Thời nay, học sinh tiểu học có điện thoại di động là chuyện bình thường. Tuy rằng, nội quy nhà trường quy định học sinh không được mang di động đến trường, nhưng vẫn có một số học sinh gan to coi nội quy là không khí, chẳng hạn như đến trưa ăn cơm ở căn tin, cũng gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, hôm nay bữa trưa ở căn tin chẳng ngon chút nào.”
Lục Hi Duệ cũng có một chiếc điện thoại, lúc cậu bé đi nhà trẻ Lục Cảnh Diệu đã mua cho, anh nói: “Có việc gì thì gọi cho cha.”
Xét về mặt cơ bản, Lục Hi Duệ rất ít khi dùng di động, vì ở trường cậu bé chẳng hề gây chuyện hay gặp rắc rối nào cả, cũng sẽ không vì chuyện thức ăn không ngon mà gọi điện cho cha, Lục Cảnh Diệu lúc dẫn cậu bé tới trường khai giảng đã nói: “Con trai không được yếu đuối.”
Lần duy nhất cậu bé dùng tới di động cũng chỉ để gởi một tin nhắn cho Lục Cảnh Diệu. Thầy giáo ở trường giao bài tập, yêu cầu từng học sinh phải tạo một niềm kinh ngạc cho cha vào ngày lễ của cha, ví dụ như đấm lưng giúp cha… Lục Hi Duệ cảm thấy Lục Cảnh Diệu không thích điều này, nên sau đó cậu bé liền lấy di động ra, nhắn cho cha một tin, nội dung là: “Cha ơi, chúc cha ngày mới vui vẻ.”
Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn lại cho con trai: “ Hôm nay là lễ gì vậy?”
***
Có điều chiếc điện thoại di động trước nay thường xuyên được cậu cho "an vị" trong ngăn kéo, cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng. Cậu bé cầm di động gõ cửa phòng sách của Lục Cảnh Diệu, sau đó nghe được tiếng từ bên trong vọng ra: “ Vào đi.” Lục Hi Duệ đẩy cửa đi vào.
“Cha ơi.”
Lục Cảnh Diệu đang chăm chú nhìn vào máy tính xách tay, ngẩng đầu lên: “ Đã làm xong bài tập về nhà rồi?”
Lục Hi Duệ gật đầu.
Hôm nay Lục Cảnh Diệu nhận được tin nhắn của thầy giáo chủ nhiệm lớp Hi Duệ, nội dung là: “Xin chào các phụ huynh học sinh. Phụ huynh nhớ nhắc các em hoàn thành bài tập làm văn được giao và học thuộc khổ thơ chương thứ 10. Sau đó kí tên ở dưới cho các con, cảm ơn.”
Lục Cảnh Diệu muốn cho con trai của mình thêm một cơ hội: “Làm hết thật sao?”
Lục Hi Duệ mở to đôi mắt nhìn cha mình: “ Dạ, đã làm xong hết rồi ạ.”
“Chương thứ 10 cũng thuộc rồi?" Lục Cảnh Diệu lạnh lùng nhắc nhở, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm khắc: “Lục Hi Duệ, con học thói nói dối này từ khi nào?”
Lục Hi Duệ bị cha dọa cho ngây người, há miệng nói: “ Nhưng thực sự là con đã học thuộc ...”
Lục Cảnh Diệu hoàn toàn không có hứng thú nghe Lục Hi Duệ giải thích, vẫy tay ý bảo cậu bé mang sách giáo khoa tới đây, sau đó lật đến chương thứ 10: “ Bắt đầu đọc đi.”
Lục Hi Duệ: “ Con...”
Lục Cảnh Diệu: “ Không phải đã học thuộc rồi sao?”
“Cha có thể đừng nhìn con được không, con sẽ quên hết mất.” Vẻ mặt Lục Hi Duệ có chút đáng thương, Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ một tiếng, sau đó đưa lại sách giáo khoa cho Lục Hi Duệ: “Mười phút sao con vào đọc lại.”
Lục Hi Duệ có một gia sư riêng, tin nhắn này vốn phải gửi đến đến di động của thầy ấy, sao tự dưng lại gởi vào máy của cha?
Lục Hi Duệ rời khỏi phòng đọc sách của Lục Cảnh Diệu, miễn cưỡng học bài, cậu bé có trí nhớ rất tốt, chỉ học vài lần đã có thể nhớ kĩ, có điều nhớ nhanh mà quên cũng nhanh.
***
Lục Hi Duệ đọc làu làu xong chương thứ 10 cho Lục Cảnh Diệu nghe, anh nghe con đọc thuộc xong mới thu lại vẻ mặt nghiêm khắc ban nãy, sau đó cầm bút bắt đầu kí tên.
“Ở trên là chữ kí của thầy giáo.” Lục Hi Duệ ở bên cạnh lí nhí lên tiếng, chỉ tay vào ô trống ở dưới bài văn: “ Cha kí tên ở đây mới đúng.”
“Thật là lắm rắc rối.” Lục Cảnh Diệu ngước mắt nhìn con trai. Đúng là tai họa mà, bây giờ kí nhầm ô, lại còn viết cả ba chữ Lục Cảnh Diệu rồng bay phượng múa ở đó nữa.
Lục Hi Duệ có chút không hài lòng khi cha đưa trả lại quyển vở không được hoàn mĩ như ban đầu, sau đó đóng vở lại nói: “Cha, cha cho con số điện thoại của chị Dư Kiều đu. Con muốn dùng di động của chính mình gọi điện cho chị ấy.”
Lục Cảnh Diệu vờ như không nghe thấy lời nói của Lục Hi Duệ, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.
Lục Hi Duệ tưởng cha không nghe thấy mình nói, cậu bé nói lại một lần nữa, lần này Lục Cảnh Diệu từ từ ngẩng đầu lên hỏi: “Di động của con đâu.”
