Cốc Thái Yên xấu hổ đứng ngay phía sau Ân Thiên Thiên, nhưng cô cũng hiểu được, hành động ngày hôm nay của Mộc Sa là không đúng. Ngày tân hôn đầu tiên của người ta, cô ta lại giống như nữ chủ nhân xuất hiện ở địa bàn của người khác, có phải là hơi quá đáng không? Theo bản năng, Cốc Thái Yên vươn tay muốn kéo Ân Thiên Thiên. Dựa theo tính tình của cô, nhất định là đang hy vọng dàn xếp ổn thỏa, nhưng Ân Thiên Thiên sẽ chịu vậy sao? Không hề!
Không những không làm vậy, ngày hôm nay Ân Thiên Thiên còn muốn làm lớn chuyện này lên!
Cảnh Liêm Uy đứng ở cửa còn chưa kịp bước vào, đã nhìn thấy Mộc Sa xuất hiện trong căn hộ của mình, chân mày anh nhíu chặt đến mức sắp dính lại. Lúc này, anh thậm chí không cần quay đầu, cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời từ phía sau. Quả nhiên, anh còn chưa mở miệng nói được chữ nào, Ân Thiên Thiên đã đạp chân bước vào, trên mặt vẫn treo một nụ cười.
"Tại sao cô Mộc lại ở đây vậy?" Ân Thiên Thiên khẽ nhếch khóe miệng hỏi, sau khi đi vào trong nhà, tùy ý nhìn thoáng qua thì lửa giận trong lòng cô càng bùng lên, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng. Cô xoay người nhìn Cảnh Liêm Uy và Mộc Sa hỏi: "Liêm Uy, sao anh lại để cô Mộc đây làm mấy chuyện của dì giúp việc vậy? Dù sao người ta cũng là bạn gái cũ của anh mà."
Một câu nói, Ân Thiên Thiên không chút khách khí mà gộp cả Mộc Sa và Cảnh Liêm Uy vào mắng chung, hơn nữa còn là lời mắng độc không dùng từ thô tục!
Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch mày, không nói gì.
Nhưng sắc mặt Mộc Sa thì trắng bệch.
Một câu là dì giúp việc, một câu là bạn gái cũ, hoàn toàn đã giẫm nát tôn nghiêm của cô ta dưới lòng bàn chân!
Mộc Sa ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, không nói gì, chỉ là trên gương mặt thanh tú đầy vẻ đáng thương. Cô ta bưng đĩa rau xào thịt trong tay, làm ra vẻ bất an nhìn về phía Cảnh Liêm Uy. Bộ dạng kia, nếu như không phải Ân Thiên Thiên chắc chắn Cảnh Liêm Uy tối qua ngủ cùng mình, có lẽ sẽ cho rằng tối qua anh chạy đi tìm Mộc Sa đấy!
Khóe miệng Ân Thiên Thiên treo lên nụ cười lạnh lùng, nhìn Mộc Sa.
Mặc dù thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên cô sẽ có chút sợ hãi khi đối mặt với tình cảm, nhưng không có nghĩa cô là một người sợ phiền phức, thậm chí còn ngược lại. Ân Thiên Thiên cô có thể sợ bất cứ cái gì, chỉ không sợ phiền phức! Nếu không khi lời đồn "đạo đức suy đồi, nhân phẩm bất lương" kia truyền tới tai cô sao lại không có chuyện gì xảy ra cả? Đó là bởi vì lúc đó, cô hoàn toàn không quan tâm tới! Cho nên cô mới không thèm giải thích!
Nhưng những hành động ngày hôm nay của Mộc Sa hoàn toàn là đang khiêu chiến cô, cô sẽ không nói đạo lý nữa!
"Thái Yên mau vào đi, nếu cô Mộc đã nấu cơm xong hết rồi, thì chúng ta cũng ở nhà ăn luôn." Ân Thiên Thiên vừa nói vừa kéo tay Cốc Thái Yên vào nhà, lúc liếc nhìn qua Cảnh Liêm Uy thì lại mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt.
up trên app mê tình truyện
Cốc Thái Yên bị gọi tên, lúc này cũng không quan tâm nhiều nữa. Cho dù trong lòng Cảnh Liêm Uy lúc này nghĩ thế nào, thì Cốc Thái Yên vẫn có một mức độ nào đó nghiêng về phía Ân Thiên Thiên. Tình hữu nghị giữa các cô gái tới rất chân thành, cũng rất nhanh chóng.
