Type: Nghiêm Anh
Nhìn cánh cửa đá được điêu khắc tinh tế đó, tôi ngơ ngẩn dừng chân lại mất năm phút liền, sau đó mới giật mình tỉnh táo trở lại. Rồi tôi không do dự thêm nữa, đi thẳng vào bên trong cánh cửa đá đó. Bởi vì ánh sáng tỏa ra từ tráp pha lê được tôi buộc trên cánh tay trái hết sức mãnh liệt, nên khi tôi vừa bước qua cánh cửa đá thì đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi cảnh vật bên trong.
Đây là một gian phòng đá hình tròn, kích thước xấp xỉ một sân bóng rổ, phần nóc có hình chóp, nếu nhìn kĩ thì thấy có chút giống với loại lều tròn của người Mông Cổ trên thảo nguyên. Cũng giống như cánh cửa đá kia, mọi đồ đạc trong phòng đều được điêu khắc vô cùng tinh tế, ngay phía trước mặt tôi có một bệ đá rất rộng, bên trên đặt một cỗ quan tài làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên thành quan tài điêu khắc đủ các thứ chim quý thú lạ, còn có cả hoa văn hình mây lành, quy cách khá cao, nhất định là loại đãi ngộ dành cho người có cấp bậc chư hầu.
Tôi dời ánh mắt khỏi cỗ quan tài đá đó nhìn qua hướng khác, thấy bên phía tay phải tôi có một bức tượng được tạc theo kích thước người thật, rồi chợt phát hiện bức tượng đó không phải tượng đá mà là tượng gỗ, bên ngoài được sơn màu đỏ, nước sơn vẫn đẹp đẽ và hoàn hảo, cứ như vừa mới được sơn lên chưa lâu vậy, dưới ánh sáng rọi từ tráp pha lê thỉnh thoảng lại phản chiếu ra những tia màu đỏ rực rỡ.
Chủ nhân của bức tượng là một thiếu nữ mặc trang phục thời cổ đại, mặt mũi rất mực hiền từ, thoạt nhìn thì thấy tuổi tác chỉ chừng trên hai mươi một chút. Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía trước, như đang mỉm cười nhìn mọi thứ trong gian phòng đá này. Tôi cảm thấy nụ cười của nàng ta có chút quen thuộc, dường như đã từng được thấy ở đâu đó rồi, hơn nữa còn là thường xuyên nhìn thấy, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra. Nàng ta cầm một chiếc gậy như ý (1), thoạt nhìn hệt như một vị tiên nữ ở trên chín tầng trời, rất mực siêu phàm thoát tục, xinh đẹp động lòng người, mà đó mới chỉ là một bức tượng gỗ thôi, nếu là người thật, chắc không người đàn ông nào có thể không lay động trước nàng ta. Nhưng tôi cứ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy bức tượng này ở đâu đó rồi, có điều bây giờ lại không thể nhớ ra nổi.
(1) Gậy như ý là một món đồ tượng trưng cho sự tốt lành, may mắn, thường được làm bằng ngọc, trúc hoặc là xương, gồm hai phần, phần đầu có hình như cây nấm linh chi hoặc là đám mây, phần cán hơi cong.
Trong gian phòng đá này còn bày một số đồ đạc khác, chẳng hạn như bàn đá, ghế đá, bàn trang điểm đá, sự bố trí như thế làm gì giống với một lăng mộ, rõ ràng là khuê phòng của một nữ tử thời cổ đại, hơn nữa phong cách này thuộc về vùng Trung Nguyên, chẳng hề ăn nhập với các tòa cung điện kiểu Mông Cổ mà Nguyên Lương Vương cho xây dựng.
Tôi bất giác hoài nghi bức tượng gỗ này vốn là một con người thật, và nàng hiện giờ đang nằm trong chính chiếc quan tài đá cẩm thạch trắng kia. Chẳng rõ cô gái này có quan hệ thế nào với Nguyên Lương Vương, nhưng tôi nghĩ chắc không phải là vợ, bằng không nàng đã được trường sinh bất lão cùng Nguyên Lương Vương rồi chứ chẳng phải chết ở đây như thế này. Vậy nàng rốt cuộc là ai? Lẽ nào là một nữ tử triều Minh bị bắt tới đây? Đáng tiếc Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao không có ở đây, bằng không với kiến thức của bọn họ thì nhất định sẽ đoán ra cô gái này là người của thời đại nào.
Tôi đang mải nghĩ xem chủ nhân của ngôi mộ này rốt cuộc là ai thì vai phải chợt bị người ta vỗ khẽ một cái. Tôi sợ giật nảy mình. Vừa nãy, khi đi vào gian phòng đá này, tôi đã để ý rất kĩ, thấy ở đây không có bất cứ một người hay một vật sống nào cả, tại sao lúc này lại có người vỗ vai tôi được cơ chứ? Lẽ nào tôi vừa bị quỷ bá vai? Vậy há chẳng phải là nó muốn tìm tôi làm thế thân hay sao? Mà có khi nào con quỷ đó chính là người ở trong quan tài kia không?
