Nhưng cô ấy chỉ là một sinh viên đại học bình thường, làm cách nào để có thể gặp được Mặc Đình?
Viên Viên biết nội tâm lo lắng của Hàn Hinh Nhi, mặc dù nghĩ rằng cô ấy thật ngốc, nhưng ai bảo cô ấy là bạn thân nhát của mình? Vì vậy, khi Viên Viên đến thăm Hàn Hinh Nhi đã nói với cô ấy rằng: “Tớ không có bất kỳ người bạn nào trong ngành giải trí, nhưng tớ có thể dùng gia cảnh của mình để thử điều đó cho cậu.”
“Nhưng Hinh Nhi, tớ cũng đã tìm hiểu về tổng giám đốc Hải Thụy này, anh ấy là một huyền thoại đẳng cấp hàng đầu trong ngành giải trí đấy, liệu anh ấy có đồng ý gặp cậu không?”
Hàn Hinh Nhi cúi đầu thất vọng…
Viên Viên cười an ủi cô ấy: “Nếu anh ấy và Đường Ninh là vợ chồng thì chắc sẽ đồng ý thôi? Tuy rằng tớ cảm thấy loại đàn ông như vậy có thể sẽ khinh thường những nhân vật nhỏ như chúng ta.”
Hàn Hinh Nhi biết Viên Viên không dễ dàng, cho nên trong lòng nhen nhóm hy vọng lần nữa: “Chỉ cần cậu cố gắng là được.”
“Nhưng… Đường Ninh đã kết hôn với ông chủ của ngành giải trí, tại sao cô ấy lại không công bố quan hệ? Vẫn cố chấp như vậy, tớ thấy hình như người ở Tranh Điền cũng không biết chuyện này.”
Hàn Hinh Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của Đường Ninh, vì vậy Hàn Hinh Nhi dặn dò Viên Viên: “Cậu đừng nói chuyện này với ai, chắc chắn Đường Ninh đang có kế hoạch riêng.”
“Những chuyện khác thì tớ không bảo đảm, nhưng chuyện này nhất định tớ có thể hứa với cậu.”
Mặc dù cô ấy cảm thấy Đường Ninh rất phức tạp, nhưng bây giờ cô ấy sẵn sàng tin tưởng Đường Ninh hơn Tranh Điền, vì Tranh Điền luôn tính toán với Đường Ninh, như vậy chờ đến khi Đường Ninh đưa ra lá bài này chắc chắn sẽ khiến nhiều người sợ hãi.
Chỉ là, bệnh tình của Hàn Hinh Nhi càng ngày càng nặng, Viên Viên cũng nắm bắt thời gian đi hỏi người cha giàu có của mình, tuy rằng có thể không có ích gì, nhưng ít nhất cũng có thể nói gì đớ?
Sau khi Hàn Hinh Nhi biết chuyện thì đặc biệt yêu cầu Viên Viên nói thêm một câu, để thư ký của cha Viên Viên nói với Mặc Đình: “Là chuyện liên quan đến Tranh Điền, mời anh ấy nhất thiết phải có mặt.”
Nói như vậy chắc Mặc Đình có thể hiểu được, phải không?
Thời gian của Mặc Đình đương nhiên khó hẹn với người ngoài, đặc biệt là nhà họ Viên còn đang cầm cờ đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Mặc Đình trực tiếp nói hai chữ: “Từ chối.”
Tối hôm đó, ông Viên, con gái và Hàn Hinh Nhi vừa miễn cưỡng xuất viện, ngồi trong phòng riêng của một khách sạn năm sao đợi Mặc Đình, nhưng ba tiếng sau, vẫn không thấy bóng dáng của Mặc Đình.
“Tớ thấy Mặc Đình này chẳng qua chỉ đối với Đường Ninh như thế. Chúng ta đã nói rõ ràng như vậy mà anh ta vẫn không xuất hiện.” Viên Viên chán nản nói. Điều này khiến cô ấy nghĩ rằng Đường Ninh kết hôn với Mặc Đình đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không nghĩ như vậy, cô ấy chỉ nói với ông Viên một câu xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú Viên, vì đã để chú đợi lâu như vậy.”
“Không sao, Hinh Nhi, cơ thể chú chịu không nỏi, chú về trước, cháu cứ chờ đi.”
