Ân Nhạc Vy đuổi đến nơi, nhìn theo bóng chiếc Range Rover đã đi xa với vẻ không thể tin nổi. Cô ta quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, ver mặt cô ta vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại không kiềm chế được mà cảm thấy ghen tị. Tuy rằng gia thế của Cảnh Liêm Uy không bằng Hướng Thực nhưng không thể phủ nhận bề ngoài của anh quả thật là có một không hai.
Mắt phượng, môi mỏng, mũi cao, mỗi một đường nét đều khiến các cô gái rung động.
Ổn định lại tâm trạng của bản thân, Ân Nhạc Vy cười hỏi: “Chị, chị với Cảnh Liêm Uy yêu nhau từ bao giờ thế? Trước đây em có bao giờ gặp anh ấy trong nhóm bạn của chị đâu? Có phải là chị…”
Ánh mắt của cô ta thoáng đảo qua đảo lại, hỏi Ân Thiên Thiên với vẻ nghi ngờ: “Có phải chị bắt cá hai tay không? Anh rể biết không đó? Anh ấy có để ý không vậy?”
Ân Thiên Thiên vừa đi vào nhà vừa nghe Ân Nhạc Vy nói, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Có phải trong đầu tất cả những đứa con gái giống Ân Nhạc Vy đều có những suy nghĩ như thế không? Hễ đàn ông ưu tú không nhìn bọn họ lấy một cái, không coi trọng bọn họ lấy một chút thì bọn họ sẽ nghi ngờ người đàn ông đó có vấn đề, hoặc cô gái bên cạnh anh ta có vấn đề? Đúng là không sao hiểu nổi!
Ân Thiên Thiên không thèm trả lời cô ta lấy một câu, cứ thế phớt lờ rồi đi thẳng về phòng mình. Nhưng cô không ngờ, chính vì sự im lặng của mình đã khiến Ân Nhạc Vy tưởng rằng đã túm được một “nhược điểm” của cô, làm loạn hết cả lên!
Về đến phòng, cánh cửa phòng vừa mới đóng sập lại, cơ mặt đang căng cứng lập tức giãn ra. Cô tựa cả người vào cửa, cứ thế trượt xuống ngồi bệt trên đất, rất lâu sau mới tỉnh táo lại được.
Ân Thiên Thiên đưa tay sờ trán, dường như nơi này vẫn còn vương hơi ấm của đôi môi anh!
Thế mà lại Cảnh Liêm Uy hôn cô! Còn đột ngột nữa chứ! Trực tiếp nữa chứ!
Chẳng phải anh là kiểu đàn ông trầm tính à? Sao tự nhiên lại tỏ ra cợt nhả vậy? Mất một hồi lâu mà Ân Thiên Thiên vẫn không bình thường lại được, cô vùi mặt vào giường. Những sóng gió ngày hôm nay đã khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ hôn không rõ lý do vừa rồi của Cảnh Liêm Uy, cô lại tỉnh táo vô cùng, não đơ ra mất nửa ngày mới bắt đầu hoạt động lại. Rốt cuộc là tại sao Cảnh Liêm Uy lại hành động như thế? Cô bị hành động đó quấy nhiễu mất một lúc rất lâu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ…
Tối nay, cả thành phố T cũng trở nên náo loạn, chỉ vì hai tin tức vừa được tung ra. Một là nhà họ Cảnh đột nhiên tuyên bố tin tức kết hôn. Hôm nay cậu ba nhà họ Cảnh đã bí mật kết hôn, hôn lễ sẽ được cử hành không lâu sau đó. Thứ hai là cô cả nhà họ Ân nổi tiếng vì những “scandal” đột nhiên được gả đi, chỉ có điều chồng cô ấy chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường mà thôi…
Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh lại từ trong mơ, cô đưa tay với điện thoại để bên cạnh để xem giờ, liền nhìn thấy bạn thân Đào Nghị đang gọi mình điên cuồng trên Zalo. Mở Zalo lên, Ân Thiên Thiên lập tức bật dậy khỏi giường.
