“Đại thọ sáu mươi tuổi của cha cô, trở về nhìn một chút.”
Trong lời nói không lạnh cũng không nóng, sau khi mẹ Quyền nói xong, trực tiếp cúp máy không đợi Lâm Thiển đáp lại.
Lâm Thiển cắt điện thoại, tiếp tục ăn cơm một cách thờ ơ, nhưng cô ấy lại thu hút Quyền Tử Dạ cẩn thận quan sát biểu hiện của cô ấy.
“Bực bội?”
“Em không keo kiệt như vậy!” Lâm Thiển ngắng đầu đáp: “Anh là anh, ******, điểm này em vẫn có thể phân biệt rõ ràng.”
“Vậy ăn thêm đi, đều là món ăn em thích…”
Lâm Thiển vốn dĩ muốn nói, vô dụng thôi, chúng ta không thể tiến xa hơn, nhưng nhìn thấy Quyền Tử Dạ đang vui vẻ, cô ấy vẫn không nói ra được câu này.
Không phải cô ấy bi quan, cũng không phải cô ấy không muốn tranh giành hạnh phúc, mà là cô ấy sợ Quyền Tử Dạ cuối cùng sẽ mình đầy thương tích, cô ấy cũng không muốn làm tổn thương người quan trọng nhất của cô ấy.
Vào buổi chiều, Mặc Đình và Đường Ninh cuối cùng đến hòn đảo tư nhân của Kiều Sâm, giải thích ý định đến đó của họ cho gia đình của Kiều Sâm.
Tuy nhiên, con gái của Kiều Sâm lại trực tiếp từ chối Đường Ninh và yêu cầu Đường Ninh rời đi: “Cha tôi cuối cùng cũng bỏ được nỗi chấp niệm này, vất vả lắm mới khỏi bệnh. Tôi không muốn ông ấy tiếp xúc với phim ảnh gì nữa. Tôi nghĩ một cuộc sống nhàn nhã bây giờ phù hợp với ông ấy hơn.”
“Cô Kiều, tôi biết điều này tương đương với việc rạch ra vết sẹo của mọi người, nhưng cho dù đạo diễn Kiều có giả vờ tốt như thế nào đi chăng nữa thì tâm nguyện cả đời của ông ấy là làm một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng hoành tráng. Đây là cố chấp hàng chục năm này, từ bỏ khó đến mức nào chứ?”
“Nếu mọi người không để cho ông ấy thử, ông ấy có thể cùng mọi người phối hợp giả bộ vui vẻ, nhưng thật lâu sau, ông ấy sẽ phát hiện ông ấy vẫn không buông bỏ được ước mơ cùng nguyện vọng của mình.”
“Mong rằng mọi người sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi sẽ ở một khách sạn cách đảo mười cây số đợi hồi âm của mọi người.”
Người kia nhận lấy danh thiếp của Đường Ninh, nhưng sau khi xoay người liền ném vào thùng rác.
“Tôi không tin vào bắt cứ ai trong ngành giải trí.”
“Hai người đi đi, đừng tới nữa.”
Gió biển thổi qua áo gió của Đường Ninh, khiến lưng cô bắt đầu lạnh, nhưng kết quả hiển nhiên nằm trong dự đoán của Đường Ninh.
Mặc Đình kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Đi thôi, về khách sạn chờ, ở đây lạnh lắm.”
“Không sao, em muốn đứng đây một lúc.” Đường Ninh mạnh miệng đáp: “Nếu đã đến đây thì không thể tay không quay về. Em hiểu rõ người nhà của đạo diễn Kiều, nên em cũng muốn tỏ rõ thái độ của em.”
Mặc Đình không nói gì, điều khiển xe chạy tới, chắn gió cho Đường Ninh.
Lúc này, anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Đường Ninh.
Hai người đứng bên bờ biển đến tận tối, dường như đối phương vẫn chưa thay đi ý định.
“Lên xe đi, nếu không em sẽ bị cảm lạnh.”
Gió biển thổi qua máy tiếng đồng hồ, Đường Ninh biết đây là giới hạn Mặc Đình có thẻ chịu đựng, không thể đùa giỡn sức khỏe của mình, nhưng đúng lúc này, cửa sắt của biệt thự mở ra, con gái của Kiều Sâm có chút không muốn nói với hai người: “Cha tôi mời các người vào.”
Đường Ninh nhìn lại Mặc Đình, hai người bước vào biệt thự dưới sự chỉ dẫn của cô Kiều.
Kiều Sâm hiện đang câu cá tại bãi biển, vì vào buỏi tối đàn cá sẽ nỏi lên để kiếm thức ăn.
“Đạo diễn Kiều.” Đường Ninh lịch sự gọi.
“Hóa ra là chủ tịch Mặc nỗi tiếng của Hải Thụy.” Kiều Sâm vừa cười nhìn Mặc Đình, vừa câu cá, hiển nhiên ông ấy cũng không quen Đường Ninh lắm: “Hải Thụy sao lại có thể nhìn trúng tôi vậy?”
“Không phải Hải Thụy, đây là vợ tôi.” Mặc Đình trực tiếp giới thiệu với người kia.
Kiều Sâm liếc nhìn Đường Ninh, nhưng chỉ liếc mắt một cái: “Chủ tịch Mặc đừng nói với tôi là vợ của anh muốn mời tôi xuống núi.”
“Bởi vì tôi biết ông muốn hoàn thành một bộ phim khoa học viễn tưởng quy mô lớn để khiến cả thế giới điện ảnh nhớ đến bom tần khoa học viễn tưởng của ông.”
