Edit: Bộ Yến Tử -
Đối với cờ vây Lưu Cảnh Dương chỉ học được da lông không hiểu rõ lắm, nghe vậy mím môi cười cười không lên tiếng.
Lưu Đồng suy tư một lát, vẫn đi quân cờ ở một góc tương đối ổn, vừa nhìn vừa nói: "Không phải gần đây đệ rất bận à, sao lại có nhã hứng đến chỗ này chơi cờ với ta?"
Nam Bình vương nói: "Người mệt mỏi luôn muốn tìm cách nghỉ một lát, hôm nay lười biến trộm nghỉ nữa ngày tìm an nhàn."
Nam Bình vương cũng hạ một quân cờ, nói chuyện phím với Lưu Đồng: "Phế Thái tử thấy Thụy vương không có xuống tay với hắn ta, không biết làm sao lại có chút không biết sợ nhoài người lên. Gần đây nhảy nhót rất vui vẻ. Dù sao nhà vợ nhiều người, có thể tìm người trợ giúp cũng không thiếu."
Lưu Đồng cười cười: "Nhà vợ sao? Thái Tử xác định nhà vợ chân chính là thủ phủ Thẩm gia của Đại Ngụy?"
"Đúng vậy." Nam Bình vương nói: "Phòng chừng hiện tại Thẩm gia đã đứng ngoài, cuối cùng có muốn thay Thái Tử ra mặt nói một tiếng hay không còn chưa biết."
"Sao vậy, Thẩm gia còn nắm chủ ý bất định?"
"Đương nhiên." Nam Bình vương nở nụ cười: "Ai bảo Thái Tử nhiều con quá làm chi, Hiển quận vương ở giữa cũng không tính là phát triển. Còn nữa, xương cốt Hiển quận vương có chút yếu, có thể bình an lớn lên hay không thì không thể đoán được."
Lưu Đồng nghe vậy thở dài.
Hoàng gia tranh đoạt quyền thế, đề cập đến tiểu hài nhi, luôn làm cho người ta cảm thấy tàn nhẫn.
"Huống hồ, nghe nói trong khoảng thời gian Thái Tử giám quốc quan hệ giữa hắn ta và Thái Tử phi rất căng thẳng. Nhà mẹ đẻ vài vị lương đệ, nhũ nhân ở phía sau trợ giúp không nhỏ cho Thái Tử. Có lẽ Thẩm gia cũng cảm thấy, mặc dù giúp Thái Tử, công lao này cũng không đến phiên rơi trên người họ. Huống chi là thương hộ, tham gia vào, làm không tốt chính là tai ương ngập đầu, cần gì phải vậy."
Nam Bình vương nhìn chằm chằm con cờ Lưu Đồng hạ xuống, nhanh chóng hạ con cờ tiếp theo, nói: "Dường như bây giờ Thái Tử cũng không trông cậy vào nhà mẹ đẻ Thái Tử phi hỗ trợ. Văn hắn ta có Lý lương đệ, võ có Tống lương đệ, lung lạc được hai vị này, hai nhà Lý – Tống cũng sẽ trợ giúp không nhỏ cho hắn ta."
Lưu Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thẩm gia có thể nghĩ như vậy, tự nhiên hai nhà Lý - Tống cũng có thể nghĩ đến. Huống chi so với Thẩm gia, tốt xấu gì hai nhà này cũng nhìn tình thế rõ ràng hơn một chút. Bây giờ há vẫn là Thái Tử không bán hai giá?"
Nam Bình vương vuốt cằm: "Cửu ca không để ý hướng sự, nhưng quan hệ trong triều huynh vẫn nhìn sơ hiểu rõ."
Hắn ta cười cười: "Chờ Cửu ca lần nữa nhập chủ triều đình, sẽ thích ứng nhanh thôi."
Tay cằm cờ của Lưu Đồng ngừng một nhịp, nghi hoặc nhìn Nam Bình vương: "Lời này của đệ là có ý gì hả? Chẳng lẽ nhận được tin tức phụ hoàng muốn thả ta ra?"
"Không có." Nam Bình vương nói: "Dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Lưu Đồng cười lắc đầu: "Ta đã quen thanh nhàn, nếu không có tục vụ quấn thân, ta thích tự do tự tại."
