“Quay phim cái gì, hôm nay ta không cho cháu bước chân ra khỏi cửa nhà họ Đường!” Ông cụ nhà họ Đường ra hiệu cho trợ lý đóng cửa lớn nhà họ Đường lại: “Đường Ninh, cháu cũng nên nghĩ kĩ lại, những mối quan hệ chẳng ra sao ngoài kia cháu nên đoạn tuyệt đi.”
Đường Ninh trơ mắt nhìn cửa lớn bị đóng lại, cũng không lo lắng, chỉ xoay người nói với ông cụ nhà họ Đường: “Ông nội, ông không thể giam giữ cháu.”
Ông cụ nhà họ Đường chăm chú nhìn Đường Ninh, kỳ thật trong lòng ông lão rất rõ ràng, Đường Ninh cũng không còn là đứa nhỏ nhẫn nhịn trước kia, ý chí của cô so với trước càng kiên định hơn, nhưng ông cụ vẫn như cũ muốn nói: “Giam được đến đâu thì hay đến đáy.”
Đường Huyên vẫn quỳ trên mặt đất khóc nức nở, khóe miệng nhéch lên cười lạnh, trông thấy mục đích của ông cụ nhà họ Đường, thực ra là sau khi bắt Đường Ninh về nhà, cô ta trực tiếp đứng lên, còn cười quỷ dị với ông lão nhà họ Đường: ” Ông nội, ông hạ quyết tâm muốn để Đường Ninh về nhà đúng không?”
“Nơi này vốn chính là nhà của nó!”
“Một con đim ư? Có thể có đức hạnh gì chứ?” Đường Huyên nói xong, trực tiếp bổ nhào vào bên cạnh bàn, nắm lấy con dao gọt hoa quả trên mâm, kề vào cổ tay mình: “Vậy nếu như cháu nói, có cô ta thì không có cháu thì sao?”
“Đường Huyên…” Ông cụ lập tức nóng nảy, cây gậy thiếu chút nữa không chồng đỡ nỗi: “Cháu làm cái gì vậy?”
“Ông nội, cháu cũng là nghiêm túc, cái nhà này, có cô ta thì không có cháu, có cháu thì không có cô ta!” Nói xong, Đường Huyên cắn môi nỗi điên, cổ tay lập tức hiện lên vét máu…
“Cháu đừng làm chuyện ngốc nghéch.” Ông cụ lập tức nhào tới, nắm lấy cổ tay của Đường Huyên, đồng thời nói với trợ lý: “Còn không đi lấy hộp thuốc ư2”
Đường Huyên thấy ông cụ vẫn là chính mình hiểu rõ nhát, trực tiếp nhào vào lòng ông lão khóc: “Ông nội, như bây giờ không tốt sao? Vì sao nhất định đưa một người ngoài về nhà chứ? Cô ta nếu có thể đi ra ngoài chín năm, nói cách khác cô ta chưa bao giờ coi nhà họ Đường là nhà của mình, mọi người vì cái gì mà phải làm nhau khó xử?”
“Có chuyện gì từ từ nói, cháu làm việc ngốc nghếch gì vậy?” Ông cụ thiếu chút nữa tức giận.
“Ông nội, ông đồng ý với cháu, đừng cho Đường Ninh trở về, ông đồng ý với cháu trước.”
Thấy Đường Huyên còn muốn để lộ ý cực đoan, ông cụ nhà họ Đường chỉ có thể đồng ý: “Được, ông đồng ý với cháu, ông đồng ý với cháu.”
Nghe được năm chữ ông đồng ý với cháu, Đường Ninh cảm thấy được ấm áp duy nhất trong lòng cô ấy, đã biến mắt rồi…
“Tiểu Ninh, con rời đi trước, hôm nào ba tự mình tới đón con.” Cha Đường cũng khẩn cầu Đường Ninh.
“Đón con ư? Không cần… Coi con gái của cha cho tốt, từ hôm nay trở đi, Đường Ninh con cùng với nhà họ Đường mắấy người cắt đứt quan hệ, cũng là từ giờ phút này trở đi, nếu Đường Huyên còn tái phạm, con nhất định khiến cho cô ta sống không bằng chết.” Nói xong, Đường Ninh lùi về phía sau hai bước, đang muốn rời đi, mà lúc này quả gia lại một lần nữa vội vàng tiền vào, nói với ông lão.
