Tôi không muốn đưa tay ra cho viện trưởng Âm bắt mạch, nhưng ánh mắt đó của Âm Thao thật sự là làm cho người ta sợ hãi mà, vì vậy lòng tôi tuy không cam lòng nhưng vẫn đưa ra.
Ba phút qua đi.
"La tiểu thư khí huyết thông, tính tình có chút nóng nảy, xem ra bình thường là quá dễ tức giận nên mới như vậy. Cô La, xin hỏi cô có cần tôi kê cho cô mấy thang thuốc không? Hay vẫn nên là chính mình tu thân dưỡng tính, không nên hồ đồ đi làm loạn? " Âm viện trưởng buông lỏng tay tôi ra, thuận cho tôi một cái liếc mắt: "Tôi nghe bọn thủ hạ nói, cô như vậy nhưng là gây động tĩnh đặc biệt lớn a...! "
Tôi cười cười: "Đâu có nha, tôi kỳ thật chỉ là muốn nhìn thử, bệnh viện các anh có điều gì cổ quái mà thôi, sẽ không gây nhiễu loạn cho các anh. "
Âm viện trưởng hai mắt bốc hỏa hỏi: "Nếu như cô La muốn nhìn, không bằng tôi bây liền đưa cô La đi nhìn xung quanh a! "
"Được! " Tôi ước gì!
Nhưng một giây sau liền nhận được ánh mắt giết người của Âm Thao!
"Lui ra đi. " Anh ta nói với viện trưởng Âm.
"Là. " Âm viện trưởng tranh thủ thời gian đi ra, nhưng khi vừa rời khỏi cửa phòng, không nhịn được mà quay lại dặn dò một câu: "Âm gia, giường của bệnh viện chúng tôi không chịu được dày vò quá lớn, ngài......Kiềm chế chút, được không? "
Nói xong, thấy Âm Thao tức giận, viện trưởng Âm liền đóng cửa chạy trốn.
Được, liền anh ta cũng biết kế tiếp phát sinh chuyện gì!
"Vậy mà không mang thai, xem ra là bổn quân chưa đủ cố gắng rồi....." Âm Thao leo lên.
Một đêm đêm xuân................
Ngày hôm sau——
"Thực sự xin lỗi! " Lại là giọng nói quen thuộc đánh thức tôi!
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, xung quanh tôi chẳng còn bóng dáng nào nữa, nhưng chiếc chăn vẫn hình thừ như có người nằm như ngày hôm qua
Tiểu Tinh đang bước ra ngoài chuẩn bị đóng cửa phòng.
Tôi gọi cô ấy: "Chào buổi sáng. "
Tiểu Tinh dừng bước quay lại nhìn tôi khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trước hết cô nên mặc lại đồ cho đàng hoàng đi đã. "
Nói xong cô ấy đóng cửa lại.
Tôi vừa tỉnh ngủ, có chút bối rối, cánh cửa phòng khép lại, tới giờ tôi mới cúi đầu phát hiện cơ thể tôi không một mảnh vải che thân, trên người có rất nhiều dấu vết của những nụ hôn ——OH, MYGOD! Tiểu Tinh đã nhìn thấy tôi trong bộ dạng như thế này! Thật sự là xấu hổ mà!
Vì sao tôi không thể nói ẩn thân là có thể ẩn thân bản lĩnh như Âm Thao, Ngay lúc này, tôi chỉ muốn bốc hơi ngay tại lập tức!
Tôi đỏ bừng mặt, chẳng quan còn quan tâm liệu Âm Thao có còn ẩn thân bên cạnh tôi hay không, chật vật đi vào phòng tắm, tắm gội mình nhanh nhất có thể. Khi tôi bước ra, Tiểu Tinh nghiêng đầu, há hốc mồm mà tưởng chừng như có thể nhét gọn một quả trứng gà vào, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ga trải giường của tôi.
OH, MyGod!!
Dấu vết của tối hôm qua!
Đặc biệt là ga trải giường bệnh viện đều có một màu trắng tinh, lại làm cho những....dấu vết kia càng thêm rõ ràng!
Trong hoàn cảnh này đầu của tôi như muốn nổ tung, tôi không còn cách diễn xuất nào để ứng phó với trường hợp trớ trêu này nữa?
Âm Thao...Anh đúng là đồ chết tiệt!
Tôi đỏ mặt vội vàng bước tới, cầm tấm chăn lên che lại phần ga giường kia: "Cái này...cái này..., tôi sẽ giải quyết nó."