Lục Hi Duệ nói: “ Ở trong túi ạ.”
Lục Cảnh Diệu vẫy tay với Lục Hi Duệ.
Lục Hi Duệ chần chừ một lúc sau đó mới đưa điện thoại của mình cho Lục Cảnh Diệu, cậu bé nghĩ rằng có lẽ cha sẽ kiểm tra xem mình có chơi game linh tinh hay không, kết quả Lục Cảnh Diệu cầm điện thoại của cậu bé ném vào ngăn kéo: "Thầy chủ nhiệm của con nói, học sinh tiểu học không được dùng di động, bây giờ cha thay con quản lí nó.”
Ngay lập tức, cả thế giới của Lục Hi Duệ phủ đầy màu đen: “Con không mang tới trường học mà.”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu làm việc: “ Ở trường hay ở nhà đều như nhau, thầy giáo không nói với con sao?”
Lục Hi Duệ vốn rất ít khi làm trái lời cha, cho dù cậu bé có phản đối với quyết định của cha cũng chỉ là bộc lộ bản tính bướng bỉnh con trẻ. Giống như lúc này, cậu bé không lên tiếng phản đối ý kiến của Lục Cảnh Diệu, nhưng dù có đuổi thế nào cậu bé cũng không rời đi. Cứ đứng đó, cúi gằm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không lên tiếng nói chuyện, đóng chặt miệng lại, giống như một con sư tử nhỏ đang rít gào, đỏ mặt vì tức giận. Lục Hi Duệ muốn kiềm chế lại tiếng gào rít của mình lại, không cho nó phát tiết ra ngoài.
Lục Cảnh Diệu cũng không để ý tới con trai, chỉ tiếp tục xem sổ sách, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Rốt cuộc khi xem xong sổ sách, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, đành xuống nước nhượng bộ: “Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút, sau này nếu con muốn dùng di động có thể đến tìm cha.”
Tính tình của Lục Hi Duệ giống hệt mẹ cậu bé, luôn khiến người khác phải lùi một bước mới chịu bỏ qua.
Lục Cảnh Diệu cho con trai thời gian suy nghĩ, sau đó lật xem lại giấy tờ trên bàn, rồi từ từ mở miệng: “Hi Duệ, cha chỉ muốn tốt cho con, di động có tia phóng xạ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của con.”
Lục Hi Duệ rốt cục đã chịu lên tiếng: "Vâng.” Cuối cùng cậu bé cũng đành chịu thua, nhưng vẫn cố nói thêm: “Cha vừa nói, nếu con muốn dùng điện thoại có thể hỏi xin cha?”
Lục Cảnh Diệu gật đầu.
Một gia đình hoàn thiện, vợ chồng khi giáo dục đứa nhỏ mỗi người đều đảm nhận một vai diễn trắng đen khác nhau. Lục Cảnh Diệu cảm thấy bản thân như đang đóng cả hai vai này, đôi khi anh cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lục Hi Duê đưa tay về phía Lục Cảnh Hiệu: “Bây giờ con muốn dùng.”
Lục Cảnh Diệu nói: “ Được.” Sau đó đưa di động của mình cho con: “Con gọi đi, dãy số chị Dư Kiều của con cha đã lưu lại, số đầu tiên.”
Lục Hi Duệ thật không thích cách làm này của Lục Cảnh Diệu: “Con không thể dùng di động của mình sao?”
“Không được.” Lục Cảnh Diệu từ chối thẳng thừng, vô cùng kiên quyết.
Lục Hi Duệ trở lại phòng mình, cậu bé còn mỗi cách dùng điện thoại của Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn cho chị Dư Kiều. Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra câu mở đầu: “Chị Dư Kiều, em là Duệ Duệ.”
***
Lúc tin nhắn của Lục Hi Duệ được gửi đến, Tần Dư Kiều và mợ Đỗ Ngọc Trân đang bàn bạc thực đơn cho tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của cậu Bạch Diệu. Nên cô không để ý đến di động vừa báo có tin nhắn mới, đến khi cô đọc được tin nhắn thì di động đã bị Lục Cảnh Diệu tịch thu.
Tần Dư Kiều nằm trong bồn tắm cỡ lớn trả lời tin nhắn của Lục Hi Duệ, tuy nhiên sau khi soạn xong cô lại phân vân xem có nên gửi hay không, cô không biết giờ này cậu bé đã ngủ chưa.
Lục Cảnh Diệu hôm nay khó ngủ, anh thấy thời gian vẫn còn sớm nên nằm trên giường đọc tạp chí, bỗng điện thoại reo lên, là Diêu Tiểu Ái gọi tới, Lục Cảnh Diệu nhìn màn hình điện thoại cho đến khi tối đen lại, Diêu Tiểu Ái không gọi lại nữa.
Lục Cảnh Diệu thích Diêu Tiểu Ái ở chỗ, cô ta là một người hiểu chuyện, biết cao biết thấp, cho nên ở bên cạnh cô ta anh không cảm thấy mệt mỏi.
Cũng bởi lẽ là người quá hiểu lòng người cho nên ở với nhau lâu, cũng có chút nhàm chán.
Lục Cảnh Diệu vốn tính toán có thể kết hôn với Diêu Tiểu Ái nhưng hiện nay đã thấy có phần nhàm chán cho nên chuyện này không thể đưa ra kết luận được.
Di động vang lên một tiếng, Lục Cảnh Diệu nhìn xuống điện thoại, có một tin nhắn mới. Ban đầu anh vốn lưu số điện thoại của Tần Dư Kiều với tên Dư Kiều, nhưng khi Lục Hi Duệ cầm di động, cậu bé lập tức sửa thành Chị Dư Kiều.
“Duệ Duệ à, ngại quá, chị không biết có tin nhắn, em tìm chị có việc gì sao?”
