Vì liên quan tới sự hợp tác điện ảnh và truyền hình của “Đồ nhỉ ngốc”, nên trang phục bom tấn của FEARLES phải đợi FEARLES đo người đặt làm cho Đường Ninh. Việc quay chính thức sớm nhất cũng phải nửa tháng sau.
Khi Đường Ninh đo người, Mặc Đình và FEARLES ngồi ở một bên uống cà phê. FEARLES quay đầu nhìn Đường Ninh, tò mò hỏi Mặc Đình: “Nữ diễn viên, quyết định rồi à?”
“Hiện vẫn đang bàn bạc.” Mặc Đình trả lời: “Mặc dù nữ diễn viên đó không xuất hiện nhiều nhưng vai diễn này vẫn rất quan trọng.”
“Sao không cân nhắc cô ấy xem sao?” FEARLES dùng cằm chỉ Đường Ninh, hỏi Mặc Đình: “Không định để cô ấy phát triển ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình à? Đây là cơ hội rất tốt…”
Mặc Đình nghiêng đầu nhìn Đường Ninh, không nói gì, chỉ lộ một nụ cười đầy thâm ý với FEARLES.
“Tuần lễ thời trang Thu Đông sắp bắt đầu rồi. Theo sự chuyên nghiệp của Đường Ninh cùng chân dài của cô ấy thì chuyện nổi tiếng toàn cầu chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi cảm thấy sau khi cô ấy đạt đến độ cao này, cô ấy… sẽ có hứng thú đi làm việc khác. Cảm giác đi trên đường băng và xuất hiện trên màn hình TV rất khác nhau.”
“Cô ấy làm việc thích từ từ từng bước một.”
Đo xong kích thước, Đường Ninh về bên Mặc Đình, nhìn hai người hỏi: “Đang nói gì về em vậy?”
` “Sao em biết bọn anh đang nói về em?” Mặc Đình nghiêng đầu, hỏi lại đầy hứng thú.
“Bởi vì ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người em.” Đường Ninh đáp.
“Ánh mắt của anh luôn ở trên người em.” Nói xong, Mặc Đình đứng dậy, sau khi bắt tay FEARLES, mới đưa Đường Ninh rời đi, nhưng trước khi rời đi, FEARLES dựa vào cửa lớn của phòng làm việc, ôm lấy đôi cánh tay, nhắc nhở Mặc Đình.
“Cậu thực sự có thể cân nhắc một chút!”
Mặc Đình vẫn nở nụ cười đáp lại, rồi đưa Đường Ninh rời đi.
“Đã đặt vé máy bay buổi tối về nước, ngày mai phải tham gia buổi họp báo khai máy của một bộ siêu phẩm IP. Tuần lễ thời trang của em cũng sắp bắt đầu rồi, anh muốn dành ra thời gian trước.”
“Vừa rồi FEARLES nói cân nhắc gì?” Đường Ninh không quên cuộc đối thoại bí ẳẫn vừa rồi giữa hai người.
“Chuyện này sau này lại nói!” Mặc Đình nghiêng đầu liếc nhìn Đường Ninh, ánh mắt nóng rực: “Buồi chiều còn chút thời gian, đi bộ ở Paris đi. Chúng ta… lâu rồi không đi dạo.”
“Có thể không? Cứ nắm tay như thế này ra ngoài có sao không?”
“Chiều ý em.” Mặc Đình điểm đầu mũi Đường Ninh, mang nụ M cười nhẹ đây sủng nịnh. Vì Đường Ninh quá dễ đạt được sự hài lòng, chỉ là một chút chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến tâm trạng cô vui mừng rất lâu.
Khi trở về khách sạn, Lục Triệt cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, quay về bên Mặc Đình, nhưng lúc thấy Mặc Đình, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Đường Ninh nhận ra có lẽ anh ấy đang có công việc muốn tìm Mặc Đình, nên thoát khỏi tay Mặc Đình, nói: “Anh giải quyết công việc trước. Em có thể tự đi dạo xung quanh.”
“Phu nhân, cái đó… chị Long có đồ muốn tôi mang về, nhưng tôi thật sự không biết phân biệt thật giả thế nào.” Lục Triệt lầy từ trong túi áo ra một bản liệt kê.
