Đạo diễn Lưu sững người một lúc, sờ sờ cằm, suy nghĩ trong giây lát: “Đường Ninh trước đó có diễn thử một lần, kỹ năng diễn xuất của cô ấy vốn khá tốt. Về phần Mặc tổng, tôi không xem biểu cảm của anh ấy. Có giống người yêu hay không thì đây là chuyện riêng của người ta. Nếu anh muốn tiếp tục lăn lộn ở Thịnh Kinh lâu dài, thì đừng ngồi lê đôi mách như thế.”
Nhân viên LM khẽ nở nụ cười, dịu dàng sờ sờ đầu của mình: “Chỉ là tôi cảm thấy tràn đầy cảm giác CP”.”
(*cảm giác CP: cảm giác ăn khớp với nhau, chỉ tình cảm hai bên thân mật thắm thiết) “Đó là một chuyện tốt với LM các anh.”
Cảnh quay đầu tiên của phim quảng cáo được hoàn thành nhanh chóng như vậy. Đoàn quay phim lập tức chuyển cảnh.
Cảnh thứ hai phải quay là hai người trên đường chạy nhanh đến nhà thờ, cô dâu bị cọ xước chân, chú rễ cởi giày của cô ấy ra, sau đó cõng cô ấy leo lên từng bậc thềm. Mà cách resort”
không xa chính là nhà thờ theo phong cách Châu Âu, tuy nhiên trong khung cảnh, nhà thờ chỉ là cảnh xa.
( resort: làng du lịch, làng nghỉ mát) Nhưng điều này cũng không cản trở vẻ đẹp của khung cảnh…
Lần này, Đường Ninh thực sự phải mặc váy cưới.
Trong phòng thay đồ, dưới sự giúp đỡ của chuyên gia trang điểm, Đường Ninh đây nhanh tốc độ thay đồ. Mà bên cạnh cô đang treo chiếc váy cưới dáng ống màu champagne mà cô sẽ mặc. Đó không phải là chiếc váy cưới đẹp nhất. Nhiều lớp vải sa nhẹ chồng lên nhau. Thân váy không trang trí kim cương hay pha lê, chỉ có những đường thêu thủ công tinh xảo, tinh tế và lộng lẫy. Chiếc váy cưới này không có phần tà váy rộng vì LM không thể giọng khách át giọng chủ, nhưng trong lòng Đường Ninh, cũng giống như tình cảm với Mặc Đình, trước nay thứ cô cần không phải là sự long trọng.
Chị Long luôn nhịn không nói chuyện, cho đến sau khi Đường Ninh mặc váy cưới trước gương, cô ấy mới không khỏi cảm thán: “Đẹp quá.”
“Đúng vậy, váy cưới rất bình thường, chủ yếu là do người đẹp thôi.” Chuyên gia trang điểm khen ngợi một câu, sau khi giúp Đường Ninh chỉnh váy xong, thì bước ra khỏi phòng thay đồ.
Mà lúc này, chị Long mới vội vàng lên gần, cười xinh đẹp: “Đây coi như em lấy việc công làm việc tư, bù đắp cho tâm nguyện chưa cùng đại boss chụp ảnh cưới à?”
Đường Ninh cười, không phủ nhận.
“Được rồi, ai bảo chồng em làm đại boss, tùy em thôi, nhưng em thế này thật sự quá đẹp…”
Trước đây Đường Ninh từng trình diễn catwalk váy cưới, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác so với bây giờ, suy cho cùng thì… người đi cùng cô ấy là người thân thiết nhất với cô ấy.
Lần này thứ cần trưng bày là những món đồ trang sức mà cô dâu cần trong hôn lễ, vì vậy Đường Ninh đã sớm đeo vòng cỗ § và hoa tai vào, tóc đen uốn vòng được cố định bằng băng đô pha lê, phía sau buông thống khăn voan dài.
Cô cứ như thế bước ra khỏi phòng thay đồ, khiến những người xung quanh đều hô kinh diễm quá. Mà Mặc Đình đã mặc xong quần áo từ lâu, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng như thể vừa bị đánh cực mạnh bởi trong đầu anh đã tưởng tượng ngàn vạn lần bộ dáng Đường Ninh vì anh mặc áo cưới, nhưng khi thực sự nhìn thấy hình ảnh này, đôi mắt lại bắt giác hơi sưng lên…
Nhân viên LM quét qua biểu hiện của hai người, cúi đầu mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nhưng lại biểu đạt chính xác một ý.
