Xem hết tin tức, Mặc Đình đưa tay tắt TV.
Nhưng mà anh cảm thấy chưa hài lòng với cách xử lý của Tần Ngữ, bởi vì Tần Ngữ chỉ tuyên bố rời khỏi giới, căn bản không có ý thật sự xin lỗi Đường Ninh…
Đường Ninh nhận ra ông chồng nhà mình tức giận, thấy anh có ý định gọi điện thoại cho Lục Triệt, Đường Ninh lập tức níu tay anh lại: “Đủ rồi, Tần Ngữ là một người kiêu căng tự mãn như thế, hủy đi sự nghiệp của cô ta còn tàn nhẫn hơn so với việc giết cô ta… Hơn nữa, ép buộc cô ta nói xin lỗi em thì có ý nghĩa gì?”
“Không nên lãng phí tinh lực để đối phó với những loại người như thế này, Đình… anh cần phải nghỉ ngơi.”
Mặc Đình quay đầu nhìn Đường Ninh, thấy cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, anh không thể nào từ chối, cho nên bước đến nằm xuống, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô: “Anh chỉ là đau lòng…”
Đường Ninh thuận thế xoa bóp bả vai Mặc Đình, phát hiện cơ thể của anh đã căng lên, vội vàng nói với anh: “Anh nhìn xem, làm việc với cường độ cao, bây giờ cơ thể của anh đã nhắc nhở anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặc Đình không nói gì, ôm Đường Ninh nằm xuống, nhắm mắt lại rồi dán đôi môi mỏng lên trán Đường Ninh.
“Em đã có người đại diện tốt nhất rồi, cho nên… em thật sự không quan tâm đến loại người như Tần Ngữ, đừng lãng phí thời gian quý giá của anh lên những thứ như thế.”
“Được!” Mặc Đình từ từ nhăm mắt, nhẹ gật đầu.
Trong thời gian nghỉ ngơi của Đường Ninh, chị Long cũng tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Bởi vì Đường Ninh được Mặc Đình chăm sóc từng ly từng tí, căn bản không cần chị ấy phải lo lắng.
Trong lúc đang buồn bực chán nản, chị Long quyết định đến Hải Thụy tìm Lục Triệt giết thời gian.
Thế nhưng vừa đến cửa phòng làm việc của Lục Triệt liền nghe thấy Lục Triệt dường như đang nỗi giận với cấp dưới…
Chị Long tựa vào khung cửa phòng làm việc, cũng không bước vào, đợi đến lúc thư kí của Lục Triệt khóc lóc chạy ra, chị Long mới lắc đầu đẩy cửa vào, nói với Lục Triệt: “Cách dạy dỗ người khác của cậu như thế này là không được, đối với con gái phải dịu dàng một chút, sao có thể làm người ta khóc như thế?”
Lục Triệt gấp tài liệu lại, rõ ràng là vẫn còn đang tức giận.
Đây là lần đầu tiên chị Long nhìn thấy Lục Triệt tức giận, thế mà lúc cậu ấy nhẫn nhịn trông rất đáng yêu, hai tai đỏ bừng lên!
“Cậu nói cho chị biết đi, cậu đã làm bao nhiêu cô gái phải khóc rồi? Hơn mười người?”
Lục Triệt ngẳng đầu nhìn chị Long, vẻ mặt cười như không cười, nhìn đến mức chị Long cảm thấy có chút sợ hãi: “Cậu…
cậu nhìn tôi như thế là có ý gì?”
“Ít nhát thì tôi chưa từng đề cô phải khóc.”
Chị Long nghe được câu nói này, sửng sốt một lúc, chợt cảm thấy suýt chút nữa mình đã hiểu lầm, trái tim đập thình thịch, nhưng mà suy nghĩ một chút, với EQ của Lục Triệt thì cậu ấy không thể nào nói chuyện có hàm ý sâu xa như thế được, ý trên mặt chữ, chính là chị ấy không giống phụ nữ.
Chị Long cười khẽ, cảm thấy mình đúng là ngốc, đồng thời thì thào: “Suýt chút nữa thì tin.”
“Cái gì?”