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt Mộc Sa như thế nào, thậm chí ngay cả vẻ mặt Cảnh Liêm Uy cô cũng không quan tâm tới. Cô chỉ biết trong lòng mình có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nếu như không được giải phóng thì nhất định nó sẽ thiêu chết chính mình! Sau khi kéo tay Cốc Thái Yên tới cạnh bàn ăn, nơi đó đã sớm bày sẵn hai bộ chén đũa, Ân Thiên Thiên thấy vậy, nụ cười trên khóe miệng càng thêm lạnh lẽo.
Mộc Sa này, thực sự rất có bản lĩnh!
Ân Thiên Thiên nhìn ba mặn một canh trên bàn, chỉ cảm thấy rõ ràng là tài nấu ăn bình thường, nhưng trong mắt cô lại trở nên vô cùng chói mắt. Nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh, kéo tay Cốc Thái Yên ngồi xuống, thấy Cảnh Liêm Uy đang bước về phía này cô lại có một cơn giận vô hình, cô lớn tiếng nói: "Liêm Uy, lúc sáng thức dậy, không phải anh nói bụng không thoải mái sao?"
Một câu nói lập tức khiến bước chân của Cảnh Liêm Uy dừng lại, khó khăn lắm mới đứng lại bên bàn ăn, ngồi xuống cũng không được, mà không ngồi xuống cũng không xong.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Em thấy đồ ăn trên bàn đều không hợp khẩu vị của anh đâu. Hay là anh bảo nhà hàng Long Phượng mang chút đồ ăn tới đây đi."
Ân Thiên Thiên nói xong cũng không thèm để ý tới Cảnh Liêm Uy nữa, tự mình cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhưng dáng vẻ lại rõ ràng là không hài lòng. Cốc Thái Yên chật vật cầm đũa lên, bộ dạng như sắp khóc. Cô làm sao mà ngờ, cô chỉ là muốn làm quen với chị dâu của anh mình một chút, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy? Ngại ngùng? Hay không ngại ngùng? Dù thế nào thì hiện tại cô cũng cảm thấy không ổn rồi!
Ân Thiên Thiên ăn một đũa cơm mềm dẻo, lập tức nhíu mày, không đợi Cốc Thái Yên ăn một miếng đã nói: "Cơm này quá khô, không tốt cho dạ dày của Cảnh Liêm Uy."
Vừa nói, cô vừa đổ thẳng chỗ cơm trong bát vào thùng rác. Mộc Sa há miệng muốn nói gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên đã động đũa gắp một miếng măng xào, giây tiếp theo lại nói: "Măng này quá già, không ăn được."
Nói xong, cô lại trực tiếp đổ sạch đĩa măng non xanh kia.
"Bát canh này quá mặn, không ngon."
"Thịt này quá dai rồi, nhai mỏi răng lắm."
"Rau này còn chưa rửa sạch, nhìn buồn nôn quá."
...
Mỗi một lần động đũa là có thể nghe thấy lời nói chê bai của Ân Thiên Thiên, hơn nữa cô còn không cho đối phương một cơ hội mở miệng mà trực tiếp đổ hết cơm canh đi. Từ lúc cô ngồi vào bàn ăn đến giờ chỉ có ba phút ngắn ngủi, nhưng ba món mặn một món canh vốn sắc hương đầy đủ trên bàn đều bị Ân Thiên Thiên đổ hết sạch. Thùng rác đầy tràn, đủ loại mùi vị ngửi gay mũi, nhưng người ở đây dường như không ai ngửi thấy.
Trong tay Cốc Thái Yên còn cầm đôi đũa, nhưng trước mặt cho dù là bát hay là đĩa thì không còn cái gì cả, có lẽ ngay cả robot dọn dẹp cũng không sạch như vậy!
Làm xong mọi chuyện, tâm trạng của Ân Thiên Thiên mới khá hơn được chút, chỉ là nụ cười lạnh lùng trên mặt vẫn chưa biến mất. Bấy giờ Ân Thiên Thiên dường như mới nhìn thấy Mộc Sa đứng bên cạnh, kinh ngạc nói một câu: "Ôi! Thực sự xin lỗi cô Mộc nhé! Tôi thật không ngờ cô còn đứng ở đây. Dù sao thì cho dù ở nhà họ Ân hay nhà họ Cảnh, sau khi dọn đồ ăn lên là người làm đều sẽ đi xuống."
