Mười hai giờ giữa trưa, lễ khởi động máy “Cao nhân ẩn thế” được tổ chức ở Thịnh Kinh, lúc này đây toàn thể người sáng lập đã có mặt, chính là vị diễn viên bảo vật quốc gia trong truyền thuyết kia, Bắc Thần Đông.
Anh ấy cũng đã ngoài ba mươi tuổi, đẹp trai xuất sắc, hình tượng một chàng trai cứng cỏi, anh ấy đã thể hiện rất tốt trong nhiều bộ phim như “Nằm vùng”, “Tội phạm”, doanh thu phòng vé cộng dồn cho đến này vẫn không có ai có thể phá vỡ.
Thái độ của anh ấy vô cùng kín đáo, hơn nữa tính tình lập dị, hành tung cũng cực kỳ thần bí, ngoài việc xuống núi quay phim, dường như không ai có thể bới móc được tin tức đăng tin giật gân về anh ấy.
Đương nhiên, huyền thoại như vậy đều là người chọn kịch bản, anh ấy không chỉ chọn kịch bản mà chọn cả vai phụ nhưng lại chọn diễn cùng.
Cho nên, Đường Ninh rất tò mò không biết vì lý do gì mà Bắc Thần Đông lại chấp nhận sự tồn tại của cô.
Buổi lễ khởi động máy quay diễn ra suôn sẻ, sau khi thắp hương xong, Đường Ninh xoay người liền nhìn thấy Bắc Thần Đông, cả về lý lẫn tình thì cô ấy cũng muốn chào hỏi.
“Xin chào anh Đông.”
“Ừm.” Bắc Thần Đông nhẹ gật đầu, đi ngang qua Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn anh ấy rời đi, nhưng thật ra cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao thì cô cũng sẽ đi theo Bắc Thần Đông từ đầu tới cuối như một người tùy tùng, nếu Bắc Thần Đông luôn là loại thái độ đều đều này, cả hai phải làm thế nào mới có thể hợp tác vui vẻ chứ?
Cách đó không xa, Mặc Đình đang dừng xe dưới bóng cây, nhưng anh ấy không bước tới quấy rầy Đường Ninh, bởi vì điều này không thể thay đổi được sự thật rằng Đường Ninh sắp phải rời đi cùng đoàn phim.
Một lúc sau, tin nhắn của Đường Ninh hiện lên trong điện thoại, một câu rất ngắn: “Em đi rồi, đừng nhớ.” . đam mỹ hài
Mặc Đình nhìn thấy điện thoại, cũng chỉ đáp lại vài câu: “Chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thực ra, anh ấy muốn nói chính là, em vừa mới đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi…
Chỉ là không nỡ, cũng muốn để em bay lượn…
Về phương diện khác, chuyện của Đường Huyên đã gây ra rất nhiều rắc rồi lớn ở Thịnh Kinh, nhờ sự hướng dẫn của giới truyền thông, trong mắt người của Thịnh Kinh, cô ta chính là hình ảnh của một kẻ độc ác bắt nạt mẹ kế, xua đuổi em gái mình, cô ta vẫn còn kém xa.
Bởi vì như thế, Đường Huyên đã ném trải bị truyền thông săn đuổi, cô ta không dám để cho ông cụ biết hôm nay xảy ra chuyện gì.
Nếu không ông cụ sẽ nghỉ ngờ năng lực của cô ta và thu hồi lại dự định trở thành giám đốc của cô ta.
Thực ra ngẫm lại, Đường Huyên quả thực có chút đáng thương.
Cô ta dường như vĩnh viễn phải sống dưới cái bóng của Đường Ninh, dù là đứa lớn nhất nhà họ Đường nhưng trên mọi phương diện cô ta đều không thể ưu tú bằng Đường Ninh.
Ngày hôm nay về nhà, Đường Huyên về nhà nhìn thấy mẹ Đường, ngọn lửa trong mắt cô ta dường như hận không thể xé nát bà ấy, nhưng nghĩ đến dư luận bên ngoài, cô ta lại chỉ có thể kiềm chế, bởi vì cô ta thực sự không ngu ngốc như vậy, càng không thể tại thời điểm máu chốt như: này lại gây rắc rồi với mẹ Đường.
Cô ta thậm chí còn gọi mẹ Đường bằng dì một cách kính trọng.