Chị Long lại một lần nữa ngắng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi với Lục Triệt: “Đó là bởi vì trái tim của chị đây mạnh mẽ!
Nào, nói một chút xem, nguyên nhân cậu dạy dỗ người ta đi.”
“Tôi không thích người khác tùy tiện vào trong nhà của tôi, lúc để thư kí đi lấy tài liệu, cô ta nhiều chuyện thay tôi quét dọn phòng.” Lục Triệt cúi đầu giải thích, dáng vẻ xử lí văn kiện kia cũng vô cùng tập trung, mặt mày sáng sủa.
Chị Long nghe xong…
Trái tim lại đột ngột nhảy dựng lên.
Bởi vì chị ấy đã từng đến nhà Lục Triệt, còn ở lại một đêm trong nhà cậu ấy, nhưng khi đó Lục Triệt cũng không có nói gì mà.
“Thật ra trong nhà cậu có đôi khi rất lộn xộn…” Chị Long có chút lúng túng, sau đó chị ấy nói một câu mà đến bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi: “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng rảnh, hay là để tôi đến quét dọn thay cậu?”
Sau khi nói xong, chị Long lập tức muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Mà Lục Triệt cũng cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Bầu không khí đột nhiên yên lặng mất máy giây, bỗng nhiên Lục Triệt ngẳng đầu lên, đem chìa khóa để trên bàn đưa cho chị Long: Tờ”
Sắc mặt chị Long bỗng nhiên đỏ bừng lên, bởi vì…
Chị ấy không biết điều Lục Triệt nghĩ có giống với điều chị ấy đang nghĩ hay không, nếu như không phải, mà chị ấy lại chọc thủng mối quan hệ này, lỡ như ngay cả làm bạn cũng không thể, vậy thì phải làm thế nào?
Cho nên chị Long tự cho là do Lục Triệt đặc biệt tin tưởng mình, cầm chìa khóa đến nhà Lục Triệt.
Mặt ngoài, hai người vẫn đang ở trong mối quan hệ vợ chồng chưa cưới.
Mà hiện tại cô ấy lại đang ở trong nhà Lục Triệt giúp cậu ta quét dọn, điều này có nghĩa là gì?
Chị Long dọn dẹp phòng của Lục Triệt, đồng thời giặt sạch quần áo bản của cậu ấy, thậm chí còn bao gồm cả tất và đồ lót…
Đứng bên cạnh máy giặt, lông mày chị Long nhăn lại, bởi vì chị ấy cảm thấy nêu hiện tại mình không kịp thu lại tâm tư, thì cô ấy cũng sẽ không thể ngăn bản thân thích Lục Triệt, sẽ lún sâu vào mối quan hệ mập mờ nguy hiểm này, càng lún càng sâu.
Nửa giờ sau, Lục Triệt cuối cùng cũng lái xe về nhà, bởi vì khoảng thời gian này Mặc Đình muốn chăm sóc cho Đường Ninh nên công việc của cậu vô cùng nhiều.
Mở cửa ra nhìn thấy chị Long đang đứng bên máy giặt, cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng, nằm vật lên giường…
Chị Long lúng túng nhìn Lục Triệt nằm ở trên giường, chẳng lẽ cậu ta không hề ý thức được trong nhà vẫn còn đang có người sao?
Chị Long cảm thấy Lục Triệt chắc là đang muốn tắm rửa nghỉ ngơi, thế nhưng chị Long vừa mới định mở miệng, giọng nói buồn buồn của Lục Triệt truyền ra từ trong gối: “Tôi còn chưa có ăn cơm! Tôi rất đói…”
Chị Long tạm thời vứt hết suy nghĩ lung tung ở trong đầu, nhẫn nhịn chịu khó nấu cơm cho Lục Triệt, chỉ là chờ đến lúc chị ấy làm xong, Lục Triệt đã ngủ thiếp đi.
Chị Long rón rén quay người, lấy chìa khóa phòng đặt lên bàn, chỉ một tiếng động nhỏ như thế lại đánh thức Lục Triệt.
