Mặc dù Hải Thụy đứng đầu làng giải trí, nhưng suy cho cùng, trọng tâm nằm ở trên người diễn viên và ca sĩ. Còn Tinh Hoàng mặc dù là cung điện mà mọi người mẫu hướng tới, nhưng lại từng phong sát cô.
Vì vậy, trong chốc lát, cô không đưa ra được lựa chọn.
Đường Ninh nghe thấy hai cái tên này, yên lặng nhìn Mặc Đình cười.
Cô không đưa ra câu trả lời rõ ràng, hoặc có lẽ trong lòng cô đã sớm có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.
“Xem ra em đều không muốn vào.”
“Không, hiện tại em chưa đến mức phải đi đến bước đó.”
Đường Ninh trấn an Mặc Đình: “Mặc tổng, em là loại tiểu bạch thỏ chấp nhận để người khác cướp mắt tài nguyên sao?”
“Nếu phải đến nước đó thì sao?” Mặc Đình truy hỏi.
“Thật sự đến nước đó, em nhất định sẽ cho anh đáp án.” Ánh mắt Đường Ninh sáng trong, rất nghiêm túc đưa cho Mặc Đình một đáp ứng.
“Được, đây là em nói đấy.”
Thực ra, dựa vào địa vị hiện tại của Đường Ninh, cô có tư cách gì để lựa chọn Hải Thụy và Tinh Hoàng? Một nam diễn viên đã có thể đe dọa địa vị của cô, khiến sự nghiệp của cô gặp sóng gió bắp bênh. Cô lấy cái gì để khiến người của Tinh Hoàng hay Hải Thụy tin phục?
Mặc Đình biết cô hiếu thắng nên không tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng trong lòng lại cực kỳ không nỡ, cũng không biết nên thổ lộ thế nào.
Vì vậy, Mặc Đình trực tiếp ôm lấy eo cô, đột nhiên hôn cô một cái thật sâu, nhát là khi hai người hôn đến mức khó có thể tách ra, trở về phòng ngủ nhìn thấy tắm ảnh cực lớn, Mặc Đình trực tiếp đè Đường Ninh lên bức tường đó, khẽ cúi đầu nhìn cô…
“Sao thế?”
“Chỉ là… muốn em biết là anh rất nóng.”
Trái tim muốn bảo vệ em đó, rất nóng!
Đường Ninh dường như thực sự nghe hiểu, vốn muốn vùng vẫy, nhưng lại bị Mặc Đình ấn chặt hai tay, nâng lên quá đầu, ngón tay đeo nhẫn của hai người đan chặt trên bức tường lạnh lẽo.
Tim Đường Ninh đập rất nhanh, vì Mặc Đình rất hiếm khi nhìn vào mắt cô với ánh mắt ham muốn chinh phục như thế, Đường Ninh cảm thấy bị cướp đoạt và ham muốn, nhưng cô không hề chùn chân, thậm chí còn chủ động nghiêng đầu hôn lên môi Mặc Đình.
Nhưng chỉ là chuồn chuồn đạp nước, cô lại lùi lại…
“Rốt cuộc chúng ta đã kết hôn rồi hay đang yêu đương cuồng nhiệt?”
Mặc Đình mỉm cười, nốt ruồi trên dái tai như phát sáng dưới ánh đèn thạch anh.
“Thích à? Vậy thì để em cả đời đều trong thời kỳ yêu đương say đắm.” Nói xong, nụ hôn của Mặc Đình rơi xuống, như thể đang hôn thứ quý giá nhất của mình, cẩn thận từng li từng tí như thề.
Đường Ninh kiềm chế trái tim đang đập mạnh, kề sát lên ngực Mặc Đình, cố gắng cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sự nhiệt tình của anh, bởi vì cô thật sự rất thích, rất thích người đàn ông này.
Thật là… có chút liều mạng!
11 giờ đêm, ánh đèn trong văn phòng của chủ tịch giải trí Tranh Điền vẫn sáng chói mắt.