Lục Cảnh Diệu nhìn ba chữ “ Chị Dư Kiều “ khuôn mặt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lúc lâu, sau đó tự mình bấm tin gởi lại: “Không có chuyện gì, ngủ không được.”
Tần Dư Kiều nhìn ba chữ ‘ngủ không được‘ không biết nên nhắn lại như nào.
Cô gởi lại tin nhắn: “Em không ngủ được?”
Sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Diệu dần dần trở nên hòa hoãn hơn, gởi lại: “Phải.”
Trong ấn tượng của Tần Dư Kiều, Duệ Duệ là một đứa trẻ ăn nói rất phóng khoáng, không hề nghĩ rằng lúc gởi tin nhắn cho cô lại ngắn gọn đến thế nào. Ngẫm lại, cũng là bình thường, cậu bé mới chỉ có bảy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết được bao nhiêu chữ chứ, cho dù có được dạy chữ từ sớm đi chăng nữa.
Cho nên, tin nhắn tiếp theo, Tần Dư Kiều cố gắng nhắn những chữ dễ nhận biết nhất: “ Sao em lại không ngủ được?”
Lúc lâu sau, “Lục Hi Duệ“ trả lời tin nhắn của cô: “Trong lòng có phiền muộn.”
Tần Dư Kiều đọc xong dòng tin nhắn này, cô lắc đầu cười cười, quả nhiên đứa nhỏ này có nét đáng yêu vô cùng cao siêu, suy nghĩ một lúc, cô nhắn lại: “Em đọc sách chưa, có sách nâng cao không?”
Lục Cảnh Diều lần này trả lời tin nhắn rất nhanh: “ Có.”
Tần Dư Kiều cười: “ Mai em phải đi học, nhớ là đừng đọc sách muộn quá. Nếu không nghe lời cẩn thận cha sẽ đánh mông đấy.”
Nằm ở trên giường, Lục Cảnh Diệu ‘ phì ‘ một tiếng, anh trả lời: “ Cha sẽ không đánh em.”
Gởi xong, anh lại nhắn thêm một tin nữa: “Cha tốt với em lắm, cha vừa đi làm vừa nuôi em, rất vất vả.”
Trong đầu Tần Dư Kiều bỗng hiện lên hình ảnh cậu bé Hi Duệ ngoan ngoãn và rất lễ phép, không thể tưởng tượng được đứa nhỏ này lại hiểu biết nhiều đến thế, cô nhịn không được trêu chọc cậu bé một lúc: “Nhưng chị cảm thấy cha em rất dữ, cha em thực sự chưa đánh em lần nào sao?”
Sau đó thì sao, chẳng có sau đó gì cả.
Sau khi cô gởi tin nhắn này đi, Hi Duệ không trả lời cô, Tần Dư Kiều nghĩ rằng có lẽ mình đã chọc giận cậu bé, hình như cô đã hơi thiếu suy nghĩ khi gởi tin nhắn này. Trong nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, thôi đành vậy, sau này có thời gian sẽ giải thích với Hi Duệ.
***
Lúc ăn sáng, Lục Hi Duệ còn đang phân vân không biết chị Dư Kiều có trả lời tin nhắn của mình hay không, ngẩng đầu nhìn người đang đọc báo sáng sớm: “Cha, chị Dư Kiều có trả lời tin nhắn của con không?”
Lục Cảnh Diệu đã xóa hết những tin nhắn ngày hôm qua đi, chuyển mắt từ tờ báo tới người cậu bé: “Không có.”
“Vâng ạ.” Lục Hi Duệ có chút thất vọng, cúi đầu tiếp tục uống sữa. Qua một lúc lâu sau, cậu bé lại cẩn thận nhìn cha hỏi: “Có phải di động của chị Dư Kiều bị hết tiền không cha?”
Lục Cảnh Diệu nhìn cậu con trai, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nói:“Cũng có thể.”
Có đôi khi Lục Cảnh Diệu không thể không thừa nhận quan hệ huyết thống rất kì diệu, Hi Duệ vẫn còn nhỏ như vậy, còn chưa biết được thích một người là như nào. Nếu nói về vẻ hấp dẫn của Tần Dư Kiều đối với trẻ con, anh cảm thấy cô cũng bình thường thôi. Tần Dư Kiều không chỉ xinh đẹp, mà khí chất của cô toát lên là vô cùng có sức sát thương, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt trái xoan nay đã đắp thêm thịt, da trắng nõn, hai gò má luôn đỏ ửng. Nhưng cô nói với anh rằng, hai má cô ửng hồng là vì nhìn rõ tơ máu dưới lớp da.
***
Tiết thứ ba của Lục Hi Duệ là tiết thể dục, cậu bé vốn tưởng rằng sẽ có thể chơi đá bóng cùng với lớp bên cạnh nhưng vì hôm nay trường có một cuộc thi radio thể thao cho nên đành rời thời gian tập luyện lại để tập trung cho cuộc thi radio. Lục Hi Duệ cảm thấy vô cùng mất hứng, không hề tình nguyện hoạt động chân tay chút nào cả. Thừa lúc thầy giáo không chú ý, cậu bé đã nói chuyện với bạn học, bắt đầu nói về tập mới của Kế Hoạch Không Gian, rốt cuộc người Sắt* lợi hại hay là Shere* lợi hại.
(*) Người Sắt:Người Sắt (tên tiếng Anh: Iron Man) là một phim khoa học viễn tưởng thể loại siêu anh hùng của Mỹ được sản xuất năm 2008 dựa trên các nhân vật Marvel Comics cùng tên. Bộ phim đang được phát triển từ năm 1990 tại Universal Studios, 20th Century Fox và New Line Cinema.