Ân Thiên Thiên mang vẻ mặt "khó xử" nhìn Mộc Sa, trên mặt lại tràn đầy vẻ đắc ý.
Hứ!
Cô cố ý đấy, sáng sớm đã khiến cô khó chịu, vậy cô sẽ làm cho tất cả mọi người đều khó chịu giống như cô!
Dù sao hiện tại cô cũng chỉ có một mình, cần gì phải e ngại gì nữa?
Cho dù hôm nay Cảnh Liêm Uy muốn thương xót Mộc Sa mà chỉ trích cô, hay là muốn dung túng hành vi hôm nay của cô, cô cũng không thèm quan tâm!
Khi "tình địch" tới cửa làm loạn, làm gì có chuyện Ân Thiên Thiên cô lùi bước chứ?
Mộc Sa nhìn một loạt động tác của Ân Thiên Thiên, toàn thân cứng đờ miệng há hốc, sau đó cô ta chỉ có thể khẽ cắn môi mình, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Bộ dạng đáng thương đó, giống như là Ân Thiên Thiên vừa mới lôi cô ta ra hung hăng đánh một trận vậy.
Cốc Thái Yên ngồi tại chỗ, không dám tùy ý di chuyển hay nói gì. Chị dâu của cô tuy nhỏ tuổi, thế nhưng quyết đoán còn hơn người thường. Cô vẫn nên yên tĩnh giả làm người vô hình đi, để tránh sau này có chết cũng không biết mình chết thế nào! Cô không ngu như Tề Khải Vinh kia đâu!
Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn hành động của Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy muốn cười, đôi mắt phượng khẽ nâng lên nhìn cô gái nhỏ đang giận ngút trời ở trước mặt.
Lần trước nhìn thấy Ân Thiên Thiên nổi bão, là lúc anh bị thương. Còn lần này nhìn cô gái nhỏ giống như cọp mẹ, anh lại cảm thấy đáng yêu?
Có phải anh bị Ân Thiên Thiên lây bệnh hay không, ngay cả anh cũng có chút "ngốc" rồi? Nhưng không thể phủ nhận, anh vẫn rất thích tính cách này của cô.
Có vài lời anh đã nói rất rõ rồi, thế nhưng vẫn luôn có người cố ý không hiểu, vậy thì đó không phải là vấn đề của anh.
Không đợi Cảnh Liêm Uy mở miệng, Ân Thiên Thiên đã chặn giữa hai người. Đứng trước mặt Mộc Sa, Ân Thiên Thiên cười tới mức khiến người ta run sợ: "Cô Mộc, thực sự ngại quá, làm ra hành động thất lễ như vậy trước mặt cô. Nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác đâu, dạ dày của Cảnh Liêm Uy khó chiều vậy đấy, không phải dồ bậy bạ gì cũng có thể ăn đâu."
Trong mắt Mộc Sa bắt đầu ứ nước, cô ta nhìn Ân Thiên Thiên, thỉnh thoảng lại nhìn qua Cảnh Liêm Uy, đương nhiên là không nói câu nào, dường như có chết cũng phải giữ bộ nhẹ nhàng đáng yêu đó tới cùng!
Ân Thiên Thiên cúi đầu cười khẽ một tiếng rồi nói: "Thế nhưng có vài lời tôi vẫn phải nhắc nhở cô Mộc đây, hy vọng cô Mộc bỏ qua cho."
Nói xong, Ân Thiên Thiên cũng không thèm quan tâm xem Mộc Sa rốt cuộc muốn nghe hay không, tiếp tục lên tiếng.
"Đôi khi, người con gái nên rụt rè một chút mới tốt, đừng nên tự nhận thân phận cho mình, làm như vậy chỉ khiến cho đàn ông cảm thấy cô thật rẻ tiền!"
Lời vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều nín thở, nước mắt của Mộc Sa không giữ được nữa mà ào ào rơi xuống. Cốc Thái Yên cẩn thận liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh, chỉ sợ anh đột nhiên nổi giận.
Hôm nay Ân Thiên Thiên thật sự là bị chọc cho nổi giận, thậm chí còn giận tới mức nói năng không hề kiêng nể!
