Di ngồi thần người như người mất hồn.
Đột nhiên có những mảnh chóc của xi măng rơi xuống chỗ Di đang ngồi. Nhỏ chẳng có chút phản ứng gì cả.
– Di…
Tiếng la lớn của Minh Anh khiến Di quay lại, vẻ mặt nhỏ ngơ ra khi thấy Minh Anh cứ guồng chân chạy tới chỗ nhỏ với vẻ hớt hãi.
“Rầm.”
Từ phía trên nơi Di đang ngồi, một khối bê tông lớn rơi xuống. Minh Anh nhanh chóng ôm lấy Di vọt ra khỏi chỗ đó ngã vào bãi cỏ xanh.
– Di, em không sao chứ?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Di sợ.
Nhỏ ôm chặt lấy Minh Anh vì quá sợ hãi, nét mặt trắng bệch.
– Không sao nữa rồi.
Ở phía đằng xa, có một người cũng phải thót tim, đôi đồng tử giãn rộng, đôi chân muốn chạy tới đó ngay tức khắc nhưng có lẽ không cần nữa. Thật sự người con gái đó luôn khiến cậu không muốn buông cũng không thể quên, nó luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Những điều cậu muốn làm nhưng đều bị đứt quãng và cậu luôn nghĩ mình là người ngoài cuộc.
…
Bảy giờ tối, ở sông Hàn:
Một cô gái lặng lẽ bước đi xung quanh bờ sông, mái tóc hạt dẻ bay lòa xòa, ánh mắt xanh rêu nhìn mọi thứ, thả mình vào khoảng không tự do sau bao lâu ở trong một nơi như trại giam.
– Thật buồn, nếu như có Di đi cùng thì tốt quá.
Nhỏ thở dài.
Bất chợt có nhóm nữ ở đâu đến xông lại chỗ Vy.
“Chát.”
Một cô gái mái tóc ngắn tát mạnh vào mặt Vy không lí do.
– Mấy người là ai?
Vy gầm giọng.
– Thì ra đây là người đã lên giường cùng chồng mày sao, Hải Vân?
– Đúng vậy!
– Nếu như không thì đây là tiểu thư, con dâu của chủ tịch tập đoàn đá quý.
Vy nói giọng thản nhiên.
– Tại sao mày dám quyến rũ chồng tao hả, đồ dơ bẩn?
– Cô dám nói tôi là đồ dơ bẩn sao?
Kiều Vy nói giọng đều đều.
– Phải mày là loại như vậy.
Hải Vân vênh mặt lên nói.
Vy hướng mắt nhìn ra ngoài sông nói thầm:
– Hết anh rồi đến vợ anh đều xúc phạm đến nhân phẩm của tôi.
Vy đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hải Vân.
– Cô có biết nhục nhã không?
– Không.
Hải Vân gằn giọng thản nhiên trả lời.
Vy nhếch miệng cười nhạt, một điệu cười của sự khinh bỉ.
– Những kiểu người như cô thì đừng có mơ anh Hoàng Duy đụng tới, một cái nắm tay còn chưa có. Tôi nghĩ cô chuẩn bị xách đồ đạt đi ra khỏi đó vừa rồi.
– Vì sao?
Hải Vân quát lớn.
– Tôi đang có thai đó.
Vy nói đưa tay lên sờ bụng của mình.
– Tao không tin.
– Không tin thì tuỳ. Cô đúng là một loại người không biết xấu hổ để chồng mình đi với một người con gái mà cũng đem ra nói với bạn bè.
“Chát.”
Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Vy, nhỏ đưa tay ôm lấy gò má đỏ ứng của mình.
– Cô đúng là đồ mặt dày. Mau xông tới đánh nó cho tao.
Những người đi theo Hải Vân định xông lại thì Vy giơ khẩu súng ngắn ra đe dọa.
– Lại gần tôi sẽ bắn các người đó.
Họ nhìn thấy súng vội lùi lại không dám xông đến.
– Thử lại coi nếu như cô dám làm hại đến hai mẹ con tôi thì Hoàng Duy sẽ không bao giờ để yên cho đâu, cô hiểu chưa.
Đôi đồng tử của Vy giãn căng ra, vẻ mặt nhỏ hiện lên sự tức giận đáng sợ.
– Bỏ súng xuống.
Cảnh sát từ đâu đến bất ngờ, giơ súng chỉa thẳng vào Vy yêu cầu bỏ súng xuống.
– Mau bỏ súng xuống ngay.
Vy thả súng xuống bị cảnh sát đeo còng số 8 vào tay.
– Mau giải nó về đồn đi mấy chú cảnh sát, cô ta đe dọa giết chúng tôi đó.
– Vậy cô hãy mau theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai.
