- Anh không thích tôi, anh thấy tôi chướng mắt. Vậy được, tôi giải thoát cho anh.
Một lời liền bỏ đi. Bước chân nhẹ nhàng và khoan thai, từng bước rời khỏi nơi này, nhanh đến nỗi khiến lòng người hoài nghi có phải thuật phân thân gì đó trong phim ảnh. Cứ như vậy mà đi, trái ngược với Lưu Thiên Vũ, một kẻ như đang mang theo trên chân gông cùm nặng trĩu cất bước không nổi, nói cũng không nên lời.
Ngô Nữ Thục Nguyên, có lẽ thực sự có phép thuật.
Cô biến mất rồi.
Căn nhà đèn điện sáng trưng nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một mảnh hắc ám tiêu điều xơ xác.
Đầu óc đã trống rỗng, giờ lại càng trống rỗng hơn. Tâm can trống rỗng, tiềm thức cũng trống rỗng. Lưu Thiên Vũ làm gì bây giờ đều chỉ theo bản năng.
Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi chỉ giống như một cái chớp mắt. Nhắm mắt lại, mở toang ra, thứ ánh sáng hiền dịu kia không biết đã rút đi tự bao giờ, để lại trước mặt là khoảng không tối sẫm, cái gì cũng không nhìn rõ.
Mặt trời lặn, mặt trời mọc, kim giây đi, kim phút rong ruổi, kim giờ chạy theo cuối cùng, tuần hoàn, tuần hoàn, dường như thế giới này chỉ còn tồn tại một mình Lưu Thiên Vũ, tự biên, tự diễn, tự mình làm rồi tự mình ngồi ngẩn người ra, đờ đẫn như một cái xác không hồn.
- Chủ tịch? Chủ tịch? Chủ tịch! Anh.... Ly trà đã đổ rồi kìa....
- Ừ.
- Chủ tịch? Nhà vệ sinh ở bên này mà.....
- Ừ.
- Chủ tịch? Chủ tịch! Có người đòi gặp, nói tên là Dương gì đó.... A, chủ tịch, thư kí Trương có chuyện cần bàn.....
- Ừ.
- Chủ tịch! Chủ tịch! Anh có nghe tôi nói không vậy? Phía bên Nam Tuấn muốn kí với ta một hợp đồng mới, sẽ giao cho ai xử trí và làm thế nào đây ạ?
- Ừ.
- ..... Ý của anh là sao..... ạ?
- Ừ.
- Chủ tịch? Anh có sao không vậy..... A, anh Dương, anh xem, chủ tịch Lưu đang có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu thư kí Trương. Anh trước đi sắp xếp mọi việc, hợp đồng cứ giao cho giám đốc điều hành là được, Lưu Thiên Vũ để tôi lo.
- Vậy được, tôi đi trước.
Có rất nhiều chuyện, chính bản thân đương sự phải chịu trách nhiệm lấy. Và cũng có rất nhiều chuyện, phải có người ngoài nhảy vào giúp mới mong thúc đẩy tiến độ.
Nếu vậy, Dương Lịch Hi anh đây đảm bảo là đến chín phần phải đảm nhiệm vai trò người ngoài.
Thiên a, ngươi hết chuyện làm rồi sao? Nhất định phải là lão tử nhảy vào mới được sao?
Gì? Hỏi lão tử làm sao lại dính vào được à? Hừ, nhắc lại cũng cảm thấy hết sức vi diệu!
Lưu Thiên Vũ (chắc chắn là tâm hồn vắt ngược trên cây!), lái xe thế nào lại gây ra tai nạn, sau đó cứ giương mắt ếch không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vẫn lái xe một mạch đi luôn. Vừa lúc đó, lão tử tình cờ lái xe đi ngang qua, chứng kiến từ đầu, nhìn tới nhìn lui, nghĩ qua nghĩ lại vẫn là cắn răng bước xuống xe giải quyết giúp đống hậu họa người kia gây ra.
Nếu không thì có mà sáng ngày mai cảnh sát đến tìm tận cửa rồi lại xảy ra thế chiến thứ III cũng nên.
Vì vậy, lão tử rốt cuộc cũng phải đuổi theo đến đây để làm rõ xem cặp vợ chồng này có chuyện gì.
- Lưu Thiên Vũ, cậu và Ngô Nữ Thục Nguyên đang có chuyện gì thế hả? Trời ạ, trên đời này còn tồn tại cái loại người như cậu sao? Lưu Thiên Vũ? Lưu Thiên Vũ! Nói, mau nói, cậu và Kẻ Sát Nhân đại khai sát giới hay sao hả?
Lưu Thiên Vũ ngước mắt nhìn cây nấm đầu đỏ đang dựng ngược lông mày mà hét.
- Ngô Nữ Thục Nguyên......
- ......
Một tiếng hít sâu, hít sâu thật sâu.
Nói nãy giờ cũng chỉ có cái tên kia là lọt vào tai người này.....
- Lưu Thiên Vũ.... Cậu và Ngô Nữ Thục Nguyên đánh nhau à?
- Ngô Nữ Thục Nguyên......
- ........
Được rồi, lão tử sẽ đi gọi điện hỏi Ngô Diệu Hân.
"Tút.... Tút.... Cạch....."
Vài phút sau, Dương Lịch Hi quay lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Lưu Thiên Vũ.
- Lưu Thiên Vũ. Cậu. Gây. Ra. Chuyện. Lớn. Rồi. Nha.
- .......
Chuyện lớn? Ờ, cũng không hẳn là lớn...... mà là QUÁ LỚN!
Xin được phép dùng thuật xuyên không để di chuyển đến nhà thương điên hai ngày trước.
