Cuối tháng bảy, đoàn làm phim “Người thân biến mất”
thông báo chính thức khởi quay, ban đầu Đường Ninh muốn đợi qua sinh nhật lần thứ ba mươi ba của Mặc Đình rồi mới vào đoàn phim. Tuy nhiên, thân là người đại điện, Mặc Đình tự nhiên phải vì hình ảnh của Đường Ninh trong đoàn phim mà suy xét, vì vậy để cô vào cùng lúc với mọi người.
“Anh biết em muốn ở bên cạnh anh, nhưng đến lúc đó anh sẽ lại tới đón em.” Mặc Đình trực tiếp xoa xoa tóc của cô, nhịn cười nói.
“Được!” Đường Ninh nhón gót chân hôn lên môi Mặc Đình, lúc này mới an tâm vào đoàn phim.
Bởi vì đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất trên đời này vẫn là chồng của cô, dù là người mẫu hay diễn viên thì cũng không bằng một phần nghìn Mặc Đình trong lòng cô.
Cô có thể hết mình vì diễn xuất, nhưng cô có thể trực tiếp chết vì Mặc Đình.
Tống Nghiên Thư đi cùng Đường Ninh vào đoàn phim, ngay sau khi kết thúc nghi lễ dâng hương, Đường Ninh.
tiến vào khách sạn ở. Bởi vì cảnh quay của cô ngày thứ hai mới bắt đầu, cho nên cô ấy vắt óc suy nghĩ xem nên.
tặng Mặc Đình một món quà sinh nhật như thế nào.
Đêm khuya, máy người Đường Ninh, Tống Nghiên Thư và Duy An ăn cơm xong trở về phòng, trong vườn hoa trên không trung của khách sạn lại bắt gặp hai bóng người quen thuộc, tuy chỉ là chớp mắt thoáng qua, nhưng Đường Ninh vẫn có thể phân biệt được thân phận của hai người, ngay cả Tống Nghiên Thư cũng dừng lại bước chân, gọi Đường Ninh: “Chị Ninh…”
“Chị thấy rồi!” Đường Ninh trầm giọng.
“Có muốn em đi nghe ngóng một chút không?” Tống Nghiên Thư lại hỏi.
“Giấu trong lòng là được rồi…” Đường Ninh thấp giọng dặn dò: “Chuyện này đừng nói cho ai biết cho đến khi được chứng thực.”
Cố Hằng chắc hẳn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô ta và Bạch Thu Sinh đã giấu kín mới quan hệ của mình lâu như vậy lại sẽ dễ dàng bị Đường Ninh bắt gặp, mặc dù Đường Ninh chỉ nhìn thấy hai bóng người lén lút đi qua.
“Được.” Tống Nghiên Thư gật đầu.
Đường Ninh nói như vậy không có nghĩa là cô không để chuyện này trong lòng, ngược lại nếu nam diễn viên chính và nữ chính số hai có mối quan hệ mập mờ thì đối với nữ chính là cô mà nói thì tính hình vô cùng bắt lợi.
“Ngày mai sẽ có cảnh quay đấu tay đôi giữa chị và Cố Hằng, tốt hơn hết vẫn là nên chú ý một chút.” Tống Nghiên.
Thư đã nghe Mặc Đình căn dặn nhiều lần, vì vậy cũng đặc biệt cần thận đối với sự an toàn của Đường Ninh.
“Chị biết.” Đường Ninh gật đầu, sau đó hai người lần lượt vào phòng riêng của mình.
Mặc Đình trước đó đã nói rằng nếu có cảnh đấu tay đôi giữa cô và Có Hằng, nhát định phải gọi điện thoại cho anh.
Cô lúc đó thực sự nghĩ răng Mặc Đình đang chuyện bé xé ra to, thế nhưng bây giờ…
Chỉ thấy cô lấy điện thoại di động ra, gọi trực tiếp vào số của chồng.
“Sao vậy?” Mặc Đình bên kia hình như đang lái xe.
“Anh dừng lại trước, em sẽ nói với anh.” Đường Ninh lo lắng cho sự an toàn của Mặc Đình.
