“Đồ Nhi Ngốc”—— Nhưng mới bắt đầu quay phim được vài ngày mà cảnh quay của Nhạc San San đã quay được hơn nửa, mặc dù phần diễn không nhiều, nhưng lại vô cùng quan trọng.
Mặc dù đạo diễn Geel cảm thấy Đường Ninh mới là thí sinh tốt nhất, nhưng cũng không thể không đồng ý kỹ năng diễn xuất của Nhạc San San, dù là cảnh khóc hay là bộc phát cũng đều có sức hấp dẫn và thuyết phục.
Nhìn thấy Nhạc San San liều mạng quay phim như thế, ảnh đế Lâm Thanh không nhịn được nói với cô ta: “Kỹ năng diễn xuất của cô rõ ràng như ban ngày, sẽ không bị ai thay thế, cô không cần phải gấp gáp như vậy.”
Nhạc San San hơi ngạc nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng vua màn ảnh luôn lạnh lùng và thẳng thừng như vậy lại nói chuyện thay cô ta, nhưng cô ta lại hỗ thẹn trong lòng, bởi vì cô ta vội quay phim không phải vì sợ nhân vật sẽ bị cướp đi, cô ta chỉ là đồng loã của J-KING muốn hãm hại Đường Ninh và Mặc Đình mà thôi.
“Tôi không sao…” Nhạc San San có chút lạnh lùng.
Lâm Thanh cười gần, sau đó nói: “Bởi vì không ai trong chúng ta là người của Hải Thụy, cho nên… tôi không có lý do đứng về phía cô, không phải ai cũng có thể đóng vai của cô, huống chỉ còn là một người mẫu.”
“Cảm on, tôi vẫn còn sự tự tin đó.” Nhạc San San hít sâu một hơi, cảm thây càng nói càng khó chịu trong lòng.
Trong phòng trang điểm, các tạp chí được đặt ngẫu nhiên, có trang bìa của TQ do Đường Ninh chụp. Nhạc San San nhìn Đường Ninh trên trang bìa, cảm thấy ánh mắt của cô…
Có một loại khéo léo ngay thẳng thầu lòng người.
Đường Ninh vô tội, nhưng có ai lại không vô tội chứ?
Chừng nào nghệ sĩ còn bị cuốn vào vào cuộc đấu đá quyền lực, thì chỉ còn lại là sự bẩn thỉu…
Vì vậy, Nhạc San San đã trực tiếp ném tạp chí in bìa Đường Ninh vào thùng rác.
Đường Ninh, không nên trách cô ta…
Milan, Khách sạn Hilton.
Khi Đường Ninh và Phương Dục ở cùng nhau thì đã là mười giờ ở Ý.
Đường Ninh gọi cho Mặc Đình để thông báo an toàn, sau đó nói với Phương Dục đang đặt hành lý xuống: “Đi tìm Thanh Thanh đi, chắc cô ấy cũng đang ở khách sạn này.”
Đương nhiên Phương Dục biết Hoắc Thanh Thanh đang ở đâu, cũng biết lòng tốt của Đường Ninh nên không từ chối, cười với Đường Ninh: “Cảm ơn… nhưng cô đừng chạy lung tung.”
“Đi đâu tôi cũng sẽ báo cáo với anh.” Đường Ninh vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên.
Phương Dục gật đầu, anh ta có mười ngàn sự yên tâm đối với Đường Ninh, sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra xem số điện thoại của Hoáắc Thanh Thanh, nhưng lại không để ý đến paparazzi đang theo sau lưng không xa.
Phòng làm việc Hoa Vinh vô cùng kiên trì đối với Đường Ninh, đặc biệt là sau khi hợp tác với J-KING, chính những người của Hoa Vinh đã kích động cuộc đấu tranh giữa fan Đường và fan Nhạc trên mạng, bởi vì đó là một phần thoả thuận cẩn thận giữa bọn họ và.J-KING.
