Rốt cuộc, vì niềm tin bị đổ vỡ trước, hung thủ lại xuất hiện, với bao nhiêu vụ bê bối cùng nhau, ai muốn xem phim truyền hình của họ?
Trái lại, sau khi La Sinh bị thương không những không mát đi tắt cả mà còn nhận thêm được phim mới. Cùng với việc công bố bài viết quan hệ công chúng của Đường Ninh, bộ phim ‘Derive’ cũng chính thức khởi động và tuyên truyền.
Nam chính chính là La Sinh không sai vào đâu được, hơn nữa đoàn phim sẵn sàng chờ cho đến khi La Sinh bình phục.
Chuyện của La Sinh rất lớn, cũng rất chấn động, chí ít thì khán giả cũng đồng tính đứng về phía La Sinh. Cho nên cũng coi như gặp phúc trong họa nạn.
“Chị Ninh, cảm ơn chị.” La Sinh sau khi biết mọi chuyện đã đảo ngược, vội vàng cảm ơn Đường Ninh: “Cảm ơn chị đã không bỏ mặc em.”
“Cậu không làm gì sai, tại sao chị phải bỏ cậu?” Đường Ninh hỏi lại La Sinh: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu cứ yên tâm dưỡng thương, sau khi bình phục rồi có thể vào đoàn phim, lão La đã nói chuyện rồi, cậu quả thật có mắt nhìn người. Lão La đó mặc dù không phải là người quang minh chính đại gì nhưng cũng không phải hạng người đê tiện, có thể quen thân.”
Nghe Đường Ninh nói, cuối cùng La Sinh cũng cười rồi, mặc dù vết thương cũng bị rách: “Em biết rồi, chị Ninh.”
Về phần hai tên lớn nhỏ họ Trịnh kia, Đường Ninh cũng tốn chút công sức chào hỏi, nhất định phải tiếp đãi’ hai chú cháu nhà đó tử tế một chút.
Còn có đoàn phim ‘Xích diễm, trừ khi thay hình đổi dạng, nếu không, cô tuyệt đối không tin rằng đoàn phim này vẫn có thể ngóc đầu lên, trừ khi da mặt đủ dày,.
Thời gian này lo lắng sợ hãi, Đường Ninh thực sự rất mệt mỏi, vừa bước ra khỏi công ty liền nhìn thấy xe của Mặc Đình đỗ dưới lầu, Đường Ninh trực tiếp lên xe: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh biết em nhớ anh rồi.” Mặc Đình nhìn Đường Ninh nói.
Đường Ninh mỉm cười gật đầu: “Trên đời này chỉ có anh hiểu em nhát.”
“Mọi việc đã giải quyết xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.”
“Về nhà thôi, anh Mặc, em nhớ tụi nhỏ rồi.” Đường Ninh nũng nịu nói.
Sự việc đã xử lý thành công, nhưng vòng bán két của Tinh Lam sắp đến gần. Mặc dù cô luyện tập rất chăm chỉ, nhưng, dù sao cô vẫn luôn là người đứng đầu với điểm số cao nhát, tạm thời giữ vị trí số 1. Mặc dù Tinh Lam là nghệ sĩ của Hải Thụy nhưng cô vẫn gọi điện cho Đường Ninh.
Bởi vì cô cho rằng trên đời này không thể tìm được một vị quân sư nào có thể giỏi hơn Đường Ninh.
Lâm Thiển vẫn ở nhà của Tinh Lam. Mặc dù cô đoán Quyền Tử Dạ có lẽ đã chuyển về nhà họ Quyền rồi nhưng cô vẫn không muốn trở về nơi đó nữa, cô thích ở với Tinh Lam hon, ít nhất nó không lạnh lẽo…
Tinh Lam cũng rất vui, đặc biệt là, thỉnh thoảng cô ấy có thể trêu Lâm Thiển về chuyện của Lý Cần. Nhưng khi nghĩ đến núi băng đó, Lâm Thiển không khỏi ôm tay run rẩy:
Tôi thực sự không biết phải làm thế nào để hòa thuận với anh ta.”
*Cô đừng th… chú hai tôi rất kỳ vọng vào cô.”
“Này, bọn họ không biết tôi vừa bị đưa tin với ai sao?
“Biết chứ, nhưng có vẻ như không quan tâm lắm, có lẽ là bởi vì, họ cho rằng chỉ cần tìm cho anh họ một người vợ thôi, chuyện gì xảy ra cũng được.”
Lâm Thiễn: “…”
“Tôi không có ý định xem mắt với anh họ cô.” Lâm Thiển vừa dút lời thì Lý Cần liền gọi điện tới.
Tinh Lam ò lên một tiếng, Lâm Thiền trừng mắt.
Vụ án khép lại rồi, bọn họ còn cần gặp mặt sao?
Lâm Thiển suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nghe điện thoại, dù sao cũng là ân nhân.
“Đến nhà tôi.” Chỉ ba chữ thôi, Lý Cần đã cúp máy.
Lâm Thiển ngây ngốc.
Tôi với anh rất thân thiết à?
Mặc dù như vậy, nhưng Lâm Thiển vẫn lên đường, lái xe đến trước cửa nhà Lý Cần, sau đó liền bị Lý Cẩn lôi vào phòng khách.