"Cửu ca đừng nói vậy chứ, đệ còn chờ huynh ra khỏi đây nhận hết về công việc đang nằm trong tay đệ, vốn nó chính là của huynh nha." Nam Bình vương cười nói: "Huynh đừng có làm một chưởng quầy buông tay giữa chừng đấy nhé."
"Đệ quản rất tốt mà..."
"Đó cũng là trước kia huynh giao cho đệ làm." Nam Bình vương nói: "Chờ huynh ra khỏi nơi này, tự nhiên công việc phải do huynh quay về tiếp quản."
Lưu Đồng dở khóc dở cười.
Nam Bình vương chỉnh chỉnh người, nghiêm túc nói: "Cửu ca đừng từ chối, bằng không đệ sẽ tức giận."
Mặc dù Nam Bình vương đã ngồi lên ngai vàng vương gia, nhưng mà trên người không có bao nhiêu khí thế sắc bén của một vương gia hoàng tộc. Hắn ta nói ra lời này với Lưu Đồng, ở trong mắt Lưu Đồng chính là tính tình tiểu hài tử.
Lưu Đồng không khỏi bậc cười, nói với Lưu Cảnh Dương: "Con xem Thập Nhị thúc của con đi, bộ dáng có giống lúc Lăng Nhi quỵt nợ với con không?"
Lưu Cảnh Dương bịt miệng, gật gật cái đầu nho nhỏ.
Nam Bình vương bất đắc dĩ, thả Lưu Cảnh Dương xuống để hắn tự đi chơi, Kỷ Cương cũng nhanh chân chạy theo.
Dưới tàng cây chỉ còn lại hai người bọn họ, Nam Bình vương tiếp tục cùng Lưu Đồng chiến đâu sinh tử, cuối cùng Nam Bình vương thắng.
Lưu Đồng tự thẹn.
Nam Bình vương nói: "Đệ thắng rồi, chuyện kia cứ định như vậy."
"Định cái gì?" Lưu Đồng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì dở khóc dở cười: "Lúc trước chúng ta cũng không có nói lấy kết quả đánh cờ vây đến quyết định công việc nha."
Nam Bình vương nói: "Cửu ca đừng quỵt nợ với đệ."
Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chờ Cửu ca đi ra, đệ coi như công đức viên mãn." Nam Bình vương trầm mặc một lát, nói: "Lúc trước đệ đứng ra, chắn ở phía trước Cửu ca là do không trâu bắt chó đi cày, cực chẳng đã. Cũng may đệ không có cô phụ Thụy vương và Cửu ca, công việc làm xong xem như viên mãn, cũng đến lúc đệ nên công thành lui thân."
Lưu Đồng nhíu mày: "Thập Nhị đệ, rõ ràng đệ có khả năng làm việc sao phải từ chối? Sau này nếu ta đi ra, cũng có thể tìm chuyện bên cạnh mà làm, không sao cả, đệ làm việc giúp ta, ta có thể nhận tình huống người không phận sự."
"Đệ biết." Nam Bình vương gật đầu: "Quyền thế trên tay đệ có bao nhiêu, đệ có bao nhiêu năng lực, đệ tự mình hiểu rõ."
Nam Bình vương xoa xoa hai bàn tay: "Chẳng qua, thẳng thắn mà nói đệ cũng không phải rất vui vẻ cuộc sống như thế."
Lưu Đồng thân thiết hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cũng giống như Cửu ca thôi, nghĩ tới sinh hoạt khác biệt. Huynh xem, đệ cảm thấy huynh và Cửu tẩu đợi ở chỗ này sống cuộc sống đơn giản rất tốt."
Nam Bình vương xoa xoa cổ: "Mấy năm nay đệ vắng vẻ vương phi bao nhiêu, dưới gối cũng không có một trai nửa gái. Thân thể vương phi không được tốt, nếu như có thể được một đứa con, dù trai hay gái cũng xem như thỏa mãn nguyện vọng."
Nam Bình vương và Nam Bình vương phi thành thân nhiều năm, hiện tại Nam Bình vương còn không có một đứa con.
Thân thể phu thê bọn họ đều tương đối gầy yếu, Nam Bình vương cũng là một người mười phần si tình, đến nay cũng chưa nói muốn nạp trắc phi hay thiếp thất, kế là Sầm vương, sau đó là Cửu hoàng tử, một người tiếp một người đều biết "Thê quản nghiêm".
