Tối mưa.
Mặc Đình sắp xếp một chiếc Limousine để đưa hai mẹ con vào khách sạn.
Sau khi Hạ Ngọc Linh thoát khỏi nỗi buồn, bà ấy trông rất tươi tỉnh khi ở bên cạnh Đường Ninh. Khí chất của một người là do nội tâm quyết định, người làm việc thiện sẽ thản nhiên giống như hoa cúc, thanh lịch tao nhã.
Đây là khách sạn năm sao, đồng thời cũng là nơi được các nghệ sĩ yêu thích. Nhưng cho dù là vậy, sự xuất hiện của Đường Ninh và Hạ Ngọc Linh vẫn khơi dậy sự chú ý.
của những người xung quanh.
Một người phụ nữ dám vạch trần chồng mình, một người mẹ bảo vệ con gái, hào quang trên người bà ấy phát ra khiến cho người ta lác mắt.
“Mẹ, quên mát việc mẹ xuất hiện cùng với con, có nhiều người nhìn mẹ như vậy.” Đường Ninh không khỏi bật cười.
“Mẹ con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Con còn muốn trêu mẹ.”
Hạ Ngọc Linh không khỏi mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh: “Mặc Đình đâu?”
“Anh ấy còn có chuyện khác, con rễ của mẹ không mắt được đâu!” Đường Ninh trả lời mẹ, hiếm khi thấy tâm tình thoải mái: “Mẹ yên tâm đi, một chút là tới…”
“Con cũng đừng giày vò người ta, nếu không người nhà họ Mặc sẽ đau lòng.”
“Con còn đau lòng lắm.” Đường Ninh đi đến cửa thang máy cùng Hạ Ngọc Linh, dưới sự hướng dãn của người phục vụ đi tới cửa phòng riêng.
“Mời hai vị vào, những khách mời còn lại cũng đã tới rồi.”
Hạ Ngọc Linh đột nhiên mỉm cười, bày ra dáng vè sẵn sàng chờ quân địch tới, điều này khiến vẻ mặt Đường Ninh trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, cửa căn phòng bị đẩy mạnh ra, đập vào mắt đầu tiên là ông cụ nhà họ Đường đang ngồi trên ghế chính. Chỉ thấy ông cụ chống gậy, tay xoa xoa bề mặt trơn bóng của cây gậy, vẻ mặt không giận mà rất uy nghiêm.
Lại nhìn Đường Khâm Văn, ông ta dựa vào ghế hoàn toàn chán nản, hai mắt đờ đẫn, dường như ông ta chưa thoát khỏi mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Đường Nghệ Thần và Đường Tĩnh Tuyên đều cúi nói nhỏ, duy nhất Đường Huyên nhìn bọn họ chăm chú, vẻ mặt giống như có gai nhọn lạnh như băng…
Hạ Ngọc Linh hừ lạnh một tiếng, mang theo Đường Ninh đi vào chỗ ngồi, tránh để mắt nhìn thấy chồng mình càng nhiều càng tốt.
“Ngọc Linh à…” Ông cụ tang thương thấp giọng gọi một tiếng, giọng nói của ông cụ giống như đến từ khe núi sâu, có vẻ trống rỗng đến xa lạ: “Cha thực sự không nghĩ tới con lại có thể che giấu bí mật lớn đến như vậy, máy.
năm nay con chịu oan ức r: “Cha… con hy vọng cha không trách con vì con đã phá hủy danh dự nhà họ Đường, dù sao con cũng đã cảnh cáo nhưng lại có người không biết tự kiềm chế, con bắt đắc dĩ chỉ có thể đi tới con đường này. Dù sao thì cũng không ai muốn mình bị đẩy vào cảnh tuyệt vọng cả…” Hạ Ngọc Linh trầm giọng trả lời, giọng điệu bình tĩnh lạ thường, bởi vì bà ấy biết Đường Ninh cần bà ấy bảo vệ.
