ Tuyền chợt cảm thấy Diệp Minh Tâm cũng rất đáng thương đáng xót. Cô bèn ném về phía cô ta một ánh nhìn thương hại rồi bỏ đi ngay tắp lự.
Diệp Minh Tâm ngơ ngáo chẳng hiểu mô tê gì, đoạn ba chân bốn căng chạy vô văn phòng hỏi ông bố của mình rốt cuộc đã trách mắng Hạ Tuyền hay chưa. Diệp Hân bình tĩnh trả lời: "Yên tâm đi, bố đã bao giờ lừa con chưa? Bộ cô ta lại trả treo với con hả?"
"... Cái đó thì không." Chỉ là phớt lờ trước sự khiêu khích của cô ta, thế cũng đủ khiến cô ta cụt hứng.
"Vậy thì ổn rồi." Diệp Hân lơ đễnh đối đáp chiếu lệ, đồng thời thay đổi cách nhìn về Hạ Tuyền.
Ra khỏi giải trí Hoa Hạ, Hạ Tuyền vừa lái xe chạy thẳng đến bệnh viện thăm Mã Nghĩ vừa gọi vào số Lệ Tịnh Lương. Dạo trước cô còn chần chờ, không đủ dũng khí gọi anh ta, bởi lẽ cô cảm thấy, người nào gọi trước sẽ là kẻ thất bại trong cuộc chơi này. Song hôm nay, cách cư xử của Diệp Minh Tâm tựa như giọt nước làm tràn ly, giúp cô đột phá chướng ngại tâm lí.
Nghe đầu bên kia truyền tới thanh âm "Tút, tút..", trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực, thời gian chờ càng lâu, cô càng bồn chồn lo lắng. Ngay lúc cô chán chường bởi nghĩ rằng điện thoại sẽ tự động ngắt máy do không có ai tiếp thì bên kia vang tiếng nói: "Đang giờ làm việc mà lại gọi điện, sao không hiểu chuyện vậy?"
Không biết do đâu, Hạ Tuyền tự dưng cảm thấy giọng điệu anh ta... Đặc biệt mập mờ.
Cô trầm ngâm một lát, đoạn nghiến răng trèo trẹo: "Lệ Tịnh Lương, anh lại gạt tôi."
"Gạt cô cái gì?"
Anh ta còn dám thản nhiên hỏi lại ư? Hạ Tuyền hừ một tiếng: "Anh hứa sẽ gọi cho tôi, kết quả thì sao?"
"Ồ." Anh ta tựa hồ giật mình, "Quên mất."
"... Tôi tin chắc nếu tôi là vợ chưa cưới của ngài, thì ngài nhất định không bao giờ quên" Cô nhịn không được phải giở giọng mỉa mai, chỉ trích anh ta.
"Chỉ có trẻ con mới lấy chính mình so đo cùng người khác."
"Trẻ con quấy phá mới có kẹo ăn." Cô cứng đầu tranh luận cho ra môn ra khoai.
Lệ Tịnh Lương lại không dư dả thời gian trả lời trả vốn cùng cô, chỉ vội vã đáp "Nói sau đi" rồi dứt khoát cúp máy. Cô nhất thời cảm thấy quê một cục, bèn tức tối giật phắt tai nghe bluetooth, nhấn mạnh chân ga, phóng vèo tới bệnh viện.
Buổi chiều, Hạ Tuyền theo kế hoạch đi tham dự lễ khai trương của cửa hàng châu báu, sau đó hội họp với đoàn làm phim "Ái bất đan hành", cả đoàn quyết định sáng sớm mai sẽ bay tới Bắc Kinh, tiến hành hoạt động tuyên truyền. Lê thân xác rã rời, cô trở về chỗ ở tạm thời, chuẩn bị đánh một giấc ngủ say.
Cô tẩy trang xong liền leo lên giường, chiếc di động đang nằm im lìm bỗng dưng đổ chuông, cô cầm lên ngó, ố ồ, té ra là Lệ tiên sinh.