“Chủ tịch, tổng giám đốc của Hải Thụy đến ạ.”
“Không gặp.” Ông lão phiền lòng nói.
“Để anh ấy vào đây.” Đường Ninh lại phản bác.
“Đây…”
“Đường Ninh, nơi này người ngoài có chuyện gì…”
“Nếu có ai ngăn cản anh ấy tiến vào, tôi trực tiếp đụng vào cây cột bên cạnh, ông nội, ông cảm thầy thế nào?” Đường Ninh chỉ tay vào cái cột La Mã bên trái nói.
Ông cụ trong lòng còn áy náy, chỉ có thể gật đầu.
Quản gia hiểu được ý của ông lão, lập tức dẫn Mặc Đình vào cửa, nhưng Mặc Đình cũng không tới một mình, anh ấy trực tiếp dẫn theo hai mươi vệ sĩ, đông nghìn nghịt tiền vào đại sảnh nhà họ Đường.
“Mặc tổng, đây là cậu cậy thế, cũng bày đặt quá rồi nhỉ?”
Ông cụ nhà họ Đường một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ uy nghiêm, hừ lạnh với Mặc Đình.
Mặc Đình không phản ứng lại với ông cụ nhà họ Đường, mà lại trực tiếp vẫy tay với Đường Ninh.
Đường Ninh nước mắt sắp trào ra, nhưng sau khi đi đến bên người Mặc Đình, cô tự nhiên vùi vào lòng anh ấy, khàn giọng nói: “Ông xã… Đưa em rời khỏi đây.”
“Được, anh tới xử lý.” Mặc Đình đưa tay xoa tóc Đường Ninh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.
“Quá sao? Nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, dù sao đội hình của nhà họ Mặc tôi vẫn luôn thế này.” Mặc Đình thẳng thừng trả lời.
“Đây là nhà họ Đường, không phải nhà họ Mặc các người.”
“Nhưng là người nhà họ Đường các người ức hiếp người nhà họ Mặc tôi!” Giọng của Mặc Đình lộ ra vẻ nguy hiểm lại âm trầm, sự sắc bén vào sâu xa trong mắt không hẳn không bằng ông cụ nhà họ Đường.
“Đường Ninh là cháu gái tôi, từ khi nào lại thành người nhà họ Mặc của cậu chứ?”
Mặc Đình dường như lười cùng ông cụ nói lời vô ích, trực tiếp đem giấy kết hôn cùng Đường Ninh ra: “Tôi là chồng hợp pháp của Đường Ninh, ông nói xem cô ấy có phải người nhà họ Mặc tôi không?”
Ông cụ nhà họ Đường: “…
“Nếu có thể, tôi hy vọng nhà họ Đường các người chưa bao giờ nuôi dưỡng Đường Ninh, khiến người nhà thành ra như vậy, tôi thực sự cảm thấy hồ thẹn thay các người.”
“Đường Ninh đã là vợ của tôi, cô ấy sẽ không thèm xin một xu nào từ nhà họ Đường, nhà họ Mặc cũng đủ để đảm bảo cô ấy mười đời vinh hoa. Trở về nhà họ Đường ư? Sau khi các người quỳ xuống…”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đưa Đường Ninh theo…”
“Không liên quan gì đến nhà họ Đường máy người nữa.”
“Ai lại muốn nghĩ đến việc ức hiếp cô ấy, phải bước qua cửa của tôi!” Nói xong, Mặc Đình đem theo Đường Ninh xoay người, mà lúc này người nhà họ Đường lại ngăn cản theo bản năng, chỉ là…
Người mà Mặc tổng mang đến, cũng không phải ngồi không, mỗi người đều là những tay đấm trải qua trăm trận đánh.
Cuối cùng, người hầu nhà họ Đường đã hoàn toàn khuất phục trước ánh mắt nguy hiểm giống như khát máu của Mặc Đình, trơ mắt nhìn Mặc Đình lướt đi, mang theo Đường Ninh rời khỏi Đường trạch.
Ông cụ nhà họ Đường tức giận đến cả người phát run, nhưng lại không có sức để ngăn cản.