Ở đây tuy không có tuyết rơi nhưng cũng có bầu trời đen kịt đầy mây, sấm sét đùng đùng, gió ào ào nổi bão, thời tiết ban đêm muốn có bao nhiêu âm u thì có bấy nhiêu âm u. Nhà thương điên, nhà tù, sở cảnh sát hay các công trình phúc lợi xã hội, mấy năm trở lại đây luôn được chính phủ để mắt tới, hết tu bổ đến đầu tư. Khang trang thì có khang trang, hiện đại thì có hiện đại, nhưng cái nhà thương điên này chính là nằm trên một mô đất trống, không biết làm thế nào mà tối hôm nay, đặc biệt trở nên âm u và đáng sợ vạn phần.
Âm u đã đành, đáng sợ cũng thôi, đùng một phát, sấm sét xé ngang bầu trời, liền xuất hiện một cô gái mặc váy trắng đứng trước cổng nhà thương điên.
Mẹ ơi!
Mấy nhân viên dọn vệ sinh tình cờ thấy liền ngất xỉu.
Là đang dọa chết người sao?
- Mỹ ma nữ a! Sống đến bao nhiêu tuổi đầu, giờ mới thấy được mỹ ma nữ a! Ư ư.... Tôi ngất.....
Không trách được. Tất nhiên, không trách được.
Ngô Nữ Thục Nguyên thực sự là mỹ ma nữ.
Bộ váy ngủ màu trắng, vẩn đục, đỏ thẫm. Mái tóc dài màu đen buông xõa, tự do tung bay vô trật tự trong gió, mềm mại như mây mà vương máu như dây thép gai, muốn đâm nát cả trời đêm*. Trong tay ôm một chiếc túi thổ cẩm, cũng loang máu. Gương mặt xinh đẹp của thiên sứ, bị vấy máu, đôi mắt phiếm hồng nhưng băng lãnh và vô hồn tựa như trong suốt. Đôi môi bạc mím chặt, đứng trước cánh cổng nhà thương điên một lúc lâu thì chậm rãi mấp máy từng lời không rõ.
Và từng sợi chỉ đỏ màu huyết dụ dây dưa lăn ra ngoài khoé miệng.
Những "thi thể" nằm bệch trên đất, vừa mới run rẩy đứng dậy được một chút liền vô phương bất tỉnh lần nữa.
Kẻ khác có thể không biết, nhưng phàm là người liên quan đến nơi từng chấp chứa nàng Tây Thi kia đều biết, mặc kệ là có vô tội hay không, Ngô Nữ Thục Nguyên đều có sở thích "sưu tập máu".
Nhiều nhất là máu của chính mình.
Cái này có lẽ phải là không kẻ ngoài cuộc nào biết được.
Thiên tài luôn có tính cách vô cùng quái dị. Ngoại trừ người thân quốc thích ra, không ai có thể hiểu nổi trong đầu cô nghĩ cái gì, muốn làm gì, và bản chất thực sự là như thế nào. Thiên a, biết chết liền luôn đó, mặt đối mặt đã thấy nhũn ra như cháo rồi, còn trí tuệ để nghĩ về mấy thứ khác sao? Người thông minh thiên phú dị bẩm đã đành, lại thêm sắc đẹp vạn biến vạn hóa kia nữa, đến cả khẩu đại bác chắc cũng mềm oặt mà bắn trật hướng. Chưa hết chưa hết, thế lực của Ngô Diệu Hân, thế lực của Lưu Thiên Vũ, mặc dù chưa có lời đe dọa nào tất cả đều ngầm run sợ mà yếm kín mọi chuyện mình biết.
Kẻ biết nhiều nhất luôn là kẻ chết sớm nhất.
Với cái thế giới này, đó vẫn là chân lý.
Vì thế, khi Ngô Nữ Thục Nguyên được Lưu Thiên Vũ đón đi, nơi nơi liền tưng bừng như hoa nở. Những tưởng cuộc đời sẽ đẹp như vậy mãi mãi, thế mà nhằm trúng lúc chẳng ai ngờ được, lại giữa một bầu không khí như thế này, Kẻ Sát Nhân bất ngờ xuất hiện như một con ma nữ xinh đẹp.
Mỹ ma nữ, cái tên nghe chẳng buồn cười chút nào.
Ngay cả Dương Lịch Hi đang ngồi đây tại một thời điểm khác và một không gian khác cũng phải rùng mình một phen sau khi nghe thư kí của Ngô Diệu Hân kể lại chuyện.
Ngô Nữ Thục Nguyên như vậy dám cá mười phần là do gây chuyện với Lưu Thiên Vũ và hai mươi phần là do Lưu Thiên Vũ làm lớn chuyện!
- Vũ. Nói đi, cậu và cô ta có chuyện gì.
Lại nói, lần đầu tiên Dương Lịch Hi mở miệng gọi một chữ Vũ là khi cả hai mới gặp nhau. Lần thứ hai mở miệng gọi Vũ là khi cha của người này mất. Lần thứ ba kêu một tiếng Vũ, không ngờ lại trong tình cảnh này.
Xưng hô thân mật, người ta thường gọi tên riêng của nhau. Nhưng giữa Dương Lịch Hi và người này, chỉ có khi có chuyện thật sự lớn, anh mới có chuyện vô thức mở miệng gọi như thế theo bản năng.
Mà cũng không sai được đâu, anh thừa biết cô ta có thể sẽ là "chuyện lớn nhất" trong đời Lưu Thiên Vũ tính từ khoảng thời gian này a! Anh em tốt phải cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, giúp nhau đi lên, chuyện này lỡ dính vào rồi thôi nhảy hố giúp luôn!