Nói đến chị Long, cũng gọi điện cho cô trước khi ra nước ngoài, nên Đường Ninh nhận lấy bản liệt kê, nói với Lục Triệt: “Đưa cho tôi đi, tôi đi mua.”
Mặc Đình nắm lấy hai tay Đường Ninh, vẻ mặt có chút xin lỗi: “Đã nói rõ là sẽ ở bên em.”
“Em hiểu rõ nước Pháp hơn anh, sẽ không lạc đường.” Đường Ninh động viên người đàn ông: “Hơn nữa, em biết, hễ là việc có thể đẩy ra, anh nhất định sẽ không do dự, nên nhanh đi làm đi.”
“Vậy thì ở gần đây, đừng đi quá xa.”
“Vâng ạ.” Đường Ninh gật đầu.
Mặc Đình vẫn không yên tâm, liền yêu cầu khách sạn cử hai vệ sĩ đi theo sau Đường Ninh.
Để không rời khỏi phạm vi tầm mắt của Mặc Đình, thực ra Đường Ninh chỉ đi dạo quanh khách sạn, cuối cùng ngồi ở một quán cà phê. Nếu để cô ấy biết rằng chiều nay ở Pháp sẽ là thời gian nhàn rỗi nhất mà cô ấy từng có, không biết… liệu cô ấy có trân trọng gấp bội không?
Ngồi trong quán cà phê giây lát, Đường Ninh định đứng dậy trở về khách sạn, nhưng… lúc đứng dậy, cô lại phát hiện vẫn có người nhận ra cô và đi theo.
Đường Ninh không dừng lại, về thẳng về khách sạn, đẩy cửa vào thấy hai người Mặc Đình đang bận rộn, cô dứt khoát yên lặng xem phim.
Thực ra, người đi theo Đường Ninh không phải người qua đường bình thường, mà là người được Quyền Diệp phái đến ngồi xổm ở cửa khách sạn, tận mắt thấy vệ sĩ đi theo Đường Ninh ra ngoài nên cần thận tránh đi.
Anh ta không quấy rày Đường Ninh mà đi theo Đường Ninh chụp ảnh khắp nơi, sau đó, anh ta gửi ảnh của Đường Ninh cho Quyền Diệp, để Quyền Diệp đi đến chỗ tương tự, giả vờ như hai người cùng uống cà phê, cùng đi dạo, một người đi trước, một người đi sau, chỉ là không giống khung hình nhưng lại lưu đầy sức tưởng tượng trong lòng khán giả…
Mặc Đình không chơi cùng anh ta, đúng không? Anh ta cứ muốn thêm vào…
Tối hôm đó, ba người Đường Ninh cùng trở về Thịnh Kinh, nhưng ở sân bay, vẫn gặp phải Quyền Diệp âm hồn không tan, nên nói là anh ta rõ ràng cô ý.
“Mặc tổng, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”
“Trùng hợp?” Mặc Đình cười: “Trùng hợp hay không, trong lòng cậu biết rõ.”
Nhưng tốn sức theo đuôi như vậy, để xem rốt cuộc anh ta muốn chơi chiêu trò gì.
“Chủ tịch, đi thôi, lên máy bay…”
Lục Triệt đi theo gã ăn chơi này một ngày, anh ấy hoàn toàn không thể hiểu được nhiều hành vi của gã nhị thế tổ này, càng không hiểu là ai lập cho anh ta tam quan hiếm lạ thế này.
Nên anh ấy hiện đối với nhị thế tổ này không có chút cảm tình nào.
Với người coi nhiệm vụ của mình là phá hoại người khác, con đường tương lai có thể tuyệt vời không?
Quyền Diệp nhún vai, đi theo phía sau Lục Triệt, cùng lên máy bay.
Tất nhiên, việc Quyền Diệp có thể biết số chuyến bay của Mặc Đình hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc Mặc Đình có muốn cho anh ta biết hay không.
Cả mấy người đều là khoang hạng nhất, nhưng Mặc Đình và Đường Ninh hoàn toàn coi Quyền Diệp như không có.