Bộ phim được sự đánh giá rất tích cực, đặc biệt ca ngợi hiệu suất của Downey[1]. Người sắt phần 1 với kinh phí làm phim 140 triệu đô la đạt doanh thu 586 triệu đô la và được coi là phim “bom tấn” của hè 2008.
(*) Shere: Shere Khan là một con hổ hư cấu sống ở rừng già Ấn Độ trong tác phẩm Sách Rừng xanh của tác giả Rudyard Kipling, con hổ này được đặt theo tên của một vị quân vương Afghanistan là Sher Khan mà nhà văn Kipling ghi nhận được trong những chuyến đi của ông đến Afghanistan.
Từ Shere trong tiếng Urdu/Tiếng Hin-di có nghĩa là "con hổ", bắt nguồn từ chữ sher (tiếng Hindi: शेर) là từ để chỉ về hổ hoặc sư tử[1] và "Khan" được dịch là "chúa tể", "vị vua" hay "thủ lĩnh quân sự" (đây là một trong một số ngôn ngữ chịu ảnh hưởng của người Mông Cổ), từ Khan dịch ra tiếng Hán Việt có nghĩa là Hãn hay Khả Hãn. Shere Khan có thể tạm dịch là "Vua Cọp"
Shere Khan là đối thủ chính, kẻ thù mạnh nhất, nguy hiểm nhất đối với cậu bé Mowgli - nhân vật chính của truyện, nó cũng là kẻ thù thường trực của bầy sói nơi mà cậu bé sinh sống cũng như ngôi làng của loài người (quê của Mowgli), nó là sinh vật mạnh nhất trong rừng già Ấn Độ. Shere Khan nên được phát âm là "Skere Khan" trong cách ghi chép Rudyard Kipling, tuy nhiên trong bộ phim chuyển thể tên của con hổ này luôn được phát âm là Shere Khan.
Thầy giáo thể dục là một thầy giáo trẻ vừa mới tốt nghiệp, đặc biệt rất thích nô đùa, lại được biết Lục Hi Duệ là cháu của Lục Hòa Thước, liền mở miệng gọi to tên Lục Hi Duệ: “Lục Hi Duệ, nếu trò còn nói thêm một câu nữa, thầy sẽ phạt trò phải bê nước mời các bạn cùng khối.”
Trẻ nhỏ dễ dàng tin những lời nói đùa là sự thực, sau khi nghe lời tuyên bố của thầy thể dục đã liền reo hò không ngớt.
Dù sao cũng chỉ là trò đùa, thầy giáo vỗ tay để mọi người tập trung chủ ý tiếp tục luyện tập, không nghĩ rằng sau khi dừng cuộc nói chuyện riêng thì Lục Hi Duệ giống như mũi tên bắn ra khỏi cung, chạy nhanh vài bước rồi quay đầu lại nói: “Em sẽ đi mua đồ uống ngay.” Sau đó cậu bé chạy tới siêu thị gần trường, tốc độ cực kì nhanh.
Thầy giáo thể dục ngỡ ngàng không thôi.
Lục Hi Duệ đi tới siêu thị ở gần trường học, ông chủ đang ngồi xem clip trên máy tính, nhìn thấy Lục Hi Duệ không khởi sửng sốt, bây giờ đang là thời gian lên lớp mà.
"Bác có bán thẻ điện thoại không?”
“Có bán.”
Lục Hi Duệ lấy từ trong túi ra tờ giấy ở trên có ghi dãy số điện thoại di động, hôm qua cậu bé đã lén lút nhớ lại: “Nạp vào số này cho cháu.”
Ông chủ: “ Nạp bao nhiêu tiền?”
Lục Hi Duệ suy nghĩ một lúc: “ 1000 tệ trước đi ạ.”
Ông chủ hơi giật mình, dù sao ông cũng biết cậu bé này là con nhà ai, cũng không có ý định hỏi tiếp, chỉ không ngờ cậu bé này ra tay hào phóng đến thế.
Sau đó, Lục Hi Duệ đặt một câu hỏi: “ Có gì đưa cho cháu không?”
“ Không có.”
Lục Hi Duệ nói: “ Mẹ của Dương Vĩ nói rằng nếu mua thẻ 100 đồng sẽ được tặng 1 két coca, cháu mua thẻ 1000 không phải bác phải tặng cho cháu 10 két coca sao?”
“Không giống nhau đâu, đó là lúc vào dịp khuyến mại lớn thôi.”
“Có gì không giống nhau chứ. Chẳng lẽ ở đây thì mua tốn phí nhiều hơn sao?.”Lục Hi Duệ không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này: “ Bác đưa cháu trước một két coca đi, sau đó cho người đưa tới sân thể dục trong trường cho cháu.”
"Không được, lần đấy là hoạt động khuyến mãi của công ty."
"Có gì không được, chẳng lẽ ở đây nạp tiền không được gì sao?" Lục Hi Duệ khó chịu, không muốn kì kèo nữa, "Thôi bác tặng cháu một két coca cũng được, với lại tìm người giao đến sân thể dục của trường cháu."
“ ...” Ông chủ không nói nên lời, lòng thầm cảm khái, đúng là người càng giàu càng khôn ngoan, ngay cả trẻ con cũng vậy.
Ông chủ bán hàng đành thỏa hiệp, sau đó Lục Hi Duệ kí tên vào một cuốn sổ nhỏ, rồi cùng người giao coca rời đi.
Ông chủ siêu thị đợi Lục Hi Duệ đi liền nhấc điện thoại, bấm một dãy số, đầu tiên là thư kí của Lục Cảnh Diệu nghe máy, sau đó chuyển tới cho anh.
“Lục tiên sinh, tôi là ông chủ siêu thị Ngô Đạt. Chuyện là như này, hôm nay quý công tử muốn tôi nạp 1000 tệ vào dãy số 136., không biết ý ngài thế nào.”
