Khi Đường Ninh và Bắc Thần Đông đang diễn cảnh đối đầu, Hàn Hinh Nhi và Tống Nghiên Thư cũng đang đứng ở một bên, Hàn Hinh Nhi liếc nhìn Tống Nghiên Thư, sau đó nói: “Chị Ninh là một người tốt. Tôi hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho chị ấy.”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy.” Dáng người Tống Nghiên Thư tương đối nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt giống như tên của cô ấy, có khí chất của một người phụ nữ phương nam và mang nét đặc trưng của con nhà nho.
“Những gì chị ấy không thích, cô phải ghi nhớ!”
Tống Nghiên Thư mỉm cười, nốt ruồi trên lông mày khẽ động: “Hinh Nhi thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.”
“Ngưỡng mộ tôi? Tại sao?” Hàn Hinh Nhi không hiểu ra sao: “Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi nửa đời trước đều đang chịu tội.”
“Thật ra, tôi muốn làm trợ lý của Bắc Thần Đông…” Tống Nghiên Thư hất cằm về phía Bắc Thần Đông nói: “Nhưng anh ấy chỉ muốn cô, cô là trợ lý duy nhất mà anh ấy mang ra ngoài.”
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, tôi đã từng nộp đơn xin ứng tuyển trợ lý cho Bắc Thần Đông khi anh ấy vẫn còn là một diễn viên trong một công ty nhỏ. Tuy nhiên, Bắc Thần Đông nói rằng anh ấy không cần. Hơn nữa gần mười năm rồi tôi cũng không thấy anh ấy có ai đặc biệt chăm sóc, cô là người duy nhất.” Tống Nghiên Thư kiên nhẫn giải thích.
“Sở dĩ tôi làm trợ lý cho Đường Ninh là bởi vì Bắc Thần Đông hỏi Đường Ninh muốn cô.”
*“Hả?” Bây giờ, Hàn Hinh Nhi trực tiếp ngây ngắn cả người, mà Tống Nghiên Thư cũng không nói thêm.
Đây… có thể coi là trả thù Bắc Thần Đông trước kia coi thường cô rồi đi?
Chúc anh may mắn!
Sau khi cảnh quay đầu tiên kết thúc, Bắc Thần Đông ướt sũng khắp người, hơn nữa đều là máu thật nên bây giờ cả người tanh đến buồn nôn, nhưng trợ lý đại nhân của anh thì không thầy bóng dáng đâu.
Sau khi Tống Nghiên Thư đắp một chiếc chăn mỏng cho Đường Ninh, liền nói với Bắc Thần Đông, người đang tìm kiếm Hàn Hinh Nhi ở khắp nơi: “Hinh Nhi hình như đang náo loạn muốn rời đi…”
“Đi? Tại sao?” Bắc Thần Đông Nhíu mày nghỉ hoặc.
*Cô ấy biết anh đã lừa cô ấy ký hợp đồng.” Tống Nghiên Thư nói thẳng.
Đường Ninh không nhịn được bật cười, sau đó mang theo.
trợ lý của mình đi, còn lại Bắc Thần Đông, không quan tâm đến mùi máu trên người, anh vội vàng chạy tới khách sạn, ngăn Hàn Hinh Nhi đang kéo hành lý: “Cô đi đâu?”
“Về nhà.” Hàn Hinh Nhi tức giận trả lời.
“Cô vừa ký hợp đồng với tôi, về nhà nào? Không cho phép…” Bắc Thần Đông cướp lấy hành lý của Hàn Hinh Nhi rồi trực tiếp đem đến đoàn phim. Nhưng… bởi vì Hàn Hinh Nhi vội vàng thu dọn, khóa kéo của vali chưa đóng lại nên Bắc Thần Đông chưa đi được máy bước thì đồ trong vali rơi ra ngoài, đây cũng thôi đi. Tắt cả áo lót và quần lót được đóng gói đều rơi ra ngoài…
Sắc mặt Hàn Hinh Nhi lập tức thay đổi, các nhân viên khác nhìn thấy bộ dạng của Bắc Thần Đông cũng khó khăn nhịn cười, nhắc nhở: “Đông ca, quần lót rơi rồi.”