Nhưng tới mức độ này mà Ân Thiên Thiên còn chưa hài lòng, cô lập tức lấy điện thoại mình ra, gọi thẳng cho bà cụ Cảnh, câu đầu tiên lại là: "Bà nội, bác Mộc trai và bác Mộc gái vẫn còn ở đó chứ ạ? Nếu như còn thì bà báo bọn họ tới đón Mộc Sa nhé! Hiện tại cô ấy khóc có vẻ đau lòng lắm, cũng không biết có phải là do con nói chuyện hơi quá đáng hay không!"
Dù sao thì cô có lẽ sẽ không vào ở nhà họ Cảnh, mà gia đình như nhà họ Cảnh cũng sẽ không cho phép Cảnh Liêm Uy tạo ra scandals như vậy. Cho nên, cho dù ngày hôm nay náo loạn thế nào, họ cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy cô chỉ là bị kích thích quá, hơn nữa cô cũng không quan tâm tới danh tiếng của mình như thế nào mà?
Cảnh Liêm Uy đứng phía sau Ân Thiên Thiên, nhìn một loại động tác của cô, cuối cùng không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười.
Mộc Sa đứng trước mặt bọn họ chỉ cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như vậy!
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù ở nhà họ Mộc cô ta không được yêu thương, nhưng cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Mộc Sa không nhìn thấy nụ cười của Cảnh Liêm Uy, nên cô đi tới bên cạnh anh, vừa khóc vừa nói: "Liêm Uy, anh nhìn cô ấy kìa, tại sao cô ấy có thể nói em như vậy? Cô ấy quá đáng rồi!"
Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng tránh đi sự đụng chạm của Mộc Sa, đi tới bên cạnh Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: "Vợ à, em có đói không? Có cần anh bảo nhà hàng Long Phượng đưa chút đồ ăn tới trước hay không?"
Phản ứng của Cảnh Liêm Uy khiến cho ba cô gái tại đây nhìn tới ngây người, tất cả đều trợn mắt nhìn anh, giống như không quen biết người này vậy. Ân Thiên Thiên ngước mắt lên thì thấy ý cười thấp thoáng trong đôi mắt phượng kia, không rõ vì sao cô lại hơi đỏ mặt.
Người này, ngay từ lúc bắt đầu đã ngồi xem trò vui rồi!
Nhưng anh thực sự không đau lòng cho bạn gái cũ của mình chút nào sao?
Không những không làm vậy, ngày hôm nay Ân Thiên Thiên còn muốn làm lớn chuyện này lên!
Cảnh Liêm Uy đứng ở cửa còn chưa kịp bước vào, đã nhìn thấy Mộc Sa xuất hiện trong căn hộ của mình, chân mày anh nhíu chặt đến mức sắp dính lại. Lúc này, anh thậm chí không cần quay đầu, cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời từ phía sau. Quả nhiên, anh còn chưa mở miệng nói được chữ nào, Ân Thiên Thiên đã đạp chân bước vào, trên mặt vẫn treo một nụ cười.
"Tại sao cô Mộc lại ở đây vậy?" Ân Thiên Thiên khẽ nhếch khóe miệng hỏi, sau khi đi vào trong nhà, tùy ý nhìn thoáng qua thì lửa giận trong lòng cô càng bùng lên, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng. Cô xoay người nhìn Cảnh Liêm Uy và Mộc Sa hỏi: "Liêm Uy, sao anh lại để cô Mộc đây làm mấy chuyện của dì giúp việc vậy? Dù sao người ta cũng là bạn gái cũ của anh mà."
Một câu nói, Ân Thiên Thiên không chút khách khí mà gộp cả Mộc Sa và Cảnh Liêm Uy vào mắng chung, hơn nữa còn là lời mắng độc không dùng từ thô tục!
Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch mày, không nói gì.
Nhưng sắc mặt Mộc Sa thì trắng bệch.
Một câu là dì giúp việc, một câu là bạn gái cũ, hoàn toàn đã giẫm nát tôn nghiêm của cô ta dưới lòng bàn chân!