Nhóm chó con đã được J-KING “chăn nuôi” nên càng làm việc chăm chỉ hơn…
“Đường Ninh và giám đốc nghệ sĩ của Hải Thụy đã tách ra, chúng ta sẽ ở lại đây hay tiếp tục đi theo?” Paparazzi hỏi Lâm Xung.
Hai người ở lại sát vách Đường Ninh, mạo hiểm nhảy cửa số đặt một thiết bị nghe trộm dưới bệ cửa số của Đường Ninh sát vách…
Sau khi có.J-KING, thủ đoạn theo dõi của họ càng lúc càng không kiêng nễ gì cả.
“Cậu theo sau.”
Paparazzi nghe lệnh, lập tức đuổi theo Phương Dục rời đi, để lại Lâm Xung theo dõi Đường Ninh…
5 Thật ra lúc này Hoặc Thanh Thanh vẫn chưa ngừng làm việc, trong hơn mười cuộc phỏng vấn mỗi ngày, cô ấy không có thời gian lo lắng chuyện khác, sau khi bận rộn nhìn thời gian, đã là hai giờ đêm.
Sau đó người đại diện đưa điện thoại cho cô ấy: “Phương Dục gọi…”
Hoắc Thanh Thanh vừa còn mệt mỏi xoa xoa hai huyệt, nhưng sau khi nghe được tên của Phương Dục, cô ấy lập tức giật lầy điện thoại di động của người đại diện, gọi lại: “Sao chị không nói với em sớm hơn?”
“Nói cho em để em bỏ việc đi tìm anh ta sao?”
“Không gọi được!” Hoắc Thanh Thanh đang khó chịu thì lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đứng ở lối vào của buổi biểu diễn. Hoắc Thanh Thanh vội vàng nhào tới không chút nghĩ ngợi nói: “Làm sao anh tìm được nơi này?”
“Hỏi người đại diện của em.” Phương Dục trả lời Hoắc Thanh Thanh.
“Không phải đợi rất lâu sao?”
“Không lâu…” Phương Dục nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nắm lấy tay Hoắc Thanh Thanh: “Đưa em đi ăn tối…”
“Sao anh lại ở đây? Hải Thụy không bận nữa sao?” Hoắc Thanh Thanh theo sát sau lưng Phương Dục.
“Đến cùng Đường Ninh, cô ấy xin tổng giám đốc mượn anh hai ngày…” Phương Dục không ngừng đi về phía trước, sau khi rời khỏi buổi biểu diễn thì đưa Hoắc Thanh Thanh đến bãi đậu xe.
“Bởi vì Đường Ninh biết em đã lâu không gặp anh, rất nhớ…”
Chữ anh còn chưa nói hết thì đã thấy Phương Vũ bỗng nhiên đè thân thể Hoắc Thanh Thanh lên thân xe, giữ chặt hai cánh tay cô ấy, cúi người hôn lên môi ấy: “Nhớ không?”
“Nhớ…” Hai mắt Hoắc Thanh Thanh mờ mịt, nhưng đáp án lại rất khẳng định.
Phương Dục cởi áo khoác ngoài, ôm Hoắc Thanh Thanh vào lòng, hôn cô ấy điên cuồng cho đến khi cô ấy mắt hết sức lực, Phương Dục mới buông cô ấy ra: “Anh cũng nhớ em.”
Hoắc Thanh Thanh cười mãn nguyện, hai người ôm nhau thật lâu trong góc tối, Phương Dục cười đẩy cô lên xe: “Đưa em đi ăn đồ ngon…”
Cả hai chìm đắm trong niềm vui gặp gỡ, hoàn toàn không để ý đến tay săn ảnh của Hoa Vinh đang theo dõi toàn bộ quá trình.
Lâm Xung biết quay chụp Đường Ninh rất khó khăn nên anh ta đã sử dụng một paparazzi nhanh nhẹn nhất trong phòng làm việc… nhưng lại không ngờ rằng, không chụp được Đường Ninh, thay vào đó lại chụp được Hoắc Thanh Thanh.
Lại còn là loại ảnh triền miên như vậy…
Đặc biệt là sau khi hai người lên xe, mặc dù Phương Dục đã cảnh giác đóng cửa kính xe lại, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được hai người đang triền miên thế nào, gần như phát triển thành một vụ rung xe!