Lan Hề vẫn đang mệt mỏi xử lý việc công văn, nhưng An Tử Hạo từ nhà vội tới, lại gõ cửa phòng Lan Hè, đương nhiên là anh ấy đến vì chuyện của Đường Ninh.
“Lan Hè, cô đối với Đường Ninh thế này, trên dưới cả công ty đều biết rồi.”
Lan Hề đặt bút xuống, ngẳng đầu, nhìn thấy An Tử Hạo, liền cười mỉa mai: “Quyết định của tớ còn chưa đến lượt cậu chất vấn.”
An Tử Hạo cúi người, lòng bàn tay chống lên mép bàn làm việc, từ cao nhìn xuống Lan Hè, hỏi: “Vậy nên cô thật sự định phong sát Đường Ninh?”
“Chuyện Đường Ninh gây ra còn nhỏ à?”
“Nhưng Đường Ninh đã giải quyết rồi…”
Lan Hề từ trên ghế làm việc đứng lên, vòng qua ghế làm việc đến trước cửa số sát sàn rộng lớn, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt hơi u ám: “Dã tâm của Đường Ninh quá lớn… Tử Hạo.”
“Dã tâm lớn không phải rất tốt sao? Đấy nghĩa là cô ấy nguyện đi tranh đoạt thứ cô ấy muốn. Chẳng phải lúc đầu cô cũng ôm mục đích này mà ký hợp đồng với cô ấy à? Bây giờ cô mới đến nói với tôi là sợ dã tâm cô ấy lớn?” An Tử Hạo nực cười, nhìn bóng lưng Lan Hè.
“Rốt cuộc Đường Ninh đã gây cản trở gì cho cô?”
“Cô cho là cô ấy thích gì vị trí chủ tịch của cô à?”
“Hay là thích giẫãm lên đầu cô?”
Lan Hè thở dài, cuối cùng quay đầu lại, trả lời An Tử Hạo một cách thận trọng và lạnh lùng: “Việc tớ đã sắp xếp xong, tài nguyên cũng đã phân tán hết rồi. Hiện tại cậu muốn tớ trả lại cho Đường Ninh? Cậu cảm thấy chuyện này có khả năng không?”
An Tử Hạo im lặng khoảng một phút, cuối cùng đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói với Lan Hề: “Thứ thuộc về Đường Ninh, cô sẽ không cướp được bắt cứ cái nào.”
Lan Hề nâng cằm lên, trong lòng cảm thấy An Tử Hạo dường như đang nói chuyện cười.
An Tử Hạo biết không còn chuyện gì có thể nói với Lan Hề nữa, liền cười: “Để rồi xem…” Nói xong, An Tử Hạo rời khỏi phòng làm việc của Lan Hề, còn ánh mắt Lan Hè lại mang địch ý rất sâu sắc.
Bởi vì hiện tại trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là tách An Tử Hạo và Đường Ninh ra khỏi nhau. Đã định phong sát Đường Ninh vậy thì cô ấy cũng không cần dùng người đại diện gì nữa.
An Tử Hạo sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lan Hề, cảm thấy khó chịu, liền gọi điện cho Đường Ninh: “Hình như những gì anh làm được cho em quá ít. Anh đoán Lan Hề sẽ còn làm nhiều hành động quá đáng hơn. Em phải chú ý nhiều nhé.”
“Hợp đồng trước đây của chúng ta có một phần đã được ký kết…”
“Anh thử cố gắng xem. Chỉ cần thái độ đối phương cứng rắn, Lan Hề cũng không thẻ tùy ý đổi người mẫu.”
“Vất vả rồi.” Đường Ninh động viên An Tử Hạo: “Nhưng thật sự không được. Đừng cứng đối cứng với Lan Hè.”
“Em trèo lên từ dưới đáy cốc, vốn không có cái gì cả, nên không quan tâm mắt đi cái gì, nhưng anh… còn cần tiếp tục dựa vào Tranh Điền.”
“Chúng ta không hẳn là thua.” An Tử Hạo nhận được sự cỗ vũ của Đường Ninh, đột nhiên lấy ra dũng khí cùng tự tin: “Trước tiên anh đi liên hệ với bên kia.”
