(Lưu ý đoạn này đều là thoại của Ôn Như Ca kể lại nhé!)
“Hôm đó, sau khi Từ Dương rơi xuống nước các dân làng liền phái người lên núi đi thông báo cho bà ấy chuyện này. Mà tôi thì là ở tại bên hồ nước, chân tay luống cuống chờ phạt.
“Lúc ấy tôi rất hoảng sợ, tôi biết vị trí của mình trong Từ gia. Tại Từ gia, tôi chỉ có đối xử tốt với Từ Dương, bà ấy mới có thể tốt với tôi. Bình thường thế nào đều được, nhưng chỉ cần Từ Dương ngã hoặc là thứ gì đập đến, vậy tôi khẳng định tránh không được một trận đánh đập. Nhưng Từ Dương lại rơi vào trong sông chết, vậy tôi khẳng định cũng không sống nổi.”
“Nhưng không nghĩ tới chính là bà ấy tới, bà không khóc ngược lại lại cười hì hì. Tất cả mọi người cho là bà đau lòng khi mất đi con trai, khóc đến chết”
“Nhưng không phải.”
“Bà ấy cười hì hì người ngồi xổm xuống bên Từ Dương, lấy ra một miếng phù dán vào trán Từ Dương, miệng bên trong một bên nhắc tới đạo: ‘Con trai à, con đừng sợ mẹ gọi ngươi về trông nom việc nhà, con hãy liền về trông nom việc nhà!’
“Sau khi quơ múa tay, Từ Dương quả thật liền mở mắt ra, ngoan ngoãn đứng lên.”
“Lúc ấy tất cả mọi người rất ngạc nhiên, đều coi là đây là cái gì pháp thuật cao minh ‘cải tử hồi sinh’. Về sau tôi lén học pháp thuật, mới biết được, khi bà ấy quơ múa tay chính là một thuật Khôi Lỗi(từ này theo mình dịch được là con rối). Là đem nhi tử chết đi xem như khôi lỗi, gọi anh ta sau khi đứng lên, liền dẫn anh ta về nhà.”
“Tôi coi là không sao liền vô cùng cao hứng theo sát bọn họ về nhà. Nào biết được khi đến nhà, lão thái bà sắc mặt lập tức liền thay đổi. Và khi tôi không có bất kỳ biện pháp đề phòng nào, đột nhiên quay người và bị đánh vào đầu, tôi liền bất tỉnh nhân sự.”
“Chờ lúc tỉnh lại tôi vẫn còn đứng nhưng không biết làm sao trời liền đã tối, trong nhà treo rất nhiều vải trắng, bố trí giống như nhà tang lễ. Trên giường có một thi thể đứa bé, vải trắng che mặt, lại là quần áo nam hài. Tôi còn tưởng rằng là Từ Dương lại chết.”
“Tôi đi thẳng qua gọi mẹ, bà ấy không nghe. Tôi đưa tay đụng vào bà ấy, cũng không đụng tới bà ấy. Lúc này, tôi mới phát hiện thi thể nằm trên giường bên trên ngón tay là thô —— Từ Dương ở nhà là thiếu gia, khổ gì mệt mỏi việc đều không tới phiên anh ta đi làm, tất cả đều là tôi một mình ôm lấy mọi việc, cho nên ngón tay của tôi so với anh ta thô ráp nhiều, mà tay của anh ta mới là thật non mịn giống nữ hài.”
“Lúc này quỷ sai tới.”
“Bọn họ vào cửa liền hô Từ Dương, bởi vì hô không phải tôi, tôi liền không phản ứng, bọn họ cũng không để ý tới tôi.”
“Bọn họ đi đến bên cạnh thi thể, đột nhiên phát hiện trên tế đài bày rượu ngon cùng trứng gà, và đam mê uống rượu. Rượu kia là rượu thuần trắng, chờ bọn họ uống xong cũng liền say đến liền người đều thấy không rõ lắm, liền đem tôi bắt đi.
“Tôi lúc ấy mới biết được tôi bị mẹ của Từ Dương xem như kẻ chết thay. Một đường khóc, một đường náo, bọn họ đều không để ý.”
