Trên thực tế, khách mời của tiệc tối từ thiện được sắp xếp thành vòng tròn, và những người của giới nghệ sĩ, diễn viên được xếp ở hàng ghê thứ hai.
Chỗ ngồi của Mặc Đình được sắp xếp ghế đầu tiên bên trái, cách một nghệ sĩ diễn tấu piano ở giữa là đến Đường Ninh.
Nhìn quanh chỗ ngồi của anh, Đường Ninh là người phụ nữ duy nhất ở gần anh.
Đường Ninh xuyên qua nghệ sĩ piano, nhìn vị trí của Mặc Đình.
Anh ấy vẫn đang trên đường tới, mà bên phải Đường Ninh chính là cái tên Lan Hè.
Khi La Hạo và Lan Hề bước vào hội trường, rõ ràng là không nghĩ rằng Đường Ninh lại ngồi ngay cạnh Lan Hề. Theo bản năng, anh ta đề nghị đổi chỗ cho Lan Hề, cố gắng tách Đường Ninh và Lan Hề, nhưng nếu thật sự đổi chỗ ngồi, người bên cạnh Lan Hề chính là Ngũ Gia…
Lúc đó anh ta đã nói rõ với Lan Hề rằng Đường Ninh chuẩn bị ký hợp đồng với Thế kỷ Sáng tạo, nếu Lan Hề hàn huyên với Ngũ Gia, rất có khả năng sẽ biết anh ta cố ý ngăn cản Đường Ninh vào Tranh Điền. Nhưng giữa hai chuyện có hại, nên chọn chuyện nhẹ hơn, La Hạo vẫn nên đổi chỗ với Lan Hè.
Thực ra, nếu bạn muốn ngăn cản một kẻ bắt tài nâng đỡ không nổi, đã chơi tâm kế xong là xong, không cần phải cảm thấy áy náy, nhưng Đường Ninh thì…
La Hạo lén liếc nhìn Đường Ninh. Đây là lần đầu tiên anh ta ở gần Đường Ninh như vậy. Nhưng anh ta cảm thấy cô ấy còn khó đoán hơn Lan Hề, bởi vì nét mặt của cô ấy hoàn hảo, không chút kẽ hở, phong thái cử chỉ cũng khiến bạn không thể nhìn ra độ nông sâu của cô. Có lẽ vì ở trong giới này bị tổn thương đến sợ rồi nên mới cẩn thận, đề phòng như vậy.
Cô ấy điềm tĩnh, nhìn như không tranh đoạt với đời, nhưng La Hạo biết rất rõ rằng, người thật sự có chỉ số EQ cao, điều đầu tiên là hiểu cách quản lý cảm xúc.
Điểm này, quả nhiên Đường Ninh làm quá tốt.
Ngay sau đó, trong bữa tiệc từ thiện nổi lên một trận ồn ào, còn có tiếng la hét. Mặc Đình nhanh nhẹn bước vào hội trường, tự nhiên thu hút sự chú ý của nhiều cô gái, nhưng anh ấy gần như thờ ơ với những người bên cạnh. Chỉ thấy anh rảo bước về chỗ ngồi của mình. Khi đi qua Đường Ninh, anh mới giảm tốc độ, dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay của cô.
Đường Ninh nhường đường cho anh, không nói gì, cũng không cố ý nhìn anh, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh, đây là điều không thể nghỉ ngờ.
Nhưng ngay lập tức, trong lòng Đường Ninh tự cười nhạo mình ngu ngốc, rõ ràng là chồng của cô, chỉ mới hơi thân mật, đã giống như trúng giải thưởng lớn, cảm thấy lâng lâng như đang nằm mơ.
Dù sao, chỗ này đang có nhiều cặp mắt nhìn anh như vậy… .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Sau đó, Mặc Đình ngồi vào chỗ, trong ánh mắt mọi người.
Lan Hề nghiêng đầu nhìn Mặc Đình, không ngờ lại bị Mặc Đình nhạy bén phát hiện. Để che giấu sự hoảng sợ trong lòng, Lan Hề lập tức vỗ nhẹ cánh tay Đường Ninh, giả vờ chào hỏi cô.