Mộc Sa ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, không nói gì, chỉ là trên gương mặt thanh tú đầy vẻ đáng thương. Cô ta bưng đĩa rau xào thịt trong tay, làm ra vẻ bất an nhìn về phía Cảnh Liêm Uy. Bộ dạng kia, nếu như không phải Ân Thiên Thiên chắc chắn Cảnh Liêm Uy tối qua ngủ cùng mình, có lẽ sẽ cho rằng tối qua anh chạy đi tìm Mộc Sa đấy!
Khóe miệng Ân Thiên Thiên treo lên nụ cười lạnh lùng, nhìn Mộc Sa.
Mặc dù thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên cô sẽ có chút sợ hãi khi đối mặt với tình cảm, nhưng không có nghĩa cô là một người sợ phiền phức, thậm chí còn ngược lại. Ân Thiên Thiên cô có thể sợ bất cứ cái gì, chỉ không sợ phiền phức! Nếu không khi lời đồn "đạo đức suy đồi, nhân phẩm bất lương" kia truyền tới tai cô sao lại không có chuyện gì xảy ra cả? Đó là bởi vì lúc đó, cô hoàn toàn không quan tâm tới! Cho nên cô mới không thèm giải thích!
Nhưng những hành động ngày hôm nay của Mộc Sa hoàn toàn là đang khiêu chiến cô, cô sẽ không nói đạo lý nữa!
"Thái Yên mau vào đi, nếu cô Mộc đã nấu cơm xong hết rồi, thì chúng ta cũng ở nhà ăn luôn." Ân Thiên Thiên vừa nói vừa kéo tay Cốc Thái Yên vào nhà, lúc liếc nhìn qua Cảnh Liêm Uy thì lại mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt.
up trên app mê tình truyện
Cốc Thái Yên bị gọi tên, lúc này cũng không quan tâm nhiều nữa. Cho dù trong lòng Cảnh Liêm Uy lúc này nghĩ thế nào, thì Cốc Thái Yên vẫn có một mức độ nào đó nghiêng về phía Ân Thiên Thiên. Tình hữu nghị giữa các cô gái tới rất chân thành, cũng rất nhanh chóng.
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt Mộc Sa như thế nào, thậm chí ngay cả vẻ mặt Cảnh Liêm Uy cô cũng không quan tâm tới. Cô chỉ biết trong lòng mình có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nếu như không được giải phóng thì nhất định nó sẽ thiêu chết chính mình! Sau khi kéo tay Cốc Thái Yên tới cạnh bàn ăn, nơi đó đã sớm bày sẵn hai bộ chén đũa, Ân Thiên Thiên thấy vậy, nụ cười trên khóe miệng càng thêm lạnh lẽo.
Mộc Sa này, thực sự rất có bản lĩnh!
Ân Thiên Thiên nhìn ba mặn một canh trên bàn, chỉ cảm thấy rõ ràng là tài nấu ăn bình thường, nhưng trong mắt cô lại trở nên vô cùng chói mắt. Nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh, kéo tay Cốc Thái Yên ngồi xuống, thấy Cảnh Liêm Uy đang bước về phía này cô lại có một cơn giận vô hình, cô lớn tiếng nói: "Liêm Uy, lúc sáng thức dậy, không phải anh nói bụng không thoải mái sao?"
Một câu nói lập tức khiến bước chân của Cảnh Liêm Uy dừng lại, khó khăn lắm mới đứng lại bên bàn ăn, ngồi xuống cũng không được, mà không ngồi xuống cũng không xong.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Em thấy đồ ăn trên bàn đều không hợp khẩu vị của anh đâu. Hay là anh bảo nhà hàng Long Phượng mang chút đồ ăn tới đây đi."
Ân Thiên Thiên nói xong cũng không thèm để ý tới Cảnh Liêm Uy nữa, tự mình cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhưng dáng vẻ lại rõ ràng là không hài lòng. Cốc Thái Yên chật vật cầm đũa lên, bộ dạng như sắp khóc. Cô làm sao mà ngờ, cô chỉ là muốn làm quen với chị dâu của anh mình một chút, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy? Ngại ngùng? Hay không ngại ngùng? Dù thế nào thì hiện tại cô cũng cảm thấy không ổn rồi!
Ân Thiên Thiên ăn một đũa cơm mềm dẻo, lập tức nhíu mày, không đợi Cốc Thái Yên ăn một miếng đã nói: "Cơm này quá khô, không tốt cho dạ dày của Cảnh Liêm Uy."