Mẹ Đường kinh ngạc…
Còn tưởng rằng Đường Huyên đã uống nhằm thuốc.
Nhưng cô ta thực sự đã gọi như vậy, không nghỉ ngờ gì nữa!
Đó là vì bây giờ mẹ Đường không biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới bên ngoài.
Sau khi trở về phòng, Đường Huyên hất đổ mọi thứ trên bàn, ngay cả lòng bàn tay cũng dính đầy máu, cô ta không quan tâm đến cơn đau, lại đều đau ở trong lòng, thân thể khó chịu, rốt cuộc là gì?
Cô ta quả thực không thông minh bằng Đường Ninh, điều này là bẩm sinh không ai thay đổi được, nhưng… Điều này.
không có nghĩa là sau này cô ta không thể bù đắp cho sự kém cỏi của mình!
Sau khi trong phòng yên tĩnh lại rồi bước ra ngoài, Đường Huyên đứng ở lầu hai, nghe thấy Đường Tĩnh Tuyên đang nói chuyện cùng Đường Nghệ Thần.
“Chị ba đi quay phim ở bên ngoài, lần này trong nhà có thể yên tĩnh một chút nhỉ?”
Đường Nghệ Thần, kế thừa nền tảng của ba Đường, vẫn đang học trường y, trong khi Đường Tĩnh Tuyên mới bước.
sang tuổi hai mươi bốn, bề ngoài là nghiên cứu sinh khoa Tài chính, nhưng sau lưng lại thích âm nhạc, mà còn gánh vác đội nhạc của nhà họ Đường.
Đối với nhà họ Đường, thái độ của hai anh em luôn ở trung lập.
“Em cứ theo dõi hoạt động của Đường Ninh như vậy à?”
“Hết cách… Ai bảo chị ba làm chuyện mà chúng ta không dám làm chứ? Phim truyền hình mới của chị ba diễn cùng Bắc Thần Đông, nhưng lại đi lấy bối cảnh non xanh nước biếc, thật sự hâm mộ chết đi được.”
“Có gì đáng ghen tị? Đều là những nơi nguy hiểm.” Đường Nghệ Thần nói: “Đường Ninh xuất thân là người mẫu, chịu được không?”
“Anh không xem chị ấy thử vai phim “Đồ nhi ngốc” à, chị ba thật sự rất có thiên phú diễn xuất, một chút cũng không thua tuyến diễn viên bên ngoài đâu.” Đường Tĩnh Tuyên tranh luận nói: “Em là em của chị em cũng sẽ có thiên phú diễn xuất giống chị ấy chứ nhỉ?”
“Em á? Diễn trò ngốc còn được.” Đường Nghệ Thần ghét bỏ nói: “Được rồi, em còn thấy nhà chưa đủ loạn ư? Đừng nhắc đến Đường Ninh trước mặt Đường Huyên, nếu không gia đình này vĩnh viễn không yên ổn.”
“Nhưng trên TV hay trên tạp chí đều nhìn thấy chị ba, cho dù không nhắc tới thì chị cả liền không nhìn thấy sao?”
Đường Tĩnh Tuyên hừ nói: “Hơn nữa, nếu thật sự có một ngày đứng thành hàng thì em nhất định đứng cùng chị ba.”
“Được rồi, ngày mai anh còn có ca phẫu thuật, đi ngủ trước đây.”
Đường Huyên đứng ở trên lầu hai nghe được hai anh em nói chuyện, chỉ cảm thấy câu của Đường Nghệ Thần xem như nói đến tim đen của cô ta.
Vậy chính là, Đường Ninh đều đi đến những nơi nguy hiểm…
Nếu nơi nào cũng đều sẽ phải nhìn thấy Đường Ninh, vậy thì để cho cô ta biến mất khỏi màn ảnh thì sao nhỉ?
Sau đó, Đường Huyên gọi điện cho trợ lý của cô ta: “Thăm dò xem Đường Ninh đang ở đoàn phim nào, bây giờ đang ở chỗ nào, lần này nếu cậu lại để cho ông nội tôi biết tôi đang làm gì thì cậu trực tiếp trở về nhà đi, không cần xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Trợ lý nghe xong, nơm nớp lo sợ luôn miệng đồng ý.
