Từ ngày Nam Dĩnh chia tay với Dương Lạp, mà cũng chẳng phải, họ đã bắt đầu đâu mà kết thúc, cậu chỉ dám lặng thầm đứng quan sát cô từ xa, cầu chúc cô sẽ quên được cậu. Cậu nhớ như in câu nói của cô ở bãi biển, cậu đã vui muốn phát khóc, đó chính là điều mà cậu hằng mong bấy lâu, nhưng số phận...thật nghiệt ngã...
Một sớm đổi gió. Tiếng gió hiu hút thổi tạt vào căn biệt thự của Nam Dĩnh, khiến cánh cửa sổ va đập vào nhau thành những tiếng lách cách. Đã mấy ngày nay cậu không đi học, tắt máy và không liên lạc với bất cứ ai, trong đầu cậu lúc này chỉ dồn dập toàn hình ảnh của Dương Lạp, những lời nói, những cử chỉ của cô như một nhát dao cứa mạnh vào tim cậu. Cậu đã không muốn đối xử như vậy với cô nhưng tất cả phải tuân theo quy luật của cuộc sống, cậu phải rời xa cô.
Nằm dài trên ghế sô pha, cậu mở máy để xem tình hình mấy ngày qua: 87 tin nhắn, 107 cuộc gọi nhỡ. Và hầu như trong đấy toàn là của Dương Lạp, cậu đọc tin nhắn gần đây nhất, ba tiếng trước: [ Vậy là em đã thật sự lừa dối chị à...Chị muốn nghe câu trả lời cuối cùng...tại hàng cây cổ thụ phố Nhị Hà, ba giờ.]
Nam Dĩnh vén tay áo xem đồng hồ: bốn giờ 24 phút. Muộn mất rồi! Cậu ngồi bật dậy, ý nghĩ đối địch, đi hay không đi đây? Cậu vò đầu bứt tai mãi cuối cùng cũng đành đứng dậy ra xe, chiếc xe phóng vụt trong ráng chiều phủ nhè nhẹ.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, khiến hàng cây tưởng như phát sáng, dưới tán lá khô rào rạc, một cô gái trong chiếc váy ren dài qua đầu gối, mái tóc buông xõa, dáng người mảnh khảnh, đang chờ đợi một ai đó trong tâm trạng rối bời, đôi lông mày thanh tú nhíu qua nhíu lại. Cô đang đứng thì có một tốp thanh niên đi qua, toàn những gã mặt mày hằm hổ, giang hồ, một trong chúng có vẻ bảnh trai, đầu nhuộm vàng chóe, tiến lại gần Dương Lạp:
- Chào em!- Ánh mắt gã đong qua đong lại.
Dương Lạp cảm thấy hơi khó chịu, cô nghoảng mặt ra chỗ khác. Bất chợt tay hắn bóp lấy cằm cô, chỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Sao em lại không nhìn anh thế?
Cô mím chặt môi, mắt ánh lên những tia nhìn tức giận, cô hất tay gã ra:
- Xin lỗi, tôi đang chờ bạn!
Cả bọn cười rộ lên rồi, tên tóc vàng rút mộ điếu thuốc, châm lên rồi phả khói vào mặt Dương Lạp, khiến cô ho sặc sụa:
- Sao nào? chờ ai? Đi với bọn anh cho lẹ.
Đúng lúc đó thì xe máy của Nam Dĩnh phóng đến, chen giữa hai người. Gã kia vội nhảy ra, mắt trợn ngược nhìn cậu:
- Nam Dĩnh!
- Tao đây! - Nam Dĩnh bỏ mũ bảo hiểm, bước xuống xe, nhìn hắn chằm chằm, gã này mặt hầm hầm thét lớn bọn đàn em:
- Thằng khốn này, bây giờ mới thấy mày lộ diện. Anh em, xông vào cho nó một trận.
Lời nói vừa dứt thì cả bọn sấn tới Nam Dĩnh. Một cú đấm thẳng của tên tóc vàng, nhưng cậu đã kíp chếch đầu sang một bên và hắn đã hụt, Nam Dĩnh được cơ hội nắm được tay hắn bẻ ngược ra sau,. một tiếng hét lớn và bọn người kia phải lùi ra sau Vẻ mặt rất hoảng sợ, chúng nuốt nước bọt ừng ực. Sự sợ hãi dần lấn át trái tim chúng, gã đứng trước mặt họ - Nam Dĩnh - không còn bình thường nữa, mái tóc không bó gọn trong băng đô nữa, cậu đã không còn che dấu được sự thật nữa. Vết sẹo lớn nằm ngay bên trán phải, nó đang giật giật liên hồi, khiến ai nhìn cũng không khỏi thảng thốt. Đám người dần dần rút đi và chúng chạy bạt mạng về phía cuối con phố trong tâm trạng sợ hãi tột độ.
Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn, cô nhìn Nam Dĩnh không chớp mắt, chiếc lưng to lớn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối xù. Cậu quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì. Rồi cậu tiến lại gần:
- Chị không sao chứ?
Theo phản xạ, Dương Lạp lùi lại.
Nam Dĩnh có phần bối rối, cậu quay người bỏ đi. Lúc này Dương Lạp mới bừng tỉnh, cô chới với đuổi theo Nam Dĩnh:
- Tiểu Dĩnh....Dĩnh........
Cậu dừng lại. Cô thở hồng hộc bám vào tay áo cậu:
- Khoan đã, chị,...có chuyện muốn nói...
Cậu ngước nhìn cô bằng ánh mắt xa vời:
- Có chuyện gì?
- Chúng ta đến một quán café nào nhé! - Dương Lạp bối rối nhìn cậu.
Một phút im lặng.
- Không cần đâu! - Câu nói đầy lạnh lùng.
Dương Lạp tròn mắt nhìn.
- Có gì chị nói luôn ở đây đi, tôi không có nhiều thời gian cho chị!
- À...!
Cô thấy hụt hẫng, dường như cậu đã khác xưa quá, lạnh lùng một cách đáng sợ.
- Chị chỉ là muốn gặp em...mà vì sao trên trán em...lại có...
Nam Dĩnh quắc mắt nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng:
- Chị gọi tôi đến chỉ để hỏi chuyện này à?
- Không, chị không có ý đó.
Nam Dĩnh ngồi thụp xuống một vệ đường, thở dài:
- Thế tôi và chị còn chuyện gì để nói sao?
- Chị không tin...!- Dương Lạp run run giọng, cô mong chờ gì từ câu trả lời của cậu ấy?
- Tin hay không? Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là chị và tôi đã kết thúc, chị chấm dứt ngay cái trò này đi!
- Vậy tại sao? Tại sao em vẫn đến?
Nam Dĩnh thoáng giật mình, thực ra, cậu biết trước, nếu cậu đến thì sẽ đem lại hi vọng cho cô ấy mà thôi. Thế nhưng, trong thâm tâm cậu mong muốn gặp chị đến thế nào sao cậu không hiểu chứ? Được nhìn thấy khuôn mặt chị, được nghe giọng nói của chị...
Cậu tức mình đứng bật dậy bỏ đi, Dương Lạp ngạc nhiên chạy theo:
- Khoan đã...khoan đã...em đi đâu vậy?
- Chị đừng có đi theo tôi như vậy nữa, phiền lắm.
- Chị....
Và cậu ấy phóng xe vụt đi. Dương Lạp đứng đó, nước mắt trào ra thành dòng.
....
- Lạp Lạp, xuống ăn cơm đi.
Tiếng Trân Trân vọng vào, cô vẫn ngồi thất thần trong bóng tối. Trái tim dường như hóa đá mất rồi.
“ Cốc cốc...”
“ Vào đi!”
Trân Trân bước vào, đứng dựa vào thành cửa nói:
- Cậu lại sao thế? Không xuống ăn cơm à?
Im lặng.
- Cậu đừng có như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.
Lại im lặng.
Trân Trân bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô, giọng đều đều:
- Cậu thôi đi, dạo này lúc nào cũng ủ dột, cậu đang mất tinh thần đấy à? Đến việc học hành cậu cũng bỏ bê, tớ không thích cậu như thế này chút nào.
- Xin lỗi...! - Giọng Dương Lạp nhỏ như tiếng gió.
- Xin lỗi gì chứ? Cậu hãy xem lại mình đi, dù có bao chuyện đau lòng xảy đến, nhưng Tiểu Lạp mà tớ biết mà người vô cùng mạnh mẽ cơ mà, đâu phải là cô gái yếu đuối như thế này.
Từng lời Trân Trân nói như cứa vào tim Dương Lạp từng nhát dao đau đớn, cô thấy đầu óc mình như sáng ra bội phần, đúng là bữa nay cô học hành không ra sao cả. Cô đã sai rồi ư?
Bất giác có giọt nước nhỏ xuống gối, Dương Lạp khóc, khóc nức nở trên bờ vai Trân Trân, cô khẽ xoa lưng bạn, giữa họ, đều có những cảm xúc riêng biệt.
....
Mùa hè với những đợt nóng khủng khiếp dội xuống. Mọi người đi lại một cách khó khăn bởi đa số sợ làn da của mình sẽ bị hủy hoại. Trường cấp ba Hòa Diện nhộn nhịp trở lại sau kì thi vừa qua, Dương Lạp và Trân Trân sải bước trên khuôn viên rộng lớn của ngôi trường, vừa đi họ vừa nói chuyện.
- Tiểu Lạp! Chiều nay có cuộc gặp mặt làm quen, cậu muốn đi không?
