Xin lỗi các bạn, truyện này mấy ngày mình quên post, các bạn tham gia nhóm facebook nhắn team nhé!
Chương 121: Chồng của tôi
“Cảm ơn ngài Blair đã hiểu cho, chỉ là lỗi lầm của tôi cũng đã gây tổn thương cho Lam Vũ tiểu thư, tôi hơi áy náy trong lòng.”
Blair nghe xong liền cười cười: “Nếu không thì cô chọn một món quà nào đó tặng cho cô ấy? Lúc người khác đang mượn chuyện của mình để bàn tán, cô rộng lượng thì sẽ hóa giải hết tất cả mọi sự bối rồi.”
Vốn dĩ Đường Ninh vắng mặt chính là chuyện của cá nhân cô, thế nhưng lại bị công ty quản lý của Lam Vũ phóng đại lên, không biết xấu hổ làm ầm ï lên để nâng nghệ sĩ của mình lên, những fan hâm mộ đang căm phẫn kia không biết nguyên nhân, chẳng lẽ Blair lại không rõ sao?
Dù sao thì ông ấy cũng tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, Đường Ninh…
Một người biết cách làm vừa lòng người khác, chắc chắn hiểu rõ ràng chuyện đối nhân xử thế, mà ông ấy để Đường Ninh đợi ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ cô cũng không có nỗi giận, điều này cho thấy, cô không phải là người bởi vì một cách xưng hô mà làm chậm trễ công việc.
Hơn nữa cô còn tặng nước hoa cho ông ấy, cán cân trong lòng Blair đương nhiên sẽ nghiêng về phía Đường Ninh.
“Thế này đi… Cô đã tặng tôi loại nước hoa đặc biệt như vậy, thì tôi cũng sẽ tặng cô một món quà, gần đây EH của chúng tôi đang chế tạo ra một loại nước hoa có tên là Charm, hiện tại trên thế giới chỉ có mười suất, tôi sẽ bảo trợ lý đóng gói một phần, lấy danh nghĩa của cô gửi đến Star Times.”
“Ngài Blair, cái này quý giá quá.” Đường Ninh cảm thấy nếu mình nhận thì thật là ngại.
“Chuyện này, EH chúng tôi cũng có lỗi, nếu như nhân viên phụ trách đủ cần thận thì sẽ phải liên hệ với người đại diện của cô trước khi bắt đầu, sẽ không phát sinh ra sự cố như thế này.
Thật ra để một mình cô gánh chịu những chuyện này cũng có chút không công bằng, đây cũng là một phần tâm ý của tôi. Mà đã là bạn bè của nhau thì đừng khách sáo.”
“Cảm ơn ngài Blair.”
Blair nhìn Đường Ninh, nhìn người phụ nữ từ đầu đến cuối đều giữ dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này, thật ra trong lòng cũng cảm thấy khâm phục, bởi vì ông ấy đã gặp quá nhiều tình huống một khóc, hai náo, mà Đường Ninh điềm tĩnh lại toát ra sự cao quý.
Giao tiếp với người thông minh là một chuyện có thể khiến cho người khác vô cùng vui sướng.
Từ khi Đường Ninh đưa ra câu nói rằng làm tổn thương đến Lam Vũ, Blair đã thuận nước đầy thuyền, đưa ra món quà để Đường Ninh mang đi tặng.
Đường Ninh sao lại không nghĩ đến những điều này? Chỉ là món quà này, không thể để cô tự mình đem tặng, nếu không, không biết Star Times còn muốn tạo bẫy gì cho Đường Ninh, cho nên Blair đề nghị để mình đưa đến, mặc dù lấy danh nghĩa của Đường Ninh, nhưng mà… không hề qua tay Đường Ninh, nếu như Star Times dám làm loạn, vậy thì lập tức nhảy vào cạm bây mà Đường Ninh đặt ra…
Đương nhiên, Blair cũng sẽ không giúp đỡ vô ích, bởi vì bình nước hoa mà Đường Ninh đưa đến này có lai lịch rất lớn, Blair luôn tìm kiếm phương thức để mở ra thị trường nước hoa ở Bắc Âu, hiện tại ông ấy đã biết nên tìm ai để hợp tác, là Đường gial Hai người vui vẻ trò chuyện, không lâu sau, trợ lý của Blair liền gói xong món quà, Blair trực tiếp để nhân viên đưa sang, bảo là lấy danh nghĩa của Đường Ninh…
“Đường tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự khiến cô vắng mặt sự kiện này hay không?”
