Phương Dục nghiêng đầu nhìn Hoắc Thanh Thanh, trả lời rất thật lòng, không có sự ngả ngớn như ngày thường: “Sẽ không ai cần một người luôn luôn phủ định bản thân.”
Câu trả lời của Phương Dục luôn luôn kín kế không một lỗ hồng, lần này cũng thế.
Tránh nặng tìm nhẹ nói rằng tâm trạng của Hoắc Thanh Thanh không tốt, đồng thời cũng đánh Thái Cực né tránh đáp án câu hỏi của Hoắc Thanh Thanh, không phải anh ấy muốn hay không, mà là chỉ cần là đàn ông thì sẽ không muốn.
Hoắc Thanh Thanh suýt chút nữa quên mát, thân phận của Phương Dục chính là tổng thanh tra nghệ sĩ và tổng thanh tra bộ phận PR của Hải Thụy, anh ấy nói chuyện chưa từng để lộ ra kẽ hở, không bao giờ để người ta bắt được lỗ hồng.
Cho nên cô ấy bật cười, yên tĩnh ngồi trong xe, không nói gì.
Cô ấy không thích cái cảm giác nhìn không thấu kia, cũng không thích che giấu, càng quan trọng hơn là cô ấy sợ hãi, cô ấy đã sợ hãi từ lâu rồi.
Có lẽ là cảm thấy không khí trong xe quá yên tĩnh, cho nên Phương Dục ho nhẹ hai tiếng, nói với Hoắc Thanh Thanh: “Đến nhà cô rồi…”
“Vậy cảm ơn nhiều, không cần tiễn…” Nói xong, Hoắc Thanh Thanh liền muốn xuống xe, nhưng Phương Dục bỗng nhiên lại làm ra một hành động mà đến cả bản thân anh ấy cũng không thể lí giải được, anh ấy cúi người ấn tay của Hoắc Thanh Thanh xuống, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy Thanh xuông, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy vì anh mà chịu tủi nhục.
“Xong chưa?”
Đường Ninh nhẹ gật đầu, theo quán tính nhón chân lên cắn một cái lên bờ vai anh, đây là bí mật nhỏ của hai vợ chồng, bát kể Đường Ninh có vui vẻ hay không cô đều làm thé.
Mà Mặc Đình, bất kể anh có đau hay không cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, chỉ đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô rồi mới hài lòng mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Đường Ninh đứng bên cửa số nhìn xe Mặc Đình rời đi, đặt tay lên lồng ngực chỗ trái tim mình đang đập thình thịch, không biết là chuyện gì xảy ra, bọn họ là vợ chồng đã lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần ở bên Mặc Đình, trái tim của cô vẫn cứ đập thật nhanh, giống như lúc bọn họ vừa mới cưới.
Lúc xoay người, Đường Ninh nhìn thấy quyển tạp chí để trên bàn, nghĩ đến Quyền Diệp nói khoác mà không biết ngượng kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy không vui.
Tối hôm nay, anh ta là đối thủ của Mặc Đình, mà người cô muốn thắng chính là cặp chị em người mẫu kia.
Mặc dù dưới cái nhìn của cô, cũng không có gì phải lo lắng.
Lần này gặp mặt, nếu như dùng chiêu bài giải hòa, thì chắc chắn sẽ khiến giới truyền thông ra sân. Thế nhưng với sự biểu biết của cô về Mặc Đình, loại chuyện giảng hòa này cũng nhất định phải được bàn lại sau khi trả thù.
Cho nên, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút mong chờ buổi gặp mặt tối hôm nay, thế nhưng nghĩ đến chú hai của Mặc Đình, trong lòng cô lại cảm thấy căng thẳng.
Buỏi chiều, Đường Ninh đang ở trong nhà chuẩn bị, thế nhưng chị Long lại mang theo tin tức ngầm của Hải Thụy đến Khải Duyệt Đế Cảnh: “Đường Ninh, chị nghe nói có những người đồng tính nam trong giới đều gọi điện đến Hải Thụy quấy rồi, đều là do đám cặn bã Tinh Hoàng kia.”
