Nhưng mà, Quan Tự Dạ lại túm lầy cô: “Hiện tại em là trợ lý của Đường Ninh, chẳng lẽ em không muốn anh nói tốt vài câu cho Đường Ninh sao?”
“Chị Ninh không có nhu cầu.” Lâm Thiển vùng ra khỏi tay của Quyền Tự Dạ, bình thản đáp lại.
“Em không sợ anh sẽ nói xáu Đường Ninh sao?”
“Đó là lựa chọn cá nhân của anh.” Sau đó, Lâm Thiển rời Hải Thụy và lái xe trở về căn hộ của mình.
Cuối cùng cô cũng hiểu việc mà Đường Ninh thực sự vào lúc này là gì rồi.
Đường Ninh muốn thành lập một công ty và chỉ ký hợp đồng với những nghệ sĩ tài năng đã bị chôn vùi theo những quy tắc bát thành văn.
Cô để Lâm Thiển phụ trách hoạt động của công ty.
Đây là nơi mà Đường Ninh nghĩ rằng Lâm Thiển thực sự nên đến.
Bản thân Lâm Thiển cũng cảm thấy đây là một công việc mang tính thử thách, một mặt là trọng trách nặng nề Đường Ninh giao cho cô, mặt khác cũng là để những người bị sức mạnh đồng tiền đè nén đi tìm công lý.
Vì vậy, cô ấy đã sẵn sàng chấp nhận.
Điều đó cũng có nghĩa là ngay cả khi Quyền Tự Dạ ký hợp đồng với Hải Thụy, sau này họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, dù sao thì văn phòng của Mặc Đình có đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm của Hải Thụy.
Lâm Thiền chịu trách nhiệm thành lập và vận hành công ty, gọi chung là công việc hành chính, trong khi chị Long chịu trách nhiệm điều động các mối quan hệ của mình, đương nhiên, Đường Ninh chịu trách nhiệm quan trọng nhất, đảm bảo thu nhập cho các nghệ sĩ.
Công việc của cô ấy thực ra cũng không khác người quản lý là mấy.
Về phần Hải Thụy, Mặc Đình càng dễ bàn giao, bởi vì nếu Đường Ninh thực sự có thể làm cho các nghệ sĩ nỏi tiếng, thì cuối cùng Thụy nhất định sẽ là điểm đến của những nghệ sĩ này, thật ra thì có lợi mà cũng vô hại. Vì vậy, các cổ đông hầu như sẽ không có ý kiến phản đối, chỉ có điều, Đường Ninh bây giờ còn không thể tự bảo vệ mình thì làm sao cô ấy có thể giúp các nghệ sĩ khác nỏi tiếng?
An Tử Hạo gọi điện thoại cho Đường Ninh, sau khi biết cô có ý định này, cũng muốn giúp sức nhưng lại bị Đường Ninh từ chối thẳng thừng: “Khó khăn lắm anh mới đưa được Thẩm Tinh Yên lên được vị trí như ngày hôm nay, không cần dây dưa với em mà chịu đựng đả kích thêm một lần nữa.”
“Bây giờ trong mắt mọi người em là một tội phạm ép chết người khác, thực sự không thể dung tha.”
“Vậy mà em còn dám giúp người khác đi tìm cơ hội?”
Đường Ninh mỉm cười, tự tin đáp: “Đường là do tự mình bước đi mà có, em đã bao giờ biết sợ chưa?”
Cũng đúng, từ một người mẫu trở thành một diễn viên, rồi từ một diễn viên trở thành một người quản lý, việc này đâu có gì là không thể?
“Em tự mình trở thành người quản lý, còn Mặc Đình thì sao?”
“Anh ấy là người quản lý suốt đời của em, chối làm sao được, anh phải tin là em nhất định sẽ sớm trở lại vị trí hiện tại của mình, ai cũng không thể ngăn cản được kể cả là người chết!”
Cô ấy chỉ bị mắc kẹt tạm thời thôi.
“Anh tin em, chỉ cần em không bị thứ khác ảnh hưởng là tốt rồi.”
Cô ấy sớm đã có thể chịu đựng thăng trầm trong bao nhiêu năm trong nghề, phần còn lại là kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Sau khi trở về nhà, nhìn thấy hai đứa trẻ đang nằm trong nôi, lòng Đường Ninh rốt cuộc cũng yên ổn, nhất là nhìn thấy Quả Quả đang ngủ say, nỗi lo lắng duy nhất trong lòng nhanh chóng tan biến. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Hai vật bé bỏng này, mẹ chưa từng ép ai chết, hy vọng sau này các con có thể sớm học được cách bỏ ngoài tai dư luận trong làng giải trí, phải tin tưởng mẹ.”
“Con còn nói.” Hạ Ngọc Linh từ trong bếp bưng bình sữa đi ra, vỗ vỗ vai Đường Ninh: “Làm ra chuyện lớn như vậy, cả nhà cũng khổ với con, đi đến đâu cũng là một đám phóng viên.”
“Mẹ…..” Đường Ninh hiếm khi hét lên với giọng điệu gượng gạo như vậy, điều này khiến Hạ Ngọc Linh mềm lòng.
“Cảm thấy mệt mỏi sao? Cùng lắm là không làm diễn viên nữa, con đường đường là Tổng tài của Đường Thị, chẳng lẽ lại sợ chết đói?”
“Không phải, con chỉ muốn gọi mẹ một tiếng.” Đường Ninh nhẹ nhàng đáp: “Sau khi làm mẹ, con mới có thể hiểu mẹ hơn.”
