Nếu như An Tử Hạo thừa nhận đoạn ghi âm đó là do anh ấy làm giả, cũng thể hiện cho việc sự thật mà trước đây Đường Ninh được minh bạch có thể sẽ bị lật tẩy.
Cũng thể hiện cho việc cách làm này của An Tử Hạo sẽ có chút hiềm nghỉ rằng anh giấu đầu lòi đuôi, là vì che đậy chân tướng sự thật, che đậy đi cuộc sống đời tư thật sự đồi bại của Đường Ninh, mập mờ không rõ ràng với cùng lúc mấy người đàn ông.
Thật ra đối với An Tử Hạo mà nói, điều này cũng không phải là một vấn đề không nan giải, bởi vì trong cuộc chọn lựa này, anh có thể tự mình chịu tổn thương, không sao cả, nhưng anh không muốn làm tổn thương một người là người anh yêu đã mắt, và một người là người bạn đang sống của anh.
Đường Ninh trở về Thịnh Kinh lặng lẽ không chút tin tức gì, sau đó liên hệ với tất cả bạn bè có thể giúp đỡ được, cô không phải sợ Lan Hề xé cho to chuyện, mà cô chỉ muốn xin một đường lui tốt nhất cho An Tử Hạo thôi.
“Đường Ninh chị cảm thấy thật ra thì em đã thật sự quá lo lắng cho Tử Hạo rồi, suy cho cùng anh ấy cũng là người đại diện kim bài, có cách xử lý sự việc của riêng mình, anh ấy không thể nào chờ đợi để bị Lan Hề uy hiếp như vậy.” Chị Long khuyên giải Đường Ninh khi đang trên đường đi đến Tranh Điền.
“Em đi đến Tranh Điền, có thể thay đổi được gì sao?”
“Em không phải đi tìm Lan Hề.” Đường Ninh điềm tĩnh trả lời, “Em là đi đến đó để đợi An Tử Hạo, anh ấy bây giờ còn có cách nào tốt hơn để liên hệ với anh ấy nữa sao?”
Chị Long lắc đầu, An Tử Hạo căn bản không nhận điện thoại, không liên lạc với bất cứ người nào, đã vậy một chút nữa anh ấy sẽ mở cuộc họp báo phóng viên ở sảnh của Tranh Điền, như vậy mọi người chắc chắn sẽ có mặt sớm.
“Đợi đã, chị Long, chị tìm người đi nghe ngóng một chút, mộ phần của Vân Hinh ở đâu?”
Chị Long gật đầu, đối với việc đi nghe ngóng tin tức cỏn con này cũng xem là khá tốt, không mắt bao lâu thì nói với Lục Triệt đi thẳng đến mộ phần đó.
Lục Triệt sau khi đi đón mấy người về từ sân bay thì được Mặc Đình phái đi làm tài xế cho Đường Ninh và chị Long, khi hai người vừa gặp mặt nhau, đối mắt nhìn nhau thật sự vô cùng ngượng ngùng, bởi vì trước đây chị Long có đề nghị sống chung nhà, mặc dù cuối cùng Lục Triệt cũng không thể nào hiểu được, thế nhưng…mạch suy nghĩ trong lòng chị Long cứ cuồn cuộn lên, đặc biệt là bây giờ Lục Triệt vẫn gắn cái mác là thân phận chồng sắp cưới của chị như lúc ban đầu, khi làm tài xế cho họ, sự ngượng ngùng trong lòng chị lại một lần nữa to lớn hơn gấp vô số lần.
Bởi vì trời âm u, cộng thêm có sương mù, Đường Ninh quấn chặt chiếc áo gió rồi đi vào trong nghĩa trang, phát hiện thấy An Tử Hạo quả nhiên đang ở cùng với Vân Hinh ở trước tắm bia đá của cô ấy.
