“Thu Sinh, sau này đừng đối đầu với Đường Ninh nữa, cô ta thật sự không dễ chọc như chúng ta tưởng.” Trong bệnh viên, Cố Hằng ngồi trước giường bệnh của Bạch Thu Sinh nghiêm túc khuyên anh ta: “Em đã nghĩ kĩ rồi, từ lúc cô ta tuyên bó bắt đầu trở lại, từ một người mẫu đi đến diễn viên như bây giờ, làm việc cẩn thận, giành được vô số tiếng vỗ tay, không phải chỉ dựa vào lưng Mặc Đình.”
Bạch Thu Sinh trầm mặc không nói hoặc có thể là do vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh nguy hiểm ki.
Đến giờ phút này, anh ta mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là làm cho phát sợ…
“Chúng ta quay phim cho tốt, đừng đối đầu với cô ta nữa được không?”
Bạch Thu Sinh chớp chớp mắt, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe được sự đồng ý của Bạch Thu Sinh, Cố Hằng mới thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, bởi vì từ tận đáy lòng cô ta sợ tâm tư kín đáo của Đường Ninh, thậm chí cô ta cũng không biết Đường Ninh làm thế nào lại phát hiện ra, có phải là cô ấy còn biết được càng nhiều tin tức bên trong hay không. Đường Ninh… Thật sự rất đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thu Sinh cùng Cố Hằng trở lại đoàn phim, Duy An lập tức tiến đến hỏi hai người: “Đều không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bị hoảng sợ một chút thôi.” Bạch Thu Sinh bình tĩnh trả lời.
Tiếp theo Đường Ninh đã tới, nhưng không nói những lời làm nhục hai người họ nữa, chỉ giống như chuyện này vốn chưa từng xảy ra.
Cho nên, ngay khi cảnh quay hôm nay kết thúc, Có Hằng lập tức tìm tới Đường Ninh, hỏi cô ấy: “Vì sao cô không đuổi cùng giết tận chúng tôi chứ? Cô rõ ràng có thể nhân cơ hội thay hết chúng tôi…”
Đường Ninh liếc nhìn Cố Hằng một cái, cười thản nhiên: “Ngay từ đầu tôi đã tỏ rõ thái độ, tôi sẽ không chủ động đối phó ai, chuyện hôm qua nếu đã qua rồi vậy thì ở trong lòng tôi là quá khứ, không cần nhắc lại nữa.”
“Có lẽ các người có quá nhiều ý xấu, nhưng tôi cũng không ngại làm cho những ý xáu đó nhiều hơn, cho nên tôi không có tư cách gì để đuổi các người đi.” . ngôn tình sủng
“Huống chỉ, bộ phim điện ảnh này là do Duy An tuyển chọn, vậy đương nhiên có lý do của anh ấy, cho dù là vì bộ phim thì tôi cũng sẽ không ra tay nữa.”
“Sở dĩ ngày hôm qua độc ác như vậy, trong lòng các người đều biết sẽ không có lần sau.”
“Nhiệm vụ của mọi người chính là quay phim cho tốt…”
“Hơn nữa, Cố Hằng, một cặp tình nhân phải gìn giữ quan hệ, không phải ở bên ngoài mà là ở trong tim của chính có.
Nói xong, Đường Ninh mang theo Tống Nghiên Thư rời đi, để lại Cố Hằng kinh hồn bạt vía… Bởi vì nghe xong những lời Đường Ninh nói, cuối cùng cô ta cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và Đường Ninh.
Cô ta thật sự không nghĩ tới giới giải trí còn có người con gái như Đường Ninh, người con gái yêu hận rõ ràng như vậy!
Đến giờ phút này, cô ta phải đồng ý với cách xử sự của Đường Ninh, phong thái của cô ấy, cùng với mọi thứ về Đường Ninh…
Đường Ninh không đề cập đến chuyện trước đây, thật giống như quên mắt hoàn toàn, trong lời nói chưa bao giờ ám chỉ hay làm nhục, lại càng sẽ không chủ động nhắc nhở.
Điều này làm cho Cố Hằng đối với cô ấy càng thêm kính phục, có bao nhiêu người đứng trên đỉnh cao đạo đức lại làm những việc ức hiếp người khác, nhưng Đường Ninh chỉ đơn giản là khinh thường!