Lục Cảnh Diệu đang có cuộc họp thì điện thoại gọi tới, anh đưa lưng về một đám người mặc áo vest giày da bóng lộn, nói: “ Nạp đi.”
Lục Hi Duệ cũng có một chiếc điện thoại, lúc cậu bé đi nhà trẻ Lục Cảnh Diệu đã mua cho, anh nói: “Có việc gì thì gọi cho cha.”
Xét về mặt cơ bản, Lục Hi Duệ rất ít khi dùng di động, vì ở trường cậu bé chẳng hề gây chuyện hay gặp rắc rối nào cả, cũng sẽ không vì chuyện thức ăn không ngon mà gọi điện cho cha, Lục Cảnh Diệu lúc dẫn cậu bé tới trường khai giảng đã nói: “Con trai không được yếu đuối.”
Lần duy nhất cậu bé dùng tới di động cũng chỉ để gởi một tin nhắn cho Lục Cảnh Diệu. Thầy giáo ở trường giao bài tập, yêu cầu từng học sinh phải tạo một niềm kinh ngạc cho cha vào ngày lễ của cha, ví dụ như đấm lưng giúp cha… Lục Hi Duệ cảm thấy Lục Cảnh Diệu không thích điều này, nên sau đó cậu bé liền lấy di động ra, nhắn cho cha một tin, nội dung là: “Cha ơi, chúc cha ngày mới vui vẻ.”
Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn lại cho con trai: “ Hôm nay là lễ gì vậy?”
***
Có điều chiếc điện thoại di động trước nay thường xuyên được cậu cho "an vị" trong ngăn kéo, cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng. Cậu bé cầm di động gõ cửa phòng sách của Lục Cảnh Diệu, sau đó nghe được tiếng từ bên trong vọng ra: “ Vào đi.” Lục Hi Duệ đẩy cửa đi vào.
“Cha ơi.”
Lục Cảnh Diệu đang chăm chú nhìn vào máy tính xách tay, ngẩng đầu lên: “ Đã làm xong bài tập về nhà rồi?”
Lục Hi Duệ gật đầu.
Hôm nay Lục Cảnh Diệu nhận được tin nhắn của thầy giáo chủ nhiệm lớp Hi Duệ, nội dung là: “Xin chào các phụ huynh học sinh. Phụ huynh nhớ nhắc các em hoàn thành bài tập làm văn được giao và học thuộc khổ thơ chương thứ 10. Sau đó kí tên ở dưới cho các con, cảm ơn.”
Lục Cảnh Diệu muốn cho con trai của mình thêm một cơ hội: “Làm hết thật sao?”
Lục Hi Duệ mở to đôi mắt nhìn cha mình: “ Dạ, đã làm xong hết rồi ạ.”
“Chương thứ 10 cũng thuộc rồi?" Lục Cảnh Diệu lạnh lùng nhắc nhở, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm khắc: “Lục Hi Duệ, con học thói nói dối này từ khi nào?”
Lục Hi Duệ bị cha dọa cho ngây người, há miệng nói: “ Nhưng thực sự là con đã học thuộc ...”
Lục Cảnh Diệu hoàn toàn không có hứng thú nghe Lục Hi Duệ giải thích, vẫy tay ý bảo cậu bé mang sách giáo khoa tới đây, sau đó lật đến chương thứ 10: “ Bắt đầu đọc đi.”
Lục Hi Duệ: “ Con...”
Lục Cảnh Diệu: “ Không phải đã học thuộc rồi sao?”
“Cha có thể đừng nhìn con được không, con sẽ quên hết mất.” Vẻ mặt Lục Hi Duệ có chút đáng thương, Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ một tiếng, sau đó đưa lại sách giáo khoa cho Lục Hi Duệ: “Mười phút sao con vào đọc lại.”
Lục Hi Duệ có một gia sư riêng, tin nhắn này vốn phải gửi đến đến di động của thầy ấy, sao tự dưng lại gởi vào máy của cha?
Lục Hi Duệ rời khỏi phòng đọc sách của Lục Cảnh Diệu, miễn cưỡng học bài, cậu bé có trí nhớ rất tốt, chỉ học vài lần đã có thể nhớ kĩ, có điều nhớ nhanh mà quên cũng nhanh.
***
Lục Hi Duệ đọc làu làu xong chương thứ 10 cho Lục Cảnh Diệu nghe, anh nghe con đọc thuộc xong mới thu lại vẻ mặt nghiêm khắc ban nãy, sau đó cầm bút bắt đầu kí tên.
“Ở trên là chữ kí của thầy giáo.” Lục Hi Duệ ở bên cạnh lí nhí lên tiếng, chỉ tay vào ô trống ở dưới bài văn: “ Cha kí tên ở đây mới đúng.”
“Thật là lắm rắc rối.” Lục Cảnh Diệu ngước mắt nhìn con trai. Đúng là tai họa mà, bây giờ kí nhầm ô, lại còn viết cả ba chữ Lục Cảnh Diệu rồng bay phượng múa ở đó nữa.
Lục Hi Duệ có chút không hài lòng khi cha đưa trả lại quyển vở không được hoàn mĩ như ban đầu, sau đó đóng vở lại nói: “Cha, cha cho con số điện thoại của chị Dư Kiều đu. Con muốn dùng di động của chính mình gọi điện cho chị ấy.”
Lục Cảnh Diệu vờ như không nghe thấy lời nói của Lục Hi Duệ, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.
Lục Hi Duệ tưởng cha không nghe thấy mình nói, cậu bé nói lại một lần nữa, lần này Lục Cảnh Diệu từ từ ngẩng đầu lên hỏi: “Di động của con đâu.”
Lục Hi Duệ nói: “ Ở trong túi ạ.”
Lục Cảnh Diệu vẫy tay với Lục Hi Duệ.