Cậu ấy chống người ngồi dậy, quay đầu nói với chị Long: “Cô cầm chìa khóa về đi…”
Chị Long: “…”
: “Trong khoảng thời gian này tôi rất bận, khả năng sẽ biến căn phòng này thành ổ chó, nhưng người khác tôi không tin tưởng lắm.”
Nghe thấy câu nói này, chị Long nở một nụ cười tươi: “Mau dậy ăn cơm đi, ăn rồi ngủ tiếp.”
Lục Triệt sững người mất máy giây, rồi từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy chị Long rời đi, chờ đến khi bóng dáng chị Long đã bị cảnh cửa ngăn lại, Lục Triệt mới đứng ở sau cửa, đưa tay lên chạm vào ngực trái: “Muốn để cô ấy ở lại thêm một chút nữa, thì phải làm thế nào?”
Xem ra ngày mai không chỉ phải làm nhiều quần áo bẩn hơn, mà còn phải phá ống nước, cầu chì cũng phải đốt đi…
Lục Triệt âm thầm tính toán ở trong lòng.
Đương nhiên không chỉ Lục Triệt có suy nghĩ như vậy, mặc dù chị Long là phụ nữ, nhưng mà gặp được người đàn ông mà mình thích, đương nhiên là muốn ở chỗ của cậu ấy lâu hơn một lát rồi.
Nhìn chiếc chìa khóa lắp lánh trong tay, chị Long đột nhiên cảm thấy, người còn sống thì còn có rất nhiều những thứ đáng giá mình phải tự giành lấy…
Lục Triệt à… Lục Triệt…
Cậu cần gì phải mệt nhọc như thế!
Chị Long lấy chìa khóa của mình ra, mở cửa xe, thế nhưng vừa mới chui vào, Lục Triệt lại gọi điện thoại tới: “Này, tôi có một phần tài liệu không tìm được, lúc chị thu dọn đồ để ở chỗ nào?
Phần văn kiện đó rất quan trọng, được bọc bằng túi da màu lam!”
“Để ở ngăn tủ thứ hai hàng thứ ba của giá sách.”
“Không có, cô quay lại tìm…”
Nhưng mà anh cảm thấy chưa hài lòng với cách xử lý của Tần Ngữ, bởi vì Tần Ngữ chỉ tuyên bố rời khỏi giới, căn bản không có ý thật sự xin lỗi Đường Ninh…
Đường Ninh nhận ra ông chồng nhà mình tức giận, thấy anh có ý định gọi điện thoại cho Lục Triệt, Đường Ninh lập tức níu tay anh lại: “Đủ rồi, Tần Ngữ là một người kiêu căng tự mãn như thế, hủy đi sự nghiệp của cô ta còn tàn nhẫn hơn so với việc giết cô ta… Hơn nữa, ép buộc cô ta nói xin lỗi em thì có ý nghĩa gì?”
“Không nên lãng phí tinh lực để đối phó với những loại người như thế này, Đình… anh cần phải nghỉ ngơi.”
Mặc Đình quay đầu nhìn Đường Ninh, thấy cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, anh không thể nào từ chối, cho nên bước đến nằm xuống, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô: “Anh chỉ là đau lòng…”
Đường Ninh thuận thế xoa bóp bả vai Mặc Đình, phát hiện cơ thể của anh đã căng lên, vội vàng nói với anh: “Anh nhìn xem, làm việc với cường độ cao, bây giờ cơ thể của anh đã nhắc nhở anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặc Đình không nói gì, ôm Đường Ninh nằm xuống, nhắm mắt lại rồi dán đôi môi mỏng lên trán Đường Ninh.
“Em đã có người đại diện tốt nhất rồi, cho nên… em thật sự không quan tâm đến loại người như Tần Ngữ, đừng lãng phí thời gian quý giá của anh lên những thứ như thế.”
“Được!” Mặc Đình từ từ nhăm mắt, nhẹ gật đầu.
Trong thời gian nghỉ ngơi của Đường Ninh, chị Long cũng tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Bởi vì Đường Ninh được Mặc Đình chăm sóc từng ly từng tí, căn bản không cần chị ấy phải lo lắng.