Cảnh quay xe nguy hiểm được quay lại hai ngày sau đó, nhưng lần này Bạch Thu Sinh nghiêm túc thể hiện và Đường Ninh cũng nghiêm túc học tập, tuy rằng NG* (“cảnh hỏng) vô số lần, nhưng cuối cùng cảnh quay này đã được hoàn thành xuất sắc với sự nỗ lực của mọi người.
Trong khoảng thời gian này, đầu của Đường Ninh máy lần bị đụng, say xe vài lần, trong bụng đều nôn ra hết nhưng sau năm phút nghỉ ngơi, cô đã có thể lấy lại sức.
Cũng từ khoảnh khắc này, thái độ của Bạch Thu Sinh đối với Đường Ninh cũng thay đổi.
Một số người trời sinh đã tài năng hơn bạn nhưng sau này cô ấy sẽ càng cố gắng hơn bạn, cho nên… Bạn có thể không phục tại sao người khác lại có thể có được nguồn tài nguyên tốt.
Sau đó, Cố Hằng đã xem thử đoạn thử vai của Đường Ninh, cuối cùng cô ta nói cho Bạch Thu Sinh đóng vai phụ cho Đường Ninh, cô ta tâm phục khẩu phục.
“Chị Ninh, sắp tới là sinh nhật của Mặc tổng rồi. Chị định tặng gì cho anh ấy vậy? Chị có muốn em mua thay chị không?” Lúc rảnh rỗi khi quay phim, Tống Nghiên Thu đứng ở sau Đường Ninh hỏi, nghĩ rằng Đường Ninh quay phim nhất định sẽ không có thời gian tự mình chuẩn bị.
Đường Ninh cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu: “Chị sẽ tự mình chuẩn bị…”
“Nhưng chị cũng không có thời gian…”
“Thứ anh ấy muốn đều không thể mua bên ngoài được.”
Đường Ninh mỉm cười quay đầu liếc mắt nhìn Tống Nghiên Thư một cái: “Cảnh tiếp theo bắt đầu tồi, chị đi chuẩn bị trước.”
Tống Nghiên Thu nhìn thấy bóng lưng Đường Ninh rời đi cũng nhận thức được đồng ý gật đầu, Mặc Đình muốn cái gì cũng có, tặng cái gì cũng sẽ không có cảm giác kinh ngạc vui mừng…
Tuy nhiên, chỉ hai ngày trước sinh nhật Mặc Đình, Duy An đã thông báo với Đường Ninh rằng sẽ phải tham gia một buổi cafe lớn, tuy chỉ là khách mời nhưng anh ta yêu cầu tất cả mọi người phải phối hợp tốt.
Đường Ninh vừa mới bắt đầu, không thể nào hiểu được ý nghĩa của từ phối hợp này, cho đến khi người kia xuất hiện ở đoàn phim.
Trong phim, người kia là một cảnh sát đã nghỉ hưu lôi thôi lếch thếch, bởi vì khi còn trẻ ông ta đã làm một người bị thương cho nên ông ta đã bị đuổi khỏi ngành, nhưng anh ta rất giỏi điều tra án, vì vậy Đường Ninh muốn nhờ người kia giúp đỡ.
Nhưng mà, không chỉ trong phim mà ngoài thực tế, người kia cũng xuất hiện với hình ảnh lôi thôi léch thếch, giống như người trong phim, ông ta không có ý định khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cho nên người của đoàn phim không biết ông ta là ai. Có người từng hỏi đến nhưng Duy An chỉ cười và không nói gì, chỉ nói rằng về sau sẽ có bất ngờ.
Tuy nhiên, người kia và tất cả mọi người đều có thể vui vẻ cười đùa, riêng chỉ đối với Đường Ninh là lộ ra ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, không tin tưởng.
Điều này khiến Đường Ninh tự suy xét lại có phải cô ấy đã đắc tội với người kia hay không, nhưng trong ấn tượng cô ấy dường như chưa từng cùng người kia xuất hiện chung.
Không thể không nói buổi cafe lớn trong miệng Duy An, Đường Ninh đồng ý, bởi vì người kia tuy đã lớn tuổi nhưng diễn cái gì là ra cái nấy, ngày hôm đó ở đoàn phim ông ta có thể bắt chước dáng vẻ của toàn bộ người trong đoàn, kỹ năng diễn xuất kia thực sự là đúc kết từ mấy chục năm.