- Sao? - Dương Lạp giật mình nhìn Trân Trân ngạc nhiên. - Không phải cậu đã có Tiểu Thiên rồi sao?
Trân Trân khẽ cười:
- Gì chứ? Chỉ là buổi giao lưu thôi mà, mình cũng được tự do chứ bộ.
- Tiểu Thiên sẽ giết cậu cho xem. - Dương Lạp cười nhăn nhở.
- Sợ gì? Thế cậu có đi không? Chẳng phải cậu đang cô đơn à?
- À...mình......không biết nữa...!
Dương Lạp thở dài ghé ngồi xuống một chiếc ghế đá. Trân Trân cũng ngồi xuống cùng, vỗ vai bạn:
- Thôi nào! Đi cho vui cũng được, biết đâu tìm được một chàng lí tưởng thì sao?
Dương Lạp ậm ừ gật đầu ùi lảng sang chuyện khác. Trước đây cô chưa từng biết đi giao lưu gặp mặt là gì, nhưng cô thì không thích việc đó lắm, nó thật ngớ ngẩn.
“ Reng Reng...”
Tiếng chuông báo vào học đã vang lên, họ nhanh chóng trở lại lớp.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, cô đã vô cùng ngạc nhiên bởi trong ngăn bàn la liệt kẹo bạc hà. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng học lại bị đá tung ra, mọi người ngán ngẩm nhìn Hoàng Hiểu Vương đang ngạo nghễ bước vào lớp, ai ai cũng đều đã biết cái tính ngang tàng của cậu ta nhưng cũng không thể chịu nổi. Vừa nhìn thấy Dương Lạp, cậu đã cốc một cái vào đầu cô, khiến cô đau đớn ôm đầu nhìn cậu tức giận, nhưng trước khi cô định đánh trả thì đột nhiên cậu ta đã chiếc ghế sang cạnh bàn Dương Lạp, ngồi phịch lên đó nheo mắt nhìn đống kẹo trên bàn, giọng khinh khỉnh:
- Gì đây?
- Kẹo bạc hà chứ gì nữa?
- Của ai?
Dương Lạp ngạc nhiên, chẳng phải là anh tặng hay sao?
- Không phải của cậu à?
- Gì chứ? Của tôi á? - Hiểu Vương lộ rõ vẻ tức giận bởi trò đùa của kẻ nào đó đang nhằm vào cô ấy.
“ Vậy lúc này chỉ có thể là cậu ấy thôi ư?” Dương Lạp nghe tim mình đập thình thịch, sao cậu ấy lại làm việc này?
- Hay là của Tiểu Dĩnh.
- Càng không thể. - Hoàng Hiểu Vương nhăn mày.
- Tại sao chứ? - Cô thấy vô cùng hụt hẫng vì cái khẳng định của anh.
Chưa kịp hỏi thì cô giáo đã bước vào lớp, hai người nhanh chóng trở về chỗ.
Vào bài giảng, Hoàng Hiểu Vương ném cho Dương Lạp một tờ giấy, cô mở ra xem: “ Có bao nhiêu cái kẹo?”
“ Em không biết?”
“ Đếm đi.”
“ Làm cái gì?”
“ Đã bảo đếm đi mà! Con nhỏ ngốc này.”
“ Ai ngốc chứ? 279 cái.”
Im lặng.
Dương Lạp ngạc nhiên quay xuống thì thấy tờ giấy thư bị vò nát, anh đang vô cùng tức giận thì phải, môi mím chặt, đôi lông mày co lại liên tục. Dương Lạp hơi khó hiểu nhưng cô đành bỏ qua và tập trung vào bài giảng.
..............
Ba giờ chiều. Nắng đã giảm dần về phía tây, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt. Sắp đến giờ hẹn gặp mặt rồi. Trân Trân vẫn còn chưa trang điểm xong, Dương Lạp thì chỉ phủ nhè nhẹ, chiếc quần jeans bó sát chân và chiếc sơ mi vải bò, trông rất người lớn và dễ thương. Còn Trân Trân thì với bộ váy xòe ba tầng ngắn quá đầu gối, chiếc áo dây sặc sỡ, trông cô không khác nào một cô gái ăn chơi đúng hiệu. Họ dắt nhau ra khỏi nhà và taxi đã đợi sẵn.