Paparazzi mang đống ảnh chụp trở lại khách sạn, sau đó giống như dâng ngọc đưa ảnh chụp cho Lâm Xung nhìn: “Trước đây chuyện của hai người cũng bị đồn thổi, nhưng sau đó lại lòi ra một Chân Mạn Ny, bây giờ xem ra đã chắc chắn rồi?”
Lâm Xung nhìn thấy ảnh chụp, bắt thình lình cười lạnh: “Hoắc Thanh Thanh này trước đây yêu một người đàn ông mấy chục năm, không ngờ lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đều là đồ khốn nạn, đàn ông để trêu đùa hay sao?”
“Tất cả đều không phải là tự nguyện sao?” Paparazzi hoàn toàn không nghe thấy Lâm Xung chán ghét, chỉ là xua tay: “Vậy giải quyết những bức ảnh này như thế nào?”
“Mặc dù chúng ta đang hợp tác với J-KING, nhưng chúng ta cũng không thể để anh ta dẫn dắt hoàn toàn được. Nếu đã bắt được Hoắc Thanh Thanh, vậy thì… sử dụng cô ta để tạo dựng sự nỗi tiếng của chúng ta đi. Loại chó cái này không phải chỉ để bại lộ thôi sao?” Lâm Xung thâm trầm nói: “Về phần Đường Ninh, sau này sẽ cùng.J-KING trừng trị cô ta.”
“Chờ xem kịch vui đi…”
“Dù sao, Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh cũng là bạn thân, hai chị em thật sự đều bản giống nhau.” Paparazzi nói, có chút không cam tâm: “Chúng ta có nên tống tiền cặp nam nữ kia hay không?”
“Cậu bị ngốc hay sao? Đã không tống tiền được ai mà chỉ thu hút Mặc Đình thôi!” Phòng làm việc trốn đông trốn tây vì sợ Mặc Đình tìm được, thậm chí J-KING còn phải làm thân phận giả cho bọn họ mới không thu hút sự chú ý của Mặc Đình, tống tiền?
Đây không phải muốn chết sao?
Mặc dù đạo diễn Geel cảm thấy Đường Ninh mới là thí sinh tốt nhất, nhưng cũng không thể không đồng ý kỹ năng diễn xuất của Nhạc San San, dù là cảnh khóc hay là bộc phát cũng đều có sức hấp dẫn và thuyết phục.
Nhìn thấy Nhạc San San liều mạng quay phim như thế, ảnh đế Lâm Thanh không nhịn được nói với cô ta: “Kỹ năng diễn xuất của cô rõ ràng như ban ngày, sẽ không bị ai thay thế, cô không cần phải gấp gáp như vậy.”
Nhạc San San hơi ngạc nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng vua màn ảnh luôn lạnh lùng và thẳng thừng như vậy lại nói chuyện thay cô ta, nhưng cô ta lại hỗ thẹn trong lòng, bởi vì cô ta vội quay phim không phải vì sợ nhân vật sẽ bị cướp đi, cô ta chỉ là đồng loã của J-KING muốn hãm hại Đường Ninh và Mặc Đình mà thôi.
“Tôi không sao…” Nhạc San San có chút lạnh lùng.
Lâm Thanh cười gần, sau đó nói: “Bởi vì không ai trong chúng ta là người của Hải Thụy, cho nên… tôi không có lý do đứng về phía cô, không phải ai cũng có thể đóng vai của cô, huống chỉ còn là một người mẫu.”
“Cảm on, tôi vẫn còn sự tự tin đó.” Nhạc San San hít sâu một hơi, cảm thây càng nói càng khó chịu trong lòng.
Trong phòng trang điểm, các tạp chí được đặt ngẫu nhiên, có trang bìa của TQ do Đường Ninh chụp. Nhạc San San nhìn Đường Ninh trên trang bìa, cảm thấy ánh mắt của cô…
Có một loại khéo léo ngay thẳng thầu lòng người.