Ông cụ gật đầu và im lặng một lúc rồi mới lên tiếng tiếp: “Nếu hôm nay cả nhà đều ở đây, vậy thì hãy ngồi xuống nói rõ ràng đi, sau này phải làm thế nào, cũng phải lên kế hoạch sớm. Ngọc Linh, con là người bị hại, con nói ý kiến trước đi, ta sẽ cố gắng hét sức để thỏa mãn…”
“Ông nội…” Đường Huyên vội giọng quát: “Ông vậy mà lại tin người đàn bà này sao?”
“Bây giờ cả thế giới đều biết Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, vì cái gì mà cô còn không chịu chấp nhận chuyện này là thật chứ? Đường Huyên, tôi nói rồi…
tôi sẽ khiến cô hối hận.”
“Ngọc Linh, con nói đi!” Ông cụ đẩy Đường Huyên ra, vẫy tay ra hiệu với Hạ Ngọc Linh.
“Con muốn ly hôn với Đường Khâm Văn, cho nên… con chỉ muốn phân chia tài sản chung của vợ chồng con, hơn nữa trong tay con đang có cỏ phần công ty mà Đường Ninh ủy thác, còn có cổ phần của cha, những thứ khác con không cần, con cũng có. lỗi với nhà họ Đường, con đã khiến hai đứa nhỏ kia không ngóc đầu lên được, nhưng con vẫn muốn biết cha định làm gì với Đường Huyên.” Hạ Ngọc Linh nghiêm túc hỏi.
Nghe thấy từ ly hôn, Đường Khâm Văn cuối cùng cũng có phản ứng.
Nhìn Hạ Ngọc Linh đầy hoài nghi, lúc này đột nhiên, người vợ cứng rắn lên…
Sau khi ông cụ nghe xong những gì Hạ Ngọc Linh nói, cúi đầu trầm mặc một lát, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Ngọc.
Linh trong lòng con còn giận sao? Cha có thể chuyển cổ phần cho con dưới tên cha, nhưng con cùng thằng chết tiệt kia đã qua nửa đời người rồi, cứ như thế này mà chia tay sao?”
Hạ Ngọc Linh trong lòng xúc động nhưng vẫn kiên quyết nói: “Chỉ cần Đường Huyên còn ở nhà họ Đường thì sẽ không có hai mẹ con con.”
“Cha đã cách chức Tổng giám đốc của Đường Huyên, say nay cha cũng sẽ không để nó vào làm cho Đường thị nữa, cho dù là vậy cũng không thể cứu vãn sao?”
“Ông nội…” Đường Huyên kêu một tiếng đứng lên: “Cháu là cháu ruột của ông, trên người cháu mới là huyết thống nhà họ Đường!”
“Chẳng qua cô chỉ là con gái của kẻ thứ ba.” Hạ Ngọc Linh cũng đáp lại những gì Đường Huyên nói với Đường Ninh: “Đường Huyên sự tồn tại của cô là không hợp pháp.”
“Nói như vậy thì cô hai cũng là…”
“Nhưng cô hai tốt bụng còn cô thì độc ác! Cô thật sự nên cảm ơn cô hai và thằng tư đi nếu không tôi đã sớm đem chân tướng cho mọi người biết rồi, còn có thẻ tha cho cô diễu võ dương oai nhiều năm như vậy sao?” Hạ Ngọc Linh thản nhiên cười, nói: “Chuyện của Đường Ninh, tôi và cô đều biết rõ, nhưng may mắn lần này Đường Ninh không sao, bằng không thì tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Nói xong những lời này, Hạ Ngọc Linh nhìn ông cụ, đắc ý nói với ông cụ: “Cha, muốn con quay về nhà họ Đường cũng được nhưng con về thì Đường Huyên phải đi ra, cô ta làm nhiều chuyện sai trái như vậy chẳng lẽ lại không bị trừng phạt sao? Hay cha vẫn còn muốn bao che dung túng cho cô ta phạm những sai lầm lớn hơn?”
“Khi đó Đường Ninh rời đi như thế nào…”
“Thì bây giờ Đường Huyên phải rời đi như thế…
“Đường Ninh không dựa vào nhà họ Đường vẫn có thể đi đến được ngày hôm nay, vậy thì đi ra ngoài thử xem, xem xem Đại tiểu thư nhà họ họ Đường này, cùng cảnh ngộ, sẽ biến thành bộ dạng gì.”