Nếu đây không phải là tình yêu thì còn có gì đáng đau lòng?
“Được rồi, chuẩn bị cảnh thứ hai”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, hai người nhanh chóng tìm đúng vị trí, từ từ xuất hiện trong ống kính. Đó là một cặp vợ chồng chưa cưới đang vội làm đám cưới, nhưng cô dâu vì chạy quá nhanh mà bị thương ở chân. Chú rễ nhanh chóng ngồi xỗm xuống, sau khi cõng cô dâu trên lưng, thì cầm giày của cô dâu, ném xuống đất một cách bá đạo.
Đường Ninh ở trên tắm lưng rộng lớn của Mặc Đình, trái tim vẫn luôn đập liên hồi, tựa như bất kể có qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến người này, chỉ cần gặp người này, chỉ cần người này đối xử tốt với cô, thì sẽ cầm lòng không đậu mà cười ngây ngô.
Đạo diễn nhanh chóng nắm bắt được điểm này, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Đường Ninh bắt luận là tĩnh hay động, thì vẻ đẹp đó… đều sống động tự nhiên, nhưng lại không tranh không đoạt, hoàn toàn không làm mắt đi ánh sáng của trang sức.
Việc quay phim nhanh chóng dừng lại, nhưng Mặc Đình lại cõng Đường Ninh đi rất xa.
Đường Ninh vỗ vỗ bả vai anh: “Không mệt sao?”
“Muốn cõng em đi tới thiên hoang địa lão*… Bà Mặc, anh đã khen em mặc váy cưới rất đẹp chưa?” Mặc Đình không quay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
(“thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đng, lâu như trời đất) “Mặc tiên sinh, vậy em chắc chắn cũng chưa từng khen anh xu”
mặc vest trắng đẹp trai đến nỗi nhân thần cộng phẫn”.
(“nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn hận) Hai người nhanh chóng hoàn thành hai cảnh quay, đạo diễn Lưu vô cùng hài lòng. Điều này có nghĩa là chưa đầy một ngày, nửa ngày là có thể xong việc, buổi tối còn có thể nghỉ ngơi thỏa thích.
Không lâu sau, hai người lần lượt quay lại chỗ cũ để thảo luận về cảnh quay thứ ba, bởi vì cảnh thứ ba là phần kịch nhắn”…
(“nguyên văn làã3+‡È trọng đầu hí, kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng) Để khoe ra nhẫn cưới…
Nhân viên LM đề nghị hai người trực tiếp quay cảnh sau hôn lễ, không cần thay đồ.
Tuy nhiên, đạo diễn lại cảm thấy không ổn, tốt nhất nên thể hiện ba cấp độ.
Đường Ninh suy nghĩ một lát, cuối cùng đề nghị: “Vậy… sau mười năm kết hôn, tình cảm và nhẫn cưới đều vĩnh hằng. Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Ừm… vậy thì mười năm sau.” Đạo diễn gật đầu, đồng ý lời đề nghị của Đường Ninh.
Vì vậy, cảnh này là trên cây cầu gỗ, xa xa là cánh rừng tươi tốt um tùm, khiến toàn bộ khung cảnh tràn đầy màu sắc và sạch sẽ.
Lần này, Mặc Đình mặc một bộ vest thủ công màu xanh đậm, vẫn quay lưng về ống kính, nhưng cả người toát ra sự cao quý và trưởng thành, thực sự không còn là người đàn ông trẻ tuổi vừa muốn tập kích sau lưng, vừa muốn ném giày của cô dâu trong hai cảnh quay đầu nữa. Thân hình anh cao lớn, hiên ngang, đáng tin cậy, vững như một tòa Thái Sơn.
Mà Đường Ninh bên cạnh anh cũng không còn vẻ nôn nóng và thất vọng của cô gái nhỏ, không còn sự hưng phấn cùng căng thẳng lúc kết hôn, giờ phút này thứ có được chỉ là sự yên tĩnh cùng thỏa mãn.
