“Kết hôn? Với ai?” Mặc Vũ Nhu chỉ vào Đường Ninh, ngón tay cô ta run lên như thể vừa được nghe một câu chuyện cười.
“Đường Ninh, cô lại bịa chuyện, người khác có thể không biết, nhưng tôi còn không rõ tình cảm cô đối với Hàn Vũ Phàm có bao nhiêu phần sâu đậm hay sao? Vì Hàn Vũ Phàm, cô ngu ngốc năm lần bảy lượt thay tôi đi catwalk, đưa tôi lên đỉnh cao, dù đầu rơi máu chảy cũng phải tìm chúng tôi báo thù, cô nói cô kết hôn? Cô có dối trá quá rồi không?”
“Cô chính là không cam tâm lần trước đã thua tôi, cho nên muốn tìm một đường lui, đều là phụ nữ, cô còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì?”
Đường Ninh nhìn Mặc Vũ Nhu. Thực ra có lúc, cô không hiểu tại sao đàn ông lại thích loại phụ nữ như Mặc Vũ Nhu. Nhưng dần dần, cô hiểu ra một đạo lý. Thực ra đàn ông, chính là thích người như cô ta, xinh đẹp, có lòng hư vinh. Chỉ cần cho cô ta những thứ cô ta muốn là có thể nắm ở trong tay. Có chút thông minh, lại không quá xuất sắc, cho nên dễ dàng khống chế. Nhất là lúc đó Hàn Vũ Phàm đã có vị hôn phu chính thức là cô, mà Lý Dục là người đã có gia đình, không tìm người như cô ta, còn tìm ai vào đây nữa?
“Mặc Vũ Nhu, thật ra trong lòng cô biết rõ, lời của tôi rốt cuộc có phải là thật hay không.” Đường Ninh ngồi vững trên ghé, hai tay đan chéo trên mặt bàn: “Cô luôn cho rằng, tôi không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì vẫn còn tình cảm với Hàn Vũ Phàm, nhưng mắt nào của cô nhìn thấy tôi tranh cướp anh ta? Tôi sở dĩ không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì…”
| “Tôi phải giãm lên cô để trở lại giới người mẫu…”
“Lễ nào, cô không cảm nhận được một chút nào sao?”
“Bây giờ, cô đã là con kiến mặc cho người ta chà đạp rồi, cô nghĩ, tôi còn cần thiết phải lừa cô à2” Nói xong, Đường Ninh dựa lưng vào ghế, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Chị Long tiến lên mở cửa, nhưng nhân viên phục vụ đã bước vào cùng với bữa tối thịnh soạn: “Phu nhân, đây là những món mà ngài nhà cô đã dặn chúng tôi chuẩn bị, mời người từ từ thưởng thức.”
Đường Ninh nhìn đồ ăn trước mắt, cười nói: “Cảm ơn.”
Mặc Vũ Nhu nghe thấy người phục vụ gọi hai tiếng phu nhân, trong lòng đã tin phân nửa. Chỉ là, cô ta không nghĩ ra người lấy Đường Ninh là ai. Càng không muốn chấp nhận chuyện cô cướp mắt tên rác rưởi Hàn Vũ Phàm, thật sự đẩy Đường Ninh về phía trước.
“Mặc Vũ Nhu, cô thật có tinh thần hy sinh.” Đường Ninh cầm dao nĩa, vừa tao nhã dùng cơm vừa chế giễu Mặc Vũ Nhu.
“Chồng cô là ai?”
Mặc Vũ Nhu cứng giọng hỏi, cô ta tốn bao nhiêu công sức mới cướp được Hàn Vũ Phàm. Vậy mà lại gián tiếp tạo cơ hội cho Đường Ninh một bước lên trời? Người đàn ông mà cô ta hao tổn hết tâm sức cướp đi, hóa ra lại đang giúp Đường Ninh giải quyết đồ bỏ đi bên người? Mà cô còn ôm Mặc Vũ Đình vui vẻ thật lâu.
“Cô đoán xem?”