Đường Ninh cúp điện thoại, cũng hướng ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Lan Hà…
Cô sắp bước lên giới hạn của tôi rồi!
Chuyện của Lăng Phong ầm ï hai ba ngày, nhưng sau khi bị studio đưa ra tin tức tát vào mặt, thì bị công ty quản lý lệnh cưỡng chế không được lại tiếp tục đụng chạm Đường Ninh, vì vậy Lăng Phong luôn trốn trong nhà, không bước ra ngoài.
Mặc dù trong lòng anh ta ngàn vạn lần không phục.
Nhưng dẫu sao, anh ta là một sao nam nổi tiếng không chịu được bị đào sâu, còn cha anh ta vì công việc làm ăn thất bại, gần đây không có thời gian quan tâm đến anh ta, nên tâm trạng của Lăng Phong càng thêm buồn bực.
Sau đó, bên LM tuyên bố muốn công bố những cảnh nỗi bật của lần quay quảng cáo trước đó.
Cũng chính là đoạn quay của Đường Ninh và nam diễn viên bí ẩn kia.
Lăng Phong ngồi trước TV, uống rượu đỏ, rung chân, anh ta không tin có người đàn ông có thân hình tốt hơn anh ta.
Đương nhiên, fan của Lăng Phong cũng điên cuồng kêu gào, muốn biết người đã đánh cắp tài nguyên của Lăng Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào…
“Cậu không thể uống bớt rượu một chút sao? Còn chê những chuyện bị đào ra gần đây chưa đủ nhiều à?” Người đại diện nhắc nhở Lăng Phong.
“Này, LM đã ngang nhiên gây hắn lên trên đầu tôi rồi, tôi còn không thể uống một ngụm rượu à?” Lăng Phong cướp lại chai rượu, chỉ vào TV mà chửi rủa: “Đường Ninh con tiện nhân này, **“e’ tốt nhất là chết sớm siêu sinh sớm, cảnh quảng cáo nỗi bật gì? Chen vào vị trí của tôi, còn dám kiêu ngạo như vậy.”
Vì vậy, trong chốc lát, cô không đưa ra được lựa chọn.
Đường Ninh nghe thấy hai cái tên này, yên lặng nhìn Mặc Đình cười.
Cô không đưa ra câu trả lời rõ ràng, hoặc có lẽ trong lòng cô đã sớm có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.
“Xem ra em đều không muốn vào.”
“Không, hiện tại em chưa đến mức phải đi đến bước đó.”
Đường Ninh trấn an Mặc Đình: “Mặc tổng, em là loại tiểu bạch thỏ chấp nhận để người khác cướp mắt tài nguyên sao?”
“Nếu phải đến nước đó thì sao?” Mặc Đình truy hỏi.
“Thật sự đến nước đó, em nhất định sẽ cho anh đáp án.” Ánh mắt Đường Ninh sáng trong, rất nghiêm túc đưa cho Mặc Đình một đáp ứng.
“Được, đây là em nói đấy.”
Thực ra, dựa vào địa vị hiện tại của Đường Ninh, cô có tư cách gì để lựa chọn Hải Thụy và Tinh Hoàng? Một nam diễn viên đã có thể đe dọa địa vị của cô, khiến sự nghiệp của cô gặp sóng gió bắp bênh. Cô lấy cái gì để khiến người của Tinh Hoàng hay Hải Thụy tin phục?
Mặc Đình biết cô hiếu thắng nên không tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng trong lòng lại cực kỳ không nỡ, cũng không biết nên thổ lộ thế nào.
Vì vậy, Mặc Đình trực tiếp ôm lấy eo cô, đột nhiên hôn cô một cái thật sâu, nhát là khi hai người hôn đến mức khó có thể tách ra, trở về phòng ngủ nhìn thấy tắm ảnh cực lớn, Mặc Đình trực tiếp đè Đường Ninh lên bức tường đó, khẽ cúi đầu nhìn cô…
“Sao thế?”