Hạ Tuyền cầm di động, thích thú chờ hồi lâu mà không bắt máy. Đợi đến khi tiếng chuông dần tắt hẳn, cô mới thong thả lướt nút nhận cuộc gọi, bắt chước giọng điệu của anh ta: "Đợi lúc người ta đang ngủ mà đi gọi điện, sao không hiểu chuyện vậy."
Đầu bên kia, Lệ Tịnh Lương yên ắng một hồi, sau nói: "Tôi đang đứng dưới lầu nhà cô."
"..." ? ? ?
Cô chủ động rướn cổ, hôn nhẹ môi anh ta, lành lạnh, tựa như cảm giác xa cách mà anh ta mang đến cho cô, song điều quan trọng là cô đã hôn anh ta.
Vốn dĩ cô cực chẳng đã mới phải hành động như vậy, nhưng sao trong lòng cô lại âm ỉ cảm giác—— mình sàm sỡ anh ta? Chẳng nhẽ vì anh ta là ông chủ của quỹ đầu tư mạo hiểm AR(AR: astuteness and resourcefulness)? Hay bởi anh ta là chồng chưa cưới của Diệp Minh Tâm?
Bậy rồi, tam quan* méo mó quá, phải chấn chỉnh cho nề nếp ngay thẳng lại.
*tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.]
Có điều, nghĩ tới dáng vẻ loi choi như gà chọi của Diệp Minh Tâm khi phát hiện ra chuyện này, thâm tâm cô liền lai láng niềm vui sướng.
Nhác thấy cô phô bày điệu bộ 'tiểu nhân đắc chí'*, Lệ Tịnh Lương bèn nhổm dậy, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh te, nói: "Dụng tâm kín đáo.**"
*Tiểu nhân đắc chí là kẻ tiểu nhân có tài đức tầm thường nhưng nhờ mưu mô khéo léo mà được thành công trên đường danh lợi thì họ tỏ ra tự đắc, khoe khoang, khinh người.
**Dụng tâm kín đáo là có ý đồ riêng, có dã tâm khác.
Bốn chữ đơn giản đã đâm trúng tâm tư sâu kín của cô, Hạ Tuyền thoáng cái không cười nổi, dè dặt quan sát anh ta. Lệ Tịnh Lương khẽ hừ một tiếng, đoạn quay lưng bỏ đi, vào lúc cánh cửa sắp khép lại ngăn cách hai người, anh ta bất chợt mở miệng: "Tôi sẽ gọi cho cô." Dứt lời, bóng người cũng biến mất.
Hạ Tuyền ngồi bất động tại chỗ, thận trọng cân nhắc hai câu anh ta nói, một là "Dụng tâm kín đáo", hai là "Tôi sẽ gọi cho cô". Thái độ lạnh nóng đan xen hòa lẫn kiểu này... như thể anh ta cố ý đặt cô ngồi trên đống lửa, vần vò cô đến độ ngoài khét trong sống.
Hẳn anh ta đã phát hiện việc cô quyến rũ anh ta chủ yếu là có dã tâm khác, vậy sao còn thong dong nhảy vào bẫy rập của cô?
Lẽ nào anh ta muốn xem thử, rốt cuộc cô sẽ giở những thủ đoạn ghê gớm gì đây?
Anh Lệ à, phỏng chừng cuộc sống của anh quá mức nhàm chán, ngoại trừ việc xem xét các dự án và hì hục kiếm tiền thì chẳng có bao nhiêu tiết mục giải trí đáng giá?
Vài ngày sau, Lệ Tịnh Lương tựa hồ đã quên lời hứa sẽ gọi điện cho cô. Hạ Tuyền tham gia xong tập đầu tiên của chương trình "Đóng giả tình nhân" mùa thứ hai thì phải đến trụ sở chính của giải trí Hoa Hạ để báo cáo. Đây là giang sơn một cõi của Diệp Hân. Diệp Minh Tâm chính là cô công chúa đầy quyền lực ở đây. Cô ta đã sớm sắp xếp người theo dõi Hạ Tuyền, cô vừa đến, lập tức có kẻ đi tọc mạch với Diệp Minh Tâm.