Viên Viên tiễn cha đi, trở lại chỗ ngồi, nhìn thức ăn trên bàn, mắt nổi đom đóm: “Đói quá…”
Hai tiếng nữa trôi qua, thời gian đã bước vào nửa đêm, Viên Viên hoàn toàn không kiên nhẫn, trực tiếp vỗ bàn: “Mặc Đình này thật quá đáng. Cho dù là nhân vật nhỏ thì chúng ta cũng không thể bị sỉ nhục như thế này được? Còn nữa, chúng ta đang giúp vợ anh ta, rõ ràng anh ta hoàn toàn không để Đường Ninh vào lòng.”
Dút lời…
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện sau lưng cô ấy…
Tất nhiên, đó là Lục Triệt, sau đó mới là Mặc Đình bước vào phòng.
Viên Viên hoàn toàn không ngờ nhận mình có thể gặp được người thật, vì vậy cô ấy bói rối, có chút xáu hỗ ngồi xuống.
Thực ra Hàn Hinh Nhi cũng khá bất ngờ, bởi vì cô ấy đã hạ quyết tâm rằng Mặc Đình sẽ không xuất hiện, nhưng không ngờ, anh lại thực sự đến…
Mặc dù cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy hai cô bé này, lẽ ra anh định để Lục Triệt ra ngoài đợi, nhưng để tránh hiểu lầm, anh để Lục Triệt cùng ngồi xuống.
Hàn Hinh Nhi không có thời gian để lãng phí, trực tiếp nói với Mặc Đình: “Tổng giám đốc Mặc, tôi mời anh đến là vì Đường Ninh.”
Mặc dù nhíu mày khi nghe thấy tên của Đường Ninh, chỉ cần một hành động nhỏ như vậy, Viên Viên cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ anh…
Có cần phải đáng sợ như vậy không…
Thế là Hàn Hinh Nhi đã dành một chút thời gian để nói cho Mặc Đình biết về thân thế của cô ấy, cũng như việc cô ấy gặp La Hạo và cho La Hạo biết chuyện Đường Ninh đã đồng ý hiến thận.
Trên thực tế, đến cuối câu chuyện, Hàn Hinh Nhi vẫn có cảm giác không chân thật, bởi vì cô ấy thực sự không ngờ rằng Mặc Đình đang ngồi trước mặt mình.
“Đường Ninh sẽ không hiến thận cho cô.” Mặc Đình chỉnh lại vạt áo khoác, nói thẳng câu trả lời này cho Hàn Hinh Nhỉ: “Là chồng cô ấy, đừng nói là bắt cô ấy cắt cả một quả thận, mà chỉ cần cô ấy đi tiêm xét nghiệm máu tôi cũng cảm thấy rất đau lòng…”
Sau khi nghe xong Hàn Hinh Nhi bình tĩnh gật đầu: “Tôi chưa từng có hy vọng xa vời.”
Nhưng Viên Viên lại có chút tức giận, đang định nói cái gì đó thì lại nghe thấy câu nói tiếp theo của Mặc Đình, đành phải nuốt xuống những gì mình định nói.
“Nhưng… tôi có thể giúp cô tìm một quả thận, trong phạm vi khắp nơi trên thế giới.”
“Tôi biết nhà họ Hàn nợ Đường Ninh quá nhiều. Tôi thực sự không đến vì thận. Tôi chỉ… không muốn chị Ninh bị hãm hại nhiều như vậy nữa.”
“Cho dù hôm nay là Đường Ninh đến thì cô ấy cũng làm như vậy. Anh trai của cô có lỗi với cô ấy. Đó là anh trai của cô, không liên quan gì đến cô. Cô ấy luôn có ân oán rõ ràng.”
“Nhưng…”
“Cô nghĩ rằng tôi không thể đại diện cho cô ấy?” Sau khi hỏi xong, Mặc Đình đứng dậy, phân phó cho Lục Triệt: “Đưa bọn họ về nhà, sau đó đến bệnh viện của Hàn Hinh Nhi để lấy một bản sao thông tin của bác sĩ liên quan, khống chế tất cả nhân viên y tế tự ý chụp ảnh, hoặc có hành vi bất thường lại.”
“Nếu để cho La Hạo tìm được cơ hội ra tay, như vậy tôi không cần cậu ở bên cạnh nữa.”