“Thẳng tiến đến Quỷ Môn quan, trong quỷ môn quan thổi gió Hoàng Tuyền. Gió kia thổi qua, quỷ sai liền tỉnh lại.”
“Tôi cùng bọn họ nói là bọn họ kéo nhầm người, nhưng bọn họ lại nói đều không tin điều gì. Bởi vì khi đó, tôi đã cắt tóc ngắn, mặc trên người chính là quần áo nam hài, nhìn liền giống như nam hài tử.”
“Bọn họ không tin tôi, coi tôi là cái điêu dân, cưỡng ép lôi kéo tôi tiến âm tào địa phủ đưa tin.”
“Nhưng tôi vừa khóc vừa gào và tạo ra tiếng động, và tiếng ồn lớn đến nỗi nó đã thu hút một người. Chính là người kia, trợ giúp tôi quay về nhân gian.”
Nói đến đây, Ôn Như Ca bỗng nhiên dừng lại
Tôi mau đuổi theo hỏi: “Người kia là ai?”
Xem ra, người này chính là mấu chốt nếu muốn nhảy ra sinh tử, chỉ cần tìm được Ôn Như Ca năm đó tại Địa phủ bên trong nhìn thấy người kia. Có lẽ liền có thể để anh ta giúp nhảy ra khỏi sự kiểm soát của Diêm Vương!
Ôn Như Ca nói: “Tôi không biết người kia đến cùng là ai, nhưng tôi nghe người khác đều gọi anh ta ——’Thất gia’.”
“Thất gia?”
Âm Thiện từng cùng tôi nói qua, Âm Phủ vẫn tương đối phong kiến mặc dù khoa học kỹ thuật phương diện là dẫn trước nhân thế, nhưng ở quan niệm cùng quy củ bên trên, vẫn là tuân theo lấy thời cổ xưa, bởi vì cầm quyền đều là lão quỷ, lai lịch không có người bảy tám trăm năm, cũng có người cả một ngàn năm. Bọn họ làm việc bên trên có thể rất nhanh, nhưng một số quy tắc cổ xưa bị cố thủ bên trong và rất khó thay đổi.
“Người kia đã có thể được xưng là Thất gia vậy thì cùng Âm Thao, địa vị ngang nhau là không khác biệt lắm?”
“Người kia cười hì hì, nhìn dễ mến và rất thân thiết. Anh ta đi hướng đến đây, hỏi đến cuối cùng là thế nào một chuyện?” Ôn Như Ca tiếp tục nói: “Quỷ sai nói không có việc gì, chỉ là lôi trở lại một con quỷ không chịu nhận là tiểu quỷ thôi. Tôi nhìn người kia dáng vẻ cao ráo, thân phận rất cao quý. Thế là lớn tiếng ồn ào, nói bọn họ kéo nhầm người!”
“Quỷ sai đương nhiên không chịu thừa nhận mình uống rượu làm hỏng việc, kéo nhầm người. Nhưng người kia trong mắt không nguyện ý cho qua, thế là liền hỏi tôi họ gì tên gì, ngày sinh tháng đẻ là cái gì, gia đình ở đâu, cha mẹ là người nào?”
“May mắn tôi lúc ấy đầu óc thanh tỉnh, còn nhớ rõ cha mẹ mình ở đâu —— Mặc dù Từ gia nuôi tôi ba năm, nhưng là trong lòng tôi vẫn là không thể đem lão thái bà xem như mẹ ruột của mình. Lúc trước lão thái bà đem tôi mua về nhà lúc tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi vẫn là nhớ rõ gia đình ở đâu, cha mẹ họ gì tên gì —— bọn nhỏ cùng tuổi ở đây đều là không nhớ được. Lão bà cho là tôi không nhớ được, đến lúc tôi đến Âm tào địa phủ, có thể nói ra cũng chỉ có địa chỉ nhà bọn họ và tên của vợ chồng lão bà!
“Nhưng thật không may, tôi lại nhớ.”