- Vũ, cậu và cô ta cãi nhau sao?
- ......
A....
Dương Lịch Hi đưa tay đỡ trán.
Sau chuyến này chắc phải mua thuốc bổ não để tẩm bổ mất....
Lưu Thiên Vũ à, cầu ngươi đừng trưng ra bộ mặt ngây ngốc đến xuất thần nhập quỷ như thế! Hồn của ngươi treo đi đâu rồi? Chất xám trong đầu ngươi biến đi đâu rồi? Làm ơn triệu hồi chúng về gấp đi! Mắt của ngươi, lão tử nhớ nó là mắt phượng, luôn bắn ra tia tử ngoại dọa kẻ khác một trận không rét mà run chứ không phải là mắt nai, mắt to, mắt tròn, mắt long lanh lấp lánh, ngây thơ chưa hiểu chuyện a! Còn nữa, khí chất của ngươi, lão tử vẫn luôn nhớ là hàn băng từ trong ra ngoài, hàng thật giá thật chứ đâu phải là tinh anh thuần khiết như thỏ con mắt hồng đâu??? Vì cái gì ngươi chớp mắt một cái là thay đổi xoành xoạch ba trăm sáu mươi độ luôn như vậy? Ngươi phải để cho dân thường bọn ta thích nghi một chút chứ! A!!! Tức chết mất!
Dương Lịch Hi tức đến độ đỏ mặt, đi đi lại lại, nghĩ nghĩ một lát đành rút điện thoại ra gọi cứu viện.
- "Em nghe."
- "Thúy Hồng ~"
- "Gì? Anh đừng dùng cái giọng điệu đó để nói với em có được không?"
- "Biết làm sao được, người ta nhớ em mà ~"
(Hừ *bĩu môi* mới nãy là đứa nào tức muốn xì khói?)
- "Cúp máy đây."
- "Khoan khoan, người ta là có chuyện quan trọng đó! Lưu Thiên Vũ..."
- "A, đừng nhắc cái tên đó trước mặt em! Cái tên kia không biết đã làm gì mà khiến Thục Nguyên thương thế nặng nề thế kia, em thật muốn băm hắn ra làm trăm nghìn mảnh!"
- "Bớt giận, bớt giận ~ Nữ vương à, chi bằng hãy dành thời gian mà hận Lưu Thiên Vũ ra để đến xử lý chuyện này đi? Coi như người ta cầu xin em đó, người ta đang bị dồn vào chân tường đây!"
- "Anh đang ở chỗ hắn sao?"
- "Thúy Hồng, cứu mạng a ~"
- "..... Năm phút sau em tới. Chỉ cần.... anh dẹp cái giọng nũng nịu kia có được không???....."
- "....."
Nữ vương tác phong cũng thật mau lẹ và dứt khoát. Cúp máy cái rụp, đúng năm phút sau đã thấy đại khí thế vừa ngạo kiều vừa đáng yêu ấy ào tới. Dương Lịch Hi cười đến híp mắt, cửa vừa mở liền chuẩn xác nhảy tới, hướng Thúy Hồng mà choàng qua ôm, thân thiết cọ cọ lên vai người trước mặt, thiếu điều có một cái đuôi hồ ly vẫy vẫy nữa là đúng bài.
Nguyễn Thị Thúy Hồng đen mặt xách con hồ ly màu đỏ qua một bên, không nói hai lời đã muốn hướng cái cửa mà ném ra ngoài.
- Anh ở ngoài!
- A, không muốn! ~
- ="= Dương Lịch Hi, buông em ra.
- Không muốn không muốn ~
Nguyễn Thị Thúy Hồng một mặt thở nhẹ một hơi không hề nhẹ, một mặt túm cổ con hồ ly ra, nâng mặt lên cho cái đầu màu đỏ đối diện với mình. Nhìn khuôn mặt anh tuấn mỹ mạo mà thầm hoài niệm nho nhỏ. Đúng là đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong, người này trông soái thế kia thôi chứ thật ra là cực kì thích nũng nịu, bám dính người khác không rời. Thật muốn đánh cho vài phát!....
..... Mà thôi..... mềm mềm mượt mượt tíu ta tíu tít, thế này cũng thật đáng yêu..... Nghĩ lại muốn hôn một cái.....
"Chụt."
Nguyễn Thị Thúy Hồng có dùng chút son. Nên trên má phải của Dương Lịch Hi liền lưu lại nhàn nhạt dấu son màu đo đỏ, hai mắt mông lung si ngốc.
- ....
Hồ ly xụi lơ xụi lắc....
- Anh ở ngoài.
- Tuân chỉ. ^^
- .....
......
Ngươi nói gì? Đỏ mặt? Ngươi nói lão nương đỏ mặt? Ha, đỏ cái gì mà đỏ, chỉ có hồng hồng chút thôi, điều đó là chứng tỏ lão nương sức khỏe tốt, da dẻ hồng hào, rõ chưa? E hèm, không bàn về vấn đề này nữa vào chính sự!
Hơi đằng hắng điều chỉnh lại sắc mặt một chút, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mang theo khí thế cường đại của nữ vương mà đối mặt với quân thù..... Gì? Ta nói thế không phô trương quá đâu. Thật mà. Với một số người, ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình một loại khí chất của đại vương rồi, vì vậy, đế vương với nhau, cùng là thống lĩnh kiêu ngạo thì chỉ có đánh nhau trối chết. Tất nhiên ngoại trừ ta với Tiểu Hi Hi ra. Dương Lịch Hi là quân vương, có uy vũ chứ không có ngạo khí, vả lại, đáng yêu như thế, đánh là đánh thế nào được?