Vào giữa đêm, đoàn phim cuối cùng cũng đến nơi, bởi vì họ đang ở trong vùng hoang dã, các nhân viên ngay lập tức bắt đầu dựng trại.
“Đường Ninh à… Đi theo đoàn phim chúng tôi cần phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ.” Sau khi đạo diễn xuống xe, nói với Đường Ninh: “Bộ phim có rất nhiều ngoại cảnh, đòi hỏi phải trèo đèo lội suối, cho nên cô phải tập quen.”
Dụng ý của Mặc Đình là để Đường Ninh ra ngoài luyện tập cọ sát, đã là chọn vai phụ, lại là đoàn phim tích cực như: vậy cùng hợp tác với diễn viên quái dị, đương nhiên Đường Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Yên tâm đi, đạo diễn.”
“Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn phải tự bảo vệ tốt bản thân, có cần gì thì có thể nói với nhân viên công tác bắt cứ lúc nào.”
“Tôi biết.” Đường Ninh gật đầu.
“Tốt lắm, cô nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi nói xong, đạo diễn rời đi.
Đường Ninh nhìn thấy Bắc Thần Đông yên lặng làm giúp nhân viên, cũng đi theo sau giúp đỡ làm một tay, nhưng Bắc Thần Đông lại đẩy cô ấy ra và nói với cô ấy: “Cô lần đầu tiên đóng phim, phải học hỏi nhiều, mặc dù có những người đóng thế, nhưng cô cũng nên biết một vài động tác gì đó, tôi không thích trong suốt quá trình đều sử dụng diễn viên đóng thế, càng ghét những diễn viên có động tác không chuyên nghiệp.”
“Đi theo thầy dạy võ thuật học tập đi…”
Đường Ninh sửng sốt một chút, anh ấy đây là cùng cô nói chuyện ư?
“Gọi trợ lý của cô đến hỗ trợ.”
Bắc Thần Đông toàn bộ quá trình nói chuyện đều cúi đầu, hơn nữa rất khàn giọng, nhưng không biết vì cái gì Đường Ninh bỗng cảm thấy được, một người quái dị như vậy, cũng không phải không thẻ tiếp cận.
“Hinh Nhị, lại đây hỗ trợ…”
Hàn Hinh Nhi liếc nhìn Bắc Thần Đông, sau đó nói với Đường Ninh: “Thực ra… em có chút sợ anh ta.”
Anh ấy cũng đã ngoài ba mươi tuổi, đẹp trai xuất sắc, hình tượng một chàng trai cứng cỏi, anh ấy đã thể hiện rất tốt trong nhiều bộ phim như “Nằm vùng”, “Tội phạm”, doanh thu phòng vé cộng dồn cho đến này vẫn không có ai có thể phá vỡ.
Thái độ của anh ấy vô cùng kín đáo, hơn nữa tính tình lập dị, hành tung cũng cực kỳ thần bí, ngoài việc xuống núi quay phim, dường như không ai có thể bới móc được tin tức đăng tin giật gân về anh ấy.
Đương nhiên, huyền thoại như vậy đều là người chọn kịch bản, anh ấy không chỉ chọn kịch bản mà chọn cả vai phụ nhưng lại chọn diễn cùng.
Cho nên, Đường Ninh rất tò mò không biết vì lý do gì mà Bắc Thần Đông lại chấp nhận sự tồn tại của cô.
Buổi lễ khởi động máy quay diễn ra suôn sẻ, sau khi thắp hương xong, Đường Ninh xoay người liền nhìn thấy Bắc Thần Đông, cả về lý lẫn tình thì cô ấy cũng muốn chào hỏi.
“Xin chào anh Đông.”
“Ừm.” Bắc Thần Đông nhẹ gật đầu, đi ngang qua Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn anh ấy rời đi, nhưng thật ra cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao thì cô cũng sẽ đi theo Bắc Thần Đông từ đầu tới cuối như một người tùy tùng, nếu Bắc Thần Đông luôn là loại thái độ đều đều này, cả hai phải làm thế nào mới có thể hợp tác vui vẻ chứ?
Cách đó không xa, Mặc Đình đang dừng xe dưới bóng cây, nhưng anh ấy không bước tới quấy rầy Đường Ninh, bởi vì điều này không thể thay đổi được sự thật rằng Đường Ninh sắp phải rời đi cùng đoàn phim.