Bởi vì Bạch Thu Sinh đã diễn với ông ta mấy cảnh trước cho nên Đường Ninh cũng không có cơ hội cùng người kia tiếp xúc, nhưng trước một ngày sinh nhật của Mặc Đình, Duy An thông báo với Đường Ninh rằng lập tức phải quay phim cùng người kia, mà người kia rất nghiêm khắc khiến cô ấy nhất định phải xóc lại tinh thần.
Sau đó, Đường Ninh muốn xin Duy An nghỉ một ngày, thế nhưng không biết tại sao chuyện này lại lọt vào tai của người kia, nghe nói cùng với Đường Ninh quay phim, ông ta liền tức giận quay đầu bỏ đi: “Tôi ghét nhất bị người quay phim cùng xin nghỉ, tôi sẽ không quay cùng cô ta, đổi người khác đến đây.”
“Trên phim trường còn có nhiều người đợi như vậy, cô ta muốn đặc quyền gì chứ?”
“Còn chưa được gọi là diễn viên, đã kiêu ngạo rồi.”
Lời nhận xét này của người kia rất thẳng thắn, trước mặt Đường Ninh và toàn bộ đoàn phim, làm cho mọi người đều vô cùng xấu hồ.
Nhưng Đường Ninh không tức giận, chỉ cúi đầu với người kia nói: “Tiền bối, rất xin lỗi, trời có sụp tôi cũng đều không xin nghỉ nhưng chuyện này tôi nhất định phải xin nghỉ.”
“Cô tin hay không tin thì tôi cũng sẽ đổi cô?”
“Đường Ninh, nếu không thì, cô…”
“Đạo diễn Duy, tôi nhất định phải xin nghỉ, tôi có thể dùng điều kiện gì để đổi.” Đường Ninh chân thành nói với Duy An.
Duy An gật đầu vẫy tay với cô: “Cô đi đi.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh gật đầu cảm ơn.
“Rốt cuộc cô ấy vì cái gì mà xin nghỉ chứ?” Duy An khó hiểu hỏi những người trong đoàn phim, Đường Ninh ngốc nghéch này, không biết đây là cơ hội để biểu hiện sao?
“Nghe trợ lý Tống nói, hình như là sinh nhật của Mặc tổng.”
“Ò, vậy thì khó trách.” Duy An hiểu ngay lập tức… Mim cười nhìn ông cụ nhà họ Mặc, Đường Ninh luôn đặt Mặc Đình lên trước, lão già thối vừa lòng ông chưa?
Bạch Thu Sinh trầm mặc không nói hoặc có thể là do vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh nguy hiểm ki.
Đến giờ phút này, anh ta mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là làm cho phát sợ…
“Chúng ta quay phim cho tốt, đừng đối đầu với cô ta nữa được không?”
Bạch Thu Sinh chớp chớp mắt, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe được sự đồng ý của Bạch Thu Sinh, Cố Hằng mới thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, bởi vì từ tận đáy lòng cô ta sợ tâm tư kín đáo của Đường Ninh, thậm chí cô ta cũng không biết Đường Ninh làm thế nào lại phát hiện ra, có phải là cô ấy còn biết được càng nhiều tin tức bên trong hay không. Đường Ninh… Thật sự rất đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thu Sinh cùng Cố Hằng trở lại đoàn phim, Duy An lập tức tiến đến hỏi hai người: “Đều không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bị hoảng sợ một chút thôi.” Bạch Thu Sinh bình tĩnh trả lời.
Tiếp theo Đường Ninh đã tới, nhưng không nói những lời làm nhục hai người họ nữa, chỉ giống như chuyện này vốn chưa từng xảy ra.
Cho nên, ngay khi cảnh quay hôm nay kết thúc, Có Hằng lập tức tìm tới Đường Ninh, hỏi cô ấy: “Vì sao cô không đuổi cùng giết tận chúng tôi chứ? Cô rõ ràng có thể nhân cơ hội thay hết chúng tôi…”
Đường Ninh liếc nhìn Cố Hằng một cái, cười thản nhiên: “Ngay từ đầu tôi đã tỏ rõ thái độ, tôi sẽ không chủ động đối phó ai, chuyện hôm qua nếu đã qua rồi vậy thì ở trong lòng tôi là quá khứ, không cần nhắc lại nữa.”
