Trên thực tế, phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh cũng có mặt trong Chương trình, và anh ta luôn tìm kiếm những nghệ sĩ có thể khiến anh ta vừa chiến đấu đã nổi danh.
Đường Ninh luôn được biết đến với tính khiêm tốn và trong sáng. Nhưng, kể từ sau lần bắt gặp cô ấy tạm biệt đầy thân mật với đàn ông, trong lòng anh ta đã có ấn tượng sâu sắc và lần này đến London, anh ta tin rằng mình có thể chụp được mối quan hệ thân mật giữa Đường Ninh với người đàn ông đó, lấy được bằng chứng.
Tất nhiên, anh ta tỏ thái độ khinh bỉ hành động ra sức chụp ảnh Đường Ninh của tên săn ảnh kia.
Loại tư liệu bị sờ đùi này.
Chỉ có lăng xê đánh bóng cấp thấp mới dùng!
Thứ anh ta muốn quay là bằng chứng thực chuyện dây dưa giữa Đường Ninh và đàn ông, nên phòng khách sạn của anh ta nằm đối diện với phòng của Đường Ninh.
Tháng mười một ở London, không lạnh bằng Thịnh Kinh, chỉ cần một chiếc áo gió là có thể tránh được cái lạnh.
Trên đường trở về khách sạn, Đường Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, chị Long ngồi xổm trước mặt xoa bóp cho cô, đau lòng bóp cẳng chân cho cô.
Do đi giày cao gót trong thời gian dài nên phần chân của Đường Ninh thực sự bị căng cơ…
Lúc vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, An Tử Hạo xuống xe trước, khi anh ấy vừa nhìn đã thấy Mặc Đình mặc áo gió màu đen, nghiêng người dựa vào chiếc xe thể thao, anh ấy không khỏi sửng sốt một lúc.
Đường Ninh đã ngủ mắt rồi, lúc chị Long nhảy ra khỏi xe, đang muốn đánh thức Đường Ninh, nhưng Mặc Đình làm một động tác xuyt†, cong người ôm lấy Đường Ninh từ ghế sau.
Để cô yên ổn dựa vào lòng anh.
“Khách sạn này không an toàn, tôi đưa cô ấy đi trang viên.”
An Tử Hạo gật đầu, nhưng vẫn dặn một câu: “Bảy giờ sáng mai phải bắt đầu công việc.”
“Sáng mai đến đón cô ấy, địa chỉ tôi sẽ gửi vào điện thoại của anh.”
Nói xong, Mặc Đình đặt Đường Ninh vào trong xe thể thao, nhanh chóng rời đi.
An Tử Hạo nhớ lại câu nói vừa rồi của Mặc Đình rằng khách sạn không an toàn, lại nghĩ đến tay săn ảnh gặp ở giáo đường hôm nay. Là một người đại diện, anh thật không muốn liên tưởng phong phú như vậy, nhưng anh cho rằng Lan Hề hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này…
Nhớ lại lúc thân mật với Vân Hinh khi đó, bóng dáng chỗ tối.
Nhớ lại quá khứ mà anh đã để phủ đầy bụi từ lâu…
Anh thực sự không mong là cái chết của Vân Hinh có chút quan hệ nào với Lan Hè.
Cả chặng đường phi như bay, chiếc Maybach dừng lại ở một trang viên, vì là khu vực cắm riêng nên hệ thống an ninh ở đây có thể coi là hàng đầu.
Mặc Đình cởi đai an toàn, cứ nhìn Đường Ninh như vậy, nhìn người phụ nữ mới xa anh một phút đã nhớ đến tận xương.
Rõ ràng chỉ có hai tiếng đồng hồ để gặp mặt, cô vậy mà lại ngủ thiếp đi một mình…
Nhưng Mặc Đình không muốn đánh thức cô, chỉ ôm cô như vậy, ghì lấy cô, cho dù chỉ là ngửi mùi cơ thể của cô, anh cũng thỏa mãn.