Hành động cũng lẹ làng lắm cơ, Hạ Tuyền vừa mới đặt mông ngồi xuống, Diệp Minh Tâm liền xuất hiện lù lù phía sau. Cô ta cầm theo mẫu túi xách mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, diện âu phục sang quý, khuôn mặt trang điểm khéo léo. Thoạt nhìn bật lên phong thái của tiểu thư danh giá, có điều, ngũ quan của cô ta hoàn toàn không chút dính dáng đến hai chữ danh giá.
Thú thật, sở dĩ Diệp Minh Tâm kiêng kị, đề phòng 'con hát' Hạ Tuyền là bởi sự thật đau lòng này. Diện mạo của cô ta châm chước lắm mới dừng ở ngưỡng tầm tầm bậc trung, mặc dù sau khi trang điểm nom cũng tàm tạm, song chỉ đáng xách dép cho hai chữ xinh đẹp.
Với lại, Hạ Tuyền tuy không được đào tạo qua trường lớp chính quy, nhưng đã từng du học tại một trường có tiếng tăm và lấy bằng tốt nghiệp hẳn hòi. Dù rằng gia thế Hạ Tuyền không tốt, toàn dựa vào 'quy tắc ngầm' để đi lên, song vẫn hơn hẳn một người làm giả văn bằng như cô ta.
Tóm lại, vị công chúa này cay cú Hạ Tuyền, cả sinh lí lẫn tâm lí cô ta đều bị thôi thúc, ngứa ngáy muốn gây xích mích với Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền ngồi trên sô pha vừa đọc tạp chí vừa nghe Mã Nghĩ báo cáo lịch trình hôm nay. Chiều nay, cô sẽ tham dự lễ khai trương của cửa hàng châu báu chuyên xuất khẩu ra nước ngoài, sau đó phải bàn bạc cùng đoàn làm phim để tiến hành hoạt động tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới "Ái bất đan hành". Thời gian cô nán lại thành phố Giang chỉ còn vài ngày nữa, việc này có chút khó nhằn đây.
Diệp Minh Tâm vô phòng liền trông thấy dáng vẻ đăm chiêu, thờ thẫn của cô, nhất thời cô ta không biết nên nói gì, chỉ nặng nề hừ mạnh một tiếng, nhân viên trong phòng tức thì đứng dậy nghênh đón: "Chào cô Diệp."
Diệp Minh Tâm ngạo nghễ "Ừ" một tiếng, đoạn giơ tay chỉ Hạ Tuyền, lên giọng: "Sao cô không đứng dậy nghênh đón tôi?"
Hạ Tuyền nhướn mắt nhìn cô ta, hời hợt đáp: "Chào cô Diệp."
Diệp Minh Tâm lườm cô: "Vậy thôi hả?"
Hạ Tuyền nghiêng đầu, cười rạng rỡ: "Chứ còn sao nữa?"
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy...thật sự khiến người ta muốn nhào lên cào mấy phát cho hả cơn ghen ghét.
Diệp Minh Tâm kìm nén nỗi xúc động trào dâng, tận lực đè nén: "Đứng dậy, nhận lỗi với tôi, chào hỏi lại đàng hoàng."
Hạ Tuyền thu hồi ánh mắt, xem như cô ta đang nói xàm.
Diệp Minh Tâm bực bội xông lên trước, túm chặt cổ tay mảnh khảnh, dùng sức kéo cô dậy, dọa người xung quanh một phen hốt hoảng, Mã Nghĩ nhanh chóng chạy tới ngăn cản. Song Diệp Minh Tâm đường đường là con gái ông chủ, đâu ai dám thật sự động tay động chân với cô ta. Cô ta bình thản giơ cái chân đang mang chiếc giày cao gót mười phân lạnh lùng đạp thẳng Mã Nghĩ. Mã Nghĩ bị đạp trúng bụng, đau thấu xương, té lăn ra đất.
Hạ Tuyền chau mày, dùng sức hất tay cô ta, rồi sốt ruột ngồi xổm xuống, hỏi han Mã Nghĩ: "Cậu sao rồi? Không bị gì chứ?"
Mã Nghĩ đau đớn thở hổn hển, trên trán vã đầy mồ hôi: "Không sao cả."