Đương nhiên, đối với Nam Bình vương, mọi người sẽ không lên án nhiều bởi vì thân thể Nam Bình vương phi yếu ớt, làm người điệu thấp cứ ru rú trong nhà, cho nên mọi người đều thương xót phu thê bọn họ, thiên vị đồng tình bọn họ.
Tự nhiên, đối với Sầm vương phi và Cửu hoàng tử phi, dân chúng nghị luận nhiều hơn. Nhất là Sầm vương phi, dù sao thì cách làm người của nàng ta vô cùng phô trương, ai ai cũng biết đến thanh danh "Người đàn bà đanh đá".
Nam Bình vương lại tán gẫu mấy câu cùng Lưu Đồng, nội dung không chạy thoát khỏi hướng gió trên triều đình cùng biến hóa ở Hộ bộ.
Chờ lúc tiễn bước Nam Bình vương, Lưu Đồng nhịn không được nói với Thường Nhuận Chi về tính toán của Nam Bình vương.
"Ta thấy đệ ấy rất nghiêm túc." Lưu Đồng thở dài: "Cũng khó cho đệ ấy, dù sao lúc trước cũng do ta lôi kéo đệ ấy đứng cùng phía với Ngũ ca, xem như là kéo đệ ấy vào trong vũng nước."
Thường Nhuận Chi sờ sờ ngực hắn, ôn nhu nói: "Những lời mà Nam Bình vương nói, chàng không cần có gánh nặng tâm lý. Nếu đệ ấy không có tâm tư cũng không muốn tiến vào quấy hợp không phải sao?"
Lưu Đồng gật đầu, thấp giọng nói: "Để ta nghĩ lại đã."
Mấy ngày sau, Lưu Đồng không nhắc lại việc của Nam Bình vương, Nam Bình vương lại tới cửa.
Bất quá lần này, Nam Bình vương không có nhắc đến chuyện lần trước.
Hắn ta đến hỏi Lưu Đồng, có nguyện ý ghi tạc danh nghĩa con thừa tự dưới gối Quý phi hay không.
Đối với cờ vây Lưu Cảnh Dương chỉ học được da lông không hiểu rõ lắm, nghe vậy mím môi cười cười không lên tiếng.
Lưu Đồng suy tư một lát, vẫn đi quân cờ ở một góc tương đối ổn, vừa nhìn vừa nói: "Không phải gần đây đệ rất bận à, sao lại có nhã hứng đến chỗ này chơi cờ với ta?"
Nam Bình vương nói: "Người mệt mỏi luôn muốn tìm cách nghỉ một lát, hôm nay lười biến trộm nghỉ nữa ngày tìm an nhàn."
Nam Bình vương cũng hạ một quân cờ, nói chuyện phím với Lưu Đồng: "Phế Thái tử thấy Thụy vương không có xuống tay với hắn ta, không biết làm sao lại có chút không biết sợ nhoài người lên. Gần đây nhảy nhót rất vui vẻ. Dù sao nhà vợ nhiều người, có thể tìm người trợ giúp cũng không thiếu."
Lưu Đồng cười cười: "Nhà vợ sao? Thái Tử xác định nhà vợ chân chính là thủ phủ Thẩm gia của Đại Ngụy?"
"Đúng vậy." Nam Bình vương nói: "Phòng chừng hiện tại Thẩm gia đã đứng ngoài, cuối cùng có muốn thay Thái Tử ra mặt nói một tiếng hay không còn chưa biết."
"Sao vậy, Thẩm gia còn nắm chủ ý bất định?"
"Đương nhiên." Nam Bình vương nở nụ cười: "Ai bảo Thái Tử nhiều con quá làm chi, Hiển quận vương ở giữa cũng không tính là phát triển. Còn nữa, xương cốt Hiển quận vương có chút yếu, có thể bình an lớn lên hay không thì không thể đoán được."
Lưu Đồng nghe vậy thở dài.
Hoàng gia tranh đoạt quyền thế, đề cập đến tiểu hài nhi, luôn làm cho người ta cảm thấy tàn nhẫn.