Gì? Ngươi đòi ví dụ? Bị mù à? Lưu Thiên Vũ là đế vương vô tình lãnh khốc, cùng với ta mang theo ngạo khí đầy người, chứng cớ rành rành ở đây, còn không thấy sao?
Nữ vương ngay từ lúc quay lại đã trừng trừng nhìn kẻ trước mặt một cách đại nộ và thẳng tay đấm một phát chí mạng. Tất nhiên là không phải ở mặt.
- ......
Lưu Thiên Vũ có hơi chao đảo. Thần thái si ngốc cố hữu cũng hơi chao đảo.
Quả nhiên.... Thúy Hồng cắn răng. Chỉ có bạo lực mới giải quyết được vấn đề.
- Tên ngốc chết tiệt, một mình ngươi đã đủ ngu ngốc đến tức chết rồi, còn kéo thêm những người khác vào làm gì, hả?
Dương Lịch Hi đang áp tai lên nghe ngóng cũng phải dựng đứng.
Rầm rầm, bịch bịch, nghe ra chỉ toàn tiếng đập vỡ, hình như là của đồ đạc..... Không phải là đại khai sát giới chứ? Ý, còn có tiếng chửi, hình như của Thúy Hồng..... Ai da ai da, lo quá đi mất! Sao chỉ toàn tiếng ném đồ đạc thôi thế này? Liệu có ném luôn cả bộ bàn ghế vào nhau không? Ư hư.... có thể lắm đó.... có khi còn rút súng ra bắn cũng nên.... Ý, im lặng rồi..... Hừ, cửa gì mà cách âm tốt quá vậy? Nếu không phải nói lớn tiếng thì hoàn toàn không thể nghe gì khác nữa. Uy, có khi nào là đánh nhau đến ngất xỉu luôn rồi không?.... Từ từ.... không có đâu, còn nghe loáng thoáng tiếng Thúy Hồng hét lên mà. Hét gì ấy nhỉ? "Ngô Nữ Thục Nguyên"?
Ờm....Có liên quan sao?
Thôi kệ, nếu chỉ vì cái tên của người đang không có mặt ở đây đó mà bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ thì chắc có chuyện không nhỏ rồi. Đang nói cái gì nữa vậy? Cửa a, cầu ngươi đừng có cách âm tốt như vậy có được không? Nghe không rõ gì cả.
Gì? "Lưu Thiên Vũ.... Ngươi khắc nghiệt với bản thân mình quá!"
Ừ, khắc nghiệt là bản tính từ xưa đến nay của khúc gỗ kia mà.... Ha ha, nghe đã rõ hơn rồi, giờ mới biết ống nghe y tế có đến hai công dụng!
- Nếu đã biết bản thân không thể phản kháng được, tại sao không xông pha luôn đi? Ngươi do dự cái gì? Ngươi có thời gian do dự sao?
- .....
- Ngươi biết bản thân vì cái gì như vậy nhưng lại chối bỏ. Cái gì cơ? Ngươi sợ yêu? Sợ đau? Ngươi còn biết đau sao? Ngươi xứng để đau sao? Vương Mỹ Anh là do ngươi chọn, yêu cô ta thì phải chịu những gì có thể xảy ra, ngươi kêu ca cái gì? Ngươi xứng sao? Này, Lưu Thiên Vũ, đừng lấy cái không xứng đó áp đặt lên Ngô Nữ Thục Nguyên. Nam nhi là phải biết tiến lên, ngươi cứ thụt lùi mãi à?
Ừm ừm! Đúng vậy! Nói rất hay! Càng nghe càng thấy giọng của Tiểu Hồng giống với tiếng chuông bạc, cứ đinh đinh đang đang mà ngân lên, lanh lảnh như vị tiên nữ xinh đẹp nhảy múa giữa ngàn vạn hoa đào nhuộm thắm cả bầu trời, ướp ngọt cả không gian. Tuy tiếng chuông có hơi lớn nhưng mà không sao, thật mạnh mẽ!..... Á, sao lại nhỏ tiếng lại rồi? Uy, không nghe được gì cả, tiếng nói trầm ổn và bình tĩnh quá. Ngay cả dùng ống nghe cũng không được, vứt đi. Ai da, lão tử thật lo quá đi mất. Còn có chuyện gì khác sao? Có chuyện gì sao? Nghiêm trọng không? Rốt cuộc là có nghiêm trọng không vậy?
- Sao lâu quá vậy? Liệu có giết nhau trong thầm lặng không? Hay là nhảy ra ngoài cửa sổ tự sát rồi?.... Á Á, Lưu Thiên Vũ! Đi đâu vậy? Này này, đứng lại! Này! Lưu Thiên Vũ.....
Nguyễn Thị Thúy Hồng cũng bước ra, đè lại con hồ ly đang nháo nhào cả lên.
-Kệ đi. Xong cả rồi.
-Xong rồi? Không có chuyện gì chứ? Không đánh nhau chứ? Em làm cách nào?
Đánh nhau? Ờ, cũng chỉ có ném nhau bằng dao thôi. Làm cách nào? Lão nương chỉ có kể cho hắn nghe một câu chuyện nhỏ thôi ~
-Không có việc gì. Đi thôi, chúng ta đi xem phim, để cho hai tên ngốc kia có không gian riêng.
-Nghe giọng bình tĩnh như thế thì chắc là không sao rồi. Người ta ở ngoài lo cho em chết đi được ~
-="= Thôi ngay đi!
Xin rút lại hai chữ đáng yêu cho con hồ ly này.