Đường Ninh vô tội, nhưng có ai lại không vô tội chứ?
Chừng nào nghệ sĩ còn bị cuốn vào vào cuộc đấu đá quyền lực, thì chỉ còn lại là sự bẩn thỉu…
Vì vậy, Nhạc San San đã trực tiếp ném tạp chí in bìa Đường Ninh vào thùng rác.
Đường Ninh, không nên trách cô ta…
Milan, Khách sạn Hilton.
Khi Đường Ninh và Phương Dục ở cùng nhau thì đã là mười giờ ở Ý.
Đường Ninh gọi cho Mặc Đình để thông báo an toàn, sau đó nói với Phương Dục đang đặt hành lý xuống: “Đi tìm Thanh Thanh đi, chắc cô ấy cũng đang ở khách sạn này.”
Đương nhiên Phương Dục biết Hoắc Thanh Thanh đang ở đâu, cũng biết lòng tốt của Đường Ninh nên không từ chối, cười với Đường Ninh: “Cảm ơn… nhưng cô đừng chạy lung tung.”
“Đi đâu tôi cũng sẽ báo cáo với anh.” Đường Ninh vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên.
Phương Dục gật đầu, anh ta có mười ngàn sự yên tâm đối với Đường Ninh, sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra xem số điện thoại của Hoáắc Thanh Thanh, nhưng lại không để ý đến paparazzi đang theo sau lưng không xa.
Phòng làm việc Hoa Vinh vô cùng kiên trì đối với Đường Ninh, đặc biệt là sau khi hợp tác với J-KING, chính những người của Hoa Vinh đã kích động cuộc đấu tranh giữa fan Đường và fan Nhạc trên mạng, bởi vì đó là một phần thoả thuận cẩn thận giữa bọn họ và.J-KING.
Nhóm chó con đã được J-KING “chăn nuôi” nên càng làm việc chăm chỉ hơn…
“Đường Ninh và giám đốc nghệ sĩ của Hải Thụy đã tách ra, chúng ta sẽ ở lại đây hay tiếp tục đi theo?” Paparazzi hỏi Lâm Xung.
Hai người ở lại sát vách Đường Ninh, mạo hiểm nhảy cửa số đặt một thiết bị nghe trộm dưới bệ cửa số của Đường Ninh sát vách…
Sau khi có.J-KING, thủ đoạn theo dõi của họ càng lúc càng không kiêng nễ gì cả.
“Cậu theo sau.”
Paparazzi nghe lệnh, lập tức đuổi theo Phương Dục rời đi, để lại Lâm Xung theo dõi Đường Ninh…
5 Thật ra lúc này Hoặc Thanh Thanh vẫn chưa ngừng làm việc, trong hơn mười cuộc phỏng vấn mỗi ngày, cô ấy không có thời gian lo lắng chuyện khác, sau khi bận rộn nhìn thời gian, đã là hai giờ đêm.
Sau đó người đại diện đưa điện thoại cho cô ấy: “Phương Dục gọi…”
Hoắc Thanh Thanh vừa còn mệt mỏi xoa xoa hai huyệt, nhưng sau khi nghe được tên của Phương Dục, cô ấy lập tức giật lầy điện thoại di động của người đại diện, gọi lại: “Sao chị không nói với em sớm hơn?”
“Nói cho em để em bỏ việc đi tìm anh ta sao?”
“Không gọi được!” Hoắc Thanh Thanh đang khó chịu thì lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đứng ở lối vào của buổi biểu diễn. Hoắc Thanh Thanh vội vàng nhào tới không chút nghĩ ngợi nói: “Làm sao anh tìm được nơi này?”
“Hỏi người đại diện của em.” Phương Dục trả lời Hoắc Thanh Thanh.
“Không phải đợi rất lâu sao?”
“Không lâu…” Phương Dục nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nắm lấy tay Hoắc Thanh Thanh: “Đưa em đi ăn tối…”
“Sao anh lại ở đây? Hải Thụy không bận nữa sao?” Hoắc Thanh Thanh theo sát sau lưng Phương Dục.