“Thế là Thất gia gọi người ngay trước mặt quỷ sai lấy ra Sinh Tử Bộ, mở ra tìm được tên của tôi, gật đầu nói: ‘Đứa nhỏ này lời nói là thật, các ngươi đúng là kéo nhầm người.’ Nói xong, anh ta đóng Sinh Tử và gõ vào đầu bọn quỷ sai nói: ‘Các ngươi con mắt như mù? Nam hài cùng nữ hài đều không phân biệt được? Nếu là dạng này, vậy các ngươi giữ lại một đôi mắt thì có ích lợi gì?’ ”
“Vừa mới nói xong, quỷ sai kia đã gửi đôi mắt của chính mình, xem ra còn có thể cao hứng.”
“Nghe đến đó, tôi nhịn không được ngắt lời: ‘Từ biệt đôi mắt, còn thật cao hứng? Cái này có cái gì tốt để cao hứng?’ “
Ôn Như Ca từ tốn nói: “Kéo sai người tại Âm phủ là tử tội, Thất gia kia chỉ phạt bọn họ mất đi hai mắt, mà không phải để bọn họ biến thành tro. Chuyện này đối với bọn họ nói tới xem như chuyện tốt.”
“ Ồ “
Ôn Như Ca tiếp tục nói: “Tiếp đến, người kia và nhan sắc tuyệt thế đến cúi xuống hỏi tôi: ‘Tiểu muội muội, cô có còn muốn sống hay không muốn?’ “
“Tôi đương nhiên nói muốn!”
Nhưng người kia nói: ‘Thế nhưng là trên đời này không phải tất cả sự tình đều có thể mọi chuyện như ngươi nguyện. Ngươi bị người lấy một mạng đổi một mạng, chỉ sợ tại nhân gian cho rằng cô đã chết đi, cô muốn hoàn dương, sợ là rất khó’ ”
“Tôi một chút liền luống cuống, liền vội hỏi nên làm cái gì?”
Người kia suy nghĩ một chút nói: “ ‘Đưa ngươi trở về cũng không phải không thể. Nếu thân thể cô đã chết, trả cô lại nhân gian. Chỉ sợ không thể lại xem như cái người sống bình thường’.”
“Tôi hỏi anh ta, vậy coi như cái gì?”
“Anh ta lẳng lặng mà nhìn xem tôi hồi lâu, mới từ miệng bên trong phun ra ba chữ ——“
“Hôm đó, sau khi Từ Dương rơi xuống nước các dân làng liền phái người lên núi đi thông báo cho bà ấy chuyện này. Mà tôi thì là ở tại bên hồ nước, chân tay luống cuống chờ phạt.
“Lúc ấy tôi rất hoảng sợ, tôi biết vị trí của mình trong Từ gia. Tại Từ gia, tôi chỉ có đối xử tốt với Từ Dương, bà ấy mới có thể tốt với tôi. Bình thường thế nào đều được, nhưng chỉ cần Từ Dương ngã hoặc là thứ gì đập đến, vậy tôi khẳng định tránh không được một trận đánh đập. Nhưng Từ Dương lại rơi vào trong sông chết, vậy tôi khẳng định cũng không sống nổi.”
“Nhưng không nghĩ tới chính là bà ấy tới, bà không khóc ngược lại lại cười hì hì. Tất cả mọi người cho là bà đau lòng khi mất đi con trai, khóc đến chết”
“Nhưng không phải.”
“Bà ấy cười hì hì người ngồi xổm xuống bên Từ Dương, lấy ra một miếng phù dán vào trán Từ Dương, miệng bên trong một bên nhắc tới đạo: ‘Con trai à, con đừng sợ mẹ gọi ngươi về trông nom việc nhà, con hãy liền về trông nom việc nhà!’
“Sau khi quơ múa tay, Từ Dương quả thật liền mở mắt ra, ngoan ngoãn đứng lên.”
“Lúc ấy tất cả mọi người rất ngạc nhiên, đều coi là đây là cái gì pháp thuật cao minh ‘cải tử hồi sinh’. Về sau tôi lén học pháp thuật, mới biết được, khi bà ấy quơ múa tay chính là một thuật Khôi Lỗi(từ này theo mình dịch được là con rối). Là đem nhi tử chết đi xem như khôi lỗi, gọi anh ta sau khi đứng lên, liền dẫn anh ta về nhà.”
