“Hay là, ngài về quản lý Hải Thụy máy tháng? Để Mặc Tổng đến quay phim?” Duy An đề nghị.
“Cậu mơ đi!” Mặc lão khit mũi, nói đùa gì vậy? Ông vất vả lắm mới vứt bỏ được trọng trách đó đi, bây giờ lại bắt ông nhận lại? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới: “Hải Thụy cần Mặc Đình quản lý, đầu óc tôi không còn uyển chuyển nữa rồi…
Chỉ có thể đóng phim.”
Duy An cười không nói nữa, Mặc lão quả thật là lười biếng, nhưng không thể phủ nhận ông cụ một tay gây dựng nên đề quốc này, ở Thịnh Kinh mấy năm này cũng danh giá vô cùng. Chỉ là vui thú tuổi già nhiều năm như vậy, khiến ông từ lâu đã mắt đi tham vọng ban đầu, nhưng xét về đầu óc thì không phải ai cũng có thể so sánh được.
“Nói như vậy thì, đứa cháu dâu Đường Ninh này, ông nhận rồi sao?”
“Nhận cái gì? Ta còn chưa thấy được thực lực thật sự.”
Ông cụ lắc mạnh cây quạt trong tay: “Xem biểu hiện cuối cùng đi.”
Duy An bất lực nhìn ông cụ, ông lão này chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, bảo vệ người chặt chẽ như vậy, ngoài miệng vẫn không thừa nhận.
Nhưng việc đổi vai thực sự cần phải làm ngay lập tức.
“Lão già bản thỉu này là ai? Đường Ninh sao lại đi theo ông tai”
“Tin đồn rốt cuộc là thật hay giả? Mặc Tiểu Đình thì sao?
Nếu vợ chồng họ ly hôn, tôi sẽ không còn tin vào làng giải trí và tình yêu nữa.”
“Ngành giải trí bẩn thỉu, có cái gì là không có? Con đường của Đường Ninh lẽ nào cũng phải đi lệch?”
“Đường Ninh vẫn là không nên ra ngoài phóng đãng, cô để Mặc Tổng ở đâu?”
“A a a, tôi không tin, lão già kia thật sự là nhà đầu tư phim sao? Tại sao Đường Ninh phải giặt quần áo nấu cơm cho đối phương? Đây là tình huống gì vậy?”
“Tôi thực sự lo lắng tâm tình của Mặc Tổng khi anh ấy nhìn thấy. Anh ấy có biết chuyện này không?”
Bên ngoài những đọt thủy triều cuồng phong, tin tức của Đường Ninh ở đoàn phim trở nên ồn ào. Tất nhiên, sự tò mò của bên ngoài đối với chân tướng sự việc cũng vô cùng mãnh liệt, họ chỉ muốn biết Đường Ninh có thực sự: “nghĩ không thông” đến mức “chìm đắm trong trụy lạc” như vậy. Có một người chồng ưu tú như vậy không muốn, còn đi hầu hạ một ông già.
Không ít phương tiện truyền thông gọi điện đến Hải Thụy…
Nhưng, bộ phận PR lại dùng ngôn từ chính nghĩa nói với bên ngoài rằng đó chỉ là một lời vu khống ác ý, và tất cả những tin truyền đi đó đều không có thật.
Đương nhiên, Mặc Đình lần đầu tiên nhìn thấy tin tức này, vẻ mặt đồng dạng u ám, nhưng anh thật sự tin những lời bên ngoài, lão gia hỏa đó vậy mà hành hạ vợ anh thảm như Vậy.
Anh luôn yêu thương Đường Ninh, nên ở nhà cố gắng hét sức không để cô làm việc nhà. Ông vậy mà bắt Đường Ninh giặt giũ, nấu cơm!
Dựa vào cái gì? Người của anh, anh đã đồng ý chưa?
“Tổng giám đốc…” Lục Triệt có chút không hiểu tâm tình của Mặc Đình, chẳng lẽ anh tức giận rồi? Nhưng mà không nên đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Đường Ninh.
