Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 19 - Chương 19

/52


Đám người đi rồi, Lâm lão phu nhân run run vươn tay về phía Lâm Thư, nói: Thư nhi, qua đây, để tổ mẫu nhìn một chút, tôn nhi đáng thương của ta!

Giằng co với Tô di nương hồi lâu, Lâm Thư cũng chẳng rơi một giọt lệ, giờ khắc này lại như vỡ đê, nhào vào lòng Lâm lão phu nhân khóc rống lên.

Được rồi, đứa bé ngoan, chịu khổ rồi. Sau này tổ mẫu chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để ai làm hại con nữa. Về nhà rồi, có tổ mẫu ở đây, không ai dám động tới con. Đừng sợ nữa! Bàn tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ lên lưng Lâm Thư, giọng nói Lâm lão phu tràn đầy từ ái.

Hít hít mũi, nàng lau nước mắt, từ trong lòng Lâm lão phu nhân ngẩng đầu lên, nói: Tổ mẫu, Thư nhi đã trở lại, sẽ không rời khỏi mọi người nữa!

Ai! Đứa bé ngoan, không ai có thể chia tách chúng ta. Yêu thương vuốt đầu nàng, ánh mắt Lâm lão phu nhân hơi ướt át.

Tổ mẫu, những ngày qua con ở bên ngoài đã khiến mọi người lo lắng rồi, là Thư nhi bất hiếu. Thư nhi rất nhớ mọi người!

Nói bậy! Ai nói Thư nhi bất hiếu chứ! Thư nhi là đứa bé ngoan hiếu thuận nhất trên đời này. Đến đây, ngồi lên để tổ mẫu nhìn kỹ một chút. Nói xong, Lâm lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy, để nàng ngồi cạnh bà.

Lâm Thư được Lâm lão phu nhân đỡ ngồi xuống, lại lấy chiếc khăn tay tự mình lau nước mắt cho nàng. Vừa dịu dàng lau, Lâm lão phu nhân vừa đau lòng mở miệng: Đứa bé đáng thương, gầy đi nhiều quá! Còn rám nắng không ít! Nhất định là rất khổ sở! Đã bình an trở về rồi, tổ mẫu nhất định sẽ nuôi con mập lên, nuôi trắng trẻo, béo mập!

Lâm Thư nghe vậy, cười rộ lên, làm nũng: Tổ mẫu, ngài đang nuôi con như nuôi heo đấy ạ! Nuôi cho mập sẽ khó coi, còn ai dám lấy con nữa!

Ai nói khó coi! Thư nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, rất nhiều công tử đến giành lấy ấy chứ! Đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Lâm lão phu nhân cười lớn nói.

Lâm Thư nghe thế, mũi cay xè, hít mũi một cái, đè nén nước mắt. Mặc kệ diện mạo của ngươi trông như thế nào trong mắt người khác, trên đời này chỉ có những người yêu thương ngươi mới thấy ngươi là đẹp nhất! Tổ mẫu của nàng ơi!

Thấy Lâm Thư lại muốn khóc, Lâm lão phu nhân hơi sốt ruột, nói: Đừng sợ, Thư nhi. Về nhà có tổ mẫu bảo bọc, không ai dám động tới con! Đám tiểu nhân dám hại con, tổ mẫu nhất định không buông tha! Ngày sau, tổ mẫu nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa.

Lâm Thư gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: Con không sợ, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không động được vào con!

Ai! Nghĩ như vậy là được rồi! Nào, nói cho tổ mẫu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con bị bắt cóc rồi đưa ra khỏi phủ như thế nào? Rồi sao trở về được? Tổ mẫu nghe nói con từ Nhạc Châu trở về, vậy là rất xa! Nhất định chịu không ít khổ, nói rõ cho tổ mẫu nghe đi.

Lắc đầu, nàng từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra cho tổ mẫu nghe. Khi kể có giấu đi chuyện gặp được Hàn Lạc Tuyển và chuyện bất ngờ phát hiện ra việc Triệu Á Thanh đã làm ở trấn Thanh Hà. Nàng nửa thật nửa giả nói cho tổ mẫu nghe. Dựa theo những lời Hàn Lạc Tuyển đã nói khi ngồi trong xe ngựa trở về kinh thành, nàng liền kể theo.

Lâm lão phu nhân an tĩnh nghe, mặt không chút thay đổi, nhưng bàn tay trong ống tay áo đang run rẩy. Hít sâu, khuôn mặt già nua nghiêm nghị hỏi Lâm Thư: Thư nhi, con nói con đã chạy về phủ Định Quốc công rồi? Lại bị người ngăn cản, trói con thêm lần nữa?

Vâng ạ! Con cũng không ngờ tâm tư của Tô di nương lại kín đáo như thế, vẫn để tai mắt bên ngoài phủ theo dõi con. Lúc đó con vừa đến gần phủ đệ, liền bị mấy người bao vây, bịt miệng, kéo đến con đường nhỏ vắng người. Khi đó tình huống khẩn cấp, con dùng sức tránh thoát, đánh ngã hai nam nhân, đang muốn chạy trốn, lại bị một người vẩy thuốc bột, sau đó liền ngất đi. Lúc con tỉnh dậy đã ở trong phủ Dịch Vương, là Thế tử Hàn Lạc Tuyển cứu giúp. Con nói ra thân phận và tình cảnh cho Thế tử, huynh ấy tốt bụng đã phái người hộ tống con về. Lâm Thư nghiêm mặt nói hưu nói vượn.

Lâm lão phu nhân nghe xong, giận tím mặt, giận đến hất văng bình trà trên bàn xuống đất.

Thật là buồn cười! Tiện thiếp đó lại dám lớn gan đến vậy! Tâm tư thâm độc, muốn hại chết Thư nhi của ta! A, ả muốn chứng cớ chứ gì? Được! Lão thân sẽ kêu người của phủ Triệu Duẫn Kinh lấy ra, để cho ả ở lao tù cả đời, người không ra người quỷ không ra quỷ, trọn đời không được ra ngoài! Lúc nói lời này, trong mắt bà tràn đầy sát khí.

Dáng vẻ đằng đằng sát khí của tổ mẫu khiến Lâm Thư hơi sợ hãi, phản ứng kịp, vội vàng nói: Tổ mẫu, Tô di nương hại con như thế, quyết không thể bỏ qua! Theo lời Thế tử Hàn Lạc Tuyển


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status