Mặc Vũ Nhu cúi đầu suy nghĩ, cần thận nghĩ lại người đàn ông nào tiếp xúc nhiều nhất với Đường Ninh trong khoảng thời gian này. Bắt đầu từ sàn catwalk ngôi sao vương miện, có một người nói giúp Đường Ninh, đến sân bay Mỹ cũng xuất hiện hình ảnh một người nào đó. Khi đó Hàn Nhược tuyết còn lộ ra vẻ mặt phấn khích; vào cái đêm rực rỡ hôm ấy, Đường Ninh và một người đàn ông mặc quần áo tình nhân; chụp ảnh cùng nhau để lăng xê sự kiện. Một người anh dũng, quyết đoán, đã thay Đường Ninh giải quyết Hàn Nhược Tuyết. Mà vụ leo giường lần này, Tổng giám Hải Thụy không ngần ngại chiến đội của Đường Ninh, phản đối hàng vạn cư dân mạng, lên tiếng bênh vực Đường Ninh…
Từng việc này không phải là không tìm ra dấu vét…
Chỉ là, không ai liên kết nối hai người họ lại với nhau.
Bởi vì đối phương là tổng giám đốc công ty Giải trí Hải Thụy Mặc Đình!
Sắc mặt Mặc Vũ Nhu bỗng trở lên vô cùng khó coi. Bởi vì quá rối loạn, cô ta không thẻ tiếp nhận. Trong khi cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm, Đường Ninh và Mặc Đình kết hôn.
Đường Ninh ngắng đầu thưởng thức vẻ mặt của Mặc Vũ Nhu, trong lòng nghĩ cô ta chắc chắn đã đoán được điều gì rồi, đang định nói. Thì lúc này cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, lần này người bước vào không phải nhân viên phục vụ mà lại là Mặc Đình, người ban đầu nói sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Anh bước vào phòng với vẻ uy nghiêm đem đến cho người ta cảm giác sợ hãi, bước chân vững vàng mà mạnh mẽ, trên người toát ra sự tôn quý bức. Nhưng tất cả đều không thể so sánh với đôi mắt hút hồn của anh.
Anh đi đến sau lưng Đường Ninh trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Vũ Nhu, sau đó từ phía sau đưa tay nâng cằm Đường Ninh lên…
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi cô, cử chỉ hôn ngược này khiến cả hai có vẻ vô cùng thân mật.
“Vẫn chưa nói xong? Anh đợi em một lúc rồi…”
“Em đang giúp tiểu thư Mặc Vũ Nhu nhớ lại.” Đường Ninh nắm lấy cánh tay của Mặc Đình, để Mặc Đình ngồi bên cạnh cô.
Mặc Vũ Nhu chỉ cảm thấy có cái gì đó trong cỗ họng, không ngừng nuốt xuống, hai tay không ngừng run lên.
Cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm…
Cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm là muốn khiến Đường Ninh đau khổ tột cùng…
Nhưng cô ta không ngờ mình lại đẩy Đường Ninh cho Mặc Đình, lão đại của ngành giải trí.
Haha… Cô ta cứ cười nhạo Đường Ninh thay mình làm mai, còn cô ta thì sao? Cô ta mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời. Ngu đến mức đưa kẻ thù lên ngôi vị hoàng hậu.
SN “Sự thật luôn có chút tàn khốc…” Mặc Đình đưa đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt đò đẫn của Mặc Vũ Nhu, nhẹ đảo qua: “Thực ra tôi thấy có nghề hợp với Mặc tiểu thư hơn là nghề người mẫu.”
“Mặc… Mặc… tổng… “
” Tiểu tam.”
Đường Ninh nhéo mu bàn tay Mặc Đình, ý bảo anh đừng đùa nữa. Mặc Đình nghiêng đầu nhìn vợ mình rồi đặt tay phải lên lưng ghế của cô, Giống như đang tuyên bố.
Người phụ nữ này là của tôi, là người tôi muốn yêu thương, bảo vệ.
Đường Ninh nghiêm túc thưởng thức biểu cảm của Mặc Vũ Nhu, không phân biệt được là thất vọng, hối hận hay là xấu hồ.
Vì vậy cô chỉ hỏi Mặc Vũ Nhu một câu: “Bây giờ, cô còn nghĩ rằng cô cướp mất Hàn Vũ Phàm là chuyện đáng tự hào không?”
Làm sao có thể!
