Tỉnh Lậm đến tận khuya mới về, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thiễển còn tưởng cô ăn phải thuốc nổ: “Lý Cần bắt nạt cô à?”
Lâm Thiền lắc đầu.
“Vậy là bắt nạt rồi, kể tôi nghe coi.”
Chịu không nồi sự vướng víu của Tỉnh Lam, Lâm Thiền đem chuyện chị nuôi trút hết ra, cuôi cùng nhận được tràng cười lớn của Tỉnh Lâm: “Lâm Thiển ơi Lâm Thiền, cô cũng có ngày hôm nay, cô có biết dáng vẻ ghen tuông của cô đáng yêu đến mức nào không?”
“Cô nhất định phải lôi tôi ra làm trò cười ngay trong lúc này sao?”
Tỉnh Lam thây cô giận thật rôi liên an ¡: “Được rôi, đừng giận nữa. chỉ cân trong lòng cô không tin, thì chân tướng của chuyện này sớm muộn cũng sẽ được sáng tỏ.”
“Nói thừa.” Nói xong, Lâm Thiển trở về phòng, thu dọn một hồi rồi lên giường muôn ngủ một BC cho hả giận.
Nhưng Tỉnh Lam lại gọi thẳng cho mẹ Lý.
“Thím ơi, hôm nay có một người phụ nữ mạo danh là chị nuôi của anh họ tới tìm Lâm Thiền, khiến Lâm Thiên giận gần chết rồi, con dâu của thím sắp không còn nữa rồi.
Mẹ Lý nhận được điện thoại của Tỉnh Lam, tức giận dậm chân.”
“tý Cần quen biết ở đâu cái thứ con gái không sạch đó, lại còn tìm đến chỗ Thiền Thiền rồi sao?”
“Chiến hữu? Làm gì có chiến hữu nào lại đi cắt đứt nhân duyên của người khác? Ông nó, gọi điện ngay cho thằng khôn Lý cân, hỏi xem chuyện, gì, phải giải thích rõ ràng cho tôi. Nếu không thì ở đâu thì cút vệ đó, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tức chết tôi mài”
“Biết đâu bà đang hiểu lầm con?”
“Hiểu lầm cái gì?” Để người phụ nữ khác đến tìm bạn gái của mình, làm gì có thằng đàn ông nào ngôc như thế? Bạn gái sớm muộn cũng mắt thôi.” Mẹ Lý hừ lạnh: “Sao mà nó không thừa hưởng được một chút EOQ nào của ông thê? Đứa nhỏ Thiền Thiển này bao nhiêu người thích.
Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của con bé, nêu thật sự xảy ra chuyện ông có tin nó sẽ đên quân khu chờ con trai ông mây ngày mây đêm không.”
“Máy thứ tiện nhân diêm dúa, lượn đi.”
Cha Lý thực sự hệt cách rồi, chỉ có thể cố gắng liên lạc với con trai.
Nhưng lúc đó Lý Cần đang có một cuộc họp nhỏ; hơn nữa cập dưới và Hàn Tiêu đang ở trước mặt anh.
°Gha “Mẹ con có chuyện muốn nói.” Cha Lý không thèm ôm việc này làm gì, đê tự mẹ Lý bận tâm.
Thế là Lý Cần nhận điện thoại của mẹ Lý ngay trước mặt Hàn Tiêu, cả hai đang nói chuyện về Hàn Tiêu trong điện thoại.
“Con thích Thiên Thiển mà như vậy à? Để tình địch tìm đến tận nhà người ta rôi kìa..
“Mẹ có được Thiên Thiển, mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa, hay bát cứ thứ gì.”
“Con nhanh chóng xử lý đống chuyện lộn xộn của mình đi. Nêu không xử lý tốt, mẹ trực tiếp nhận Thiên Thiền là con gái, con lập tức dọn ra khỏi Lý gia cho mẹ.”
Đây là cha mẹ ruột sao?
Người thường nhất định sẽ nghỉ ngờ, nhưng Lý Cần khẽ cong khóe môi, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì mẹ anh rất thích Lâm Thiễn, như vậy mới có thê bù đắp cho bà những tốn thương do thời thơ ấu tạo thành.
Sau đó, Lý Cần đặt điện thoại xuống, đương nhiên đây không phải là một dịp quá trang trọng, nêu không, anh sẽ không thê tùy tiện nghe điện thoại.
Tuy nhiên, sau khi trả lời cuộc gọi, ánh mắt của Lý Cần càng trở nên lạnh hơn.
“Thiếu tướng, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, nói tiếp đi.” Lý Cần nói với vài người, và một lúc lâu sau, họ mới giải tán.
Chỉ khi nhìn bóng lưng Hàn Tiêu rời đi, Lý Cần không khỏi hỏi người cập đi 5i bên cạnh: “Cậu cho răng Hàn Tiêu là người như thế nào?”
“Người con gái tốt.” Người cấp dưới trả lời tự nhiên: “Thiêu tướng, Hàn Tiêu đã ở trong căn cứ nhiêu năm như vậy, tính tình ai cũng rõ.”