Sau khi nghe Mặc Đình dặn dò, Lục Triệt lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc, xin anh cứ yên tâm.”
Nhìn Mặc Đình cao lớn, cuối cùng Hàn Hinh Nhi và Viên Viên cũng nhận ra rất nhiều lời đồn đại từ bên ngoài, chẳng hạn như cương quyết, kiên quyết, không khoan nhượng. Mà, tất cả những tin đồn này lại đều là sự thật.
Thậm chí Viên Viên còn không dám nhìn Mặc Đình một chút nào, khi rời khỏi khách sạn, cô ấy còn giống một bệnh nhân hơn cả Hàn Hinh Nhi.
“Hinh Nhỉ à… Tớ run chân quá, liệu Đường Ninh có thực sự hạnh phúc khi kết hôn với một người đàn ông lạnh lùng như vậy không?”
Hàn Hinh Nhi mỉm cười, trên má hiện lên lúm đồng tiền: “Nhưng tớ có thể thấy anh ấy rất yêu Đường Ninh, nếu không thì cậu nghĩ sao anh ấy lại chịu gặp những người như chúng ta chứ? Còn nữa, cậu không nghe những gì anh ấy nói sao? Tiêm cũng cảm thấy đau lòng, ít nhất còn tốt hơn anh hai của tớ nhiều.”
“Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu hôm nay, Viên Viên, có người bảo vệ Đường Ninh là tớ an tâm rồi…”
“Ài, cậu nói xem La Hạo kia có chết thảm hay không? Đó là Mặc Đình… Mặc Đình đó…”
Lục Triệt vừa lái xe vừa nghe đôi bạn tốt này nói về Mặc Đình, còn nói về mối quan hệ giữa Đường Ninh và Mặc Đình.
Lục Triệt tự nghĩ, bọn họ rất tốt, nhưng không cần chứng minh với người ngoài cái gì cả.
Về phần La Hạo…
Trong lòng Lục Triệt không chắc, vậy phải phụ thuộc vào tâm trạng của tổng giám đốc nhà mình, đương nhiên trong hoàn cảnh này, ai ở trong hoàn cảnh này chắc chắn đều không có tâm trạng tốt…
Viên Viên biết nội tâm lo lắng của Hàn Hinh Nhi, mặc dù nghĩ rằng cô ấy thật ngốc, nhưng ai bảo cô ấy là bạn thân nhát của mình? Vì vậy, khi Viên Viên đến thăm Hàn Hinh Nhi đã nói với cô ấy rằng: “Tớ không có bất kỳ người bạn nào trong ngành giải trí, nhưng tớ có thể dùng gia cảnh của mình để thử điều đó cho cậu.”
“Nhưng Hinh Nhi, tớ cũng đã tìm hiểu về tổng giám đốc Hải Thụy này, anh ấy là một huyền thoại đẳng cấp hàng đầu trong ngành giải trí đấy, liệu anh ấy có đồng ý gặp cậu không?”
Hàn Hinh Nhi cúi đầu thất vọng…
Viên Viên cười an ủi cô ấy: “Nếu anh ấy và Đường Ninh là vợ chồng thì chắc sẽ đồng ý thôi? Tuy rằng tớ cảm thấy loại đàn ông như vậy có thể sẽ khinh thường những nhân vật nhỏ như chúng ta.”
Hàn Hinh Nhi biết Viên Viên không dễ dàng, cho nên trong lòng nhen nhóm hy vọng lần nữa: “Chỉ cần cậu cố gắng là được.”
“Nhưng… Đường Ninh đã kết hôn với ông chủ của ngành giải trí, tại sao cô ấy lại không công bố quan hệ? Vẫn cố chấp như vậy, tớ thấy hình như người ở Tranh Điền cũng không biết chuyện này.”
Hàn Hinh Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của Đường Ninh, vì vậy Hàn Hinh Nhi dặn dò Viên Viên: “Cậu đừng nói chuyện này với ai, chắc chắn Đường Ninh đang có kế hoạch riêng.”
“Những chuyện khác thì tớ không bảo đảm, nhưng chuyện này nhất định tớ có thể hứa với cậu.”