Nên trước khi máy bay cất cánh, Quyền Diệp đã biên tập xong dòng tin nhắn trên điện thoại di động, đăng lên trang chủ xã hội của mình: “Một cuộc hẹn ngắn ngủi.”
Ảnh phối cùng là bóng lưng của một người phụ nữ, sau đó là hai cốc cà phê đã uống cạn, cuối cùng lại là bóng lưng của anh ta.
Tin tức vừa gửi đi, vòng xã hội của Quyền Diệp lập tức bùng nỗ.
Lúc mới đầu, không ai nhận ra đây là Đường Ninh, cho đến khi chuyến bay Đường Ninh về nước hạ cánh, mà quần áo trên người Đường Ninh giống hệt bóng lưng trong bức ảnh phối cùng của Quyền Diệp!
Không phải chứ!
Đường Ninh đang ở cùng Mặc Đình, lại hẹn hò với Quyền Diệp?
“Mọi người nhanh xem. Đây là bức ảnh fan vừa nhân cơ hội chụp được. Quần áo của Đường Ninh và bức ảnh người thừa kế Tinh Hoàng đăng có phải là một người không? Có phải không?”
Liền có người lật bức tranh ra so sánh, lập tức gào lên: “Rốt cuộc đây là tình tiết vở kịch cuốn hút thế nào? Tại sao Đường Ninh lại liên quan đến nhị thế tổ kia? Là muốn phá bỏ CP à?”
“Không phải chứ, không phải Mặc tổng đi theo suốt cuộc hành trình À2?”
“Tôi cảm thấy là vì Đường Ninh và nhị thế tỗ có tuổi tác gần nhau, nên càng có chung ngôn ngữ hon.”
“Đường Ninh đây là đang người tới sẽ không chối từ à?”
Trên mạng tin tức về việc Đường Ninh và Quyền Diệp đi chơi tràn ngập khắp nơi, nếu không phải là người có liên quan thì ngay cả Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy cũng nghĩ là Đường Ninh chạy đi uống cà phê với nhị thé tổ.
Vì vậy, cô ấy lập tức gọi điện cho Phương Dục: “Anh đã xem tin tức của Đường Ninh chưa? Có chuyện gì vậy?”
“Đang làm quan hệ công chúng.” Phương Dục nhanh chóng trả lời Hoắc Thanh Thanh.
Khi Đường Ninh đo người, Mặc Đình và FEARLES ngồi ở một bên uống cà phê. FEARLES quay đầu nhìn Đường Ninh, tò mò hỏi Mặc Đình: “Nữ diễn viên, quyết định rồi à?”
“Hiện vẫn đang bàn bạc.” Mặc Đình trả lời: “Mặc dù nữ diễn viên đó không xuất hiện nhiều nhưng vai diễn này vẫn rất quan trọng.”
“Sao không cân nhắc cô ấy xem sao?” FEARLES dùng cằm chỉ Đường Ninh, hỏi Mặc Đình: “Không định để cô ấy phát triển ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình à? Đây là cơ hội rất tốt…”
Mặc Đình nghiêng đầu nhìn Đường Ninh, không nói gì, chỉ lộ một nụ cười đầy thâm ý với FEARLES.
“Tuần lễ thời trang Thu Đông sắp bắt đầu rồi. Theo sự chuyên nghiệp của Đường Ninh cùng chân dài của cô ấy thì chuyện nổi tiếng toàn cầu chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi cảm thấy sau khi cô ấy đạt đến độ cao này, cô ấy… sẽ có hứng thú đi làm việc khác. Cảm giác đi trên đường băng và xuất hiện trên màn hình TV rất khác nhau.”
“Cô ấy làm việc thích từ từ từng bước một.”
Đo xong kích thước, Đường Ninh về bên Mặc Đình, nhìn hai người hỏi: “Đang nói gì về em vậy?”
` “Sao em biết bọn anh đang nói về em?” Mặc Đình nghiêng đầu, hỏi lại đầy hứng thú.
“Bởi vì ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người em.” Đường Ninh đáp.
“Ánh mắt của anh luôn ở trên người em.” Nói xong, Mặc Đình đứng dậy, sau khi bắt tay FEARLES, mới đưa Đường Ninh rời đi, nhưng trước khi rời đi, FEARLES dựa vào cửa lớn của phòng làm việc, ôm lấy đôi cánh tay, nhắc nhở Mặc Đình.