Vừa nói, cô vừa đổ thẳng chỗ cơm trong bát vào thùng rác. Mộc Sa há miệng muốn nói gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên đã động đũa gắp một miếng măng xào, giây tiếp theo lại nói: "Măng này quá già, không ăn được."
Nói xong, cô lại trực tiếp đổ sạch đĩa măng non xanh kia.
"Bát canh này quá mặn, không ngon."
"Thịt này quá dai rồi, nhai mỏi răng lắm."
"Rau này còn chưa rửa sạch, nhìn buồn nôn quá."
...
Mỗi một lần động đũa là có thể nghe thấy lời nói chê bai của Ân Thiên Thiên, hơn nữa cô còn không cho đối phương một cơ hội mở miệng mà trực tiếp đổ hết cơm canh đi. Từ lúc cô ngồi vào bàn ăn đến giờ chỉ có ba phút ngắn ngủi, nhưng ba món mặn một món canh vốn sắc hương đầy đủ trên bàn đều bị Ân Thiên Thiên đổ hết sạch. Thùng rác đầy tràn, đủ loại mùi vị ngửi gay mũi, nhưng người ở đây dường như không ai ngửi thấy.
Trong tay Cốc Thái Yên còn cầm đôi đũa, nhưng trước mặt cho dù là bát hay là đĩa thì không còn cái gì cả, có lẽ ngay cả robot dọn dẹp cũng không sạch như vậy!
Làm xong mọi chuyện, tâm trạng của Ân Thiên Thiên mới khá hơn được chút, chỉ là nụ cười lạnh lùng trên mặt vẫn chưa biến mất. Bấy giờ Ân Thiên Thiên dường như mới nhìn thấy Mộc Sa đứng bên cạnh, kinh ngạc nói một câu: "Ôi! Thực sự xin lỗi cô Mộc nhé! Tôi thật không ngờ cô còn đứng ở đây. Dù sao thì cho dù ở nhà họ Ân hay nhà họ Cảnh, sau khi dọn đồ ăn lên là người làm đều sẽ đi xuống."
Ân Thiên Thiên mang vẻ mặt "khó xử" nhìn Mộc Sa, trên mặt lại tràn đầy vẻ đắc ý.
Hứ!
Cô cố ý đấy, sáng sớm đã khiến cô khó chịu, vậy cô sẽ làm cho tất cả mọi người đều khó chịu giống như cô!
Dù sao hiện tại cô cũng chỉ có một mình, cần gì phải e ngại gì nữa?
Cho dù hôm nay Cảnh Liêm Uy muốn thương xót Mộc Sa mà chỉ trích cô, hay là muốn dung túng hành vi hôm nay của cô, cô cũng không thèm quan tâm!
Khi "tình địch" tới cửa làm loạn, làm gì có chuyện Ân Thiên Thiên cô lùi bước chứ?
Mộc Sa nhìn một loạt động tác của Ân Thiên Thiên, toàn thân cứng đờ miệng há hốc, sau đó cô ta chỉ có thể khẽ cắn môi mình, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Bộ dạng đáng thương đó, giống như là Ân Thiên Thiên vừa mới lôi cô ta ra hung hăng đánh một trận vậy.
Cốc Thái Yên ngồi tại chỗ, không dám tùy ý di chuyển hay nói gì. Chị dâu của cô tuy nhỏ tuổi, thế nhưng quyết đoán còn hơn người thường. Cô vẫn nên yên tĩnh giả làm người vô hình đi, để tránh sau này có chết cũng không biết mình chết thế nào! Cô không ngu như Tề Khải Vinh kia đâu!
Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn hành động của Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy muốn cười, đôi mắt phượng khẽ nâng lên nhìn cô gái nhỏ đang giận ngút trời ở trước mặt.
Lần trước nhìn thấy Ân Thiên Thiên nổi bão, là lúc anh bị thương. Còn lần này nhìn cô gái nhỏ giống như cọp mẹ, anh lại cảm thấy đáng yêu?
Có phải anh bị Ân Thiên Thiên lây bệnh hay không, ngay cả anh cũng có chút "ngốc" rồi? Nhưng không thể phủ nhận, anh vẫn rất thích tính cách này của cô.
Có vài lời anh đã nói rất rõ rồi, thế nhưng vẫn luôn có người cố ý không hiểu, vậy thì đó không phải là vấn đề của anh.
