Type: Quỳnh Bùi
Mười mấy năm trôi qua, Đại Hạp Cốc đã hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều nơi đang được mở mang khai phá. Tại đây, những chiếc máy đào đất khổng lồ đang làm việc không kể ngày đêm, chỗ thì xây cầu, chỗ thì làm đường, Đại Hạp Cốc theo đó đã bị chia ra thành rất nhiều đoạn. Chúng tôi chỉ biết thầm mong cái hang kia không bị ảnh hưởng gì. Nhưng đời người chính là như thế đấy, không phải lúc nào mọi việc cũng được như ý nguyện. Con đường lát đã đưa chúng tôi lên khỏi Đại Hạp Cốc năm xưa đã chẳng còn tăm tích, thay vào đó là rất nhiều đống đã chất chồng, mà Đại Hạp Cốc bay giờ cũng đã bị lấp mất phân nửa, chiếc máy đào đất bên cạnh thì vẫn đang không ngừng rít gào.
Tôn Kim Nguyên buồn bực nói: “Sao chúng ta lại xui xẻo như thế nhỉ? Không ngờ Đại Hạp Cốc lại được khai phá vào đúng lúc này. Cái hang kia giờ chắc đã bị chôn sâu dưới lòng đất mấy chục mét rồi, e là không dễ gì tìm được.”
Tôi nói: “Cậu biết tìm long mạch cơ mà, hãy trổ tài cho bọn tớ xem đi! Đầu rồng với đuôi rồng rốt cuộc đang ở chố nào vậy?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu đừng có mà châm chọc tớ nữa, muốn tìm long mạch cũng phải có một số điều kiện nhất định mới được. Dân gian có một câu ngạn ngữ thế này: ‘Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây’(*), ‘Phong thủy quay không nghỉ, năm sau đến nhà ta’, qua đó có thể thấy thứ phong thủy này cũng không phải là vĩnh viễn bất biến. Nó có thể liên tục thay đổi theo những sự biến hóa của trời, đất, người, quỷ, thần. Có lẽ trong một thời gian dài, vị trí và diện mạo của núi non sông suối đều không khác khi xưa lắm, nhưng các cậu cũng biết đấy, biến hóa chính là thứ duy nhất bất biến trên đời, mà một khi chúng có những biến động lớn, phong thủy nhất định cũng sẽ thay đổi theo.
(*) ‘Phong thủy quay không nghỉ, năm sau đến nhà ta’: Phong thủy ở đây là chỉ vận may, câu này có ý rằng bất kể vận may hay vận rủi đều không ở mãi bên ai, đời người không thể vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.
Trong phong thủy huyền học, mỗi một sự vật sự việc đều có tọa hướng lành dữ tương ứng. Chẳng hạn như ngôi nhà nào đó vào thời điểm nào đó rất vượng, nhưng một khi phong thủy biến đổi, vậy thì ngôi nhà đó rất có thể sẽ biến thành nơi xui xẻo, bởi vì vượng khí đã qua, lúc này, nếu không thay đổi phong thủy thì ắt sẽ bị ảnh hưởng lớn. Huyệt mộ cũng là như thế. Ban đầu khi mai táng thì có thể là một nơi phong thủy bảo địa, nhưng theo thời gian, nó rất có thể sẽ dần dần chuyển hóa thành đất dữ, từ đó mang lại vận rủi cho con cháu đời sau, đây cũng chính là nguyên nhân các triều đại ngày xưa không thể nào vĩnh viễn lâu bền. Còn bây giờ, dưới sự trợ giúp của các công cụ hiện đại, người ta đang phá núi lấp khe, đã hủy hoại bố cục ban đầu của núi Lương Vương, có thể nói là phong thủy ban đầu đã bị thay đổi, nếu vẫn dựa theo thuật phong thủy để phán đoán nơi nào là bảo địa ban đầu. Nói cách khác, tại nơi phong thủy bảo địa bây giờ có lẽ không có ngôi mộ nào cả, còn nơi tọa lạc của mộ Lương Vương rất có thể đã từ bảo địa biến thành hung địa rồi. Tớ giải thích như vậy các cậu đã hiểu chưa?”
Tôi đưa tay gãi đầu, nói: “Tuy mấy cái bảo địa, hung địa gì đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng đại khái biết được cậu muốn nói đến điều gì. Theo như ý cậu, bây giờ chúng ta không thể tìm được mộ Lương Vương nữa đúng không? Nếu thực sự là như thế thì đành quay về thôi vậy.”
