Bạch Quyên nở nụ cười mỉa, ngẩng đầu lên đánh giá: “ Vậy đó là lí do Giang Hoa và em chia tay?”
Tần Dư Kiều gật đầu, tiếp tục nói: “ Khi đó mọi người đều rất sĩ diện, ai cũng không chịu xuống nước, cho nên mỗi người đi một ngả.”
Tần Dư Kiều nghĩ lại, lúc ấy xấu hổ vô cùng, ai cũng đứng lặng người ở đó, người phá vỡ không khí tĩnh lặng này là Giang Hoa. Anh ta đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều sau đó ném bó hoa vốn định tặng cô xuống dưới đất rồi xông lên đấm vào mặt người con trai ấy một cú, mọi người trong bữa tiệc sinh nhật lần này đều là bạn bè của Giang Hoa, hơn nữa thêm người ‘xạ lạ‘ này cũng không ai biết mặt, cho nên đám con trai có mặt ở đây ai cũng xông lên đấm đá túi bụi, bữa tiệc sinh nhật biến thành một trận ẩu đả ra trò.
Bạch Quyên càng cười càng lớn tiếng, giọng nói vô cùng thích thú: “ Cậu con trai hay ho ấy là ai?”
Tần Dư Kiều lắc đầu: “ Em không nhớ.”
Tần Dư Kiều không phải cố ý che giấu mà đích thực cô không nhỡ rõ, lúc ấy xung quanh tối om, vả lại vóc dáng của cậu ta cũng khá giống với Giang Hoa, chỉ sau khi đèn bật sáng lên nhưng nhiều người đứng ở đấy như vậy cộng thêm cô đang rất xấu hổ vì đối diện với Giang Hoa còn đâu tâm tư mà đi nhìn diện mạo của người xa lạ kia nữa, chỉ liếc nhìn qua thì gương mặt cậu ấy trắng nõn.
Sau lần cãi vã chia tay, Giang Hoa mỗi lần nhắc tới chuyện này đều hận không thể chém vài trăm nhát dao vào ‘con gà trắng‘ ấy, ví dụ như: “ Tần Dư Kiều nếu không phải anh và mọi người phá hỏng chuyện vui của hai người, có phải em và con gà trắng ấy sẽ đám cưới không?”
Mà cô thì sao, cô chỉ thấy rằng Giang Hoa không biết lí lẽ, sau đó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh với người đàn ông này.
Ớn lạnh chỉ là khúc nhạc dạo khi chia tay, lời nói này thực sự không hề sai.
Tần Dư Kiều nói với Bạch Quyên rằng cô và Giang Hoa khi chia tay đôi bên đều không ai chịu nhường ai, kì thực cô vì mặt mũi của bản thân nên mới nói vậy, thật ra lúc trước cô có lùi một bước, ớn lạnh là cô còn đi xin lỗi, nhưng cái tên mồm rộng Hứa Thực đã nói với cô rằng Giang Hoa và Trần Manh đang ở chung với nhau.
Cô có thể xin lỗi như nào chứ? Viết thư xin lỗi? Mua quà? Theo lí thuyết mà nói cũng có thể thành công. Cô ở trước nhà Giang Hoa chờ anh ta hai tiếng, thấy Giang Hoa đi ra, cô cầm quà và dùng thái độ thành khẩn, giọng nói dịu dàng: “ Giang Hoa, em biết anh và Trần Manh quen nhau là vì giận em. Chuyện này là do em mà ra, cho nên em không so đo tính toán nữa, anh và Trần Manh chia tay đi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại lần nữa.”
Còn Giang Hoa thì sao? Cho đến nay Tần Dư Kiều vẫn nhớ rất rõ thái độ của Giang Hoa và cái giọng nói đủng đỉnh đậm chất đàn ông của anh ta. Đầu tiên, anh ta liếc nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy quà từ trong tay của cô, ra cái vẻ đứng từ trên cao mà nhìn xuống, mở miệng nói: “ Quà này anh nhận, coi như là quà chia tay của chúng ta. Về chuyện chia tay với Manh Manh, ngại quá, anh không thích bắt cá hai tay, nếu như em đồng ý chúng ta sẽ tiếp tục là bạn.”
Cầu hòa không thành, Tần Dư Kiều cướp lại quà từ tay của Giang Hoa.
Cô cầm gói quà nện vào người của Giang Hoa: “ Anh đi chết đi.”
Nói xong cô xoay người rời đi, mặc kệ Giang Hoa ở phía sau kêu oai oái vì đau đớn, quà mà Tần Dư Kiều tặng cho Giang Hoa là nghiên mực cô tự tay chế tác, là một cái nghiên mực cỡ lớn.
Khi đó Tần Dư Kiều cảm thấy Giang Hoa đúng là chán sống rồi, cho nên sau khi chia tay cô phẫn nộ nhiều hơn là đau lòng, bây giờ ngẫm lại, thật ra lúc đó cô cũng rất hoành tráng, nói thẳng ra, cô và Giang Hoa là kẻ tám lạng người nửa cân.
Bạch Quyên nghe xong chuyện nhưng không cười, ngược lại còn hỏi một câu rất nghiêm túc: “ Kiều Kiều, lí do vì vậy mà chia tay em có thấy tiếc không?.”