“Nếu biết bọn họ là đám cặn bã, thế cứ trực tiếp vả vào mặt là được rồi, cần gì phải so đo nhiều như thế?” Nói xong, Đường Ninh mặc thử một bộ sườn xám đơn giản vào.
Chị Long nhìn thấy, sợ ngây người: “Đường Ninh, chị thấy em rất ít khi mặc sườn xám… nhưng thật sự rất đẹp.”
Đường Ninh quan sát kĩ càng bộ trang phục mặc trên người, vẫn còn có chút căng thẳng: “Có phải quá mức trang trọng hay không?”
“Nếu là gặp phụ huynh, em mặc như thế này là hợp lý…” Chị Long gật đầu khen ngợi: “Cho nên là, đâu phải đầu óc của chị không bao giờ thắng được em đâu?
Bởi vì em mặc thật sự rất hợp, người thế hệ trước có tình cảm rất sâu nặng với trang phục dân tộc, em mặc như thế này, chắc chắn sẽ gợi lên rất nhiều hồi ức của bọn họ.”
“Có phải quá tận tâm rồi hay không?”
“Em đi show diễn của những thương hiệu cao cấp cũng chưa từng căng thẳng như thế.” Chị Long trừng mắt nhìn cô, lại trao cho cô một ánh mắt trấn an: “Em thật sự rất hoàn mỹ.”
Lần này, ngay cả Mặc Đình cũng sẽ không ngờ Đường Ninh sẽ mặc sườn xám, mặc dù từ trước đến nay anh vẫn biết vợ yêu của mình rất tinh té.
Bảy giờ tối, bầu trời nhuộm một màu đen kịt, nhưng mà trên bầu trời Thịnh Kinh lại có tuyết rơi.
Tại câu lạc bộ cao cấp, người của Quyền gia và Mặc nhị gia đã lần lượt đến, nhưng mà Mặc Đình lại không xuất hiện đúng giò, anh đã muộn gần mười phút.
Mặc nhị gia lập tức giải thích với người của Quyền gia: “Đang có tuyết rơi, nghe nói trên đường có kẹt xe cho nên mới đến muộn.”
Cha Quyền cười xem thường: “Đây là chuyện thường xảy ra, đâu có liên quan gì đến việc chờ lâu?”
Hôm nay, Quyền Diệp không mang theo cặp người mẫu song sinh diêm dúa kia, chỉ là sắc mặt rõ ràng cũng rất mất kiên nhãn, bởi vì anh ta rất rõ ràng, Mặc Đình đang có ý đến chậm, anh đang muốn chỉnh đám người Quyền gia nhà bọn họ.
Mà trong yến hội ở sảnh chính, ngoại trừ có người của hai nhà, bên ngoài cổng còn tụ tập phóng viên, đây chẳng qua chỉ là một vở tuồng, mà Quyền Diệp anh ta cũng chẳng qua chỉ nói một câu “lời nói thật”, Mặc Đình ba mươi hai tuổi, nhưng từ xưa đến nay không hề có phụ nữ bên cạnh, ai biết anh có phải là thích đàn ông thật hay không?
Bảy giờ mười lăm, Đường Ninh dùng áo khoác màu đen bọc lấy bản thân, đến cổng của câu lạc bộ cao cấp dưới sự bảo vệ của Lục Triệt.
Mặc Đình cũng vừa mới đến, nhìn thấy vợ yêu xuất hiện lập tức cầm tay cô kéo lại gần, khoác tay cô lên khuỷu tay của mình: “Đừng căng thẳng, lát nữa… anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng.”
Câu trả lời của Phương Dục luôn luôn kín kế không một lỗ hồng, lần này cũng thế.
Tránh nặng tìm nhẹ nói rằng tâm trạng của Hoắc Thanh Thanh không tốt, đồng thời cũng đánh Thái Cực né tránh đáp án câu hỏi của Hoắc Thanh Thanh, không phải anh ấy muốn hay không, mà là chỉ cần là đàn ông thì sẽ không muốn.