“Cậu thực sự có thể cân nhắc một chút!”
Mặc Đình vẫn nở nụ cười đáp lại, rồi đưa Đường Ninh rời đi.
“Đã đặt vé máy bay buổi tối về nước, ngày mai phải tham gia buổi họp báo khai máy của một bộ siêu phẩm IP. Tuần lễ thời trang của em cũng sắp bắt đầu rồi, anh muốn dành ra thời gian trước.”
“Vừa rồi FEARLES nói cân nhắc gì?” Đường Ninh không quên cuộc đối thoại bí ẳẫn vừa rồi giữa hai người.
“Chuyện này sau này lại nói!” Mặc Đình nghiêng đầu liếc nhìn Đường Ninh, ánh mắt nóng rực: “Buồi chiều còn chút thời gian, đi bộ ở Paris đi. Chúng ta… lâu rồi không đi dạo.”
“Có thể không? Cứ nắm tay như thế này ra ngoài có sao không?”
“Chiều ý em.” Mặc Đình điểm đầu mũi Đường Ninh, mang nụ M cười nhẹ đây sủng nịnh. Vì Đường Ninh quá dễ đạt được sự hài lòng, chỉ là một chút chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến tâm trạng cô vui mừng rất lâu.
Khi trở về khách sạn, Lục Triệt cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, quay về bên Mặc Đình, nhưng lúc thấy Mặc Đình, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Đường Ninh nhận ra có lẽ anh ấy đang có công việc muốn tìm Mặc Đình, nên thoát khỏi tay Mặc Đình, nói: “Anh giải quyết công việc trước. Em có thể tự đi dạo xung quanh.”
“Phu nhân, cái đó… chị Long có đồ muốn tôi mang về, nhưng tôi thật sự không biết phân biệt thật giả thế nào.” Lục Triệt lầy từ trong túi áo ra một bản liệt kê.
Nói đến chị Long, cũng gọi điện cho cô trước khi ra nước ngoài, nên Đường Ninh nhận lấy bản liệt kê, nói với Lục Triệt: “Đưa cho tôi đi, tôi đi mua.”
Mặc Đình nắm lấy hai tay Đường Ninh, vẻ mặt có chút xin lỗi: “Đã nói rõ là sẽ ở bên em.”
“Em hiểu rõ nước Pháp hơn anh, sẽ không lạc đường.” Đường Ninh động viên người đàn ông: “Hơn nữa, em biết, hễ là việc có thể đẩy ra, anh nhất định sẽ không do dự, nên nhanh đi làm đi.”
“Vậy thì ở gần đây, đừng đi quá xa.”
“Vâng ạ.” Đường Ninh gật đầu.
Mặc Đình vẫn không yên tâm, liền yêu cầu khách sạn cử hai vệ sĩ đi theo sau Đường Ninh.
Để không rời khỏi phạm vi tầm mắt của Mặc Đình, thực ra Đường Ninh chỉ đi dạo quanh khách sạn, cuối cùng ngồi ở một quán cà phê. Nếu để cô ấy biết rằng chiều nay ở Pháp sẽ là thời gian nhàn rỗi nhất mà cô ấy từng có, không biết… liệu cô ấy có trân trọng gấp bội không?
Ngồi trong quán cà phê giây lát, Đường Ninh định đứng dậy trở về khách sạn, nhưng… lúc đứng dậy, cô lại phát hiện vẫn có người nhận ra cô và đi theo.
Đường Ninh không dừng lại, về thẳng về khách sạn, đẩy cửa vào thấy hai người Mặc Đình đang bận rộn, cô dứt khoát yên lặng xem phim.
Thực ra, người đi theo Đường Ninh không phải người qua đường bình thường, mà là người được Quyền Diệp phái đến ngồi xổm ở cửa khách sạn, tận mắt thấy vệ sĩ đi theo Đường Ninh ra ngoài nên cần thận tránh đi.