“Chỉ là… muốn em biết là anh rất nóng.”
Trái tim muốn bảo vệ em đó, rất nóng!
Đường Ninh dường như thực sự nghe hiểu, vốn muốn vùng vẫy, nhưng lại bị Mặc Đình ấn chặt hai tay, nâng lên quá đầu, ngón tay đeo nhẫn của hai người đan chặt trên bức tường lạnh lẽo.
Tim Đường Ninh đập rất nhanh, vì Mặc Đình rất hiếm khi nhìn vào mắt cô với ánh mắt ham muốn chinh phục như thế, Đường Ninh cảm thấy bị cướp đoạt và ham muốn, nhưng cô không hề chùn chân, thậm chí còn chủ động nghiêng đầu hôn lên môi Mặc Đình.
Nhưng chỉ là chuồn chuồn đạp nước, cô lại lùi lại…
“Rốt cuộc chúng ta đã kết hôn rồi hay đang yêu đương cuồng nhiệt?”
Mặc Đình mỉm cười, nốt ruồi trên dái tai như phát sáng dưới ánh đèn thạch anh.
“Thích à? Vậy thì để em cả đời đều trong thời kỳ yêu đương say đắm.” Nói xong, nụ hôn của Mặc Đình rơi xuống, như thể đang hôn thứ quý giá nhất của mình, cẩn thận từng li từng tí như thề.
Đường Ninh kiềm chế trái tim đang đập mạnh, kề sát lên ngực Mặc Đình, cố gắng cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sự nhiệt tình của anh, bởi vì cô thật sự rất thích, rất thích người đàn ông này.
Thật là… có chút liều mạng!
11 giờ đêm, ánh đèn trong văn phòng của chủ tịch giải trí Tranh Điền vẫn sáng chói mắt.
Lan Hề vẫn đang mệt mỏi xử lý việc công văn, nhưng An Tử Hạo từ nhà vội tới, lại gõ cửa phòng Lan Hè, đương nhiên là anh ấy đến vì chuyện của Đường Ninh.
“Lan Hè, cô đối với Đường Ninh thế này, trên dưới cả công ty đều biết rồi.”
Lan Hề đặt bút xuống, ngẳng đầu, nhìn thấy An Tử Hạo, liền cười mỉa mai: “Quyết định của tớ còn chưa đến lượt cậu chất vấn.”
An Tử Hạo cúi người, lòng bàn tay chống lên mép bàn làm việc, từ cao nhìn xuống Lan Hè, hỏi: “Vậy nên cô thật sự định phong sát Đường Ninh?”
“Chuyện Đường Ninh gây ra còn nhỏ à?”
“Nhưng Đường Ninh đã giải quyết rồi…”
Lan Hề từ trên ghế làm việc đứng lên, vòng qua ghế làm việc đến trước cửa số sát sàn rộng lớn, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt hơi u ám: “Dã tâm của Đường Ninh quá lớn… Tử Hạo.”
“Dã tâm lớn không phải rất tốt sao? Đấy nghĩa là cô ấy nguyện đi tranh đoạt thứ cô ấy muốn. Chẳng phải lúc đầu cô cũng ôm mục đích này mà ký hợp đồng với cô ấy à? Bây giờ cô mới đến nói với tôi là sợ dã tâm cô ấy lớn?” An Tử Hạo nực cười, nhìn bóng lưng Lan Hè.
“Rốt cuộc Đường Ninh đã gây cản trở gì cho cô?”
“Cô cho là cô ấy thích gì vị trí chủ tịch của cô à?”
“Hay là thích giẫãm lên đầu cô?”
Lan Hè thở dài, cuối cùng quay đầu lại, trả lời An Tử Hạo một cách thận trọng và lạnh lùng: “Việc tớ đã sắp xếp xong, tài nguyên cũng đã phân tán hết rồi. Hiện tại cậu muốn tớ trả lại cho Đường Ninh? Cậu cảm thấy chuyện này có khả năng không?”