Quán café “ Pha lê” hôm nay khá đông người. Hai cô gái nhanh chóng nhận ra “đồng bọn” ở một chỗ nhìn ra đường. Bên nam gồm bốn chàng trai, không có gì nổi trội, một gã đeo kính ra vẻ tri thức với chiếc áo sơ mi trắng sởn màu, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trân Trân. Một gã với ngoại hình bình thường, mái tóc nhuộm màu đỏ chóe và chiếc khuyên ở mũi, cũng khá ưa nhìn, nhưng còn cặp mắt đang đong đưa với cô bạn ngồi cạnh cô thì không thể chấp nhận được. Kế bên gã là một cậu trai hơi béo, cậu ta để đầu đinh và đang e dè liếc nhìn cô, cô bỗng cảm thấy rất thú vị. Và kế bên nữa...Cô sửng sốt...Cậu trai với mái tóc vàng bó trong chiếc băng đô màu đen cá tính, chiếc áo phông trắng và quần bò đen chính là Nam Dĩnh. Cậu đang mải nghịch điện thoại nên không để ý tới cô. Cô nhìn Trân Trân cầu cứu nhưng ôi thay cô bạn lại đang mải tán gẫu với mấy người ngồi cạnh. Cô thấy hơi ngỡ ngàng, sao cậu ấy lại đến những nơi như thế này? Cậu đóng điện thoại, bắt đầu giơ cốc nước định uống thì bắt gặp Dương Lạp, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cậu cố kìm chế. Cuối cùng, từng người đứng lên giới thiệu về mình:
- Xin chào, tớ là Uyển Doanh, 17 tuổi, đang học tại trường cấp ba Hòa Diện năm nhất. Mong được làm quen. - Cô gái kết thúc bằng nụ cười hớp hồn.
Cô nàng vừa ngồi xuống thì người bên cạnh đứng lên, cô ta mở đầu bằng nụ cười rất chuyên nghiệp, cái liếc khiêu gợi và đôi tay vuốt vuốt lọn tóc:
- Em là Lục Lạc, 16 tuổi, đang học tại trường tư thục Long Bảo. Mong các anh quan tâm. Hi hi.
Dương Lạp thấy hơi khoe mẽ. Tiếp đến là Trân Trân:
- Xin chào, tôi là Phạm Trân Trân, 18 tuổi, học tại trường cấp ba Hòa Diện năm hai.
Đã đến Dương Lạp, cô ngượng nghịu đứng lên, cúi thấp mặt, giọng run rẩy:
- Xin chào...tôi...tôi là...Dương Lạp Lạp...học cùng...với Trân Trân...
Quả là ngắn gọn, đám con trai được dịp soi sét từng người. Gã đeo kính đứng lên hào hứng:
- Tôi là Tiêu Lượng, 19 tuổi, học trường cấp ba Minh Tân. Hận hạnh.
Tiếp đến là gã choi choi đầu đỏ:
- Tui tên An, 16 tuổi, trường cấp hai Khánh Dược. Làm quen nhé các đàn chị.- Và một cái đá lông nheo đi kèm.
Tiếp đến là cậu bạn béo ban nãy:
- Tui tên....Bách Khả...Mong làm ....quen...
Dương Lạp cười khúc khích trước bộ dạng của cậu ta. Bất giác Nam Dĩnh đứng bật dậy:
- Tôi là Dĩnh, 16 tuổi, cùng trường với An.
Đám con gái có vẻ rất thích cậu ta. Dương Lạp thấy rất khó chịu, cô bứt rứt cắn chặt môi, phải chăng cảm giác là ghen? Thấy cậu ấy cười cười nói nói với mấy cô gái, cô không chịu nổi nữa, đứng lên:
- Sao cậu lại đến đây?
Nam Dĩnh thoáng giật mình, cô bạn ngồi sát Trân Trân thì thầm:
- Họ quen nhau từ trước à?
- Họ yêu nhau đấy. - Trân Trân cười tươi rói.
- Cái gì? - Nam Dĩnh ngước mày nhìn cô.
- Tôi hỏi cậu sao lại đến đây làm quen? - Lửa giận bốc phừng phừng.
Nam Dĩnh cười khẩy:
- Cô là gì của tôi à? Sao tôi lại phải làm theo ý cô?
- Ơ...cậu...
- Buồn cười nhở? Cô vô duyên thật đấy. Loại con gái như cô đến đây thì còn đáng khinh hơn tôi đấy.
Cảm lấy những lời xúc phạm quá đáng, Trân Trân cũng phải lên tiếng:
- Hơi quá đáng rồi đấy Nam Dĩnh.
Nói rồi cô quay sang Dương Lạp:
- Đi về thôi cậu.
Và họ kéo nhau đi ra. Nam Dĩnh tức giận đấm thụp xuống bàn một cái rõ lớn rồi cũng bước vội đi.
" Tại sao đã cố quên em mà vẫn không thể được? Tại sao em luôn xuất hiện mỗi khi anh rất nhớ em? Tại sao con tim anh lại quặn đau như thế này? Em đừng lại gần anh nữa, đừng làm anh khó xử như vậy. Anh biết phải làm thế nào bây giờ? Phải làm gì thì mới có thể xóa em ra khỏi con tim này? Em hãy nói gì đi, hãy nói cho anh biết cách đi dù cho có phải cắt bỏ phần trái tim có em trong đó."