Mặc Đình cười khẽ một tiếng, vội vàng dừng xe bên đường, lúc này mới mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì à?”
*Ngày mai sẽ có cảnh quay đánh nhau giữa Cố Hằng và em. Phim trường thứ ba, khoảng buổi chiều.” Đường Ninh trầm giọng nói: “Em muốn anh qua đây…”
Sau khi Mặc Đình nghe xong, một tia thần sắc sắc bén lóe lên, hai con ngươi hiện lên một mảnh màu u ám, đặc biệt là khi nghĩ đến biểu hiện của Cố Hằng trong buổi họp báo.
ra mắt ngày hôm đó, vì vậy anh lập tức đồng ý: “Chiều mai anh sẽ tới đó. Em yên tâm chuẩn bị đi, đừng lo lắng, vợ à, có anh đây.”
“Em biết rồi.” Đường Ninh lưu luyến không rời nói: “Không – sao rồi, anh đang bận, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thừa dịp lúc em không có ở nhà mà thức khuya giải.
quyết công việc, tối em sẽ gọi điện kiểm tra.”
“Được.” Mặc Đình nói xong cúp điện thoại. Trong lòng cũng có suy đoán, Đường Ninh hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không thì không thể nào trước khi bắt đầu quay.
phim mới gọi cho điện thoại cho anh.
Chỉ có điều nếu Đường Ninh đã không nói gì, anh cũng không định hỏi, cô muốn nói tự nhiên sẽ nói với anh, đây.
là sự ăn ý giữa hai vợ chồng.
Đêm khuya ……
Trong một gian phòng yên tĩnh của khách sạn, hai người trên giường lớn vừa mới quấn quýt lấy nhau xong, ôm nhau dựa vào đầu giường bình ổn lại hơi thở. Chỉ thấy Có Hằng đang ôm lấy cổ Bạch Thu Sinh thấp giọng nói nhỏ vào tai anh ta: “Ngày mai, em và Đường Ninh sẽ có cảnh đánh nhau, hơn nữa … còn có một trận cãi vã kịch liệt, hay là… để em động thủ đi.”
“Không được!” Bạch Thu Sinh dứt khoát từ chối: “Rủi ro quá lớn.”
“Nhưng … đợi anh và cô ta quay cảnh đánh nhau, em sợ…
thời gian bị trì hoãn quá lâu. Ngày mai em sẽ có tình tiết túm tóc Đường Ninh, đánh vào đầu cô ta…”
“Vẫn không được.”
“Tại sao? Loại chuyện này trong đoàn phim cũng không phải chưa từng xảy ra một hai lần. Anh và em khi còn chưa nồi tiếng cũng đã từng bị đối xử như thế này, chẳng qua là nói bản thân không khống chế được sức lực.”
“Tóm lại, em có thể yên tâm mà chờ đợi.” Bạch Thu Sinh ấn lên vai Cố Hằng nói: “Nghe lời!”
Tuy rằng Cố Hằng không nói gì nữa, nhưng trong lòng không khỏi lặp lại ý tưởng này, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.
Đây là cơ hội hiếm có để có thể khiến Đường Ninh bị thương và trực tiếp rời khỏi đoàn phim.
Thế nhưng Bạch Thu Sinh lại ngàn vạn lần do dự kiêng đè…
Nếu không thì ngày mai, cô ta làm trước rồi hãy nói.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Có Hằng đã phải gian nan vật lộn qua sáng hôm sau…
Bởi vì cảnh đầu tiên là phần Đường Ninh quay một mình, cho nên Cố Hằng đã kéo dài một thời gian mới đến đến phim trường để chờ cảnh quay.
Mà lúc này, Đường Ninh đang quay cảnh tìm chồng ở tứ phương.
Cố Hằng không xem Đường Ninh diễn xuất một cách nghiêm túc bởi vì lúc này nội tâm cô ta vẫn đang giãy dụa, hơn nữa càng nhìn vào đầu của Đường Ninh, thì cô ta càng nghĩ đến cảnh tượng Đường Ninh sau khi bị thương liền phải rời đoàn phim.