Trong lúc đang buồn bực chán nản, chị Long quyết định đến Hải Thụy tìm Lục Triệt giết thời gian.
Thế nhưng vừa đến cửa phòng làm việc của Lục Triệt liền nghe thấy Lục Triệt dường như đang nỗi giận với cấp dưới…
Chị Long tựa vào khung cửa phòng làm việc, cũng không bước vào, đợi đến lúc thư kí của Lục Triệt khóc lóc chạy ra, chị Long mới lắc đầu đẩy cửa vào, nói với Lục Triệt: “Cách dạy dỗ người khác của cậu như thế này là không được, đối với con gái phải dịu dàng một chút, sao có thể làm người ta khóc như thế?”
Lục Triệt gấp tài liệu lại, rõ ràng là vẫn còn đang tức giận.
Đây là lần đầu tiên chị Long nhìn thấy Lục Triệt tức giận, thế mà lúc cậu ấy nhẫn nhịn trông rất đáng yêu, hai tai đỏ bừng lên!
“Cậu nói cho chị biết đi, cậu đã làm bao nhiêu cô gái phải khóc rồi? Hơn mười người?”
Lục Triệt ngẳng đầu nhìn chị Long, vẻ mặt cười như không cười, nhìn đến mức chị Long cảm thấy có chút sợ hãi: “Cậu…
cậu nhìn tôi như thế là có ý gì?”
“Ít nhát thì tôi chưa từng đề cô phải khóc.”
Chị Long nghe được câu nói này, sửng sốt một lúc, chợt cảm thấy suýt chút nữa mình đã hiểu lầm, trái tim đập thình thịch, nhưng mà suy nghĩ một chút, với EQ của Lục Triệt thì cậu ấy không thể nào nói chuyện có hàm ý sâu xa như thế được, ý trên mặt chữ, chính là chị ấy không giống phụ nữ.
Chị Long cười khẽ, cảm thấy mình đúng là ngốc, đồng thời thì thào: “Suýt chút nữa thì tin.”
“Cái gì?”
Chị Long lại một lần nữa ngắng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi với Lục Triệt: “Đó là bởi vì trái tim của chị đây mạnh mẽ!
Nào, nói một chút xem, nguyên nhân cậu dạy dỗ người ta đi.”
“Tôi không thích người khác tùy tiện vào trong nhà của tôi, lúc để thư kí đi lấy tài liệu, cô ta nhiều chuyện thay tôi quét dọn phòng.” Lục Triệt cúi đầu giải thích, dáng vẻ xử lí văn kiện kia cũng vô cùng tập trung, mặt mày sáng sủa.
Chị Long nghe xong…
Trái tim lại đột ngột nhảy dựng lên.
Bởi vì chị ấy đã từng đến nhà Lục Triệt, còn ở lại một đêm trong nhà cậu ấy, nhưng khi đó Lục Triệt cũng không có nói gì mà.
“Thật ra trong nhà cậu có đôi khi rất lộn xộn…” Chị Long có chút lúng túng, sau đó chị ấy nói một câu mà đến bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi: “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng rảnh, hay là để tôi đến quét dọn thay cậu?”
Sau khi nói xong, chị Long lập tức muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Mà Lục Triệt cũng cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Bầu không khí đột nhiên yên lặng mất máy giây, bỗng nhiên Lục Triệt ngẳng đầu lên, đem chìa khóa để trên bàn đưa cho chị Long: Tờ”
Sắc mặt chị Long bỗng nhiên đỏ bừng lên, bởi vì…
Chị ấy không biết điều Lục Triệt nghĩ có giống với điều chị ấy đang nghĩ hay không, nếu như không phải, mà chị ấy lại chọc thủng mối quan hệ này, lỡ như ngay cả làm bạn cũng không thể, vậy thì phải làm thế nào?
Cho nên chị Long tự cho là do Lục Triệt đặc biệt tin tưởng mình, cầm chìa khóa đến nhà Lục Triệt.
Mặt ngoài, hai người vẫn đang ở trong mối quan hệ vợ chồng chưa cưới.