Tuy nhiên, sự mệt mỏi vì đi giày cao gót một thời gian dài, hết ngồi máy bay lại đi sàn catwalk vẫn chưa giảm bớt, chân Đường Ninh đột nhiên co quắp, cô đau đến mức đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại va vào lồng ngực quen thuộc của Mặc Đình.
Đường Ninh sững người một lúc, suýt chút nữa tưởng rằng bản thân đang ở trong mơ.
Ngay sau đó, Mặc Đình buông cô ra, rồi nâng hai chân cô lên, đặt trên đầu gối của anh, dùng hai lòng bàn tay mạnh mẽ hữu lực cầm lấy cẳng chân cô nhẹ xoa.
“Sao anh lại tới?”
“Anh tới nạp điện…” Mặc Đình trả lời.
Đường Ninh vui mừng vươn tay ôm lây Mặc Đình, dường như Mặc Đình đối với cô cần thiết cũng như không khí vậy.
“Chỉ có thời gian hai tiếng, muốn làm chút gì?” Mặc Đình vuốt lưng cô, hỏi.
“Chỉ có hai tiếng gặp nhau. Sao anh còn tới?” Đường Ninh đánh vào vai anh, vẻ mặt hơi bất lực: “Hai mươi tiếng bay, còn phải vượt qua đại dương.”
“Chỉ cần có thể ôm em hai giây, hai mươi tiếng này đáng…”
“Hóa ra, anh cũng sẽ làm ra chuyện như này.”
Đường Ninh nghiêng đầu, hôn lên dái tai mang nốt ruồi đen của Mặc Đình, rồi lại đến môi anh…
Nhưng Mặc Đình không động, không chút phản ứng nào.
“Đừng đoán nữa…”
Mặc Đình không đợi Đường Ninh rút lui, bàn tay trực tiếp ôm lấy má Đường Ninh, nụ hôn nóng bỏng và điên cuồng phủ lên, không giữ lại chút nào…
Đường Ninh không trở lại khách sạn!
Đây là tin tức mà tay săn ảnh ở Anh phản hồi cho Lan Hè và La Hạo biết.
Đêm khuya hai người vẫn ở trong văn phòng Tranh Điền, nhìn nhau, hỏi đối phương: “Không phát hiện cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi sợ bị lộ nên không dám theo chụp ảnh ở cự ly gần.
Chúng tôi chỉ là phát hiện đèn trong phòng cô ấy không sáng, mới nổi lên nghỉ ngờ.”
“Tiếp tục chú ý, chỉ cần nhìn thấy bằng chứng, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ.” Lan Hề cắt đứt video với đối phương rồi mới quay đầu hỏi La Hạo: “Cậu: cho rằng lúc này Đường Ninh sẽ đi làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa? Không ở trong phòng, ngoài đi ăn chơi trác táng với đàn ông, cô ấy có nhu cầu ra ngoài sao?”
“Nói thôi cũng vô ích, phải chụp được ảnh.”
Mà sau khi có được những bức ảnh Đường Ninh tán tỉnh người mẫu, họ đã có lòng tin vào đội săn ảnh Hàn Quốc.
Phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh cũng chú ý tới điểm bất thường này, Đường Ninh đã không quay trở lại khách sạn.
Phòng của An Tử Hạo và chị Long đều sáng đèn, duy nhất phòng của Đường Ninh không có phản ứng gì…
Anh ta nhanh chóng nghĩ đến sân bay ở Mỹ ngày hôm đó.
È Có nhiều khách sạn như vậy, còn không bằng đợi ở sân bay, nói không chừng ông trời sẽ cho anh ta niềm vui bắt ngờ!
Rõ ràng là thời gian làm việc trôi qua rất chậm, nhưng chỉ cần là thời gian ở bên nhau, thì dường như trong chớp mắt đã trôi qua.
Đây là hai tiếng ngắn ngủi và không dễ gì có được…
Hai người không đi đâu cả, chỉ ở trên xe ôm hôn thắm thiết, không lãng phí một giây nào.
“Khách sạn mà Tranh Điền đặt trước có ít nhất bốn tay săn ảnh đã vào ở. Trước khi em trở về, anh đã tìm người phụ trách khách sạn, xem qua camera giám sát. Mấy người này cơ bản có cùng địa điểm hoạt động với các em.”