“Này, không thể không nói Đường Ninh diễn xuất thật sự không còn gì để nói, là một diễn viên tốt nha.”
“Phải đấy, không có dáng vẻ kiêu ngạo, cũng không kiếm chuyện, cũng rất nhanh nhập vào vai diễn, thật sự không tệ.
Ở bên cạnh là lời bàn luận của các nhân viên đang nói về Đường Ninh, điều này khiến sự căm ghét của Có Hằng dành cho Đường Ninh thẳng bước tăng vọt lên.
Buổi chiều, nhóm đạo cụ đang chuẩn bị những bước cuối cùng, Đường Ninh còn có Có Hằng cũng đều đã có mặt.
“Có Hằng, sau khi cảnh quay bắt đầu, cô trực tiếp túm tóc Đường Ninh từ phía sau, sau đó kéo cô ấy đi vài bước, rồi ấn cô ấy vào trong bồn nước, cân nhắc đến sự an toàn, cho nên nơi này đã sửa đổi một chút.” Duy An nói với Có Hằng: “Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm, nên việc làm thế nào để khống chế lực độ tôi nghĩ trong lòng cô hẳn đã rất rõ ràng.”
“Được, đạo diễn.” Có Hằng chột dạ gật đầu.
Theo kịch bản, hẳn là cảnh va vào cột đá được thay thế bằng cảnh nhắn xuống bể nước…
Vậy thì kế hoạch của cô ta không phải là không thể thực hiện được sao?
“Đạo diễn, không cần điều chỉnh. Ở phần đó cảm xúc của chị Ấy có sự bạo phát lớn. Vẫn là nên diễn theo kịch bản gốc đi ạ.” Đường Ninh đột nhiên đề nghị.
“Nhưng … như vậy cô có thể sẽ bị thương!”
“Tôi nghĩ chị Có là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp..
Chị ấy chắc chắn sẽ không làm tôi bị thương, đúng không chị Cố?” Đường Ninh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Hằng rồi hỏi.
Có Hằng thất thần vài giây, cuối cùng ngượng ngùng nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp.”
“Vậy thì… diễn tập một lần đi.” Duy An nói.
thông báo chính thức khởi quay, ban đầu Đường Ninh muốn đợi qua sinh nhật lần thứ ba mươi ba của Mặc Đình rồi mới vào đoàn phim. Tuy nhiên, thân là người đại điện, Mặc Đình tự nhiên phải vì hình ảnh của Đường Ninh trong đoàn phim mà suy xét, vì vậy để cô vào cùng lúc với mọi người.
“Anh biết em muốn ở bên cạnh anh, nhưng đến lúc đó anh sẽ lại tới đón em.” Mặc Đình trực tiếp xoa xoa tóc của cô, nhịn cười nói.
“Được!” Đường Ninh nhón gót chân hôn lên môi Mặc Đình, lúc này mới an tâm vào đoàn phim.
Bởi vì đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất trên đời này vẫn là chồng của cô, dù là người mẫu hay diễn viên thì cũng không bằng một phần nghìn Mặc Đình trong lòng cô.
Cô có thể hết mình vì diễn xuất, nhưng cô có thể trực tiếp chết vì Mặc Đình.
Tống Nghiên Thư đi cùng Đường Ninh vào đoàn phim, ngay sau khi kết thúc nghi lễ dâng hương, Đường Ninh.
tiến vào khách sạn ở. Bởi vì cảnh quay của cô ngày thứ hai mới bắt đầu, cho nên cô ấy vắt óc suy nghĩ xem nên.
tặng Mặc Đình một món quà sinh nhật như thế nào.
Đêm khuya, máy người Đường Ninh, Tống Nghiên Thư và Duy An ăn cơm xong trở về phòng, trong vườn hoa trên không trung của khách sạn lại bắt gặp hai bóng người quen thuộc, tuy chỉ là chớp mắt thoáng qua, nhưng Đường Ninh vẫn có thể phân biệt được thân phận của hai người, ngay cả Tống Nghiên Thư cũng dừng lại bước chân, gọi Đường Ninh: “Chị Ninh…”
“Chị thấy rồi!” Đường Ninh trầm giọng.