Hạ Tuyền dìu cậu đứng dậy, đoạn quay sang nhìn Diệp Minh Tâm: "Cô Diệp, mong cô tự lưu ý, tự giữ gìn hình tượng của mình. Nơi này là công ty chớ không phải nhà cô, cô không có cái quyền muốn làm gì thì làm. Tôi kí hợp đồng với công ty, cũng coi như là đối tác của bố cô, chứ không bán mình làm nô lệ, cô khỏi phí tâm lên mặt sai khiến, hò trước hét sau nữa."
Lời cô nói gián tiếp phê phán những kẻ ban nãy vừa ton hót, nịnh nọt Diệp Minh Tâm, bấy giờ bọn họ cực kì xấu hổ, bàn tay vô thức giơ lên quệt mũi.
Diệp Minh Tâm giận sôi gan, trỏ mặt Hạ Tuyền: "Được lắm, xem như cô lợi hại? Cô chờ đó." Dứt lời thì đùng đùng quay người bỏ đi, hiển nhiên là chạy đi mách bố.
Hạ Tuyền chẳng màng đếm xỉa, cô vơ lấy chìa khóa xe định chở Mã Nghĩ đến bệnh viện. Mã Nghĩ vội vã ngăn cản: "Chị, em không sao, nghỉ ngơi tí là ổn."
Hạ Tuyền không tán thành: "Cái gì mà không sao hả? Gót giày nhọn như vậy chắc hẳn sẽ để lại vết bầm, giờ vẫn còn sớm, cứ để chị chở cậu đi."
Mã Nghĩ không thuyết phục được cô, đành ngoan ngoãn ngồi chờ cô thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Tuy nhiên hai người vừa chuẩn bị xong, Hứa Cách Phỉ đã đứng trước cửa với sắc mặt xanh lét.
"Sếp Diệp đòi gặp em, để chị dẫn em qua đó." Cô ấy cắn môi nói.
Hạ Tuyền điềm tĩnh đáp: "Chị chở Mã Nghĩ đi bệnh viện nhé, em tự mình qua đó."
"Mã Nghĩ sao thế?" Hứa Cách Phỉ hơi sửng sốt.
"Bị đại tiểu thư đạp cho một cước, chị chở cậu ấy đi khám đi, tự em lên được." Vừa nói cô vừa giao chìa khóa cho Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ lo lắng: "Một mình em ổn không?"
Hạ Tuyền ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười khoe khuôn mặt trái xoan tinh xảo: "Cứ yên tâm." Nói xong, cô bước đi một cách ung dung.
Trong văn phòng chủ tịch, Diệp Hân dịu dàng dỗ dành con gái, ông ta nhẫn nại chịu đựng nghe cô ta khóc lóc kể lể rất lâu, đoạn bảo: "Tâm Tâm, con ra ngoài trước đi, bố sẽ giúp con giải quyết."
"Bố hứa rồi đó. Nếu bố không giải quyết thỏa đáng, con sẽ giận bố đấy, rồi về nhà mách mẹ cho bố xem." Diệp Minh Tâm bĩu môi nói.
"Hiểu rồi, mau đi đi." Diệp Hân làm ra tư thế "Buông tha cho bố đi".
Lúc này Diệp Minh Tâm mới có tí phấn khởi, vùng vằng ra khỏi văn phòng.
Lát sau, Hạ Tuyền gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của Diệp Hân: "Vào đi."
Điều chỉnh lại tâm trạng thích hợp, Hạ Tuyền giơ tay đẩy cánh cửa đắt tiền, giương mắt quét nhìn căn phòng được trang hoàng xa hoa rực rỡ. Cô trông thấy Diệp Hân ngồi sau bàn làm việc, tao nhã châm trà.
Ông ta mặc áo sơ mi cùng quần tây đơn giản. Dẫu tuổi tác đã lớn, song mái đầu không hề có sợi tóc bạc, thành thử ông ta nhìn trẻ hơn tuổi thật.
"Cô Hạ ngồi đi, cô muốn uống gì? Trà hay cà phê?" Ông ta đặc biệt dùng giọng điệu hòa ái, thân thiện.