Trước khi đi, Mặc Đình nói với Đường Ninh.
Khách sạn là do Tranh Điền đặt trước, anh ấy đương nhiên không thể yên tâm. Mà việc kiểm tra an toàn của khách sạn là việc đầu tiên anh muốn làm vì Đường Ninh.
Nghe xong lời của Mặc Đình, Đường Ninh cũng đem chuyện xảy ra trước đó trong giáo đường kể với Mặc Đình.
“Anh đã yêu cầu Lục Triệt tra lai lịch của những người này, đừng sợ.”
Đường Ninh cười khẽ, lắc đầu: “Em không sợ. Chỉ là muốn làm rõ xem nhóm người này rốt cuộc là do truyền thông phái tới hay là… Tranh Điền phái tới. Mặc dù em không biết Lan Hề rốt cuộc là có mục đích gì.”
Mặc Đình xoa tóc Đường Ninh, không lên tiếng.
Bởi vì anh đang lặng lẽ mở cánh cổng lớn Hải Thụy cho Đường Ninh…
“Tóm lại không thể là chuyện tốt. Bản thân em cẩn thận một chút. Còn lâu mới đến giờ làm việc, đi trang viên ngủ một lát.”
“Em đi sân bay tiễn anh.” Đường Ninh nói.
Mặc Đình giữ vai cô, lắc đầu: “Em có muốn xem xem bộ dáng bây giờ của em tiều tụy nao nhiêu không? Nghe lời… chỉ cần có thời gian, anh sẽ bay qua.”
Đường Ninh không nài nỉ nữa, chỉ dùng trán áp vào trán Mặc Đình, hưởng thụ sự thân mật cuối cùng.
Vì vậy, Mặc Đình đến một mình, cũng đi một mình. Phóng viên của Hoa Vinh luôn canh ở sân bay, cũng nhìn thấy Mặc Đình đeo kính râm, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Mặc Đình chính là người đàn ông mà anh ta luôn muốn chụp!
Chỉ là cảm thán một câu, chủ tịch Hải Thụy quả nhiên là nhân vật truyền kỳ!
Đường Ninh luôn được biết đến với tính khiêm tốn và trong sáng. Nhưng, kể từ sau lần bắt gặp cô ấy tạm biệt đầy thân mật với đàn ông, trong lòng anh ta đã có ấn tượng sâu sắc và lần này đến London, anh ta tin rằng mình có thể chụp được mối quan hệ thân mật giữa Đường Ninh với người đàn ông đó, lấy được bằng chứng.
Tất nhiên, anh ta tỏ thái độ khinh bỉ hành động ra sức chụp ảnh Đường Ninh của tên săn ảnh kia.
Loại tư liệu bị sờ đùi này.
Chỉ có lăng xê đánh bóng cấp thấp mới dùng!
Thứ anh ta muốn quay là bằng chứng thực chuyện dây dưa giữa Đường Ninh và đàn ông, nên phòng khách sạn của anh ta nằm đối diện với phòng của Đường Ninh.
Tháng mười một ở London, không lạnh bằng Thịnh Kinh, chỉ cần một chiếc áo gió là có thể tránh được cái lạnh.
Trên đường trở về khách sạn, Đường Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, chị Long ngồi xổm trước mặt xoa bóp cho cô, đau lòng bóp cẳng chân cho cô.
Do đi giày cao gót trong thời gian dài nên phần chân của Đường Ninh thực sự bị căng cơ…
Lúc vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, An Tử Hạo xuống xe trước, khi anh ấy vừa nhìn đã thấy Mặc Đình mặc áo gió màu đen, nghiêng người dựa vào chiếc xe thể thao, anh ấy không khỏi sửng sốt một lúc.
Đường Ninh đã ngủ mắt rồi, lúc chị Long nhảy ra khỏi xe, đang muốn đánh thức Đường Ninh, nhưng Mặc Đình làm một động tác xuyt†, cong người ôm lấy Đường Ninh từ ghế sau.
Để cô yên ổn dựa vào lòng anh.