Ông ấy chỉ là biết một sự thật rất rõ ràng, đó chính là…
Lần gặp mặt này, khiến giữa ông ấy và Đường Ninh lúc đó đã có một khoảng cách không thể vượt qua.
“Tiểu Ninh… Kết hôn khi nào, chúng ta cũng không biết.”
Cha Đường lắm bẩm khiếp sợ nói: “Còn gả đến nhà họ Mặc tồi…”
Mẹ Đường sớm đã không chịu được nữa, giờ phút này chỉ là cười lạnh: “Bây giò tôi mới biết được, ở trong lòng ông cụ, tôi và Đường Ninh hóa ra không bằng cả súc vật.”
“Kết hôn rồi là tốt… Gả cho Mặc Đình, gả cho nhà họ Mặc, con bé có tiền đồ hơn người mẹ này.”
“Từ nay về sau, khỏi phải bị người khác xem thường.”
“Bà xã, em đang nói cái gì vậy?” Cha Đường nắm lấy bả vai mẹ Đường: “Bà cũng đừng thêm phiền phức…”
“Gả cho nhà họ Mặc, nói cách khác là chồng của người nào đó hoàn toàn không có cách so sánh được, cuối cùng cho người làm mẹ tôi đây có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Sau khi cười xong, mẹ Đường đẩy ba Đường ra, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Nhiều năm như vậy, từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên bà ấy cảm thấy được hãnh diện một lần trước mặt nhà họ Đường.
Cùng lúc đó, nhà họ Đường còn có vài người cũng kinh ngạc đến ngây người, Đường Huyên đương nhiên là càng thêm phẫn uất, Đường Nghệ Thần không muốn tham gia vào cuộc chiến mắng chửi của gia đình, mà Đường Tĩnh Tuyên lại nhìn thấy bóng dáng Mặc Đình rời đi, hai mắt tỏa sáng: “Chị hai, kia không phải là tổng giám đốc của Hải Thụy sao? Đúng không?”
“Tĩnh Tuyên, em lại muốn làm cái gì?”
“Em muốn sản xuất đĩa nhạc!”
“Nếu em không sợ bị ông nội đánh gãy hai chân.”
“Nhưng bây giờ Mặc Đình là anh rễ của eml” Đường Tĩnh Tuyên hưng phần nói.
Đường Ninh trơ mắt nhìn cửa lớn bị đóng lại, cũng không lo lắng, chỉ xoay người nói với ông cụ nhà họ Đường: “Ông nội, ông không thể giam giữ cháu.”
Ông cụ nhà họ Đường chăm chú nhìn Đường Ninh, kỳ thật trong lòng ông lão rất rõ ràng, Đường Ninh cũng không còn là đứa nhỏ nhẫn nhịn trước kia, ý chí của cô so với trước càng kiên định hơn, nhưng ông cụ vẫn như cũ muốn nói: “Giam được đến đâu thì hay đến đáy.”
Đường Huyên vẫn quỳ trên mặt đất khóc nức nở, khóe miệng nhéch lên cười lạnh, trông thấy mục đích của ông cụ nhà họ Đường, thực ra là sau khi bắt Đường Ninh về nhà, cô ta trực tiếp đứng lên, còn cười quỷ dị với ông lão nhà họ Đường: ” Ông nội, ông hạ quyết tâm muốn để Đường Ninh về nhà đúng không?”
“Nơi này vốn chính là nhà của nó!”
“Một con đim ư? Có thể có đức hạnh gì chứ?” Đường Huyên nói xong, trực tiếp bổ nhào vào bên cạnh bàn, nắm lấy con dao gọt hoa quả trên mâm, kề vào cổ tay mình: “Vậy nếu như cháu nói, có cô ta thì không có cháu thì sao?”
“Đường Huyên…” Ông cụ lập tức nóng nảy, cây gậy thiếu chút nữa không chồng đỡ nỗi: “Cháu làm cái gì vậy?”