Tần Dư Kiều sửng sốt một lát, sau đó trả lời Bạch Quyên: “ Có gì mà tiếc hay không tiếc. Lúc đó vẫn còn nhỏ, mà em và Giang Hoa đều xấu tính như nhau, chuyện chia tay là sớm muộn, cho nên thà sớm chia tay còn hơn. Hơn nữa, em cảm thấy giữa em và anh ta không thể có tình yêu, chỉ là thời con trẻ mà thôi. Nói chuyện yêu đương cũng như nói về gia đình của mình, tự nhận mình là thấy biển xanh không muốn làm dòng sông nhỏ, chứ thời niên thiếu đã nếm qua tình yêu là gì đâu.”
Bạch Quyên không đồng ý với lời nói này của Tần Dư Kiều, cô cảm thấy thời trẻ là lúc tình cảm hồn nhiên nhất, kiểu tình cảm này không có tạp chất, cũng là đáng nhớ và quý trọng nhất.
Tần Dư Kiều cười cười, Bạch Quyên thấy cô mặc thử vài bộ quần áo: “ Hôm nay có hẹn sao?”
Tần Dư Kiều nhớ tới cái hẹn buổi chiều với Hi Duệ, khóe miệng khẽ cong lên: “ Có hẹn với cậu nhỏ vô cùng đẹp trai.”
Chỉ là khi đến điểm hẹn, đằng sau cậu nhỏ đẹp trai còn có cậu lớn đẹp trai đi theo, Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dư Kiều, vội vàng làm người giới thiệu: “ Chị Dư Kiều, đây là cha em, hai người đã gặp qua.”
Tần Dư Kiều vươn tay: “ Chào Lục tiên sinh.”
Lục Cảnh Diệu nắm lấy tay của Tần Dư Kiều: “ Gọi tên tôi là được rồi, lần trước Tần tiểu thư nửa đêm tới nhà thăm hỏi tôi, có lẽ tôi nên mời Tần tiểu thư một bữa cơm thay cho lời cảm ơn.”
Tần Dư Kiều cười, thật ra cô cũng rất xấu hổ, nhớ tới lần đại náo Ô Long đó đúng là bản thân chưa suy nghĩ thấu đáo, đang định giải thích thì Lục Cảnh Diệu đã mở cửa xe bên ghế phụ: “ Mời.”
Tần Dư Kiều hơi ngại, sờ sờ đầu của Lục Hi Duệ: “ Tôi ngồi ghế sau là được rồi.”
Lục Hi Duệ cũng lên tiếng: “ Con và chị Dư Kiều ngồi ở ghế sau.”
Lục Cảnh Diệu nở nụ cười đầy hàm ý, đóng cửa xe lại, sau đó khởi động xe đi thẳng tới nhà họ Lục.
Tần Dư Kiều ngồi trên xe của Lục Cảnh Diệu thấy hướng lái xe của anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô vốn định hẹn Lục Hi Duệ tới nhà họ Bạch để vẽ tranh, kết quả là ra ngoài đã đụng phải Lục Cảnh Diệu, về phần mình, anh chỉ dùng trạng thái tự nhiên mà giải thích: “ Trong nhà có mấy bức tranh Hi Duệ vẽ ở trường, vừa hay Tần tiểu thư có thể qua đó chỉ dạy Hi Duệ một chút, về công cụ vẽ tranh, tôi đã nhờ người chuẩn bị.”
Tần Dư Kiều cầm trong tay món quà mà mấy ngày trước đã mua cho Hi Duệ, cậu bé nhìn chằm chằm vào đống quà lớn nhỏ trước mặt, cố ý đặt câu hỏi: “Chị Dư Kiều, trên tay chị là gì vậy?”
Lúc này Tần Dư Kiều mới nhớ ra là còn chưa tặng quà: “ Hi Duệ, tặng cho em.”
Vẻ mặt Lục Hi Duệ sáng bừng vì vui sướng, nhận đống quà từ tay của Tần Dư Kiều: “ Tất cả đều tặng cho em sao?.”
Tần Dư Kiều: “ Chị không biết em thích gì cho nên mua mỗi thứ một ít.”
Lục Hi Duệ cúi đầu nhìn đống quà trước mắt, tuy rằng không biết bên trong là gì nhưng trong lòng cậu bé đã sớm nở hoa, gật đầu như con gà mổ thóc: “ Tất cả em đều thích.”
Tần Dư Kiều cười: “ Em còn chưa biết bên trong là gì mà.”
Lục Hi Duệ chớp mắt hai cái: “ Quà chị tặng em đều thích.”
Người ngồi phía trước là Lục Cảnh Diệu thấy mình dư thừa, bỗng mở miệng: “ Hi Duệ, mau cảm ơn Tần tiểu thư.”
Tần Dư Kiều vội vàng nói: “ Lục tiên sinh không cần khách sáo, tôi rất thích bé Hi Duệ.”
Lục Hi Duệ càng vui mừng, cậu bé bỗng rất muốn thân thiết với Tần Dư Kiều: “ Cảm ơn chị, Dư Kiều.”