Mặc dù cô ấy cảm thấy Đường Ninh rất phức tạp, nhưng bây giờ cô ấy sẵn sàng tin tưởng Đường Ninh hơn Tranh Điền, vì Tranh Điền luôn tính toán với Đường Ninh, như vậy chờ đến khi Đường Ninh đưa ra lá bài này chắc chắn sẽ khiến nhiều người sợ hãi.
Chỉ là, bệnh tình của Hàn Hinh Nhi càng ngày càng nặng, Viên Viên cũng nắm bắt thời gian đi hỏi người cha giàu có của mình, tuy rằng có thể không có ích gì, nhưng ít nhất cũng có thể nói gì đớ?
Sau khi Hàn Hinh Nhi biết chuyện thì đặc biệt yêu cầu Viên Viên nói thêm một câu, để thư ký của cha Viên Viên nói với Mặc Đình: “Là chuyện liên quan đến Tranh Điền, mời anh ấy nhất thiết phải có mặt.”
Nói như vậy chắc Mặc Đình có thể hiểu được, phải không?
Thời gian của Mặc Đình đương nhiên khó hẹn với người ngoài, đặc biệt là nhà họ Viên còn đang cầm cờ đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Mặc Đình trực tiếp nói hai chữ: “Từ chối.”
Tối hôm đó, ông Viên, con gái và Hàn Hinh Nhi vừa miễn cưỡng xuất viện, ngồi trong phòng riêng của một khách sạn năm sao đợi Mặc Đình, nhưng ba tiếng sau, vẫn không thấy bóng dáng của Mặc Đình.
“Tớ thấy Mặc Đình này chẳng qua chỉ đối với Đường Ninh như thế. Chúng ta đã nói rõ ràng như vậy mà anh ta vẫn không xuất hiện.” Viên Viên chán nản nói. Điều này khiến cô ấy nghĩ rằng Đường Ninh kết hôn với Mặc Đình đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không nghĩ như vậy, cô ấy chỉ nói với ông Viên một câu xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú Viên, vì đã để chú đợi lâu như vậy.”
“Không sao, Hinh Nhi, cơ thể chú chịu không nỏi, chú về trước, cháu cứ chờ đi.”
Viên Viên tiễn cha đi, trở lại chỗ ngồi, nhìn thức ăn trên bàn, mắt nổi đom đóm: “Đói quá…”
Hai tiếng nữa trôi qua, thời gian đã bước vào nửa đêm, Viên Viên hoàn toàn không kiên nhẫn, trực tiếp vỗ bàn: “Mặc Đình này thật quá đáng. Cho dù là nhân vật nhỏ thì chúng ta cũng không thể bị sỉ nhục như thế này được? Còn nữa, chúng ta đang giúp vợ anh ta, rõ ràng anh ta hoàn toàn không để Đường Ninh vào lòng.”
Dút lời…
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện sau lưng cô ấy…
Tất nhiên, đó là Lục Triệt, sau đó mới là Mặc Đình bước vào phòng.
Viên Viên hoàn toàn không ngờ nhận mình có thể gặp được người thật, vì vậy cô ấy bói rối, có chút xáu hỗ ngồi xuống.
Thực ra Hàn Hinh Nhi cũng khá bất ngờ, bởi vì cô ấy đã hạ quyết tâm rằng Mặc Đình sẽ không xuất hiện, nhưng không ngờ, anh lại thực sự đến…
Mặc dù cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy hai cô bé này, lẽ ra anh định để Lục Triệt ra ngoài đợi, nhưng để tránh hiểu lầm, anh để Lục Triệt cùng ngồi xuống.
Hàn Hinh Nhi không có thời gian để lãng phí, trực tiếp nói với Mặc Đình: “Tổng giám đốc Mặc, tôi mời anh đến là vì Đường Ninh.”
Mặc dù nhíu mày khi nghe thấy tên của Đường Ninh, chỉ cần một hành động nhỏ như vậy, Viên Viên cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ anh…
Có cần phải đáng sợ như vậy không…
Thế là Hàn Hinh Nhi đã dành một chút thời gian để nói cho Mặc Đình biết về thân thế của cô ấy, cũng như việc cô ấy gặp La Hạo và cho La Hạo biết chuyện Đường Ninh đã đồng ý hiến thận.
Trên thực tế, đến cuối câu chuyện, Hàn Hinh Nhi vẫn có cảm giác không chân thật, bởi vì cô ấy thực sự không ngờ rằng Mặc Đình đang ngồi trước mặt mình.
