Giờ phút này, đối diện với phóng viên đông nghìn nghịt và ống kính tối như bưng, Hạ Ngọc Linh đã tiết lộ tất cả những bí mật chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm nay.
Bà ấy không còn sợ mắt mặt nữa.
Giữa con gái và chồng bà ấy đã chọn sai nhiều năm như vậy và giờ đây đã đến lúc tất cả phải quay về vị trí cũ.
“Vậy nên, xin những bạn trong giới truyền thông hãy ngừng vu khống con gái tôi là con của kẻ thứ ba, Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, con gái Đường Ninh của tôi lại càng quang minh chính đại là huyết thống nhà họ Đường.”
“Nếu các bạn còn thắc mắc thì tôi có thể cung cấp bằng chứng… Những thứ này đều không phải là giả mạo.”
“Tôi – Hạ Ngọc Linh hôm nay thề ở đây, sau này ai cũng không thể làm tổn thương con gái của tôi.”
Các phương tiện truyền thông liên tục chụp ảnh trên khán đài, dường như ngay cả biểu cảm khuôn mặt của Hạ Ngọc Linh cũng phải chụp lại một cách rõ ràng nhất.
Thì ra nhà họ Đường lại có bê bối như vậy…
Hóa ra, Đường Ninh còn có thân phận như thé…
Còn Hạ Ngọc Linh sau khi chịu đựng chồng nhiều năm cuối cùng lại vì con gái mà vạch trần sai lầm của chồng ra…
“Bà Hạ, nếu bà vạch trần vụ bê bối của nhà họ Đường như thế này, bà không sợ bị trả thù sao?”
Trước câu hỏi của phóng viên, Hạ Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, lau nước mắt, trả lời: “Nếu hôm nay tôi có thể đứng ở đây thì tôi cũng đã sẵn sàng cho việc gia đình bị chia cắt. Tôi muốn con gái tôi được minh bạch rõ ràng, sau này bất luận con bé chọn catwalk hay diễn xuất thì con bé có thể thẳng lưng mà làm vì mẹ của con bé chưa bao giờ làm điều gì khiến con bé xấu hổ.”
“Trả thù? Chỉ cần con gái của tôi có thể sống tốt thì tôi không sợ gì cả.”
“Ngoài ra, hôm nay cảm on các vị đã đến đây.”
Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Ngọc Linh, các phóng viên đều rỉ tai nhau.
“Có lẽ nhà họ Đường đã nội chiến quá kịch liệt, tình cảnh của Đường Ninh quá khó khăn nên mới khiến cho bà Hạ phải nói ra.”
“Họa từ trên trời rơi xuống, vốn tưởng rằng là nghề nghiệp cạnh tranh ác tính, nêu thật sự là nhà họ Đường làm điều đó thì cũng khó tránh bà Hạ đứng ra bảo vệ Đường Ninh, đây chính là việc vô cùng quan trọng.”
“Dù cho như thế nào, dù là làm vợ hay làm mẹ, bà Hạ đều thật vĩ đại, ít nhất tôi không thể làm điều đó cho con của người khác, tôi sẽ tự mình chịu đựng oan ức, còn đem con gái mình đầy ra xa.”
“Bất luận là thế nào, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, mọi người đều biết Đường Ninh mới chính là huyết thống danh chính ngôn thuận của nhà họ Đường, xem ra bà Hạ không chỉ ngăn cản nhà họ Đường, mà còn ngăn cản sự trả thù của nhà họ Lương.”
Trả thù…
Cho dù là ai trả thù, bà ấy đều không coi trọng.
Đời này, Đường Khâm Văn phản bội bà ấy một lần, bà ấy cũng phản bội Đường Khâm văn một lần, bây giờ xem như là huề nhau không phải sao?
“Ngọc Linh, tớ thật sự không nghĩ tới cậu lại khổ như vậy.”
Bạn của bà ấy đỡ bà ấy, thở dài nói: “Nói ra là tốt rồi, Đường Ninh sẽ hiểu cho cậu mà.”
Sau khi nói xong những điều này, trái tim của Hạ Ngọc Linh trống rỗng, bà ấy không biết làm sao đề rời khỏi khán đài, chỉ nhìn thấy Đường Khâm Văn xuất hiện ở lối vào của hội trường, nhưng… hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, Hạ Ngọc Linh liền di chuyển tầm mắt.