Hải Vân liếc mắt nhìn Vy cười đểu cùng cảnh sát đi về đồn.
…
Tại đồn cảnh sát:
– Cháu tên gì? Gia đình ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Một cảnh sát viên hỏi.
– Kiều Vy, 18 tuổi, mồ côi.
Vy trả lời cộc lốc.
– Vậy còn đi học chứ?
– Không.
– Tại sao cháu lại có súng trong tay, còn đem ra để đe dọa người khác.
– Xúc phạm.
– Cháu có biết sử dụng súng trái phép là phải phạt tù đó có biết không?
– Biết.
Những lời cảnh sát hỏi Vy đều trả lời trống không.
…
Cảnh sát không gặn hỏi được gì nữa đi ra ngoài.
– Cô bé đó không dễ để nói chuyện cùng.
– Chú cảnh sát tống nó vào tù đi.
Hải Vân ngân cao giọng.
– Trông cô bé cũng thật tội nghiệp khi thiếu sự yêu thương. Tạm thời cứ tạm giam đã.
Cảnh sát rời khỏi.
Hải Vân cười lấy điện thoại ra gọi.
– Tút… tút… alo… chồng hả. Chồng đến đón em về đi, em vừa mới tống con nhỏ dám quyến rũ chồng em vào trong tù ngồi rồi.
Phía bên đầu dây, cúp máy tức khắc không có một lời nói.
Vy đứng dậy cùng cảnh sát ra ngoài. Bước ra ngoài thì bắt gặp một nụ cười đểu.
– Vui quá ha, không biết cảm giác ngồi trong trại giam sẽ như thế nào đây.
Hải Vân nói đùa cười nhưng Vy chẳng để tâm coi những lời nói như ruồi muỗi bay qua vậy.
“Kít.”
Chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, Hoàng Duy bước xuống xe. Hải Vân vội chạy lại.
– Chồng. Cô ta dám đem súng ra dọa vợ đó, cô ta còn khoát loát đang có thai với chồng nữa.
Duy đẩy Vân ra đi lại chỗ Vy.
– Các người định đưa cô ấy đi đâu?
– Về trại giam.
– Tôi sẽ bảo lãnh cho cô ấy.
– Được rồi, cậu đi theo tôi.
Cảnh sát viên nói.
– Tại sao, chồng lại chuộc cô ta ra chứ.
Vân tức giận.
– Câm và biến ngay cho tôi.
Duy trừng mắt nhìn Vân.
– Chồng…
Vân cứng họng chỉ biết lặng người quay đi gửi gắm đến Vy với ánh mắt căm ghét:
– Chờ đó, tôi sẽ không buông tha đâu.
Duy đến phòng chờ để đưa tiền bảo lãnh Vy ra đợi nhỏ ở bên ngoài. Vy được thả tự do, nhỏ đi ra nhưng không nhìn mặt Duy đi lướt qua.
Cậu vội nắm lấy cổ tay nhỏ kéo phắt lại.
– Chuyện đó có thật không?
– Không hiểu?
– Chuyện cô mang thai.
– Không.
Vy hất mạnh tay Duy ra nhìn cậu với ánh mắt của sự căm hận.
– Nếu chuyện đó có xảy ra thì anh đừng có mong tôi sẽ nói cho anh biết. Nếu nói ra thì anh chỉ biết sĩ nhục tôi mà tôi.
Vy cay đắng nói quay mặt đi. Đi được một đoạn thì Vy chợt ngã xuống đất ngất lịm đi.
…
Sau sự sụp đổ của ban công vì đang tu sửa, Di vẫn còn cảm giác run sợ ngồi một góc tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Minh Anh vì bận phải giải quyết công việc ở khu đào tạo sát thủ.
“Cạch.”
Cánh cửa chợt mở ra, một người con trai bước vào, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng đi tới gần người con gái ấy đặt xuống. Định đưa tay lên vuốt lấy má người con gái ấy nhưng chợt thụt những ngón tay lại như có một gì đó khiến cậu không thể. Cậu đứng dậy đi ra ngoài.
…
Tại bệnh viện:
Kiều Vy đang nằm trên giường bệnh, tay giêm ống truyền dịch.
– Do ăn uống thiếu chất trên người cô bé có vài vết thương nhẹ do bị đánh.
Bác sĩ nói.
– Cô ấy ăn uống không đủ sao?
Hoàng Duy hỏi.
– Phải, tốt nhất cậu nên để cho cô bé ở lại nghỉ ngơi thêm một tuần nữa.
– Như vậy cũng được. Tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí.
Bác sĩ đi ra ngoài. Cậu kéo ghế ngồi xuống, hai tay chóng lên thành giường nhìn Vy.
– Thật sự cô là người như thế nào?