Bắc Thần Đông đứng lại nhìn, trừng mắt nhìn đối phương, điềm nhiên như không có chuyện gì cúi người nhặt lên, cầm trên tay, tiếp tục đi về phía trước …
Sắc mặt Hàn Hinh Nhi biến thành màu gan lợn, vội vàng đuổi theo: “Bắc Thần Đông, anh trả lại cho tôi!”
“Nếu cô nói không đi, tôi sẽ trả lại cho cô!” Bắc Thần Đông ôm đồng quần lót nói với cô.
“Anh có thể không biết xấu hổ hơn không?” Hàn Hinh Nhi nghiền răng hỏi.
¡ chỉ muốn kết quả, mặt mũi là cái gì, tôi thực sự không iết…” Bắc Thần Đông bình thản nói, hiện tại vẻ mặt quả thực rất bình tĩnh, không hề cảm thấy đỏ mặt tim đập nhanh: “Cô còn muón bộ đồ lót tiểu anh đào hay không? “
“Không biết xáu hổ, sợ anh rồi, trả lại cho tôi.” Hàn Hinh Nhi nhảy lên cướp lấy: “Một người đàn ông già đầu ba mươi hai tuổi, có mắt mặt hay không!
“Tôi hỏi cô, theo tôi có chỗ nào không tốt?” Bắc Thần Đông nắm chặt đồ, đồng thời khoanh hai tay trước ngực hỏi.
“Tại sao anh nhất định muốn tôi làm trợ lý cho anh?”
“Bởi vì cô đối xử với tôi như một kẻ biến thái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
“Tiểu thuyết ngôn tình tôi đọc đều như thế này!” Hàn Hinh Nhi thực sự tức giận rồi.
“Làm sao cô biết tôi đọc tiều thuyết ngôn tình để học?”
Hàn Hinh Nhi: “…”
Hàn Hinh Nhi thực sự nghĩ, tại sao ông trời không cho sét xuống đánh chết tên yêu nghiệt này đi, anh ta chỗ nào không biến thái? Có người đàn ông bình thường nào cầm đồ lót của phụ nữ đe dọa người ta không?
“Tại sao tôi phải làm trợ lý cho một người luôn trêu chọc tôi.
“Vậy tôi để cô trêu chọc, cô làm trợ lý cho tôi.”
“Anh ảnh đề này nhất định là dùng tiền để mua!” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn người: “Không biết xáu hỗ cấp quốc bảo!
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đếm đến ba. Nếu cô vẫn không đồng ý, tôi sẽ lầy đồ của…”
*Dừng!” Hàn Hinh Nhi giật lấy quần lót của mình trên tay anh, nhét lại vào vali: “Đi quay phim của anh, tôi không đi nữa được chưa?
“Vali để tôi bảo quản.”
“Tôi đã nói không đi là không đi.” Hàn Hinh Nhi hừ nói: “Tôi không giống một số người. Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, hại tôi suýt chút nữa hiểu lầm chị Ninh…”
“Sao cô biết cô ấy không vui khi giao cô cho tôi.” Bắc Thần Đông nhướn mày hỏi.
*So với anh đương nhiên tôi tin chị ấy.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi kéo hành lý trở về khách sạn, một lúc sau, cô cầm áo khoác của Bắc Thần Đông trở lại phim trường, cô hận không thể bóp tên khốn kia trong tay, cái gì ảnh đế quốc bảo. Đơn giản chỉ là một tên biến thái trong phim thôi. Chẳng trách phải diễn “Kỳ Phu”, đơn giản chính là bản sao của anh ta. Nó phù hợp hơn nhiều so với cái gì vương gia.
Lúc đầu cô còn cảm thấy anh ta quạnh quẽ như thế ngoại cao nhân …
Đừng nhằm lẫn như vậy.