Hồi nhỏ, tôi từng nghe bà nội nói, nếu lỡ bị quỷ bá vai thì ngàn vạn lần chớ có ngoảnh lại nhìn, bằng không con quỷ đó sẽ hóa thành một làn khói xanh rồi thừa cơ chui vào trong ngũ quan của bạn, để rồi từ đó xâm chiếm thân thể và linh hồn bạn. Tuy tôi không tin trên thế gian này có ma quỷ tồn tại, nhưng thời gian gần đây, những chuyện kỳ lạ xảy ra thực sự quá nhiều, thành ra tôi không thể không xem xét lại thế giới quan của mình. Tôn Kim Nguyên có một câu này rất đúng: Thế giới rộng lớn bao la, không chuyện kỳ lạ gì là không có, chưa chắc bạn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, cho nên phàm việc gì cũng vậy, thà tin là có chứ đừng nên cho là không, kẻo không đến lúc bạn thật sự gặp phải rồi, có hối hận thì cũng đã muộn.
Cho nên, có đánh chết tôi cũng không thể ngoảnh đầu lại được, nếu không thì chết chắc. Lúc này, trên lưng tôi, mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầm đìa, toàn thân bắt đầu run rẩy, cuối cùng không kìm được kêu toáng lên một tiếng, định co cẳng chạy về phía trước mong thoát khỏi sự đeo bám của con quỷ sau lưng. Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh hơn tôi một bước, bàn tay đặt trên vai tôi đột nhiên dùng sức kéo mạnh, cơ thể tôi liền xoay tròn nửa vòng, mặt đối mặt với đối phương.
Lúc này, cổ họng tôi như nghẹn lại, không thể nói dối một lời. Nhìn khuôn mặt ở ngay trước mắt, tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc, thế rồi cổ họng rốt cuộc đã thông suốt, tôi không kìm được cất tiếng mắng: “Khốn kiếp, cậu đúng là đồ khốn, muốn dọa chết tớ hay sao? Đến rồi mà không chịu kêu lên một tiếng, cậu không biết là cái trò quỷ bá vai đó tà môn lắm hay sao? Tôn Kim Nguyên, bây giờ tớ thật sự muốn cắn cậu một cái đấy!”
Tuy ngoài miệng mắng như vậy nhưng tôi đã kích động ôm chặt lấy gã khốn đó rồi. Đúng thế, người vừa đặt tay lên vai tôi không phải ma quỷ, mà là Tôn Kim Nguyên. Đứng phía sau cậu ta còn có anh gầy và Vương Tiên Dao, nhìn sắc mặt anh gầy thì chắc hẳn đã qua cơn nguy hiểm. Lúc này Vương Tiên Dao đã không kìm được bật khóc thút thít, ngay đến anh gầy cũng không kìm được bước tới ôm lấy tôi một cái thật chặt.
Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy nhớ nhung bè bạn của mình đến thế, trong lòng vừa kích động lại vừa căm phẫn, cảm giác đó khiến tôi muốn khóc to lên thành tiếng. Cuộc trùng phùng này khiến tôi tìm lại được hy vọng. Tôi biết mình bây giờ đã không phải một mình đối mặt với tất cả nữa, bạn bè của tôi đều đã trở lại bên tôi, có bọn họ ở đây, tôi sẽ không phải bất lực và tuyệt vọng như ban nãy nữa.
Sau khi buông anh gầy ra, Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào tôi, cất tiếng mắng lớn: “Cậu còn dám mắng tớ sao? Ba người bọn tớ đứng sau lưng gọi tên cậu suốt một lúc lâu, thế mà tên khốn cậu lại chẳng thèm trả lời, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ kia, bọn tớ còn tưởng cậu bị trúng tà rồi cơ đấy!”
Tôi nói sao có thể như vậy được, nếu ba người bọn họ đứng phía sau gọi tôi, khoảng cách lại gần như thế, không có lý nào mà tôi lại không nghe thấy. Rồi tôi lại chợt nghĩ hay là tai mình thật sự đã có vấn đề rồi, khi thì nghe nhầm, khi thì nghễnh ngãng, nếu thế tôi chẳng phải đã biến thành một kẻ tàn phế rồi hay sao? Thấy tôi ngây người ra đó suốt hồi lâu mà chẳng nói năng gì, Tôn Kim Nguyên vội hỏi tôi đang nghĩ gì mà lại bần thần cả người như vậy, tôi lộ vẻ lo lắng đáp: “Chắc tai tớ có vấn đề rồi, vì vừa nãy tớ thật sự chẳng nghe thấy gì cả.”
