Khi Mặc Đình biết rõ chuyện này, Hải Thụy ra mặt, giống như là giải thích, vì vậy anh liền nghĩ đến Đường Nghệ Thần.
Sau khi đọc được tin tức, Đường Nghệ Thần nói rằng cô ấy cực kỳ ghét Đàm Tô Lăng, thậm chí nếu Mặc Đình không sắp xếp chuyện này, cô ấy sẽ thay Đường Ninh đứng ra nói chuyện: “Quả Quả hiện đang nằm trong bệnh viện quân y, chỉ vì sức đề kháng kém mà bị sót. Thế giới bên ngoài đồn rằng thằng bé đang ốm nặng, chết hoặc sống.” Đường Nghệ Thần theo sau và đưa ra báo cáo kiểm tra của Quả Quả.
“Một lần nữa, tôi phải khôi phục lại những lý do khiến Đường Ninh phải chuyển Quả Quả đến bệnh viện. Đầu tiên, Quả Quả bị sốt cao và viêm phổi nhẹ. Đường Ninh đã mời bác sĩ Đàm đến khám, nhưng vì cảm xúc cá nhân, mà giáo huấn Đường Ninh. Đường Ninh đã hai lần đầu không phản hồi, nhưng bác sĩ đó, vậy mà nói, có người mẹ như cô, tôi sẽ không trị, vì loại nhận xét vô lương tâm này, với tư cách là mẹ của đứa trẻ, Đường Ninh đương nhiên phải tìm một nơi tốt hơn cho thằng bé. Tìm một bác sĩ ưu tú, cho nên cô ấy liên lạc với tôi, điều này có sai không?”
“Thứ hai, liên quan đến bệnh tình nghiêm trọng của thằng bé, Đường Ninh không có xuất hiện vài lần. Ngoại trừ việc Đường Ninh chữa trị cho đứa trẻ, còn có nguyên nhân nào khác? Chẳng hạn, Đường Ninh từ đầu đến cuối đều không biết chuyện đó sao? Em rẻ tôi- nổi tiếng là chiều vợ, vì không để Đường Ninh lo lắng, việc này cậu ấy hoàn toàn có thể lo được. Điểm quan trọng nhất tôi muốn nói với mọi người rằng khi bác sĩ ở bệnh viện nào đó dạy người khác, xin hãy chú ý hình tượng của chính mình.”
“Là một bác sĩ đang yêu cầu các bậc cha mẹ và phải bảo vệ con cái 24/24 giờ, bạn đã bao giờ nghĩ mình phải chịu trách nhiệm khi nói những lời đó chưa? Với tư cách là cha mẹ, ai có thể làm mọi lúc, mọi nơi, đặt con lên hàng đầu, 24h có cảm thấy mệt?”
“Những gì tôi nói hôm nay, cô muốn tin gì cũng được, nhưng tin đồn cháu trai của tôi bệnh nặng có thẻ chét… và cũng phiền phức, tích đức cho bản thân mình.”
Bắt kể sự thật như thế nào, Quả Quả không bị bệnh nặng, điều này là rất chắc chắn.
Và những lời của Đường Nghệ Thần cũng nhắc nhở nhiều bậc cha mẹ rằng không phải bác sĩ nào cũng phải chịu trách nhiệm đặc biệt, nhất là những người đã bị Đàm Tô Lăng dẳn vặt.
“Không ngờ vị bác sĩ này còn ở đó? Dù có y thuật giỏi nhưng làm người thật có vấn đề. Mẹ tôi đã đưa con tôi đến đó trước rồi. Ở tuổi đó, cô ta còn nhờ mẹ tôi trông con cả đêm, nói rằng không nên để đứa trẻ cảm thấy không có ai quan tâm, tôi có thể nói gì đó bị bệnh? “
“Vị bác sĩ này thực sự rất hà khắc, Đường Ninh có lẽ đã thực sự bị oan uỗng đấy.”
“Lễ trao giải Phi Thiên sắp tổ chức rồi, tôi nghĩ là có người cố tình bôi nhọ Đường Ninh.”
“Cho dù thế nào thì lần này cũng hơi quá đáng. Hơn nữa đây vốn dĩ là chuyện riêng của nhà người ta, con ốm, hai vợ chồng họ đã lo lắng rồi còn bị bệnh viện đâm một dao sau lưng, thật quá là oan uỗổng.”
*Tôi cứ chờ xem sao, biết đâu lại có quay xe thì sao?”
Hiện giờ trong giới giải trí có lộ ra tin tức gì cũng phải chờ mắy ngày sau mới biết được chân tướng, đúng sai thật sự không thể phán đoán bằng mắt thường được.