Trong lời nói không lạnh cũng không nóng, sau khi mẹ Quyền nói xong, trực tiếp cúp máy không đợi Lâm Thiển đáp lại.
Lâm Thiển cắt điện thoại, tiếp tục ăn cơm một cách thờ ơ, nhưng cô ấy lại thu hút Quyền Tử Dạ cẩn thận quan sát biểu hiện của cô ấy.
“Bực bội?”
“Em không keo kiệt như vậy!” Lâm Thiển ngắng đầu đáp: “Anh là anh, ******, điểm này em vẫn có thể phân biệt rõ ràng.”
“Vậy ăn thêm đi, đều là món ăn em thích…”
Lâm Thiển vốn dĩ muốn nói, vô dụng thôi, chúng ta không thể tiến xa hơn, nhưng nhìn thấy Quyền Tử Dạ đang vui vẻ, cô ấy vẫn không nói ra được câu này.
Không phải cô ấy bi quan, cũng không phải cô ấy không muốn tranh giành hạnh phúc, mà là cô ấy sợ Quyền Tử Dạ cuối cùng sẽ mình đầy thương tích, cô ấy cũng không muốn làm tổn thương người quan trọng nhất của cô ấy.
Vào buổi chiều, Mặc Đình và Đường Ninh cuối cùng đến hòn đảo tư nhân của Kiều Sâm, giải thích ý định đến đó của họ cho gia đình của Kiều Sâm.
Tuy nhiên, con gái của Kiều Sâm lại trực tiếp từ chối Đường Ninh và yêu cầu Đường Ninh rời đi: “Cha tôi cuối cùng cũng bỏ được nỗi chấp niệm này, vất vả lắm mới khỏi bệnh. Tôi không muốn ông ấy tiếp xúc với phim ảnh gì nữa. Tôi nghĩ một cuộc sống nhàn nhã bây giờ phù hợp với ông ấy hơn.”
“Cô Kiều, tôi biết điều này tương đương với việc rạch ra vết sẹo của mọi người, nhưng cho dù đạo diễn Kiều có giả vờ tốt như thế nào đi chăng nữa thì tâm nguyện cả đời của ông ấy là làm một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng hoành tráng. Đây là cố chấp hàng chục năm này, từ bỏ khó đến mức nào chứ?”
“Nếu mọi người không để cho ông ấy thử, ông ấy có thể cùng mọi người phối hợp giả bộ vui vẻ, nhưng thật lâu sau, ông ấy sẽ phát hiện ông ấy vẫn không buông bỏ được ước mơ cùng nguyện vọng của mình.”
“Mong rằng mọi người sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi sẽ ở một khách sạn cách đảo mười cây số đợi hồi âm của mọi người.”
Người kia nhận lấy danh thiếp của Đường Ninh, nhưng sau khi xoay người liền ném vào thùng rác.
“Tôi không tin vào bắt cứ ai trong ngành giải trí.”
“Hai người đi đi, đừng tới nữa.”
Gió biển thổi qua áo gió của Đường Ninh, khiến lưng cô bắt đầu lạnh, nhưng kết quả hiển nhiên nằm trong dự đoán của Đường Ninh.
Mặc Đình kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Đi thôi, về khách sạn chờ, ở đây lạnh lắm.”
“Không sao, em muốn đứng đây một lúc.” Đường Ninh mạnh miệng đáp: “Nếu đã đến đây thì không thể tay không quay về. Em hiểu rõ người nhà của đạo diễn Kiều, nên em cũng muốn tỏ rõ thái độ của em.”
Mặc Đình không nói gì, điều khiển xe chạy tới, chắn gió cho Đường Ninh.
Lúc này, anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Đường Ninh.
Hai người đứng bên bờ biển đến tận tối, dường như đối phương vẫn chưa thay đi ý định.
“Lên xe đi, nếu không em sẽ bị cảm lạnh.”
Gió biển thổi qua máy tiếng đồng hồ, Đường Ninh biết đây là giới hạn Mặc Đình có thẻ chịu đựng, không thể đùa giỡn sức khỏe của mình, nhưng đúng lúc này, cửa sắt của biệt thự mở ra, con gái của Kiều Sâm có chút không muốn nói với hai người: “Cha tôi mời các người vào.”
Đường Ninh nhìn lại Mặc Đình, hai người bước vào biệt thự dưới sự chỉ dẫn của cô Kiều.
Kiều Sâm hiện đang câu cá tại bãi biển, vì vào buỏi tối đàn cá sẽ nỏi lên để kiếm thức ăn.
“Đạo diễn Kiều.” Đường Ninh lịch sự gọi.
“Hóa ra là chủ tịch Mặc nỗi tiếng của Hải Thụy.” Kiều Sâm vừa cười nhìn Mặc Đình, vừa câu cá, hiển nhiên ông ấy cũng không quen Đường Ninh lắm: “Hải Thụy sao lại có thể nhìn trúng tôi vậy?”
“Không phải Hải Thụy, đây là vợ tôi.” Mặc Đình trực tiếp giới thiệu với người kia.
Kiều Sâm liếc nhìn Đường Ninh, nhưng chỉ liếc mắt một cái: “Chủ tịch Mặc đừng nói với tôi là vợ của anh muốn mời tôi xuống núi.”
“Bởi vì tôi biết ông muốn hoàn thành một bộ phim khoa học viễn tưởng quy mô lớn để khiến cả thế giới điện ảnh nhớ đến bom tần khoa học viễn tưởng của ông.”
/1589
|