Tôn Kim Nguyên kinh ngạc nói: “Thế thì quả là lạ thật, lần trước khi bọn tớ gọi cậu, hình như cậu cũng không nghe thấy. Lẽ nào tai cậu có tật, gọi cậu từ phía sau thì cậu sẽ không nghe thấy? Sao trước đây tớ không phát hiện ra điều này nhỉ?” Tôn Kim Nguyên nói xong liền trầm tư suy nghĩ, trông bộ dạng thì hình như đang gặp phải một vấn đề gì đó vô cùng khó hiểu.
Tôi hỏi: “Cậu nói thế là có ý gì? Cái gì mà lần trước gọi tớ tớ cũng không nghe thấy chứ? “
Tôn Kim Nguyên liền đáp: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, hơn nữa tớ mà kể thì cậu nhất định sẽ sợ giật nảy mình cho mà xem.”
Tôi nói: “Cậu có gì thì cứ nói thẳng ra đi, đã tới lúc này rồi, đừng có dây dưa lằng nhằng thêm nữa.”
Tôn Kim Nguyên dường như không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn quay sang nhờ cậy Vương Tiên Dao: “Tiên Dao, tớ không giỏi ăn nói, chuyện này xin nhờ cậu vậy.”
Nhìn bộ dạng lúng túng của Vương Tiên Dao thì hình như không muốn kể chuyện này ra lắm, có điều sau khi suy nghĩ một lát, cô nàng rốt cuộc vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe.
Hóa ra lúc ở hang đá phía bên trên, sau khi tôi rơi xuống khe nứt kia không lâu thì mấy người Vương Tiên Dao cũng gặp phải tình cảnh giống hệt tôi, bị rơi vào trong một khe nứt khác hình thành khi hang đá sụp đổ. Có điều bọn họ rất may mắn, sau khi rơi xuống thì không bị thương, càng đừng nói gì tới việc bị hôn mê, bởi lẽ bọn họ vừa hay rơi vào giữa một hồ nước.
Sau đó bọn họ cũng giống như tôi, phát hiện phía bên cạnh có một dòng sông ngầm, mà hồ nước bọn họ vừa rơi xuống đó vốn là do dòng sông ngầm này tách dòng mà ra. Bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra nước dưới sông không phải là nước chết, nếu cứ đi theo dòng nước thì chắc hẳn sẽ tìm được đường ra. Thế là bọn họ liền nhanh chóng trèo lên bờ, bắt đầu đi về hướng hạ du của dòng sông.
Chưa đi được bao xa thì Tôn Kim Nguyên bị vướng chân vào một thứ gì đó, thế là ngã dập mặt xuống đất. Cậu ta vừa mắng chửi om sòm vừa lồm cồm bò dậy, lại đưa tay phủi bụi đất trên người, nhưng chợt phát hiện tay mình vô cùng nhớp nháp, cứ như bị dính phải mỡ vậy, hơn nữa cái thứ trên tay còn có mùi hôi thối kinh khủng. Cậu ta nhủ thầm lẽ nào bên bờ sông có cá chết và mình đã vô tình giẫm phải?
Nhặt chiếc đèn pin vừa mới đánh rơi lên, Tôn Kim Nguyên soi xuống đất, rồi không kìm được kinh hãi lùi về phía sau liền ba bước. Hóa ra thứ cậu ta vấp vào không phải cá chết mà là một cái xác người, bên trên đầy dòi bọ, khiến người ta nhìn vào mà nổi cả da gà.
Tôn Kim Nguyên xưa nay vẫn luôn to gan lớn mật, sau một thoáng kinh ngạc liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cậu ta cẩn thận đi vòng qua xác chết đó, cõng anh gầy vừa bị rơi xuống đất lên, sau đó liền cùng Vương Tiên Dao tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Tôn Kim Nguyên không ngờ được phía trước còn xuất hiện nhiều xác chết nữa, có một số nằm ngay giữa đường đi, nhưng đa phần là trôi nổi giữa dòn sông ngầm, cứ thế dập dềnh theo dòng nước, tựa như những cánh bèo vô định.
Tôn Kim Nguyên bắt đầu phân tích, cậu ta cho rằng dòng sông ngầm dưới lòng đất này và hang đá phía bên trên nhất định phải có chỗ thông với nhau, và đó có lẽ là mương thoát nước. Còn các thi thể này thì chắc hẳn là của các nô lệ đã chết. Bọn họ sau khi qua đời liền bị Nguyên Lương Vương sai người vứt vào mương thoát nước, rồi xuôi dòng trôi vào trong dòng sông ngầm này, chẳng ngờ phía dưới vừa hay có nơi nước chảy ngược, thế là các thi thể mới tụ vào một chỗ, mà khi nước sông dâng lên thì có một số thi thể bị đẩy lên bờ, thành ra cả trên bờ và dưới sông đều có xác chết.