Anh ta không quấy rày Đường Ninh mà đi theo Đường Ninh chụp ảnh khắp nơi, sau đó, anh ta gửi ảnh của Đường Ninh cho Quyền Diệp, để Quyền Diệp đi đến chỗ tương tự, giả vờ như hai người cùng uống cà phê, cùng đi dạo, một người đi trước, một người đi sau, chỉ là không giống khung hình nhưng lại lưu đầy sức tưởng tượng trong lòng khán giả…
Mặc Đình không chơi cùng anh ta, đúng không? Anh ta cứ muốn thêm vào…
Tối hôm đó, ba người Đường Ninh cùng trở về Thịnh Kinh, nhưng ở sân bay, vẫn gặp phải Quyền Diệp âm hồn không tan, nên nói là anh ta rõ ràng cô ý.
“Mặc tổng, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”
“Trùng hợp?” Mặc Đình cười: “Trùng hợp hay không, trong lòng cậu biết rõ.”
Nhưng tốn sức theo đuôi như vậy, để xem rốt cuộc anh ta muốn chơi chiêu trò gì.
“Chủ tịch, đi thôi, lên máy bay…”
Lục Triệt đi theo gã ăn chơi này một ngày, anh ấy hoàn toàn không thể hiểu được nhiều hành vi của gã nhị thế tổ này, càng không hiểu là ai lập cho anh ta tam quan hiếm lạ thế này.
Nên anh ấy hiện đối với nhị thế tổ này không có chút cảm tình nào.
Với người coi nhiệm vụ của mình là phá hoại người khác, con đường tương lai có thể tuyệt vời không?
Quyền Diệp nhún vai, đi theo phía sau Lục Triệt, cùng lên máy bay.
Tất nhiên, việc Quyền Diệp có thể biết số chuyến bay của Mặc Đình hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc Mặc Đình có muốn cho anh ta biết hay không.
Cả mấy người đều là khoang hạng nhất, nhưng Mặc Đình và Đường Ninh hoàn toàn coi Quyền Diệp như không có.
Nên trước khi máy bay cất cánh, Quyền Diệp đã biên tập xong dòng tin nhắn trên điện thoại di động, đăng lên trang chủ xã hội của mình: “Một cuộc hẹn ngắn ngủi.”
Ảnh phối cùng là bóng lưng của một người phụ nữ, sau đó là hai cốc cà phê đã uống cạn, cuối cùng lại là bóng lưng của anh ta.
Tin tức vừa gửi đi, vòng xã hội của Quyền Diệp lập tức bùng nỗ.
Lúc mới đầu, không ai nhận ra đây là Đường Ninh, cho đến khi chuyến bay Đường Ninh về nước hạ cánh, mà quần áo trên người Đường Ninh giống hệt bóng lưng trong bức ảnh phối cùng của Quyền Diệp!
Không phải chứ!
Đường Ninh đang ở cùng Mặc Đình, lại hẹn hò với Quyền Diệp?
“Mọi người nhanh xem. Đây là bức ảnh fan vừa nhân cơ hội chụp được. Quần áo của Đường Ninh và bức ảnh người thừa kế Tinh Hoàng đăng có phải là một người không? Có phải không?”
Liền có người lật bức tranh ra so sánh, lập tức gào lên: “Rốt cuộc đây là tình tiết vở kịch cuốn hút thế nào? Tại sao Đường Ninh lại liên quan đến nhị thế tổ kia? Là muốn phá bỏ CP à?”
“Không phải chứ, không phải Mặc tổng đi theo suốt cuộc hành trình À2?”
“Tôi cảm thấy là vì Đường Ninh và nhị thế tỗ có tuổi tác gần nhau, nên càng có chung ngôn ngữ hon.”
“Đường Ninh đây là đang người tới sẽ không chối từ à?”
Trên mạng tin tức về việc Đường Ninh và Quyền Diệp đi chơi tràn ngập khắp nơi, nếu không phải là người có liên quan thì ngay cả Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy cũng nghĩ là Đường Ninh chạy đi uống cà phê với nhị thé tổ.
Vì vậy, cô ấy lập tức gọi điện cho Phương Dục: “Anh đã xem tin tức của Đường Ninh chưa? Có chuyện gì vậy?”
“Đang làm quan hệ công chúng.” Phương Dục nhanh chóng trả lời Hoắc Thanh Thanh.
/1589
|