Nói xong, không đợi cô ấy phản ứng, tôi nhanh nhẹn mà ôm lấy đống ga trải giường và mang chúng vào phòng tắm để giặt sạch.
Khi tôi vừa mở vòi nước, sau lưng tôi là giọng nói của Tiểu Tinh vang lên: "Hóa ra trên đời này thực sự có quỷ........."
"Không không, không có! Trên đời này không có quỷ! " Tôi một bên giặt chăn,mền, vừa nói nói với Tiểu Tinh: "Tiểu Tinh cô cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết ư? Trong bệnh viện tâm thần lại nói những lời này, tất cả đều là bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ cô cũng muốn nằm viện? Haha! "
"La Hy! Thật sự cô không điên, đúng không? " Tiểu Tinh đứng ở đằng sau tôi, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Đúng đúng đúng, tôi không điên. " Tôi nói.
Đây là một vấn đề rất kỳ diệu, bình thường bệnh nhân tâm thần cũng sẽ không nói mình bị điên, nếu như tôi nói mình bị điên rồi, đó mới là câu trả lời sai!
"Tôi biết ngay, trong cái bệnh viện này, kỳ thật còn có vài người không phải người điên, là bị ngộ nhận mới bị nhốt vào đây! " Tiểu Tinh kích động nói, "Tôi đã gặp được nhiều người giống cô! "
"Không không, không có! Trên đời này không có quỷ! " Tôi một bên giặt chăn,mền, vừa nói nói với Tiểu Tinh: "Tiểu Tinh cô cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết ư? Trong bệnh viện tâm thần lại nói những lời này, tất cả đều là bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ cô cũng muốn nằm viện? Haha! "
"La Hy! Thật sự cô không điên, đúng không? " Tiểu Tinh đứng ở đằng sau tôi, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Đúng đúng đúng, tôi không điên. " Tôi nói.
Đây là một vấn đề rất kỳ diệu, bình thường bệnh nhân tâm thần cũng sẽ không nói mình bị điên, nếu như tôi nói mình bị điên rồi, đó mới là câu trả lời sai!
"Tôi biết ngay, trong cái bệnh viện này, kỳ thật còn có vài người không phải người điên, là bị ngộ nhận mới bị nhốt vào đây! " Tiểu Tinh kích động nói, "Tôi đã gặp được nhiều người giống cô! "
"Cùng tôi giống nhau? " Tôi nghi ngờ nhìn nàng một cái.
Chẳng lẽ bệnh viện này ở bên trong cũng có bị quỷ quấn quít lấy trên giường làm không thể miêu tả sự tình người sao?
Tiểu Tinh kích động gật gật đầu, một đôi mắt mở thật to: "Đúng vậy, với ngươi giống nhau! Kỳ thật bị đưa tới bệnh viện tâm thần xem bệnh cũng không phải tất cả mọi người thật sự bị bệnh, mà là bọn hắn có được Âm Dương Nhãn, có thể chứng kiến rất nhiều người đều nhìn không tới đồ vật, mà bọn hắn đem bọn họ thấy thứ đồ vật nói ra, căn bản cũng không có người nguyện ý tin tưởng bọn họ, vì vậy mới có thể đem bọn họ đưa vào bệnh viện tâm thần ở bên trong. "
Tôi lắp bắp kinh hãi: "Nhiều người như vậy ư? "
"Dù sao tôi biết rõ đấy, lại thêm ngươi một cái, tổng cộng có4 cái! "
"Vậy cũng không coi là nhiều......" Tôi nói thầm chạm đất cúi đầu giặt rửa ga giường, trong đầu có chút nghi vấn.
Đạo hữu nói nơi đây người bệnh là quỷ trên thân.
Tiểu Tinh nói nơi này có người là Âm Dương nhãn, nhưng không điên.
Đến cùng ai nói chính là đúng đấy?
Vẫn là, hai loại tình huống đều có?
Nếu chỉ có vậy, cái này tốt bệnh viện tâm thần tình huống cũng rất phức tạp......
"Tôi phải đem chuyện này nhớ kỹ! " Tiểu Tinh cao hứng mà chạy đến giường của tôi hạ, lấy ra cuốn sổ.
Là cuốn sổ của cô ấy.