Không đợi Cảnh Liêm Uy mở miệng, Ân Thiên Thiên đã chặn giữa hai người. Đứng trước mặt Mộc Sa, Ân Thiên Thiên cười tới mức khiến người ta run sợ: "Cô Mộc, thực sự ngại quá, làm ra hành động thất lễ như vậy trước mặt cô. Nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác đâu, dạ dày của Cảnh Liêm Uy khó chiều vậy đấy, không phải dồ bậy bạ gì cũng có thể ăn đâu."
Trong mắt Mộc Sa bắt đầu ứ nước, cô ta nhìn Ân Thiên Thiên, thỉnh thoảng lại nhìn qua Cảnh Liêm Uy, đương nhiên là không nói câu nào, dường như có chết cũng phải giữ bộ nhẹ nhàng đáng yêu đó tới cùng!
Ân Thiên Thiên cúi đầu cười khẽ một tiếng rồi nói: "Thế nhưng có vài lời tôi vẫn phải nhắc nhở cô Mộc đây, hy vọng cô Mộc bỏ qua cho."
Nói xong, Ân Thiên Thiên cũng không thèm quan tâm xem Mộc Sa rốt cuộc muốn nghe hay không, tiếp tục lên tiếng.
"Đôi khi, người con gái nên rụt rè một chút mới tốt, đừng nên tự nhận thân phận cho mình, làm như vậy chỉ khiến cho đàn ông cảm thấy cô thật rẻ tiền!"
Lời vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều nín thở, nước mắt của Mộc Sa không giữ được nữa mà ào ào rơi xuống. Cốc Thái Yên cẩn thận liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh, chỉ sợ anh đột nhiên nổi giận.
Hôm nay Ân Thiên Thiên thật sự là bị chọc cho nổi giận, thậm chí còn giận tới mức nói năng không hề kiêng nể!
Nhưng tới mức độ này mà Ân Thiên Thiên còn chưa hài lòng, cô lập tức lấy điện thoại mình ra, gọi thẳng cho bà cụ Cảnh, câu đầu tiên lại là: "Bà nội, bác Mộc trai và bác Mộc gái vẫn còn ở đó chứ ạ? Nếu như còn thì bà báo bọn họ tới đón Mộc Sa nhé! Hiện tại cô ấy khóc có vẻ đau lòng lắm, cũng không biết có phải là do con nói chuyện hơi quá đáng hay không!"
Dù sao thì cô có lẽ sẽ không vào ở nhà họ Cảnh, mà gia đình như nhà họ Cảnh cũng sẽ không cho phép Cảnh Liêm Uy tạo ra scandals như vậy. Cho nên, cho dù ngày hôm nay náo loạn thế nào, họ cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy cô chỉ là bị kích thích quá, hơn nữa cô cũng không quan tâm tới danh tiếng của mình như thế nào mà?
Cảnh Liêm Uy đứng phía sau Ân Thiên Thiên, nhìn một loại động tác của cô, cuối cùng không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười.
Mộc Sa đứng trước mặt bọn họ chỉ cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như vậy!
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù ở nhà họ Mộc cô ta không được yêu thương, nhưng cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Mộc Sa không nhìn thấy nụ cười của Cảnh Liêm Uy, nên cô đi tới bên cạnh anh, vừa khóc vừa nói: "Liêm Uy, anh nhìn cô ấy kìa, tại sao cô ấy có thể nói em như vậy? Cô ấy quá đáng rồi!"
Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng tránh đi sự đụng chạm của Mộc Sa, đi tới bên cạnh Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: "Vợ à, em có đói không? Có cần anh bảo nhà hàng Long Phượng đưa chút đồ ăn tới trước hay không?"
Phản ứng của Cảnh Liêm Uy khiến cho ba cô gái tại đây nhìn tới ngây người, tất cả đều trợn mắt nhìn anh, giống như không quen biết người này vậy. Ân Thiên Thiên ngước mắt lên thì thấy ý cười thấp thoáng trong đôi mắt phượng kia, không rõ vì sao cô lại hơi đỏ mặt.
Người này, ngay từ lúc bắt đầu đã ngồi xem trò vui rồi!
Nhưng anh thực sự không đau lòng cho bạn gái cũ của mình chút nào sao?
/126
|