Chị Long đứng sau đám người cười, nếu đổi lại là chị ấy, thì sẽ trực tiếp đập đầu chết luôn, cuối cùng chợt nhận ra chính mình là đứa ngu ngốc nhất trên đòi!
“Nếu như cô vẫn thấy đắc ý thì cứ tiếp tục đi.” Nói xong, Đường § Ninh khoác tay Mặc Đình đứng dậy, lại liếc mắt nhìn Mặc Vũ Nhu đang ngây ra như phỗng, xoay người rời khỏi căn phòng.
Chị Long chưa đi cùng ra ngoài, mà đi đến bên Mặc Vũ Nhu, ghé vào tai cô ta nói: “Thật ra thì cô đã giúp Đường Ninh nhà chúng tôi một việc lớn như vậy, tôi có nên cảm ơn cô không?
Tôi nói cô mau trốn đi, Thế Kỷ Sáng tạo đang tìm cô khắp nơi bắt cô bồi thường thiệt hại. Cô nói cô có thể lấy cái gì để trả bây giò? Thế Kỷ Sáng tạo cũng có bối cảnh đấy, cô nghĩ nếu như bị tìm thấy… “
“Sẽ là kết cục gì đây?”
Mặc Vũ Nhu hai tay nắm mép bàn, hận đến nỗi móng tay ghim xuống. Sau khi chị Long rời đi, cô ta lập tức muốn chạy trốn, nhưng… Khi Đường Ninh tới, cô đã bảo chị Long báo cho người của Thế Kỷ Sáng tạo rồi. Đợi đến lúc Mặc vũ Nhu bước ra khỏi khách sạn, đã bị một nhóm đàn ông, kéo đến góc tường và đánh đập.
Bởi vì cô ta vẫn không đưa tiền! Không bồi thường nổi thiệt hại hợp đồng.
Nói đến Thế Kỷ Sáng tạo, hợp đồng quản lý của Đường Ninh vẫn chưa hoàn tất, muốn gia nhập giải trí Tranh Điền, nhưng đẳng sau Tranh Điền lại có người nghĩ Đường Ninh cản đường đối phương.
Mà hiện tại, Thế Kỷ Sáng tạo lần thứ hai đưa lời mời tới Đường Ninh…
“Đường Ninh, cô lại bịa chuyện, người khác có thể không biết, nhưng tôi còn không rõ tình cảm cô đối với Hàn Vũ Phàm có bao nhiêu phần sâu đậm hay sao? Vì Hàn Vũ Phàm, cô ngu ngốc năm lần bảy lượt thay tôi đi catwalk, đưa tôi lên đỉnh cao, dù đầu rơi máu chảy cũng phải tìm chúng tôi báo thù, cô nói cô kết hôn? Cô có dối trá quá rồi không?”
“Cô chính là không cam tâm lần trước đã thua tôi, cho nên muốn tìm một đường lui, đều là phụ nữ, cô còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì?”
Đường Ninh nhìn Mặc Vũ Nhu. Thực ra có lúc, cô không hiểu tại sao đàn ông lại thích loại phụ nữ như Mặc Vũ Nhu. Nhưng dần dần, cô hiểu ra một đạo lý. Thực ra đàn ông, chính là thích người như cô ta, xinh đẹp, có lòng hư vinh. Chỉ cần cho cô ta những thứ cô ta muốn là có thể nắm ở trong tay. Có chút thông minh, lại không quá xuất sắc, cho nên dễ dàng khống chế. Nhất là lúc đó Hàn Vũ Phàm đã có vị hôn phu chính thức là cô, mà Lý Dục là người đã có gia đình, không tìm người như cô ta, còn tìm ai vào đây nữa?
“Mặc Vũ Nhu, thật ra trong lòng cô biết rõ, lời của tôi rốt cuộc có phải là thật hay không.” Đường Ninh ngồi vững trên ghé, hai tay đan chéo trên mặt bàn: “Cô luôn cho rằng, tôi không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì vẫn còn tình cảm với Hàn Vũ Phàm, nhưng mắt nào của cô nhìn thấy tôi tranh cướp anh ta? Tôi sở dĩ không rời khỏi Thiên Nghệ, là vì…”
| “Tôi phải giãm lên cô để trở lại giới người mẫu…”
“Lễ nào, cô không cảm nhận được một chút nào sao?”