“Biết vậy thì tốt rồi, sớm xử lý những chuyện lộn xộn kia đi.
“Chị Ninh không có nhu cầu.” Lâm Thiển vùng ra khỏi tay của Quyền Tự Dạ, bình thản đáp lại.
“Em không sợ anh sẽ nói xáu Đường Ninh sao?”
“Đó là lựa chọn cá nhân của anh.” Sau đó, Lâm Thiển rời Hải Thụy và lái xe trở về căn hộ của mình.
Cuối cùng cô cũng hiểu việc mà Đường Ninh thực sự vào lúc này là gì rồi.
Đường Ninh muốn thành lập một công ty và chỉ ký hợp đồng với những nghệ sĩ tài năng đã bị chôn vùi theo những quy tắc bát thành văn.
Cô để Lâm Thiển phụ trách hoạt động của công ty.
Đây là nơi mà Đường Ninh nghĩ rằng Lâm Thiển thực sự nên đến.
Bản thân Lâm Thiển cũng cảm thấy đây là một công việc mang tính thử thách, một mặt là trọng trách nặng nề Đường Ninh giao cho cô, mặt khác cũng là để những người bị sức mạnh đồng tiền đè nén đi tìm công lý.
Vì vậy, cô ấy đã sẵn sàng chấp nhận.
Điều đó cũng có nghĩa là ngay cả khi Quyền Tự Dạ ký hợp đồng với Hải Thụy, sau này họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, dù sao thì văn phòng của Mặc Đình có đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm của Hải Thụy.
Lâm Thiền chịu trách nhiệm thành lập và vận hành công ty, gọi chung là công việc hành chính, trong khi chị Long chịu trách nhiệm điều động các mối quan hệ của mình, đương nhiên, Đường Ninh chịu trách nhiệm quan trọng nhất, đảm bảo thu nhập cho các nghệ sĩ.
Công việc của cô ấy thực ra cũng không khác người quản lý là mấy.
Về phần Hải Thụy, Mặc Đình càng dễ bàn giao, bởi vì nếu Đường Ninh thực sự có thể làm cho các nghệ sĩ nỏi tiếng, thì cuối cùng Thụy nhất định sẽ là điểm đến của những nghệ sĩ này, thật ra thì có lợi mà cũng vô hại. Vì vậy, các cổ đông hầu như sẽ không có ý kiến phản đối, chỉ có điều, Đường Ninh bây giờ còn không thể tự bảo vệ mình thì làm sao cô ấy có thể giúp các nghệ sĩ khác nỏi tiếng?
An Tử Hạo gọi điện thoại cho Đường Ninh, sau khi biết cô có ý định này, cũng muốn giúp sức nhưng lại bị Đường Ninh từ chối thẳng thừng: “Khó khăn lắm anh mới đưa được Thẩm Tinh Yên lên được vị trí như ngày hôm nay, không cần dây dưa với em mà chịu đựng đả kích thêm một lần nữa.”
“Bây giờ trong mắt mọi người em là một tội phạm ép chết người khác, thực sự không thể dung tha.”
“Vậy mà em còn dám giúp người khác đi tìm cơ hội?”
Đường Ninh mỉm cười, tự tin đáp: “Đường là do tự mình bước đi mà có, em đã bao giờ biết sợ chưa?”
Cũng đúng, từ một người mẫu trở thành một diễn viên, rồi từ một diễn viên trở thành một người quản lý, việc này đâu có gì là không thể?
“Em tự mình trở thành người quản lý, còn Mặc Đình thì sao?”
“Anh ấy là người quản lý suốt đời của em, chối làm sao được, anh phải tin là em nhất định sẽ sớm trở lại vị trí hiện tại của mình, ai cũng không thể ngăn cản được kể cả là người chết!”
Cô ấy chỉ bị mắc kẹt tạm thời thôi.
“Anh tin em, chỉ cần em không bị thứ khác ảnh hưởng là tốt rồi.”
Cô ấy sớm đã có thể chịu đựng thăng trầm trong bao nhiêu năm trong nghề, phần còn lại là kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Sau khi trở về nhà, nhìn thấy hai đứa trẻ đang nằm trong nôi, lòng Đường Ninh rốt cuộc cũng yên ổn, nhất là nhìn thấy Quả Quả đang ngủ say, nỗi lo lắng duy nhất trong lòng nhanh chóng tan biến. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Hai vật bé bỏng này, mẹ chưa từng ép ai chết, hy vọng sau này các con có thể sớm học được cách bỏ ngoài tai dư luận trong làng giải trí, phải tin tưởng mẹ.”
“Con còn nói.” Hạ Ngọc Linh từ trong bếp bưng bình sữa đi ra, vỗ vỗ vai Đường Ninh: “Làm ra chuyện lớn như vậy, cả nhà cũng khổ với con, đi đến đâu cũng là một đám phóng viên.”
“Mẹ…..” Đường Ninh hiếm khi hét lên với giọng điệu gượng gạo như vậy, điều này khiến Hạ Ngọc Linh mềm lòng.
“Cảm thấy mệt mỏi sao? Cùng lắm là không làm diễn viên nữa, con đường đường là Tổng tài của Đường Thị, chẳng lẽ lại sợ chết đói?”
“Không phải, con chỉ muốn gọi mẹ một tiếng.” Đường Ninh nhẹ nhàng đáp: “Sau khi làm mẹ, con mới có thể hiểu mẹ hơn.”
“Biết vậy thì tốt rồi, sớm xử lý những chuyện lộn xộn kia đi.
/1589
|