Tiếng nói luôn vọng lên trong đầu Nam Dĩnh, cậu lái chiếc xe mô tô mà đầu óc mơ hồ, không còn biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Chỉ có ý thức mất dần trong từng nhịp tim.
Một sớm đổi gió. Tiếng gió hiu hút thổi tạt vào căn biệt thự của Nam Dĩnh, khiến cánh cửa sổ va đập vào nhau thành những tiếng lách cách. Đã mấy ngày nay cậu không đi học, tắt máy và không liên lạc với bất cứ ai, trong đầu cậu lúc này chỉ dồn dập toàn hình ảnh của Dương Lạp, những lời nói, những cử chỉ của cô như một nhát dao cứa mạnh vào tim cậu. Cậu đã không muốn đối xử như vậy với cô nhưng tất cả phải tuân theo quy luật của cuộc sống, cậu phải rời xa cô.
Nằm dài trên ghế sô pha, cậu mở máy để xem tình hình mấy ngày qua: 87 tin nhắn, 107 cuộc gọi nhỡ. Và hầu như trong đấy toàn là của Dương Lạp, cậu đọc tin nhắn gần đây nhất, ba tiếng trước: [ Vậy là em đã thật sự lừa dối chị à...Chị muốn nghe câu trả lời cuối cùng...tại hàng cây cổ thụ phố Nhị Hà, ba giờ.]
Nam Dĩnh vén tay áo xem đồng hồ: bốn giờ 24 phút. Muộn mất rồi! Cậu ngồi bật dậy, ý nghĩ đối địch, đi hay không đi đây? Cậu vò đầu bứt tai mãi cuối cùng cũng đành đứng dậy ra xe, chiếc xe phóng vụt trong ráng chiều phủ nhè nhẹ.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, khiến hàng cây tưởng như phát sáng, dưới tán lá khô rào rạc, một cô gái trong chiếc váy ren dài qua đầu gối, mái tóc buông xõa, dáng người mảnh khảnh, đang chờ đợi một ai đó trong tâm trạng rối bời, đôi lông mày thanh tú nhíu qua nhíu lại. Cô đang đứng thì có một tốp thanh niên đi qua, toàn những gã mặt mày hằm hổ, giang hồ, một trong chúng có vẻ bảnh trai, đầu nhuộm vàng chóe, tiến lại gần Dương Lạp:
- Chào em!- Ánh mắt gã đong qua đong lại.
Dương Lạp cảm thấy hơi khó chịu, cô nghoảng mặt ra chỗ khác. Bất chợt tay hắn bóp lấy cằm cô, chỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Sao em lại không nhìn anh thế?
Cô mím chặt môi, mắt ánh lên những tia nhìn tức giận, cô hất tay gã ra:
- Xin lỗi, tôi đang chờ bạn!
Cả bọn cười rộ lên rồi, tên tóc vàng rút mộ điếu thuốc, châm lên rồi phả khói vào mặt Dương Lạp, khiến cô ho sặc sụa:
- Sao nào? chờ ai? Đi với bọn anh cho lẹ.
Đúng lúc đó thì xe máy của Nam Dĩnh phóng đến, chen giữa hai người. Gã kia vội nhảy ra, mắt trợn ngược nhìn cậu:
- Nam Dĩnh!
- Tao đây! - Nam Dĩnh bỏ mũ bảo hiểm, bước xuống xe, nhìn hắn chằm chằm, gã này mặt hầm hầm thét lớn bọn đàn em:
- Thằng khốn này, bây giờ mới thấy mày lộ diện. Anh em, xông vào cho nó một trận.
Lời nói vừa dứt thì cả bọn sấn tới Nam Dĩnh. Một cú đấm thẳng của tên tóc vàng, nhưng cậu đã kíp chếch đầu sang một bên và hắn đã hụt, Nam Dĩnh được cơ hội nắm được tay hắn bẻ ngược ra sau,. một tiếng hét lớn và bọn người kia phải lùi ra sau Vẻ mặt rất hoảng sợ, chúng nuốt nước bọt ừng ực. Sự sợ hãi dần lấn át trái tim chúng, gã đứng trước mặt họ - Nam Dĩnh - không còn bình thường nữa, mái tóc không bó gọn trong băng đô nữa, cậu đã không còn che dấu được sự thật nữa. Vết sẹo lớn nằm ngay bên trán phải, nó đang giật giật liên hồi, khiến ai nhìn cũng không khỏi thảng thốt. Đám người dần dần rút đi và chúng chạy bạt mạng về phía cuối con phố trong tâm trạng sợ hãi tột độ.
Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn, cô nhìn Nam Dĩnh không chớp mắt, chiếc lưng to lớn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối xù. Cậu quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì. Rồi cậu tiến lại gần:
- Chị không sao chứ?
Theo phản xạ, Dương Lạp lùi lại.