Rồi Vương Tiên Dao lại chợt nhớ ra lúc này chỉ có ba người bọn họ ở đó, còn tôi thì đã mất tích, liền bảo Tôn Kim Nguyên đi tìm tôi. Tôn Kim Nguyên đặt anh gầy xuống, để đề phòng có điều gì bất trắc xảy ra nên đi tìm lấy một tảng đá lớn làm vũ khí, sau đó bắt đầu đi khắp xung quanh tìm kiếm tung tích của tôi.
Tôn Kim Nguyên đã tận mắt nhìn thấy tôi rơi xuống dưới khe nứt kia, sau khi suy nghĩ, cậu ta cho rằng vị trí mà tôi rơi xuống có lẽ cách chỗ mấy người bọn họ không quá xa, rất có thể là ở ngay phía trước, thế là bắt đầu đi dọc theo dòng sông về hướng hạ du để tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi to tên của tôi. Đi được một lúc, cậu ta đột nhiên phát hiện xác chết ở phía trước càng lúc càng nhiều thêm, bèn dừng lại, lấy từ trong ba lô leo núi ra một chiếc gậy huỳnh quanh, lắc mạnh mấy cái, sau đó ném về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, cậu ta thực không dám tin vào những điều mà mình nhìn thấy, vì ở chỗ cách cậu ta hơn hai mươi mét có vô số thi thể được chất thành đống, cứ như một ngọn núi vậy, số lượng thi thể nhiều không kể xiết, khiến cậu ta nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, lập tức quay trở lại nói những chuyện này cho Vương Tiên Dao nghe.
Về sau, mấy người bọn họ cũng gặp phải tình cảnh gần giống như tôi, vì đường đi đã bị núi thây chặn mất, nên đành phải trèo qua mà đi, kế đến tất nhiên cũng gặp phải loại quái thú có bộ dạng gần giống như cá sấu ấy, vì bọn chúng quá nhiều, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao căn bản không phải là đối thủ, họ đành quay về chỗ cũ. May mà đúng vào lúc này, anh gầy đã tỉnh lại, sau khi nghe Tôn Kim Nguyên kể về tình hình trước mắt thì cũng cảm thấy vô cùng nan giải, vì lũ quái thú kia thực sự quá đông, cho dù anh ta đang ở trong trạng thái tốt nhất thì cũng chỉ có thể giải quyết được một hay hai con là cùng, huống hồ lúc này anh ta đang bị thương.
Không còn cách nào khác, bọn họ đành tạm thời dừng chân lại đó nghỉ ngơi. Cuối cùng vẫn là Vương Tiên Dao tinh tế, nhìn ra lũ quái thú kia tuy có mắt nhưng không nhìn thấy gì, thế rồi cũng nghĩ ra kế sách điệu hổ ly sơn giống như tôi, kết cục sau đó thì không khác tôi là mấy, tuy có chút nguy hiểm nhưng rồi vẫn vượt qua được.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện ra thanh đao cổ mà tôi vốn cầm trong tay trước khi bị rơi xuống khe nứt, liền khẳng định tôi nhất định đã bị rơi xuống một chỗ nào đó ở gần đây. Vì bên cạnh núi thây sau lưng có rất nhiều quái thú, do đó bọn họ không dám hò hét gọi tên tôi, đành đi tiếp về phía trước tìm kiếm. Nhưng mới đi được chưa đầy năm mươi mét, bọn họ đã phát hiện trước mặt lại có một núi thây nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết, ở đó nhất định là có rất nhiều quái thú rồi.
Chính vào lúc này, bọn họ nhìn thấy trên núi thây trước mặt đột nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng. Vương Tiên Dao vô cùng kích động, nôn nóng nói: “Tớ nhận ra luồng ánh sáng đó, nó nhất định là do tráp pha lê phát ra, cho nên, tớ có thể khẳng định Bạch Vân Sơn đang ở chỗ đó, mà chưa biết chừng lúc này cậu ta đang ác chiến với lũ quái thú kia ấy chứ, chúng ta phải mau mau qua đó giúp cậu ta một tay mới được.”
Thế rồi ba người bọn họ không nói gì thêm, cho dù biết ở núi thây trước mặt có rất nhiều quái thú đang chờ đợi mình nhưng vẫn chẳng hề ngần ngại, ra sức xông tới. Nhưng rất lạ, khi bọn họ tới gần núi thây đó thì luồng ánh sáng màu trắng chiếu ra từ tráp pha lê bỗng mờ dần đi, cuối cùng tắt hẳn, còn bọn họ thì rơi vào vòng vây của lũ quái thú, may mà sau một hồi ác đấu, cuối cùng đã trốn thoát được.