Trong cảnh thứ hai, là quay một người bạn giống một nhà văn đang cầu cứu, đã bị lây nhiễm, nhưng người chồng đã ngăn người bạn lại và cảnh báo cô ấy không nên xuất hiện trước mặt anh ta nữa.
Cô vợ rất nghi ngờ, cũng không biết tình hình trên thị trấn cho nên đã gây gồ với chồng.
Sau cuộc cãi vã, người vợ lao ra ngoài và thây vật cưng trong sân đang háp hồi …
Ngay khi cô định tiền lại gần xem thì chồng cô lại kéo cô ra.
Người vợ bị chồng giấu như vậy…
Mà người chồng cũng đang không ngừng cứu người, làm các loại nghiên cứu, nghĩ đủ mọi cách, nhưng tất cả đều thất bại.
Cứ như vậy, một thảm họa khủng khiếp sắp xảy ra …
Những người trên phim trường, khi xem cảnh này được quay thành thành phẩm, chỉ cảm thấy rất đã, bởi vì biểu cảm chân thực của Đường Ninh khiến họ bị cuốn vào, và người chồng do Bắc Thần Đông thủ vai đã cho họ một cảm giác. Thực sự cảm thấy anh ấy như một người mang mầm bệnh, dù là lén lút nhìn anh cũng cảm thấy nổi hết da gà.
Tắt nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Hàn Hinh Nhi.
Đặc biệt là sau khi Bắc Thần Đông quay xong, Hàn Hinh Nhi có chút sợ hãi không dám gần anh.
“Cô làm gì đấy?”
“Hết cách, ai kêu anh diễn phim quá giỏi, tôi cảm thấy anh đang mang mầm bệnh, sẽ bị truyền nhiễm.” Hàn Hinh Nhi giải thích.
“Vậy sau này tôi sẽ nhận phim hoạt hình để quay, cô sẽ thấy tôi dễ thương à?” Bắc Thần Đông mỉa mai nói: “Tôi đói rồi, bây giờ đi ăn thôi.”
“Nhưng, tôi thấy bộ phim thực sự rất hay, anh… cũng rất lợi hại.” Đây là lời trong lòng Hàn Hinh Nhi.
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đối với kỹ năng diễn xuất của Bắc Thần Đông vẫn là vạn lần bái phục…
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy.” Dáng người Tống Nghiên Thư tương đối nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt giống như tên của cô ấy, có khí chất của một người phụ nữ phương nam và mang nét đặc trưng của con nhà nho.
“Những gì chị ấy không thích, cô phải ghi nhớ!”
Tống Nghiên Thư mỉm cười, nốt ruồi trên lông mày khẽ động: “Hinh Nhi thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.”
“Ngưỡng mộ tôi? Tại sao?” Hàn Hinh Nhi không hiểu ra sao: “Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi nửa đời trước đều đang chịu tội.”
“Thật ra, tôi muốn làm trợ lý của Bắc Thần Đông…” Tống Nghiên Thư hất cằm về phía Bắc Thần Đông nói: “Nhưng anh ấy chỉ muốn cô, cô là trợ lý duy nhất mà anh ấy mang ra ngoài.”
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, tôi đã từng nộp đơn xin ứng tuyển trợ lý cho Bắc Thần Đông khi anh ấy vẫn còn là một diễn viên trong một công ty nhỏ. Tuy nhiên, Bắc Thần Đông nói rằng anh ấy không cần. Hơn nữa gần mười năm rồi tôi cũng không thấy anh ấy có ai đặc biệt chăm sóc, cô là người duy nhất.” Tống Nghiên Thư kiên nhẫn giải thích.
“Sở dĩ tôi làm trợ lý cho Đường Ninh là bởi vì Bắc Thần Đông hỏi Đường Ninh muốn cô.”
*“Hả?” Bây giờ, Hàn Hinh Nhi trực tiếp ngây ngắn cả người, mà Tống Nghiên Thư cũng không nói thêm.
Đây… có thể coi là trả thù Bắc Thần Đông trước kia coi thường cô rồi đi?
Chúc anh may mắn!