Nam Dĩnh có phần bối rối, cậu quay người bỏ đi. Lúc này Dương Lạp mới bừng tỉnh, cô chới với đuổi theo Nam Dĩnh:
- Tiểu Dĩnh....Dĩnh........
Cậu dừng lại. Cô thở hồng hộc bám vào tay áo cậu:
- Khoan đã, chị,...có chuyện muốn nói...
Cậu ngước nhìn cô bằng ánh mắt xa vời:
- Có chuyện gì?
- Chúng ta đến một quán café nào nhé! - Dương Lạp bối rối nhìn cậu.
Một phút im lặng.
- Không cần đâu! - Câu nói đầy lạnh lùng.
Dương Lạp tròn mắt nhìn.
- Có gì chị nói luôn ở đây đi, tôi không có nhiều thời gian cho chị!
- À...!
Cô thấy hụt hẫng, dường như cậu đã khác xưa quá, lạnh lùng một cách đáng sợ.
- Chị chỉ là muốn gặp em...mà vì sao trên trán em...lại có...
Nam Dĩnh quắc mắt nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng:
- Chị gọi tôi đến chỉ để hỏi chuyện này à?
- Không, chị không có ý đó.
Nam Dĩnh ngồi thụp xuống một vệ đường, thở dài:
- Thế tôi và chị còn chuyện gì để nói sao?
- Chị không tin...!- Dương Lạp run run giọng, cô mong chờ gì từ câu trả lời của cậu ấy?
- Tin hay không? Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là chị và tôi đã kết thúc, chị chấm dứt ngay cái trò này đi!
- Vậy tại sao? Tại sao em vẫn đến?
Nam Dĩnh thoáng giật mình, thực ra, cậu biết trước, nếu cậu đến thì sẽ đem lại hi vọng cho cô ấy mà thôi. Thế nhưng, trong thâm tâm cậu mong muốn gặp chị đến thế nào sao cậu không hiểu chứ? Được nhìn thấy khuôn mặt chị, được nghe giọng nói của chị...
Cậu tức mình đứng bật dậy bỏ đi, Dương Lạp ngạc nhiên chạy theo:
- Khoan đã...khoan đã...em đi đâu vậy?
- Chị đừng có đi theo tôi như vậy nữa, phiền lắm.
- Chị....
Và cậu ấy phóng xe vụt đi. Dương Lạp đứng đó, nước mắt trào ra thành dòng.
....
- Lạp Lạp, xuống ăn cơm đi.
Tiếng Trân Trân vọng vào, cô vẫn ngồi thất thần trong bóng tối. Trái tim dường như hóa đá mất rồi.
“ Cốc cốc...”
“ Vào đi!”
Trân Trân bước vào, đứng dựa vào thành cửa nói:
- Cậu lại sao thế? Không xuống ăn cơm à?
Im lặng.
- Cậu đừng có như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.
Lại im lặng.
Trân Trân bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô, giọng đều đều:
- Cậu thôi đi, dạo này lúc nào cũng ủ dột, cậu đang mất tinh thần đấy à? Đến việc học hành cậu cũng bỏ bê, tớ không thích cậu như thế này chút nào.
- Xin lỗi...! - Giọng Dương Lạp nhỏ như tiếng gió.
- Xin lỗi gì chứ? Cậu hãy xem lại mình đi, dù có bao chuyện đau lòng xảy đến, nhưng Tiểu Lạp mà tớ biết mà người vô cùng mạnh mẽ cơ mà, đâu phải là cô gái yếu đuối như thế này.
Từng lời Trân Trân nói như cứa vào tim Dương Lạp từng nhát dao đau đớn, cô thấy đầu óc mình như sáng ra bội phần, đúng là bữa nay cô học hành không ra sao cả. Cô đã sai rồi ư?
Bất giác có giọt nước nhỏ xuống gối, Dương Lạp khóc, khóc nức nở trên bờ vai Trân Trân, cô khẽ xoa lưng bạn, giữa họ, đều có những cảm xúc riêng biệt.
....
Mùa hè với những đợt nóng khủng khiếp dội xuống. Mọi người đi lại một cách khó khăn bởi đa số sợ làn da của mình sẽ bị hủy hoại. Trường cấp ba Hòa Diện nhộn nhịp trở lại sau kì thi vừa qua, Dương Lạp và Trân Trân sải bước trên khuôn viên rộng lớn của ngôi trường, vừa đi họ vừa nói chuyện.
- Tiểu Lạp! Chiều nay có cuộc gặp mặt làm quen, cậu muốn đi không?
- Sao? - Dương Lạp giật mình nhìn Trân Trân ngạc nhiên. - Không phải cậu đã có Tiểu Thiên rồi sao?
Trân Trân khẽ cười:
- Gì chứ? Chỉ là buổi giao lưu thôi mà, mình cũng được tự do chứ bộ.