“Tôi coi là không sao liền vô cùng cao hứng theo sát bọn họ về nhà. Nào biết được khi đến nhà, lão thái bà sắc mặt lập tức liền thay đổi. Và khi tôi không có bất kỳ biện pháp đề phòng nào, đột nhiên quay người và bị đánh vào đầu, tôi liền bất tỉnh nhân sự.”
“Chờ lúc tỉnh lại tôi vẫn còn đứng nhưng không biết làm sao trời liền đã tối, trong nhà treo rất nhiều vải trắng, bố trí giống như nhà tang lễ. Trên giường có một thi thể đứa bé, vải trắng che mặt, lại là quần áo nam hài. Tôi còn tưởng rằng là Từ Dương lại chết.”
“Tôi đi thẳng qua gọi mẹ, bà ấy không nghe. Tôi đưa tay đụng vào bà ấy, cũng không đụng tới bà ấy. Lúc này, tôi mới phát hiện thi thể nằm trên giường bên trên ngón tay là thô —— Từ Dương ở nhà là thiếu gia, khổ gì mệt mỏi việc đều không tới phiên anh ta đi làm, tất cả đều là tôi một mình ôm lấy mọi việc, cho nên ngón tay của tôi so với anh ta thô ráp nhiều, mà tay của anh ta mới là thật non mịn giống nữ hài.”
“Lúc này quỷ sai tới.”
“Bọn họ vào cửa liền hô Từ Dương, bởi vì hô không phải tôi, tôi liền không phản ứng, bọn họ cũng không để ý tới tôi.”
“Bọn họ đi đến bên cạnh thi thể, đột nhiên phát hiện trên tế đài bày rượu ngon cùng trứng gà, và đam mê uống rượu. Rượu kia là rượu thuần trắng, chờ bọn họ uống xong cũng liền say đến liền người đều thấy không rõ lắm, liền đem tôi bắt đi.
“Tôi lúc ấy mới biết được tôi bị mẹ của Từ Dương xem như kẻ chết thay. Một đường khóc, một đường náo, bọn họ đều không để ý.”
“Thẳng tiến đến Quỷ Môn quan, trong quỷ môn quan thổi gió Hoàng Tuyền. Gió kia thổi qua, quỷ sai liền tỉnh lại.”
“Tôi cùng bọn họ nói là bọn họ kéo nhầm người, nhưng bọn họ lại nói đều không tin điều gì. Bởi vì khi đó, tôi đã cắt tóc ngắn, mặc trên người chính là quần áo nam hài, nhìn liền giống như nam hài tử.”
“Bọn họ không tin tôi, coi tôi là cái điêu dân, cưỡng ép lôi kéo tôi tiến âm tào địa phủ đưa tin.”
“Nhưng tôi vừa khóc vừa gào và tạo ra tiếng động, và tiếng ồn lớn đến nỗi nó đã thu hút một người. Chính là người kia, trợ giúp tôi quay về nhân gian.”
Nói đến đây, Ôn Như Ca bỗng nhiên dừng lại
Tôi mau đuổi theo hỏi: “Người kia là ai?”
Xem ra, người này chính là mấu chốt nếu muốn nhảy ra sinh tử, chỉ cần tìm được Ôn Như Ca năm đó tại Địa phủ bên trong nhìn thấy người kia. Có lẽ liền có thể để anh ta giúp nhảy ra khỏi sự kiểm soát của Diêm Vương!
Ôn Như Ca nói: “Tôi không biết người kia đến cùng là ai, nhưng tôi nghe người khác đều gọi anh ta ——’Thất gia’.”
“Thất gia?”
Âm Thiện từng cùng tôi nói qua, Âm Phủ vẫn tương đối phong kiến mặc dù khoa học kỹ thuật phương diện là dẫn trước nhân thế, nhưng ở quan niệm cùng quy củ bên trên, vẫn là tuân theo lấy thời cổ xưa, bởi vì cầm quyền đều là lão quỷ, lai lịch không có người bảy tám trăm năm, cũng có người cả một ngàn năm. Bọn họ làm việc bên trên có thể rất nhanh, nhưng một số quy tắc cổ xưa bị cố thủ bên trong và rất khó thay đổi.