Một lúc sau, tin nhắn của Đường Ninh hiện lên trong điện thoại, một câu rất ngắn: “Em đi rồi, đừng nhớ.” . đam mỹ hài
Mặc Đình nhìn thấy điện thoại, cũng chỉ đáp lại vài câu: “Chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thực ra, anh ấy muốn nói chính là, em vừa mới đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi…
Chỉ là không nỡ, cũng muốn để em bay lượn…
Về phương diện khác, chuyện của Đường Huyên đã gây ra rất nhiều rắc rồi lớn ở Thịnh Kinh, nhờ sự hướng dẫn của giới truyền thông, trong mắt người của Thịnh Kinh, cô ta chính là hình ảnh của một kẻ độc ác bắt nạt mẹ kế, xua đuổi em gái mình, cô ta vẫn còn kém xa.
Bởi vì như thế, Đường Huyên đã ném trải bị truyền thông săn đuổi, cô ta không dám để cho ông cụ biết hôm nay xảy ra chuyện gì.
Nếu không ông cụ sẽ nghỉ ngờ năng lực của cô ta và thu hồi lại dự định trở thành giám đốc của cô ta.
Thực ra ngẫm lại, Đường Huyên quả thực có chút đáng thương.
Cô ta dường như vĩnh viễn phải sống dưới cái bóng của Đường Ninh, dù là đứa lớn nhất nhà họ Đường nhưng trên mọi phương diện cô ta đều không thể ưu tú bằng Đường Ninh.
Ngày hôm nay về nhà, Đường Huyên về nhà nhìn thấy mẹ Đường, ngọn lửa trong mắt cô ta dường như hận không thể xé nát bà ấy, nhưng nghĩ đến dư luận bên ngoài, cô ta lại chỉ có thể kiềm chế, bởi vì cô ta thực sự không ngu ngốc như vậy, càng không thể tại thời điểm máu chốt như: này lại gây rắc rồi với mẹ Đường.
Cô ta thậm chí còn gọi mẹ Đường bằng dì một cách kính trọng.
Mẹ Đường kinh ngạc…
Còn tưởng rằng Đường Huyên đã uống nhằm thuốc.
Nhưng cô ta thực sự đã gọi như vậy, không nghỉ ngờ gì nữa!
Đó là vì bây giờ mẹ Đường không biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới bên ngoài.
Sau khi trở về phòng, Đường Huyên hất đổ mọi thứ trên bàn, ngay cả lòng bàn tay cũng dính đầy máu, cô ta không quan tâm đến cơn đau, lại đều đau ở trong lòng, thân thể khó chịu, rốt cuộc là gì?
Cô ta quả thực không thông minh bằng Đường Ninh, điều này là bẩm sinh không ai thay đổi được, nhưng… Điều này.
không có nghĩa là sau này cô ta không thể bù đắp cho sự kém cỏi của mình!
Sau khi trong phòng yên tĩnh lại rồi bước ra ngoài, Đường Huyên đứng ở lầu hai, nghe thấy Đường Tĩnh Tuyên đang nói chuyện cùng Đường Nghệ Thần.
“Chị ba đi quay phim ở bên ngoài, lần này trong nhà có thể yên tĩnh một chút nhỉ?”
Đường Nghệ Thần, kế thừa nền tảng của ba Đường, vẫn đang học trường y, trong khi Đường Tĩnh Tuyên mới bước.
sang tuổi hai mươi bốn, bề ngoài là nghiên cứu sinh khoa Tài chính, nhưng sau lưng lại thích âm nhạc, mà còn gánh vác đội nhạc của nhà họ Đường.
Đối với nhà họ Đường, thái độ của hai anh em luôn ở trung lập.
“Em cứ theo dõi hoạt động của Đường Ninh như vậy à?”
“Hết cách… Ai bảo chị ba làm chuyện mà chúng ta không dám làm chứ? Phim truyền hình mới của chị ba diễn cùng Bắc Thần Đông, nhưng lại đi lấy bối cảnh non xanh nước biếc, thật sự hâm mộ chết đi được.”
“Có gì đáng ghen tị? Đều là những nơi nguy hiểm.” Đường Nghệ Thần nói: “Đường Ninh xuất thân là người mẫu, chịu được không?”