“Có muốn em đi nghe ngóng một chút không?” Tống Nghiên Thư lại hỏi.
“Giấu trong lòng là được rồi…” Đường Ninh thấp giọng dặn dò: “Chuyện này đừng nói cho ai biết cho đến khi được chứng thực.”
Cố Hằng chắc hẳn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô ta và Bạch Thu Sinh đã giấu kín mới quan hệ của mình lâu như vậy lại sẽ dễ dàng bị Đường Ninh bắt gặp, mặc dù Đường Ninh chỉ nhìn thấy hai bóng người lén lút đi qua.
“Được.” Tống Nghiên Thư gật đầu.
Đường Ninh nói như vậy không có nghĩa là cô không để chuyện này trong lòng, ngược lại nếu nam diễn viên chính và nữ chính số hai có mối quan hệ mập mờ thì đối với nữ chính là cô mà nói thì tính hình vô cùng bắt lợi.
“Ngày mai sẽ có cảnh quay đấu tay đôi giữa chị và Cố Hằng, tốt hơn hết vẫn là nên chú ý một chút.” Tống Nghiên.
Thư đã nghe Mặc Đình căn dặn nhiều lần, vì vậy cũng đặc biệt cần thận đối với sự an toàn của Đường Ninh.
“Chị biết.” Đường Ninh gật đầu, sau đó hai người lần lượt vào phòng riêng của mình.
Mặc Đình trước đó đã nói rằng nếu có cảnh đấu tay đôi giữa cô và Có Hằng, nhát định phải gọi điện thoại cho anh.
Cô lúc đó thực sự nghĩ răng Mặc Đình đang chuyện bé xé ra to, thế nhưng bây giờ…
Chỉ thấy cô lấy điện thoại di động ra, gọi trực tiếp vào số của chồng.
“Sao vậy?” Mặc Đình bên kia hình như đang lái xe.
“Anh dừng lại trước, em sẽ nói với anh.” Đường Ninh lo lắng cho sự an toàn của Mặc Đình.
Mặc Đình cười khẽ một tiếng, vội vàng dừng xe bên đường, lúc này mới mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì à?”
*Ngày mai sẽ có cảnh quay đánh nhau giữa Cố Hằng và em. Phim trường thứ ba, khoảng buổi chiều.” Đường Ninh trầm giọng nói: “Em muốn anh qua đây…”
Sau khi Mặc Đình nghe xong, một tia thần sắc sắc bén lóe lên, hai con ngươi hiện lên một mảnh màu u ám, đặc biệt là khi nghĩ đến biểu hiện của Cố Hằng trong buổi họp báo.
ra mắt ngày hôm đó, vì vậy anh lập tức đồng ý: “Chiều mai anh sẽ tới đó. Em yên tâm chuẩn bị đi, đừng lo lắng, vợ à, có anh đây.”
“Em biết rồi.” Đường Ninh lưu luyến không rời nói: “Không – sao rồi, anh đang bận, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thừa dịp lúc em không có ở nhà mà thức khuya giải.
quyết công việc, tối em sẽ gọi điện kiểm tra.”
“Được.” Mặc Đình nói xong cúp điện thoại. Trong lòng cũng có suy đoán, Đường Ninh hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không thì không thể nào trước khi bắt đầu quay.
phim mới gọi cho điện thoại cho anh.
Chỉ có điều nếu Đường Ninh đã không nói gì, anh cũng không định hỏi, cô muốn nói tự nhiên sẽ nói với anh, đây.
là sự ăn ý giữa hai vợ chồng.
Đêm khuya ……
Trong một gian phòng yên tĩnh của khách sạn, hai người trên giường lớn vừa mới quấn quýt lấy nhau xong, ôm nhau dựa vào đầu giường bình ổn lại hơi thở. Chỉ thấy Có Hằng đang ôm lấy cổ Bạch Thu Sinh thấp giọng nói nhỏ vào tai anh ta: “Ngày mai, em và Đường Ninh sẽ có cảnh đánh nhau, hơn nữa … còn có một trận cãi vã kịch liệt, hay là… để em động thủ đi.”