Bà ấy không muón về nhà nữa, bà ấy chỉ muốn con gái của mình…
Hai người nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc, dưới sự bảo vệ của an ninh tiền vào phòng, chỉ khi cánh cửa đóng lại, cảm xúc của Hạ Ngọc Linh cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Thật là làm khó cho cậu rồi, giữ bí mật nhiều năm như: vậy.” Người bạn lập tức đỡ vai bà ấy thuyết phục: “Nếu đã làm theo lựa chọn rồi thì hãy mạnh dạn tiền lên, nếu cậu không làm được thì còn có con gái và con rẻ.”
“Tớ đi rửa mặt trước…” Hạ ngọc Linh đứng dậy rời khỏi vòng tay của bạn mình, nghiêng ngả lảo đảo bước vào phòng tắm. Cho dù trong lòng người bạn lo lắng và cũng biết rằng những lúc như vậy, bà ấy cần được cho không gian và thời gian riêng.
Tuy nhiên, mười phút sau trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì…
Người bạn dừng lại một chút, đang muốn đứng dậy đi xem tình hình nhưng lại có tiếng gõ cửa truyền đến dồn dập.
Người bạn nghĩ đó là Đường Khâm Văn nhưng một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói của Đường Ninh…
“Di Tiêu, mở cửa…”
Tiêu Khiết dừng lại một giây, gần như bổ nhào vào cửa, mở cửa ra.
Sau cánh cửa, Mặc Đình và Đường Ninh đứng đó, cả hai đều cao đến mức khiến người khác ngước lên nhìn.
“Mẹ cháu ở trong phòng tắm, đã vào rất lâu rồi, dì có chút lo lắng.”
Đường Ninh nhìn về phía sau, Mặc Đình lập tức gọi điện thoại cho Lục Triệt, hai phút sau, quản lý khách sạn đưa cho Đường Ninh thẻ chìa khóa.
Đường Ninh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Ngọc Linh ngồi bên bồn tắm, cảm xúc của cô gần như sụp đổ, nếu không phải người đàn ông phía sau tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
“Mẹ…” Đường Ninh khẽ gọi lên.
Hạ Ngọc Linh sau khi nghe được, hơi hơi ghé mắt, nhìn thấy Đường Ninh, nước mắt lập tức liền lăn xuống: “Cuối cùng con… cũng chịu gọi mẹ.”
Đường Ninh chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Ngọc Linh, ngồi xổm xuống trước mặt bà ấy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ấy: “Là con không tốt.”
“Không, không phải con không tốt, không phải con sai, con phải nhớ những gì mẹ dạy.” Hạ Ngọc Linh hít sâu một hơi, bà ấy chính là luyến tiếc Đường Ninh, bà ấy đã chờ đợi rất lâu tiếng gọi mẹ này.
vào trong ngực: “Bà ấy có nguyện vọng riêng của riêng mình để hoàn thành…”
“Mặc Đình nói đúng.” Hạ Ngọc Linh lau nước mắt, đứng dậy, đi hai bước tiến về phía Đường Ninh và Mặc Đình: “Trong tương lai, con không chỉ có chồng mà còn có mẹ.”
Đường Ninh bật khóc, trực tiếp ôm lầy Hạ Ngọc Linh, mà Mặc Đình thì dùng cánh tay dài của anh ấy vòng một bên.
“Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy, bị truyền thông chụp được thì hình tượng của em sẽ bị hỏng mắt… Phim quay đẹp thì cũng không có người xem đâu.”
“Đường Ninh, giao con cho Mặc Đình mẹ rất yên tâm, nhưng mẹ còn có một chuyện rất quan trọng mà mẹ chưa làm.” Khi nói ra lời này, trong mắt Hạ Ngọc Linh hiện lên đầy quyết tâm.
Bởi vì bà ấy bỗng nhiên hiểu được.
Muốn thực sự bảo vệ được Đường Ninh, để cô ấy làm những gì cô ấy thích, thì phải là… bà ấy đi đoạt quyền.
Đứa con của kẻ thứ ba Đường Huyên này, cần phải từ vị trí giám đốc đi xuống!
“Vừa hay, điện thoại của ông cụ nhà họ Đường gọi đến bảo để mấy người quay về nhà họ Đường.” Tiêu Khiết cầm điện thoại của Hạ Ngọc Linh nói với ba người trong phòng tắm.