Ông cụ lại một lần nữa rơi vào trầm tư, nhưng… nguyên nhân chính là ông cụ không thể từ chối được cho nên Đường Huyên bắt đầu hoảng sợ.
“Ông nội… Ông sẽ không…”
“Được.” Ông cụ đồng ý một cách đột ngột, rõ ràng lưu loát: “Chuyện lần này, nếu là do Đường Huyên dựng lên thì đương nhiên phải do Đường Huyên chịu trách nhiệm, để cho nó ra đi thì cũng không quá.”
“Nếu cha thật sự có thể làm được thì con có thể trở về nhà họ Đường, nhưng… giữa con và Khâm Văn, chúng con tự giải quyết, mong cha không can thiệp…”
“Ta đồng ý.” Ông cụ gật đầu.
“Ông nội… Ông không thể tàn nhẫn như vậy được, cháu là cháu gái ruột của ông mà!” Đường Huyên hoảng sợ quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Ông không thể đối xử với cháu như thế…”
“Đường Ninh khi mới mười bảy tuổi đã tự mình kiếm sống, ta nhớ rõ lúc con bé rời đi con đã reo hò sung sướng như: thế nào, bây giờ đến lượt con thì con lại lo lắng sao?” Ông cụ nói với Đường Huyên: “Những việc xấu con đã làm, không phải là ông không biết mà là ông đã cho con rất nhiều cơ hội để sửa sai, nhưng con không những không biết sai mà còn làm mọi thứ nghiêm trọng hơn.”
“Đường Huyên, con đã hai mươi chín tuổi, không phải là mười chín, con thực sự muốn ngồi ở vị trí cao thì phải dựa vào năng lực của chính mình.”
“Nhà họ Đường… không thể giữ lại con…”
“Ngay cả em gái ruột cũng muốn hãm hại…”
“Một ngày nào đó néu như ông không làm theo ý cn muốn thì có phải con cũng sẽ giết ông không?”
“Đi thôi…”
Mặc Đình sắp xếp một chiếc Limousine để đưa hai mẹ con vào khách sạn.
Sau khi Hạ Ngọc Linh thoát khỏi nỗi buồn, bà ấy trông rất tươi tỉnh khi ở bên cạnh Đường Ninh. Khí chất của một người là do nội tâm quyết định, người làm việc thiện sẽ thản nhiên giống như hoa cúc, thanh lịch tao nhã.
Đây là khách sạn năm sao, đồng thời cũng là nơi được các nghệ sĩ yêu thích. Nhưng cho dù là vậy, sự xuất hiện của Đường Ninh và Hạ Ngọc Linh vẫn khơi dậy sự chú ý.
của những người xung quanh.
Một người phụ nữ dám vạch trần chồng mình, một người mẹ bảo vệ con gái, hào quang trên người bà ấy phát ra khiến cho người ta lác mắt.
“Mẹ, quên mát việc mẹ xuất hiện cùng với con, có nhiều người nhìn mẹ như vậy.” Đường Ninh không khỏi bật cười.
“Mẹ con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Con còn muốn trêu mẹ.”
Hạ Ngọc Linh không khỏi mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh: “Mặc Đình đâu?”
“Anh ấy còn có chuyện khác, con rễ của mẹ không mắt được đâu!” Đường Ninh trả lời mẹ, hiếm khi thấy tâm tình thoải mái: “Mẹ yên tâm đi, một chút là tới…”
“Con cũng đừng giày vò người ta, nếu không người nhà họ Mặc sẽ đau lòng.”
“Con còn đau lòng lắm.” Đường Ninh đi đến cửa thang máy cùng Hạ Ngọc Linh, dưới sự hướng dãn của người phục vụ đi tới cửa phòng riêng.
“Mời hai vị vào, những khách mời còn lại cũng đã tới rồi.”