Nhìn cánh cửa đá được điêu khắc tinh tế đó, tôi ngơ ngẩn dừng chân lại mất năm phút liền, sau đó mới giật mình tỉnh táo trở lại. Rồi tôi không do dự thêm nữa, đi thẳng vào bên trong cánh cửa đá đó. Bởi vì ánh sáng tỏa ra từ tráp pha lê được tôi buộc trên cánh tay trái hết sức mãnh liệt, nên khi tôi vừa bước qua cánh cửa đá thì đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi cảnh vật bên trong.
Đây là một gian phòng đá hình tròn, kích thước xấp xỉ một sân bóng rổ, phần nóc có hình chóp, nếu nhìn kĩ thì thấy có chút giống với loại lều tròn của người Mông Cổ trên thảo nguyên. Cũng giống như cánh cửa đá kia, mọi đồ đạc trong phòng đều được điêu khắc vô cùng tinh tế, ngay phía trước mặt tôi có một bệ đá rất rộng, bên trên đặt một cỗ quan tài làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên thành quan tài điêu khắc đủ các thứ chim quý thú lạ, còn có cả hoa văn hình mây lành, quy cách khá cao, nhất định là loại đãi ngộ dành cho người có cấp bậc chư hầu.
Tôi dời ánh mắt khỏi cỗ quan tài đá đó nhìn qua hướng khác, thấy bên phía tay phải tôi có một bức tượng được tạc theo kích thước người thật, rồi chợt phát hiện bức tượng đó không phải tượng đá mà là tượng gỗ, bên ngoài được sơn màu đỏ, nước sơn vẫn đẹp đẽ và hoàn hảo, cứ như vừa mới được sơn lên chưa lâu vậy, dưới ánh sáng rọi từ tráp pha lê thỉnh thoảng lại phản chiếu ra những tia màu đỏ rực rỡ.
Chủ nhân của bức tượng là một thiếu nữ mặc trang phục thời cổ đại, mặt mũi rất mực hiền từ, thoạt nhìn thì thấy tuổi tác chỉ chừng trên hai mươi một chút. Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía trước, như đang mỉm cười nhìn mọi thứ trong gian phòng đá này. Tôi cảm thấy nụ cười của nàng ta có chút quen thuộc, dường như đã từng được thấy ở đâu đó rồi, hơn nữa còn là thường xuyên nhìn thấy, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra. Nàng ta cầm một chiếc gậy như ý (1), thoạt nhìn hệt như một vị tiên nữ ở trên chín tầng trời, rất mực siêu phàm thoát tục, xinh đẹp động lòng người, mà đó mới chỉ là một bức tượng gỗ thôi, nếu là người thật, chắc không người đàn ông nào có thể không lay động trước nàng ta. Nhưng tôi cứ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy bức tượng này ở đâu đó rồi, có điều bây giờ lại không thể nhớ ra nổi.
(1) Gậy như ý là một món đồ tượng trưng cho sự tốt lành, may mắn, thường được làm bằng ngọc, trúc hoặc là xương, gồm hai phần, phần đầu có hình như cây nấm linh chi hoặc là đám mây, phần cán hơi cong.
Trong gian phòng đá này còn bày một số đồ đạc khác, chẳng hạn như bàn đá, ghế đá, bàn trang điểm đá, sự bố trí như thế làm gì giống với một lăng mộ, rõ ràng là khuê phòng của một nữ tử thời cổ đại, hơn nữa phong cách này thuộc về vùng Trung Nguyên, chẳng hề ăn nhập với các tòa cung điện kiểu Mông Cổ mà Nguyên Lương Vương cho xây dựng.
Tôi bất giác hoài nghi bức tượng gỗ này vốn là một con người thật, và nàng hiện giờ đang nằm trong chính chiếc quan tài đá cẩm thạch trắng kia. Chẳng rõ cô gái này có quan hệ thế nào với Nguyên Lương Vương, nhưng tôi nghĩ chắc không phải là vợ, bằng không nàng đã được trường sinh bất lão cùng Nguyên Lương Vương rồi chứ chẳng phải chết ở đây như thế này. Vậy nàng rốt cuộc là ai? Lẽ nào là một nữ tử triều Minh bị bắt tới đây? Đáng tiếc Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao không có ở đây, bằng không với kiến thức của bọn họ thì nhất định sẽ đoán ra cô gái này là người của thời đại nào.
Tôi đang mải nghĩ xem chủ nhân của ngôi mộ này rốt cuộc là ai thì vai phải chợt bị người ta vỗ khẽ một cái. Tôi sợ giật nảy mình. Vừa nãy, khi đi vào gian phòng đá này, tôi đã để ý rất kĩ, thấy ở đây không có bất cứ một người hay một vật sống nào cả, tại sao lúc này lại có người vỗ vai tôi được cơ chứ? Lẽ nào tôi vừa bị quỷ bá vai? Vậy há chẳng phải là nó muốn tìm tôi làm thế thân hay sao? Mà có khi nào con quỷ đó chính là người ở trong quan tài kia không?