“Khách sạn này không an toàn, tôi đưa cô ấy đi trang viên.”
An Tử Hạo gật đầu, nhưng vẫn dặn một câu: “Bảy giờ sáng mai phải bắt đầu công việc.”
“Sáng mai đến đón cô ấy, địa chỉ tôi sẽ gửi vào điện thoại của anh.”
Nói xong, Mặc Đình đặt Đường Ninh vào trong xe thể thao, nhanh chóng rời đi.
An Tử Hạo nhớ lại câu nói vừa rồi của Mặc Đình rằng khách sạn không an toàn, lại nghĩ đến tay săn ảnh gặp ở giáo đường hôm nay. Là một người đại diện, anh thật không muốn liên tưởng phong phú như vậy, nhưng anh cho rằng Lan Hề hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này…
Nhớ lại lúc thân mật với Vân Hinh khi đó, bóng dáng chỗ tối.
Nhớ lại quá khứ mà anh đã để phủ đầy bụi từ lâu…
Anh thực sự không mong là cái chết của Vân Hinh có chút quan hệ nào với Lan Hè.
Cả chặng đường phi như bay, chiếc Maybach dừng lại ở một trang viên, vì là khu vực cắm riêng nên hệ thống an ninh ở đây có thể coi là hàng đầu.
Mặc Đình cởi đai an toàn, cứ nhìn Đường Ninh như vậy, nhìn người phụ nữ mới xa anh một phút đã nhớ đến tận xương.
Rõ ràng chỉ có hai tiếng đồng hồ để gặp mặt, cô vậy mà lại ngủ thiếp đi một mình…
Nhưng Mặc Đình không muốn đánh thức cô, chỉ ôm cô như vậy, ghì lấy cô, cho dù chỉ là ngửi mùi cơ thể của cô, anh cũng thỏa mãn.
Tuy nhiên, sự mệt mỏi vì đi giày cao gót một thời gian dài, hết ngồi máy bay lại đi sàn catwalk vẫn chưa giảm bớt, chân Đường Ninh đột nhiên co quắp, cô đau đến mức đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại va vào lồng ngực quen thuộc của Mặc Đình.
Đường Ninh sững người một lúc, suýt chút nữa tưởng rằng bản thân đang ở trong mơ.
Ngay sau đó, Mặc Đình buông cô ra, rồi nâng hai chân cô lên, đặt trên đầu gối của anh, dùng hai lòng bàn tay mạnh mẽ hữu lực cầm lấy cẳng chân cô nhẹ xoa.
“Sao anh lại tới?”
“Anh tới nạp điện…” Mặc Đình trả lời.
Đường Ninh vui mừng vươn tay ôm lây Mặc Đình, dường như Mặc Đình đối với cô cần thiết cũng như không khí vậy.
“Chỉ có thời gian hai tiếng, muốn làm chút gì?” Mặc Đình vuốt lưng cô, hỏi.
“Chỉ có hai tiếng gặp nhau. Sao anh còn tới?” Đường Ninh đánh vào vai anh, vẻ mặt hơi bất lực: “Hai mươi tiếng bay, còn phải vượt qua đại dương.”
“Chỉ cần có thể ôm em hai giây, hai mươi tiếng này đáng…”
“Hóa ra, anh cũng sẽ làm ra chuyện như này.”
Đường Ninh nghiêng đầu, hôn lên dái tai mang nốt ruồi đen của Mặc Đình, rồi lại đến môi anh…
Nhưng Mặc Đình không động, không chút phản ứng nào.
“Đừng đoán nữa…”
Mặc Đình không đợi Đường Ninh rút lui, bàn tay trực tiếp ôm lấy má Đường Ninh, nụ hôn nóng bỏng và điên cuồng phủ lên, không giữ lại chút nào…
Đường Ninh không trở lại khách sạn!
Đây là tin tức mà tay săn ảnh ở Anh phản hồi cho Lan Hè và La Hạo biết.
Đêm khuya hai người vẫn ở trong văn phòng Tranh Điền, nhìn nhau, hỏi đối phương: “Không phát hiện cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi sợ bị lộ nên không dám theo chụp ảnh ở cự ly gần.
