Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 44 - Chương 44

/52


Trong lòng giãy giụa hồi lâu, Lâm Thư vẫn kể lại thích đáng chuyện của mình và Triệu Á Thanh cho Hàn Lạc Tuyển nghe.

Mặc dù Lâm Thư nói ngắn gọn nhưng hắn vẫn đoán được những ký ức chung sống ngọt ngào giữa nàng và Triệu Á Thanh. Trong lòng nổi lên bất mãn nồng đậm, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy cực kỳ buồn phiền, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt không thể khống chế, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Lâm Thư nói xong, chú ý tới vẻ mặt là lạ của Hàn Lạc Tuyển, nghi ngờ hỏi: Ngươi làm sao vậy?

Không sao! Cắn răng khạc ra hai chữ này, Hàn Lạc Tuyển chợt đứng dậy, chống tay lên bàn, thân thể nghiêng về phía Lâm Thư, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nói: Tất cả ký ức giữa nàng và Triệu Á Thanh đều không tồn tại! Sau khi trở về từ Nhạc Châu, nàng liền giả nam chạy đến học viện Thánh Tài, quấn lấy ta!

Lâm Thư không thích hắn tựa sát vào mình, hắn thở ra khí nóng đều phả lên mặt nàng, khiến nàng có chút xấu hổ. Nghe Hàn Lạc Tuyển nói, nàng đột nhiên đứng dậy, phủ nhận: Không thể nào! Sao ta có thể chạy đến học viện Thánh Tài quấn lấy ngươi chứ! Hàn Lạc Tuyển, có phải đầu óc ngươi bị bệnh rồi không! Muốn nữ nhân đến điên rồi hả! Bảo Dịch Vương phi tìm nữ nhân quấn lấy ngươi đi! Đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, có chút tức giận hắn. Nàng không muốn ở chung với tên này, nói xong, liền xoay người muốn đi.

Nhìn ra Lâm Thư muốn rời đi, thân thể Hàn Lạc Tuyển đã phản ứng trước đầu óc, vươn tay kéo nàng lại, mặt đối mặt.

Đầu óc ta có bệnh sao? Lâm Thư, nàng phải làm cho rõ ràng, hiện tại rốt cuộc ai có bệnh chứ! Nàng không tin ta, có thể đi hỏi đại ca nàng. Hoặc là nàng đổi nam trang về học viện Thánh Tài, xem có ai không biết nàng không! Hàn Lạc Tuyển cũng rất tức giận, lời nói không dùng đại não kiểm duyệt, tuôn thẳng ra.

Đúng vậy! Đầu óc ta có bệnh, không liên quan đến ngươi! Ta thích ai, muốn gả cho ai cũng không liên quan đến ngươi! Ngươi là ai hả! Lấy thân phận gì mà quản ta! Coi như không tồn tại ký ức với Á Thanh, ta cũng muốn gả cho Á Thanh! Không mượn ngươi xen vào! Không, quản, được! Lâm Thư tức đỏ mặt, nhấn mạnh từng chữ, nâng chân hung hăng đạp hắn một cái, rồi chạy ra ngoài.

Thấy nàng chạy, Hàn Lạc Tuyển nhịn đau, vội vàng đuổi theo. Lần này nếu chọc giận Lâm Thư, để cho nàng đi, có lẽ hắn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa! Ý thức được điểm này, Hàn Lạc Tuyển đã bình tĩnh lại.

Ở trong rừng hoa đào, Hàn Lạc Tuyển ngăn cản Lâm Thư.

Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Hàn Lạc Tuyển, ngươi có biết mình rất đáng ghét hay không! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn trở về phủ! Làm phiền ngươi tránh ra! Lâm Thư hất cằm, mắt hạnh trợn tròn, tức giận nhìn Hàn Lạc Tuyển.

Ta có gì đáng ghét, nàng nói thử xem. Hàn Lạc Tuyển dồn nàng vào góc, phía sau là mặt tường, bên cạnh là cây đào vây quanh, chỉ có một lối ra duy nhất là ở phía sau hắn. Trước mắt, hắn không hề tức giận, tỉnh táo lại, hỏi Lâm Thư.