Tầm mắt của hai người va vào nhau, An Tử Hạo hiển nhiên có chút ngạc nhiên, vội vàng từ dưới mặt đất đứng dậy: “Sao cô lại trở về rồi? London vẫn còn nhiều công việc như thế mà.”
“Anh cũng biết tôi có rất nhiều việc, vậy sao anh lại phải ra đi một cách dứt khoát như thế?” Đường Ninh trừng mắt nhìn An Tử Hạo, sau đó…đặt trước bia mộ của Vân Hinh một bó hoa hồng trắng vừa mới mua ở trước cổng nghĩa trang, nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp trẻ tuổi đó trên bia đá, Đường không kìm được đôi tay chắp lại xem như bản thân mình kính trọng đối với người đã mát.
“Chuyện chiều nay, cô đều nghe nói hét rồi.”
“Ừm.” Đường Ninh gật đầu, “Bỗng nhiên trong lúc này tôi chợt hiểu ra một chút tại sao Mặc Đình lại luôn nói với tôi một câu nói, rõ ràng là có kế sách vẹn toàn, tại sao lại luôn phải chọn một con đường sẽ làm tổn thương chính bản thân mình, bây giờ tôi có thể hiểu được cảm nhận của anh ấy, bởi vì tôi cũng muốn hỏi anh như thế.”
“Cô trở về là vì để bản thân mình không bị liên lụy hay là…”
“Anh cảm thấy tôi bây giờ có sợ Lan Hề không?” Đường Ninh quay đầu lại hỏi An Tử Hạo, “Tôi chỉ không muốn để cho bạn mình chịu đựng đau khổ mà tôi đã từng gánh chịu.”
“Đường Ninh, có bao giờ cô cảm thấy rất tuyệt vọng không?”
An Tử Hạo cúi đầu, chìa tay vuốt ve bức ảnh chân dung trên bia đá, dù cho là người anh yêu đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, nhưng trong lòng anh vẫn không cách nào buông xuống được như lúc ban đầu.
“Đương nhiên là có, ba tháng trước, trước ngày kết hôn phát hiện ra chồng sắp cưới của tôi lén lút có gian tình với người phụ nữ khác trước giường của tôi. Nhưng ngày thứ hai tôi lại nhặt được Mặc Đình ở cục Dân chính…” Đường Ninh trả lời, “nhưng cho dù không có Mặc Đình, tôi cũng sẽ không từ bỏ quyền tiếp tục yêu của mình, tại sao phải như vậy? Thế nhưng tôi vui mừng vì đã gặp được Mặc Đình, trao tình yêu cho anh ấy, tôi cảm thấy đáng.”
“Không cảm thấy cực khổ sao?”
“Nhớ một người lặp đi lặp lại năm này qua năm khác, sống một cuộc sống không có gì thay đổi, đây mới gọi là cực khổ thật sự.” Nói xong Đường Ninh lấy ra một tắm danh thiếp từ trong túi xách, “Thật ra, tôi biết những thứ này anh đều không cần, nhưng tôi chỉ muốn nói, những thứ mà tôi đưa cho anh chính là một cơ hội để bắt đầu lại.”
“Cuộc họp báo chiều nay, bất luận anh chọn lựa thế nào, tôi cũng đều ủng hộ anh, nhưng Lan Hè…đừng để cho tôi chóp được cơ hội để phản công, chỉ cần mảy may một tí cơ hội đó thôi, tôi nhất định…sẽ xé nát cô ta ra thành từng mảnh,” Nói xong Đường Ninh quay người rời khỏi nghĩa tranh, để cho An Tử Hạo ở lại trước tắm bia đá tự mình suy ngẫm.
Đường Ninh nói, cho dù cô đã từng tuyệt vọng, cô cũng sẽ không từ bỏ việc tiếp tục yêu.
An Tử Hạo nghĩ đi nghĩ lại câu nói này, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi, vì vậy anh ấy cúi đầu mỉm cười, nói với bức ảnh chân dung trên bia đá: “Vân Hinh, có lẽ anh thật sự đã khép kín bản thân mình quá lâu rồi.”