An Tử Hạo im lặng khoảng một phút, cuối cùng đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói với Lan Hề: “Thứ thuộc về Đường Ninh, cô sẽ không cướp được bắt cứ cái nào.”
Lan Hề nâng cằm lên, trong lòng cảm thấy An Tử Hạo dường như đang nói chuyện cười.
An Tử Hạo biết không còn chuyện gì có thể nói với Lan Hề nữa, liền cười: “Để rồi xem…” Nói xong, An Tử Hạo rời khỏi phòng làm việc của Lan Hề, còn ánh mắt Lan Hè lại mang địch ý rất sâu sắc.
Bởi vì hiện tại trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là tách An Tử Hạo và Đường Ninh ra khỏi nhau. Đã định phong sát Đường Ninh vậy thì cô ấy cũng không cần dùng người đại diện gì nữa.
An Tử Hạo sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lan Hề, cảm thấy khó chịu, liền gọi điện cho Đường Ninh: “Hình như những gì anh làm được cho em quá ít. Anh đoán Lan Hề sẽ còn làm nhiều hành động quá đáng hơn. Em phải chú ý nhiều nhé.”
“Hợp đồng trước đây của chúng ta có một phần đã được ký kết…”
“Anh thử cố gắng xem. Chỉ cần thái độ đối phương cứng rắn, Lan Hề cũng không thẻ tùy ý đổi người mẫu.”
“Vất vả rồi.” Đường Ninh động viên An Tử Hạo: “Nhưng thật sự không được. Đừng cứng đối cứng với Lan Hè.”
“Em trèo lên từ dưới đáy cốc, vốn không có cái gì cả, nên không quan tâm mắt đi cái gì, nhưng anh… còn cần tiếp tục dựa vào Tranh Điền.”
“Chúng ta không hẳn là thua.” An Tử Hạo nhận được sự cỗ vũ của Đường Ninh, đột nhiên lấy ra dũng khí cùng tự tin: “Trước tiên anh đi liên hệ với bên kia.”
Đường Ninh cúp điện thoại, cũng hướng ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Lan Hà…
Cô sắp bước lên giới hạn của tôi rồi!
Chuyện của Lăng Phong ầm ï hai ba ngày, nhưng sau khi bị studio đưa ra tin tức tát vào mặt, thì bị công ty quản lý lệnh cưỡng chế không được lại tiếp tục đụng chạm Đường Ninh, vì vậy Lăng Phong luôn trốn trong nhà, không bước ra ngoài.
Mặc dù trong lòng anh ta ngàn vạn lần không phục.
Nhưng dẫu sao, anh ta là một sao nam nổi tiếng không chịu được bị đào sâu, còn cha anh ta vì công việc làm ăn thất bại, gần đây không có thời gian quan tâm đến anh ta, nên tâm trạng của Lăng Phong càng thêm buồn bực.
Sau đó, bên LM tuyên bố muốn công bố những cảnh nỗi bật của lần quay quảng cáo trước đó.
Cũng chính là đoạn quay của Đường Ninh và nam diễn viên bí ẩn kia.
Lăng Phong ngồi trước TV, uống rượu đỏ, rung chân, anh ta không tin có người đàn ông có thân hình tốt hơn anh ta.
Đương nhiên, fan của Lăng Phong cũng điên cuồng kêu gào, muốn biết người đã đánh cắp tài nguyên của Lăng Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào…
“Cậu không thể uống bớt rượu một chút sao? Còn chê những chuyện bị đào ra gần đây chưa đủ nhiều à?” Người đại diện nhắc nhở Lăng Phong.
“Này, LM đã ngang nhiên gây hắn lên trên đầu tôi rồi, tôi còn không thể uống một ngụm rượu à?” Lăng Phong cướp lại chai rượu, chỉ vào TV mà chửi rủa: “Đường Ninh con tiện nhân này, **“e’ tốt nhất là chết sớm siêu sinh sớm, cảnh quảng cáo nỗi bật gì? Chen vào vị trí của tôi, còn dám kiêu ngạo như vậy.”
/1589
|