“Tớ đâu có nói là không thể tìm được.” Tôn Kim Nguyên nói. “Chỉ là khó hơn so với dự liệu rất nhiều mà thôi. Tuy bây giờ không thể xác định vị trí cụ thể nhưng phương hướng đại khái thì chúng ta vẫn còn nhớ được. Nếu tớ không nhầm, hang động đó có lẽ là nằm dưới ngọn núi sắp bị san phẳng kia. Tiên Dao, cậu có chút ấn tượng nào không?”
“Tớ cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ qua đó hiển nhiên là không thích hợp, vì bên đó đang có nhiều công nhân quá, chúng ta mà có hành động gì thì sẽ bị phát hiện ngay.” Vương Tiên Dao nói.
Ngọn núi mà Tôn Kim Nguyên chỉ cách chỗ chúng tôi chừng một trăm mét, đỉnh núi đã bị xẻ mất một nửa, nhìn từ xa trong giống hệ như một chiếc ghế tựa kiểu cũ.
Tôn Kim Nguyên nói: “Chúng ta có thể đi vòng tới phía sau ngọn núi đó. Bọn họ vốn bắt đầu thi công từ phía bên này, chưa biết chừng chúng ta lại có thu hoạch bất ngờ ở bên đó cũng nên.”
Nhờ có sự che chắn của mấy tảng đá lớn, chúng tôi tránh khỏi tầm mắt của các công nhân đang thi công, lén lút đi xuống dưới đáy khe núi. Quả thực, nhân loại mỗi lần tiếp xúc với thiên nhiên đều gây ra những cuộc tàn sát dã man tột độ, làm cho thiên nhiên thương tích đầy mình, có điều đến cuối cùng, mũi tên chết choc kỳ thực lại vẫn hướng về phía bọn họ. Đại Hạp Cốc trước mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ đẹp như mộng như ảo của ngày xưa, cây cối bị chặt hết, dòng sông bị chặn ngang, ngay đến những thảm hoa thảm cỏ đẹp đẽ cũng đã bị chôn vui dưới lòng đất.
Trên đường không gặp trở ngại gì, chúng tôi thuận lợi tới được phía sau ngọn núi. Nơi này vẫn còn khá hoàn chỉnh, tuy dòng sông đã bị chặn lại khiến nước sông biến thành nước chết nhưng vẫn sạch sẽ, thuần khiết vô cùng.
Vương Tiên Dao dường như tìm lại được cảm giác của ngày xưa, sau nháy mắt đã như trẻ ra mười mấy tuổi, bò đến bên dòng sông định uống nước. Hai chúng tôi đang cười trêu cô nàng, chợt nghe cô nàng cất tiếng hô lớn: “Các cậu nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”
Tôi và Tôn Kim Nguyên nghe thấy thế thì đều có chút bất ngờ, lập tức rảo bước chạy lại, thấy chỗ cách mặt nước chừng nửa thước có một cái hang, miệng hang nhỏ hẹp, từ bên trong thò ra hai “cái gậy” to ngang cỡ hai quả pin tiểu. Hai “cây gậy” này đều được chia thành nhiều đốt ngắn nếu không nhìn kỹ thì rất có thể sẽ nghĩ đó là hai cành trúc về chỉnh thể chúng có màu xám đen, bên trên lác đác những đốm trắng to cỡ hạt đậu tương, hình trạng tựa như hai đường parabol vậy, còn không ngừng đung đưa. Nếu kích thước của hai “cây gậy” này thu nhỏ lại chừng một trăm lần, tôi chắc chắn sẽ nghĩ chúng là râu của một con xén tóc nào đó.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loài thực vật nào kỳ lạ như thế này, cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn đưa tay kéo thử. Hai “cây gậy” đó dường như có cảm giác, liền rụt vào phía trong, lập tức ngắn bớt đi mấy phần. Tôi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi, vội kêu toáng lên mấy tiếng rồi lăn người xuống đất, chờ lăn đến sau lưng Tôn Kim Nguyên rồi mới hỏi cậu ta xem đó là cái thứ quỷ quái gì.
Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ cũng không rõ nữa, nhưng đoán chừng không phải thực vật đâu mà là một loài động vật nào đó chúng ta chưa từng gặp. Nơi này có thể chính là hang của nó, chúng ta chỉ cần lôi được nó ra ngoài thì tự khắc sẽ biết chân tướng ngay thôi.”