Đương nhiên, danh tiếng của người đã chết dĩ nhiên quan trọng, nhưng suy cho cùng cũng đã qua hết rồi…
Người sống mới càng quan trọng hơn.
Ba giờ chiều, tại sảnh của Giải trí Tranh Điền đã quy tụ một lượng lớn phóng viên báo chí truyền thông, sự việc bị treo trên những tiêu đề hot (*) của Tranh Điền trước đây An Tử Họa có lời muốn nói.
(*) được nhiều người quan tâm đến.
Trước buổi họp báo, Lan Hề xem nhân viên bế trí hiện trường và vừa đứng nói chuyện với La Hạo.
“Cô vẫn nên cần thận An Tử Hạo, cậu ta…suy cho cùng cũng là người đại diện át chủ bài, trước đây lúc ba chúng ta còn thân thiết với nhau, cậu ta chính là như thế, trông thì có vẻ như bắt cần không đếm xỉa đến điều gì, nhưng trên thực tế, sớm đã xử lý thỏa đáng mọi việc sau lưng rồi, căn bản không muốn cho bất cứ ai lo lắng cả.”
Lan Hề khoanh tròn đôi cánh tay, quay đầu lại nhìn La Hạo, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Thế nhưng, năng lực của cậu ấy có mạnh đến đi chăng nữa, nhưng vẫn có một điểm yếu không thể nào dứt bỏ được, đó chính là Vân Hinh.
“Vì Vân Hinh, không có gì là cậu ấy không làm được cả, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ vì Đường Ninh mà phản bội lại thâm tình ấy sao?”
Sự tự tin của Lan Hè, từ trước đến giờ luôn phát ra từ tận đáy lòng, thế nhưng La Hạo từ trước đến giờ đều thấy không khả quan.
Sự kiêu ngạo của Lan Hề luôn khiến cho cô ấy bỏ qua rất nhiều thứ, đó chính là sự thay đổi.
Không có gì là vĩnh hằng cả, con người rồi cũng sẽ thay đổi…
Thế nhưng, La Hạo không nói gì thêm, bởi vì Lan Hề đều nghe không lọt tai, cô ấy luôn phải chịu thiệt thòi rồi mới biết được uy lực của sự thay đổi.
3 giờ 15 phút, An Tử Hạo mặc bộ đồ vest màu xám đi vào Giải trí Tranh Điền, chỉ thấy anh ấy đi đến trước mặt Lan Hề và La Hạo trước tiên, cúi đầu nói với Lan Hè: “Đừng quên chuyện mà cô đã hứa.”
Lan Hề bật cười, nhẹ gật gù: “Tớ sẽ trả lại cho cậu toàn bộ tài liệu.”
An Tử Hạo nghe thấy đáp án mới đặt tầm mắt lên người La Hạo, trong ánh mắt có mây phần dò thám: “Ba người chúng ta, chung quy lại cậu vẫn là người cười đến cuối cùng.”
La Hạo hất cằm lên, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Người tôi muốn đối phó là Đường Ninh, nếu trách chỉ có thể trách cậu đứng sai đội, nếu sau này cậu không tìm được việc, có thể nói với tôi.”
An Tử Hạo bật cười hơn nữa còn là đột nhiên cười lên…
Thế nhưng nụ cười buông bỏ sạch sẽ tất cả mọi thứ này, có lẽ đã rất nhiều năm rồi Lan Hề chưa từng thấy qua.
, Cô chỉ cảm thấy, An Tử Hạo khoảnh khắc này, có chút gì đó rất khác.
Nhưng vẫn chưa kịp hồi tưởng lại kỹ càng, An Tử Hạo đã rời khỏi tầm nhìn của hai người, và đã đi lên trên bục phát biểu…
Muốn để anh thừa nhận làm giả đoạn ghi âm đúng không?