Hạ Tuyền ngồi xuống sô pha chuyên dùng tiếp khách, khuôn mặt không biến sắc: "Trà đi. Cảm ơn ngài, để tôi nếm thử tay nghề của sếp tổng."
Diệp Hân cười nói: "Lập tức có ngay, phiền cô chờ chút."
Lát sau, Diệp Hân bưng hai tách trà đến ngồi đối diện cô, đưa cô một tách.
"Tay nghề thô sơ, cô đừng chê trách." Ông ta hòa nhã nói.
Hạ Tuyền nhìn đăm đăm khuôn mặt ông ta, dòng hồi tưởng bất giác miên man trôi về thời thơ dại. Ngày ấy cô mới mười tuổi, ông ta lại quyết tuyệt quay người bỏ đi, bất luận cô níu kéo, cầu xin thế nào, ông ta vẫn không do dự, cứ dứt áo ra đi, đầu không hề ngoảnh.
Nhận thấy ánh mắt cô là lạ, Diệp Hân bèn âm thầm quan sát và đánh giá cô rồi bỗng dưng cảm thấy hai người tuồng như quen biết.
"Cô Hạ, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau?" Ông ta nghi hoặc hỏi.
Hạ Tuyền bật cười: "Vâng ạ, sếp Diệp đúng là người làm việc lớn nên hay quên mấy chuyện vụn vặt, lúc kí hợp đồng, chúng ta đã gặp mặt."
Diệp Hân nghe thấy cô buông lời trêu chọc, lại không có tâm tư làm rõ ý cô, chỉ điềm đạm gật đầu, nhấp nhẹ ngụm trà.
Tới đây hai người ai nấy đều im như thóc, không trò chuyện thêm nữa. Lâu sau Diệp Hân chủ động lên tiếng.
"Tính tình con bé Tâm Tâm đã bị tôi chiều hư từ nhỏ, mong cô thông cảm và nhường nhịn cho nó."
Lời ông ta nói thoạt nghe thì có ý chê trách Diệp Minh Tâm, song vẻ mặt chan chứa tình yêu thương và xưng hô thân thiết phát ra từ miệng ông ta đều như dao găm khắc từng nhát vào trái tim cô.
Nụ cười của Hạ Tuyền không thể gắng gượng được nữa: "Ngài yên tâm, tôi sẽ không dựa vào tính cách của cô Diệp mà nghi ngờ phương pháp dưỡng dục của nhà họ Diệp."
Diệp Hân không để bụng lời cô châm biếm, tiếp tục cùng cô uống thêm hai tách trà rồi bảo cô trở lại làm việc.
Đứng trước cửa văn phòng, Hạ Tuyền vẫn chưa lĩnh hội được dụng ý của ông ta khi gọi cô đến. Cô mang theo tâm trí lơ ngơ mà trở về phòng nghỉ dành cho nghệ sĩ, liền trông thấy Diệp Minh Tâm bày ra tư thế nữ vương chờ cô thỉnh tội, bên cạnh cô ta còn có người hầu hạ bưng trà rót nước.
"Thế nào." Diệp Minh Tâm giương giương tự đắc, "Còn không mau xin lỗi tôi đi? Nếu thành tâm, tôi sẽ tha thứ cho cô."
Nghe cái giọng ban ân trái khoáy ấy, Hạ Tuyền không thèm đôi co, ánh mắt cô âm thầm dừng trên ngón giữa của tay trái cô ta, chiếc nhẫn kim cương óng ánh khiến cô liên tưởng đến Lệ Tịnh Lương.
Nhớ tới người đàn ông đó, Hạ Tuyền chợt cảm thấy Diệp Minh Tâm cũng rất đáng thương đáng xót. Cô bèn ném về phía cô ta một ánh nhìn thương hại rồi bỏ đi ngay tắp lự.
Diệp Minh Tâm ngơ ngáo chẳng hiểu mô tê gì, đoạn ba chân bốn căng chạy vô văn phòng hỏi ông bố của mình rốt cuộc đã trách mắng Hạ Tuyền hay chưa. Diệp Hân bình tĩnh trả lời: "Yên tâm đi, bố đã bao giờ lừa con chưa? Bộ cô ta lại trả treo với con hả?"