Hai “cây gậy” kia chưa rụt hẳn vào trong, vẫn lưu lại một đoạn khá dài ở bên ngoài. Tôn Kim Nguyên lẳng lặng lấy dây thừng, buộc thành thòng lọng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lồng thòng lọng qua một “cây gậy”, lại thít chặt vào cái khấc trên “cây gậy” đó, sau đó gọi tôi và Vương Tiên Dao cùng tới kéo. Ban đầu, chúng tôi còn có thể kéo “cây gậy” ra ngoài được một chút, nhưng về sau, con vật trong kia có phản ứng, đột ngột kéo phăng chúng tôi về phía trước mấy bước. Chúng tôi phải cố hết sức mới có thể ghìm lại được, thế là hai bên liền rơi vào tình cảnh giằng co bất phân thắng bại.
Đột nhiên, con vật trong hang dùng sức hết một cái cực mạnh, ba chúng tôi liền giống như ba con diều bị ném bay lên không trung, sau khi vẽ ra ba đường cong hoàn hảo liền rơi thẳng xuống sông. Tôn Kim Nguyên vẫn buộc dây thừng trên cổ tay chưa kịp cởi ra, cứ thể bị kéo vào trong hang. Tôi thấy vậy thì vô cùng nôn nóng, vôi đưa tay tới định giữ cậu ta lại, nhưng chỉ kéo về được một chiếc giầy thể thao mà thôi.
Tôi lập tức bò lên bở lấy đèn pin ra, đi tới bên cửa hang soi vào bên trong. Đừng thấy cái cửa hang này nhỏ mà lầm, không gian trong hang cực kỳ rộng rãi. Tôi thò đầu vào trong nhìn ngó một hồi nhưng chẳng thấy Tôn Kim Nguyên đâu, cũng chẳng nghe thấy có âm thanh gì đặc biệt, đoán chừng cậu ta đã bị kéo đi xa mất rồi. Tôi ngoảnh đầu lại nói với Vương Tiên Dao: “Cái hàng này sâu lắm, tớ không thấy Tôn Kim Nguyên đâu, xem ra chúng ta phải vào trong đó một chuyến rồi.”
Vương Tiên Dao gật đầu, nói: “Vậy thì mau đi thôi, để chậm thì hỏng việc mất.” Nói rồi liền thò tay vào trong ba lô lấy ra con dao găm quân dụng của mình, lại rút dao ra khỏi vỏ cầm chắc trong tay. Tôi muốn dùng khẩu súng hoa cải đó nhưng lật tung ba lô lên mà vẫn chẳng tìm thấy, rồi mới chợt nhớ ra Tôn Kim Nguyên sợ chúng tôi không biết dùng súng nên đã cất nó trong ba lô của cậu ta. Hết cách, tôi đành lấy ra con dao găm quân dụng của mình, sau đó chui vào trong hang trước.
Cái hang này rất ẩm ướt, lầy lội, cứ như đáy của một dòng sông vừa mới bị rút cạn nước, trên nền hang phủ một lớp bùn khá dày. Trên lớp bùn có một vệt kéo rất dài và sâu, nhất định là do Tôn Kim Nguyên lưu lại khi bị con vật kia kéo lê đi, bây giờ chúng tôi chỉ cần bám theo đó mà tìm kiếm là được. Cái hang này vừa rộng vừa cao, chúng tôi dù đứng thẳng người vẫn có thể đi lại dễ dàng, chắc hẳn nó được đào từ triều đại phong kiến nào đó để vận chuyển đồ đạc, thậm chí còn có khả năng đây là đường hầm chuyên dành cho các công nhân xây mộ di chuyển. Nếu thực sự là như thế thì chúng tôi chỉ cần đi dọc theo nó là có thể tìm thấy mộ của Lương Vương, chẳng cần hao tổn bao nhiêu công sức. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi có chút hưng phấn.
Chúng tôi bước thấp bước cao di chuyển trên lớp bùn lầy, trong lòng đều có chút thấp thỏm, phần vì lo Tôn Kim Nguyên đã xảy ra bất trắc, phần vì sợ con quái vật vừa kéo cậu ta đi đột ngột xuất hiện rồi tấn công mình. Nghĩ tới con quái vật đó, tôi bất giác có chút sợ hãi, nhủ thầm liệu nó là loài động vật gì đây? Nhìn vẻ ngoài của hai “cây gậy” kia thì hình như là một con xén tóc, còn hai “cây gậy” là cặp râu của nó, nhưng một con xén tóc có cặp râu to ngang cỡ quả pin tiểu là khái niệm gì đây chứ? Tôi càng nghĩ lại càng kinh sợ.