Hồi nhỏ, tôi từng nghe bà nội nói, nếu lỡ bị quỷ bá vai thì ngàn vạn lần chớ có ngoảnh lại nhìn, bằng không con quỷ đó sẽ hóa thành một làn khói xanh rồi thừa cơ chui vào trong ngũ quan của bạn, để rồi từ đó xâm chiếm thân thể và linh hồn bạn. Tuy tôi không tin trên thế gian này có ma quỷ tồn tại, nhưng thời gian gần đây, những chuyện kỳ lạ xảy ra thực sự quá nhiều, thành ra tôi không thể không xem xét lại thế giới quan của mình. Tôn Kim Nguyên có một câu này rất đúng: Thế giới rộng lớn bao la, không chuyện kỳ lạ gì là không có, chưa chắc bạn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, cho nên phàm việc gì cũng vậy, thà tin là có chứ đừng nên cho là không, kẻo không đến lúc bạn thật sự gặp phải rồi, có hối hận thì cũng đã muộn.
Cho nên, có đánh chết tôi cũng không thể ngoảnh đầu lại được, nếu không thì chết chắc. Lúc này, trên lưng tôi, mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầm đìa, toàn thân bắt đầu run rẩy, cuối cùng không kìm được kêu toáng lên một tiếng, định co cẳng chạy về phía trước mong thoát khỏi sự đeo bám của con quỷ sau lưng. Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh hơn tôi một bước, bàn tay đặt trên vai tôi đột nhiên dùng sức kéo mạnh, cơ thể tôi liền xoay tròn nửa vòng, mặt đối mặt với đối phương.
Lúc này, cổ họng tôi như nghẹn lại, không thể nói dối một lời. Nhìn khuôn mặt ở ngay trước mắt, tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc, thế rồi cổ họng rốt cuộc đã thông suốt, tôi không kìm được cất tiếng mắng: “Khốn kiếp, cậu đúng là đồ khốn, muốn dọa chết tớ hay sao? Đến rồi mà không chịu kêu lên một tiếng, cậu không biết là cái trò quỷ bá vai đó tà môn lắm hay sao? Tôn Kim Nguyên, bây giờ tớ thật sự muốn cắn cậu một cái đấy!”
Tuy ngoài miệng mắng như vậy nhưng tôi đã kích động ôm chặt lấy gã khốn đó rồi. Đúng thế, người vừa đặt tay lên vai tôi không phải ma quỷ, mà là Tôn Kim Nguyên. Đứng phía sau cậu ta còn có anh gầy và Vương Tiên Dao, nhìn sắc mặt anh gầy thì chắc hẳn đã qua cơn nguy hiểm. Lúc này Vương Tiên Dao đã không kìm được bật khóc thút thít, ngay đến anh gầy cũng không kìm được bước tới ôm lấy tôi một cái thật chặt.
Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy nhớ nhung bè bạn của mình đến thế, trong lòng vừa kích động lại vừa căm phẫn, cảm giác đó khiến tôi muốn khóc to lên thành tiếng. Cuộc trùng phùng này khiến tôi tìm lại được hy vọng. Tôi biết mình bây giờ đã không phải một mình đối mặt với tất cả nữa, bạn bè của tôi đều đã trở lại bên tôi, có bọn họ ở đây, tôi sẽ không phải bất lực và tuyệt vọng như ban nãy nữa.
Sau khi buông anh gầy ra, Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào tôi, cất tiếng mắng lớn: “Cậu còn dám mắng tớ sao? Ba người bọn tớ đứng sau lưng gọi tên cậu suốt một lúc lâu, thế mà tên khốn cậu lại chẳng thèm trả lời, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ kia, bọn tớ còn tưởng cậu bị trúng tà rồi cơ đấy!”
Tôi nói sao có thể như vậy được, nếu ba người bọn họ đứng phía sau gọi tôi, khoảng cách lại gần như thế, không có lý nào mà tôi lại không nghe thấy. Rồi tôi lại chợt nghĩ hay là tai mình thật sự đã có vấn đề rồi, khi thì nghe nhầm, khi thì nghễnh ngãng, nếu thế tôi chẳng phải đã biến thành một kẻ tàn phế rồi hay sao? Thấy tôi ngây người ra đó suốt hồi lâu mà chẳng nói năng gì, Tôn Kim Nguyên vội hỏi tôi đang nghĩ gì mà lại bần thần cả người như vậy, tôi lộ vẻ lo lắng đáp: “Chắc tai tớ có vấn đề rồi, vì vừa nãy tớ thật sự chẳng nghe thấy gì cả.”