Chúng tôi chỉ là phát hiện đèn trong phòng cô ấy không sáng, mới nổi lên nghỉ ngờ.”
“Tiếp tục chú ý, chỉ cần nhìn thấy bằng chứng, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ.” Lan Hề cắt đứt video với đối phương rồi mới quay đầu hỏi La Hạo: “Cậu: cho rằng lúc này Đường Ninh sẽ đi làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa? Không ở trong phòng, ngoài đi ăn chơi trác táng với đàn ông, cô ấy có nhu cầu ra ngoài sao?”
“Nói thôi cũng vô ích, phải chụp được ảnh.”
Mà sau khi có được những bức ảnh Đường Ninh tán tỉnh người mẫu, họ đã có lòng tin vào đội săn ảnh Hàn Quốc.
Phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh cũng chú ý tới điểm bất thường này, Đường Ninh đã không quay trở lại khách sạn.
Phòng của An Tử Hạo và chị Long đều sáng đèn, duy nhất phòng của Đường Ninh không có phản ứng gì…
Anh ta nhanh chóng nghĩ đến sân bay ở Mỹ ngày hôm đó.
È Có nhiều khách sạn như vậy, còn không bằng đợi ở sân bay, nói không chừng ông trời sẽ cho anh ta niềm vui bắt ngờ!
Rõ ràng là thời gian làm việc trôi qua rất chậm, nhưng chỉ cần là thời gian ở bên nhau, thì dường như trong chớp mắt đã trôi qua.
Đây là hai tiếng ngắn ngủi và không dễ gì có được…
Hai người không đi đâu cả, chỉ ở trên xe ôm hôn thắm thiết, không lãng phí một giây nào.
“Khách sạn mà Tranh Điền đặt trước có ít nhất bốn tay săn ảnh đã vào ở. Trước khi em trở về, anh đã tìm người phụ trách khách sạn, xem qua camera giám sát. Mấy người này cơ bản có cùng địa điểm hoạt động với các em.”
Trước khi đi, Mặc Đình nói với Đường Ninh.
Khách sạn là do Tranh Điền đặt trước, anh ấy đương nhiên không thể yên tâm. Mà việc kiểm tra an toàn của khách sạn là việc đầu tiên anh muốn làm vì Đường Ninh.
Nghe xong lời của Mặc Đình, Đường Ninh cũng đem chuyện xảy ra trước đó trong giáo đường kể với Mặc Đình.
“Anh đã yêu cầu Lục Triệt tra lai lịch của những người này, đừng sợ.”
Đường Ninh cười khẽ, lắc đầu: “Em không sợ. Chỉ là muốn làm rõ xem nhóm người này rốt cuộc là do truyền thông phái tới hay là… Tranh Điền phái tới. Mặc dù em không biết Lan Hề rốt cuộc là có mục đích gì.”
Mặc Đình xoa tóc Đường Ninh, không lên tiếng.
Bởi vì anh đang lặng lẽ mở cánh cổng lớn Hải Thụy cho Đường Ninh…
“Tóm lại không thể là chuyện tốt. Bản thân em cẩn thận một chút. Còn lâu mới đến giờ làm việc, đi trang viên ngủ một lát.”
“Em đi sân bay tiễn anh.” Đường Ninh nói.
Mặc Đình giữ vai cô, lắc đầu: “Em có muốn xem xem bộ dáng bây giờ của em tiều tụy nao nhiêu không? Nghe lời… chỉ cần có thời gian, anh sẽ bay qua.”
Đường Ninh không nài nỉ nữa, chỉ dùng trán áp vào trán Mặc Đình, hưởng thụ sự thân mật cuối cùng.
Vì vậy, Mặc Đình đến một mình, cũng đi một mình. Phóng viên của Hoa Vinh luôn canh ở sân bay, cũng nhìn thấy Mặc Đình đeo kính râm, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Mặc Đình chính là người đàn ông mà anh ta luôn muốn chụp!
Chỉ là cảm thán một câu, chủ tịch Hải Thụy quả nhiên là nhân vật truyền kỳ!
/1589
|