Mười mấy năm trôi qua, Đại Hạp Cốc đã hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều nơi đang được mở mang khai phá. Tại đây, những chiếc máy đào đất khổng lồ đang làm việc không kể ngày đêm, chỗ thì xây cầu, chỗ thì làm đường, Đại Hạp Cốc theo đó đã bị chia ra thành rất nhiều đoạn. Chúng tôi chỉ biết thầm mong cái hang kia không bị ảnh hưởng gì. Nhưng đời người chính là như thế đấy, không phải lúc nào mọi việc cũng được như ý nguyện. Con đường lát đã đưa chúng tôi lên khỏi Đại Hạp Cốc năm xưa đã chẳng còn tăm tích, thay vào đó là rất nhiều đống đã chất chồng, mà Đại Hạp Cốc bay giờ cũng đã bị lấp mất phân nửa, chiếc máy đào đất bên cạnh thì vẫn đang không ngừng rít gào.
Tôn Kim Nguyên buồn bực nói: “Sao chúng ta lại xui xẻo như thế nhỉ? Không ngờ Đại Hạp Cốc lại được khai phá vào đúng lúc này. Cái hang kia giờ chắc đã bị chôn sâu dưới lòng đất mấy chục mét rồi, e là không dễ gì tìm được.”
Tôi nói: “Cậu biết tìm long mạch cơ mà, hãy trổ tài cho bọn tớ xem đi! Đầu rồng với đuôi rồng rốt cuộc đang ở chố nào vậy?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu đừng có mà châm chọc tớ nữa, muốn tìm long mạch cũng phải có một số điều kiện nhất định mới được. Dân gian có một câu ngạn ngữ thế này: ‘Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây’(*), ‘Phong thủy quay không nghỉ, năm sau đến nhà ta’, qua đó có thể thấy thứ phong thủy này cũng không phải là vĩnh viễn bất biến. Nó có thể liên tục thay đổi theo những sự biến hóa của trời, đất, người, quỷ, thần. Có lẽ trong một thời gian dài, vị trí và diện mạo của núi non sông suối đều không khác khi xưa lắm, nhưng các cậu cũng biết đấy, biến hóa chính là thứ duy nhất bất biến trên đời, mà một khi chúng có những biến động lớn, phong thủy nhất định cũng sẽ thay đổi theo.
(*) ‘Phong thủy quay không nghỉ, năm sau đến nhà ta’: Phong thủy ở đây là chỉ vận may, câu này có ý rằng bất kể vận may hay vận rủi đều không ở mãi bên ai, đời người không thể vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.
Trong phong thủy huyền học, mỗi một sự vật sự việc đều có tọa hướng lành dữ tương ứng. Chẳng hạn như ngôi nhà nào đó vào thời điểm nào đó rất vượng, nhưng một khi phong thủy biến đổi, vậy thì ngôi nhà đó rất có thể sẽ biến thành nơi xui xẻo, bởi vì vượng khí đã qua, lúc này, nếu không thay đổi phong thủy thì ắt sẽ bị ảnh hưởng lớn. Huyệt mộ cũng là như thế. Ban đầu khi mai táng thì có thể là một nơi phong thủy bảo địa, nhưng theo thời gian, nó rất có thể sẽ dần dần chuyển hóa thành đất dữ, từ đó mang lại vận rủi cho con cháu đời sau, đây cũng chính là nguyên nhân các triều đại ngày xưa không thể nào vĩnh viễn lâu bền. Còn bây giờ, dưới sự trợ giúp của các công cụ hiện đại, người ta đang phá núi lấp khe, đã hủy hoại bố cục ban đầu của núi Lương Vương, có thể nói là phong thủy ban đầu đã bị thay đổi, nếu vẫn dựa theo thuật phong thủy để phán đoán nơi nào là bảo địa ban đầu. Nói cách khác, tại nơi phong thủy bảo địa bây giờ có lẽ không có ngôi mộ nào cả, còn nơi tọa lạc của mộ Lương Vương rất có thể đã từ bảo địa biến thành hung địa rồi. Tớ giải thích như vậy các cậu đã hiểu chưa?”
Tôi đưa tay gãi đầu, nói: “Tuy mấy cái bảo địa, hung địa gì đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng đại khái biết được cậu muốn nói đến điều gì. Theo như ý cậu, bây giờ chúng ta không thể tìm được mộ Lương Vương nữa đúng không? Nếu thực sự là như thế thì đành quay về thôi vậy.”