Tôn Kim Nguyên kinh ngạc nói: “Thế thì quả là lạ thật, lần trước khi bọn tớ gọi cậu, hình như cậu cũng không nghe thấy. Lẽ nào tai cậu có tật, gọi cậu từ phía sau thì cậu sẽ không nghe thấy? Sao trước đây tớ không phát hiện ra điều này nhỉ?” Tôn Kim Nguyên nói xong liền trầm tư suy nghĩ, trông bộ dạng thì hình như đang gặp phải một vấn đề gì đó vô cùng khó hiểu.
Tôi hỏi: “Cậu nói thế là có ý gì? Cái gì mà lần trước gọi tớ tớ cũng không nghe thấy chứ? “
Tôn Kim Nguyên liền đáp: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, hơn nữa tớ mà kể thì cậu nhất định sẽ sợ giật nảy mình cho mà xem.”
Tôi nói: “Cậu có gì thì cứ nói thẳng ra đi, đã tới lúc này rồi, đừng có dây dưa lằng nhằng thêm nữa.”
Tôn Kim Nguyên dường như không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn quay sang nhờ cậy Vương Tiên Dao: “Tiên Dao, tớ không giỏi ăn nói, chuyện này xin nhờ cậu vậy.”
Nhìn bộ dạng lúng túng của Vương Tiên Dao thì hình như không muốn kể chuyện này ra lắm, có điều sau khi suy nghĩ một lát, cô nàng rốt cuộc vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe.
Hóa ra lúc ở hang đá phía bên trên, sau khi tôi rơi xuống khe nứt kia không lâu thì mấy người Vương Tiên Dao cũng gặp phải tình cảnh giống hệt tôi, bị rơi vào trong một khe nứt khác hình thành khi hang đá sụp đổ. Có điều bọn họ rất may mắn, sau khi rơi xuống thì không bị thương, càng đừng nói gì tới việc bị hôn mê, bởi lẽ bọn họ vừa hay rơi vào giữa một hồ nước.
Sau đó bọn họ cũng giống như tôi, phát hiện phía bên cạnh có một dòng sông ngầm, mà hồ nước bọn họ vừa rơi xuống đó vốn là do dòng sông ngầm này tách dòng mà ra. Bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra nước dưới sông không phải là nước chết, nếu cứ đi theo dòng nước thì chắc hẳn sẽ tìm được đường ra. Thế là bọn họ liền nhanh chóng trèo lên bờ, bắt đầu đi về hướng hạ du của dòng sông.
Chưa đi được bao xa thì Tôn Kim Nguyên bị vướng chân vào một thứ gì đó, thế là ngã dập mặt xuống đất. Cậu ta vừa mắng chửi om sòm vừa lồm cồm bò dậy, lại đưa tay phủi bụi đất trên người, nhưng chợt phát hiện tay mình vô cùng nhớp nháp, cứ như bị dính phải mỡ vậy, hơn nữa cái thứ trên tay còn có mùi hôi thối kinh khủng. Cậu ta nhủ thầm lẽ nào bên bờ sông có cá chết và mình đã vô tình giẫm phải?
Nhặt chiếc đèn pin vừa mới đánh rơi lên, Tôn Kim Nguyên soi xuống đất, rồi không kìm được kinh hãi lùi về phía sau liền ba bước. Hóa ra thứ cậu ta vấp vào không phải cá chết mà là một cái xác người, bên trên đầy dòi bọ, khiến người ta nhìn vào mà nổi cả da gà.
Tôn Kim Nguyên xưa nay vẫn luôn to gan lớn mật, sau một thoáng kinh ngạc liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cậu ta cẩn thận đi vòng qua xác chết đó, cõng anh gầy vừa bị rơi xuống đất lên, sau đó liền cùng Vương Tiên Dao tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Tôn Kim Nguyên không ngờ được phía trước còn xuất hiện nhiều xác chết nữa, có một số nằm ngay giữa đường đi, nhưng đa phần là trôi nổi giữa dòn sông ngầm, cứ thế dập dềnh theo dòng nước, tựa như những cánh bèo vô định.
Tôn Kim Nguyên bắt đầu phân tích, cậu ta cho rằng dòng sông ngầm dưới lòng đất này và hang đá phía bên trên nhất định phải có chỗ thông với nhau, và đó có lẽ là mương thoát nước. Còn các thi thể này thì chắc hẳn là của các nô lệ đã chết. Bọn họ sau khi qua đời liền bị Nguyên Lương Vương sai người vứt vào mương thoát nước, rồi xuôi dòng trôi vào trong dòng sông ngầm này, chẳng ngờ phía dưới vừa hay có nơi nước chảy ngược, thế là các thi thể mới tụ vào một chỗ, mà khi nước sông dâng lên thì có một số thi thể bị đẩy lên bờ, thành ra cả trên bờ và dưới sông đều có xác chết.
