Tôi suýt nữa thì ói máu vào mặt quỷ của Từ Viên Viên: "vớ vẩn! trước lúc cô chết đều là tôi chăm sóc cô, động viên cô, cô còn chắc chắn đã nhìn thấy tôi hại cô?"
Cô ta đáng thương chớp chớp mắt, nói:
"Đúng, trước khi tôi chết, là cô đã chăm sóc tôi, động viên tôi kiên trì tiếp tục sống, tôi rất cảm động, muốn nghe lời cô, cố gắng tiếp tục sống..."
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô lại rời khỏi tôi. Tôi cảm thấy lúc đó cô đi qua đi lại chỗ tôi, nhưng lại không ôm tôi, không quan tâm đến tôi, không muốn nói chuyện với tôi nữa..."
"Tôi đã rất sợ..."
"Cô đã cho tôi động lực để tiếp tục, nhưng rất nhanh, cô lại lấy lại nó..."
"Lúc cô đi khỏi, tôi muốn ngẩng đầu lên, gọi cô đừng đi..."
"Nhưng cô vẫn đi..."
"Tôi nhìn thấy bóng dáng cô, từng chút từng chút ra khỏi tầm nhìn của tôi..."
"Khi cô biến mất hẳn, tôi dường như lạc vào một thế giới đen xì lạnh lẽo..."
"Tôi đã rất sợ..."
"Tôi còn không biết làm thế nào..."
"Điều mà tôi có thể nghĩ đến, chính là hơi ấm mà cô đã ôm lấy tôi, âm thanh động viên tôi, đó chính là thứ có thể cứu tôi..."
"Cho nên tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi nơi đen xì đó, chỉ muốn tìm thấy cô, người mà tôi nhìn thấy cuối cùng trước khi chết..."
Nghe Từ Viên Viên kể lại như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Đối với tôi mà nói, cứu cô ta tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng không ngờ, chỉ có như vậy, đã mang đến hi vọng cho cô ta, cũng trở thành sự tuyệt vọng của cô ta; mà không thể ngờ là, tôi có thể trở nên quan trọng như thế, rõ ràng chỉ là một việc hết sức bình thường mà thôi...
Chẳng trách, người già hay nói, tốt nhất không nên nhìn vào mắt của người sắp chết, nếu không sau khi chết đi thì nó cứ ám theo người. Mọi người thấy đấy, tôi chẳng phải là đã bị Từ Viên Viên ám lấy hay sao?
Tôi thở dài, bất lực nói: "vậy tại sao cô muốn hại những người trên xe kia?"
Từ Viên Viên ủy khuất nói: "Tôi đâu có."
Tôi bực mình hét lên: "cô suýt nữa làm xe bị lật đấy!"
Cô ta chốc lát cứng họng, lâu sau, mới nhỏ nhẹ nói: "Tôi...Tôi chỉ muốn giữ cô lại thôi mà..."
Tôi cũng không biết nên làm thế nào để an ủi oan hồn vô tội và đáng thường trước mắt mình, ngây ngốc đứng đó một lúc, mới gật gù đầu, đưa ra cho cô ta một phương án giải quyết: "Cô cứ ám lấy tôi thế này cũng không phải là cách hay. Hay là như vầy, tôi nói với cô, là cô bị ai hại chết, sau đó cô có oan báo oan, có hận trả hận, cô đi tìm kẻ thù của cô, đừng ám theo tôi nữa, được không?"
Từ Viên Viên mông lung ngẩng đầu lên: "Là ai?"
"Từ Dương."
"Tên tiểu tử nhà Bao Tiên bà ở lưng núi?"
Tôi ngạc nhiên nói: "Cô quen hắn?"
"Đúng."
Tôi giờ mới nhận ra, Từ Gia Trại cũng chẳng phải nơi nào rộng lớn, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, sao mà lại không quen biết nhau chứ?
Từ Viên Viên nhìn tôi hồi lâu, dường như nghĩ ra cái gì đó, nói đoạn: "tôi nhớ ra rồi, cô chính là cô dâu mới mà Từ Dương lấy về! lần này cô không chết, mà là nó chết??"
Tôi: "???"
Vừa có chút không hiểu, thì tôi nghe Từ Viên Viên lẩm bẩm nói: "đúng thế thật, chắc là vậy thật, thằng nhóc Từ Dương đó, vắt mũi chưa sạch, mà đã hại chết bao nhiêu cô gái, người trong thôn đều nói, nếu cứ hại người kiểu đó, trước sau gì cũng gặp báo ứng! Ha, lần kết hôn này, tên nhóc đó còn nói với toàn thôn rằng, đây sẽ là người vợ cuối cùng của hắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra những lần tai nạn như trước nữa. Nếu như còn xảy ra tai nạn gì nữa thì hắn sẽ không lấy thêm vợ nữa! Hứ, cũng chẳng nghĩ lại mình, mẹ hắn tìm cho hắn bao nhiêu là vợ, từ trong thôn đến ngoài thôn, đằng trước đằng sau cũng mấy trăm cây số, người thôn nào ai chẳng biết con gái gả vào cũng sẽ chết? hắn chỉ có thể chạy ra tỉnh khác để kiếm vợ!"