“Tớ đâu có nói là không thể tìm được.” Tôn Kim Nguyên nói. “Chỉ là khó hơn so với dự liệu rất nhiều mà thôi. Tuy bây giờ không thể xác định vị trí cụ thể nhưng phương hướng đại khái thì chúng ta vẫn còn nhớ được. Nếu tớ không nhầm, hang động đó có lẽ là nằm dưới ngọn núi sắp bị san phẳng kia. Tiên Dao, cậu có chút ấn tượng nào không?”
“Tớ cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ qua đó hiển nhiên là không thích hợp, vì bên đó đang có nhiều công nhân quá, chúng ta mà có hành động gì thì sẽ bị phát hiện ngay.” Vương Tiên Dao nói.
Ngọn núi mà Tôn Kim Nguyên chỉ cách chỗ chúng tôi chừng một trăm mét, đỉnh núi đã bị xẻ mất một nửa, nhìn từ xa trong giống hệ như một chiếc ghế tựa kiểu cũ.
Tôn Kim Nguyên nói: “Chúng ta có thể đi vòng tới phía sau ngọn núi đó. Bọn họ vốn bắt đầu thi công từ phía bên này, chưa biết chừng chúng ta lại có thu hoạch bất ngờ ở bên đó cũng nên.”
Nhờ có sự che chắn của mấy tảng đá lớn, chúng tôi tránh khỏi tầm mắt của các công nhân đang thi công, lén lút đi xuống dưới đáy khe núi. Quả thực, nhân loại mỗi lần tiếp xúc với thiên nhiên đều gây ra những cuộc tàn sát dã man tột độ, làm cho thiên nhiên thương tích đầy mình, có điều đến cuối cùng, mũi tên chết choc kỳ thực lại vẫn hướng về phía bọn họ. Đại Hạp Cốc trước mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ đẹp như mộng như ảo của ngày xưa, cây cối bị chặt hết, dòng sông bị chặn ngang, ngay đến những thảm hoa thảm cỏ đẹp đẽ cũng đã bị chôn vui dưới lòng đất.
Trên đường không gặp trở ngại gì, chúng tôi thuận lợi tới được phía sau ngọn núi. Nơi này vẫn còn khá hoàn chỉnh, tuy dòng sông đã bị chặn lại khiến nước sông biến thành nước chết nhưng vẫn sạch sẽ, thuần khiết vô cùng.
Vương Tiên Dao dường như tìm lại được cảm giác của ngày xưa, sau nháy mắt đã như trẻ ra mười mấy tuổi, bò đến bên dòng sông định uống nước. Hai chúng tôi đang cười trêu cô nàng, chợt nghe cô nàng cất tiếng hô lớn: “Các cậu nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”
Tôi và Tôn Kim Nguyên nghe thấy thế thì đều có chút bất ngờ, lập tức rảo bước chạy lại, thấy chỗ cách mặt nước chừng nửa thước có một cái hang, miệng hang nhỏ hẹp, từ bên trong thò ra hai “cái gậy” to ngang cỡ hai quả pin tiểu. Hai “cây gậy” này đều được chia thành nhiều đốt ngắn nếu không nhìn kỹ thì rất có thể sẽ nghĩ đó là hai cành trúc về chỉnh thể chúng có màu xám đen, bên trên lác đác những đốm trắng to cỡ hạt đậu tương, hình trạng tựa như hai đường parabol vậy, còn không ngừng đung đưa. Nếu kích thước của hai “cây gậy” này thu nhỏ lại chừng một trăm lần, tôi chắc chắn sẽ nghĩ chúng là râu của một con xén tóc nào đó.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loài thực vật nào kỳ lạ như thế này, cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn đưa tay kéo thử. Hai “cây gậy” đó dường như có cảm giác, liền rụt vào phía trong, lập tức ngắn bớt đi mấy phần. Tôi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi, vội kêu toáng lên mấy tiếng rồi lăn người xuống đất, chờ lăn đến sau lưng Tôn Kim Nguyên rồi mới hỏi cậu ta xem đó là cái thứ quỷ quái gì.
Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ cũng không rõ nữa, nhưng đoán chừng không phải thực vật đâu mà là một loài động vật nào đó chúng ta chưa từng gặp. Nơi này có thể chính là hang của nó, chúng ta chỉ cần lôi được nó ra ngoài thì tự khắc sẽ biết chân tướng ngay thôi.”