Hóa ra Blair cũng không tin cô cố ý vắng mặt.
Đường Ninh suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói: “Thật ra… là bởi vì tôi vừa mới ký hợp đồng với công ty mới, còn chưa tiếp xúc với người đại diện mới nên phía giao tiếp còn gặp chút vấn đề, thật có lỗi.”
“Hóa ra cô căn bản không biết có hoạt động này… không sao, cô đang bảo vệ sự an toàn cho công ty quản lý và người đại diện đấy.”
Đường Ninh giơ lên ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đụng vào ly của Blair: “Vậy cũng là nhờ ngại Blair đây rộng lượng…”
Hai người giống như bạn tốt, nói chuyện rất lâu. Trời vừa tối, Mặc Đình liền gọi điện thoại tới: “Đang ở đâu? Bây giờ anh đến đón em…”
“Em còn đang ở EH…”
“Được, mười phút nữa anh đến.” Mặc Đình nói xong lập tức ngắt điện thoại, cũng không để cho Lục Triệt lái xe, mà muốn tự mình đón vợ về nhà.
Blair thấy dáng vẻ thì thầm của Đường Ninh khi gọi điện thoại, lập tức cười cười: “Bạn trai?”
Đường Ninh lắc đầu, vuốt vuốt mái tóc của mình, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Chồng của tôi.”
Chồng của tôi…
Đường Ninh nói ra ba chữ này, thật bình thường và tự nhiên, bởi vì cô đã từng nói rằng cô sẽ không trốn tránh nữa. Đường Niên, câu nói chồng của tôi này của cô cũng làm cho Blair giật mình, bởi vì hiếm có người mẫu đang nỗi tiếng nào chấp nhận kể về cuộc sống riêng tư của mình cho người khác biết, chứ nói chỉ là thừa nhận mình đã kết hôn.
“Cô… không sợ tôi nói ra sao?”
“Không sợ.” Đường Ninh trực tiếp trả lời đối phương: “Bởi vì nói ra ngài cũng không nhận được lợi ích gì, ngài sẽ không làm thế.”
“Cô rất thông minh.” Blair tán thưởng từ đáy lòng: “Thế nhưng vợ của tôi còn thông minh hơn so với cô…”
Đường Ninh cười cười, không phản bác, bởi vì trong lòng mỗi người, người bạn đời… đều là sự tồn tại giống như thần, giống như Mặc Đình, không ai có thể sánh được.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Mặc Đình đã đến dưới lầu của EH, đối phương đã gặp Mặc Đình một làn, không hề dám lơ là, trực tiếp đưa Mặc Đình đến khu vực phụ trách chiêu đãi khách quý, mà lúc này rốt cuộc Blair cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người yêu Đường Ninh.
Nói thật thì, ông ấy hơi kinh ngạc…
Kinh ngạc chính là, cho dù ông ấy là người như thế này trong giới, cũng biết người đàn ông trước mặt là vua của ngành giải trí, cao không thể với tới, là kim cương Vương lão ngũ (*) mà tất cả ngôi sao nữ đều điên đảo thần hồn, mà anh lại là người yêu của Đường Ninh…
(*) người đàn ông độc thân đáng giá ngàn vàng, hiểu nôm na là đẹp trai, giàu, chưa có chủ:))) Mặc Đình nhìn Đường Ninh đang gục xuống bàn, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Blair, mà Blair chỉ cười rồi giải thích: “Phu nhân của anh có tửu lượng không tốt lắm… Anh yên tâm, vừa rồi thư kí của tôi cũng ở trong phòng, để tránh việc anh hiểu lầm, tôi giải thích một chút cho anh hiểu.”