- Cô cả nhà họ Ân lấy người bình thường, liệu một bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện có thể hiểu được những điều khó nói của giới thượng lưu không?
- Cô cả nhà họ Ân đạo đức tệ hại, phẩm hạnh bất chính đã dùng cái gì để lừa gạt trái tim của anh chàng bác sĩ?
…
Tin tức mà Đào Ninh vừa gửi cho cô đều được đăng trên báo của thành phố T. Lúc này, ngoại trừ tin tức về cậu ba nhà họ Cảnh thì toàn bộ đều là tin tức về cô. Tự dưng cô lại nhảy lên trên mặt báo một cách khó hiểu thế này.
Ân Thiên Thiên tức giận đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường không kìm được run rẩy. Không nói đến gia đình Cảnh Liêm Uy như thế nào, ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được khi mình bị người ta lôi “những chuyện đó” ra bàn tán mà vẫn còn có nhà chấp nhận được một người con dâu như thế này!
Ân Thiên Thiên vô thức nghĩ đến chuyện giải thích với Cảnh Liêm Uy, nhưng nếu giờ anh muốn ly hôn với cô thì cô chỉ còn nước lấy gã giám đốc Trương kia, cho dù cô có không muốn cũng sẽ bị ép gả cho lão ta! Nhưng lúc cầm điện thoại lên cô mới phát hiện ra mình không có số điện thoại của Cảnh Liêm Uy, cô lại chán nản quăng điện thoại sang một bên.
Đột nhiên, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào, Ân Thiên Thiên bực bội vò đầu đi xuống nhà. Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy người đàn ông ấy đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Ân Nhạc Vy nhìn thấy cô xuống, không hiểu sao lại bật ra một câu: “Chị, anh rể nhìn thấy tin tức trên báo sáng nay rồi! Có khi nào anh ấy sẽ ly hôn với chị không?”
Dường như giữa hai người họ có sự đồng điệu tâm hồn, đúng lúc Ân Thiên Thiên xuất hiện trên cầu thang thì Cảnh Liêm Uy cũng ngẩng lên, ánh mắt của hai người gặp nhau.
Mắt phượng, môi mỏng, mũi cao, mỗi một đường nét đều khiến các cô gái rung động.
Ổn định lại tâm trạng của bản thân, Ân Nhạc Vy cười hỏi: “Chị, chị với Cảnh Liêm Uy yêu nhau từ bao giờ thế? Trước đây em có bao giờ gặp anh ấy trong nhóm bạn của chị đâu? Có phải là chị…”
Ánh mắt của cô ta thoáng đảo qua đảo lại, hỏi Ân Thiên Thiên với vẻ nghi ngờ: “Có phải chị bắt cá hai tay không? Anh rể biết không đó? Anh ấy có để ý không vậy?”
Ân Thiên Thiên vừa đi vào nhà vừa nghe Ân Nhạc Vy nói, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Có phải trong đầu tất cả những đứa con gái giống Ân Nhạc Vy đều có những suy nghĩ như thế không? Hễ đàn ông ưu tú không nhìn bọn họ lấy một cái, không coi trọng bọn họ lấy một chút thì bọn họ sẽ nghi ngờ người đàn ông đó có vấn đề, hoặc cô gái bên cạnh anh ta có vấn đề? Đúng là không sao hiểu nổi!
Ân Thiên Thiên không thèm trả lời cô ta lấy một câu, cứ thế phớt lờ rồi đi thẳng về phòng mình. Nhưng cô không ngờ, chính vì sự im lặng của mình đã khiến Ân Nhạc Vy tưởng rằng đã túm được một “nhược điểm” của cô, làm loạn hết cả lên!
Về đến phòng, cánh cửa phòng vừa mới đóng sập lại, cơ mặt đang căng cứng lập tức giãn ra. Cô tựa cả người vào cửa, cứ thế trượt xuống ngồi bệt trên đất, rất lâu sau mới tỉnh táo lại được.