-END CHAPTER-
Một lời liền bỏ đi. Bước chân nhẹ nhàng và khoan thai, từng bước rời khỏi nơi này, nhanh đến nỗi khiến lòng người hoài nghi có phải thuật phân thân gì đó trong phim ảnh. Cứ như vậy mà đi, trái ngược với Lưu Thiên Vũ, một kẻ như đang mang theo trên chân gông cùm nặng trĩu cất bước không nổi, nói cũng không nên lời.
Ngô Nữ Thục Nguyên, có lẽ thực sự có phép thuật.
Cô biến mất rồi.
Căn nhà đèn điện sáng trưng nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một mảnh hắc ám tiêu điều xơ xác.
Đầu óc đã trống rỗng, giờ lại càng trống rỗng hơn. Tâm can trống rỗng, tiềm thức cũng trống rỗng. Lưu Thiên Vũ làm gì bây giờ đều chỉ theo bản năng.
Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi chỉ giống như một cái chớp mắt. Nhắm mắt lại, mở toang ra, thứ ánh sáng hiền dịu kia không biết đã rút đi tự bao giờ, để lại trước mặt là khoảng không tối sẫm, cái gì cũng không nhìn rõ.
Mặt trời lặn, mặt trời mọc, kim giây đi, kim phút rong ruổi, kim giờ chạy theo cuối cùng, tuần hoàn, tuần hoàn, dường như thế giới này chỉ còn tồn tại một mình Lưu Thiên Vũ, tự biên, tự diễn, tự mình làm rồi tự mình ngồi ngẩn người ra, đờ đẫn như một cái xác không hồn.
- Chủ tịch? Chủ tịch? Chủ tịch! Anh.... Ly trà đã đổ rồi kìa....
- Ừ.
- Chủ tịch? Nhà vệ sinh ở bên này mà.....
- Ừ.
- Chủ tịch? Chủ tịch! Có người đòi gặp, nói tên là Dương gì đó.... A, chủ tịch, thư kí Trương có chuyện cần bàn.....
- Ừ.
- Chủ tịch! Chủ tịch! Anh có nghe tôi nói không vậy? Phía bên Nam Tuấn muốn kí với ta một hợp đồng mới, sẽ giao cho ai xử trí và làm thế nào đây ạ?
- Ừ.
- ..... Ý của anh là sao..... ạ?
- Ừ.
- Chủ tịch? Anh có sao không vậy..... A, anh Dương, anh xem, chủ tịch Lưu đang có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu thư kí Trương. Anh trước đi sắp xếp mọi việc, hợp đồng cứ giao cho giám đốc điều hành là được, Lưu Thiên Vũ để tôi lo.
- Vậy được, tôi đi trước.
Có rất nhiều chuyện, chính bản thân đương sự phải chịu trách nhiệm lấy. Và cũng có rất nhiều chuyện, phải có người ngoài nhảy vào giúp mới mong thúc đẩy tiến độ.
Nếu vậy, Dương Lịch Hi anh đây đảm bảo là đến chín phần phải đảm nhiệm vai trò người ngoài.
Thiên a, ngươi hết chuyện làm rồi sao? Nhất định phải là lão tử nhảy vào mới được sao?
Gì? Hỏi lão tử làm sao lại dính vào được à? Hừ, nhắc lại cũng cảm thấy hết sức vi diệu!
Lưu Thiên Vũ (chắc chắn là tâm hồn vắt ngược trên cây!), lái xe thế nào lại gây ra tai nạn, sau đó cứ giương mắt ếch không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vẫn lái xe một mạch đi luôn. Vừa lúc đó, lão tử tình cờ lái xe đi ngang qua, chứng kiến từ đầu, nhìn tới nhìn lui, nghĩ qua nghĩ lại vẫn là cắn răng bước xuống xe giải quyết giúp đống hậu họa người kia gây ra.
Nếu không thì có mà sáng ngày mai cảnh sát đến tìm tận cửa rồi lại xảy ra thế chiến thứ III cũng nên.
Vì vậy, lão tử rốt cuộc cũng phải đuổi theo đến đây để làm rõ xem cặp vợ chồng này có chuyện gì.
- Lưu Thiên Vũ, cậu và Ngô Nữ Thục Nguyên đang có chuyện gì thế hả? Trời ạ, trên đời này còn tồn tại cái loại người như cậu sao? Lưu Thiên Vũ? Lưu Thiên Vũ! Nói, mau nói, cậu và Kẻ Sát Nhân đại khai sát giới hay sao hả?
Lưu Thiên Vũ ngước mắt nhìn cây nấm đầu đỏ đang dựng ngược lông mày mà hét.
- Ngô Nữ Thục Nguyên......
- ......
Một tiếng hít sâu, hít sâu thật sâu.
Nói nãy giờ cũng chỉ có cái tên kia là lọt vào tai người này.....
- Lưu Thiên Vũ.... Cậu và Ngô Nữ Thục Nguyên đánh nhau à?
- Ngô Nữ Thục Nguyên......
- ........
Được rồi, lão tử sẽ đi gọi điện hỏi Ngô Diệu Hân.
"Tút.... Tút.... Cạch....."
Vài phút sau, Dương Lịch Hi quay lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Lưu Thiên Vũ.
- Lưu Thiên Vũ. Cậu. Gây. Ra. Chuyện. Lớn. Rồi. Nha.
- .......
Chuyện lớn? Ờ, cũng không hẳn là lớn...... mà là QUÁ LỚN!
Xin được phép dùng thuật xuyên không để di chuyển đến nhà thương điên hai ngày trước.