“Đường Ninh sẽ không hiến thận cho cô.” Mặc Đình chỉnh lại vạt áo khoác, nói thẳng câu trả lời này cho Hàn Hinh Nhỉ: “Là chồng cô ấy, đừng nói là bắt cô ấy cắt cả một quả thận, mà chỉ cần cô ấy đi tiêm xét nghiệm máu tôi cũng cảm thấy rất đau lòng…”
Sau khi nghe xong Hàn Hinh Nhi bình tĩnh gật đầu: “Tôi chưa từng có hy vọng xa vời.”
Nhưng Viên Viên lại có chút tức giận, đang định nói cái gì đó thì lại nghe thấy câu nói tiếp theo của Mặc Đình, đành phải nuốt xuống những gì mình định nói.
“Nhưng… tôi có thể giúp cô tìm một quả thận, trong phạm vi khắp nơi trên thế giới.”
“Tôi biết nhà họ Hàn nợ Đường Ninh quá nhiều. Tôi thực sự không đến vì thận. Tôi chỉ… không muốn chị Ninh bị hãm hại nhiều như vậy nữa.”
“Cho dù hôm nay là Đường Ninh đến thì cô ấy cũng làm như vậy. Anh trai của cô có lỗi với cô ấy. Đó là anh trai của cô, không liên quan gì đến cô. Cô ấy luôn có ân oán rõ ràng.”
“Nhưng…”
“Cô nghĩ rằng tôi không thể đại diện cho cô ấy?” Sau khi hỏi xong, Mặc Đình đứng dậy, phân phó cho Lục Triệt: “Đưa bọn họ về nhà, sau đó đến bệnh viện của Hàn Hinh Nhi để lấy một bản sao thông tin của bác sĩ liên quan, khống chế tất cả nhân viên y tế tự ý chụp ảnh, hoặc có hành vi bất thường lại.”
“Nếu để cho La Hạo tìm được cơ hội ra tay, như vậy tôi không cần cậu ở bên cạnh nữa.”
Sau khi nghe Mặc Đình dặn dò, Lục Triệt lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc, xin anh cứ yên tâm.”
Nhìn Mặc Đình cao lớn, cuối cùng Hàn Hinh Nhi và Viên Viên cũng nhận ra rất nhiều lời đồn đại từ bên ngoài, chẳng hạn như cương quyết, kiên quyết, không khoan nhượng. Mà, tất cả những tin đồn này lại đều là sự thật.
Thậm chí Viên Viên còn không dám nhìn Mặc Đình một chút nào, khi rời khỏi khách sạn, cô ấy còn giống một bệnh nhân hơn cả Hàn Hinh Nhi.
“Hinh Nhỉ à… Tớ run chân quá, liệu Đường Ninh có thực sự hạnh phúc khi kết hôn với một người đàn ông lạnh lùng như vậy không?”
Hàn Hinh Nhi mỉm cười, trên má hiện lên lúm đồng tiền: “Nhưng tớ có thể thấy anh ấy rất yêu Đường Ninh, nếu không thì cậu nghĩ sao anh ấy lại chịu gặp những người như chúng ta chứ? Còn nữa, cậu không nghe những gì anh ấy nói sao? Tiêm cũng cảm thấy đau lòng, ít nhất còn tốt hơn anh hai của tớ nhiều.”
“Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu hôm nay, Viên Viên, có người bảo vệ Đường Ninh là tớ an tâm rồi…”
“Ài, cậu nói xem La Hạo kia có chết thảm hay không? Đó là Mặc Đình… Mặc Đình đó…”
Lục Triệt vừa lái xe vừa nghe đôi bạn tốt này nói về Mặc Đình, còn nói về mối quan hệ giữa Đường Ninh và Mặc Đình.
Lục Triệt tự nghĩ, bọn họ rất tốt, nhưng không cần chứng minh với người ngoài cái gì cả.
Về phần La Hạo…
Trong lòng Lục Triệt không chắc, vậy phải phụ thuộc vào tâm trạng của tổng giám đốc nhà mình, đương nhiên trong hoàn cảnh này, ai ở trong hoàn cảnh này chắc chắn đều không có tâm trạng tốt…
/1589
|