“Thế nhưng mà… Anh thật sự là chồng của cô ấy sao?” Blair tỏ vẻ hoài nghỉ, Đường Ninh hào phóng thừa nhận như thế, vậy tổng giám đốc thần bí của Hải Thụy này thì sao?
Anh có ý gì đối với Đường Ninh?
“Tôi vừa hỏi cô ấy gọi điện thoại với ai, cô ấy nói, là chồng tồi.”
Nghe Blair nói xong, khuôn mặt cương nghị của Mặc Đình cuối cùng cũng mềm mại đi một chút, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Đường Ninh, bình thản trả lời Blair: “Đúng, tôi là chồng cô ấy.”
“Hi vọng anh có thể bảo vệ cô ấy thật tốt.”
Mặc Đình nhìn đối phương, gật nhẹ đầu, sau đó bế Đường Ninh từ trên ghế lên, rời khỏi EH.
Người phụ nữ này, đúng là một chút tửu lượng cũng không có, sau này mà dám uống say trước mặt người đàn ông xa lạ nữa thử xem?
Đường Ninh có lẽ cũng cảm thấy Mặc Đình không vui, cho nên chậm rãi mở mắt, thoải mái ôm cô Mặc Đình: “Đình…”
“Em như thế này, rồi làm sao anh lái xe? Hả?” Tim của Mặc Đình đã bị hòa tan, làm sao còn nhớ rằng mình đang tức giận?
“Em không có say… Em giả vờ đấy, em biết tửu lượng của em mà.”
Ở một góc mà cô không nhìn thấy, Mặc Đình nở nụ cười, đỡ cơ’ thể cô đứng vững: “Có việc, về nhà rồi nói… ở đây dễ bị chụp ảnh.”
Đường Ninh im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói với Mặc Đình: “Hôm nay em… đã gài bẫy Lam Vũ, em cảm thấy hơi tàn nhẫn.”
“Em đã rất khoan dung rồi.” Mặc Đình trả lời.
“Em sợ một ngày nào đó mình sẽ trở thành người không còn cảm xúc.”
ó là cái giá mà cô ải trả… Ờời sá ổi, cũng nên trả “Đó là cái giá mà cô ta phải trả… mười sáu tuôi giá cho hành vi của mình rồi!”
Chương 121: Chồng của tôi
“Cảm ơn ngài Blair đã hiểu cho, chỉ là lỗi lầm của tôi cũng đã gây tổn thương cho Lam Vũ tiểu thư, tôi hơi áy náy trong lòng.”
Blair nghe xong liền cười cười: “Nếu không thì cô chọn một món quà nào đó tặng cho cô ấy? Lúc người khác đang mượn chuyện của mình để bàn tán, cô rộng lượng thì sẽ hóa giải hết tất cả mọi sự bối rồi.”
Vốn dĩ Đường Ninh vắng mặt chính là chuyện của cá nhân cô, thế nhưng lại bị công ty quản lý của Lam Vũ phóng đại lên, không biết xấu hổ làm ầm ï lên để nâng nghệ sĩ của mình lên, những fan hâm mộ đang căm phẫn kia không biết nguyên nhân, chẳng lẽ Blair lại không rõ sao?
Dù sao thì ông ấy cũng tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, Đường Ninh…
Một người biết cách làm vừa lòng người khác, chắc chắn hiểu rõ ràng chuyện đối nhân xử thế, mà ông ấy để Đường Ninh đợi ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ cô cũng không có nỗi giận, điều này cho thấy, cô không phải là người bởi vì một cách xưng hô mà làm chậm trễ công việc.
Hơn nữa cô còn tặng nước hoa cho ông ấy, cán cân trong lòng Blair đương nhiên sẽ nghiêng về phía Đường Ninh.
“Thế này đi… Cô đã tặng tôi loại nước hoa đặc biệt như vậy, thì tôi cũng sẽ tặng cô một món quà, gần đây EH của chúng tôi đang chế tạo ra một loại nước hoa có tên là Charm, hiện tại trên thế giới chỉ có mười suất, tôi sẽ bảo trợ lý đóng gói một phần, lấy danh nghĩa của cô gửi đến Star Times.”
“Ngài Blair, cái này quý giá quá.” Đường Ninh cảm thấy nếu mình nhận thì thật là ngại.