Ở đây tuy không có tuyết rơi nhưng cũng có bầu trời đen kịt đầy mây, sấm sét đùng đùng, gió ào ào nổi bão, thời tiết ban đêm muốn có bao nhiêu âm u thì có bấy nhiêu âm u. Nhà thương điên, nhà tù, sở cảnh sát hay các công trình phúc lợi xã hội, mấy năm trở lại đây luôn được chính phủ để mắt tới, hết tu bổ đến đầu tư. Khang trang thì có khang trang, hiện đại thì có hiện đại, nhưng cái nhà thương điên này chính là nằm trên một mô đất trống, không biết làm thế nào mà tối hôm nay, đặc biệt trở nên âm u và đáng sợ vạn phần.
Âm u đã đành, đáng sợ cũng thôi, đùng một phát, sấm sét xé ngang bầu trời, liền xuất hiện một cô gái mặc váy trắng đứng trước cổng nhà thương điên.
Mẹ ơi!
Mấy nhân viên dọn vệ sinh tình cờ thấy liền ngất xỉu.
Là đang dọa chết người sao?
- Mỹ ma nữ a! Sống đến bao nhiêu tuổi đầu, giờ mới thấy được mỹ ma nữ a! Ư ư.... Tôi ngất.....
Không trách được. Tất nhiên, không trách được.
Ngô Nữ Thục Nguyên thực sự là mỹ ma nữ.
Bộ váy ngủ màu trắng, vẩn đục, đỏ thẫm. Mái tóc dài màu đen buông xõa, tự do tung bay vô trật tự trong gió, mềm mại như mây mà vương máu như dây thép gai, muốn đâm nát cả trời đêm*. Trong tay ôm một chiếc túi thổ cẩm, cũng loang máu. Gương mặt xinh đẹp của thiên sứ, bị vấy máu, đôi mắt phiếm hồng nhưng băng lãnh và vô hồn tựa như trong suốt. Đôi môi bạc mím chặt, đứng trước cánh cổng nhà thương điên một lúc lâu thì chậm rãi mấp máy từng lời không rõ.
Và từng sợi chỉ đỏ màu huyết dụ dây dưa lăn ra ngoài khoé miệng.
Những "thi thể" nằm bệch trên đất, vừa mới run rẩy đứng dậy được một chút liền vô phương bất tỉnh lần nữa.
Kẻ khác có thể không biết, nhưng phàm là người liên quan đến nơi từng chấp chứa nàng Tây Thi kia đều biết, mặc kệ là có vô tội hay không, Ngô Nữ Thục Nguyên đều có sở thích "sưu tập máu".
Nhiều nhất là máu của chính mình.
Cái này có lẽ phải là không kẻ ngoài cuộc nào biết được.
Thiên tài luôn có tính cách vô cùng quái dị. Ngoại trừ người thân quốc thích ra, không ai có thể hiểu nổi trong đầu cô nghĩ cái gì, muốn làm gì, và bản chất thực sự là như thế nào. Thiên a, biết chết liền luôn đó, mặt đối mặt đã thấy nhũn ra như cháo rồi, còn trí tuệ để nghĩ về mấy thứ khác sao? Người thông minh thiên phú dị bẩm đã đành, lại thêm sắc đẹp vạn biến vạn hóa kia nữa, đến cả khẩu đại bác chắc cũng mềm oặt mà bắn trật hướng. Chưa hết chưa hết, thế lực của Ngô Diệu Hân, thế lực của Lưu Thiên Vũ, mặc dù chưa có lời đe dọa nào tất cả đều ngầm run sợ mà yếm kín mọi chuyện mình biết.
Kẻ biết nhiều nhất luôn là kẻ chết sớm nhất.
Với cái thế giới này, đó vẫn là chân lý.
Vì thế, khi Ngô Nữ Thục Nguyên được Lưu Thiên Vũ đón đi, nơi nơi liền tưng bừng như hoa nở. Những tưởng cuộc đời sẽ đẹp như vậy mãi mãi, thế mà nhằm trúng lúc chẳng ai ngờ được, lại giữa một bầu không khí như thế này, Kẻ Sát Nhân bất ngờ xuất hiện như một con ma nữ xinh đẹp.
Mỹ ma nữ, cái tên nghe chẳng buồn cười chút nào.
Ngay cả Dương Lịch Hi đang ngồi đây tại một thời điểm khác và một không gian khác cũng phải rùng mình một phen sau khi nghe thư kí của Ngô Diệu Hân kể lại chuyện.
Ngô Nữ Thục Nguyên như vậy dám cá mười phần là do gây chuyện với Lưu Thiên Vũ và hai mươi phần là do Lưu Thiên Vũ làm lớn chuyện!
- Vũ. Nói đi, cậu và cô ta có chuyện gì.
Lại nói, lần đầu tiên Dương Lịch Hi mở miệng gọi một chữ Vũ là khi cả hai mới gặp nhau. Lần thứ hai mở miệng gọi Vũ là khi cha của người này mất. Lần thứ ba kêu một tiếng Vũ, không ngờ lại trong tình cảnh này.
Xưng hô thân mật, người ta thường gọi tên riêng của nhau. Nhưng giữa Dương Lịch Hi và người này, chỉ có khi có chuyện thật sự lớn, anh mới có chuyện vô thức mở miệng gọi như thế theo bản năng.
Mà cũng không sai được đâu, anh thừa biết cô ta có thể sẽ là "chuyện lớn nhất" trong đời Lưu Thiên Vũ tính từ khoảng thời gian này a! Anh em tốt phải cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, giúp nhau đi lên, chuyện này lỡ dính vào rồi thôi nhảy hố giúp luôn!