Sau khi cảnh quay đầu tiên kết thúc, Bắc Thần Đông ướt sũng khắp người, hơn nữa đều là máu thật nên bây giờ cả người tanh đến buồn nôn, nhưng trợ lý đại nhân của anh thì không thầy bóng dáng đâu.
Sau khi Tống Nghiên Thư đắp một chiếc chăn mỏng cho Đường Ninh, liền nói với Bắc Thần Đông, người đang tìm kiếm Hàn Hinh Nhi ở khắp nơi: “Hinh Nhi hình như đang náo loạn muốn rời đi…”
“Đi? Tại sao?” Bắc Thần Đông Nhíu mày nghỉ hoặc.
*Cô ấy biết anh đã lừa cô ấy ký hợp đồng.” Tống Nghiên Thư nói thẳng.
Đường Ninh không nhịn được bật cười, sau đó mang theo.
trợ lý của mình đi, còn lại Bắc Thần Đông, không quan tâm đến mùi máu trên người, anh vội vàng chạy tới khách sạn, ngăn Hàn Hinh Nhi đang kéo hành lý: “Cô đi đâu?”
“Về nhà.” Hàn Hinh Nhi tức giận trả lời.
“Cô vừa ký hợp đồng với tôi, về nhà nào? Không cho phép…” Bắc Thần Đông cướp lấy hành lý của Hàn Hinh Nhi rồi trực tiếp đem đến đoàn phim. Nhưng… bởi vì Hàn Hinh Nhi vội vàng thu dọn, khóa kéo của vali chưa đóng lại nên Bắc Thần Đông chưa đi được máy bước thì đồ trong vali rơi ra ngoài, đây cũng thôi đi. Tắt cả áo lót và quần lót được đóng gói đều rơi ra ngoài…
Sắc mặt Hàn Hinh Nhi lập tức thay đổi, các nhân viên khác nhìn thấy bộ dạng của Bắc Thần Đông cũng khó khăn nhịn cười, nhắc nhở: “Đông ca, quần lót rơi rồi.”
Bắc Thần Đông đứng lại nhìn, trừng mắt nhìn đối phương, điềm nhiên như không có chuyện gì cúi người nhặt lên, cầm trên tay, tiếp tục đi về phía trước …
Sắc mặt Hàn Hinh Nhi biến thành màu gan lợn, vội vàng đuổi theo: “Bắc Thần Đông, anh trả lại cho tôi!”
“Nếu cô nói không đi, tôi sẽ trả lại cho cô!” Bắc Thần Đông ôm đồng quần lót nói với cô.
“Anh có thể không biết xấu hổ hơn không?” Hàn Hinh Nhi nghiền răng hỏi.
¡ chỉ muốn kết quả, mặt mũi là cái gì, tôi thực sự không iết…” Bắc Thần Đông bình thản nói, hiện tại vẻ mặt quả thực rất bình tĩnh, không hề cảm thấy đỏ mặt tim đập nhanh: “Cô còn muón bộ đồ lót tiểu anh đào hay không? “
“Không biết xáu hổ, sợ anh rồi, trả lại cho tôi.” Hàn Hinh Nhi nhảy lên cướp lấy: “Một người đàn ông già đầu ba mươi hai tuổi, có mắt mặt hay không!
“Tôi hỏi cô, theo tôi có chỗ nào không tốt?” Bắc Thần Đông nắm chặt đồ, đồng thời khoanh hai tay trước ngực hỏi.
“Tại sao anh nhất định muốn tôi làm trợ lý cho anh?”
“Bởi vì cô đối xử với tôi như một kẻ biến thái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
“Tiểu thuyết ngôn tình tôi đọc đều như thế này!” Hàn Hinh Nhi thực sự tức giận rồi.
“Làm sao cô biết tôi đọc tiều thuyết ngôn tình để học?”
Hàn Hinh Nhi: “…”
Hàn Hinh Nhi thực sự nghĩ, tại sao ông trời không cho sét xuống đánh chết tên yêu nghiệt này đi, anh ta chỗ nào không biến thái? Có người đàn ông bình thường nào cầm đồ lót của phụ nữ đe dọa người ta không?