“Ông nội, cháu cũng là nghiêm túc, cái nhà này, có cô ta thì không có cháu, có cháu thì không có cô ta!” Nói xong, Đường Huyên cắn môi nỗi điên, cổ tay lập tức hiện lên vét máu…
“Cháu đừng làm chuyện ngốc nghéch.” Ông cụ lập tức nhào tới, nắm lấy cổ tay của Đường Huyên, đồng thời nói với trợ lý: “Còn không đi lấy hộp thuốc ư2”
Đường Huyên thấy ông cụ vẫn là chính mình hiểu rõ nhát, trực tiếp nhào vào lòng ông lão khóc: “Ông nội, như bây giờ không tốt sao? Vì sao nhất định đưa một người ngoài về nhà chứ? Cô ta nếu có thể đi ra ngoài chín năm, nói cách khác cô ta chưa bao giờ coi nhà họ Đường là nhà của mình, mọi người vì cái gì mà phải làm nhau khó xử?”
“Có chuyện gì từ từ nói, cháu làm việc ngốc nghếch gì vậy?” Ông cụ thiếu chút nữa tức giận.
“Ông nội, ông đồng ý với cháu, đừng cho Đường Ninh trở về, ông đồng ý với cháu trước.”
Thấy Đường Huyên còn muốn để lộ ý cực đoan, ông cụ nhà họ Đường chỉ có thể đồng ý: “Được, ông đồng ý với cháu, ông đồng ý với cháu.”
Nghe được năm chữ ông đồng ý với cháu, Đường Ninh cảm thấy được ấm áp duy nhất trong lòng cô ấy, đã biến mắt rồi…
“Tiểu Ninh, con rời đi trước, hôm nào ba tự mình tới đón con.” Cha Đường cũng khẩn cầu Đường Ninh.
“Đón con ư? Không cần… Coi con gái của cha cho tốt, từ hôm nay trở đi, Đường Ninh con cùng với nhà họ Đường mắấy người cắt đứt quan hệ, cũng là từ giờ phút này trở đi, nếu Đường Huyên còn tái phạm, con nhất định khiến cho cô ta sống không bằng chết.” Nói xong, Đường Ninh lùi về phía sau hai bước, đang muốn rời đi, mà lúc này quả gia lại một lần nữa vội vàng tiền vào, nói với ông lão.
“Chủ tịch, tổng giám đốc của Hải Thụy đến ạ.”
“Không gặp.” Ông lão phiền lòng nói.
“Để anh ấy vào đây.” Đường Ninh lại phản bác.
“Đây…”
“Đường Ninh, nơi này người ngoài có chuyện gì…”
“Nếu có ai ngăn cản anh ấy tiến vào, tôi trực tiếp đụng vào cây cột bên cạnh, ông nội, ông cảm thầy thế nào?” Đường Ninh chỉ tay vào cái cột La Mã bên trái nói.
Ông cụ trong lòng còn áy náy, chỉ có thể gật đầu.
Quản gia hiểu được ý của ông lão, lập tức dẫn Mặc Đình vào cửa, nhưng Mặc Đình cũng không tới một mình, anh ấy trực tiếp dẫn theo hai mươi vệ sĩ, đông nghìn nghịt tiền vào đại sảnh nhà họ Đường.
“Mặc tổng, đây là cậu cậy thế, cũng bày đặt quá rồi nhỉ?”
Ông cụ nhà họ Đường một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ uy nghiêm, hừ lạnh với Mặc Đình.
Mặc Đình không phản ứng lại với ông cụ nhà họ Đường, mà lại trực tiếp vẫy tay với Đường Ninh.
Đường Ninh nước mắt sắp trào ra, nhưng sau khi đi đến bên người Mặc Đình, cô tự nhiên vùi vào lòng anh ấy, khàn giọng nói: “Ông xã… Đưa em rời khỏi đây.”
“Được, anh tới xử lý.” Mặc Đình đưa tay xoa tóc Đường Ninh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.
“Quá sao? Nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, dù sao đội hình của nhà họ Mặc tôi vẫn luôn thế này.” Mặc Đình thẳng thừng trả lời.
“Đây là nhà họ Đường, không phải nhà họ Mặc các người.”
“Nhưng là người nhà họ Đường các người ức hiếp người nhà họ Mặc tôi!” Giọng của Mặc Đình lộ ra vẻ nguy hiểm lại âm trầm, sự sắc bén vào sâu xa trong mắt không hẳn không bằng ông cụ nhà họ Đường.