- Tiểu Thiên sẽ giết cậu cho xem. - Dương Lạp cười nhăn nhở.
- Sợ gì? Thế cậu có đi không? Chẳng phải cậu đang cô đơn à?
- À...mình......không biết nữa...!
Dương Lạp thở dài ghé ngồi xuống một chiếc ghế đá. Trân Trân cũng ngồi xuống cùng, vỗ vai bạn:
- Thôi nào! Đi cho vui cũng được, biết đâu tìm được một chàng lí tưởng thì sao?
Dương Lạp ậm ừ gật đầu ùi lảng sang chuyện khác. Trước đây cô chưa từng biết đi giao lưu gặp mặt là gì, nhưng cô thì không thích việc đó lắm, nó thật ngớ ngẩn.
“ Reng Reng...”
Tiếng chuông báo vào học đã vang lên, họ nhanh chóng trở lại lớp.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, cô đã vô cùng ngạc nhiên bởi trong ngăn bàn la liệt kẹo bạc hà. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng học lại bị đá tung ra, mọi người ngán ngẩm nhìn Hoàng Hiểu Vương đang ngạo nghễ bước vào lớp, ai ai cũng đều đã biết cái tính ngang tàng của cậu ta nhưng cũng không thể chịu nổi. Vừa nhìn thấy Dương Lạp, cậu đã cốc một cái vào đầu cô, khiến cô đau đớn ôm đầu nhìn cậu tức giận, nhưng trước khi cô định đánh trả thì đột nhiên cậu ta đã chiếc ghế sang cạnh bàn Dương Lạp, ngồi phịch lên đó nheo mắt nhìn đống kẹo trên bàn, giọng khinh khỉnh:
- Gì đây?
- Kẹo bạc hà chứ gì nữa?
- Của ai?
Dương Lạp ngạc nhiên, chẳng phải là anh tặng hay sao?
- Không phải của cậu à?
- Gì chứ? Của tôi á? - Hiểu Vương lộ rõ vẻ tức giận bởi trò đùa của kẻ nào đó đang nhằm vào cô ấy.
“ Vậy lúc này chỉ có thể là cậu ấy thôi ư?” Dương Lạp nghe tim mình đập thình thịch, sao cậu ấy lại làm việc này?
- Hay là của Tiểu Dĩnh.
- Càng không thể. - Hoàng Hiểu Vương nhăn mày.
- Tại sao chứ? - Cô thấy vô cùng hụt hẫng vì cái khẳng định của anh.
Chưa kịp hỏi thì cô giáo đã bước vào lớp, hai người nhanh chóng trở về chỗ.
Vào bài giảng, Hoàng Hiểu Vương ném cho Dương Lạp một tờ giấy, cô mở ra xem: “ Có bao nhiêu cái kẹo?”
“ Em không biết?”
“ Đếm đi.”
“ Làm cái gì?”
“ Đã bảo đếm đi mà! Con nhỏ ngốc này.”
“ Ai ngốc chứ? 279 cái.”
Im lặng.
Dương Lạp ngạc nhiên quay xuống thì thấy tờ giấy thư bị vò nát, anh đang vô cùng tức giận thì phải, môi mím chặt, đôi lông mày co lại liên tục. Dương Lạp hơi khó hiểu nhưng cô đành bỏ qua và tập trung vào bài giảng.
..............
Ba giờ chiều. Nắng đã giảm dần về phía tây, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt. Sắp đến giờ hẹn gặp mặt rồi. Trân Trân vẫn còn chưa trang điểm xong, Dương Lạp thì chỉ phủ nhè nhẹ, chiếc quần jeans bó sát chân và chiếc sơ mi vải bò, trông rất người lớn và dễ thương. Còn Trân Trân thì với bộ váy xòe ba tầng ngắn quá đầu gối, chiếc áo dây sặc sỡ, trông cô không khác nào một cô gái ăn chơi đúng hiệu. Họ dắt nhau ra khỏi nhà và taxi đã đợi sẵn.