- Vũ, cậu và cô ta cãi nhau sao?
- ......
A....
Dương Lịch Hi đưa tay đỡ trán.
Sau chuyến này chắc phải mua thuốc bổ não để tẩm bổ mất....
Lưu Thiên Vũ à, cầu ngươi đừng trưng ra bộ mặt ngây ngốc đến xuất thần nhập quỷ như thế! Hồn của ngươi treo đi đâu rồi? Chất xám trong đầu ngươi biến đi đâu rồi? Làm ơn triệu hồi chúng về gấp đi! Mắt của ngươi, lão tử nhớ nó là mắt phượng, luôn bắn ra tia tử ngoại dọa kẻ khác một trận không rét mà run chứ không phải là mắt nai, mắt to, mắt tròn, mắt long lanh lấp lánh, ngây thơ chưa hiểu chuyện a! Còn nữa, khí chất của ngươi, lão tử vẫn luôn nhớ là hàn băng từ trong ra ngoài, hàng thật giá thật chứ đâu phải là tinh anh thuần khiết như thỏ con mắt hồng đâu??? Vì cái gì ngươi chớp mắt một cái là thay đổi xoành xoạch ba trăm sáu mươi độ luôn như vậy? Ngươi phải để cho dân thường bọn ta thích nghi một chút chứ! A!!! Tức chết mất!
Dương Lịch Hi tức đến độ đỏ mặt, đi đi lại lại, nghĩ nghĩ một lát đành rút điện thoại ra gọi cứu viện.
- "Em nghe."
- "Thúy Hồng ~"
- "Gì? Anh đừng dùng cái giọng điệu đó để nói với em có được không?"
- "Biết làm sao được, người ta nhớ em mà ~"
(Hừ *bĩu môi* mới nãy là đứa nào tức muốn xì khói?)
- "Cúp máy đây."
- "Khoan khoan, người ta là có chuyện quan trọng đó! Lưu Thiên Vũ..."
- "A, đừng nhắc cái tên đó trước mặt em! Cái tên kia không biết đã làm gì mà khiến Thục Nguyên thương thế nặng nề thế kia, em thật muốn băm hắn ra làm trăm nghìn mảnh!"
- "Bớt giận, bớt giận ~ Nữ vương à, chi bằng hãy dành thời gian mà hận Lưu Thiên Vũ ra để đến xử lý chuyện này đi? Coi như người ta cầu xin em đó, người ta đang bị dồn vào chân tường đây!"
- "Anh đang ở chỗ hắn sao?"
- "Thúy Hồng, cứu mạng a ~"
- "..... Năm phút sau em tới. Chỉ cần.... anh dẹp cái giọng nũng nịu kia có được không???....."
- "....."
Nữ vương tác phong cũng thật mau lẹ và dứt khoát. Cúp máy cái rụp, đúng năm phút sau đã thấy đại khí thế vừa ngạo kiều vừa đáng yêu ấy ào tới. Dương Lịch Hi cười đến híp mắt, cửa vừa mở liền chuẩn xác nhảy tới, hướng Thúy Hồng mà choàng qua ôm, thân thiết cọ cọ lên vai người trước mặt, thiếu điều có một cái đuôi hồ ly vẫy vẫy nữa là đúng bài.
Nguyễn Thị Thúy Hồng đen mặt xách con hồ ly màu đỏ qua một bên, không nói hai lời đã muốn hướng cái cửa mà ném ra ngoài.
- Anh ở ngoài!
- A, không muốn! ~
- ="= Dương Lịch Hi, buông em ra.
- Không muốn không muốn ~
Nguyễn Thị Thúy Hồng một mặt thở nhẹ một hơi không hề nhẹ, một mặt túm cổ con hồ ly ra, nâng mặt lên cho cái đầu màu đỏ đối diện với mình. Nhìn khuôn mặt anh tuấn mỹ mạo mà thầm hoài niệm nho nhỏ. Đúng là đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong, người này trông soái thế kia thôi chứ thật ra là cực kì thích nũng nịu, bám dính người khác không rời. Thật muốn đánh cho vài phát!....
..... Mà thôi..... mềm mềm mượt mượt tíu ta tíu tít, thế này cũng thật đáng yêu..... Nghĩ lại muốn hôn một cái.....
"Chụt."
Nguyễn Thị Thúy Hồng có dùng chút son. Nên trên má phải của Dương Lịch Hi liền lưu lại nhàn nhạt dấu son màu đo đỏ, hai mắt mông lung si ngốc.
- ....
Hồ ly xụi lơ xụi lắc....
- Anh ở ngoài.
- Tuân chỉ. ^^
- .....
......
Ngươi nói gì? Đỏ mặt? Ngươi nói lão nương đỏ mặt? Ha, đỏ cái gì mà đỏ, chỉ có hồng hồng chút thôi, điều đó là chứng tỏ lão nương sức khỏe tốt, da dẻ hồng hào, rõ chưa? E hèm, không bàn về vấn đề này nữa vào chính sự!
Hơi đằng hắng điều chỉnh lại sắc mặt một chút, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mang theo khí thế cường đại của nữ vương mà đối mặt với quân thù..... Gì? Ta nói thế không phô trương quá đâu. Thật mà. Với một số người, ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình một loại khí chất của đại vương rồi, vì vậy, đế vương với nhau, cùng là thống lĩnh kiêu ngạo thì chỉ có đánh nhau trối chết. Tất nhiên ngoại trừ ta với Tiểu Hi Hi ra. Dương Lịch Hi là quân vương, có uy vũ chứ không có ngạo khí, vả lại, đáng yêu như thế, đánh là đánh thế nào được?