Nhưng tiếng hét của Đường Nghệ Thần thật sự khiến Đàm Tô Lăng bừng lửa giận.
Mẹ chăm sóc con cái là lẽ hiển nhiên.
Bác sĩ nói người làm mẹ có vài câu thì có làm sao? Tim thủy tinh à2 Không chịu đựng được sao?
“Sức đề kháng của trẻ thấp, bệnh có thể nhẹ có thể nặng, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể chết yểu, sao có thể không coi là bệnh nặng được chứ? Hơn nữa, đã bị ốm mắy lần rồi.”
“Tôi yêu cầu cha mẹ chăm sóc con cái, chứ không yêu cầu mọi người lúc nào cũng phải quan tâm chúng, nếu đã vào bệnh viện thì nhất định là bệnh nặng. Lúc này không thể quan tâm chăm sóc con cái thì còn chờ đến bao giờ nữa?”
“Còn nữa, Đường Ninh không quan tâm đến con trai mình, điều đó là sự thật, tôi không hề nói dối, tại sao đến cuối cùng lại biến thành tôi phải chú ý đến hình tượng của bản thân chứ?”
“Tôi làm việc ngay thẳng, nhưng khi đối diện với chuyện như vậy, thân là chị của Đường Ninh, khó tránh khỏi nói giúp người nhà mình.”
“Cô ta…bị thần kinh hả?” Ngay cả chị Long đang ở cữ sau khi xem lại video phỏng vấn của Đàm Tô Lăng cũng không nhịn được mà mắng chửi: “Não của bác sĩ đó làm từ bã đậu à?”
“Ai biết được, tóm lại thì cuộc đại chiến này cháy từ giới giải trí đến bên y khoa rồi.” Lục Triệt ngồi bên cạnh chị Long, vừa gọt hoa quả vừa trả lời.
“Vậy có ảnh hưởng đến giải thưởng Phi Thiên của Đường Ninh không?”
“Có ảnh hưởng gì chứ?”
Chị Long nghe vậy mới yên tâm gật đầu: “Chỉ cần không có ảnh hưởng gì là tốt rồi.”
Nhưng sự việc đã tới bước này, mà Mặc Đình không dạy dỗ đối phương một chút sao, cô ta dường như không ý thức được cô ta đã động vào ai.
Thực ra, viện trưởng của bệnh viện đó đã muốn đuổi Đàm Tô Lăng đi từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được lý do gì để sa thải cô ta.
Sau khi đọc được tin tức, Đường Nghệ Thần nói rằng cô ấy cực kỳ ghét Đàm Tô Lăng, thậm chí nếu Mặc Đình không sắp xếp chuyện này, cô ấy sẽ thay Đường Ninh đứng ra nói chuyện: “Quả Quả hiện đang nằm trong bệnh viện quân y, chỉ vì sức đề kháng kém mà bị sót. Thế giới bên ngoài đồn rằng thằng bé đang ốm nặng, chết hoặc sống.” Đường Nghệ Thần theo sau và đưa ra báo cáo kiểm tra của Quả Quả.
“Một lần nữa, tôi phải khôi phục lại những lý do khiến Đường Ninh phải chuyển Quả Quả đến bệnh viện. Đầu tiên, Quả Quả bị sốt cao và viêm phổi nhẹ. Đường Ninh đã mời bác sĩ Đàm đến khám, nhưng vì cảm xúc cá nhân, mà giáo huấn Đường Ninh. Đường Ninh đã hai lần đầu không phản hồi, nhưng bác sĩ đó, vậy mà nói, có người mẹ như cô, tôi sẽ không trị, vì loại nhận xét vô lương tâm này, với tư cách là mẹ của đứa trẻ, Đường Ninh đương nhiên phải tìm một nơi tốt hơn cho thằng bé. Tìm một bác sĩ ưu tú, cho nên cô ấy liên lạc với tôi, điều này có sai không?”
“Thứ hai, liên quan đến bệnh tình nghiêm trọng của thằng bé, Đường Ninh không có xuất hiện vài lần. Ngoại trừ việc Đường Ninh chữa trị cho đứa trẻ, còn có nguyên nhân nào khác? Chẳng hạn, Đường Ninh từ đầu đến cuối đều không biết chuyện đó sao? Em rẻ tôi- nổi tiếng là chiều vợ, vì không để Đường Ninh lo lắng, việc này cậu ấy hoàn toàn có thể lo được. Điểm quan trọng nhất tôi muốn nói với mọi người rằng khi bác sĩ ở bệnh viện nào đó dạy người khác, xin hãy chú ý hình tượng của chính mình.”