La Hạo thấy Lan Hề nhoài qua người như vậy thì cũng hơi hoảng sợ. Quả nhiên không nên nói dối, nếu không, thật sự sẽ có tật giật mình.
Đường Ninh quay đầu lại nhìn Lan Hề, nở một nụ cười: “Lan tổng, xin chào.”
“Lần trước ở lễ trao giải tôi đã để ý đến cô. Nhưng tiếc là chúng ta không có duyên với nhau. Dù tôi cảm thấy tiếc nuối nhưng…
vẫn chúc phúc cho cô.”
Đường Ninh nghe đối phương nói, giữa hai lông mày thoáng hiện lên một tia ngỡ ngàng, đang định hỏi, thì La Hạo bị kẹt giữa hai người lập tức nói: “Lan tổng, lát nữa nói chuyện đi, sắp bắt đầu rồi.”
Đường Ninh ngắng đầu liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện, không hiểu sao luôn cảm thấy anh ta muốn che giấu điều gì đó. Sau đó, cô lại nhớ đến email nặc danh mà Tranh Điền gửi cho cô lúc trước, nhắc nhở cô chú ý bị bôi nhọ.
Giọng điệu đó rất giống người đàn ông này, nhưng rõ ràng lúc này anh ta đang ngăn cản điều gì đó.
Là thù hay bạn, rất khó để xác định…
Vì vậy, Đường Ninh không lên tiếng giải thích với Lan Hè, chỉ nở một nụ cười nhạt, rồi tầm mắt quay lại sân khấu, nhìn người dẫn Chương trình đã bắt đầu nói.
La Hạo thở phào nhẹ nhõm. Nếu Đường Ninh tiết lộ ngay tại trận rằng cô ấy chưa nhận được lời mời của Tranh Điền, vậy anh ta sẽ rất khó thoát lui được. Vì vậy, anh ta phải tìm cách để Đường Ninh rời đi.
Tiếp theo đó, cuộc đấu giá lần lượt bắt đầu. Đường Ninh thấy Mặc Đình giơ cao tắm bảng nhiều lần, cô cũng hiểu rằng Mặc Đình ở vị trí hàng đầu trong làng giải trí, có sứ mệnh và trách nhiệm phải gánh vác.
Tầm mắt La Hạo vẫn luôn nhìn Đường Ninh, muốn biết rốt cuộc, lúc này, Đường Ninh đang nghĩ gì. Nhưng dù cô ấy nghĩ gì thì anh ta cũng phải đưa cô ấy đi để tránh phát sinh tình huống khó kiểm soát hon.
Vì vậy, anh ta giả vờ trượt tay, làm đỗ nước mà các nhân viên chuẩn bị, mà miệng chai nước hướng về phía Đường Ninh. Một lượng lớn nước đỗ ướt chiếc váy trắng của Đường Ninh.
Đường Ninh cảm thấy một cơn mát lạnh, dưới đầu gối bỗng bị dòng nước lạnh làm ướt đẫm…
Quan trọng hơn là, kiểu váy voan trắng này một khi bị nước bắn vào sẽ lộ da thịt, trông rất phản cảm.
“Xin lỗi… Đường tiểu thư, làm váy của cô bị ướt rồi…” La Hạo lập tức xin lỗi.
Đường Ninh thật ra biết là La Hạo cố ý làm vậy, nhưng cô vẫn không nổi giận, chỉ lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng đã tháng 10 rồi. Mà Đường Ninh mặc ít như vậy, cộng thêm váy bị nước lạnh làm ướt, cô kìm không được, hơi run lên, vô thức đưa tay xoa cánh tay mình. Mà lúc này, nghệ sĩ đàn piano ở bên trái đây vai cô, đưa một chiếc áo khoác đen qua…
Đường Ninh đột nhiên nhìn về phía Mặc Đình.
Phát hiện anh giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mà chiếc áo khoác đang được nghệ sĩ piano cầm trên tay.
Anh không tự đưa qua, đương nhiên là để tránh bị nghỉ ngờ, nhưng Đường Ninh nhận áo khoác, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Xung quanh nhanh chóng đồ dồn ánh nhìn ghen tị tới…
Đó là áo của Mặc Đình…
Có bao nhiêu người muốn chạm vào nó mà không có cơ hội!