“Đến cùng Đường Ninh, cô ấy xin tổng giám đốc mượn anh hai ngày…” Phương Dục không ngừng đi về phía trước, sau khi rời khỏi buổi biểu diễn thì đưa Hoắc Thanh Thanh đến bãi đậu xe.
“Bởi vì Đường Ninh biết em đã lâu không gặp anh, rất nhớ…”
Chữ anh còn chưa nói hết thì đã thấy Phương Vũ bỗng nhiên đè thân thể Hoắc Thanh Thanh lên thân xe, giữ chặt hai cánh tay cô ấy, cúi người hôn lên môi ấy: “Nhớ không?”
“Nhớ…” Hai mắt Hoắc Thanh Thanh mờ mịt, nhưng đáp án lại rất khẳng định.
Phương Dục cởi áo khoác ngoài, ôm Hoắc Thanh Thanh vào lòng, hôn cô ấy điên cuồng cho đến khi cô ấy mắt hết sức lực, Phương Dục mới buông cô ấy ra: “Anh cũng nhớ em.”
Hoắc Thanh Thanh cười mãn nguyện, hai người ôm nhau thật lâu trong góc tối, Phương Dục cười đẩy cô lên xe: “Đưa em đi ăn đồ ngon…”
Cả hai chìm đắm trong niềm vui gặp gỡ, hoàn toàn không để ý đến tay săn ảnh của Hoa Vinh đang theo dõi toàn bộ quá trình.
Lâm Xung biết quay chụp Đường Ninh rất khó khăn nên anh ta đã sử dụng một paparazzi nhanh nhẹn nhất trong phòng làm việc… nhưng lại không ngờ rằng, không chụp được Đường Ninh, thay vào đó lại chụp được Hoắc Thanh Thanh.
Lại còn là loại ảnh triền miên như vậy…
Đặc biệt là sau khi hai người lên xe, mặc dù Phương Dục đã cảnh giác đóng cửa kính xe lại, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được hai người đang triền miên thế nào, gần như phát triển thành một vụ rung xe!
Paparazzi mang đống ảnh chụp trở lại khách sạn, sau đó giống như dâng ngọc đưa ảnh chụp cho Lâm Xung nhìn: “Trước đây chuyện của hai người cũng bị đồn thổi, nhưng sau đó lại lòi ra một Chân Mạn Ny, bây giờ xem ra đã chắc chắn rồi?”
Lâm Xung nhìn thấy ảnh chụp, bắt thình lình cười lạnh: “Hoắc Thanh Thanh này trước đây yêu một người đàn ông mấy chục năm, không ngờ lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đều là đồ khốn nạn, đàn ông để trêu đùa hay sao?”
“Tất cả đều không phải là tự nguyện sao?” Paparazzi hoàn toàn không nghe thấy Lâm Xung chán ghét, chỉ là xua tay: “Vậy giải quyết những bức ảnh này như thế nào?”
“Mặc dù chúng ta đang hợp tác với J-KING, nhưng chúng ta cũng không thể để anh ta dẫn dắt hoàn toàn được. Nếu đã bắt được Hoắc Thanh Thanh, vậy thì… sử dụng cô ta để tạo dựng sự nỗi tiếng của chúng ta đi. Loại chó cái này không phải chỉ để bại lộ thôi sao?” Lâm Xung thâm trầm nói: “Về phần Đường Ninh, sau này sẽ cùng.J-KING trừng trị cô ta.”
“Chờ xem kịch vui đi…”
“Dù sao, Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh cũng là bạn thân, hai chị em thật sự đều bản giống nhau.” Paparazzi nói, có chút không cam tâm: “Chúng ta có nên tống tiền cặp nam nữ kia hay không?”
“Cậu bị ngốc hay sao? Đã không tống tiền được ai mà chỉ thu hút Mặc Đình thôi!” Phòng làm việc trốn đông trốn tây vì sợ Mặc Đình tìm được, thậm chí J-KING còn phải làm thân phận giả cho bọn họ mới không thu hút sự chú ý của Mặc Đình, tống tiền?
Đây không phải muốn chết sao?
/1589
|