Người ngồi ở phía trước là Lục Cảnh Diệu cũng bật cười, sau đó anh trao đổi về vấn đề bất động sản với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều đang làm kiến trúc ở Tần Kí, cần hiểu biết về đất đai và thị trường bất động sản ở thành phố S, cho nên lúc Lục Cảnh Diệu chủ động tán gẫu về vấn đề này, cô rất vui vẻ tham gia trao đổi, tuy rằng Lục Cảnh Diệu chỉ nói chuyện phiếm, nhưng thông qua đó cũng vô tình để lộ ra không ít tin tức có lợi cho cô.
Chính điểm ấy lại khiến cho Lục Hi Duệ cảm thấy buồn bực, cậu bé dựng thẳng lỗ tai lên nghe, có chỗ hiểu có chỗ chẳng hiểu nổi nội dung mà Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu đang nói, cho nên toàn bộ quá trình hai người lớn đang trao đổi, Lục Hi Duệ không ngừng hỏi vì sao, Tần Dư Kiều dừng lại để giải thích cho cậu, Lục Cảnh Diệu lại khơi ra chủ đề mới, dọc đường đi không khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Đến Lục gia, người giúp việc lên hỏi Lục Cảnh Diệu: “ Tiên sinh, bữa tối ăn ở nhà sao?”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt của Tần Dư Kiều, sau đó anh quay đầu lại mở miệng nói: “ Không phải, hôm nay chúng tôi ra ngoài ăn.”
Tần Dư Kiều cười hề hề, Lục Hi Duệ ở bên cạnh thúc giục: “ Chị Dư Kiều, chị đến phòng em dạy em vẽ tranh đi.”
Trong phòng của Lục Hi Duệ có một phòng đọc sách nhỏ, ở đó có đầy đủ các dụng cụ để vẽ, còn có giá vẽ được người trong ngành làm ra nữa. Tần Dư Kiều đi tới đánh giá một lúc về giá vẽ của cậu bé, Lục Hi Duệ giống như người mẫu nhí ngồi ở đối diện Tần Dư Kiều: “ Em nên đứng hay ngồi ạ?.”
Tần Dư Kiều chỉ vào chiếc ghế tựa cách đó không xa: “ Em ngồi đi.”
Lục Hi Duệ rất nghe lời, ngồi ngoan ngoãn xuống ghế, toàn thân không hề nhúc nhích, sau đó cậu bé chỉnh lại tóc tai. Trước đây, Tần Dư Kiều cũng đã vẽ tranh cho một số đứa nhỏ, nhưng chẳng ai giống với Lục Hi Duệ có thể ngồi im một chỗ như vậy, Tần Dư Kiều vừa vẽ vừa cười: “ Hi Duệ, em có thể đứng lên cử động một chút cũng được.”
Lục Hi Duệ lắc đầu: “ Nếu cử động vẽ sẽ không giống.”
Tần Dư Kiều luôn bị cậu bé này làm cho cảm động, trong lòng vô cùng ấm áp: “ Em phải tin tưởng chị, cho dù em có cử động như nào thì em vẫn là Hi Duệ.”
Sau đó Lục Hi Duệ liền gãi đầu, đúng lúc này Lục Cảnh Diệu từ bên ngoài đi vào, dáng người bé nhỏ của Lục Hi Duệ đứng ngay ngắn, chào: “ Cha.”
Tần Dư Kiều nghe thấy vậy liền quay đầu lại: “ Lục tiên sinh.”
Lục Cảnh Diệu lơ đãng nhíu mày lại: “ Tần tiểu thư không cần khách sáo đến vậy, cứ gọi là tôi là Cảnh Diệu.”
Tần Dư Kiều cảm thấy con người Lục Cảnh Diệu rất khó hiểu, rõ ràng bản thân anh một câu là Tần tiểu thư, hai câu là Tần tiểu thư vậy mà anh lại yêu cầu cô gọi mình là Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều ngẫm nghị một lúc, rốt cục đã nghĩ ra một cách gọi: “ Vậy tôi gọi anh là cha Hi Duệ.”
Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó mở miệng: “ Tần tiểu thư cảm thấy tiện là được.”
Tần Dư Kiều cười gượng, xoay người tiếp tục vẽ tranh, Lục Hi Duệ ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ cười rất rạng rỡ.
Khi phác họa xong bức tranh, Tần Dư Kiều bảo Lục Hi Duệ đi qua xem, cậu bé nhìn thấy mình trên tờ giấy trắng, nhịn không được liền lên tiếng: “ Chị Dư Kiều, chị thật là giỏi.”
Lục Cảnh Diệu cũng lên tiếng: “ Thật ra từ nhỏ Hi Duệ đã rất thích vẽ tranh, đáng tiếc là chưa tìm được thầy dạy tốt.”
Tần Dư Kiều: “ Nếu như Hi Duệ thật sự thích vẽ tranh, tôi có thể giới thiệu cho cậu bé một thầy dạy chuyên nghiệp về mĩ thuật tạo hình.”
Lục Hi Duệ lên tiếng: “ Chị Dư Kiều vẽ đẹp như vậy sao chị không dạy em?” Vừa dứt lời, cậu bé bị cha quát: “ Dư Kiều bận rộn như vậy sao có thời gian qua dạy con vẽ tranh.”