Chỗ nào ngươi cũng đáng ghét! Tự cho là đúng xem thường người khác! Thuận miệng mắng chửi người, không tôn trọng người! Ngươi cho rằng ngươi là ai hả! Cũng chỉ là một Thế tử chưa thừa kế tước vị mà thôi, ngươi dựa vào đâu mà ngang ngược chứ! Ghét nhất là ngươi! Mỗi lần vừa mở miệng là rất đáng đánh đòn! Ta nói xong rồi, ngươi có thể tránh ra cho ta đi chưa! Nàng đụng vào hắn một cái.

Hàn Lạc Tuyển bị nàng đẩy lùi lại hai bước, rồi lại lập tức chặn lên, giang hai tay, ngăn không cho nàng đi. Nếu không phải chú ý tới giữa mi tâm nàng toát ra vẻ chán ghét, không hề giả vờ. Hắn nghe nàng nói, suýt chút nữa cho là nàng vẫn còn trí nhớ. Lúc trước ở cùng nàng, đúng là hắn xem thường, ghét bỏ, thuận miệng mắng nàng. Hàn Lạc Tuyển vẫn cho là Lâm Thư không để ý, không ngờ trong lòng nàng, lời của hắn lại ảnh hưởng lớn tới nàng như thế. Nàng luôn để hết ở trong lòng.

Mắt phượng thâm trầm nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, đáp: Chúng ta còn chưa nói xong đâu, ta sẽ không để nàng đi.

Ngươi khốn kiếp! Ngươi mà không thả ta đi, ta sẽ gọi người tới! Lâm Thư sắp bị chọc tức chết rồi.

Kêu đi! Dù sao bị người phát hiện, ta là một nam tử thì chẳng sao cả, nàng suy nghĩ kỹ đi. Hàn Lạc Tuyển vốn định vô lại đến cùng.

Lâm Thư tức giận đến vung quyền đánh hắn một cái. Khí lực to lớn, đau đến lồng ngực Hàn Lạc Tuyển tê rần. Nhưng hắn vẫn không tránh ra, ngược lại còn ôm nàng thật chặt.

Hắn cúi đầu, tiến sát vành tai Lâm Thư, nói: Chẳng lẽ nàng không muốn biết chúng ta đã phát hiện ra chuyện nguy hiểm gì ở trấn Thanh Hà sao?

Sự chú ý của Lâm Thư bị dời đi, nói thật nàng vẫn rất muốn biết. Vừa đấm hai cái thật mạnh lên lồng ngực Hàn Lạc Tuyển, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh giọng nói: Ngươi buông ta ra trước rồi nói!

Suy nghĩ một chút, Hàn Lạc Tuyển hơi không nỡ buông nàng ra. Thật ra thì cảm giác ôm Lâm Thư cũng khá tốt, vừa mềm mại, rất thoải mái. Ý thức được suy nghĩ của mình hơi bỉ ổi, trên mặt hắn lướt qua vẻ ngượng ngùng. Ho khan hai tiếng, bèn nói: Người nhà nàng đều rất lo lắng cho nàng, từng thử dò xét chuyện của hai ta. Nhưng mà ta chỉ nói một phần, không hề nói đến những chuyện quan trọng. Bởi vì giữa hai ta có một bí mật lớn, đến từ khi phát hiện ra chuyện ở trấn Thanh Hà.

Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, càng làm cho Lâm Thư tò mò không hiểu. Sắc hồng trên mặt bắt đầu tiêu tan, Lâm Thư có chút khẩn trương giục: Vậy ngươi nói mau đi!

Nhướn mày, Hàn Lạc Tuyển thong thả nói ra. Kể lại chuyện mà nàng và hắn đã phát hiện ra ở trấn Thanh Hà, sau đó nàng giả nam lẩn vào học viện Thánh Tài. Từng ly từng tý, hắn kể cho nàng nghe không sót chút nào. Vừa kể, hắn vừa quan sát sắc mặt Lâm Thư. Thấy vẻ mặt nàng đầy khó tin và khiếp sợ, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác mất




/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status