Tôi tại trong toilet xem tới được một màn này, nhịn không được thăm dò đi ra ngoài hỏi: "sao sổ của cô lại để ở chỗ này? "
Tiểu Tinh đã mở xuống, cũng ngồi xuống: "Ngày hôm qua tôi liền quên lấy về, cho nên sáng nay mới nhớ muốn qua lấy, vốn nghĩ đến nghĩ cô vẫn còn ở trong phòng giam, không nghĩ tới mở cửa liền nhìn thấy được......Hì hì! "
Cô ấy đỏ mặt, không có nói tiếp, nhưng mà tôi cũng biết cô ấy muốn nói cái gì, dù sao chuyện buổi sáng kia thật sự quá lúng túng......
Cô ấy một bên đánh chữ vừa nói: "Vốn, dựa theo quy định của bệnh viện, là phải đem cô khóa lại ba ngày, trải qua các loại kiểm tra xem có phát bệnh lại hay không rồi mới được đi ra. Thật không nghĩ đến cô đi ra từ trong phòng giam cầm, nhưng lại cùng......Hì hì, tôi bây giờ tin tưởng có quỷ. Hy HY, cô có ý định nói cho tôi biế chuyện của cô và " bạn trai", hay vẫn là tôi tự mình phát huy sức tưởng tượng, giúp cô viết ra một câu chuyện đăng lên trên mạng? "
"Đừng! " Tôi tranh thủ thời gian ngăn cản nàng.
Chuyện tôi cùng với Âm thao?
Thôi mà, tôi bây giờ còn mông lung đây, làm sao có thể viết thành tiểu thuyết được?
"Tôi đây sẽ tự biên tự diễn rồi? "
"Tùy cô thôi. " Tôi nghĩ, dù sao câu chuyện đều là mới viết, nếu là mới viết, vậy thì cũng không phải là chuyện tôi cùng Âm Thao ngày xưa, vì vậy cũng liền tùy cô ấy.
Tôi giặt xong ga giường đi ra bên ngoài, cô mọt sách này đã hoàn toàn đắm mình trong thế giới tiểu thuyết rồi, quên hết tất cả. Tôi đứng ở bên cạnh lén nhìn trộm thoáng qua cô ấy viết cái gì, quả nhiên là đang viết bản thảo chuyện của tôi cùng Âm Thao!
Không, đây cũng chính là câu chuyện cô ấy tự biên tự diễn, cũng không liên quan đến tôi cùng Âm Thao!
Sau khi phơi ga giường, quay đầu lại trông thấy nàng đem sổ tay dấu ở duói giường của tôi.
"Này! " Tôi nhịn không được mở miệng: "Cô làm gì thế đem ngươi quyển sô giấu dưới giường của tôi phía?"
Ba phút qua đi.
"La tiểu thư khí huyết thông, tính tình có chút nóng nảy, xem ra bình thường là quá dễ tức giận nên mới như vậy. Cô La, xin hỏi cô có cần tôi kê cho cô mấy thang thuốc không? Hay vẫn nên là chính mình tu thân dưỡng tính, không nên hồ đồ đi làm loạn? " Âm viện trưởng buông lỏng tay tôi ra, thuận cho tôi một cái liếc mắt: "Tôi nghe bọn thủ hạ nói, cô như vậy nhưng là gây động tĩnh đặc biệt lớn a...! "
Tôi cười cười: "Đâu có nha, tôi kỳ thật chỉ là muốn nhìn thử, bệnh viện các anh có điều gì cổ quái mà thôi, sẽ không gây nhiễu loạn cho các anh. "
Âm viện trưởng hai mắt bốc hỏa hỏi: "Nếu như cô La muốn nhìn, không bằng tôi bây liền đưa cô La đi nhìn xung quanh a! "
"Được! " Tôi ước gì!
Nhưng một giây sau liền nhận được ánh mắt giết người của Âm Thao!
"Lui ra đi. " Anh ta nói với viện trưởng Âm.
"Là. " Âm viện trưởng tranh thủ thời gian đi ra, nhưng khi vừa rời khỏi cửa phòng, không nhịn được mà quay lại dặn dò một câu: "Âm gia, giường của bệnh viện chúng tôi không chịu được dày vò quá lớn, ngài......Kiềm chế chút, được không? "
Nói xong, thấy Âm Thao tức giận, viện trưởng Âm liền đóng cửa chạy trốn.
Được, liền anh ta cũng biết kế tiếp phát sinh chuyện gì!
"Vậy mà không mang thai, xem ra là bổn quân chưa đủ cố gắng rồi....." Âm Thao leo lên.
Một đêm đêm xuân................
Ngày hôm sau——
"Thực sự xin lỗi! " Lại là giọng nói quen thuộc đánh thức tôi!