Lục Hi Duệ cúi đầu, cậu bé đã lỡ lời rồi.
Tần Dư Kiều hơi khó xử: “Thật ra trình độ của chị chỉ là nghiệp dư, sợ ảnh hưởng đến Hi Duệ.”
Lục Cảnh Diệu nhếch miệng cười, anh dừng lại một chút, sau đó nói một lời cực kì sâu xa: “ Thật ra Tần tiểu thư không phải miễn cưỡng, dù sao mọi chuyện cũng không thể chiều theo ý trẻ nhỏ, cùng lắm thì Hi Duệ cũng bứt rứt vài tuần rồi lại thôi.”
Tần Dư Kiều cười gượng hai tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt đen láy của Hi Duệ, cô ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Diệu: “ Nếu như anh không chê, vậy tôi sẽ nhận Hi Duệ là học trò của mình.”
Lục Cảnh Diệu khẽ cười, không đáp lại, Lục Hi Duệ vui vẻ ôm chầm lấy eo của Tần Dư Kiều: “ Chị Dư Kiều, em sẽ nhất định nỗ lực học vẽ tranh, không phụ tình cảm của chị.”
Tần Dư Kiều xoa đầu của Hi Duệ: “ Vẽ tranh chỉ là giải trí, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là việc học hành của em.”
“ Cái này cũng không hẳn.” Sắc mặt của Lục Cảnh Diệu rạng rỡ như mùa xuân nhìn Tần Dư Kiều: “ Sở thích của trẻ con cũng rất quan trọng, Hi Duệ thích vẽ tranh là do di truyền, nói không chừng cũng giống như mẹ của nó, sẽ trở thành họa sĩ ...”
Lục Hi Duệ ngẩng phắt đầu lên: “ Mẹ con là họa sĩ?.”
Lục Cảnh Diệu gật đầu: “ Tạm cho là vậy, họa sĩ gà mờ.”
Lục Hi Duệ hỏi Tần Dư Kiều: “ Gà mờ nghĩa là sao?.”
Tần Dư Kiều không biết giải thích thế nào đành nhìn về phía của Lục Cảnh Diệu, thần sắc anh lạnh nhạt, tựa như đang chờ đáp án của cô, Tần Dư Kiều nhìn thấy vẻ chờ đợi của Hi Duệ: “Ý của gà mờ như nãy chị nói, giống như chị là nghiệp dư.”
Lục Hi Duệ giật mình hiểu ra: “ Vậy là cũng lợi hại như chị Dư Kiều sao?.”
Tần Dư Kiều nở nụ cười, không đành lòng đả kích suy nghĩ của Lục Hi Duệ: “ Phải rồi.”
Đến khi sắp tới bữa tối, Lục Cảnh Diệu ra ngoài nghe điện thoại, ngay tức khắc cậu bé lấy trên giá sách xuống mấy quyển bài tập mỹ thuật tạo hình đưa vội cho Tần Dư Kiều xem.
Mấy bức tranh cậu bé vẽ khiến cho Tần Dư Kiều khen ngợi không ngớt, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tranh vẽ rất có trí tưởng tượng, các nét cũng khá rõ ràng, cô hỏi Lục Hi Duệ rằng trước đây có từng học qua vẽ tranh chưa.
Lục Hi Duệ lắc đầu, nét mặt tỏ ra mất mát.
Tần Dư Kiều xem tới bức tranh một nhà ba người, được vẽ bằng màu nước. Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào bức tranh “mẹ“ do Lục Hi Duệ vẽ, người bên trong tranh có làn da màu socola.
Lục Hi Duệ ở bên cạnh giải thích: “Anh Nguyên Đông nói có khả năng da mẹ em màu đen.”
Tần Dư Kiều cảm thấy hơi xót xa, cô cũng nghe từ miệng người khác kể về mẹ của Lục Hi Duệ, hình như không đúng cho lắm, điều duy nhất đúng là ngay cả bản thân của Lục Hi Duệ cũng chưa một lần gặp qua mẹ ruột của mình.
Hai người ngồi trong phòng đọc sách bên cạnh cửa sổ, phía dưới có trải lớp lông dê, giọng nói bi thương của Lục Hi Duệ vang lên: “ Chị Dư Kiều, em có bí mật này chị đừng nói với người khác nhé.”
Tần Dư Kiều nhìn Lục Hi Duệ, cậu bé càng nói càng bi thương khiến cô cũng cảm thấy không được vui, cô nói: “ Bí mật gì vậy?.”
Lục Hi Duệ tự hồ như đang do dự, bí mật này là đầu tiên cậu nói với người khác, thậm chí cậu cũng không dám hỏi cha về sự thực này, do dự một lúc lâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng thái độ dè dặt cẩn trọng mở miệng: “ Em cảm thấy em là đứa trẻ ống nghiệm.”
Tần Dư Kiều không biết nên hình dung vẻ kinh ngạc của mình lúc này như thế nào, bởi vì quá kinh ngạc nên quên mất việc an ủi cậu bé, đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu đi vào: “ Lục Hi Duệ, con đang nói bậy bạ gì đó.”