“Có lẽ các người có quá nhiều ý xấu, nhưng tôi cũng không ngại làm cho những ý xáu đó nhiều hơn, cho nên tôi không có tư cách gì để đuổi các người đi.” . ngôn tình sủng
“Huống chỉ, bộ phim điện ảnh này là do Duy An tuyển chọn, vậy đương nhiên có lý do của anh ấy, cho dù là vì bộ phim thì tôi cũng sẽ không ra tay nữa.”
“Sở dĩ ngày hôm qua độc ác như vậy, trong lòng các người đều biết sẽ không có lần sau.”
“Nhiệm vụ của mọi người chính là quay phim cho tốt…”
“Hơn nữa, Cố Hằng, một cặp tình nhân phải gìn giữ quan hệ, không phải ở bên ngoài mà là ở trong tim của chính có.
Nói xong, Đường Ninh mang theo Tống Nghiên Thư rời đi, để lại Cố Hằng kinh hồn bạt vía… Bởi vì nghe xong những lời Đường Ninh nói, cuối cùng cô ta cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và Đường Ninh.
Cô ta thật sự không nghĩ tới giới giải trí còn có người con gái như Đường Ninh, người con gái yêu hận rõ ràng như vậy!
Đến giờ phút này, cô ta phải đồng ý với cách xử sự của Đường Ninh, phong thái của cô ấy, cùng với mọi thứ về Đường Ninh…
Đường Ninh không đề cập đến chuyện trước đây, thật giống như quên mắt hoàn toàn, trong lời nói chưa bao giờ ám chỉ hay làm nhục, lại càng sẽ không chủ động nhắc nhở.
Điều này làm cho Cố Hằng đối với cô ấy càng thêm kính phục, có bao nhiêu người đứng trên đỉnh cao đạo đức lại làm những việc ức hiếp người khác, nhưng Đường Ninh chỉ đơn giản là khinh thường!
Cảnh quay xe nguy hiểm được quay lại hai ngày sau đó, nhưng lần này Bạch Thu Sinh nghiêm túc thể hiện và Đường Ninh cũng nghiêm túc học tập, tuy rằng NG* (“cảnh hỏng) vô số lần, nhưng cuối cùng cảnh quay này đã được hoàn thành xuất sắc với sự nỗ lực của mọi người.
Trong khoảng thời gian này, đầu của Đường Ninh máy lần bị đụng, say xe vài lần, trong bụng đều nôn ra hết nhưng sau năm phút nghỉ ngơi, cô đã có thể lấy lại sức.
Cũng từ khoảnh khắc này, thái độ của Bạch Thu Sinh đối với Đường Ninh cũng thay đổi.
Một số người trời sinh đã tài năng hơn bạn nhưng sau này cô ấy sẽ càng cố gắng hơn bạn, cho nên… Bạn có thể không phục tại sao người khác lại có thể có được nguồn tài nguyên tốt.
Sau đó, Cố Hằng đã xem thử đoạn thử vai của Đường Ninh, cuối cùng cô ta nói cho Bạch Thu Sinh đóng vai phụ cho Đường Ninh, cô ta tâm phục khẩu phục.
“Chị Ninh, sắp tới là sinh nhật của Mặc tổng rồi. Chị định tặng gì cho anh ấy vậy? Chị có muốn em mua thay chị không?” Lúc rảnh rỗi khi quay phim, Tống Nghiên Thu đứng ở sau Đường Ninh hỏi, nghĩ rằng Đường Ninh quay phim nhất định sẽ không có thời gian tự mình chuẩn bị.
Đường Ninh cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu: “Chị sẽ tự mình chuẩn bị…”
“Nhưng chị cũng không có thời gian…”
“Thứ anh ấy muốn đều không thể mua bên ngoài được.”
Đường Ninh mỉm cười quay đầu liếc mắt nhìn Tống Nghiên Thư một cái: “Cảnh tiếp theo bắt đầu tồi, chị đi chuẩn bị trước.”
Tống Nghiên Thu nhìn thấy bóng lưng Đường Ninh rời đi cũng nhận thức được đồng ý gật đầu, Mặc Đình muốn cái gì cũng có, tặng cái gì cũng sẽ không có cảm giác kinh ngạc vui mừng…
Tuy nhiên, chỉ hai ngày trước sinh nhật Mặc Đình, Duy An đã thông báo với Đường Ninh rằng sẽ phải tham gia một buổi cafe lớn, tuy chỉ là khách mời nhưng anh ta yêu cầu tất cả mọi người phải phối hợp tốt.
