Ngày tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh.
Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ.
Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế?
Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem.
Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ.
Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn.
Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi.
Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ 100 tệ.
Tôi cũng không chê quà gặp mặt có chút mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, Bao lì xì của bố Từ Dương là "phong bao màu đen" thì lại quá long trọng – dày như viên gạch vậy đó!
Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có thể cũng đến ba bốn vạn tệ.
Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao "màu đen" ra, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm.
Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi.
Chị ấy có chút đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì.
Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi.
Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi.
Tôi có chút không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bẽo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã, thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương một cái.
Thung!!!
Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra.
Từ Dương và mẹ anh liền lúc biến sắc.
Tôi vừa hay muốn chạy lại đỡ, họ liền đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi.
Nhưng có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng cũng nhận ra được sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi.
Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng!
"Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn." Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp.
Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng, thấy sắc mặt anh có vẻ lạ lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất.
Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn.
Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chắn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời này, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy.
Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem bố Từ Dương cho mình rốt cục là bao nhiều tiền, nếu nhiều quá, thì tôi sẽ trả lại – Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, còn không bằng là dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh.
Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi!
Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương!
"Nếu muốn sống mà rời khỏi đây, thì đừng mở cái phong bao này ra!" Chị chồng tương lai cứ như biến thành con người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nãy?
Cô ấy vốn là giả vờ điên!
Mà câu nói này có nghĩa là gì?
Tôi vừa muốn hỏi thêm một chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra.
Chị chồng tương lai đột nhiên sắc mặt biến đổi, lại bày ra một điều cười dại dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma..."
Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó?
Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy – Nhà Từ Dương, có thể không đơn giản như tôi nghĩ!
Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: "Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?
Lúc này trong tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: " Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!"
"Để anh đi lấy phong bao lì xì về." Từ Dương nhấc chân định chạy luôn theo.
Tôi ngay lập tức kéo tay anh, "Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai, cũng giống nhau cả thôi không phải sao?"
Từ Dương nói: "chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!
Tôi liền kéo anh: " Dương, lời của chị anh là như thế nào?"
Từ Dương mặt biến sắc, có chút tránh xa ánh mắt của tôi, nói:"Làm gì có ý gì, Em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xằng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu nói đó, có lúc lên cơn, một ngày nói vài ba đến chục bận."
Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lại.
Lúc gặp lại chị chồng, cũng là thời gian ăn tối.
Trông chị ấy không đươc ổn cho lắm, mặt mũi thâm xì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chỉ nhìn tôi lấy một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, rồi không ngẩng đầu lên nữa.
Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục tôi mau chóng mở ra.
Tôi lại bị vào thế không có đường lùi.
Thật không biết vì sao, họ lại cứ phải bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ.
Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó, cũng giống như 1 tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói – Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi!
Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ gì?
Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước.
Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì.
Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bì tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra.
Hóa ra là đã bị đổi rồi.
Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị.
Tôi có chút yên tâm, nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương.
Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ.
Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế?
Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó có chút không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay đến trẻ con đến tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem.
Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma đều vẫn là người của nhà họ Từ.
Tôi đưa ánh mắt cứu trợ về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn.
Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi.
Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ 100 tệ.
Tôi cũng không chê quà gặp mặt có chút mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, Bao lì xì của bố Từ Dương là "phong bao màu đen" thì lại quá long trọng – dày như viên gạch vậy đó!
Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có thể cũng đến ba bốn vạn tệ.
Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao "màu đen" ra, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm.
Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi.
Chị ấy có chút đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì.
Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi.
Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi.
Tôi có chút không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bẽo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã, thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương một cái.
Thung!!!
Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra.
Từ Dương và mẹ anh liền lúc biến sắc.
Tôi vừa hay muốn chạy lại đỡ, họ liền đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi.
Nhưng có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng cũng nhận ra được sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi.
Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng!
"Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn." Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp.
Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng, thấy sắc mặt anh có vẻ lạ lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất.
Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn.
Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chắn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời này, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy.
Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem bố Từ Dương cho mình rốt cục là bao nhiều tiền, nếu nhiều quá, thì tôi sẽ trả lại – Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, còn không bằng là dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh.
Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi!
Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương!
"Nếu muốn sống mà rời khỏi đây, thì đừng mở cái phong bao này ra!" Chị chồng tương lai cứ như biến thành con người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nãy?
Cô ấy vốn là giả vờ điên!
Mà câu nói này có nghĩa là gì?
Tôi vừa muốn hỏi thêm một chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra.
Chị chồng tương lai đột nhiên sắc mặt biến đổi, lại bày ra một điều cười dại dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma..."
Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó?
Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy – Nhà Từ Dương, có thể không đơn giản như tôi nghĩ!
Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: "Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?
Lúc này trong tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: " Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!"
"Để anh đi lấy phong bao lì xì về." Từ Dương nhấc chân định chạy luôn theo.
Tôi ngay lập tức kéo tay anh, "Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai, cũng giống nhau cả thôi không phải sao?"
Từ Dương nói: "chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!
Tôi liền kéo anh: " Dương, lời của chị anh là như thế nào?"
Từ Dương mặt biến sắc, có chút tránh xa ánh mắt của tôi, nói:"Làm gì có ý gì, Em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xằng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu nói đó, có lúc lên cơn, một ngày nói vài ba đến chục bận."
Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lại.
Lúc gặp lại chị chồng, cũng là thời gian ăn tối.
Trông chị ấy không đươc ổn cho lắm, mặt mũi thâm xì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chỉ nhìn tôi lấy một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, rồi không ngẩng đầu lên nữa.
Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục tôi mau chóng mở ra.
Tôi lại bị vào thế không có đường lùi.
Thật không biết vì sao, họ lại cứ phải bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ.
Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó, cũng giống như 1 tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói – Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi!
Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ gì?
Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước.
Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì.
Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bì tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra.
Hóa ra là đã bị đổi rồi.
Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị.
Tôi có chút yên tâm, nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương.
/218
|