Tần Dư Kiều gật đầu, tiếp tục nói: “ Khi đó mọi người đều rất sĩ diện, ai cũng không chịu xuống nước, cho nên mỗi người đi một ngả.”
Tần Dư Kiều nghĩ lại, lúc ấy xấu hổ vô cùng, ai cũng đứng lặng người ở đó, người phá vỡ không khí tĩnh lặng này là Giang Hoa. Anh ta đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều sau đó ném bó hoa vốn định tặng cô xuống dưới đất rồi xông lên đấm vào mặt người con trai ấy một cú, mọi người trong bữa tiệc sinh nhật lần này đều là bạn bè của Giang Hoa, hơn nữa thêm người ‘xạ lạ‘ này cũng không ai biết mặt, cho nên đám con trai có mặt ở đây ai cũng xông lên đấm đá túi bụi, bữa tiệc sinh nhật biến thành một trận ẩu đả ra trò.
Bạch Quyên càng cười càng lớn tiếng, giọng nói vô cùng thích thú: “ Cậu con trai hay ho ấy là ai?”
Tần Dư Kiều lắc đầu: “ Em không nhớ.”
Tần Dư Kiều không phải cố ý che giấu mà đích thực cô không nhỡ rõ, lúc ấy xung quanh tối om, vả lại vóc dáng của cậu ta cũng khá giống với Giang Hoa, chỉ sau khi đèn bật sáng lên nhưng nhiều người đứng ở đấy như vậy cộng thêm cô đang rất xấu hổ vì đối diện với Giang Hoa còn đâu tâm tư mà đi nhìn diện mạo của người xa lạ kia nữa, chỉ liếc nhìn qua thì gương mặt cậu ấy trắng nõn.
Sau lần cãi vã chia tay, Giang Hoa mỗi lần nhắc tới chuyện này đều hận không thể chém vài trăm nhát dao vào ‘con gà trắng‘ ấy, ví dụ như: “ Tần Dư Kiều nếu không phải anh và mọi người phá hỏng chuyện vui của hai người, có phải em và con gà trắng ấy sẽ đám cưới không?”
Mà cô thì sao, cô chỉ thấy rằng Giang Hoa không biết lí lẽ, sau đó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh với người đàn ông này.
Ớn lạnh chỉ là khúc nhạc dạo khi chia tay, lời nói này thực sự không hề sai.
Tần Dư Kiều nói với Bạch Quyên rằng cô và Giang Hoa khi chia tay đôi bên đều không ai chịu nhường ai, kì thực cô vì mặt mũi của bản thân nên mới nói vậy, thật ra lúc trước cô có lùi một bước, ớn lạnh là cô còn đi xin lỗi, nhưng cái tên mồm rộng Hứa Thực đã nói với cô rằng Giang Hoa và Trần Manh đang ở chung với nhau.
Cô có thể xin lỗi như nào chứ? Viết thư xin lỗi? Mua quà? Theo lí thuyết mà nói cũng có thể thành công. Cô ở trước nhà Giang Hoa chờ anh ta hai tiếng, thấy Giang Hoa đi ra, cô cầm quà và dùng thái độ thành khẩn, giọng nói dịu dàng: “ Giang Hoa, em biết anh và Trần Manh quen nhau là vì giận em. Chuyện này là do em mà ra, cho nên em không so đo tính toán nữa, anh và Trần Manh chia tay đi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại lần nữa.”
Còn Giang Hoa thì sao? Cho đến nay Tần Dư Kiều vẫn nhớ rất rõ thái độ của Giang Hoa và cái giọng nói đủng đỉnh đậm chất đàn ông của anh ta. Đầu tiên, anh ta liếc nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy quà từ trong tay của cô, ra cái vẻ đứng từ trên cao mà nhìn xuống, mở miệng nói: “ Quà này anh nhận, coi như là quà chia tay của chúng ta. Về chuyện chia tay với Manh Manh, ngại quá, anh không thích bắt cá hai tay, nếu như em đồng ý chúng ta sẽ tiếp tục là bạn.”
Cầu hòa không thành, Tần Dư Kiều cướp lại quà từ tay của Giang Hoa.
Cô cầm gói quà nện vào người của Giang Hoa: “ Anh đi chết đi.”
Nói xong cô xoay người rời đi, mặc kệ Giang Hoa ở phía sau kêu oai oái vì đau đớn, quà mà Tần Dư Kiều tặng cho Giang Hoa là nghiên mực cô tự tay chế tác, là một cái nghiên mực cỡ lớn.
Khi đó Tần Dư Kiều cảm thấy Giang Hoa đúng là chán sống rồi, cho nên sau khi chia tay cô phẫn nộ nhiều hơn là đau lòng, bây giờ ngẫm lại, thật ra lúc đó cô cũng rất hoành tráng, nói thẳng ra, cô và Giang Hoa là kẻ tám lạng người nửa cân.
Bạch Quyên nghe xong chuyện nhưng không cười, ngược lại còn hỏi một câu rất nghiêm túc: “ Kiều Kiều, lí do vì vậy mà chia tay em có thấy tiếc không?.”