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, xung quanh tôi chẳng còn bóng dáng nào nữa, nhưng chiếc chăn vẫn hình thừ như có người nằm như ngày hôm qua
Tiểu Tinh đang bước ra ngoài chuẩn bị đóng cửa phòng.
Tôi gọi cô ấy: "Chào buổi sáng. "
Tiểu Tinh dừng bước quay lại nhìn tôi khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trước hết cô nên mặc lại đồ cho đàng hoàng đi đã. "
Nói xong cô ấy đóng cửa lại.
Tôi vừa tỉnh ngủ, có chút bối rối, cánh cửa phòng khép lại, tới giờ tôi mới cúi đầu phát hiện cơ thể tôi không một mảnh vải che thân, trên người có rất nhiều dấu vết của những nụ hôn ——OH, MYGOD! Tiểu Tinh đã nhìn thấy tôi trong bộ dạng như thế này! Thật sự là xấu hổ mà!
Vì sao tôi không thể nói ẩn thân là có thể ẩn thân bản lĩnh như Âm Thao, Ngay lúc này, tôi chỉ muốn bốc hơi ngay tại lập tức!
Tôi đỏ bừng mặt, chẳng quan còn quan tâm liệu Âm Thao có còn ẩn thân bên cạnh tôi hay không, chật vật đi vào phòng tắm, tắm gội mình nhanh nhất có thể. Khi tôi bước ra, Tiểu Tinh nghiêng đầu, há hốc mồm mà tưởng chừng như có thể nhét gọn một quả trứng gà vào, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ga trải giường của tôi.
OH, MyGod!!
Dấu vết của tối hôm qua!
Đặc biệt là ga trải giường bệnh viện đều có một màu trắng tinh, lại làm cho những....dấu vết kia càng thêm rõ ràng!
Trong hoàn cảnh này đầu của tôi như muốn nổ tung, tôi không còn cách diễn xuất nào để ứng phó với trường hợp trớ trêu này nữa?
Âm Thao...Anh đúng là đồ chết tiệt!
Tôi đỏ mặt vội vàng bước tới, cầm tấm chăn lên che lại phần ga giường kia: "Cái này...cái này..., tôi sẽ giải quyết nó."
Nói xong, không đợi cô ấy phản ứng, tôi nhanh nhẹn mà ôm lấy đống ga trải giường và mang chúng vào phòng tắm để giặt sạch.
Khi tôi vừa mở vòi nước, sau lưng tôi là giọng nói của Tiểu Tinh vang lên: "Hóa ra trên đời này thực sự có quỷ........."
"Không không, không có! Trên đời này không có quỷ! " Tôi một bên giặt chăn,mền, vừa nói nói với Tiểu Tinh: "Tiểu Tinh cô cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết ư? Trong bệnh viện tâm thần lại nói những lời này, tất cả đều là bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ cô cũng muốn nằm viện? Haha! "
"La Hy! Thật sự cô không điên, đúng không? " Tiểu Tinh đứng ở đằng sau tôi, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Đúng đúng đúng, tôi không điên. " Tôi nói.
Đây là một vấn đề rất kỳ diệu, bình thường bệnh nhân tâm thần cũng sẽ không nói mình bị điên, nếu như tôi nói mình bị điên rồi, đó mới là câu trả lời sai!
"Tôi biết ngay, trong cái bệnh viện này, kỳ thật còn có vài người không phải người điên, là bị ngộ nhận mới bị nhốt vào đây! " Tiểu Tinh kích động nói, "Tôi đã gặp được nhiều người giống cô! "
"Không không, không có! Trên đời này không có quỷ! " Tôi một bên giặt chăn,mền, vừa nói nói với Tiểu Tinh: "Tiểu Tinh cô cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết ư? Trong bệnh viện tâm thần lại nói những lời này, tất cả đều là bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ cô cũng muốn nằm viện? Haha! "
"La Hy! Thật sự cô không điên, đúng không? " Tiểu Tinh đứng ở đằng sau tôi, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Đúng đúng đúng, tôi không điên. " Tôi nói.
Đây là một vấn đề rất kỳ diệu, bình thường bệnh nhân tâm thần cũng sẽ không nói mình bị điên, nếu như tôi nói mình bị điên rồi, đó mới là câu trả lời sai!
"Tôi biết ngay, trong cái bệnh viện này, kỳ thật còn có vài người không phải người điên, là bị ngộ nhận mới bị nhốt vào đây! " Tiểu Tinh kích động nói, "Tôi đã gặp được nhiều người giống cô! "
"Cùng tôi giống nhau? " Tôi nghi ngờ nhìn nàng một cái.