"... Cái đó thì không." Chỉ là phớt lờ trước sự khiêu khích của cô ta, thế cũng đủ khiến cô ta cụt hứng.
"Vậy thì ổn rồi." Diệp Hân lơ đễnh đối đáp chiếu lệ, đồng thời thay đổi cách nhìn về Hạ Tuyền.
Ra khỏi giải trí Hoa Hạ, Hạ Tuyền vừa lái xe chạy thẳng đến bệnh viện thăm Mã Nghĩ vừa gọi vào số Lệ Tịnh Lương. Dạo trước cô còn chần chờ, không đủ dũng khí gọi anh ta, bởi lẽ cô cảm thấy, người nào gọi trước sẽ là kẻ thất bại trong cuộc chơi này. Song hôm nay, cách cư xử của Diệp Minh Tâm tựa như giọt nước làm tràn ly, giúp cô đột phá chướng ngại tâm lí.
Nghe đầu bên kia truyền tới thanh âm "Tút, tút..", trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực, thời gian chờ càng lâu, cô càng bồn chồn lo lắng. Ngay lúc cô chán chường bởi nghĩ rằng điện thoại sẽ tự động ngắt máy do không có ai tiếp thì bên kia vang tiếng nói: "Đang giờ làm việc mà lại gọi điện, sao không hiểu chuyện vậy?"
Không biết do đâu, Hạ Tuyền tự dưng cảm thấy giọng điệu anh ta... Đặc biệt mập mờ.
Cô trầm ngâm một lát, đoạn nghiến răng trèo trẹo: "Lệ Tịnh Lương, anh lại gạt tôi."
"Gạt cô cái gì?"
Anh ta còn dám thản nhiên hỏi lại ư? Hạ Tuyền hừ một tiếng: "Anh hứa sẽ gọi cho tôi, kết quả thì sao?"
"Ồ." Anh ta tựa hồ giật mình, "Quên mất."
"... Tôi tin chắc nếu tôi là vợ chưa cưới của ngài, thì ngài nhất định không bao giờ quên" Cô nhịn không được phải giở giọng mỉa mai, chỉ trích anh ta.
"Chỉ có trẻ con mới lấy chính mình so đo cùng người khác."
"Trẻ con quấy phá mới có kẹo ăn." Cô cứng đầu tranh luận cho ra môn ra khoai.
Lệ Tịnh Lương lại không dư dả thời gian trả lời trả vốn cùng cô, chỉ vội vã đáp "Nói sau đi" rồi dứt khoát cúp máy. Cô nhất thời cảm thấy quê một cục, bèn tức tối giật phắt tai nghe bluetooth, nhấn mạnh chân ga, phóng vèo tới bệnh viện.
Buổi chiều, Hạ Tuyền theo kế hoạch đi tham dự lễ khai trương của cửa hàng châu báu, sau đó hội họp với đoàn làm phim "Ái bất đan hành", cả đoàn quyết định sáng sớm mai sẽ bay tới Bắc Kinh, tiến hành hoạt động tuyên truyền. Lê thân xác rã rời, cô trở về chỗ ở tạm thời, chuẩn bị đánh một giấc ngủ say.
Cô tẩy trang xong liền leo lên giường, chiếc di động đang nằm im lìm bỗng dưng đổ chuông, cô cầm lên ngó, ố ồ, té ra là Lệ tiên sinh.
Hạ Tuyền cầm di động, thích thú chờ hồi lâu mà không bắt máy. Đợi đến khi tiếng chuông dần tắt hẳn, cô mới thong thả lướt nút nhận cuộc gọi, bắt chước giọng điệu của anh ta: "Đợi lúc người ta đang ngủ mà đi gọi điện, sao không hiểu chuyện vậy."
Đầu bên kia, Lệ Tịnh Lương yên ắng một hồi, sau nói: "Tôi đang đứng dưới lầu nhà cô."
"..." ? ? ?
/25
|