Hoắc Thanh Thanh suýt chút nữa quên mát, thân phận của Phương Dục chính là tổng thanh tra nghệ sĩ và tổng thanh tra bộ phận PR của Hải Thụy, anh ấy nói chuyện chưa từng để lộ ra kẽ hở, không bao giờ để người ta bắt được lỗ hồng.
Cho nên cô ấy bật cười, yên tĩnh ngồi trong xe, không nói gì.
Cô ấy không thích cái cảm giác nhìn không thấu kia, cũng không thích che giấu, càng quan trọng hơn là cô ấy sợ hãi, cô ấy đã sợ hãi từ lâu rồi.
Có lẽ là cảm thấy không khí trong xe quá yên tĩnh, cho nên Phương Dục ho nhẹ hai tiếng, nói với Hoắc Thanh Thanh: “Đến nhà cô rồi…”
“Vậy cảm ơn nhiều, không cần tiễn…” Nói xong, Hoắc Thanh Thanh liền muốn xuống xe, nhưng Phương Dục bỗng nhiên lại làm ra một hành động mà đến cả bản thân anh ấy cũng không thể lí giải được, anh ấy cúi người ấn tay của Hoắc Thanh Thanh xuống, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy Thanh xuông, nghiêm túc giải thích.
“Chuyện tôi kéo Chân Mạn Ny là thật, nhưng mà… tôi chưa từng coi cô ấy là phụ nữ.”
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc vì Phương Dục thế mà lại giải thích với cô ấy, sau đó đầu óc của cô cũng giống như bị động kinh, hỏi anh một câu: “Vậy anh xem ai là phụ nữ?”
Phương Dục buông Hoắc Thanh Thanh ra, sau đó trả lời một câu: “Con gái tôi…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt với Phương Dục, thuận tay mở cửa xe, bước xuống khỏi ô tô của Phương Dục.
Phương Dục cười khẽ, xua xua tay với Hoắc Thanh Thanh, sau đó lái xe rời khỏi căn hộ.
Mà Hoắc Thanh Thanh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng ít nhất thì Phương Dục cũng đã giải thích với cô ấy.
Chỉ là cứ thận trọng nói chuyện với tất cả mọi người, vẫn rất mệt mỏi…
Một mặt khác, đối tượng mà bạn học giới thiệu cho cô ấy, đối phương đang cố ý? Hay là vô tình?
Nếu như là cố ý, vậy thì chỉ có thể nói là, đối phương thật sự ác độc.
Cuối cùng buổi xem mắt lại bị Phương Dục cản trở, chuyện lần này Hoắc Thanh Thanh không nói với Đường Ninh, bởi vì cô ấy vì anh mà chịu tủi nhục.
“Xong chưa?”
Đường Ninh nhẹ gật đầu, theo quán tính nhón chân lên cắn một cái lên bờ vai anh, đây là bí mật nhỏ của hai vợ chồng, bát kể Đường Ninh có vui vẻ hay không cô đều làm thé.
Mà Mặc Đình, bất kể anh có đau hay không cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, chỉ đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô rồi mới hài lòng mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Đường Ninh đứng bên cửa số nhìn xe Mặc Đình rời đi, đặt tay lên lồng ngực chỗ trái tim mình đang đập thình thịch, không biết là chuyện gì xảy ra, bọn họ là vợ chồng đã lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần ở bên Mặc Đình, trái tim của cô vẫn cứ đập thật nhanh, giống như lúc bọn họ vừa mới cưới.
Lúc xoay người, Đường Ninh nhìn thấy quyển tạp chí để trên bàn, nghĩ đến Quyền Diệp nói khoác mà không biết ngượng kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy không vui.
Tối hôm nay, anh ta là đối thủ của Mặc Đình, mà người cô muốn thắng chính là cặp chị em người mẫu kia.
Mặc dù dưới cái nhìn của cô, cũng không có gì phải lo lắng.
Lần này gặp mặt, nếu như dùng chiêu bài giải hòa, thì chắc chắn sẽ khiến giới truyền thông ra sân. Thế nhưng với sự biểu biết của cô về Mặc Đình, loại chuyện giảng hòa này cũng nhất định phải được bàn lại sau khi trả thù.