Kịch hay, bắt đầu ngay thôi.
Cũng thể hiện cho việc cách làm này của An Tử Hạo sẽ có chút hiềm nghỉ rằng anh giấu đầu lòi đuôi, là vì che đậy chân tướng sự thật, che đậy đi cuộc sống đời tư thật sự đồi bại của Đường Ninh, mập mờ không rõ ràng với cùng lúc mấy người đàn ông.
Thật ra đối với An Tử Hạo mà nói, điều này cũng không phải là một vấn đề không nan giải, bởi vì trong cuộc chọn lựa này, anh có thể tự mình chịu tổn thương, không sao cả, nhưng anh không muốn làm tổn thương một người là người anh yêu đã mắt, và một người là người bạn đang sống của anh.
Đường Ninh trở về Thịnh Kinh lặng lẽ không chút tin tức gì, sau đó liên hệ với tất cả bạn bè có thể giúp đỡ được, cô không phải sợ Lan Hề xé cho to chuyện, mà cô chỉ muốn xin một đường lui tốt nhất cho An Tử Hạo thôi.
“Đường Ninh chị cảm thấy thật ra thì em đã thật sự quá lo lắng cho Tử Hạo rồi, suy cho cùng anh ấy cũng là người đại diện kim bài, có cách xử lý sự việc của riêng mình, anh ấy không thể nào chờ đợi để bị Lan Hề uy hiếp như vậy.” Chị Long khuyên giải Đường Ninh khi đang trên đường đi đến Tranh Điền.
“Em đi đến Tranh Điền, có thể thay đổi được gì sao?”
“Em không phải đi tìm Lan Hề.” Đường Ninh điềm tĩnh trả lời, “Em là đi đến đó để đợi An Tử Hạo, anh ấy bây giờ còn có cách nào tốt hơn để liên hệ với anh ấy nữa sao?”
Chị Long lắc đầu, An Tử Hạo căn bản không nhận điện thoại, không liên lạc với bất cứ người nào, đã vậy một chút nữa anh ấy sẽ mở cuộc họp báo phóng viên ở sảnh của Tranh Điền, như vậy mọi người chắc chắn sẽ có mặt sớm.
“Đợi đã, chị Long, chị tìm người đi nghe ngóng một chút, mộ phần của Vân Hinh ở đâu?”
Chị Long gật đầu, đối với việc đi nghe ngóng tin tức cỏn con này cũng xem là khá tốt, không mắt bao lâu thì nói với Lục Triệt đi thẳng đến mộ phần đó.
Lục Triệt sau khi đi đón mấy người về từ sân bay thì được Mặc Đình phái đi làm tài xế cho Đường Ninh và chị Long, khi hai người vừa gặp mặt nhau, đối mắt nhìn nhau thật sự vô cùng ngượng ngùng, bởi vì trước đây chị Long có đề nghị sống chung nhà, mặc dù cuối cùng Lục Triệt cũng không thể nào hiểu được, thế nhưng…mạch suy nghĩ trong lòng chị Long cứ cuồn cuộn lên, đặc biệt là bây giờ Lục Triệt vẫn gắn cái mác là thân phận chồng sắp cưới của chị như lúc ban đầu, khi làm tài xế cho họ, sự ngượng ngùng trong lòng chị lại một lần nữa to lớn hơn gấp vô số lần.
Bởi vì trời âm u, cộng thêm có sương mù, Đường Ninh quấn chặt chiếc áo gió rồi đi vào trong nghĩa trang, phát hiện thấy An Tử Hạo quả nhiên đang ở cùng với Vân Hinh ở trước tắm bia đá của cô ấy.
Tầm mắt của hai người va vào nhau, An Tử Hạo hiển nhiên có chút ngạc nhiên, vội vàng từ dưới mặt đất đứng dậy: “Sao cô lại trở về rồi? London vẫn còn nhiều công việc như thế mà.”