Đúng rồi, tôi chính là người "vợ" ngoại tỉnh kia!
Nhưng đây là việc của trước đây rồi.
Tôi ngồi xổm xuống, hiếu kì hỏi cô ta: "Tôi nhớ Từ Dương có mười hai người vợ, tại sao họ lại chết vậy?"
Từ Viên Viên chọc tôi hỏi: "là cô biết tên nhóc Từ Dương nó lấy mười hai bà vợ, mà tất cả đều chết, mới chạy thoát khỏi đó phải không?"
Tôi không phủ nhận: "Họ rốt cuộc là vì sao mà chết?"
"Tai nạn, đều chết do tai nạn." Từ Viên Viên nói, "Cũng không biết trong nhà Bao Tiên Bà trúng tà thuật gì, các cô gái cô ta dẫn về đều không quá ba tháng là chết, đều chết do tai nạn."
Tôi nghi ngờ hỏi: "Thật sao...đều chết do tai nạn, chứ không phải do người làm?"
Từ Viên Viên nói: "Có ai muốn hại chết những đứa trẻ đó chứ? Nhỏ nhất khi bị nạn cũng mới mười tuổi!"
"Nhưng, người chết nhiều như thế, sao lại chỉ là ngẫu nhiên? Nhất định có người muốn hại chết bọn họ chứ?"
Từ Viên Viên cười nói: "Chẳng lẽ cô nghĩ là mẹ con Từ Dương liên kết để hãm hại hay sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Từ Viên Viên lắc đầu nói: "Bao Tiên Bà mất chồng sớm, lại chỉ có một thằng con trai, bà ta sợ rằng bản thân sẽ đột ngột mà ra đi, cho nên mới gấp rút tìm vợ cho con trai, chính là mong sau khi chết có người sẽ chăm sóc cho con trai bà ta. Cho nên bà ta tại sao lại phải hại chết những người con dâu mình vất vả tìm về?"
"Nhưng...cũng thật trùng hợp đi chứ? Tất cả các cô vợ đều chết." Tôi vẫn không thể chấp nhận kiểu bẻ lái thông tin như thế này.
Từ Viên Viên nói: "đúng là rất trùng hợp, nhưng những cô bé đó đều chết vì tai nạn, bị rắn cắn chết, đi trên đường bị ngã vào hố mà chết, lên núi chặt củi bị sói cắn chết...tai nạn nhiều vô số kể. Mỗi lần một người con dâu chết đi, Bao Tiên bà còn khóc thảm thiết hơn là mất chồng, tóc bà ta bạc đi như thế, một con mắt cũng bị mù vì khóc.
"Bà ta thật lòng thích những cô gái đó, tôi còn nhớ để không xảy ra tai nạn cho họ, còn lấy xích sắt khóa một cô ở trong phòng, nhưng cũng chẳng có ích gì, cô gái đó vì muốn lấy chiếc hũ mật ong ở trên cao, đã kê ghế lên để lấy, kết quả là đột nhiên ngã xuống chết. Haizzz...!"
"Bao Tiên Bà biết một vài yêu thuật, bà ta cũng nghĩ có thể là nhà bà ta bị kẻ nào đó trù ẻo rồi, cho nên tìm đủ mọi bùa phép, tính đi bấm lại quẻ bao năm, vẫn không có kết quả nào! Người có nhiều yêu thuật như bà ta mà còn bấm chẳng ra, thì chỉ có thể là do tai nạn thôi."
Tôi vô cùng sốc, những vẫn không thể tin được điều này: "Nhưng...nhưng bà ta luyện thi mà!"
Dưới căn hầm đó!
Lão cương thi!
Những cô vợ bị chết!
Đều bị cắt lưỡi cắt ngón tay cái!
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy gai cả người, người như thế, sao lại không phải là kẻ xấu?
Tôi không biết Từ Viên Viên có biết chuyện này hay không, nhưng cô ta lại thần sắc bình tĩnh nói: "Cũng còn cách nào khác đâu? Tiên bà không thu thập lại thi thể, chẳng nhẽ đưa thi thể của các cô bé đó trả về? đó là những cô con dâu mà bà ta mua về, không phải là những cô gái xin về từ những gia đình không muốn nuôi con gái về đâu, chính là bà ta mua họ ở những tên buôn người, bà ta mang về nhà, thì cũng không thể đưa họ về được. Nên bà ta chỉ có thể giữ lại các cái xác đó."