“Là một bác sĩ đang yêu cầu các bậc cha mẹ và phải bảo vệ con cái 24/24 giờ, bạn đã bao giờ nghĩ mình phải chịu trách nhiệm khi nói những lời đó chưa? Với tư cách là cha mẹ, ai có thể làm mọi lúc, mọi nơi, đặt con lên hàng đầu, 24h có cảm thấy mệt?”
“Những gì tôi nói hôm nay, cô muốn tin gì cũng được, nhưng tin đồn cháu trai của tôi bệnh nặng có thẻ chét… và cũng phiền phức, tích đức cho bản thân mình.”
Bắt kể sự thật như thế nào, Quả Quả không bị bệnh nặng, điều này là rất chắc chắn.
Và những lời của Đường Nghệ Thần cũng nhắc nhở nhiều bậc cha mẹ rằng không phải bác sĩ nào cũng phải chịu trách nhiệm đặc biệt, nhất là những người đã bị Đàm Tô Lăng dẳn vặt.
“Không ngờ vị bác sĩ này còn ở đó? Dù có y thuật giỏi nhưng làm người thật có vấn đề. Mẹ tôi đã đưa con tôi đến đó trước rồi. Ở tuổi đó, cô ta còn nhờ mẹ tôi trông con cả đêm, nói rằng không nên để đứa trẻ cảm thấy không có ai quan tâm, tôi có thể nói gì đó bị bệnh? “
“Vị bác sĩ này thực sự rất hà khắc, Đường Ninh có lẽ đã thực sự bị oan uỗng đấy.”
“Lễ trao giải Phi Thiên sắp tổ chức rồi, tôi nghĩ là có người cố tình bôi nhọ Đường Ninh.”
“Cho dù thế nào thì lần này cũng hơi quá đáng. Hơn nữa đây vốn dĩ là chuyện riêng của nhà người ta, con ốm, hai vợ chồng họ đã lo lắng rồi còn bị bệnh viện đâm một dao sau lưng, thật quá là oan uỗổng.”
*Tôi cứ chờ xem sao, biết đâu lại có quay xe thì sao?”
Hiện giờ trong giới giải trí có lộ ra tin tức gì cũng phải chờ mắy ngày sau mới biết được chân tướng, đúng sai thật sự không thể phán đoán bằng mắt thường được.
Nhưng tiếng hét của Đường Nghệ Thần thật sự khiến Đàm Tô Lăng bừng lửa giận.
Mẹ chăm sóc con cái là lẽ hiển nhiên.
Bác sĩ nói người làm mẹ có vài câu thì có làm sao? Tim thủy tinh à2 Không chịu đựng được sao?
“Sức đề kháng của trẻ thấp, bệnh có thể nhẹ có thể nặng, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể chết yểu, sao có thể không coi là bệnh nặng được chứ? Hơn nữa, đã bị ốm mắy lần rồi.”
“Tôi yêu cầu cha mẹ chăm sóc con cái, chứ không yêu cầu mọi người lúc nào cũng phải quan tâm chúng, nếu đã vào bệnh viện thì nhất định là bệnh nặng. Lúc này không thể quan tâm chăm sóc con cái thì còn chờ đến bao giờ nữa?”
“Còn nữa, Đường Ninh không quan tâm đến con trai mình, điều đó là sự thật, tôi không hề nói dối, tại sao đến cuối cùng lại biến thành tôi phải chú ý đến hình tượng của bản thân chứ?”
“Tôi làm việc ngay thẳng, nhưng khi đối diện với chuyện như vậy, thân là chị của Đường Ninh, khó tránh khỏi nói giúp người nhà mình.”
“Cô ta…bị thần kinh hả?” Ngay cả chị Long đang ở cữ sau khi xem lại video phỏng vấn của Đàm Tô Lăng cũng không nhịn được mà mắng chửi: “Não của bác sĩ đó làm từ bã đậu à?”
“Ai biết được, tóm lại thì cuộc đại chiến này cháy từ giới giải trí đến bên y khoa rồi.” Lục Triệt ngồi bên cạnh chị Long, vừa gọt hoa quả vừa trả lời.
“Vậy có ảnh hưởng đến giải thưởng Phi Thiên của Đường Ninh không?”
“Có ảnh hưởng gì chứ?”
Chị Long nghe vậy mới yên tâm gật đầu: “Chỉ cần không có ảnh hưởng gì là tốt rồi.”
Nhưng sự việc đã tới bước này, mà Mặc Đình không dạy dỗ đối phương một chút sao, cô ta dường như không ý thức được cô ta đã động vào ai.
Thực ra, viện trưởng của bệnh viện đó đã muốn đuổi Đàm Tô Lăng đi từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được lý do gì để sa thải cô ta.
/1589
|