Rồi Vương Tiên Dao lại chợt nhớ ra lúc này chỉ có ba người bọn họ ở đó, còn tôi thì đã mất tích, liền bảo Tôn Kim Nguyên đi tìm tôi. Tôn Kim Nguyên đặt anh gầy xuống, để đề phòng có điều gì bất trắc xảy ra nên đi tìm lấy một tảng đá lớn làm vũ khí, sau đó bắt đầu đi khắp xung quanh tìm kiếm tung tích của tôi.
Tôn Kim Nguyên đã tận mắt nhìn thấy tôi rơi xuống dưới khe nứt kia, sau khi suy nghĩ, cậu ta cho rằng vị trí mà tôi rơi xuống có lẽ cách chỗ mấy người bọn họ không quá xa, rất có thể là ở ngay phía trước, thế là bắt đầu đi dọc theo dòng sông về hướng hạ du để tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi to tên của tôi. Đi được một lúc, cậu ta đột nhiên phát hiện xác chết ở phía trước càng lúc càng nhiều thêm, bèn dừng lại, lấy từ trong ba lô leo núi ra một chiếc gậy huỳnh quanh, lắc mạnh mấy cái, sau đó ném về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, cậu ta thực không dám tin vào những điều mà mình nhìn thấy, vì ở chỗ cách cậu ta hơn hai mươi mét có vô số thi thể được chất thành đống, cứ như một ngọn núi vậy, số lượng thi thể nhiều không kể xiết, khiến cậu ta nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, lập tức quay trở lại nói những chuyện này cho Vương Tiên Dao nghe.
Về sau, mấy người bọn họ cũng gặp phải tình cảnh gần giống như tôi, vì đường đi đã bị núi thây chặn mất, nên đành phải trèo qua mà đi, kế đến tất nhiên cũng gặp phải loại quái thú có bộ dạng gần giống như cá sấu ấy, vì bọn chúng quá nhiều, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao căn bản không phải là đối thủ, họ đành quay về chỗ cũ. May mà đúng vào lúc này, anh gầy đã tỉnh lại, sau khi nghe Tôn Kim Nguyên kể về tình hình trước mắt thì cũng cảm thấy vô cùng nan giải, vì lũ quái thú kia thực sự quá đông, cho dù anh ta đang ở trong trạng thái tốt nhất thì cũng chỉ có thể giải quyết được một hay hai con là cùng, huống hồ lúc này anh ta đang bị thương.
Không còn cách nào khác, bọn họ đành tạm thời dừng chân lại đó nghỉ ngơi. Cuối cùng vẫn là Vương Tiên Dao tinh tế, nhìn ra lũ quái thú kia tuy có mắt nhưng không nhìn thấy gì, thế rồi cũng nghĩ ra kế sách điệu hổ ly sơn giống như tôi, kết cục sau đó thì không khác tôi là mấy, tuy có chút nguy hiểm nhưng rồi vẫn vượt qua được.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện ra thanh đao cổ mà tôi vốn cầm trong tay trước khi bị rơi xuống khe nứt, liền khẳng định tôi nhất định đã bị rơi xuống một chỗ nào đó ở gần đây. Vì bên cạnh núi thây sau lưng có rất nhiều quái thú, do đó bọn họ không dám hò hét gọi tên tôi, đành đi tiếp về phía trước tìm kiếm. Nhưng mới đi được chưa đầy năm mươi mét, bọn họ đã phát hiện trước mặt lại có một núi thây nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết, ở đó nhất định là có rất nhiều quái thú rồi.
Chính vào lúc này, bọn họ nhìn thấy trên núi thây trước mặt đột nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng. Vương Tiên Dao vô cùng kích động, nôn nóng nói: “Tớ nhận ra luồng ánh sáng đó, nó nhất định là do tráp pha lê phát ra, cho nên, tớ có thể khẳng định Bạch Vân Sơn đang ở chỗ đó, mà chưa biết chừng lúc này cậu ta đang ác chiến với lũ quái thú kia ấy chứ, chúng ta phải mau mau qua đó giúp cậu ta một tay mới được.”
Thế rồi ba người bọn họ không nói gì thêm, cho dù biết ở núi thây trước mặt có rất nhiều quái thú đang chờ đợi mình nhưng vẫn chẳng hề ngần ngại, ra sức xông tới. Nhưng rất lạ, khi bọn họ tới gần núi thây đó thì luồng ánh sáng màu trắng chiếu ra từ tráp pha lê bỗng mờ dần đi, cuối cùng tắt hẳn, còn bọn họ thì rơi vào vòng vây của lũ quái thú, may mà sau một hồi ác đấu, cuối cùng đã trốn thoát được.
/53
|