Cô ta đáng thương chớp chớp mắt, nói:
"Đúng, trước khi tôi chết, là cô đã chăm sóc tôi, động viên tôi kiên trì tiếp tục sống, tôi rất cảm động, muốn nghe lời cô, cố gắng tiếp tục sống..."
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô lại rời khỏi tôi. Tôi cảm thấy lúc đó cô đi qua đi lại chỗ tôi, nhưng lại không ôm tôi, không quan tâm đến tôi, không muốn nói chuyện với tôi nữa..."
"Tôi đã rất sợ..."
"Cô đã cho tôi động lực để tiếp tục, nhưng rất nhanh, cô lại lấy lại nó..."
"Lúc cô đi khỏi, tôi muốn ngẩng đầu lên, gọi cô đừng đi..."
"Nhưng cô vẫn đi..."
"Tôi nhìn thấy bóng dáng cô, từng chút từng chút ra khỏi tầm nhìn của tôi..."
"Khi cô biến mất hẳn, tôi dường như lạc vào một thế giới đen xì lạnh lẽo..."
"Tôi đã rất sợ..."
"Tôi còn không biết làm thế nào..."
"Điều mà tôi có thể nghĩ đến, chính là hơi ấm mà cô đã ôm lấy tôi, âm thanh động viên tôi, đó chính là thứ có thể cứu tôi..."
"Cho nên tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi nơi đen xì đó, chỉ muốn tìm thấy cô, người mà tôi nhìn thấy cuối cùng trước khi chết..."
Nghe Từ Viên Viên kể lại như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Đối với tôi mà nói, cứu cô ta tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng không ngờ, chỉ có như vậy, đã mang đến hi vọng cho cô ta, cũng trở thành sự tuyệt vọng của cô ta; mà không thể ngờ là, tôi có thể trở nên quan trọng như thế, rõ ràng chỉ là một việc hết sức bình thường mà thôi...
Chẳng trách, người già hay nói, tốt nhất không nên nhìn vào mắt của người sắp chết, nếu không sau khi chết đi thì nó cứ ám theo người. Mọi người thấy đấy, tôi chẳng phải là đã bị Từ Viên Viên ám lấy hay sao?
Tôi thở dài, bất lực nói: "vậy tại sao cô muốn hại những người trên xe kia?"
Từ Viên Viên ủy khuất nói: "Tôi đâu có."
Tôi bực mình hét lên: "cô suýt nữa làm xe bị lật đấy!"
Cô ta chốc lát cứng họng, lâu sau, mới nhỏ nhẹ nói: "Tôi...Tôi chỉ muốn giữ cô lại thôi mà..."
Tôi cũng không biết nên làm thế nào để an ủi oan hồn vô tội và đáng thường trước mắt mình, ngây ngốc đứng đó một lúc, mới gật gù đầu, đưa ra cho cô ta một phương án giải quyết: "Cô cứ ám lấy tôi thế này cũng không phải là cách hay. Hay là như vầy, tôi nói với cô, là cô bị ai hại chết, sau đó cô có oan báo oan, có hận trả hận, cô đi tìm kẻ thù của cô, đừng ám theo tôi nữa, được không?"
Từ Viên Viên mông lung ngẩng đầu lên: "Là ai?"
"Từ Dương."
"Tên tiểu tử nhà Bao Tiên bà ở lưng núi?"
Tôi ngạc nhiên nói: "Cô quen hắn?"
"Đúng."
Tôi giờ mới nhận ra, Từ Gia Trại cũng chẳng phải nơi nào rộng lớn, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, sao mà lại không quen biết nhau chứ?
Từ Viên Viên nhìn tôi hồi lâu, dường như nghĩ ra cái gì đó, nói đoạn: "tôi nhớ ra rồi, cô chính là cô dâu mới mà Từ Dương lấy về! lần này cô không chết, mà là nó chết??"
Tôi: "???"
Vừa có chút không hiểu, thì tôi nghe Từ Viên Viên lẩm bẩm nói: "đúng thế thật, chắc là vậy thật, thằng nhóc Từ Dương đó, vắt mũi chưa sạch, mà đã hại chết bao nhiêu cô gái, người trong thôn đều nói, nếu cứ hại người kiểu đó, trước sau gì cũng gặp báo ứng! Ha, lần kết hôn này, tên nhóc đó còn nói với toàn thôn rằng, đây sẽ là người vợ cuối cùng của hắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra những lần tai nạn như trước nữa. Nếu như còn xảy ra tai nạn gì nữa thì hắn sẽ không lấy thêm vợ nữa! Hứ, cũng chẳng nghĩ lại mình, mẹ hắn tìm cho hắn bao nhiêu là vợ, từ trong thôn đến ngoài thôn, đằng trước đằng sau cũng mấy trăm cây số, người thôn nào ai chẳng biết con gái gả vào cũng sẽ chết? hắn chỉ có thể chạy ra tỉnh khác để kiếm vợ!"