Tần Dư Kiều sửng sốt một lát, sau đó trả lời Bạch Quyên: “ Có gì mà tiếc hay không tiếc. Lúc đó vẫn còn nhỏ, mà em và Giang Hoa đều xấu tính như nhau, chuyện chia tay là sớm muộn, cho nên thà sớm chia tay còn hơn. Hơn nữa, em cảm thấy giữa em và anh ta không thể có tình yêu, chỉ là thời con trẻ mà thôi. Nói chuyện yêu đương cũng như nói về gia đình của mình, tự nhận mình là thấy biển xanh không muốn làm dòng sông nhỏ, chứ thời niên thiếu đã nếm qua tình yêu là gì đâu.”
Bạch Quyên không đồng ý với lời nói này của Tần Dư Kiều, cô cảm thấy thời trẻ là lúc tình cảm hồn nhiên nhất, kiểu tình cảm này không có tạp chất, cũng là đáng nhớ và quý trọng nhất.
Tần Dư Kiều cười cười, Bạch Quyên thấy cô mặc thử vài bộ quần áo: “ Hôm nay có hẹn sao?”
Tần Dư Kiều nhớ tới cái hẹn buổi chiều với Hi Duệ, khóe miệng khẽ cong lên: “ Có hẹn với cậu nhỏ vô cùng đẹp trai.”
Chỉ là khi đến điểm hẹn, đằng sau cậu nhỏ đẹp trai còn có cậu lớn đẹp trai đi theo, Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dư Kiều, vội vàng làm người giới thiệu: “ Chị Dư Kiều, đây là cha em, hai người đã gặp qua.”
Tần Dư Kiều vươn tay: “ Chào Lục tiên sinh.”
Lục Cảnh Diệu nắm lấy tay của Tần Dư Kiều: “ Gọi tên tôi là được rồi, lần trước Tần tiểu thư nửa đêm tới nhà thăm hỏi tôi, có lẽ tôi nên mời Tần tiểu thư một bữa cơm thay cho lời cảm ơn.”
Tần Dư Kiều cười, thật ra cô cũng rất xấu hổ, nhớ tới lần đại náo Ô Long đó đúng là bản thân chưa suy nghĩ thấu đáo, đang định giải thích thì Lục Cảnh Diệu đã mở cửa xe bên ghế phụ: “ Mời.”
Tần Dư Kiều hơi ngại, sờ sờ đầu của Lục Hi Duệ: “ Tôi ngồi ghế sau là được rồi.”
Lục Hi Duệ cũng lên tiếng: “ Con và chị Dư Kiều ngồi ở ghế sau.”
Lục Cảnh Diệu nở nụ cười đầy hàm ý, đóng cửa xe lại, sau đó khởi động xe đi thẳng tới nhà họ Lục.
Tần Dư Kiều ngồi trên xe của Lục Cảnh Diệu thấy hướng lái xe của anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô vốn định hẹn Lục Hi Duệ tới nhà họ Bạch để vẽ tranh, kết quả là ra ngoài đã đụng phải Lục Cảnh Diệu, về phần mình, anh chỉ dùng trạng thái tự nhiên mà giải thích: “ Trong nhà có mấy bức tranh Hi Duệ vẽ ở trường, vừa hay Tần tiểu thư có thể qua đó chỉ dạy Hi Duệ một chút, về công cụ vẽ tranh, tôi đã nhờ người chuẩn bị.”
Tần Dư Kiều cầm trong tay món quà mà mấy ngày trước đã mua cho Hi Duệ, cậu bé nhìn chằm chằm vào đống quà lớn nhỏ trước mặt, cố ý đặt câu hỏi: “Chị Dư Kiều, trên tay chị là gì vậy?”
Lúc này Tần Dư Kiều mới nhớ ra là còn chưa tặng quà: “ Hi Duệ, tặng cho em.”
Vẻ mặt Lục Hi Duệ sáng bừng vì vui sướng, nhận đống quà từ tay của Tần Dư Kiều: “ Tất cả đều tặng cho em sao?.”
Tần Dư Kiều: “ Chị không biết em thích gì cho nên mua mỗi thứ một ít.”
Lục Hi Duệ cúi đầu nhìn đống quà trước mắt, tuy rằng không biết bên trong là gì nhưng trong lòng cậu bé đã sớm nở hoa, gật đầu như con gà mổ thóc: “ Tất cả em đều thích.”
Tần Dư Kiều cười: “ Em còn chưa biết bên trong là gì mà.”
Lục Hi Duệ chớp mắt hai cái: “ Quà chị tặng em đều thích.”
Người ngồi phía trước là Lục Cảnh Diệu thấy mình dư thừa, bỗng mở miệng: “ Hi Duệ, mau cảm ơn Tần tiểu thư.”
Tần Dư Kiều vội vàng nói: “ Lục tiên sinh không cần khách sáo, tôi rất thích bé Hi Duệ.”
Lục Hi Duệ càng vui mừng, cậu bé bỗng rất muốn thân thiết với Tần Dư Kiều: “ Cảm ơn chị, Dư Kiều.”