"Huống hồ, nghe nói trong khoảng thời gian Thái Tử giám quốc quan hệ giữa hắn ta và Thái Tử phi rất căng thẳng. Nhà mẹ đẻ vài vị lương đệ, nhũ nhân ở phía sau trợ giúp không nhỏ cho Thái Tử. Có lẽ Thẩm gia cũng cảm thấy, mặc dù giúp Thái Tử, công lao này cũng không đến phiên rơi trên người họ. Huống chi là thương hộ, tham gia vào, làm không tốt chính là tai ương ngập đầu, cần gì phải vậy."
Nam Bình vương nhìn chằm chằm con cờ Lưu Đồng hạ xuống, nhanh chóng hạ con cờ tiếp theo, nói: "Dường như bây giờ Thái Tử cũng không trông cậy vào nhà mẹ đẻ Thái Tử phi hỗ trợ. Văn hắn ta có Lý lương đệ, võ có Tống lương đệ, lung lạc được hai vị này, hai nhà Lý – Tống cũng sẽ trợ giúp không nhỏ cho hắn ta."
Lưu Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thẩm gia có thể nghĩ như vậy, tự nhiên hai nhà Lý - Tống cũng có thể nghĩ đến. Huống chi so với Thẩm gia, tốt xấu gì hai nhà này cũng nhìn tình thế rõ ràng hơn một chút. Bây giờ há vẫn là Thái Tử không bán hai giá?"
Nam Bình vương vuốt cằm: "Cửu ca không để ý hướng sự, nhưng quan hệ trong triều huynh vẫn nhìn sơ hiểu rõ."
Hắn ta cười cười: "Chờ Cửu ca lần nữa nhập chủ triều đình, sẽ thích ứng nhanh thôi."
Tay cằm cờ của Lưu Đồng ngừng một nhịp, nghi hoặc nhìn Nam Bình vương: "Lời này của đệ là có ý gì hả? Chẳng lẽ nhận được tin tức phụ hoàng muốn thả ta ra?"
"Không có." Nam Bình vương nói: "Dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Lưu Đồng cười lắc đầu: "Ta đã quen thanh nhàn, nếu không có tục vụ quấn thân, ta thích tự do tự tại."
"Cửu ca đừng nói vậy chứ, đệ còn chờ huynh ra khỏi đây nhận hết về công việc đang nằm trong tay đệ, vốn nó chính là của huynh nha." Nam Bình vương cười nói: "Huynh đừng có làm một chưởng quầy buông tay giữa chừng đấy nhé."
"Đệ quản rất tốt mà..."
"Đó cũng là trước kia huynh giao cho đệ làm." Nam Bình vương nói: "Chờ huynh ra khỏi nơi này, tự nhiên công việc phải do huynh quay về tiếp quản."
Lưu Đồng dở khóc dở cười.
Nam Bình vương chỉnh chỉnh người, nghiêm túc nói: "Cửu ca đừng từ chối, bằng không đệ sẽ tức giận."
Mặc dù Nam Bình vương đã ngồi lên ngai vàng vương gia, nhưng mà trên người không có bao nhiêu khí thế sắc bén của một vương gia hoàng tộc. Hắn ta nói ra lời này với Lưu Đồng, ở trong mắt Lưu Đồng chính là tính tình tiểu hài tử.
Lưu Đồng không khỏi bậc cười, nói với Lưu Cảnh Dương: "Con xem Thập Nhị thúc của con đi, bộ dáng có giống lúc Lăng Nhi quỵt nợ với con không?"
Lưu Cảnh Dương bịt miệng, gật gật cái đầu nho nhỏ.
Nam Bình vương bất đắc dĩ, thả Lưu Cảnh Dương xuống để hắn tự đi chơi, Kỷ Cương cũng nhanh chân chạy theo.
Dưới tàng cây chỉ còn lại hai người bọn họ, Nam Bình vương tiếp tục cùng Lưu Đồng chiến đâu sinh tử, cuối cùng Nam Bình vương thắng.
Lưu Đồng tự thẹn.
Nam Bình vương nói: "Đệ thắng rồi, chuyện kia cứ định như vậy."
"Định cái gì?" Lưu Đồng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì dở khóc dở cười: "Lúc trước chúng ta cũng không có nói lấy kết quả đánh cờ vây đến quyết định công việc nha."
Nam Bình vương nói: "Cửu ca đừng quỵt nợ với đệ."
Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chờ Cửu ca đi ra, đệ coi như công đức viên mãn." Nam Bình vương trầm mặc một lát, nói: "Lúc trước đệ đứng ra, chắn ở phía trước Cửu ca là do không trâu bắt chó đi cày, cực chẳng đã. Cũng may đệ không có cô phụ Thụy vương và Cửu ca, công việc làm xong xem như viên mãn, cũng đến lúc đệ nên công thành lui thân."
Lưu Đồng nhíu mày: "Thập Nhị đệ, rõ ràng đệ có khả năng làm việc sao phải từ chối? Sau này nếu ta đi ra, cũng có thể tìm chuyện bên cạnh mà làm, không sao cả, đệ làm việc giúp ta, ta có thể nhận tình huống người không phận sự."
"Đệ biết." Nam Bình vương gật đầu: "Quyền thế trên tay đệ có bao nhiêu, đệ có bao nhiêu năng lực, đệ tự mình hiểu rõ."
Nam Bình vương xoa xoa hai bàn tay: "Chẳng qua, thẳng thắn mà nói đệ cũng không phải rất vui vẻ cuộc sống như thế."
Lưu Đồng thân thiết hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cũng giống như Cửu ca thôi, nghĩ tới sinh hoạt khác biệt. Huynh xem, đệ cảm thấy huynh và Cửu tẩu đợi ở chỗ này sống cuộc sống đơn giản rất tốt."
Nam Bình vương xoa xoa cổ: "Mấy năm nay đệ vắng vẻ vương phi bao nhiêu, dưới gối cũng không có một trai nửa gái. Thân thể vương phi không được tốt, nếu như có thể được một đứa con, dù trai hay gái cũng xem như thỏa mãn nguyện vọng."
Nam Bình vương và Nam Bình vương phi thành thân nhiều năm, hiện tại Nam Bình vương còn không có một đứa con.
Thân thể phu thê bọn họ đều tương đối gầy yếu, Nam Bình vương cũng là một người mười phần si tình, đến nay cũng chưa nói muốn nạp trắc phi hay thiếp thất, kế là Sầm vương, sau đó là Cửu hoàng tử, một người tiếp một người đều biết "Thê quản nghiêm".
Đương nhiên, đối với Nam Bình vương, mọi người sẽ không lên án nhiều bởi vì thân thể Nam Bình vương phi yếu ớt, làm người điệu thấp cứ ru rú trong nhà, cho nên mọi người đều thương xót phu thê bọn họ, thiên vị đồng tình bọn họ.
Tự nhiên, đối với Sầm vương phi và Cửu hoàng tử phi, dân chúng nghị luận nhiều hơn. Nhất là Sầm vương phi, dù sao thì cách làm người của nàng ta vô cùng phô trương, ai ai cũng biết đến thanh danh "Người đàn bà đanh đá".
Nam Bình vương lại tán gẫu mấy câu cùng Lưu Đồng, nội dung không chạy thoát khỏi hướng gió trên triều đình cùng biến hóa ở Hộ bộ.
Chờ lúc tiễn bước Nam Bình vương, Lưu Đồng nhịn không được nói với Thường Nhuận Chi về tính toán của Nam Bình vương.
"Ta thấy đệ ấy rất nghiêm túc." Lưu Đồng thở dài: "Cũng khó cho đệ ấy, dù sao lúc trước cũng do ta lôi kéo đệ ấy đứng cùng phía với Ngũ ca, xem như là kéo đệ ấy vào trong vũng nước."
Thường Nhuận Chi sờ sờ ngực hắn, ôn nhu nói: "Những lời mà Nam Bình vương nói, chàng không cần có gánh nặng tâm lý. Nếu đệ ấy không có tâm tư cũng không muốn tiến vào quấy hợp không phải sao?"
Lưu Đồng gật đầu, thấp giọng nói: "Để ta nghĩ lại đã."
Mấy ngày sau, Lưu Đồng không nhắc lại việc của Nam Bình vương, Nam Bình vương lại tới cửa.
Bất quá lần này, Nam Bình vương không có nhắc đến chuyện lần trước.
Hắn ta đến hỏi Lưu Đồng, có nguyện ý ghi tạc danh nghĩa con thừa tự dưới gối Quý phi hay không.
/365
|