Đúng rồi, tôi chính là người "vợ" ngoại tỉnh kia!
Nhưng đây là việc của trước đây rồi.
Tôi ngồi xổm xuống, hiếu kì hỏi cô ta: "Tôi nhớ Từ Dương có mười hai người vợ, tại sao họ lại chết vậy?"
Từ Viên Viên chọc tôi hỏi: "là cô biết tên nhóc Từ Dương nó lấy mười hai bà vợ, mà tất cả đều chết, mới chạy thoát khỏi đó phải không?"
Tôi không phủ nhận: "Họ rốt cuộc là vì sao mà chết?"
"Tai nạn, đều chết do tai nạn." Từ Viên Viên nói, "Cũng không biết trong nhà Bao Tiên Bà trúng tà thuật gì, các cô gái cô ta dẫn về đều không quá ba tháng là chết, đều chết do tai nạn."
Tôi nghi ngờ hỏi: "Thật sao...đều chết do tai nạn, chứ không phải do người làm?"
Từ Viên Viên nói: "Có ai muốn hại chết những đứa trẻ đó chứ? Nhỏ nhất khi bị nạn cũng mới mười tuổi!"
"Nhưng, người chết nhiều như thế, sao lại chỉ là ngẫu nhiên? Nhất định có người muốn hại chết bọn họ chứ?"
Từ Viên Viên cười nói: "Chẳng lẽ cô nghĩ là mẹ con Từ Dương liên kết để hãm hại hay sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Từ Viên Viên lắc đầu nói: "Bao Tiên Bà mất chồng sớm, lại chỉ có một thằng con trai, bà ta sợ rằng bản thân sẽ đột ngột mà ra đi, cho nên mới gấp rút tìm vợ cho con trai, chính là mong sau khi chết có người sẽ chăm sóc cho con trai bà ta. Cho nên bà ta tại sao lại phải hại chết những người con dâu mình vất vả tìm về?"
"Nhưng...cũng thật trùng hợp đi chứ? Tất cả các cô vợ đều chết." Tôi vẫn không thể chấp nhận kiểu bẻ lái thông tin như thế này.
Từ Viên Viên nói: "đúng là rất trùng hợp, nhưng những cô bé đó đều chết vì tai nạn, bị rắn cắn chết, đi trên đường bị ngã vào hố mà chết, lên núi chặt củi bị sói cắn chết...tai nạn nhiều vô số kể. Mỗi lần một người con dâu chết đi, Bao Tiên bà còn khóc thảm thiết hơn là mất chồng, tóc bà ta bạc đi như thế, một con mắt cũng bị mù vì khóc.
"Bà ta thật lòng thích những cô gái đó, tôi còn nhớ để không xảy ra tai nạn cho họ, còn lấy xích sắt khóa một cô ở trong phòng, nhưng cũng chẳng có ích gì, cô gái đó vì muốn lấy chiếc hũ mật ong ở trên cao, đã kê ghế lên để lấy, kết quả là đột nhiên ngã xuống chết. Haizzz...!"
"Bao Tiên Bà biết một vài yêu thuật, bà ta cũng nghĩ có thể là nhà bà ta bị kẻ nào đó trù ẻo rồi, cho nên tìm đủ mọi bùa phép, tính đi bấm lại quẻ bao năm, vẫn không có kết quả nào! Người có nhiều yêu thuật như bà ta mà còn bấm chẳng ra, thì chỉ có thể là do tai nạn thôi."
Tôi vô cùng sốc, những vẫn không thể tin được điều này: "Nhưng...nhưng bà ta luyện thi mà!"
Dưới căn hầm đó!
Lão cương thi!
Những cô vợ bị chết!
Đều bị cắt lưỡi cắt ngón tay cái!
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy gai cả người, người như thế, sao lại không phải là kẻ xấu?
Tôi không biết Từ Viên Viên có biết chuyện này hay không, nhưng cô ta lại thần sắc bình tĩnh nói: "Cũng còn cách nào khác đâu? Tiên bà không thu thập lại thi thể, chẳng nhẽ đưa thi thể của các cô bé đó trả về? đó là những cô con dâu mà bà ta mua về, không phải là những cô gái xin về từ những gia đình không muốn nuôi con gái về đâu, chính là bà ta mua họ ở những tên buôn người, bà ta mang về nhà, thì cũng không thể đưa họ về được. Nên bà ta chỉ có thể giữ lại các cái xác đó."
/218
|