Hạ Ngọc Linh đột nhiên mỉm cười, bày ra dáng vè sẵn sàng chờ quân địch tới, điều này khiến vẻ mặt Đường Ninh trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, cửa căn phòng bị đẩy mạnh ra, đập vào mắt đầu tiên là ông cụ nhà họ Đường đang ngồi trên ghế chính. Chỉ thấy ông cụ chống gậy, tay xoa xoa bề mặt trơn bóng của cây gậy, vẻ mặt không giận mà rất uy nghiêm.
Lại nhìn Đường Khâm Văn, ông ta dựa vào ghế hoàn toàn chán nản, hai mắt đờ đẫn, dường như ông ta chưa thoát khỏi mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Đường Nghệ Thần và Đường Tĩnh Tuyên đều cúi nói nhỏ, duy nhất Đường Huyên nhìn bọn họ chăm chú, vẻ mặt giống như có gai nhọn lạnh như băng…
Hạ Ngọc Linh hừ lạnh một tiếng, mang theo Đường Ninh đi vào chỗ ngồi, tránh để mắt nhìn thấy chồng mình càng nhiều càng tốt.
“Ngọc Linh à…” Ông cụ tang thương thấp giọng gọi một tiếng, giọng nói của ông cụ giống như đến từ khe núi sâu, có vẻ trống rỗng đến xa lạ: “Cha thực sự không nghĩ tới con lại có thể che giấu bí mật lớn đến như vậy, máy.
năm nay con chịu oan ức r: “Cha… con hy vọng cha không trách con vì con đã phá hủy danh dự nhà họ Đường, dù sao con cũng đã cảnh cáo nhưng lại có người không biết tự kiềm chế, con bắt đắc dĩ chỉ có thể đi tới con đường này. Dù sao thì cũng không ai muốn mình bị đẩy vào cảnh tuyệt vọng cả…” Hạ Ngọc Linh trầm giọng trả lời, giọng điệu bình tĩnh lạ thường, bởi vì bà ấy biết Đường Ninh cần bà ấy bảo vệ.
Ông cụ gật đầu và im lặng một lúc rồi mới lên tiếng tiếp: “Nếu hôm nay cả nhà đều ở đây, vậy thì hãy ngồi xuống nói rõ ràng đi, sau này phải làm thế nào, cũng phải lên kế hoạch sớm. Ngọc Linh, con là người bị hại, con nói ý kiến trước đi, ta sẽ cố gắng hét sức để thỏa mãn…”
“Ông nội…” Đường Huyên vội giọng quát: “Ông vậy mà lại tin người đàn bà này sao?”
“Bây giờ cả thế giới đều biết Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, vì cái gì mà cô còn không chịu chấp nhận chuyện này là thật chứ? Đường Huyên, tôi nói rồi…
tôi sẽ khiến cô hối hận.”
“Ngọc Linh, con nói đi!” Ông cụ đẩy Đường Huyên ra, vẫy tay ra hiệu với Hạ Ngọc Linh.
“Con muốn ly hôn với Đường Khâm Văn, cho nên… con chỉ muốn phân chia tài sản chung của vợ chồng con, hơn nữa trong tay con đang có cỏ phần công ty mà Đường Ninh ủy thác, còn có cổ phần của cha, những thứ khác con không cần, con cũng có. lỗi với nhà họ Đường, con đã khiến hai đứa nhỏ kia không ngóc đầu lên được, nhưng con vẫn muốn biết cha định làm gì với Đường Huyên.” Hạ Ngọc Linh nghiêm túc hỏi.
Nghe thấy từ ly hôn, Đường Khâm Văn cuối cùng cũng có phản ứng.
Nhìn Hạ Ngọc Linh đầy hoài nghi, lúc này đột nhiên, người vợ cứng rắn lên…
Sau khi ông cụ nghe xong những gì Hạ Ngọc Linh nói, cúi đầu trầm mặc một lát, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Ngọc.
Linh trong lòng con còn giận sao? Cha có thể chuyển cổ phần cho con dưới tên cha, nhưng con cùng thằng chết tiệt kia đã qua nửa đời người rồi, cứ như thế này mà chia tay sao?”
Hạ Ngọc Linh trong lòng xúc động nhưng vẫn kiên quyết nói: “Chỉ cần Đường Huyên còn ở nhà họ Đường thì sẽ không có hai mẹ con con.”