Cả hai cùng quay lưng về phía ống kính, mặt hướng về phía: khung cảnh, chỉ thây tay trái của Mặc Đình năm tay phải của Đường Ninh, hai người cùng khoe nhẫn cưới tinh xảo. Sau đó, Đường Ninh như một cô gái nhỏ, ngả đầu vào vai Mặc Đình…
“Hoàn hảo! Quá hoàn hảo, quá đẹp…” Đạo diễn phấn khích, nói lời khen ngợi.
Lại nhìn những người khác, vẫn đắm chìm trong tình cảm của hai người, không ngừng nghĩ lại…
Mãi đến sau khi hai người tách ra, những người khác mới phản ứng lại, đó chỉ là quảng cáo, đó…
Trời ơi, quảng cáo này nhất định sẽ hotf Mọi người đều vỗ tay khen từ tận trong lòng, thậm chí có người còn phấn khích hét lên.
Đường Ninh đổi về là người mẫu, và Mặc Đình cũng đổi về là chủ tịch Hải Thụy cao cao tại thượng. Cảm giác về khoảng cách giữa hai người lại xuất hiện…
“Đường Ninh, cô thật giỏi. Đương nhiên, cũng cảm ơn Mặc tổng – Vị khách thân thiện của chúng ta. Thực sự quá hoàn hảo.” Đạo diễn Lưu vui tươi hớn hở nói, bởi vì đây là ông ấy khen ngợi từ tận trong nội tâm.
Mặc Đình gật đầu, liếc nhìn Đường Ninh: “Giúp được thì tốt rồi.”
“Giúp việc lớn rồi, thực sự, cảm ơn Mặc tổng rất nhiều.” Nhân viên LM nhanh chóng cúi đầu để bày tỏ sự cảm ơn.
“Hãy nhớ những gì mọi người đã hứa với tôi, phải giữ bí mật thân phận của tôi, và… chú ý nót ruồi đen trên tai tôi.”
“Yên tâm đi, không vấn đề.” Đạo diễn gật đầu.
“Anh bận thì mau về đi.” Đường Ninh quay ngang người nói với Mặc Đình.
Mặc Đình không nói gì, chỉ gật đầu, về nhà, có thể chọn ảnh…
Đường Ninh hiểu ý của anh, cười nhẹ, còn bên Lăng Phong là tình hình gì đây?
Nhân viên LM khẽ nở nụ cười, dịu dàng sờ sờ đầu của mình: “Chỉ là tôi cảm thấy tràn đầy cảm giác CP”.”
(*cảm giác CP: cảm giác ăn khớp với nhau, chỉ tình cảm hai bên thân mật thắm thiết) “Đó là một chuyện tốt với LM các anh.”
Cảnh quay đầu tiên của phim quảng cáo được hoàn thành nhanh chóng như vậy. Đoàn quay phim lập tức chuyển cảnh.
Cảnh thứ hai phải quay là hai người trên đường chạy nhanh đến nhà thờ, cô dâu bị cọ xước chân, chú rễ cởi giày của cô ấy ra, sau đó cõng cô ấy leo lên từng bậc thềm. Mà cách resort”
không xa chính là nhà thờ theo phong cách Châu Âu, tuy nhiên trong khung cảnh, nhà thờ chỉ là cảnh xa.
( resort: làng du lịch, làng nghỉ mát) Nhưng điều này cũng không cản trở vẻ đẹp của khung cảnh…
Lần này, Đường Ninh thực sự phải mặc váy cưới.
Trong phòng thay đồ, dưới sự giúp đỡ của chuyên gia trang điểm, Đường Ninh đây nhanh tốc độ thay đồ. Mà bên cạnh cô đang treo chiếc váy cưới dáng ống màu champagne mà cô sẽ mặc. Đó không phải là chiếc váy cưới đẹp nhất. Nhiều lớp vải sa nhẹ chồng lên nhau. Thân váy không trang trí kim cương hay pha lê, chỉ có những đường thêu thủ công tinh xảo, tinh tế và lộng lẫy. Chiếc váy cưới này không có phần tà váy rộng vì LM không thể giọng khách át giọng chủ, nhưng trong lòng Đường Ninh, cũng giống như tình cảm với Mặc Đình, trước nay thứ cô cần không phải là sự long trọng.