“Anh cũng biết tôi có rất nhiều việc, vậy sao anh lại phải ra đi một cách dứt khoát như thế?” Đường Ninh trừng mắt nhìn An Tử Hạo, sau đó…đặt trước bia mộ của Vân Hinh một bó hoa hồng trắng vừa mới mua ở trước cổng nghĩa trang, nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp trẻ tuổi đó trên bia đá, Đường không kìm được đôi tay chắp lại xem như bản thân mình kính trọng đối với người đã mát.
“Chuyện chiều nay, cô đều nghe nói hét rồi.”
“Ừm.” Đường Ninh gật đầu, “Bỗng nhiên trong lúc này tôi chợt hiểu ra một chút tại sao Mặc Đình lại luôn nói với tôi một câu nói, rõ ràng là có kế sách vẹn toàn, tại sao lại luôn phải chọn một con đường sẽ làm tổn thương chính bản thân mình, bây giờ tôi có thể hiểu được cảm nhận của anh ấy, bởi vì tôi cũng muốn hỏi anh như thế.”
“Cô trở về là vì để bản thân mình không bị liên lụy hay là…”
“Anh cảm thấy tôi bây giờ có sợ Lan Hề không?” Đường Ninh quay đầu lại hỏi An Tử Hạo, “Tôi chỉ không muốn để cho bạn mình chịu đựng đau khổ mà tôi đã từng gánh chịu.”
“Đường Ninh, có bao giờ cô cảm thấy rất tuyệt vọng không?”
An Tử Hạo cúi đầu, chìa tay vuốt ve bức ảnh chân dung trên bia đá, dù cho là người anh yêu đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, nhưng trong lòng anh vẫn không cách nào buông xuống được như lúc ban đầu.
“Đương nhiên là có, ba tháng trước, trước ngày kết hôn phát hiện ra chồng sắp cưới của tôi lén lút có gian tình với người phụ nữ khác trước giường của tôi. Nhưng ngày thứ hai tôi lại nhặt được Mặc Đình ở cục Dân chính…” Đường Ninh trả lời, “nhưng cho dù không có Mặc Đình, tôi cũng sẽ không từ bỏ quyền tiếp tục yêu của mình, tại sao phải như vậy? Thế nhưng tôi vui mừng vì đã gặp được Mặc Đình, trao tình yêu cho anh ấy, tôi cảm thấy đáng.”
“Không cảm thấy cực khổ sao?”
“Nhớ một người lặp đi lặp lại năm này qua năm khác, sống một cuộc sống không có gì thay đổi, đây mới gọi là cực khổ thật sự.” Nói xong Đường Ninh lấy ra một tắm danh thiếp từ trong túi xách, “Thật ra, tôi biết những thứ này anh đều không cần, nhưng tôi chỉ muốn nói, những thứ mà tôi đưa cho anh chính là một cơ hội để bắt đầu lại.”
“Cuộc họp báo chiều nay, bất luận anh chọn lựa thế nào, tôi cũng đều ủng hộ anh, nhưng Lan Hè…đừng để cho tôi chóp được cơ hội để phản công, chỉ cần mảy may một tí cơ hội đó thôi, tôi nhất định…sẽ xé nát cô ta ra thành từng mảnh,” Nói xong Đường Ninh quay người rời khỏi nghĩa tranh, để cho An Tử Hạo ở lại trước tắm bia đá tự mình suy ngẫm.
Đường Ninh nói, cho dù cô đã từng tuyệt vọng, cô cũng sẽ không từ bỏ việc tiếp tục yêu.
An Tử Hạo nghĩ đi nghĩ lại câu nói này, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi, vì vậy anh ấy cúi đầu mỉm cười, nói với bức ảnh chân dung trên bia đá: “Vân Hinh, có lẽ anh thật sự đã khép kín bản thân mình quá lâu rồi.”