“Đường Ninh là cháu gái tôi, từ khi nào lại thành người nhà họ Mặc của cậu chứ?”
Mặc Đình dường như lười cùng ông cụ nói lời vô ích, trực tiếp đem giấy kết hôn cùng Đường Ninh ra: “Tôi là chồng hợp pháp của Đường Ninh, ông nói xem cô ấy có phải người nhà họ Mặc tôi không?”
Ông cụ nhà họ Đường: “…
“Nếu có thể, tôi hy vọng nhà họ Đường các người chưa bao giờ nuôi dưỡng Đường Ninh, khiến người nhà thành ra như vậy, tôi thực sự cảm thấy hồ thẹn thay các người.”
“Đường Ninh đã là vợ của tôi, cô ấy sẽ không thèm xin một xu nào từ nhà họ Đường, nhà họ Mặc cũng đủ để đảm bảo cô ấy mười đời vinh hoa. Trở về nhà họ Đường ư? Sau khi các người quỳ xuống…”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đưa Đường Ninh theo…”
“Không liên quan gì đến nhà họ Đường máy người nữa.”
“Ai lại muốn nghĩ đến việc ức hiếp cô ấy, phải bước qua cửa của tôi!” Nói xong, Mặc Đình đem theo Đường Ninh xoay người, mà lúc này người nhà họ Đường lại ngăn cản theo bản năng, chỉ là…
Người mà Mặc tổng mang đến, cũng không phải ngồi không, mỗi người đều là những tay đấm trải qua trăm trận đánh.
Cuối cùng, người hầu nhà họ Đường đã hoàn toàn khuất phục trước ánh mắt nguy hiểm giống như khát máu của Mặc Đình, trơ mắt nhìn Mặc Đình lướt đi, mang theo Đường Ninh rời khỏi Đường trạch.
Ông cụ nhà họ Đường tức giận đến cả người phát run, nhưng lại không có sức để ngăn cản.
Ông ấy chỉ là biết một sự thật rất rõ ràng, đó chính là…
Lần gặp mặt này, khiến giữa ông ấy và Đường Ninh lúc đó đã có một khoảng cách không thể vượt qua.
“Tiểu Ninh… Kết hôn khi nào, chúng ta cũng không biết.”
Cha Đường lắm bẩm khiếp sợ nói: “Còn gả đến nhà họ Mặc tồi…”
Mẹ Đường sớm đã không chịu được nữa, giờ phút này chỉ là cười lạnh: “Bây giò tôi mới biết được, ở trong lòng ông cụ, tôi và Đường Ninh hóa ra không bằng cả súc vật.”
“Kết hôn rồi là tốt… Gả cho Mặc Đình, gả cho nhà họ Mặc, con bé có tiền đồ hơn người mẹ này.”
“Từ nay về sau, khỏi phải bị người khác xem thường.”
“Bà xã, em đang nói cái gì vậy?” Cha Đường nắm lấy bả vai mẹ Đường: “Bà cũng đừng thêm phiền phức…”
“Gả cho nhà họ Mặc, nói cách khác là chồng của người nào đó hoàn toàn không có cách so sánh được, cuối cùng cho người làm mẹ tôi đây có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Sau khi cười xong, mẹ Đường đẩy ba Đường ra, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Nhiều năm như vậy, từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên bà ấy cảm thấy được hãnh diện một lần trước mặt nhà họ Đường.
Cùng lúc đó, nhà họ Đường còn có vài người cũng kinh ngạc đến ngây người, Đường Huyên đương nhiên là càng thêm phẫn uất, Đường Nghệ Thần không muốn tham gia vào cuộc chiến mắng chửi của gia đình, mà Đường Tĩnh Tuyên lại nhìn thấy bóng dáng Mặc Đình rời đi, hai mắt tỏa sáng: “Chị hai, kia không phải là tổng giám đốc của Hải Thụy sao? Đúng không?”
“Tĩnh Tuyên, em lại muốn làm cái gì?”
“Em muốn sản xuất đĩa nhạc!”
“Nếu em không sợ bị ông nội đánh gãy hai chân.”
“Nhưng bây giờ Mặc Đình là anh rễ của eml” Đường Tĩnh Tuyên hưng phần nói.
/1589
|