“Bây giờ, cô đã là con kiến mặc cho người ta chà đạp rồi, cô nghĩ, tôi còn cần thiết phải lừa cô à2” Nói xong, Đường Ninh dựa lưng vào ghế, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Chị Long tiến lên mở cửa, nhưng nhân viên phục vụ đã bước vào cùng với bữa tối thịnh soạn: “Phu nhân, đây là những món mà ngài nhà cô đã dặn chúng tôi chuẩn bị, mời người từ từ thưởng thức.”
Đường Ninh nhìn đồ ăn trước mắt, cười nói: “Cảm ơn.”
Mặc Vũ Nhu nghe thấy người phục vụ gọi hai tiếng phu nhân, trong lòng đã tin phân nửa. Chỉ là, cô ta không nghĩ ra người lấy Đường Ninh là ai. Càng không muốn chấp nhận chuyện cô cướp mắt tên rác rưởi Hàn Vũ Phàm, thật sự đẩy Đường Ninh về phía trước.
“Mặc Vũ Nhu, cô thật có tinh thần hy sinh.” Đường Ninh cầm dao nĩa, vừa tao nhã dùng cơm vừa chế giễu Mặc Vũ Nhu.
“Chồng cô là ai?”
Mặc Vũ Nhu cứng giọng hỏi, cô ta tốn bao nhiêu công sức mới cướp được Hàn Vũ Phàm. Vậy mà lại gián tiếp tạo cơ hội cho Đường Ninh một bước lên trời? Người đàn ông mà cô ta hao tổn hết tâm sức cướp đi, hóa ra lại đang giúp Đường Ninh giải quyết đồ bỏ đi bên người? Mà cô còn ôm Mặc Vũ Đình vui vẻ thật lâu.
“Cô đoán xem?”
Mặc Vũ Nhu cúi đầu suy nghĩ, cần thận nghĩ lại người đàn ông nào tiếp xúc nhiều nhất với Đường Ninh trong khoảng thời gian này. Bắt đầu từ sàn catwalk ngôi sao vương miện, có một người nói giúp Đường Ninh, đến sân bay Mỹ cũng xuất hiện hình ảnh một người nào đó. Khi đó Hàn Nhược tuyết còn lộ ra vẻ mặt phấn khích; vào cái đêm rực rỡ hôm ấy, Đường Ninh và một người đàn ông mặc quần áo tình nhân; chụp ảnh cùng nhau để lăng xê sự kiện. Một người anh dũng, quyết đoán, đã thay Đường Ninh giải quyết Hàn Nhược Tuyết. Mà vụ leo giường lần này, Tổng giám Hải Thụy không ngần ngại chiến đội của Đường Ninh, phản đối hàng vạn cư dân mạng, lên tiếng bênh vực Đường Ninh…
Từng việc này không phải là không tìm ra dấu vét…
Chỉ là, không ai liên kết nối hai người họ lại với nhau.
Bởi vì đối phương là tổng giám đốc công ty Giải trí Hải Thụy Mặc Đình!
Sắc mặt Mặc Vũ Nhu bỗng trở lên vô cùng khó coi. Bởi vì quá rối loạn, cô ta không thẻ tiếp nhận. Trong khi cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm, Đường Ninh và Mặc Đình kết hôn.
Đường Ninh ngắng đầu thưởng thức vẻ mặt của Mặc Vũ Nhu, trong lòng nghĩ cô ta chắc chắn đã đoán được điều gì rồi, đang định nói. Thì lúc này cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, lần này người bước vào không phải nhân viên phục vụ mà lại là Mặc Đình, người ban đầu nói sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Anh bước vào phòng với vẻ uy nghiêm đem đến cho người ta cảm giác sợ hãi, bước chân vững vàng mà mạnh mẽ, trên người toát ra sự tôn quý bức. Nhưng tất cả đều không thể so sánh với đôi mắt hút hồn của anh.
Anh đi đến sau lưng Đường Ninh trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Vũ Nhu, sau đó từ phía sau đưa tay nâng cằm Đường Ninh lên…
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi cô, cử chỉ hôn ngược này khiến cả hai có vẻ vô cùng thân mật.