Lâm Thiền lắc đầu.
“Vậy là bắt nạt rồi, kể tôi nghe coi.”
Chịu không nồi sự vướng víu của Tỉnh Lam, Lâm Thiền đem chuyện chị nuôi trút hết ra, cuôi cùng nhận được tràng cười lớn của Tỉnh Lâm: “Lâm Thiển ơi Lâm Thiền, cô cũng có ngày hôm nay, cô có biết dáng vẻ ghen tuông của cô đáng yêu đến mức nào không?”
“Cô nhất định phải lôi tôi ra làm trò cười ngay trong lúc này sao?”
Tỉnh Lam thây cô giận thật rôi liên an ¡: “Được rôi, đừng giận nữa. chỉ cân trong lòng cô không tin, thì chân tướng của chuyện này sớm muộn cũng sẽ được sáng tỏ.”
“Nói thừa.” Nói xong, Lâm Thiển trở về phòng, thu dọn một hồi rồi lên giường muôn ngủ một BC cho hả giận.
Nhưng Tỉnh Lam lại gọi thẳng cho mẹ Lý.
“Thím ơi, hôm nay có một người phụ nữ mạo danh là chị nuôi của anh họ tới tìm Lâm Thiền, khiến Lâm Thiên giận gần chết rồi, con dâu của thím sắp không còn nữa rồi.
Mẹ Lý nhận được điện thoại của Tỉnh Lam, tức giận dậm chân.”
“tý Cần quen biết ở đâu cái thứ con gái không sạch đó, lại còn tìm đến chỗ Thiền Thiền rồi sao?”
“Chiến hữu? Làm gì có chiến hữu nào lại đi cắt đứt nhân duyên của người khác? Ông nó, gọi điện ngay cho thằng khôn Lý cân, hỏi xem chuyện, gì, phải giải thích rõ ràng cho tôi. Nếu không thì ở đâu thì cút vệ đó, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tức chết tôi mài”
“Biết đâu bà đang hiểu lầm con?”
“Hiểu lầm cái gì?” Để người phụ nữ khác đến tìm bạn gái của mình, làm gì có thằng đàn ông nào ngôc như thế? Bạn gái sớm muộn cũng mắt thôi.” Mẹ Lý hừ lạnh: “Sao mà nó không thừa hưởng được một chút EOQ nào của ông thê? Đứa nhỏ Thiền Thiển này bao nhiêu người thích.
Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của con bé, nêu thật sự xảy ra chuyện ông có tin nó sẽ đên quân khu chờ con trai ông mây ngày mây đêm không.”
“Máy thứ tiện nhân diêm dúa, lượn đi.”
Cha Lý thực sự hệt cách rồi, chỉ có thể cố gắng liên lạc với con trai.
Nhưng lúc đó Lý Cần đang có một cuộc họp nhỏ; hơn nữa cập dưới và Hàn Tiêu đang ở trước mặt anh.
°Gha “Mẹ con có chuyện muốn nói.” Cha Lý không thèm ôm việc này làm gì, đê tự mẹ Lý bận tâm.
Thế là Lý Cần nhận điện thoại của mẹ Lý ngay trước mặt Hàn Tiêu, cả hai đang nói chuyện về Hàn Tiêu trong điện thoại.
“Con thích Thiên Thiển mà như vậy à? Để tình địch tìm đến tận nhà người ta rôi kìa..
“Mẹ có được Thiên Thiển, mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa, hay bát cứ thứ gì.”
“Con nhanh chóng xử lý đống chuyện lộn xộn của mình đi. Nêu không xử lý tốt, mẹ trực tiếp nhận Thiên Thiền là con gái, con lập tức dọn ra khỏi Lý gia cho mẹ.”
Đây là cha mẹ ruột sao?
Người thường nhất định sẽ nghỉ ngờ, nhưng Lý Cần khẽ cong khóe môi, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì mẹ anh rất thích Lâm Thiễn, như vậy mới có thê bù đắp cho bà những tốn thương do thời thơ ấu tạo thành.
Sau đó, Lý Cần đặt điện thoại xuống, đương nhiên đây không phải là một dịp quá trang trọng, nêu không, anh sẽ không thê tùy tiện nghe điện thoại.
Tuy nhiên, sau khi trả lời cuộc gọi, ánh mắt của Lý Cần càng trở nên lạnh hơn.
“Thiếu tướng, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, nói tiếp đi.” Lý Cần nói với vài người, và một lúc lâu sau, họ mới giải tán.
Chỉ khi nhìn bóng lưng Hàn Tiêu rời đi, Lý Cần không khỏi hỏi người cập đi 5i bên cạnh: “Cậu cho răng Hàn Tiêu là người như thế nào?”
“Người con gái tốt.” Người cấp dưới trả lời tự nhiên: “Thiêu tướng, Hàn Tiêu đã ở trong căn cứ nhiêu năm như vậy, tính tình ai cũng rõ.”
/1589
|