“Cha đã cách chức Tổng giám đốc của Đường Huyên, say nay cha cũng sẽ không để nó vào làm cho Đường thị nữa, cho dù là vậy cũng không thể cứu vãn sao?”
“Ông nội…” Đường Huyên kêu một tiếng đứng lên: “Cháu là cháu ruột của ông, trên người cháu mới là huyết thống nhà họ Đường!”
“Chẳng qua cô chỉ là con gái của kẻ thứ ba.” Hạ Ngọc Linh cũng đáp lại những gì Đường Huyên nói với Đường Ninh: “Đường Huyên sự tồn tại của cô là không hợp pháp.”
“Nói như vậy thì cô hai cũng là…”
“Nhưng cô hai tốt bụng còn cô thì độc ác! Cô thật sự nên cảm ơn cô hai và thằng tư đi nếu không tôi đã sớm đem chân tướng cho mọi người biết rồi, còn có thẻ tha cho cô diễu võ dương oai nhiều năm như vậy sao?” Hạ Ngọc Linh thản nhiên cười, nói: “Chuyện của Đường Ninh, tôi và cô đều biết rõ, nhưng may mắn lần này Đường Ninh không sao, bằng không thì tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Nói xong những lời này, Hạ Ngọc Linh nhìn ông cụ, đắc ý nói với ông cụ: “Cha, muốn con quay về nhà họ Đường cũng được nhưng con về thì Đường Huyên phải đi ra, cô ta làm nhiều chuyện sai trái như vậy chẳng lẽ lại không bị trừng phạt sao? Hay cha vẫn còn muốn bao che dung túng cho cô ta phạm những sai lầm lớn hơn?”
“Khi đó Đường Ninh rời đi như thế nào…”
“Thì bây giờ Đường Huyên phải rời đi như thế…
“Đường Ninh không dựa vào nhà họ Đường vẫn có thể đi đến được ngày hôm nay, vậy thì đi ra ngoài thử xem, xem xem Đại tiểu thư nhà họ họ Đường này, cùng cảnh ngộ, sẽ biến thành bộ dạng gì.”
Ông cụ lại một lần nữa rơi vào trầm tư, nhưng… nguyên nhân chính là ông cụ không thể từ chối được cho nên Đường Huyên bắt đầu hoảng sợ.
“Ông nội… Ông sẽ không…”
“Được.” Ông cụ đồng ý một cách đột ngột, rõ ràng lưu loát: “Chuyện lần này, nếu là do Đường Huyên dựng lên thì đương nhiên phải do Đường Huyên chịu trách nhiệm, để cho nó ra đi thì cũng không quá.”
“Nếu cha thật sự có thể làm được thì con có thể trở về nhà họ Đường, nhưng… giữa con và Khâm Văn, chúng con tự giải quyết, mong cha không can thiệp…”
“Ta đồng ý.” Ông cụ gật đầu.
“Ông nội… Ông không thể tàn nhẫn như vậy được, cháu là cháu gái ruột của ông mà!” Đường Huyên hoảng sợ quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Ông không thể đối xử với cháu như thế…”
“Đường Ninh khi mới mười bảy tuổi đã tự mình kiếm sống, ta nhớ rõ lúc con bé rời đi con đã reo hò sung sướng như: thế nào, bây giờ đến lượt con thì con lại lo lắng sao?” Ông cụ nói với Đường Huyên: “Những việc xấu con đã làm, không phải là ông không biết mà là ông đã cho con rất nhiều cơ hội để sửa sai, nhưng con không những không biết sai mà còn làm mọi thứ nghiêm trọng hơn.”
“Đường Huyên, con đã hai mươi chín tuổi, không phải là mười chín, con thực sự muốn ngồi ở vị trí cao thì phải dựa vào năng lực của chính mình.”
“Nhà họ Đường… không thể giữ lại con…”
“Ngay cả em gái ruột cũng muốn hãm hại…”
“Một ngày nào đó néu như ông không làm theo ý cn muốn thì có phải con cũng sẽ giết ông không?”
“Đi thôi…”
/1589
|