Cho nên, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút mong chờ buổi gặp mặt tối hôm nay, thế nhưng nghĩ đến chú hai của Mặc Đình, trong lòng cô lại cảm thấy căng thẳng.
Buỏi chiều, Đường Ninh đang ở trong nhà chuẩn bị, thế nhưng chị Long lại mang theo tin tức ngầm của Hải Thụy đến Khải Duyệt Đế Cảnh: “Đường Ninh, chị nghe nói có những người đồng tính nam trong giới đều gọi điện đến Hải Thụy quấy rồi, đều là do đám cặn bã Tinh Hoàng kia.”
“Nếu biết bọn họ là đám cặn bã, thế cứ trực tiếp vả vào mặt là được rồi, cần gì phải so đo nhiều như thế?” Nói xong, Đường Ninh mặc thử một bộ sườn xám đơn giản vào.
Chị Long nhìn thấy, sợ ngây người: “Đường Ninh, chị thấy em rất ít khi mặc sườn xám… nhưng thật sự rất đẹp.”
Đường Ninh quan sát kĩ càng bộ trang phục mặc trên người, vẫn còn có chút căng thẳng: “Có phải quá mức trang trọng hay không?”
“Nếu là gặp phụ huynh, em mặc như thế này là hợp lý…” Chị Long gật đầu khen ngợi: “Cho nên là, đâu phải đầu óc của chị không bao giờ thắng được em đâu?
Bởi vì em mặc thật sự rất hợp, người thế hệ trước có tình cảm rất sâu nặng với trang phục dân tộc, em mặc như thế này, chắc chắn sẽ gợi lên rất nhiều hồi ức của bọn họ.”
“Có phải quá tận tâm rồi hay không?”
“Em đi show diễn của những thương hiệu cao cấp cũng chưa từng căng thẳng như thế.” Chị Long trừng mắt nhìn cô, lại trao cho cô một ánh mắt trấn an: “Em thật sự rất hoàn mỹ.”
Lần này, ngay cả Mặc Đình cũng sẽ không ngờ Đường Ninh sẽ mặc sườn xám, mặc dù từ trước đến nay anh vẫn biết vợ yêu của mình rất tinh té.
Bảy giờ tối, bầu trời nhuộm một màu đen kịt, nhưng mà trên bầu trời Thịnh Kinh lại có tuyết rơi.
Tại câu lạc bộ cao cấp, người của Quyền gia và Mặc nhị gia đã lần lượt đến, nhưng mà Mặc Đình lại không xuất hiện đúng giò, anh đã muộn gần mười phút.
Mặc nhị gia lập tức giải thích với người của Quyền gia: “Đang có tuyết rơi, nghe nói trên đường có kẹt xe cho nên mới đến muộn.”
Cha Quyền cười xem thường: “Đây là chuyện thường xảy ra, đâu có liên quan gì đến việc chờ lâu?”
Hôm nay, Quyền Diệp không mang theo cặp người mẫu song sinh diêm dúa kia, chỉ là sắc mặt rõ ràng cũng rất mất kiên nhãn, bởi vì anh ta rất rõ ràng, Mặc Đình đang có ý đến chậm, anh đang muốn chỉnh đám người Quyền gia nhà bọn họ.
Mà trong yến hội ở sảnh chính, ngoại trừ có người của hai nhà, bên ngoài cổng còn tụ tập phóng viên, đây chẳng qua chỉ là một vở tuồng, mà Quyền Diệp anh ta cũng chẳng qua chỉ nói một câu “lời nói thật”, Mặc Đình ba mươi hai tuổi, nhưng từ xưa đến nay không hề có phụ nữ bên cạnh, ai biết anh có phải là thích đàn ông thật hay không?
Bảy giờ mười lăm, Đường Ninh dùng áo khoác màu đen bọc lấy bản thân, đến cổng của câu lạc bộ cao cấp dưới sự bảo vệ của Lục Triệt.
Mặc Đình cũng vừa mới đến, nhìn thấy vợ yêu xuất hiện lập tức cầm tay cô kéo lại gần, khoác tay cô lên khuỷu tay của mình: “Đừng căng thẳng, lát nữa… anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng.”
/1589
|