Lục Hi Duệ chần chừ một lúc sau đó mới đưa điện thoại của mình cho Lục Cảnh Diệu, cậu bé nghĩ rằng có lẽ cha sẽ kiểm tra xem mình có chơi game linh tinh hay không, kết quả Lục Cảnh Diệu cầm điện thoại của cậu bé ném vào ngăn kéo: "Thầy chủ nhiệm của con nói, học sinh tiểu học không được dùng di động, bây giờ cha thay con quản lí nó.”
Ngay lập tức, cả thế giới của Lục Hi Duệ phủ đầy màu đen: “Con không mang tới trường học mà.”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu làm việc: “ Ở trường hay ở nhà đều như nhau, thầy giáo không nói với con sao?”
Lục Hi Duệ vốn rất ít khi làm trái lời cha, cho dù cậu bé có phản đối với quyết định của cha cũng chỉ là bộc lộ bản tính bướng bỉnh con trẻ. Giống như lúc này, cậu bé không lên tiếng phản đối ý kiến của Lục Cảnh Diệu, nhưng dù có đuổi thế nào cậu bé cũng không rời đi. Cứ đứng đó, cúi gằm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không lên tiếng nói chuyện, đóng chặt miệng lại, giống như một con sư tử nhỏ đang rít gào, đỏ mặt vì tức giận. Lục Hi Duệ muốn kiềm chế lại tiếng gào rít của mình lại, không cho nó phát tiết ra ngoài.
Lục Cảnh Diệu cũng không để ý tới con trai, chỉ tiếp tục xem sổ sách, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Rốt cuộc khi xem xong sổ sách, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, đành xuống nước nhượng bộ: “Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút, sau này nếu con muốn dùng di động có thể đến tìm cha.”
Tính tình của Lục Hi Duệ giống hệt mẹ cậu bé, luôn khiến người khác phải lùi một bước mới chịu bỏ qua.
Lục Cảnh Diệu cho con trai thời gian suy nghĩ, sau đó lật xem lại giấy tờ trên bàn, rồi từ từ mở miệng: “Hi Duệ, cha chỉ muốn tốt cho con, di động có tia phóng xạ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của con.”
Lục Hi Duệ rốt cục đã chịu lên tiếng: "Vâng.” Cuối cùng cậu bé cũng đành chịu thua, nhưng vẫn cố nói thêm: “Cha vừa nói, nếu con muốn dùng điện thoại có thể hỏi xin cha?”
Lục Cảnh Diệu gật đầu.
Một gia đình hoàn thiện, vợ chồng khi giáo dục đứa nhỏ mỗi người đều đảm nhận một vai diễn trắng đen khác nhau. Lục Cảnh Diệu cảm thấy bản thân như đang đóng cả hai vai này, đôi khi anh cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lục Hi Duê đưa tay về phía Lục Cảnh Hiệu: “Bây giờ con muốn dùng.”
Lục Cảnh Diệu nói: “ Được.” Sau đó đưa di động của mình cho con: “Con gọi đi, dãy số chị Dư Kiều của con cha đã lưu lại, số đầu tiên.”
Lục Hi Duệ thật không thích cách làm này của Lục Cảnh Diệu: “Con không thể dùng di động của mình sao?”
“Không được.” Lục Cảnh Diệu từ chối thẳng thừng, vô cùng kiên quyết.
Lục Hi Duệ trở lại phòng mình, cậu bé còn mỗi cách dùng điện thoại của Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn cho chị Dư Kiều. Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra câu mở đầu: “Chị Dư Kiều, em là Duệ Duệ.”
***
Lúc tin nhắn của Lục Hi Duệ được gửi đến, Tần Dư Kiều và mợ Đỗ Ngọc Trân đang bàn bạc thực đơn cho tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của cậu Bạch Diệu. Nên cô không để ý đến di động vừa báo có tin nhắn mới, đến khi cô đọc được tin nhắn thì di động đã bị Lục Cảnh Diệu tịch thu.
Tần Dư Kiều nằm trong bồn tắm cỡ lớn trả lời tin nhắn của Lục Hi Duệ, tuy nhiên sau khi soạn xong cô lại phân vân xem có nên gửi hay không, cô không biết giờ này cậu bé đã ngủ chưa.
Lục Cảnh Diệu hôm nay khó ngủ, anh thấy thời gian vẫn còn sớm nên nằm trên giường đọc tạp chí, bỗng điện thoại reo lên, là Diêu Tiểu Ái gọi tới, Lục Cảnh Diệu nhìn màn hình điện thoại cho đến khi tối đen lại, Diêu Tiểu Ái không gọi lại nữa.
Lục Cảnh Diệu thích Diêu Tiểu Ái ở chỗ, cô ta là một người hiểu chuyện, biết cao biết thấp, cho nên ở bên cạnh cô ta anh không cảm thấy mệt mỏi.
Cũng bởi lẽ là người quá hiểu lòng người cho nên ở với nhau lâu, cũng có chút nhàm chán.
Lục Cảnh Diệu vốn tính toán có thể kết hôn với Diêu Tiểu Ái nhưng hiện nay đã thấy có phần nhàm chán cho nên chuyện này không thể đưa ra kết luận được.
Di động vang lên một tiếng, Lục Cảnh Diệu nhìn xuống điện thoại, có một tin nhắn mới. Ban đầu anh vốn lưu số điện thoại của Tần Dư Kiều với tên Dư Kiều, nhưng khi Lục Hi Duệ cầm di động, cậu bé lập tức sửa thành Chị Dư Kiều.
“Duệ Duệ à, ngại quá, chị không biết có tin nhắn, em tìm chị có việc gì sao?”
Lục Cảnh Diệu nhìn ba chữ “ Chị Dư Kiều “ khuôn mặt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lúc lâu, sau đó tự mình bấm tin gởi lại: “Không có chuyện gì, ngủ không được.”