Nhưng lúc này, nó lại được Đường Ninh ôm trong lòng.
Quả nhiên chỉ có chồng cô mới biết thương tiếc cô thôi.
Đường Ninh ôm áo khoác, đặt lên trên đùi, đồng thời nhắn cho chị Long đang đợi ở ngoài hội trường, nhắc cô ấy đi mua váy để lát nữa thay.
La Hạo nhìn Đường Ninh khoác áo khoác của Mặc Đình, liền cảm thấy bản thân hơi quá đáng, vừa rồi anh ta muốn cởi áo khoác của mình ra, nhưng lại muốn ép Đường Ninh đi.
May mắn là, trong suốt quá trình sau đó, Đường Ninh không bắt chuyện với Lan Hề. La Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng. Theo lý mà nói, Đường Ninh không phải người lãng phí thời cơ như vậy…
Chẳng máy chốc, tiệc tối từ thiện đã kết thúc. Lan Hề đi nhà vệ sinh. Mà Đường Ninh cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội nói chuyện, nói với La Hạo: “Anh có thể ngăn cản tôi lần này, nhưng có thể ngăn tôi cả đời không?”
La Hạo sững sờ một lúc, không ngờ Đường Ninh lại thẳng thắn như vậy.
“Tôi cảm thấy anh và Dương Tịnh chắc hẳn là khác nhau.”
La Hạo sững sờ vài giây, cuối cùng quyết định nói sự thật với Đường Ninh: “Lan tổng trước đây đúng là có bảo tôi liên lạc với cô, muốn ký hợp đồng với cô. Nhưng tôi không liên lạc với cô như giao phó của cô ấy. Tối nay làm vậy cũng vì sợ sự việc bị bại lộ, chỉ là… không muốn rơi vào tình huống lúng túng như vậy.”
“Tôi không muốn giải thích lý do tại sao tôi lại làm vậy, nhưng dù không phải là tôi, thì cũng sẽ là người khác. Cô đã cản đường của quá nhiều người rồi.”
Chỗ ngồi của Mặc Đình được sắp xếp ghế đầu tiên bên trái, cách một nghệ sĩ diễn tấu piano ở giữa là đến Đường Ninh.
Nhìn quanh chỗ ngồi của anh, Đường Ninh là người phụ nữ duy nhất ở gần anh.
Đường Ninh xuyên qua nghệ sĩ piano, nhìn vị trí của Mặc Đình.
Anh ấy vẫn đang trên đường tới, mà bên phải Đường Ninh chính là cái tên Lan Hè.
Khi La Hạo và Lan Hề bước vào hội trường, rõ ràng là không nghĩ rằng Đường Ninh lại ngồi ngay cạnh Lan Hề. Theo bản năng, anh ta đề nghị đổi chỗ cho Lan Hề, cố gắng tách Đường Ninh và Lan Hề, nhưng nếu thật sự đổi chỗ ngồi, người bên cạnh Lan Hề chính là Ngũ Gia…
Lúc đó anh ta đã nói rõ với Lan Hề rằng Đường Ninh chuẩn bị ký hợp đồng với Thế kỷ Sáng tạo, nếu Lan Hề hàn huyên với Ngũ Gia, rất có khả năng sẽ biết anh ta cố ý ngăn cản Đường Ninh vào Tranh Điền. Nhưng giữa hai chuyện có hại, nên chọn chuyện nhẹ hơn, La Hạo vẫn nên đổi chỗ với Lan Hè.
Thực ra, nếu bạn muốn ngăn cản một kẻ bắt tài nâng đỡ không nổi, đã chơi tâm kế xong là xong, không cần phải cảm thấy áy náy, nhưng Đường Ninh thì…
La Hạo lén liếc nhìn Đường Ninh. Đây là lần đầu tiên anh ta ở gần Đường Ninh như vậy. Nhưng anh ta cảm thấy cô ấy còn khó đoán hơn Lan Hề, bởi vì nét mặt của cô ấy hoàn hảo, không chút kẽ hở, phong thái cử chỉ cũng khiến bạn không thể nhìn ra độ nông sâu của cô. Có lẽ vì ở trong giới này bị tổn thương đến sợ rồi nên mới cẩn thận, đề phòng như vậy.