Người ngồi ở phía trước là Lục Cảnh Diệu cũng bật cười, sau đó anh trao đổi về vấn đề bất động sản với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều đang làm kiến trúc ở Tần Kí, cần hiểu biết về đất đai và thị trường bất động sản ở thành phố S, cho nên lúc Lục Cảnh Diệu chủ động tán gẫu về vấn đề này, cô rất vui vẻ tham gia trao đổi, tuy rằng Lục Cảnh Diệu chỉ nói chuyện phiếm, nhưng thông qua đó cũng vô tình để lộ ra không ít tin tức có lợi cho cô.
Chính điểm ấy lại khiến cho Lục Hi Duệ cảm thấy buồn bực, cậu bé dựng thẳng lỗ tai lên nghe, có chỗ hiểu có chỗ chẳng hiểu nổi nội dung mà Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu đang nói, cho nên toàn bộ quá trình hai người lớn đang trao đổi, Lục Hi Duệ không ngừng hỏi vì sao, Tần Dư Kiều dừng lại để giải thích cho cậu, Lục Cảnh Diệu lại khơi ra chủ đề mới, dọc đường đi không khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Đến Lục gia, người giúp việc lên hỏi Lục Cảnh Diệu: “ Tiên sinh, bữa tối ăn ở nhà sao?”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt của Tần Dư Kiều, sau đó anh quay đầu lại mở miệng nói: “ Không phải, hôm nay chúng tôi ra ngoài ăn.”
Tần Dư Kiều cười hề hề, Lục Hi Duệ ở bên cạnh thúc giục: “ Chị Dư Kiều, chị đến phòng em dạy em vẽ tranh đi.”
Trong phòng của Lục Hi Duệ có một phòng đọc sách nhỏ, ở đó có đầy đủ các dụng cụ để vẽ, còn có giá vẽ được người trong ngành làm ra nữa. Tần Dư Kiều đi tới đánh giá một lúc về giá vẽ của cậu bé, Lục Hi Duệ giống như người mẫu nhí ngồi ở đối diện Tần Dư Kiều: “ Em nên đứng hay ngồi ạ?.”
Tần Dư Kiều chỉ vào chiếc ghế tựa cách đó không xa: “ Em ngồi đi.”
Lục Hi Duệ rất nghe lời, ngồi ngoan ngoãn xuống ghế, toàn thân không hề nhúc nhích, sau đó cậu bé chỉnh lại tóc tai. Trước đây, Tần Dư Kiều cũng đã vẽ tranh cho một số đứa nhỏ, nhưng chẳng ai giống với Lục Hi Duệ có thể ngồi im một chỗ như vậy, Tần Dư Kiều vừa vẽ vừa cười: “ Hi Duệ, em có thể đứng lên cử động một chút cũng được.”
Lục Hi Duệ lắc đầu: “ Nếu cử động vẽ sẽ không giống.”
Tần Dư Kiều luôn bị cậu bé này làm cho cảm động, trong lòng vô cùng ấm áp: “ Em phải tin tưởng chị, cho dù em có cử động như nào thì em vẫn là Hi Duệ.”
Sau đó Lục Hi Duệ liền gãi đầu, đúng lúc này Lục Cảnh Diệu từ bên ngoài đi vào, dáng người bé nhỏ của Lục Hi Duệ đứng ngay ngắn, chào: “ Cha.”
Tần Dư Kiều nghe thấy vậy liền quay đầu lại: “ Lục tiên sinh.”
Lục Cảnh Diệu lơ đãng nhíu mày lại: “ Tần tiểu thư không cần khách sáo đến vậy, cứ gọi là tôi là Cảnh Diệu.”
Tần Dư Kiều cảm thấy con người Lục Cảnh Diệu rất khó hiểu, rõ ràng bản thân anh một câu là Tần tiểu thư, hai câu là Tần tiểu thư vậy mà anh lại yêu cầu cô gọi mình là Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều ngẫm nghị một lúc, rốt cục đã nghĩ ra một cách gọi: “ Vậy tôi gọi anh là cha Hi Duệ.”
Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó mở miệng: “ Tần tiểu thư cảm thấy tiện là được.”
Tần Dư Kiều cười gượng, xoay người tiếp tục vẽ tranh, Lục Hi Duệ ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ cười rất rạng rỡ.
Khi phác họa xong bức tranh, Tần Dư Kiều bảo Lục Hi Duệ đi qua xem, cậu bé nhìn thấy mình trên tờ giấy trắng, nhịn không được liền lên tiếng: “ Chị Dư Kiều, chị thật là giỏi.”
Lục Cảnh Diệu cũng lên tiếng: “ Thật ra từ nhỏ Hi Duệ đã rất thích vẽ tranh, đáng tiếc là chưa tìm được thầy dạy tốt.”
Tần Dư Kiều: “ Nếu như Hi Duệ thật sự thích vẽ tranh, tôi có thể giới thiệu cho cậu bé một thầy dạy chuyên nghiệp về mĩ thuật tạo hình.”
Lục Hi Duệ lên tiếng: “ Chị Dư Kiều vẽ đẹp như vậy sao chị không dạy em?” Vừa dứt lời, cậu bé bị cha quát: “ Dư Kiều bận rộn như vậy sao có thời gian qua dạy con vẽ tranh.”