Bà ấy không còn sợ mắt mặt nữa.
Giữa con gái và chồng bà ấy đã chọn sai nhiều năm như vậy và giờ đây đã đến lúc tất cả phải quay về vị trí cũ.
“Vậy nên, xin những bạn trong giới truyền thông hãy ngừng vu khống con gái tôi là con của kẻ thứ ba, Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, con gái Đường Ninh của tôi lại càng quang minh chính đại là huyết thống nhà họ Đường.”
“Nếu các bạn còn thắc mắc thì tôi có thể cung cấp bằng chứng… Những thứ này đều không phải là giả mạo.”
“Tôi – Hạ Ngọc Linh hôm nay thề ở đây, sau này ai cũng không thể làm tổn thương con gái của tôi.”
Các phương tiện truyền thông liên tục chụp ảnh trên khán đài, dường như ngay cả biểu cảm khuôn mặt của Hạ Ngọc Linh cũng phải chụp lại một cách rõ ràng nhất.
Thì ra nhà họ Đường lại có bê bối như vậy…
Hóa ra, Đường Ninh còn có thân phận như thé…
Còn Hạ Ngọc Linh sau khi chịu đựng chồng nhiều năm cuối cùng lại vì con gái mà vạch trần sai lầm của chồng ra…
“Bà Hạ, nếu bà vạch trần vụ bê bối của nhà họ Đường như thế này, bà không sợ bị trả thù sao?”
Trước câu hỏi của phóng viên, Hạ Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, lau nước mắt, trả lời: “Nếu hôm nay tôi có thể đứng ở đây thì tôi cũng đã sẵn sàng cho việc gia đình bị chia cắt. Tôi muốn con gái tôi được minh bạch rõ ràng, sau này bất luận con bé chọn catwalk hay diễn xuất thì con bé có thể thẳng lưng mà làm vì mẹ của con bé chưa bao giờ làm điều gì khiến con bé xấu hổ.”
“Trả thù? Chỉ cần con gái của tôi có thể sống tốt thì tôi không sợ gì cả.”
“Ngoài ra, hôm nay cảm on các vị đã đến đây.”
Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Ngọc Linh, các phóng viên đều rỉ tai nhau.
“Có lẽ nhà họ Đường đã nội chiến quá kịch liệt, tình cảnh của Đường Ninh quá khó khăn nên mới khiến cho bà Hạ phải nói ra.”
“Họa từ trên trời rơi xuống, vốn tưởng rằng là nghề nghiệp cạnh tranh ác tính, nêu thật sự là nhà họ Đường làm điều đó thì cũng khó tránh bà Hạ đứng ra bảo vệ Đường Ninh, đây chính là việc vô cùng quan trọng.”
“Dù cho như thế nào, dù là làm vợ hay làm mẹ, bà Hạ đều thật vĩ đại, ít nhất tôi không thể làm điều đó cho con của người khác, tôi sẽ tự mình chịu đựng oan ức, còn đem con gái mình đầy ra xa.”
“Bất luận là thế nào, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, mọi người đều biết Đường Ninh mới chính là huyết thống danh chính ngôn thuận của nhà họ Đường, xem ra bà Hạ không chỉ ngăn cản nhà họ Đường, mà còn ngăn cản sự trả thù của nhà họ Lương.”
Trả thù…
Cho dù là ai trả thù, bà ấy đều không coi trọng.
Đời này, Đường Khâm Văn phản bội bà ấy một lần, bà ấy cũng phản bội Đường Khâm văn một lần, bây giờ xem như là huề nhau không phải sao?
“Ngọc Linh, tớ thật sự không nghĩ tới cậu lại khổ như vậy.”
Bạn của bà ấy đỡ bà ấy, thở dài nói: “Nói ra là tốt rồi, Đường Ninh sẽ hiểu cho cậu mà.”
Sau khi nói xong những điều này, trái tim của Hạ Ngọc Linh trống rỗng, bà ấy không biết làm sao đề rời khỏi khán đài, chỉ nhìn thấy Đường Khâm Văn xuất hiện ở lối vào của hội trường, nhưng… hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, Hạ Ngọc Linh liền di chuyển tầm mắt.