Chị Long luôn nhịn không nói chuyện, cho đến sau khi Đường Ninh mặc váy cưới trước gương, cô ấy mới không khỏi cảm thán: “Đẹp quá.”
“Đúng vậy, váy cưới rất bình thường, chủ yếu là do người đẹp thôi.” Chuyên gia trang điểm khen ngợi một câu, sau khi giúp Đường Ninh chỉnh váy xong, thì bước ra khỏi phòng thay đồ.
Mà lúc này, chị Long mới vội vàng lên gần, cười xinh đẹp: “Đây coi như em lấy việc công làm việc tư, bù đắp cho tâm nguyện chưa cùng đại boss chụp ảnh cưới à?”
Đường Ninh cười, không phủ nhận.
“Được rồi, ai bảo chồng em làm đại boss, tùy em thôi, nhưng em thế này thật sự quá đẹp…”
Trước đây Đường Ninh từng trình diễn catwalk váy cưới, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác so với bây giờ, suy cho cùng thì… người đi cùng cô ấy là người thân thiết nhất với cô ấy.
Lần này thứ cần trưng bày là những món đồ trang sức mà cô dâu cần trong hôn lễ, vì vậy Đường Ninh đã sớm đeo vòng cỗ § và hoa tai vào, tóc đen uốn vòng được cố định bằng băng đô pha lê, phía sau buông thống khăn voan dài.
Cô cứ như thế bước ra khỏi phòng thay đồ, khiến những người xung quanh đều hô kinh diễm quá. Mà Mặc Đình đã mặc xong quần áo từ lâu, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng như thể vừa bị đánh cực mạnh bởi trong đầu anh đã tưởng tượng ngàn vạn lần bộ dáng Đường Ninh vì anh mặc áo cưới, nhưng khi thực sự nhìn thấy hình ảnh này, đôi mắt lại bắt giác hơi sưng lên…
Nhân viên LM quét qua biểu hiện của hai người, cúi đầu mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nhưng lại biểu đạt chính xác một ý.
Nếu đây không phải là tình yêu thì còn có gì đáng đau lòng?
“Được rồi, chuẩn bị cảnh thứ hai”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, hai người nhanh chóng tìm đúng vị trí, từ từ xuất hiện trong ống kính. Đó là một cặp vợ chồng chưa cưới đang vội làm đám cưới, nhưng cô dâu vì chạy quá nhanh mà bị thương ở chân. Chú rễ nhanh chóng ngồi xỗm xuống, sau khi cõng cô dâu trên lưng, thì cầm giày của cô dâu, ném xuống đất một cách bá đạo.
Đường Ninh ở trên tắm lưng rộng lớn của Mặc Đình, trái tim vẫn luôn đập liên hồi, tựa như bất kể có qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến người này, chỉ cần gặp người này, chỉ cần người này đối xử tốt với cô, thì sẽ cầm lòng không đậu mà cười ngây ngô.
Đạo diễn nhanh chóng nắm bắt được điểm này, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Đường Ninh bắt luận là tĩnh hay động, thì vẻ đẹp đó… đều sống động tự nhiên, nhưng lại không tranh không đoạt, hoàn toàn không làm mắt đi ánh sáng của trang sức.
Việc quay phim nhanh chóng dừng lại, nhưng Mặc Đình lại cõng Đường Ninh đi rất xa.
Đường Ninh vỗ vỗ bả vai anh: “Không mệt sao?”
“Muốn cõng em đi tới thiên hoang địa lão*… Bà Mặc, anh đã khen em mặc váy cưới rất đẹp chưa?” Mặc Đình không quay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
(“thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đng, lâu như trời đất) “Mặc tiên sinh, vậy em chắc chắn cũng chưa từng khen anh xu”
mặc vest trắng đẹp trai đến nỗi nhân thần cộng phẫn”.
(“nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn hận) Hai người nhanh chóng hoàn thành hai cảnh quay, đạo diễn Lưu vô cùng hài lòng. Điều này có nghĩa là chưa đầy một ngày, nửa ngày là có thể xong việc, buổi tối còn có thể nghỉ ngơi thỏa thích.