“Tại sao tôi phải làm trợ lý cho một người luôn trêu chọc tôi.
“Vậy tôi để cô trêu chọc, cô làm trợ lý cho tôi.”
“Anh ảnh đề này nhất định là dùng tiền để mua!” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn người: “Không biết xáu hỗ cấp quốc bảo!
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đếm đến ba. Nếu cô vẫn không đồng ý, tôi sẽ lầy đồ của…”
*Dừng!” Hàn Hinh Nhi giật lấy quần lót của mình trên tay anh, nhét lại vào vali: “Đi quay phim của anh, tôi không đi nữa được chưa?
“Vali để tôi bảo quản.”
“Tôi đã nói không đi là không đi.” Hàn Hinh Nhi hừ nói: “Tôi không giống một số người. Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, hại tôi suýt chút nữa hiểu lầm chị Ninh…”
“Sao cô biết cô ấy không vui khi giao cô cho tôi.” Bắc Thần Đông nhướn mày hỏi.
*So với anh đương nhiên tôi tin chị ấy.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi kéo hành lý trở về khách sạn, một lúc sau, cô cầm áo khoác của Bắc Thần Đông trở lại phim trường, cô hận không thể bóp tên khốn kia trong tay, cái gì ảnh đế quốc bảo. Đơn giản chỉ là một tên biến thái trong phim thôi. Chẳng trách phải diễn “Kỳ Phu”, đơn giản chính là bản sao của anh ta. Nó phù hợp hơn nhiều so với cái gì vương gia.
Lúc đầu cô còn cảm thấy anh ta quạnh quẽ như thế ngoại cao nhân …
Đừng nhằm lẫn như vậy.
Trong cảnh thứ hai, là quay một người bạn giống một nhà văn đang cầu cứu, đã bị lây nhiễm, nhưng người chồng đã ngăn người bạn lại và cảnh báo cô ấy không nên xuất hiện trước mặt anh ta nữa.
Cô vợ rất nghi ngờ, cũng không biết tình hình trên thị trấn cho nên đã gây gồ với chồng.
Sau cuộc cãi vã, người vợ lao ra ngoài và thây vật cưng trong sân đang háp hồi …
Ngay khi cô định tiền lại gần xem thì chồng cô lại kéo cô ra.
Người vợ bị chồng giấu như vậy…
Mà người chồng cũng đang không ngừng cứu người, làm các loại nghiên cứu, nghĩ đủ mọi cách, nhưng tất cả đều thất bại.
Cứ như vậy, một thảm họa khủng khiếp sắp xảy ra …
Những người trên phim trường, khi xem cảnh này được quay thành thành phẩm, chỉ cảm thấy rất đã, bởi vì biểu cảm chân thực của Đường Ninh khiến họ bị cuốn vào, và người chồng do Bắc Thần Đông thủ vai đã cho họ một cảm giác. Thực sự cảm thấy anh ấy như một người mang mầm bệnh, dù là lén lút nhìn anh cũng cảm thấy nổi hết da gà.
Tắt nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Hàn Hinh Nhi.
Đặc biệt là sau khi Bắc Thần Đông quay xong, Hàn Hinh Nhi có chút sợ hãi không dám gần anh.
“Cô làm gì đấy?”
“Hết cách, ai kêu anh diễn phim quá giỏi, tôi cảm thấy anh đang mang mầm bệnh, sẽ bị truyền nhiễm.” Hàn Hinh Nhi giải thích.
“Vậy sau này tôi sẽ nhận phim hoạt hình để quay, cô sẽ thấy tôi dễ thương à?” Bắc Thần Đông mỉa mai nói: “Tôi đói rồi, bây giờ đi ăn thôi.”
“Nhưng, tôi thấy bộ phim thực sự rất hay, anh… cũng rất lợi hại.” Đây là lời trong lòng Hàn Hinh Nhi.
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đối với kỹ năng diễn xuất của Bắc Thần Đông vẫn là vạn lần bái phục…
/1589
|