Bà ấy không muón về nhà nữa, bà ấy chỉ muốn con gái của mình…
Hai người nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc, dưới sự bảo vệ của an ninh tiền vào phòng, chỉ khi cánh cửa đóng lại, cảm xúc của Hạ Ngọc Linh cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Thật là làm khó cho cậu rồi, giữ bí mật nhiều năm như: vậy.” Người bạn lập tức đỡ vai bà ấy thuyết phục: “Nếu đã làm theo lựa chọn rồi thì hãy mạnh dạn tiền lên, nếu cậu không làm được thì còn có con gái và con rẻ.”
“Tớ đi rửa mặt trước…” Hạ ngọc Linh đứng dậy rời khỏi vòng tay của bạn mình, nghiêng ngả lảo đảo bước vào phòng tắm. Cho dù trong lòng người bạn lo lắng và cũng biết rằng những lúc như vậy, bà ấy cần được cho không gian và thời gian riêng.
Tuy nhiên, mười phút sau trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì…
Người bạn dừng lại một chút, đang muốn đứng dậy đi xem tình hình nhưng lại có tiếng gõ cửa truyền đến dồn dập.
Người bạn nghĩ đó là Đường Khâm Văn nhưng một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói của Đường Ninh…
“Di Tiêu, mở cửa…”
Tiêu Khiết dừng lại một giây, gần như bổ nhào vào cửa, mở cửa ra.
Sau cánh cửa, Mặc Đình và Đường Ninh đứng đó, cả hai đều cao đến mức khiến người khác ngước lên nhìn.
“Mẹ cháu ở trong phòng tắm, đã vào rất lâu rồi, dì có chút lo lắng.”
Đường Ninh nhìn về phía sau, Mặc Đình lập tức gọi điện thoại cho Lục Triệt, hai phút sau, quản lý khách sạn đưa cho Đường Ninh thẻ chìa khóa.
Đường Ninh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Ngọc Linh ngồi bên bồn tắm, cảm xúc của cô gần như sụp đổ, nếu không phải người đàn ông phía sau tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
“Mẹ…” Đường Ninh khẽ gọi lên.
Hạ Ngọc Linh sau khi nghe được, hơi hơi ghé mắt, nhìn thấy Đường Ninh, nước mắt lập tức liền lăn xuống: “Cuối cùng con… cũng chịu gọi mẹ.”
Đường Ninh chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Ngọc Linh, ngồi xổm xuống trước mặt bà ấy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ấy: “Là con không tốt.”
“Không, không phải con không tốt, không phải con sai, con phải nhớ những gì mẹ dạy.” Hạ Ngọc Linh hít sâu một hơi, bà ấy chính là luyến tiếc Đường Ninh, bà ấy đã chờ đợi rất lâu tiếng gọi mẹ này.
vào trong ngực: “Bà ấy có nguyện vọng riêng của riêng mình để hoàn thành…”
“Mặc Đình nói đúng.” Hạ Ngọc Linh lau nước mắt, đứng dậy, đi hai bước tiến về phía Đường Ninh và Mặc Đình: “Trong tương lai, con không chỉ có chồng mà còn có mẹ.”
Đường Ninh bật khóc, trực tiếp ôm lầy Hạ Ngọc Linh, mà Mặc Đình thì dùng cánh tay dài của anh ấy vòng một bên.
“Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy, bị truyền thông chụp được thì hình tượng của em sẽ bị hỏng mắt… Phim quay đẹp thì cũng không có người xem đâu.”
“Đường Ninh, giao con cho Mặc Đình mẹ rất yên tâm, nhưng mẹ còn có một chuyện rất quan trọng mà mẹ chưa làm.” Khi nói ra lời này, trong mắt Hạ Ngọc Linh hiện lên đầy quyết tâm.
Bởi vì bà ấy bỗng nhiên hiểu được.
Muốn thực sự bảo vệ được Đường Ninh, để cô ấy làm những gì cô ấy thích, thì phải là… bà ấy đi đoạt quyền.
Đứa con của kẻ thứ ba Đường Huyên này, cần phải từ vị trí giám đốc đi xuống!
“Vừa hay, điện thoại của ông cụ nhà họ Đường gọi đến bảo để mấy người quay về nhà họ Đường.” Tiêu Khiết cầm điện thoại của Hạ Ngọc Linh nói với ba người trong phòng tắm.
/1589
|