Tần Dư Kiều nhìn ba chữ ‘ngủ không được‘ không biết nên nhắn lại như nào.
Cô gởi lại tin nhắn: “Em không ngủ được?”
Sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Diệu dần dần trở nên hòa hoãn hơn, gởi lại: “Phải.”
Trong ấn tượng của Tần Dư Kiều, Duệ Duệ là một đứa trẻ ăn nói rất phóng khoáng, không hề nghĩ rằng lúc gởi tin nhắn cho cô lại ngắn gọn đến thế nào. Ngẫm lại, cũng là bình thường, cậu bé mới chỉ có bảy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết được bao nhiêu chữ chứ, cho dù có được dạy chữ từ sớm đi chăng nữa.
Cho nên, tin nhắn tiếp theo, Tần Dư Kiều cố gắng nhắn những chữ dễ nhận biết nhất: “ Sao em lại không ngủ được?”
Lúc lâu sau, “Lục Hi Duệ“ trả lời tin nhắn của cô: “Trong lòng có phiền muộn.”
Tần Dư Kiều đọc xong dòng tin nhắn này, cô lắc đầu cười cười, quả nhiên đứa nhỏ này có nét đáng yêu vô cùng cao siêu, suy nghĩ một lúc, cô nhắn lại: “Em đọc sách chưa, có sách nâng cao không?”
Lục Cảnh Diều lần này trả lời tin nhắn rất nhanh: “ Có.”
Tần Dư Kiều cười: “ Mai em phải đi học, nhớ là đừng đọc sách muộn quá. Nếu không nghe lời cẩn thận cha sẽ đánh mông đấy.”
Nằm ở trên giường, Lục Cảnh Diệu ‘ phì ‘ một tiếng, anh trả lời: “ Cha sẽ không đánh em.”
Gởi xong, anh lại nhắn thêm một tin nữa: “Cha tốt với em lắm, cha vừa đi làm vừa nuôi em, rất vất vả.”
Trong đầu Tần Dư Kiều bỗng hiện lên hình ảnh cậu bé Hi Duệ ngoan ngoãn và rất lễ phép, không thể tưởng tượng được đứa nhỏ này lại hiểu biết nhiều đến thế, cô nhịn không được trêu chọc cậu bé một lúc: “Nhưng chị cảm thấy cha em rất dữ, cha em thực sự chưa đánh em lần nào sao?”
Sau đó thì sao, chẳng có sau đó gì cả.
Sau khi cô gởi tin nhắn này đi, Hi Duệ không trả lời cô, Tần Dư Kiều nghĩ rằng có lẽ mình đã chọc giận cậu bé, hình như cô đã hơi thiếu suy nghĩ khi gởi tin nhắn này. Trong nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, thôi đành vậy, sau này có thời gian sẽ giải thích với Hi Duệ.
***
Lúc ăn sáng, Lục Hi Duệ còn đang phân vân không biết chị Dư Kiều có trả lời tin nhắn của mình hay không, ngẩng đầu nhìn người đang đọc báo sáng sớm: “Cha, chị Dư Kiều có trả lời tin nhắn của con không?”
Lục Cảnh Diệu đã xóa hết những tin nhắn ngày hôm qua đi, chuyển mắt từ tờ báo tới người cậu bé: “Không có.”
“Vâng ạ.” Lục Hi Duệ có chút thất vọng, cúi đầu tiếp tục uống sữa. Qua một lúc lâu sau, cậu bé lại cẩn thận nhìn cha hỏi: “Có phải di động của chị Dư Kiều bị hết tiền không cha?”
Lục Cảnh Diệu nhìn cậu con trai, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nói:“Cũng có thể.”
Có đôi khi Lục Cảnh Diệu không thể không thừa nhận quan hệ huyết thống rất kì diệu, Hi Duệ vẫn còn nhỏ như vậy, còn chưa biết được thích một người là như nào. Nếu nói về vẻ hấp dẫn của Tần Dư Kiều đối với trẻ con, anh cảm thấy cô cũng bình thường thôi. Tần Dư Kiều không chỉ xinh đẹp, mà khí chất của cô toát lên là vô cùng có sức sát thương, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt trái xoan nay đã đắp thêm thịt, da trắng nõn, hai gò má luôn đỏ ửng. Nhưng cô nói với anh rằng, hai má cô ửng hồng là vì nhìn rõ tơ máu dưới lớp da.
***
Tiết thứ ba của Lục Hi Duệ là tiết thể dục, cậu bé vốn tưởng rằng sẽ có thể chơi đá bóng cùng với lớp bên cạnh nhưng vì hôm nay trường có một cuộc thi radio thể thao cho nên đành rời thời gian tập luyện lại để tập trung cho cuộc thi radio. Lục Hi Duệ cảm thấy vô cùng mất hứng, không hề tình nguyện hoạt động chân tay chút nào cả. Thừa lúc thầy giáo không chú ý, cậu bé đã nói chuyện với bạn học, bắt đầu nói về tập mới của Kế Hoạch Không Gian, rốt cuộc người Sắt* lợi hại hay là Shere* lợi hại.
(*) Người Sắt:Người Sắt (tên tiếng Anh: Iron Man) là một phim khoa học viễn tưởng thể loại siêu anh hùng của Mỹ được sản xuất năm 2008 dựa trên các nhân vật Marvel Comics cùng tên. Bộ phim đang được phát triển từ năm 1990 tại Universal Studios, 20th Century Fox và New Line Cinema.
Bộ phim được sự đánh giá rất tích cực, đặc biệt ca ngợi hiệu suất của Downey[1]. Người sắt phần 1 với kinh phí làm phim 140 triệu đô la đạt doanh thu 586 triệu đô la và được coi là phim “bom tấn” của hè 2008.