Cô ấy điềm tĩnh, nhìn như không tranh đoạt với đời, nhưng La Hạo biết rất rõ rằng, người thật sự có chỉ số EQ cao, điều đầu tiên là hiểu cách quản lý cảm xúc.
Điểm này, quả nhiên Đường Ninh làm quá tốt.
Ngay sau đó, trong bữa tiệc từ thiện nổi lên một trận ồn ào, còn có tiếng la hét. Mặc Đình nhanh nhẹn bước vào hội trường, tự nhiên thu hút sự chú ý của nhiều cô gái, nhưng anh ấy gần như thờ ơ với những người bên cạnh. Chỉ thấy anh rảo bước về chỗ ngồi của mình. Khi đi qua Đường Ninh, anh mới giảm tốc độ, dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay của cô.
Đường Ninh nhường đường cho anh, không nói gì, cũng không cố ý nhìn anh, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh, đây là điều không thể nghỉ ngờ.
Nhưng ngay lập tức, trong lòng Đường Ninh tự cười nhạo mình ngu ngốc, rõ ràng là chồng của cô, chỉ mới hơi thân mật, đã giống như trúng giải thưởng lớn, cảm thấy lâng lâng như đang nằm mơ.
Dù sao, chỗ này đang có nhiều cặp mắt nhìn anh như vậy… .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Sau đó, Mặc Đình ngồi vào chỗ, trong ánh mắt mọi người.
Lan Hề nghiêng đầu nhìn Mặc Đình, không ngờ lại bị Mặc Đình nhạy bén phát hiện. Để che giấu sự hoảng sợ trong lòng, Lan Hề lập tức vỗ nhẹ cánh tay Đường Ninh, giả vờ chào hỏi cô.
La Hạo thấy Lan Hề nhoài qua người như vậy thì cũng hơi hoảng sợ. Quả nhiên không nên nói dối, nếu không, thật sự sẽ có tật giật mình.
Đường Ninh quay đầu lại nhìn Lan Hề, nở một nụ cười: “Lan tổng, xin chào.”
“Lần trước ở lễ trao giải tôi đã để ý đến cô. Nhưng tiếc là chúng ta không có duyên với nhau. Dù tôi cảm thấy tiếc nuối nhưng…
vẫn chúc phúc cho cô.”
Đường Ninh nghe đối phương nói, giữa hai lông mày thoáng hiện lên một tia ngỡ ngàng, đang định hỏi, thì La Hạo bị kẹt giữa hai người lập tức nói: “Lan tổng, lát nữa nói chuyện đi, sắp bắt đầu rồi.”
Đường Ninh ngắng đầu liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện, không hiểu sao luôn cảm thấy anh ta muốn che giấu điều gì đó. Sau đó, cô lại nhớ đến email nặc danh mà Tranh Điền gửi cho cô lúc trước, nhắc nhở cô chú ý bị bôi nhọ.
Giọng điệu đó rất giống người đàn ông này, nhưng rõ ràng lúc này anh ta đang ngăn cản điều gì đó.
Là thù hay bạn, rất khó để xác định…
Vì vậy, Đường Ninh không lên tiếng giải thích với Lan Hè, chỉ nở một nụ cười nhạt, rồi tầm mắt quay lại sân khấu, nhìn người dẫn Chương trình đã bắt đầu nói.
La Hạo thở phào nhẹ nhõm. Nếu Đường Ninh tiết lộ ngay tại trận rằng cô ấy chưa nhận được lời mời của Tranh Điền, vậy anh ta sẽ rất khó thoát lui được. Vì vậy, anh ta phải tìm cách để Đường Ninh rời đi.
Tiếp theo đó, cuộc đấu giá lần lượt bắt đầu. Đường Ninh thấy Mặc Đình giơ cao tắm bảng nhiều lần, cô cũng hiểu rằng Mặc Đình ở vị trí hàng đầu trong làng giải trí, có sứ mệnh và trách nhiệm phải gánh vác.