Hai “cây gậy” kia chưa rụt hẳn vào trong, vẫn lưu lại một đoạn khá dài ở bên ngoài. Tôn Kim Nguyên lẳng lặng lấy dây thừng, buộc thành thòng lọng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lồng thòng lọng qua một “cây gậy”, lại thít chặt vào cái khấc trên “cây gậy” đó, sau đó gọi tôi và Vương Tiên Dao cùng tới kéo. Ban đầu, chúng tôi còn có thể kéo “cây gậy” ra ngoài được một chút, nhưng về sau, con vật trong kia có phản ứng, đột ngột kéo phăng chúng tôi về phía trước mấy bước. Chúng tôi phải cố hết sức mới có thể ghìm lại được, thế là hai bên liền rơi vào tình cảnh giằng co bất phân thắng bại.
Đột nhiên, con vật trong hang dùng sức hết một cái cực mạnh, ba chúng tôi liền giống như ba con diều bị ném bay lên không trung, sau khi vẽ ra ba đường cong hoàn hảo liền rơi thẳng xuống sông. Tôn Kim Nguyên vẫn buộc dây thừng trên cổ tay chưa kịp cởi ra, cứ thể bị kéo vào trong hang. Tôi thấy vậy thì vô cùng nôn nóng, vôi đưa tay tới định giữ cậu ta lại, nhưng chỉ kéo về được một chiếc giầy thể thao mà thôi.
Tôi lập tức bò lên bở lấy đèn pin ra, đi tới bên cửa hang soi vào bên trong. Đừng thấy cái cửa hang này nhỏ mà lầm, không gian trong hang cực kỳ rộng rãi. Tôi thò đầu vào trong nhìn ngó một hồi nhưng chẳng thấy Tôn Kim Nguyên đâu, cũng chẳng nghe thấy có âm thanh gì đặc biệt, đoán chừng cậu ta đã bị kéo đi xa mất rồi. Tôi ngoảnh đầu lại nói với Vương Tiên Dao: “Cái hàng này sâu lắm, tớ không thấy Tôn Kim Nguyên đâu, xem ra chúng ta phải vào trong đó một chuyến rồi.”
Vương Tiên Dao gật đầu, nói: “Vậy thì mau đi thôi, để chậm thì hỏng việc mất.” Nói rồi liền thò tay vào trong ba lô lấy ra con dao găm quân dụng của mình, lại rút dao ra khỏi vỏ cầm chắc trong tay. Tôi muốn dùng khẩu súng hoa cải đó nhưng lật tung ba lô lên mà vẫn chẳng tìm thấy, rồi mới chợt nhớ ra Tôn Kim Nguyên sợ chúng tôi không biết dùng súng nên đã cất nó trong ba lô của cậu ta. Hết cách, tôi đành lấy ra con dao găm quân dụng của mình, sau đó chui vào trong hang trước.
Cái hang này rất ẩm ướt, lầy lội, cứ như đáy của một dòng sông vừa mới bị rút cạn nước, trên nền hang phủ một lớp bùn khá dày. Trên lớp bùn có một vệt kéo rất dài và sâu, nhất định là do Tôn Kim Nguyên lưu lại khi bị con vật kia kéo lê đi, bây giờ chúng tôi chỉ cần bám theo đó mà tìm kiếm là được. Cái hang này vừa rộng vừa cao, chúng tôi dù đứng thẳng người vẫn có thể đi lại dễ dàng, chắc hẳn nó được đào từ triều đại phong kiến nào đó để vận chuyển đồ đạc, thậm chí còn có khả năng đây là đường hầm chuyên dành cho các công nhân xây mộ di chuyển. Nếu thực sự là như thế thì chúng tôi chỉ cần đi dọc theo nó là có thể tìm thấy mộ của Lương Vương, chẳng cần hao tổn bao nhiêu công sức. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi có chút hưng phấn.
Chúng tôi bước thấp bước cao di chuyển trên lớp bùn lầy, trong lòng đều có chút thấp thỏm, phần vì lo Tôn Kim Nguyên đã xảy ra bất trắc, phần vì sợ con quái vật vừa kéo cậu ta đi đột ngột xuất hiện rồi tấn công mình. Nghĩ tới con quái vật đó, tôi bất giác có chút sợ hãi, nhủ thầm liệu nó là loài động vật gì đây? Nhìn vẻ ngoài của hai “cây gậy” kia thì hình như là một con xén tóc, còn hai “cây gậy” là cặp râu của nó, nhưng một con xén tóc có cặp râu to ngang cỡ quả pin tiểu là khái niệm gì đây chứ? Tôi càng nghĩ lại càng kinh sợ.
/53
|