Đương nhiên, danh tiếng của người đã chết dĩ nhiên quan trọng, nhưng suy cho cùng cũng đã qua hết rồi…
Người sống mới càng quan trọng hơn.
Ba giờ chiều, tại sảnh của Giải trí Tranh Điền đã quy tụ một lượng lớn phóng viên báo chí truyền thông, sự việc bị treo trên những tiêu đề hot (*) của Tranh Điền trước đây An Tử Họa có lời muốn nói.
(*) được nhiều người quan tâm đến.
Trước buổi họp báo, Lan Hề xem nhân viên bế trí hiện trường và vừa đứng nói chuyện với La Hạo.
“Cô vẫn nên cần thận An Tử Hạo, cậu ta…suy cho cùng cũng là người đại diện át chủ bài, trước đây lúc ba chúng ta còn thân thiết với nhau, cậu ta chính là như thế, trông thì có vẻ như bắt cần không đếm xỉa đến điều gì, nhưng trên thực tế, sớm đã xử lý thỏa đáng mọi việc sau lưng rồi, căn bản không muốn cho bất cứ ai lo lắng cả.”
Lan Hề khoanh tròn đôi cánh tay, quay đầu lại nhìn La Hạo, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Thế nhưng, năng lực của cậu ấy có mạnh đến đi chăng nữa, nhưng vẫn có một điểm yếu không thể nào dứt bỏ được, đó chính là Vân Hinh.
“Vì Vân Hinh, không có gì là cậu ấy không làm được cả, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ vì Đường Ninh mà phản bội lại thâm tình ấy sao?”
Sự tự tin của Lan Hè, từ trước đến giờ luôn phát ra từ tận đáy lòng, thế nhưng La Hạo từ trước đến giờ đều thấy không khả quan.
Sự kiêu ngạo của Lan Hề luôn khiến cho cô ấy bỏ qua rất nhiều thứ, đó chính là sự thay đổi.
Không có gì là vĩnh hằng cả, con người rồi cũng sẽ thay đổi…
Thế nhưng, La Hạo không nói gì thêm, bởi vì Lan Hề đều nghe không lọt tai, cô ấy luôn phải chịu thiệt thòi rồi mới biết được uy lực của sự thay đổi.
3 giờ 15 phút, An Tử Hạo mặc bộ đồ vest màu xám đi vào Giải trí Tranh Điền, chỉ thấy anh ấy đi đến trước mặt Lan Hề và La Hạo trước tiên, cúi đầu nói với Lan Hè: “Đừng quên chuyện mà cô đã hứa.”
Lan Hề bật cười, nhẹ gật gù: “Tớ sẽ trả lại cho cậu toàn bộ tài liệu.”
An Tử Hạo nghe thấy đáp án mới đặt tầm mắt lên người La Hạo, trong ánh mắt có mây phần dò thám: “Ba người chúng ta, chung quy lại cậu vẫn là người cười đến cuối cùng.”
La Hạo hất cằm lên, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Người tôi muốn đối phó là Đường Ninh, nếu trách chỉ có thể trách cậu đứng sai đội, nếu sau này cậu không tìm được việc, có thể nói với tôi.”
An Tử Hạo bật cười hơn nữa còn là đột nhiên cười lên…
Thế nhưng nụ cười buông bỏ sạch sẽ tất cả mọi thứ này, có lẽ đã rất nhiều năm rồi Lan Hề chưa từng thấy qua.
, Cô chỉ cảm thấy, An Tử Hạo khoảnh khắc này, có chút gì đó rất khác.
Nhưng vẫn chưa kịp hồi tưởng lại kỹ càng, An Tử Hạo đã rời khỏi tầm nhìn của hai người, và đã đi lên trên bục phát biểu…
Muốn để anh thừa nhận làm giả đoạn ghi âm đúng không?
Kịch hay, bắt đầu ngay thôi.
/1589
|