Quán café “ Pha lê” hôm nay khá đông người. Hai cô gái nhanh chóng nhận ra “đồng bọn” ở một chỗ nhìn ra đường. Bên nam gồm bốn chàng trai, không có gì nổi trội, một gã đeo kính ra vẻ tri thức với chiếc áo sơ mi trắng sởn màu, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trân Trân. Một gã với ngoại hình bình thường, mái tóc nhuộm màu đỏ chóe và chiếc khuyên ở mũi, cũng khá ưa nhìn, nhưng còn cặp mắt đang đong đưa với cô bạn ngồi cạnh cô thì không thể chấp nhận được. Kế bên gã là một cậu trai hơi béo, cậu ta để đầu đinh và đang e dè liếc nhìn cô, cô bỗng cảm thấy rất thú vị. Và kế bên nữa...Cô sửng sốt...Cậu trai với mái tóc vàng bó trong chiếc băng đô màu đen cá tính, chiếc áo phông trắng và quần bò đen chính là Nam Dĩnh. Cậu đang mải nghịch điện thoại nên không để ý tới cô. Cô nhìn Trân Trân cầu cứu nhưng ôi thay cô bạn lại đang mải tán gẫu với mấy người ngồi cạnh. Cô thấy hơi ngỡ ngàng, sao cậu ấy lại đến những nơi như thế này? Cậu đóng điện thoại, bắt đầu giơ cốc nước định uống thì bắt gặp Dương Lạp, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cậu cố kìm chế. Cuối cùng, từng người đứng lên giới thiệu về mình:
- Xin chào, tớ là Uyển Doanh, 17 tuổi, đang học tại trường cấp ba Hòa Diện năm nhất. Mong được làm quen. - Cô gái kết thúc bằng nụ cười hớp hồn.
Cô nàng vừa ngồi xuống thì người bên cạnh đứng lên, cô ta mở đầu bằng nụ cười rất chuyên nghiệp, cái liếc khiêu gợi và đôi tay vuốt vuốt lọn tóc:
- Em là Lục Lạc, 16 tuổi, đang học tại trường tư thục Long Bảo. Mong các anh quan tâm. Hi hi.
Dương Lạp thấy hơi khoe mẽ. Tiếp đến là Trân Trân:
- Xin chào, tôi là Phạm Trân Trân, 18 tuổi, học tại trường cấp ba Hòa Diện năm hai.
Đã đến Dương Lạp, cô ngượng nghịu đứng lên, cúi thấp mặt, giọng run rẩy:
- Xin chào...tôi...tôi là...Dương Lạp Lạp...học cùng...với Trân Trân...
Quả là ngắn gọn, đám con trai được dịp soi sét từng người. Gã đeo kính đứng lên hào hứng:
- Tôi là Tiêu Lượng, 19 tuổi, học trường cấp ba Minh Tân. Hận hạnh.
Tiếp đến là gã choi choi đầu đỏ:
- Tui tên An, 16 tuổi, trường cấp hai Khánh Dược. Làm quen nhé các đàn chị.- Và một cái đá lông nheo đi kèm.
Tiếp đến là cậu bạn béo ban nãy:
- Tui tên....Bách Khả...Mong làm ....quen...
Dương Lạp cười khúc khích trước bộ dạng của cậu ta. Bất giác Nam Dĩnh đứng bật dậy:
- Tôi là Dĩnh, 16 tuổi, cùng trường với An.
Đám con gái có vẻ rất thích cậu ta. Dương Lạp thấy rất khó chịu, cô bứt rứt cắn chặt môi, phải chăng cảm giác là ghen? Thấy cậu ấy cười cười nói nói với mấy cô gái, cô không chịu nổi nữa, đứng lên:
- Sao cậu lại đến đây?
Nam Dĩnh thoáng giật mình, cô bạn ngồi sát Trân Trân thì thầm:
- Họ quen nhau từ trước à?
- Họ yêu nhau đấy. - Trân Trân cười tươi rói.
- Cái gì? - Nam Dĩnh ngước mày nhìn cô.
- Tôi hỏi cậu sao lại đến đây làm quen? - Lửa giận bốc phừng phừng.
Nam Dĩnh cười khẩy:
- Cô là gì của tôi à? Sao tôi lại phải làm theo ý cô?
- Ơ...cậu...
- Buồn cười nhở? Cô vô duyên thật đấy. Loại con gái như cô đến đây thì còn đáng khinh hơn tôi đấy.
Cảm lấy những lời xúc phạm quá đáng, Trân Trân cũng phải lên tiếng:
- Hơi quá đáng rồi đấy Nam Dĩnh.
Nói rồi cô quay sang Dương Lạp:
- Đi về thôi cậu.
Và họ kéo nhau đi ra. Nam Dĩnh tức giận đấm thụp xuống bàn một cái rõ lớn rồi cũng bước vội đi.
" Tại sao đã cố quên em mà vẫn không thể được? Tại sao em luôn xuất hiện mỗi khi anh rất nhớ em? Tại sao con tim anh lại quặn đau như thế này? Em đừng lại gần anh nữa, đừng làm anh khó xử như vậy. Anh biết phải làm thế nào bây giờ? Phải làm gì thì mới có thể xóa em ra khỏi con tim này? Em hãy nói gì đi, hãy nói cho anh biết cách đi dù cho có phải cắt bỏ phần trái tim có em trong đó."
Tiếng nói luôn vọng lên trong đầu Nam Dĩnh, cậu lái chiếc xe mô tô mà đầu óc mơ hồ, không còn biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Chỉ có ý thức mất dần trong từng nhịp tim.
/31
|