“Quên đi, tạm thời nhịn.” Mặc Đình tắt máy tính, kìm nén lửa giận trong lòng.
“Vậy chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
“Duy An bên đó nói như thế nào?” Mặc Đình ngẳắng đầu hỏi Lục Triệt, chuyện này rõ ràng là có người cố ý tung tin, về phần người đó là ai, thực ra đều ngầm hiểu.
“Đạo diễn Duy nhờ Hải Thụy đề cử một ứng viên thích hợp. Đạo diễn Duy sẽ tiến hành một cuộc tuyển chọn bí mật. Sau đó, đến thời cơ thích hợp, anh ấy sẽ thay thế Bạch Thu Sinh. Bởi vì võ tỉnh trong nước không nhiều, người nồi tiếng lại càng ít cho nên đạo diễn Duy nhất thời cũng không tìm được người phù hợp.” Lục Triệt giải thích.
Thực ra, Lục Triệt còn muốn nói người trong lòng đạo. diễn Duy chính là anh đó, Tổng giám đốc!
Đương nhiên, anh ấy không có lá gan này.
“Lão gia có nhìn trúng ai không?”
“Cái này không có.” Lục Triệt lắc đâu: “Mặc lão không hứng thú với diễn viên nam chính.”
Miễn là không cản trở ông diễn phim và ma luyện Đường Ninh là được.
“Gọi điện liên hệ với Bắc Thần Đông.”
“Nhưng phu nhân và Bắc Thần Đông mới hợp tác với nhau. Nếu hợp tác lại, sẽ làm khán giả chán không?” Lục Triệt có chút lo ngại, dù sao hai người cũng đã từng hợp tác trong “Kỳ Phu” rồi.
“Vậy thì liên hệ với các diễn viên nước ngoài, hợp tác quốc tế! Lát nữa tôi sẽ viết vài cái tên, cậu đưa cho Duy An xem. Sau khi anh Ấy chọn xong, cậu lập tức liên hệ với bên kia để kiểm tra lịch trình.”
Mặc Đình sở dĩ cân nhắc làm như vậy mục đích chủ yếu vẫn là muốn dải sẵn con đường liên quốc tế cho Đường Ninh. Thực tế trong nước không thiếu những ngôi sao võ thuật giỏi, nhưng kịch văn quá yếu, néu có thể mời được một diễn viên nước ngoài tên tuổi lớn, tin rằng càng có thể kích thích các tiềm năng của Đường Ninh. Nói cho cùng, các diễn viên nước ngoài trên phương diện kỹ năng diễn xuất luôn rất đỉnh.
Bạch Thu Sinh không hề có dự liệu, toàn bộ đoàn phim đang chuẩn bị sẵn sàng để thay thế anh ta.
Khi làm ra hành động trả thù đó, anh ta nên có linh cảm rằng mình đắc tội phải người không dễ trêu chọc.
Buổi tối, Đường Ninh làm xong bữa tối cho ông cụ, cô vốn muốn đến phim trường quay cảnh ban đêm với tư cách phóng viên, nhưng ông lão phe phẩy quạt nói: “Đừng phí công nữa. Hai ngày nữa cô sẽ thấy Bạch Thu Sinh rời đi.”
Đường Ninh nhíu mày, quay đầu nhìn ông cụ.
“Đừng nói với ta, cô không biết ai truyền những tin đồn nhảm bên ngoài kia.” Ông cụ cằm bát đũa lên, che giấu nụ cười hài lòng, cúi đầu nói với Đường Ninh.
“Đạo diễn Duy định đổi Bạch Thu Sinh?”
“Loại con sâu làm rầu nồi canh này, giữ lại làm gì?” Ông cụ hừ nhẹ: “Nếu không có năng lực thì chỉ có thể chịu đựng. Nhưng đã có năng lực thì phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ bầu không khí tốt đẹp của làng giải trí. Đối với những kẻ tâm địa bắt chính, gặp một diệt một, gặp hai diệt cả đôi.”