Tầm mắt La Hạo vẫn luôn nhìn Đường Ninh, muốn biết rốt cuộc, lúc này, Đường Ninh đang nghĩ gì. Nhưng dù cô ấy nghĩ gì thì anh ta cũng phải đưa cô ấy đi để tránh phát sinh tình huống khó kiểm soát hon.
Vì vậy, anh ta giả vờ trượt tay, làm đỗ nước mà các nhân viên chuẩn bị, mà miệng chai nước hướng về phía Đường Ninh. Một lượng lớn nước đỗ ướt chiếc váy trắng của Đường Ninh.
Đường Ninh cảm thấy một cơn mát lạnh, dưới đầu gối bỗng bị dòng nước lạnh làm ướt đẫm…
Quan trọng hơn là, kiểu váy voan trắng này một khi bị nước bắn vào sẽ lộ da thịt, trông rất phản cảm.
“Xin lỗi… Đường tiểu thư, làm váy của cô bị ướt rồi…” La Hạo lập tức xin lỗi.
Đường Ninh thật ra biết là La Hạo cố ý làm vậy, nhưng cô vẫn không nổi giận, chỉ lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng đã tháng 10 rồi. Mà Đường Ninh mặc ít như vậy, cộng thêm váy bị nước lạnh làm ướt, cô kìm không được, hơi run lên, vô thức đưa tay xoa cánh tay mình. Mà lúc này, nghệ sĩ đàn piano ở bên trái đây vai cô, đưa một chiếc áo khoác đen qua…
Đường Ninh đột nhiên nhìn về phía Mặc Đình.
Phát hiện anh giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mà chiếc áo khoác đang được nghệ sĩ piano cầm trên tay.
Anh không tự đưa qua, đương nhiên là để tránh bị nghỉ ngờ, nhưng Đường Ninh nhận áo khoác, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Xung quanh nhanh chóng đồ dồn ánh nhìn ghen tị tới…
Đó là áo của Mặc Đình…
Có bao nhiêu người muốn chạm vào nó mà không có cơ hội!
Nhưng lúc này, nó lại được Đường Ninh ôm trong lòng.
Quả nhiên chỉ có chồng cô mới biết thương tiếc cô thôi.
Đường Ninh ôm áo khoác, đặt lên trên đùi, đồng thời nhắn cho chị Long đang đợi ở ngoài hội trường, nhắc cô ấy đi mua váy để lát nữa thay.
La Hạo nhìn Đường Ninh khoác áo khoác của Mặc Đình, liền cảm thấy bản thân hơi quá đáng, vừa rồi anh ta muốn cởi áo khoác của mình ra, nhưng lại muốn ép Đường Ninh đi.
May mắn là, trong suốt quá trình sau đó, Đường Ninh không bắt chuyện với Lan Hề. La Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng. Theo lý mà nói, Đường Ninh không phải người lãng phí thời cơ như vậy…
Chẳng máy chốc, tiệc tối từ thiện đã kết thúc. Lan Hề đi nhà vệ sinh. Mà Đường Ninh cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội nói chuyện, nói với La Hạo: “Anh có thể ngăn cản tôi lần này, nhưng có thể ngăn tôi cả đời không?”
La Hạo sững sờ một lúc, không ngờ Đường Ninh lại thẳng thắn như vậy.
“Tôi cảm thấy anh và Dương Tịnh chắc hẳn là khác nhau.”
La Hạo sững sờ vài giây, cuối cùng quyết định nói sự thật với Đường Ninh: “Lan tổng trước đây đúng là có bảo tôi liên lạc với cô, muốn ký hợp đồng với cô. Nhưng tôi không liên lạc với cô như giao phó của cô ấy. Tối nay làm vậy cũng vì sợ sự việc bị bại lộ, chỉ là… không muốn rơi vào tình huống lúng túng như vậy.”
“Tôi không muốn giải thích lý do tại sao tôi lại làm vậy, nhưng dù không phải là tôi, thì cũng sẽ là người khác. Cô đã cản đường của quá nhiều người rồi.”
/1589
|