“Chuyện này, EH chúng tôi cũng có lỗi, nếu như nhân viên phụ trách đủ cần thận thì sẽ phải liên hệ với người đại diện của cô trước khi bắt đầu, sẽ không phát sinh ra sự cố như thế này.
Thật ra để một mình cô gánh chịu những chuyện này cũng có chút không công bằng, đây cũng là một phần tâm ý của tôi. Mà đã là bạn bè của nhau thì đừng khách sáo.”
“Cảm ơn ngài Blair.”
Blair nhìn Đường Ninh, nhìn người phụ nữ từ đầu đến cuối đều giữ dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này, thật ra trong lòng cũng cảm thấy khâm phục, bởi vì ông ấy đã gặp quá nhiều tình huống một khóc, hai náo, mà Đường Ninh điềm tĩnh lại toát ra sự cao quý.
Giao tiếp với người thông minh là một chuyện có thể khiến cho người khác vô cùng vui sướng.
Từ khi Đường Ninh đưa ra câu nói rằng làm tổn thương đến Lam Vũ, Blair đã thuận nước đầy thuyền, đưa ra món quà để Đường Ninh mang đi tặng.
Đường Ninh sao lại không nghĩ đến những điều này? Chỉ là món quà này, không thể để cô tự mình đem tặng, nếu không, không biết Star Times còn muốn tạo bẫy gì cho Đường Ninh, cho nên Blair đề nghị để mình đưa đến, mặc dù lấy danh nghĩa của Đường Ninh, nhưng mà… không hề qua tay Đường Ninh, nếu như Star Times dám làm loạn, vậy thì lập tức nhảy vào cạm bây mà Đường Ninh đặt ra…
Đương nhiên, Blair cũng sẽ không giúp đỡ vô ích, bởi vì bình nước hoa mà Đường Ninh đưa đến này có lai lịch rất lớn, Blair luôn tìm kiếm phương thức để mở ra thị trường nước hoa ở Bắc Âu, hiện tại ông ấy đã biết nên tìm ai để hợp tác, là Đường gial Hai người vui vẻ trò chuyện, không lâu sau, trợ lý của Blair liền gói xong món quà, Blair trực tiếp để nhân viên đưa sang, bảo là lấy danh nghĩa của Đường Ninh…
“Đường tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự khiến cô vắng mặt sự kiện này hay không?”
Hóa ra Blair cũng không tin cô cố ý vắng mặt.
Đường Ninh suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói: “Thật ra… là bởi vì tôi vừa mới ký hợp đồng với công ty mới, còn chưa tiếp xúc với người đại diện mới nên phía giao tiếp còn gặp chút vấn đề, thật có lỗi.”
“Hóa ra cô căn bản không biết có hoạt động này… không sao, cô đang bảo vệ sự an toàn cho công ty quản lý và người đại diện đấy.”
Đường Ninh giơ lên ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đụng vào ly của Blair: “Vậy cũng là nhờ ngại Blair đây rộng lượng…”
Hai người giống như bạn tốt, nói chuyện rất lâu. Trời vừa tối, Mặc Đình liền gọi điện thoại tới: “Đang ở đâu? Bây giờ anh đến đón em…”
“Em còn đang ở EH…”
“Được, mười phút nữa anh đến.” Mặc Đình nói xong lập tức ngắt điện thoại, cũng không để cho Lục Triệt lái xe, mà muốn tự mình đón vợ về nhà.
Blair thấy dáng vẻ thì thầm của Đường Ninh khi gọi điện thoại, lập tức cười cười: “Bạn trai?”
Đường Ninh lắc đầu, vuốt vuốt mái tóc của mình, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Chồng của tôi.”
Chồng của tôi…
Đường Ninh nói ra ba chữ này, thật bình thường và tự nhiên, bởi vì cô đã từng nói rằng cô sẽ không trốn tránh nữa. Đường Niên, câu nói chồng của tôi này của cô cũng làm cho Blair giật mình, bởi vì hiếm có người mẫu đang nỗi tiếng nào chấp nhận kể về cuộc sống riêng tư của mình cho người khác biết, chứ nói chỉ là thừa nhận mình đã kết hôn.