“Không được!” Bạch Thu Sinh dứt khoát từ chối: “Rủi ro quá lớn.”
“Nhưng … đợi anh và cô ta quay cảnh đánh nhau, em sợ…
thời gian bị trì hoãn quá lâu. Ngày mai em sẽ có tình tiết túm tóc Đường Ninh, đánh vào đầu cô ta…”
“Vẫn không được.”
“Tại sao? Loại chuyện này trong đoàn phim cũng không phải chưa từng xảy ra một hai lần. Anh và em khi còn chưa nồi tiếng cũng đã từng bị đối xử như thế này, chẳng qua là nói bản thân không khống chế được sức lực.”
“Tóm lại, em có thể yên tâm mà chờ đợi.” Bạch Thu Sinh ấn lên vai Cố Hằng nói: “Nghe lời!”
Tuy rằng Cố Hằng không nói gì nữa, nhưng trong lòng không khỏi lặp lại ý tưởng này, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.
Đây là cơ hội hiếm có để có thể khiến Đường Ninh bị thương và trực tiếp rời khỏi đoàn phim.
Thế nhưng Bạch Thu Sinh lại ngàn vạn lần do dự kiêng đè…
Nếu không thì ngày mai, cô ta làm trước rồi hãy nói.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Có Hằng đã phải gian nan vật lộn qua sáng hôm sau…
Bởi vì cảnh đầu tiên là phần Đường Ninh quay một mình, cho nên Cố Hằng đã kéo dài một thời gian mới đến đến phim trường để chờ cảnh quay.
Mà lúc này, Đường Ninh đang quay cảnh tìm chồng ở tứ phương.
Cố Hằng không xem Đường Ninh diễn xuất một cách nghiêm túc bởi vì lúc này nội tâm cô ta vẫn đang giãy dụa, hơn nữa càng nhìn vào đầu của Đường Ninh, thì cô ta càng nghĩ đến cảnh tượng Đường Ninh sau khi bị thương liền phải rời đoàn phim.
“Này, không thể không nói Đường Ninh diễn xuất thật sự không còn gì để nói, là một diễn viên tốt nha.”
“Phải đấy, không có dáng vẻ kiêu ngạo, cũng không kiếm chuyện, cũng rất nhanh nhập vào vai diễn, thật sự không tệ.
Ở bên cạnh là lời bàn luận của các nhân viên đang nói về Đường Ninh, điều này khiến sự căm ghét của Có Hằng dành cho Đường Ninh thẳng bước tăng vọt lên.
Buổi chiều, nhóm đạo cụ đang chuẩn bị những bước cuối cùng, Đường Ninh còn có Có Hằng cũng đều đã có mặt.
“Có Hằng, sau khi cảnh quay bắt đầu, cô trực tiếp túm tóc Đường Ninh từ phía sau, sau đó kéo cô ấy đi vài bước, rồi ấn cô ấy vào trong bồn nước, cân nhắc đến sự an toàn, cho nên nơi này đã sửa đổi một chút.” Duy An nói với Có Hằng: “Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm, nên việc làm thế nào để khống chế lực độ tôi nghĩ trong lòng cô hẳn đã rất rõ ràng.”
“Được, đạo diễn.” Có Hằng chột dạ gật đầu.
Theo kịch bản, hẳn là cảnh va vào cột đá được thay thế bằng cảnh nhắn xuống bể nước…
Vậy thì kế hoạch của cô ta không phải là không thể thực hiện được sao?
“Đạo diễn, không cần điều chỉnh. Ở phần đó cảm xúc của chị Ấy có sự bạo phát lớn. Vẫn là nên diễn theo kịch bản gốc đi ạ.” Đường Ninh đột nhiên đề nghị.
“Nhưng … như vậy cô có thể sẽ bị thương!”
“Tôi nghĩ chị Có là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp..
Chị ấy chắc chắn sẽ không làm tôi bị thương, đúng không chị Cố?” Đường Ninh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Hằng rồi hỏi.
Có Hằng thất thần vài giây, cuối cùng ngượng ngùng nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp.”
“Vậy thì… diễn tập một lần đi.” Duy An nói.
/1589
|