“Đây là sự quyết đoán của người nhà họ Mặc…”
“Hả?”
Ông cụ sửng sốt một chút, hỏng bét, suýt chút nữa lỡ miệng.
“Không có gì, mấy ngày này, cảnh của cô có thể đi quay, nhưng đừng làm muộn như vậy, sáng nào đến mặt mày cũng tái nhợt, bày cho ai xem?” Ông cụ tỏ vẻ bắt mãn.
Đường Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Thực ra đây là ông cụ trá hình nhắc nhở cô, những ngày này phải đổi diễn viên, kêu cô không cần quá nghiêm túc, tốt nhất nên dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi, dưỡng sức đối mặt với nam diễn viên chính.
Một người thông minh như Đường Ninh chẳng lẽ không hiểu được tầng ý tứ này sao?
Vì vậy, khi rời đi cô cong môi mỉm cười.
Tuy rằng ông cụ quả thực có chút giày vò người, nhưng cũng đều là vì muốn tốt cho cô, muốn đè ép sự kiêu ngạo của cô xuống. Rốt cuộc thành công của “Đồ nhi ngốc”
khiến cô suýt nữa quên mát mình vẫn là một người mới.
Mà thời điểm ông xuất hiện vừa đúng lúc.
Lúc trở lại khách sạn, Đường Ninh tình cờ gặp được Cố Hằng trên đường, ánh mắt hai người giao nhau, có chút xấu hỗổ. Nhưng Đường Ninh vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Anh ta vẫn không chịu buông tay.”
“Thực xin lỗi, nếu anh ấy đã ra tay, tôi nhát định sẽ đứng về phía anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là vì tôi.” Cố Hằng trầm giọng đáp lại Đường Ninh: “Tôi sẽ triệu tập người hâm mộ phát động tẩy chay, Đường Ninh, nhắc cô một chuyện. Dù sao cô vẫn luôn là người vợ tốt của Mặc Đình, mà lần này… “
“Trong mắt người hâm mộ, cô đã làm chuyện sỉ nhục thân phận…”
“Cậu mơ đi!” Mặc lão khit mũi, nói đùa gì vậy? Ông vất vả lắm mới vứt bỏ được trọng trách đó đi, bây giờ lại bắt ông nhận lại? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới: “Hải Thụy cần Mặc Đình quản lý, đầu óc tôi không còn uyển chuyển nữa rồi…
Chỉ có thể đóng phim.”
Duy An cười không nói nữa, Mặc lão quả thật là lười biếng, nhưng không thể phủ nhận ông cụ một tay gây dựng nên đề quốc này, ở Thịnh Kinh mấy năm này cũng danh giá vô cùng. Chỉ là vui thú tuổi già nhiều năm như vậy, khiến ông từ lâu đã mắt đi tham vọng ban đầu, nhưng xét về đầu óc thì không phải ai cũng có thể so sánh được.
“Nói như vậy thì, đứa cháu dâu Đường Ninh này, ông nhận rồi sao?”
“Nhận cái gì? Ta còn chưa thấy được thực lực thật sự.”
Ông cụ lắc mạnh cây quạt trong tay: “Xem biểu hiện cuối cùng đi.”
Duy An bất lực nhìn ông cụ, ông lão này chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, bảo vệ người chặt chẽ như vậy, ngoài miệng vẫn không thừa nhận.
Nhưng việc đổi vai thực sự cần phải làm ngay lập tức.
“Lão già bản thỉu này là ai? Đường Ninh sao lại đi theo ông tai”
“Tin đồn rốt cuộc là thật hay giả? Mặc Tiểu Đình thì sao?
Nếu vợ chồng họ ly hôn, tôi sẽ không còn tin vào làng giải trí và tình yêu nữa.”
“Ngành giải trí bẩn thỉu, có cái gì là không có? Con đường của Đường Ninh lẽ nào cũng phải đi lệch?”
“Đường Ninh vẫn là không nên ra ngoài phóng đãng, cô để Mặc Tổng ở đâu?”