“Người kia đã có thể được xưng là Thất gia vậy thì cùng Âm Thao, địa vị ngang nhau là không khác biệt lắm?”
“Người kia cười hì hì, nhìn dễ mến và rất thân thiết. Anh ta đi hướng đến đây, hỏi đến cuối cùng là thế nào một chuyện?” Ôn Như Ca tiếp tục nói: “Quỷ sai nói không có việc gì, chỉ là lôi trở lại một con quỷ không chịu nhận là tiểu quỷ thôi. Tôi nhìn người kia dáng vẻ cao ráo, thân phận rất cao quý. Thế là lớn tiếng ồn ào, nói bọn họ kéo nhầm người!”
“Quỷ sai đương nhiên không chịu thừa nhận mình uống rượu làm hỏng việc, kéo nhầm người. Nhưng người kia trong mắt không nguyện ý cho qua, thế là liền hỏi tôi họ gì tên gì, ngày sinh tháng đẻ là cái gì, gia đình ở đâu, cha mẹ là người nào?”
“May mắn tôi lúc ấy đầu óc thanh tỉnh, còn nhớ rõ cha mẹ mình ở đâu —— Mặc dù Từ gia nuôi tôi ba năm, nhưng là trong lòng tôi vẫn là không thể đem lão thái bà xem như mẹ ruột của mình. Lúc trước lão thái bà đem tôi mua về nhà lúc tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi vẫn là nhớ rõ gia đình ở đâu, cha mẹ họ gì tên gì —— bọn nhỏ cùng tuổi ở đây đều là không nhớ được. Lão bà cho là tôi không nhớ được, đến lúc tôi đến Âm tào địa phủ, có thể nói ra cũng chỉ có địa chỉ nhà bọn họ và tên của vợ chồng lão bà!
“Nhưng thật không may, tôi lại nhớ.”
“Thế là Thất gia gọi người ngay trước mặt quỷ sai lấy ra Sinh Tử Bộ, mở ra tìm được tên của tôi, gật đầu nói: ‘Đứa nhỏ này lời nói là thật, các ngươi đúng là kéo nhầm người.’ Nói xong, anh ta đóng Sinh Tử và gõ vào đầu bọn quỷ sai nói: ‘Các ngươi con mắt như mù? Nam hài cùng nữ hài đều không phân biệt được? Nếu là dạng này, vậy các ngươi giữ lại một đôi mắt thì có ích lợi gì?’ ”
“Vừa mới nói xong, quỷ sai kia đã gửi đôi mắt của chính mình, xem ra còn có thể cao hứng.”
“Nghe đến đó, tôi nhịn không được ngắt lời: ‘Từ biệt đôi mắt, còn thật cao hứng? Cái này có cái gì tốt để cao hứng?’ “
Ôn Như Ca từ tốn nói: “Kéo sai người tại Âm phủ là tử tội, Thất gia kia chỉ phạt bọn họ mất đi hai mắt, mà không phải để bọn họ biến thành tro. Chuyện này đối với bọn họ nói tới xem như chuyện tốt.”
“ Ồ “
Ôn Như Ca tiếp tục nói: “Tiếp đến, người kia và nhan sắc tuyệt thế đến cúi xuống hỏi tôi: ‘Tiểu muội muội, cô có còn muốn sống hay không muốn?’ “
“Tôi đương nhiên nói muốn!”
Nhưng người kia nói: ‘Thế nhưng là trên đời này không phải tất cả sự tình đều có thể mọi chuyện như ngươi nguyện. Ngươi bị người lấy một mạng đổi một mạng, chỉ sợ tại nhân gian cho rằng cô đã chết đi, cô muốn hoàn dương, sợ là rất khó’ ”
“Tôi một chút liền luống cuống, liền vội hỏi nên làm cái gì?”
Người kia suy nghĩ một chút nói: “ ‘Đưa ngươi trở về cũng không phải không thể. Nếu thân thể cô đã chết, trả cô lại nhân gian. Chỉ sợ không thể lại xem như cái người sống bình thường’.”
“Tôi hỏi anh ta, vậy coi như cái gì?”
“Anh ta lẳng lặng mà nhìn xem tôi hồi lâu, mới từ miệng bên trong phun ra ba chữ ——“
/218
|