Lục Hi Duệ cúi đầu, cậu bé đã lỡ lời rồi.
Tần Dư Kiều hơi khó xử: “Thật ra trình độ của chị chỉ là nghiệp dư, sợ ảnh hưởng đến Hi Duệ.”
Lục Cảnh Diệu nhếch miệng cười, anh dừng lại một chút, sau đó nói một lời cực kì sâu xa: “ Thật ra Tần tiểu thư không phải miễn cưỡng, dù sao mọi chuyện cũng không thể chiều theo ý trẻ nhỏ, cùng lắm thì Hi Duệ cũng bứt rứt vài tuần rồi lại thôi.”
Tần Dư Kiều cười gượng hai tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt đen láy của Hi Duệ, cô ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Diệu: “ Nếu như anh không chê, vậy tôi sẽ nhận Hi Duệ là học trò của mình.”
Lục Cảnh Diệu khẽ cười, không đáp lại, Lục Hi Duệ vui vẻ ôm chầm lấy eo của Tần Dư Kiều: “ Chị Dư Kiều, em sẽ nhất định nỗ lực học vẽ tranh, không phụ tình cảm của chị.”
Tần Dư Kiều xoa đầu của Hi Duệ: “ Vẽ tranh chỉ là giải trí, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là việc học hành của em.”
“ Cái này cũng không hẳn.” Sắc mặt của Lục Cảnh Diệu rạng rỡ như mùa xuân nhìn Tần Dư Kiều: “ Sở thích của trẻ con cũng rất quan trọng, Hi Duệ thích vẽ tranh là do di truyền, nói không chừng cũng giống như mẹ của nó, sẽ trở thành họa sĩ ...”
Lục Hi Duệ ngẩng phắt đầu lên: “ Mẹ con là họa sĩ?.”
Lục Cảnh Diệu gật đầu: “ Tạm cho là vậy, họa sĩ gà mờ.”
Lục Hi Duệ hỏi Tần Dư Kiều: “ Gà mờ nghĩa là sao?.”
Tần Dư Kiều không biết giải thích thế nào đành nhìn về phía của Lục Cảnh Diệu, thần sắc anh lạnh nhạt, tựa như đang chờ đáp án của cô, Tần Dư Kiều nhìn thấy vẻ chờ đợi của Hi Duệ: “Ý của gà mờ như nãy chị nói, giống như chị là nghiệp dư.”
Lục Hi Duệ giật mình hiểu ra: “ Vậy là cũng lợi hại như chị Dư Kiều sao?.”
Tần Dư Kiều nở nụ cười, không đành lòng đả kích suy nghĩ của Lục Hi Duệ: “ Phải rồi.”
Đến khi sắp tới bữa tối, Lục Cảnh Diệu ra ngoài nghe điện thoại, ngay tức khắc cậu bé lấy trên giá sách xuống mấy quyển bài tập mỹ thuật tạo hình đưa vội cho Tần Dư Kiều xem.
Mấy bức tranh cậu bé vẽ khiến cho Tần Dư Kiều khen ngợi không ngớt, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tranh vẽ rất có trí tưởng tượng, các nét cũng khá rõ ràng, cô hỏi Lục Hi Duệ rằng trước đây có từng học qua vẽ tranh chưa.
Lục Hi Duệ lắc đầu, nét mặt tỏ ra mất mát.
Tần Dư Kiều xem tới bức tranh một nhà ba người, được vẽ bằng màu nước. Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào bức tranh “mẹ“ do Lục Hi Duệ vẽ, người bên trong tranh có làn da màu socola.
Lục Hi Duệ ở bên cạnh giải thích: “Anh Nguyên Đông nói có khả năng da mẹ em màu đen.”
Tần Dư Kiều cảm thấy hơi xót xa, cô cũng nghe từ miệng người khác kể về mẹ của Lục Hi Duệ, hình như không đúng cho lắm, điều duy nhất đúng là ngay cả bản thân của Lục Hi Duệ cũng chưa một lần gặp qua mẹ ruột của mình.
Hai người ngồi trong phòng đọc sách bên cạnh cửa sổ, phía dưới có trải lớp lông dê, giọng nói bi thương của Lục Hi Duệ vang lên: “ Chị Dư Kiều, em có bí mật này chị đừng nói với người khác nhé.”
Tần Dư Kiều nhìn Lục Hi Duệ, cậu bé càng nói càng bi thương khiến cô cũng cảm thấy không được vui, cô nói: “ Bí mật gì vậy?.”
Lục Hi Duệ tự hồ như đang do dự, bí mật này là đầu tiên cậu nói với người khác, thậm chí cậu cũng không dám hỏi cha về sự thực này, do dự một lúc lâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng thái độ dè dặt cẩn trọng mở miệng: “ Em cảm thấy em là đứa trẻ ống nghiệm.”
Tần Dư Kiều không biết nên hình dung vẻ kinh ngạc của mình lúc này như thế nào, bởi vì quá kinh ngạc nên quên mất việc an ủi cậu bé, đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu đi vào: “ Lục Hi Duệ, con đang nói bậy bạ gì đó.”
/74
|