Mà hiện tại cô ấy lại đang ở trong nhà Lục Triệt giúp cậu ta quét dọn, điều này có nghĩa là gì?
Chị Long dọn dẹp phòng của Lục Triệt, đồng thời giặt sạch quần áo bản của cậu ấy, thậm chí còn bao gồm cả tất và đồ lót…
Đứng bên cạnh máy giặt, lông mày chị Long nhăn lại, bởi vì chị ấy cảm thấy nêu hiện tại mình không kịp thu lại tâm tư, thì cô ấy cũng sẽ không thể ngăn bản thân thích Lục Triệt, sẽ lún sâu vào mối quan hệ mập mờ nguy hiểm này, càng lún càng sâu.
Nửa giờ sau, Lục Triệt cuối cùng cũng lái xe về nhà, bởi vì khoảng thời gian này Mặc Đình muốn chăm sóc cho Đường Ninh nên công việc của cậu vô cùng nhiều.
Mở cửa ra nhìn thấy chị Long đang đứng bên máy giặt, cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng, nằm vật lên giường…
Chị Long lúng túng nhìn Lục Triệt nằm ở trên giường, chẳng lẽ cậu ta không hề ý thức được trong nhà vẫn còn đang có người sao?
Chị Long cảm thấy Lục Triệt chắc là đang muốn tắm rửa nghỉ ngơi, thế nhưng chị Long vừa mới định mở miệng, giọng nói buồn buồn của Lục Triệt truyền ra từ trong gối: “Tôi còn chưa có ăn cơm! Tôi rất đói…”
Chị Long tạm thời vứt hết suy nghĩ lung tung ở trong đầu, nhẫn nhịn chịu khó nấu cơm cho Lục Triệt, chỉ là chờ đến lúc chị ấy làm xong, Lục Triệt đã ngủ thiếp đi.
Chị Long rón rén quay người, lấy chìa khóa phòng đặt lên bàn, chỉ một tiếng động nhỏ như thế lại đánh thức Lục Triệt.
Cậu ấy chống người ngồi dậy, quay đầu nói với chị Long: “Cô cầm chìa khóa về đi…”
Chị Long: “…”
: “Trong khoảng thời gian này tôi rất bận, khả năng sẽ biến căn phòng này thành ổ chó, nhưng người khác tôi không tin tưởng lắm.”
Nghe thấy câu nói này, chị Long nở một nụ cười tươi: “Mau dậy ăn cơm đi, ăn rồi ngủ tiếp.”
Lục Triệt sững người mất máy giây, rồi từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy chị Long rời đi, chờ đến khi bóng dáng chị Long đã bị cảnh cửa ngăn lại, Lục Triệt mới đứng ở sau cửa, đưa tay lên chạm vào ngực trái: “Muốn để cô ấy ở lại thêm một chút nữa, thì phải làm thế nào?”
Xem ra ngày mai không chỉ phải làm nhiều quần áo bẩn hơn, mà còn phải phá ống nước, cầu chì cũng phải đốt đi…
Lục Triệt âm thầm tính toán ở trong lòng.
Đương nhiên không chỉ Lục Triệt có suy nghĩ như vậy, mặc dù chị Long là phụ nữ, nhưng mà gặp được người đàn ông mà mình thích, đương nhiên là muốn ở chỗ của cậu ấy lâu hơn một lát rồi.
Nhìn chiếc chìa khóa lắp lánh trong tay, chị Long đột nhiên cảm thấy, người còn sống thì còn có rất nhiều những thứ đáng giá mình phải tự giành lấy…
Lục Triệt à… Lục Triệt…
Cậu cần gì phải mệt nhọc như thế!
Chị Long lấy chìa khóa của mình ra, mở cửa xe, thế nhưng vừa mới chui vào, Lục Triệt lại gọi điện thoại tới: “Này, tôi có một phần tài liệu không tìm được, lúc chị thu dọn đồ để ở chỗ nào?
Phần văn kiện đó rất quan trọng, được bọc bằng túi da màu lam!”
“Để ở ngăn tủ thứ hai hàng thứ ba của giá sách.”
“Không có, cô quay lại tìm…”
/1589
|