Đột nhiên có những mảnh chóc của xi măng rơi xuống chỗ Di đang ngồi. Nhỏ chẳng có chút phản ứng gì cả.
– Di…
Tiếng la lớn của Minh Anh khiến Di quay lại, vẻ mặt nhỏ ngơ ra khi thấy Minh Anh cứ guồng chân chạy tới chỗ nhỏ với vẻ hớt hãi.
“Rầm.”
Từ phía trên nơi Di đang ngồi, một khối bê tông lớn rơi xuống. Minh Anh nhanh chóng ôm lấy Di vọt ra khỏi chỗ đó ngã vào bãi cỏ xanh.
– Di, em không sao chứ?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Di sợ.
Nhỏ ôm chặt lấy Minh Anh vì quá sợ hãi, nét mặt trắng bệch.
– Không sao nữa rồi.
Ở phía đằng xa, có một người cũng phải thót tim, đôi đồng tử giãn rộng, đôi chân muốn chạy tới đó ngay tức khắc nhưng có lẽ không cần nữa. Thật sự người con gái đó luôn khiến cậu không muốn buông cũng không thể quên, nó luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Những điều cậu muốn làm nhưng đều bị đứt quãng và cậu luôn nghĩ mình là người ngoài cuộc.
…
Bảy giờ tối, ở sông Hàn:
Một cô gái lặng lẽ bước đi xung quanh bờ sông, mái tóc hạt dẻ bay lòa xòa, ánh mắt xanh rêu nhìn mọi thứ, thả mình vào khoảng không tự do sau bao lâu ở trong một nơi như trại giam.
– Thật buồn, nếu như có Di đi cùng thì tốt quá.
Nhỏ thở dài.
Bất chợt có nhóm nữ ở đâu đến xông lại chỗ Vy.
“Chát.”
Một cô gái mái tóc ngắn tát mạnh vào mặt Vy không lí do.
– Mấy người là ai?
Vy gầm giọng.
– Thì ra đây là người đã lên giường cùng chồng mày sao, Hải Vân?
– Đúng vậy!
– Nếu như không thì đây là tiểu thư, con dâu của chủ tịch tập đoàn đá quý.
Vy nói giọng thản nhiên.
– Tại sao mày dám quyến rũ chồng tao hả, đồ dơ bẩn?
– Cô dám nói tôi là đồ dơ bẩn sao?
Kiều Vy nói giọng đều đều.
– Phải mày là loại như vậy.
Hải Vân vênh mặt lên nói.
Vy hướng mắt nhìn ra ngoài sông nói thầm:
– Hết anh rồi đến vợ anh đều xúc phạm đến nhân phẩm của tôi.
Vy đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hải Vân.
– Cô có biết nhục nhã không?
– Không.
Hải Vân gằn giọng thản nhiên trả lời.
Vy nhếch miệng cười nhạt, một điệu cười của sự khinh bỉ.
– Những kiểu người như cô thì đừng có mơ anh Hoàng Duy đụng tới, một cái nắm tay còn chưa có. Tôi nghĩ cô chuẩn bị xách đồ đạt đi ra khỏi đó vừa rồi.
– Vì sao?
Hải Vân quát lớn.
– Tôi đang có thai đó.
Vy nói đưa tay lên sờ bụng của mình.
– Tao không tin.
– Không tin thì tuỳ. Cô đúng là một loại người không biết xấu hổ để chồng mình đi với một người con gái mà cũng đem ra nói với bạn bè.
“Chát.”
Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Vy, nhỏ đưa tay ôm lấy gò má đỏ ứng của mình.
– Cô đúng là đồ mặt dày. Mau xông tới đánh nó cho tao.
Những người đi theo Hải Vân định xông lại thì Vy giơ khẩu súng ngắn ra đe dọa.
– Lại gần tôi sẽ bắn các người đó.
Họ nhìn thấy súng vội lùi lại không dám xông đến.
– Thử lại coi nếu như cô dám làm hại đến hai mẹ con tôi thì Hoàng Duy sẽ không bao giờ để yên cho đâu, cô hiểu chưa.
Đôi đồng tử của Vy giãn căng ra, vẻ mặt nhỏ hiện lên sự tức giận đáng sợ.
– Bỏ súng xuống.
Cảnh sát từ đâu đến bất ngờ, giơ súng chỉa thẳng vào Vy yêu cầu bỏ súng xuống.
– Mau bỏ súng xuống ngay.
Vy thả súng xuống bị cảnh sát đeo còng số 8 vào tay.
– Mau giải nó về đồn đi mấy chú cảnh sát, cô ta đe dọa giết chúng tôi đó.
– Vậy cô hãy mau theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai.