“Có… có chuyện gì?”
Trái lại, sau khi La Sinh bị thương không những không mát đi tắt cả mà còn nhận thêm được phim mới. Cùng với việc công bố bài viết quan hệ công chúng của Đường Ninh, bộ phim ‘Derive’ cũng chính thức khởi động và tuyên truyền.
Nam chính chính là La Sinh không sai vào đâu được, hơn nữa đoàn phim sẵn sàng chờ cho đến khi La Sinh bình phục.
Chuyện của La Sinh rất lớn, cũng rất chấn động, chí ít thì khán giả cũng đồng tính đứng về phía La Sinh. Cho nên cũng coi như gặp phúc trong họa nạn.
“Chị Ninh, cảm ơn chị.” La Sinh sau khi biết mọi chuyện đã đảo ngược, vội vàng cảm ơn Đường Ninh: “Cảm ơn chị đã không bỏ mặc em.”
“Cậu không làm gì sai, tại sao chị phải bỏ cậu?” Đường Ninh hỏi lại La Sinh: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu cứ yên tâm dưỡng thương, sau khi bình phục rồi có thể vào đoàn phim, lão La đã nói chuyện rồi, cậu quả thật có mắt nhìn người. Lão La đó mặc dù không phải là người quang minh chính đại gì nhưng cũng không phải hạng người đê tiện, có thể quen thân.”
Nghe Đường Ninh nói, cuối cùng La Sinh cũng cười rồi, mặc dù vết thương cũng bị rách: “Em biết rồi, chị Ninh.”
Về phần hai tên lớn nhỏ họ Trịnh kia, Đường Ninh cũng tốn chút công sức chào hỏi, nhất định phải tiếp đãi’ hai chú cháu nhà đó tử tế một chút.
Còn có đoàn phim ‘Xích diễm, trừ khi thay hình đổi dạng, nếu không, cô tuyệt đối không tin rằng đoàn phim này vẫn có thể ngóc đầu lên, trừ khi da mặt đủ dày,.
Thời gian này lo lắng sợ hãi, Đường Ninh thực sự rất mệt mỏi, vừa bước ra khỏi công ty liền nhìn thấy xe của Mặc Đình đỗ dưới lầu, Đường Ninh trực tiếp lên xe: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh biết em nhớ anh rồi.” Mặc Đình nhìn Đường Ninh nói.
Đường Ninh mỉm cười gật đầu: “Trên đời này chỉ có anh hiểu em nhát.”
“Mọi việc đã giải quyết xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.”
“Về nhà thôi, anh Mặc, em nhớ tụi nhỏ rồi.” Đường Ninh nũng nịu nói.
Sự việc đã xử lý thành công, nhưng vòng bán két của Tinh Lam sắp đến gần. Mặc dù cô luyện tập rất chăm chỉ, nhưng, dù sao cô vẫn luôn là người đứng đầu với điểm số cao nhát, tạm thời giữ vị trí số 1. Mặc dù Tinh Lam là nghệ sĩ của Hải Thụy nhưng cô vẫn gọi điện cho Đường Ninh.
Bởi vì cô cho rằng trên đời này không thể tìm được một vị quân sư nào có thể giỏi hơn Đường Ninh.
Lâm Thiển vẫn ở nhà của Tinh Lam. Mặc dù cô đoán Quyền Tử Dạ có lẽ đã chuyển về nhà họ Quyền rồi nhưng cô vẫn không muốn trở về nơi đó nữa, cô thích ở với Tinh Lam hon, ít nhất nó không lạnh lẽo…
Tinh Lam cũng rất vui, đặc biệt là, thỉnh thoảng cô ấy có thể trêu Lâm Thiển về chuyện của Lý Cần. Nhưng khi nghĩ đến núi băng đó, Lâm Thiển không khỏi ôm tay run rẩy:
Tôi thực sự không biết phải làm thế nào để hòa thuận với anh ta.”
*Cô đừng th… chú hai tôi rất kỳ vọng vào cô.”
“Này, bọn họ không biết tôi vừa bị đưa tin với ai sao?
“Biết chứ, nhưng có vẻ như không quan tâm lắm, có lẽ là bởi vì, họ cho rằng chỉ cần tìm cho anh họ một người vợ thôi, chuyện gì xảy ra cũng được.”
Lâm Thiễn: “…”
“Tôi không có ý định xem mắt với anh họ cô.” Lâm Thiển vừa dút lời thì Lý Cần liền gọi điện tới.
Tinh Lam ò lên một tiếng, Lâm Thiền trừng mắt.
Vụ án khép lại rồi, bọn họ còn cần gặp mặt sao?
Lâm Thiển suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nghe điện thoại, dù sao cũng là ân nhân.
“Đến nhà tôi.” Chỉ ba chữ thôi, Lý Cần đã cúp máy.
Lâm Thiển ngây ngốc.
Tôi với anh rất thân thiết à?
Mặc dù như vậy, nhưng Lâm Thiển vẫn lên đường, lái xe đến trước cửa nhà Lý Cần, sau đó liền bị Lý Cẩn lôi vào phòng khách.
“Có… có chuyện gì?”
/1589
|