“A a a, tôi không tin, lão già kia thật sự là nhà đầu tư phim sao? Tại sao Đường Ninh phải giặt quần áo nấu cơm cho đối phương? Đây là tình huống gì vậy?”
“Tôi thực sự lo lắng tâm tình của Mặc Tổng khi anh ấy nhìn thấy. Anh ấy có biết chuyện này không?”
Bên ngoài những đọt thủy triều cuồng phong, tin tức của Đường Ninh ở đoàn phim trở nên ồn ào. Tất nhiên, sự tò mò của bên ngoài đối với chân tướng sự việc cũng vô cùng mãnh liệt, họ chỉ muốn biết Đường Ninh có thực sự: “nghĩ không thông” đến mức “chìm đắm trong trụy lạc” như vậy. Có một người chồng ưu tú như vậy không muốn, còn đi hầu hạ một ông già.
Không ít phương tiện truyền thông gọi điện đến Hải Thụy…
Nhưng, bộ phận PR lại dùng ngôn từ chính nghĩa nói với bên ngoài rằng đó chỉ là một lời vu khống ác ý, và tất cả những tin truyền đi đó đều không có thật.
Đương nhiên, Mặc Đình lần đầu tiên nhìn thấy tin tức này, vẻ mặt đồng dạng u ám, nhưng anh thật sự tin những lời bên ngoài, lão gia hỏa đó vậy mà hành hạ vợ anh thảm như Vậy.
Anh luôn yêu thương Đường Ninh, nên ở nhà cố gắng hét sức không để cô làm việc nhà. Ông vậy mà bắt Đường Ninh giặt giũ, nấu cơm!
Dựa vào cái gì? Người của anh, anh đã đồng ý chưa?
“Tổng giám đốc…” Lục Triệt có chút không hiểu tâm tình của Mặc Đình, chẳng lẽ anh tức giận rồi? Nhưng mà không nên đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Đường Ninh.
“Quên đi, tạm thời nhịn.” Mặc Đình tắt máy tính, kìm nén lửa giận trong lòng.
“Vậy chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
“Duy An bên đó nói như thế nào?” Mặc Đình ngẳắng đầu hỏi Lục Triệt, chuyện này rõ ràng là có người cố ý tung tin, về phần người đó là ai, thực ra đều ngầm hiểu.
“Đạo diễn Duy nhờ Hải Thụy đề cử một ứng viên thích hợp. Đạo diễn Duy sẽ tiến hành một cuộc tuyển chọn bí mật. Sau đó, đến thời cơ thích hợp, anh ấy sẽ thay thế Bạch Thu Sinh. Bởi vì võ tỉnh trong nước không nhiều, người nồi tiếng lại càng ít cho nên đạo diễn Duy nhất thời cũng không tìm được người phù hợp.” Lục Triệt giải thích.
Thực ra, Lục Triệt còn muốn nói người trong lòng đạo. diễn Duy chính là anh đó, Tổng giám đốc!
Đương nhiên, anh ấy không có lá gan này.
“Lão gia có nhìn trúng ai không?”
“Cái này không có.” Lục Triệt lắc đâu: “Mặc lão không hứng thú với diễn viên nam chính.”
Miễn là không cản trở ông diễn phim và ma luyện Đường Ninh là được.
“Gọi điện liên hệ với Bắc Thần Đông.”
“Nhưng phu nhân và Bắc Thần Đông mới hợp tác với nhau. Nếu hợp tác lại, sẽ làm khán giả chán không?” Lục Triệt có chút lo ngại, dù sao hai người cũng đã từng hợp tác trong “Kỳ Phu” rồi.
“Vậy thì liên hệ với các diễn viên nước ngoài, hợp tác quốc tế! Lát nữa tôi sẽ viết vài cái tên, cậu đưa cho Duy An xem. Sau khi anh Ấy chọn xong, cậu lập tức liên hệ với bên kia để kiểm tra lịch trình.”