“Vẫn chưa nói xong? Anh đợi em một lúc rồi…”
“Em đang giúp tiểu thư Mặc Vũ Nhu nhớ lại.” Đường Ninh nắm lấy cánh tay của Mặc Đình, để Mặc Đình ngồi bên cạnh cô.
Mặc Vũ Nhu chỉ cảm thấy có cái gì đó trong cỗ họng, không ngừng nuốt xuống, hai tay không ngừng run lên.
Cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm…
Cô ta cướp đi Hàn Vũ Phàm là muốn khiến Đường Ninh đau khổ tột cùng…
Nhưng cô ta không ngờ mình lại đẩy Đường Ninh cho Mặc Đình, lão đại của ngành giải trí.
Haha… Cô ta cứ cười nhạo Đường Ninh thay mình làm mai, còn cô ta thì sao? Cô ta mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời. Ngu đến mức đưa kẻ thù lên ngôi vị hoàng hậu.
SN “Sự thật luôn có chút tàn khốc…” Mặc Đình đưa đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt đò đẫn của Mặc Vũ Nhu, nhẹ đảo qua: “Thực ra tôi thấy có nghề hợp với Mặc tiểu thư hơn là nghề người mẫu.”
“Mặc… Mặc… tổng… “
” Tiểu tam.”
Đường Ninh nhéo mu bàn tay Mặc Đình, ý bảo anh đừng đùa nữa. Mặc Đình nghiêng đầu nhìn vợ mình rồi đặt tay phải lên lưng ghế của cô, Giống như đang tuyên bố.
Người phụ nữ này là của tôi, là người tôi muốn yêu thương, bảo vệ.
Đường Ninh nghiêm túc thưởng thức biểu cảm của Mặc Vũ Nhu, không phân biệt được là thất vọng, hối hận hay là xấu hồ.
Vì vậy cô chỉ hỏi Mặc Vũ Nhu một câu: “Bây giờ, cô còn nghĩ rằng cô cướp mất Hàn Vũ Phàm là chuyện đáng tự hào không?”
Làm sao có thể!
Chị Long đứng sau đám người cười, nếu đổi lại là chị ấy, thì sẽ trực tiếp đập đầu chết luôn, cuối cùng chợt nhận ra chính mình là đứa ngu ngốc nhất trên đòi!
“Nếu như cô vẫn thấy đắc ý thì cứ tiếp tục đi.” Nói xong, Đường § Ninh khoác tay Mặc Đình đứng dậy, lại liếc mắt nhìn Mặc Vũ Nhu đang ngây ra như phỗng, xoay người rời khỏi căn phòng.
Chị Long chưa đi cùng ra ngoài, mà đi đến bên Mặc Vũ Nhu, ghé vào tai cô ta nói: “Thật ra thì cô đã giúp Đường Ninh nhà chúng tôi một việc lớn như vậy, tôi có nên cảm ơn cô không?
Tôi nói cô mau trốn đi, Thế Kỷ Sáng tạo đang tìm cô khắp nơi bắt cô bồi thường thiệt hại. Cô nói cô có thể lấy cái gì để trả bây giò? Thế Kỷ Sáng tạo cũng có bối cảnh đấy, cô nghĩ nếu như bị tìm thấy… “
“Sẽ là kết cục gì đây?”
Mặc Vũ Nhu hai tay nắm mép bàn, hận đến nỗi móng tay ghim xuống. Sau khi chị Long rời đi, cô ta lập tức muốn chạy trốn, nhưng… Khi Đường Ninh tới, cô đã bảo chị Long báo cho người của Thế Kỷ Sáng tạo rồi. Đợi đến lúc Mặc vũ Nhu bước ra khỏi khách sạn, đã bị một nhóm đàn ông, kéo đến góc tường và đánh đập.
Bởi vì cô ta vẫn không đưa tiền! Không bồi thường nổi thiệt hại hợp đồng.
Nói đến Thế Kỷ Sáng tạo, hợp đồng quản lý của Đường Ninh vẫn chưa hoàn tất, muốn gia nhập giải trí Tranh Điền, nhưng đẳng sau Tranh Điền lại có người nghĩ Đường Ninh cản đường đối phương.
Mà hiện tại, Thế Kỷ Sáng tạo lần thứ hai đưa lời mời tới Đường Ninh…
/1589
|