Ân Thiên Thiên đưa tay sờ trán, dường như nơi này vẫn còn vương hơi ấm của đôi môi anh!
Thế mà lại Cảnh Liêm Uy hôn cô! Còn đột ngột nữa chứ! Trực tiếp nữa chứ!
Chẳng phải anh là kiểu đàn ông trầm tính à? Sao tự nhiên lại tỏ ra cợt nhả vậy? Mất một hồi lâu mà Ân Thiên Thiên vẫn không bình thường lại được, cô vùi mặt vào giường. Những sóng gió ngày hôm nay đã khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ hôn không rõ lý do vừa rồi của Cảnh Liêm Uy, cô lại tỉnh táo vô cùng, não đơ ra mất nửa ngày mới bắt đầu hoạt động lại. Rốt cuộc là tại sao Cảnh Liêm Uy lại hành động như thế? Cô bị hành động đó quấy nhiễu mất một lúc rất lâu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ…
Tối nay, cả thành phố T cũng trở nên náo loạn, chỉ vì hai tin tức vừa được tung ra. Một là nhà họ Cảnh đột nhiên tuyên bố tin tức kết hôn. Hôm nay cậu ba nhà họ Cảnh đã bí mật kết hôn, hôn lễ sẽ được cử hành không lâu sau đó. Thứ hai là cô cả nhà họ Ân nổi tiếng vì những “scandal” đột nhiên được gả đi, chỉ có điều chồng cô ấy chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường mà thôi…
Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh lại từ trong mơ, cô đưa tay với điện thoại để bên cạnh để xem giờ, liền nhìn thấy bạn thân Đào Nghị đang gọi mình điên cuồng trên Zalo. Mở Zalo lên, Ân Thiên Thiên lập tức bật dậy khỏi giường.
- Cô cả nhà họ Ân lấy người bình thường, liệu một bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện có thể hiểu được những điều khó nói của giới thượng lưu không?
- Cô cả nhà họ Ân đạo đức tệ hại, phẩm hạnh bất chính đã dùng cái gì để lừa gạt trái tim của anh chàng bác sĩ?
…
Tin tức mà Đào Ninh vừa gửi cho cô đều được đăng trên báo của thành phố T. Lúc này, ngoại trừ tin tức về cậu ba nhà họ Cảnh thì toàn bộ đều là tin tức về cô. Tự dưng cô lại nhảy lên trên mặt báo một cách khó hiểu thế này.
Ân Thiên Thiên tức giận đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường không kìm được run rẩy. Không nói đến gia đình Cảnh Liêm Uy như thế nào, ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được khi mình bị người ta lôi “những chuyện đó” ra bàn tán mà vẫn còn có nhà chấp nhận được một người con dâu như thế này!
Ân Thiên Thiên vô thức nghĩ đến chuyện giải thích với Cảnh Liêm Uy, nhưng nếu giờ anh muốn ly hôn với cô thì cô chỉ còn nước lấy gã giám đốc Trương kia, cho dù cô có không muốn cũng sẽ bị ép gả cho lão ta! Nhưng lúc cầm điện thoại lên cô mới phát hiện ra mình không có số điện thoại của Cảnh Liêm Uy, cô lại chán nản quăng điện thoại sang một bên.
Đột nhiên, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào, Ân Thiên Thiên bực bội vò đầu đi xuống nhà. Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy người đàn ông ấy đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Ân Nhạc Vy nhìn thấy cô xuống, không hiểu sao lại bật ra một câu: “Chị, anh rể nhìn thấy tin tức trên báo sáng nay rồi! Có khi nào anh ấy sẽ ly hôn với chị không?”
Dường như giữa hai người họ có sự đồng điệu tâm hồn, đúng lúc Ân Thiên Thiên xuất hiện trên cầu thang thì Cảnh Liêm Uy cũng ngẩng lên, ánh mắt của hai người gặp nhau.
/126
|