(*) Shere: Shere Khan là một con hổ hư cấu sống ở rừng già Ấn Độ trong tác phẩm Sách Rừng xanh của tác giả Rudyard Kipling, con hổ này được đặt theo tên của một vị quân vương Afghanistan là Sher Khan mà nhà văn Kipling ghi nhận được trong những chuyến đi của ông đến Afghanistan.
Từ Shere trong tiếng Urdu/Tiếng Hin-di có nghĩa là "con hổ", bắt nguồn từ chữ sher (tiếng Hindi: शेर) là từ để chỉ về hổ hoặc sư tử[1] và "Khan" được dịch là "chúa tể", "vị vua" hay "thủ lĩnh quân sự" (đây là một trong một số ngôn ngữ chịu ảnh hưởng của người Mông Cổ), từ Khan dịch ra tiếng Hán Việt có nghĩa là Hãn hay Khả Hãn. Shere Khan có thể tạm dịch là "Vua Cọp"
Shere Khan là đối thủ chính, kẻ thù mạnh nhất, nguy hiểm nhất đối với cậu bé Mowgli - nhân vật chính của truyện, nó cũng là kẻ thù thường trực của bầy sói nơi mà cậu bé sinh sống cũng như ngôi làng của loài người (quê của Mowgli), nó là sinh vật mạnh nhất trong rừng già Ấn Độ. Shere Khan nên được phát âm là "Skere Khan" trong cách ghi chép Rudyard Kipling, tuy nhiên trong bộ phim chuyển thể tên của con hổ này luôn được phát âm là Shere Khan.
Thầy giáo thể dục là một thầy giáo trẻ vừa mới tốt nghiệp, đặc biệt rất thích nô đùa, lại được biết Lục Hi Duệ là cháu của Lục Hòa Thước, liền mở miệng gọi to tên Lục Hi Duệ: “Lục Hi Duệ, nếu trò còn nói thêm một câu nữa, thầy sẽ phạt trò phải bê nước mời các bạn cùng khối.”
Trẻ nhỏ dễ dàng tin những lời nói đùa là sự thực, sau khi nghe lời tuyên bố của thầy thể dục đã liền reo hò không ngớt.
Dù sao cũng chỉ là trò đùa, thầy giáo vỗ tay để mọi người tập trung chủ ý tiếp tục luyện tập, không nghĩ rằng sau khi dừng cuộc nói chuyện riêng thì Lục Hi Duệ giống như mũi tên bắn ra khỏi cung, chạy nhanh vài bước rồi quay đầu lại nói: “Em sẽ đi mua đồ uống ngay.” Sau đó cậu bé chạy tới siêu thị gần trường, tốc độ cực kì nhanh.
Thầy giáo thể dục ngỡ ngàng không thôi.
Lục Hi Duệ đi tới siêu thị ở gần trường học, ông chủ đang ngồi xem clip trên máy tính, nhìn thấy Lục Hi Duệ không khởi sửng sốt, bây giờ đang là thời gian lên lớp mà.
"Bác có bán thẻ điện thoại không?”
“Có bán.”
Lục Hi Duệ lấy từ trong túi ra tờ giấy ở trên có ghi dãy số điện thoại di động, hôm qua cậu bé đã lén lút nhớ lại: “Nạp vào số này cho cháu.”
Ông chủ: “ Nạp bao nhiêu tiền?”
Lục Hi Duệ suy nghĩ một lúc: “ 1000 tệ trước đi ạ.”
Ông chủ hơi giật mình, dù sao ông cũng biết cậu bé này là con nhà ai, cũng không có ý định hỏi tiếp, chỉ không ngờ cậu bé này ra tay hào phóng đến thế.
Sau đó, Lục Hi Duệ đặt một câu hỏi: “ Có gì đưa cho cháu không?”
“ Không có.”
Lục Hi Duệ nói: “ Mẹ của Dương Vĩ nói rằng nếu mua thẻ 100 đồng sẽ được tặng 1 két coca, cháu mua thẻ 1000 không phải bác phải tặng cho cháu 10 két coca sao?”
“Không giống nhau đâu, đó là lúc vào dịp khuyến mại lớn thôi.”
“Có gì không giống nhau chứ. Chẳng lẽ ở đây thì mua tốn phí nhiều hơn sao?.”Lục Hi Duệ không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này: “ Bác đưa cháu trước một két coca đi, sau đó cho người đưa tới sân thể dục trong trường cho cháu.”
"Không được, lần đấy là hoạt động khuyến mãi của công ty."
"Có gì không được, chẳng lẽ ở đây nạp tiền không được gì sao?" Lục Hi Duệ khó chịu, không muốn kì kèo nữa, "Thôi bác tặng cháu một két coca cũng được, với lại tìm người giao đến sân thể dục của trường cháu."
“ ...” Ông chủ không nói nên lời, lòng thầm cảm khái, đúng là người càng giàu càng khôn ngoan, ngay cả trẻ con cũng vậy.
Ông chủ bán hàng đành thỏa hiệp, sau đó Lục Hi Duệ kí tên vào một cuốn sổ nhỏ, rồi cùng người giao coca rời đi.
Ông chủ siêu thị đợi Lục Hi Duệ đi liền nhấc điện thoại, bấm một dãy số, đầu tiên là thư kí của Lục Cảnh Diệu nghe máy, sau đó chuyển tới cho anh.
“Lục tiên sinh, tôi là ông chủ siêu thị Ngô Đạt. Chuyện là như này, hôm nay quý công tử muốn tôi nạp 1000 tệ vào dãy số 136., không biết ý ngài thế nào.”
Lục Cảnh Diệu đang có cuộc họp thì điện thoại gọi tới, anh đưa lưng về một đám người mặc áo vest giày da bóng lộn, nói: “ Nạp đi.”
/74
|