“Anh không xem chị ấy thử vai phim “Đồ nhi ngốc” à, chị ba thật sự rất có thiên phú diễn xuất, một chút cũng không thua tuyến diễn viên bên ngoài đâu.” Đường Tĩnh Tuyên tranh luận nói: “Em là em của chị em cũng sẽ có thiên phú diễn xuất giống chị ấy chứ nhỉ?”
“Em á? Diễn trò ngốc còn được.” Đường Nghệ Thần ghét bỏ nói: “Được rồi, em còn thấy nhà chưa đủ loạn ư? Đừng nhắc đến Đường Ninh trước mặt Đường Huyên, nếu không gia đình này vĩnh viễn không yên ổn.”
“Nhưng trên TV hay trên tạp chí đều nhìn thấy chị ba, cho dù không nhắc tới thì chị cả liền không nhìn thấy sao?”
Đường Tĩnh Tuyên hừ nói: “Hơn nữa, nếu thật sự có một ngày đứng thành hàng thì em nhất định đứng cùng chị ba.”
“Được rồi, ngày mai anh còn có ca phẫu thuật, đi ngủ trước đây.”
Đường Huyên đứng ở trên lầu hai nghe được hai anh em nói chuyện, chỉ cảm thấy câu của Đường Nghệ Thần xem như nói đến tim đen của cô ta.
Vậy chính là, Đường Ninh đều đi đến những nơi nguy hiểm…
Nếu nơi nào cũng đều sẽ phải nhìn thấy Đường Ninh, vậy thì để cho cô ta biến mất khỏi màn ảnh thì sao nhỉ?
Sau đó, Đường Huyên gọi điện cho trợ lý của cô ta: “Thăm dò xem Đường Ninh đang ở đoàn phim nào, bây giờ đang ở chỗ nào, lần này nếu cậu lại để cho ông nội tôi biết tôi đang làm gì thì cậu trực tiếp trở về nhà đi, không cần xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Trợ lý nghe xong, nơm nớp lo sợ luôn miệng đồng ý.
Vào giữa đêm, đoàn phim cuối cùng cũng đến nơi, bởi vì họ đang ở trong vùng hoang dã, các nhân viên ngay lập tức bắt đầu dựng trại.
“Đường Ninh à… Đi theo đoàn phim chúng tôi cần phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ.” Sau khi đạo diễn xuống xe, nói với Đường Ninh: “Bộ phim có rất nhiều ngoại cảnh, đòi hỏi phải trèo đèo lội suối, cho nên cô phải tập quen.”
Dụng ý của Mặc Đình là để Đường Ninh ra ngoài luyện tập cọ sát, đã là chọn vai phụ, lại là đoàn phim tích cực như: vậy cùng hợp tác với diễn viên quái dị, đương nhiên Đường Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Yên tâm đi, đạo diễn.”
“Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn phải tự bảo vệ tốt bản thân, có cần gì thì có thể nói với nhân viên công tác bắt cứ lúc nào.”
“Tôi biết.” Đường Ninh gật đầu.
“Tốt lắm, cô nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi nói xong, đạo diễn rời đi.
Đường Ninh nhìn thấy Bắc Thần Đông yên lặng làm giúp nhân viên, cũng đi theo sau giúp đỡ làm một tay, nhưng Bắc Thần Đông lại đẩy cô ấy ra và nói với cô ấy: “Cô lần đầu tiên đóng phim, phải học hỏi nhiều, mặc dù có những người đóng thế, nhưng cô cũng nên biết một vài động tác gì đó, tôi không thích trong suốt quá trình đều sử dụng diễn viên đóng thế, càng ghét những diễn viên có động tác không chuyên nghiệp.”
“Đi theo thầy dạy võ thuật học tập đi…”
Đường Ninh sửng sốt một chút, anh ấy đây là cùng cô nói chuyện ư?
“Gọi trợ lý của cô đến hỗ trợ.”
Bắc Thần Đông toàn bộ quá trình nói chuyện đều cúi đầu, hơn nữa rất khàn giọng, nhưng không biết vì cái gì Đường Ninh bỗng cảm thấy được, một người quái dị như vậy, cũng không phải không thẻ tiếp cận.
“Hinh Nhị, lại đây hỗ trợ…”
Hàn Hinh Nhi liếc nhìn Bắc Thần Đông, sau đó nói với Đường Ninh: “Thực ra… em có chút sợ anh ta.”
/1589
|