Không lâu sau, hai người lần lượt quay lại chỗ cũ để thảo luận về cảnh quay thứ ba, bởi vì cảnh thứ ba là phần kịch nhắn”…
(“nguyên văn làã3+‡È trọng đầu hí, kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng) Để khoe ra nhẫn cưới…
Nhân viên LM đề nghị hai người trực tiếp quay cảnh sau hôn lễ, không cần thay đồ.
Tuy nhiên, đạo diễn lại cảm thấy không ổn, tốt nhất nên thể hiện ba cấp độ.
Đường Ninh suy nghĩ một lát, cuối cùng đề nghị: “Vậy… sau mười năm kết hôn, tình cảm và nhẫn cưới đều vĩnh hằng. Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Ừm… vậy thì mười năm sau.” Đạo diễn gật đầu, đồng ý lời đề nghị của Đường Ninh.
Vì vậy, cảnh này là trên cây cầu gỗ, xa xa là cánh rừng tươi tốt um tùm, khiến toàn bộ khung cảnh tràn đầy màu sắc và sạch sẽ.
Lần này, Mặc Đình mặc một bộ vest thủ công màu xanh đậm, vẫn quay lưng về ống kính, nhưng cả người toát ra sự cao quý và trưởng thành, thực sự không còn là người đàn ông trẻ tuổi vừa muốn tập kích sau lưng, vừa muốn ném giày của cô dâu trong hai cảnh quay đầu nữa. Thân hình anh cao lớn, hiên ngang, đáng tin cậy, vững như một tòa Thái Sơn.
Mà Đường Ninh bên cạnh anh cũng không còn vẻ nôn nóng và thất vọng của cô gái nhỏ, không còn sự hưng phấn cùng căng thẳng lúc kết hôn, giờ phút này thứ có được chỉ là sự yên tĩnh cùng thỏa mãn.
Cả hai cùng quay lưng về phía ống kính, mặt hướng về phía: khung cảnh, chỉ thây tay trái của Mặc Đình năm tay phải của Đường Ninh, hai người cùng khoe nhẫn cưới tinh xảo. Sau đó, Đường Ninh như một cô gái nhỏ, ngả đầu vào vai Mặc Đình…
“Hoàn hảo! Quá hoàn hảo, quá đẹp…” Đạo diễn phấn khích, nói lời khen ngợi.
Lại nhìn những người khác, vẫn đắm chìm trong tình cảm của hai người, không ngừng nghĩ lại…
Mãi đến sau khi hai người tách ra, những người khác mới phản ứng lại, đó chỉ là quảng cáo, đó…
Trời ơi, quảng cáo này nhất định sẽ hotf Mọi người đều vỗ tay khen từ tận trong lòng, thậm chí có người còn phấn khích hét lên.
Đường Ninh đổi về là người mẫu, và Mặc Đình cũng đổi về là chủ tịch Hải Thụy cao cao tại thượng. Cảm giác về khoảng cách giữa hai người lại xuất hiện…
“Đường Ninh, cô thật giỏi. Đương nhiên, cũng cảm ơn Mặc tổng – Vị khách thân thiện của chúng ta. Thực sự quá hoàn hảo.” Đạo diễn Lưu vui tươi hớn hở nói, bởi vì đây là ông ấy khen ngợi từ tận trong nội tâm.
Mặc Đình gật đầu, liếc nhìn Đường Ninh: “Giúp được thì tốt rồi.”
“Giúp việc lớn rồi, thực sự, cảm ơn Mặc tổng rất nhiều.” Nhân viên LM nhanh chóng cúi đầu để bày tỏ sự cảm ơn.
“Hãy nhớ những gì mọi người đã hứa với tôi, phải giữ bí mật thân phận của tôi, và… chú ý nót ruồi đen trên tai tôi.”
“Yên tâm đi, không vấn đề.” Đạo diễn gật đầu.
“Anh bận thì mau về đi.” Đường Ninh quay ngang người nói với Mặc Đình.
Mặc Đình không nói gì, chỉ gật đầu, về nhà, có thể chọn ảnh…
Đường Ninh hiểu ý của anh, cười nhẹ, còn bên Lăng Phong là tình hình gì đây?
/1589
|