Đường Ninh vừa mới bắt đầu, không thể nào hiểu được ý nghĩa của từ phối hợp này, cho đến khi người kia xuất hiện ở đoàn phim.
Trong phim, người kia là một cảnh sát đã nghỉ hưu lôi thôi lếch thếch, bởi vì khi còn trẻ ông ta đã làm một người bị thương cho nên ông ta đã bị đuổi khỏi ngành, nhưng anh ta rất giỏi điều tra án, vì vậy Đường Ninh muốn nhờ người kia giúp đỡ.
Nhưng mà, không chỉ trong phim mà ngoài thực tế, người kia cũng xuất hiện với hình ảnh lôi thôi léch thếch, giống như người trong phim, ông ta không có ý định khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cho nên người của đoàn phim không biết ông ta là ai. Có người từng hỏi đến nhưng Duy An chỉ cười và không nói gì, chỉ nói rằng về sau sẽ có bất ngờ.
Tuy nhiên, người kia và tất cả mọi người đều có thể vui vẻ cười đùa, riêng chỉ đối với Đường Ninh là lộ ra ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, không tin tưởng.
Điều này khiến Đường Ninh tự suy xét lại có phải cô ấy đã đắc tội với người kia hay không, nhưng trong ấn tượng cô ấy dường như chưa từng cùng người kia xuất hiện chung.
Không thể không nói buổi cafe lớn trong miệng Duy An, Đường Ninh đồng ý, bởi vì người kia tuy đã lớn tuổi nhưng diễn cái gì là ra cái nấy, ngày hôm đó ở đoàn phim ông ta có thể bắt chước dáng vẻ của toàn bộ người trong đoàn, kỹ năng diễn xuất kia thực sự là đúc kết từ mấy chục năm.
Bởi vì Bạch Thu Sinh đã diễn với ông ta mấy cảnh trước cho nên Đường Ninh cũng không có cơ hội cùng người kia tiếp xúc, nhưng trước một ngày sinh nhật của Mặc Đình, Duy An thông báo với Đường Ninh rằng lập tức phải quay phim cùng người kia, mà người kia rất nghiêm khắc khiến cô ấy nhất định phải xóc lại tinh thần.
Sau đó, Đường Ninh muốn xin Duy An nghỉ một ngày, thế nhưng không biết tại sao chuyện này lại lọt vào tai của người kia, nghe nói cùng với Đường Ninh quay phim, ông ta liền tức giận quay đầu bỏ đi: “Tôi ghét nhất bị người quay phim cùng xin nghỉ, tôi sẽ không quay cùng cô ta, đổi người khác đến đây.”
“Trên phim trường còn có nhiều người đợi như vậy, cô ta muốn đặc quyền gì chứ?”
“Còn chưa được gọi là diễn viên, đã kiêu ngạo rồi.”
Lời nhận xét này của người kia rất thẳng thắn, trước mặt Đường Ninh và toàn bộ đoàn phim, làm cho mọi người đều vô cùng xấu hồ.
Nhưng Đường Ninh không tức giận, chỉ cúi đầu với người kia nói: “Tiền bối, rất xin lỗi, trời có sụp tôi cũng đều không xin nghỉ nhưng chuyện này tôi nhất định phải xin nghỉ.”
“Cô tin hay không tin thì tôi cũng sẽ đổi cô?”
“Đường Ninh, nếu không thì, cô…”
“Đạo diễn Duy, tôi nhất định phải xin nghỉ, tôi có thể dùng điều kiện gì để đổi.” Đường Ninh chân thành nói với Duy An.
Duy An gật đầu vẫy tay với cô: “Cô đi đi.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh gật đầu cảm ơn.
“Rốt cuộc cô ấy vì cái gì mà xin nghỉ chứ?” Duy An khó hiểu hỏi những người trong đoàn phim, Đường Ninh ngốc nghéch này, không biết đây là cơ hội để biểu hiện sao?
“Nghe trợ lý Tống nói, hình như là sinh nhật của Mặc tổng.”
“Ò, vậy thì khó trách.” Duy An hiểu ngay lập tức… Mim cười nhìn ông cụ nhà họ Mặc, Đường Ninh luôn đặt Mặc Đình lên trước, lão già thối vừa lòng ông chưa?
/1589
|