Chẳng lẽ bệnh viện này ở bên trong cũng có bị quỷ quấn quít lấy trên giường làm không thể miêu tả sự tình người sao?
Tiểu Tinh kích động gật gật đầu, một đôi mắt mở thật to: "Đúng vậy, với ngươi giống nhau! Kỳ thật bị đưa tới bệnh viện tâm thần xem bệnh cũng không phải tất cả mọi người thật sự bị bệnh, mà là bọn hắn có được Âm Dương Nhãn, có thể chứng kiến rất nhiều người đều nhìn không tới đồ vật, mà bọn hắn đem bọn họ thấy thứ đồ vật nói ra, căn bản cũng không có người nguyện ý tin tưởng bọn họ, vì vậy mới có thể đem bọn họ đưa vào bệnh viện tâm thần ở bên trong. "
Tôi lắp bắp kinh hãi: "Nhiều người như vậy ư? "
"Dù sao tôi biết rõ đấy, lại thêm ngươi một cái, tổng cộng có4 cái! "
"Vậy cũng không coi là nhiều......" Tôi nói thầm chạm đất cúi đầu giặt rửa ga giường, trong đầu có chút nghi vấn.
Đạo hữu nói nơi đây người bệnh là quỷ trên thân.
Tiểu Tinh nói nơi này có người là Âm Dương nhãn, nhưng không điên.
Đến cùng ai nói chính là đúng đấy?
Vẫn là, hai loại tình huống đều có?
Nếu chỉ có vậy, cái này tốt bệnh viện tâm thần tình huống cũng rất phức tạp......
"Tôi phải đem chuyện này nhớ kỹ! " Tiểu Tinh cao hứng mà chạy đến giường của tôi hạ, lấy ra cuốn sổ.
Là cuốn sổ của cô ấy.
Tôi tại trong toilet xem tới được một màn này, nhịn không được thăm dò đi ra ngoài hỏi: "sao sổ của cô lại để ở chỗ này? "
Tiểu Tinh đã mở xuống, cũng ngồi xuống: "Ngày hôm qua tôi liền quên lấy về, cho nên sáng nay mới nhớ muốn qua lấy, vốn nghĩ đến nghĩ cô vẫn còn ở trong phòng giam, không nghĩ tới mở cửa liền nhìn thấy được......Hì hì! "
Cô ấy đỏ mặt, không có nói tiếp, nhưng mà tôi cũng biết cô ấy muốn nói cái gì, dù sao chuyện buổi sáng kia thật sự quá lúng túng......
Cô ấy một bên đánh chữ vừa nói: "Vốn, dựa theo quy định của bệnh viện, là phải đem cô khóa lại ba ngày, trải qua các loại kiểm tra xem có phát bệnh lại hay không rồi mới được đi ra. Thật không nghĩ đến cô đi ra từ trong phòng giam cầm, nhưng lại cùng......Hì hì, tôi bây giờ tin tưởng có quỷ. Hy HY, cô có ý định nói cho tôi biế chuyện của cô và " bạn trai", hay vẫn là tôi tự mình phát huy sức tưởng tượng, giúp cô viết ra một câu chuyện đăng lên trên mạng? "
"Đừng! " Tôi tranh thủ thời gian ngăn cản nàng.
Chuyện tôi cùng với Âm thao?
Thôi mà, tôi bây giờ còn mông lung đây, làm sao có thể viết thành tiểu thuyết được?
"Tôi đây sẽ tự biên tự diễn rồi? "
"Tùy cô thôi. " Tôi nghĩ, dù sao câu chuyện đều là mới viết, nếu là mới viết, vậy thì cũng không phải là chuyện tôi cùng Âm Thao ngày xưa, vì vậy cũng liền tùy cô ấy.
Tôi giặt xong ga giường đi ra bên ngoài, cô mọt sách này đã hoàn toàn đắm mình trong thế giới tiểu thuyết rồi, quên hết tất cả. Tôi đứng ở bên cạnh lén nhìn trộm thoáng qua cô ấy viết cái gì, quả nhiên là đang viết bản thảo chuyện của tôi cùng Âm Thao!
Không, đây cũng chính là câu chuyện cô ấy tự biên tự diễn, cũng không liên quan đến tôi cùng Âm Thao!
Sau khi phơi ga giường, quay đầu lại trông thấy nàng đem sổ tay dấu ở duói giường của tôi.
"Này! " Tôi nhịn không được mở miệng: "Cô làm gì thế đem ngươi quyển sô giấu dưới giường của tôi phía?"
/218
|