Hải Vân liếc mắt nhìn Vy cười đểu cùng cảnh sát đi về đồn.
…
Tại đồn cảnh sát:
– Cháu tên gì? Gia đình ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Một cảnh sát viên hỏi.
– Kiều Vy, 18 tuổi, mồ côi.
Vy trả lời cộc lốc.
– Vậy còn đi học chứ?
– Không.
– Tại sao cháu lại có súng trong tay, còn đem ra để đe dọa người khác.
– Xúc phạm.
– Cháu có biết sử dụng súng trái phép là phải phạt tù đó có biết không?
– Biết.
Những lời cảnh sát hỏi Vy đều trả lời trống không.
…
Cảnh sát không gặn hỏi được gì nữa đi ra ngoài.
– Cô bé đó không dễ để nói chuyện cùng.
– Chú cảnh sát tống nó vào tù đi.
Hải Vân ngân cao giọng.
– Trông cô bé cũng thật tội nghiệp khi thiếu sự yêu thương. Tạm thời cứ tạm giam đã.
Cảnh sát rời khỏi.
Hải Vân cười lấy điện thoại ra gọi.
– Tút… tút… alo… chồng hả. Chồng đến đón em về đi, em vừa mới tống con nhỏ dám quyến rũ chồng em vào trong tù ngồi rồi.
Phía bên đầu dây, cúp máy tức khắc không có một lời nói.
Vy đứng dậy cùng cảnh sát ra ngoài. Bước ra ngoài thì bắt gặp một nụ cười đểu.
– Vui quá ha, không biết cảm giác ngồi trong trại giam sẽ như thế nào đây.
Hải Vân nói đùa cười nhưng Vy chẳng để tâm coi những lời nói như ruồi muỗi bay qua vậy.
“Kít.”
Chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, Hoàng Duy bước xuống xe. Hải Vân vội chạy lại.
– Chồng. Cô ta dám đem súng ra dọa vợ đó, cô ta còn khoát loát đang có thai với chồng nữa.
Duy đẩy Vân ra đi lại chỗ Vy.
– Các người định đưa cô ấy đi đâu?
– Về trại giam.
– Tôi sẽ bảo lãnh cho cô ấy.
– Được rồi, cậu đi theo tôi.
Cảnh sát viên nói.
– Tại sao, chồng lại chuộc cô ta ra chứ.
Vân tức giận.
– Câm và biến ngay cho tôi.
Duy trừng mắt nhìn Vân.
– Chồng…
Vân cứng họng chỉ biết lặng người quay đi gửi gắm đến Vy với ánh mắt căm ghét:
– Chờ đó, tôi sẽ không buông tha đâu.
Duy đến phòng chờ để đưa tiền bảo lãnh Vy ra đợi nhỏ ở bên ngoài. Vy được thả tự do, nhỏ đi ra nhưng không nhìn mặt Duy đi lướt qua.
Cậu vội nắm lấy cổ tay nhỏ kéo phắt lại.
– Chuyện đó có thật không?
– Không hiểu?
– Chuyện cô mang thai.
– Không.
Vy hất mạnh tay Duy ra nhìn cậu với ánh mắt của sự căm hận.
– Nếu chuyện đó có xảy ra thì anh đừng có mong tôi sẽ nói cho anh biết. Nếu nói ra thì anh chỉ biết sĩ nhục tôi mà tôi.
Vy cay đắng nói quay mặt đi. Đi được một đoạn thì Vy chợt ngã xuống đất ngất lịm đi.
…
Sau sự sụp đổ của ban công vì đang tu sửa, Di vẫn còn cảm giác run sợ ngồi một góc tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Minh Anh vì bận phải giải quyết công việc ở khu đào tạo sát thủ.
“Cạch.”
Cánh cửa chợt mở ra, một người con trai bước vào, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng đi tới gần người con gái ấy đặt xuống. Định đưa tay lên vuốt lấy má người con gái ấy nhưng chợt thụt những ngón tay lại như có một gì đó khiến cậu không thể. Cậu đứng dậy đi ra ngoài.
…
Tại bệnh viện:
Kiều Vy đang nằm trên giường bệnh, tay giêm ống truyền dịch.
– Do ăn uống thiếu chất trên người cô bé có vài vết thương nhẹ do bị đánh.
Bác sĩ nói.
– Cô ấy ăn uống không đủ sao?
Hoàng Duy hỏi.
– Phải, tốt nhất cậu nên để cho cô bé ở lại nghỉ ngơi thêm một tuần nữa.
– Như vậy cũng được. Tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí.
Bác sĩ đi ra ngoài. Cậu kéo ghế ngồi xuống, hai tay chóng lên thành giường nhìn Vy.
– Thật sự cô là người như thế nào?
/71
|