Mặc Đình sở dĩ cân nhắc làm như vậy mục đích chủ yếu vẫn là muốn dải sẵn con đường liên quốc tế cho Đường Ninh. Thực tế trong nước không thiếu những ngôi sao võ thuật giỏi, nhưng kịch văn quá yếu, néu có thể mời được một diễn viên nước ngoài tên tuổi lớn, tin rằng càng có thể kích thích các tiềm năng của Đường Ninh. Nói cho cùng, các diễn viên nước ngoài trên phương diện kỹ năng diễn xuất luôn rất đỉnh.
Bạch Thu Sinh không hề có dự liệu, toàn bộ đoàn phim đang chuẩn bị sẵn sàng để thay thế anh ta.
Khi làm ra hành động trả thù đó, anh ta nên có linh cảm rằng mình đắc tội phải người không dễ trêu chọc.
Buổi tối, Đường Ninh làm xong bữa tối cho ông cụ, cô vốn muốn đến phim trường quay cảnh ban đêm với tư cách phóng viên, nhưng ông lão phe phẩy quạt nói: “Đừng phí công nữa. Hai ngày nữa cô sẽ thấy Bạch Thu Sinh rời đi.”
Đường Ninh nhíu mày, quay đầu nhìn ông cụ.
“Đừng nói với ta, cô không biết ai truyền những tin đồn nhảm bên ngoài kia.” Ông cụ cằm bát đũa lên, che giấu nụ cười hài lòng, cúi đầu nói với Đường Ninh.
“Đạo diễn Duy định đổi Bạch Thu Sinh?”
“Loại con sâu làm rầu nồi canh này, giữ lại làm gì?” Ông cụ hừ nhẹ: “Nếu không có năng lực thì chỉ có thể chịu đựng. Nhưng đã có năng lực thì phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ bầu không khí tốt đẹp của làng giải trí. Đối với những kẻ tâm địa bắt chính, gặp một diệt một, gặp hai diệt cả đôi.”
“Đây là sự quyết đoán của người nhà họ Mặc…”
“Hả?”
Ông cụ sửng sốt một chút, hỏng bét, suýt chút nữa lỡ miệng.
“Không có gì, mấy ngày này, cảnh của cô có thể đi quay, nhưng đừng làm muộn như vậy, sáng nào đến mặt mày cũng tái nhợt, bày cho ai xem?” Ông cụ tỏ vẻ bắt mãn.
Đường Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Thực ra đây là ông cụ trá hình nhắc nhở cô, những ngày này phải đổi diễn viên, kêu cô không cần quá nghiêm túc, tốt nhất nên dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi, dưỡng sức đối mặt với nam diễn viên chính.
Một người thông minh như Đường Ninh chẳng lẽ không hiểu được tầng ý tứ này sao?
Vì vậy, khi rời đi cô cong môi mỉm cười.
Tuy rằng ông cụ quả thực có chút giày vò người, nhưng cũng đều là vì muốn tốt cho cô, muốn đè ép sự kiêu ngạo của cô xuống. Rốt cuộc thành công của “Đồ nhi ngốc”
khiến cô suýt nữa quên mát mình vẫn là một người mới.
Mà thời điểm ông xuất hiện vừa đúng lúc.
Lúc trở lại khách sạn, Đường Ninh tình cờ gặp được Cố Hằng trên đường, ánh mắt hai người giao nhau, có chút xấu hỗổ. Nhưng Đường Ninh vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Anh ta vẫn không chịu buông tay.”
“Thực xin lỗi, nếu anh ấy đã ra tay, tôi nhát định sẽ đứng về phía anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là vì tôi.” Cố Hằng trầm giọng đáp lại Đường Ninh: “Tôi sẽ triệu tập người hâm mộ phát động tẩy chay, Đường Ninh, nhắc cô một chuyện. Dù sao cô vẫn luôn là người vợ tốt của Mặc Đình, mà lần này… “
“Trong mắt người hâm mộ, cô đã làm chuyện sỉ nhục thân phận…”
/1589
|