“Cô… không sợ tôi nói ra sao?”
“Không sợ.” Đường Ninh trực tiếp trả lời đối phương: “Bởi vì nói ra ngài cũng không nhận được lợi ích gì, ngài sẽ không làm thế.”
“Cô rất thông minh.” Blair tán thưởng từ đáy lòng: “Thế nhưng vợ của tôi còn thông minh hơn so với cô…”
Đường Ninh cười cười, không phản bác, bởi vì trong lòng mỗi người, người bạn đời… đều là sự tồn tại giống như thần, giống như Mặc Đình, không ai có thể sánh được.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Mặc Đình đã đến dưới lầu của EH, đối phương đã gặp Mặc Đình một làn, không hề dám lơ là, trực tiếp đưa Mặc Đình đến khu vực phụ trách chiêu đãi khách quý, mà lúc này rốt cuộc Blair cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người yêu Đường Ninh.
Nói thật thì, ông ấy hơi kinh ngạc…
Kinh ngạc chính là, cho dù ông ấy là người như thế này trong giới, cũng biết người đàn ông trước mặt là vua của ngành giải trí, cao không thể với tới, là kim cương Vương lão ngũ (*) mà tất cả ngôi sao nữ đều điên đảo thần hồn, mà anh lại là người yêu của Đường Ninh…
(*) người đàn ông độc thân đáng giá ngàn vàng, hiểu nôm na là đẹp trai, giàu, chưa có chủ:))) Mặc Đình nhìn Đường Ninh đang gục xuống bàn, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Blair, mà Blair chỉ cười rồi giải thích: “Phu nhân của anh có tửu lượng không tốt lắm… Anh yên tâm, vừa rồi thư kí của tôi cũng ở trong phòng, để tránh việc anh hiểu lầm, tôi giải thích một chút cho anh hiểu.”
“Thế nhưng mà… Anh thật sự là chồng của cô ấy sao?” Blair tỏ vẻ hoài nghỉ, Đường Ninh hào phóng thừa nhận như thế, vậy tổng giám đốc thần bí của Hải Thụy này thì sao?
Anh có ý gì đối với Đường Ninh?
“Tôi vừa hỏi cô ấy gọi điện thoại với ai, cô ấy nói, là chồng tồi.”
Nghe Blair nói xong, khuôn mặt cương nghị của Mặc Đình cuối cùng cũng mềm mại đi một chút, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Đường Ninh, bình thản trả lời Blair: “Đúng, tôi là chồng cô ấy.”
“Hi vọng anh có thể bảo vệ cô ấy thật tốt.”
Mặc Đình nhìn đối phương, gật nhẹ đầu, sau đó bế Đường Ninh từ trên ghế lên, rời khỏi EH.
Người phụ nữ này, đúng là một chút tửu lượng cũng không có, sau này mà dám uống say trước mặt người đàn ông xa lạ nữa thử xem?
Đường Ninh có lẽ cũng cảm thấy Mặc Đình không vui, cho nên chậm rãi mở mắt, thoải mái ôm cô Mặc Đình: “Đình…”
“Em như thế này, rồi làm sao anh lái xe? Hả?” Tim của Mặc Đình đã bị hòa tan, làm sao còn nhớ rằng mình đang tức giận?
“Em không có say… Em giả vờ đấy, em biết tửu lượng của em mà.”
Ở một góc mà cô không nhìn thấy, Mặc Đình nở nụ cười, đỡ cơ’ thể cô đứng vững: “Có việc, về nhà rồi nói… ở đây dễ bị chụp ảnh.”
Đường Ninh im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói với Mặc Đình: “Hôm nay em… đã gài bẫy Lam Vũ, em cảm thấy hơi tàn nhẫn.”
“Em đã rất khoan dung rồi.” Mặc Đình trả lời.
“Em sợ một ngày nào đó mình sẽ trở thành người không còn cảm xúc.”
ó là cái giá mà cô ải trả… Ờời sá ổi, cũng nên trả “Đó là cái giá mà cô ta phải trả… mười sáu tuôi giá cho hành vi của mình rồi!”
/1589
|