Gì? Ngươi đòi ví dụ? Bị mù à? Lưu Thiên Vũ là đế vương vô tình lãnh khốc, cùng với ta mang theo ngạo khí đầy người, chứng cớ rành rành ở đây, còn không thấy sao?
Nữ vương ngay từ lúc quay lại đã trừng trừng nhìn kẻ trước mặt một cách đại nộ và thẳng tay đấm một phát chí mạng. Tất nhiên là không phải ở mặt.
- ......
Lưu Thiên Vũ có hơi chao đảo. Thần thái si ngốc cố hữu cũng hơi chao đảo.
Quả nhiên.... Thúy Hồng cắn răng. Chỉ có bạo lực mới giải quyết được vấn đề.
- Tên ngốc chết tiệt, một mình ngươi đã đủ ngu ngốc đến tức chết rồi, còn kéo thêm những người khác vào làm gì, hả?
Dương Lịch Hi đang áp tai lên nghe ngóng cũng phải dựng đứng.
Rầm rầm, bịch bịch, nghe ra chỉ toàn tiếng đập vỡ, hình như là của đồ đạc..... Không phải là đại khai sát giới chứ? Ý, còn có tiếng chửi, hình như của Thúy Hồng..... Ai da ai da, lo quá đi mất! Sao chỉ toàn tiếng ném đồ đạc thôi thế này? Liệu có ném luôn cả bộ bàn ghế vào nhau không? Ư hư.... có thể lắm đó.... có khi còn rút súng ra bắn cũng nên.... Ý, im lặng rồi..... Hừ, cửa gì mà cách âm tốt quá vậy? Nếu không phải nói lớn tiếng thì hoàn toàn không thể nghe gì khác nữa. Uy, có khi nào là đánh nhau đến ngất xỉu luôn rồi không?.... Từ từ.... không có đâu, còn nghe loáng thoáng tiếng Thúy Hồng hét lên mà. Hét gì ấy nhỉ? "Ngô Nữ Thục Nguyên"?
Ờm....Có liên quan sao?
Thôi kệ, nếu chỉ vì cái tên của người đang không có mặt ở đây đó mà bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ thì chắc có chuyện không nhỏ rồi. Đang nói cái gì nữa vậy? Cửa a, cầu ngươi đừng có cách âm tốt như vậy có được không? Nghe không rõ gì cả.
Gì? "Lưu Thiên Vũ.... Ngươi khắc nghiệt với bản thân mình quá!"
Ừ, khắc nghiệt là bản tính từ xưa đến nay của khúc gỗ kia mà.... Ha ha, nghe đã rõ hơn rồi, giờ mới biết ống nghe y tế có đến hai công dụng!
- Nếu đã biết bản thân không thể phản kháng được, tại sao không xông pha luôn đi? Ngươi do dự cái gì? Ngươi có thời gian do dự sao?
- .....
- Ngươi biết bản thân vì cái gì như vậy nhưng lại chối bỏ. Cái gì cơ? Ngươi sợ yêu? Sợ đau? Ngươi còn biết đau sao? Ngươi xứng để đau sao? Vương Mỹ Anh là do ngươi chọn, yêu cô ta thì phải chịu những gì có thể xảy ra, ngươi kêu ca cái gì? Ngươi xứng sao? Này, Lưu Thiên Vũ, đừng lấy cái không xứng đó áp đặt lên Ngô Nữ Thục Nguyên. Nam nhi là phải biết tiến lên, ngươi cứ thụt lùi mãi à?
Ừm ừm! Đúng vậy! Nói rất hay! Càng nghe càng thấy giọng của Tiểu Hồng giống với tiếng chuông bạc, cứ đinh đinh đang đang mà ngân lên, lanh lảnh như vị tiên nữ xinh đẹp nhảy múa giữa ngàn vạn hoa đào nhuộm thắm cả bầu trời, ướp ngọt cả không gian. Tuy tiếng chuông có hơi lớn nhưng mà không sao, thật mạnh mẽ!..... Á, sao lại nhỏ tiếng lại rồi? Uy, không nghe được gì cả, tiếng nói trầm ổn và bình tĩnh quá. Ngay cả dùng ống nghe cũng không được, vứt đi. Ai da, lão tử thật lo quá đi mất. Còn có chuyện gì khác sao? Có chuyện gì sao? Nghiêm trọng không? Rốt cuộc là có nghiêm trọng không vậy?
- Sao lâu quá vậy? Liệu có giết nhau trong thầm lặng không? Hay là nhảy ra ngoài cửa sổ tự sát rồi?.... Á Á, Lưu Thiên Vũ! Đi đâu vậy? Này này, đứng lại! Này! Lưu Thiên Vũ.....
Nguyễn Thị Thúy Hồng cũng bước ra, đè lại con hồ ly đang nháo nhào cả lên.
-Kệ đi. Xong cả rồi.
-Xong rồi? Không có chuyện gì chứ? Không đánh nhau chứ? Em làm cách nào?
Đánh nhau? Ờ, cũng chỉ có ném nhau bằng dao thôi. Làm cách nào? Lão nương chỉ có kể cho hắn nghe một câu chuyện nhỏ thôi ~
-Không có việc gì. Đi thôi, chúng ta đi xem phim, để cho hai tên ngốc kia có không gian riêng.
-Nghe giọng bình tĩnh như thế thì chắc là không sao rồi. Người ta ở ngoài lo cho em chết đi được ~
-="= Thôi ngay đi!
Xin rút lại hai chữ đáng yêu cho con hồ ly này.
-END CHAPTER-
/20
|