Đường Huyên đưa tay vuốt ve chiếc bụng nhỏ của mình, đứa con này, thật sự là chiếc thẻ đánh bạc cuối cùng của cô ta rồi, không thể để xảy ra bắt kỳ sai lầm nào nữa…
“Mẹ sớm đã sai người lưu ý đến động tĩnh của ông con rồi, từ sau khi Đường Thị được Hạ Ngọc Linh tiếp quản, cuộc sống của ông ấy trở nên vô cùng nhàn nhã, có điều, ngày 20 mỗi tháng, ông ấy sẽ đi đến cô nhi viện do Đường Thị quản lý một lần để thăm nom những đứa bé không nơi nương tựa, điều này cũng cho thấy tâm nguyện muốn ôm cháu chất của ông ấy.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ sắp xếp ở gần chỗ đó, để cho hai người gặp mặt nhau.”
Nghe xong kế hoạch của mẹ Trọng, đôi mắt Đường huyên chiếu ra ánh hào quang sắc bén. Máy tháng nay, cô ta đã nhẫn nại đến cực độ rồi, lần này, cô nhất định phải mẹ con Đường Ninh sống không bằng chết.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Đường Ninh nhẹ nhàng đi vào phòng sách, thấy Mặc Đình đang ngồi trên ghế làm việc, cô nhẹ nhàng tựa vào lưng anh ngồi xuống.
Mặc Đình đang giở xem tài liệu, cảm nhận được người phụ nữ phía sau lưng, anh cũng không xoay đầu lại, chỉ nhạt giọng hỏi: “Sao vậy? Lại là vì chuyện của chị Long sao?”
“Ừm, tại sao lâu như vậy rồi, Lục Triệt vẫn chưa loại bỏ được tâm bệnh của chị Long?” Đường Ninh có chút bất lực hỏi: “Có điều, đây mới là chị Long, ngoài mặt thì tùy tiện cầu thả, nhưng thực ra, chị ấy nhạy cảm và tinh tế tỉ mỉ hơn ai hết, chị ấy quá để tâm Lục Triết rồi.”
“Đã mệt rồi, thì đi nghỉ ngơi đi.” Mặc Đình xoay người lại, kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Bà xã của ai, thì người đó quan tâm.”
Đường Ninh hít mùi hương dễ chịu trên người Mặc Đình, rồi đứng lên từ trong lòng anh: “Được…bắt đầu từ bây giờ, em chỉ quan tâm ông xã của em…”
“Đi tắm đi, ngày mai phải đi bệnh viện.”
Đường Ninh ghé sát lên má anh rồi nhẹ nhàng hôn 1 cái, xong mới quay người đi. Bởi vì ngày hôm sau phải đi kiểm tra, vì vậy cả tối đêm nay, Mặc Đình cũng không làm gì Đường Ninh cả, chỉ ôm cô, dỗ dành cô, mãi đến lúc cô chìm vào giấc ngủ thật sâu, Mặc Đình lúc này mới đứng dậy gọi điện thoại cho Lục Triệt.
Lục Triệt nửa đêm tiếp nhận điện thoại, trở lại chiếc giường lớn, lay chị Long tỉnh dậy, nghiêm túc hỏi chị ấy: “Hôm nay em lại làm chuyện gì nữa rồi?”
“Hửm?” Chị Long mơ màng dụi mắt.
“Tổng tài vừa mới gọi điện thoại cho anh, khéo léo chửi cho anh một trận, kêu anh trông chừng bà xã của mình kỹ vào, đừng suốt ngày làm cho vợ của anh ấy mệt mỏi.” Lục Triệt rất là bất lực lườm chị Long nói: “Nói đi, em lại làm ra chuyện gì mà anh không biết rồi?”
“Emii.
Lục Triệt nhìn chị Long cả buổi, cuối cùng giống như bản thân đã đoán ra được đáp án vậy: “Hay là vì chuyện con cái, có đúng không?”
“Anh sớm đã từng nói với em rồi, anh không để tâm, tại sao em lại muốn không ngừng bức ép chính mình vậy chứ?” Lục Triệt cau mày nói với chị Long: “Rốt cuộc em muốn như thế nào mới tin rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời xa em, sẽ luôn bảo vệ gia đình này của chúng ta chứ?”
Chị Long thuận thế bò lên trên người Lục Triệt, rất biết điều cúi đầu với anh: “Hình như em thật sự càng lúc càng không quen biết cả chính bản thân em nữa rồi, những điều anh và Đường Ninh đều đúng cả, là bản thân em không buông xuống được, sau này cái gì em cũng sẽ nói hết với anh, em sẽ không giấu anh nữa.”
“Anh còn có thể tin tưởng lời bảo đảm của em nữa không?”
“Em xin thề!” Chị Long giơ tay lên nghiêm túc nói, tựa như: mang theo cảm giác đang làm một cái nghi thức vậy: “Lần này, em là nghiêm túc đó.”
“Em đã nói với cha mẹ xong hết cả rồi, bọn họ không hồi thúc chúng ta muốn có con nữa, em muốn sinh lúc nào thì mình sinh lúc đó, không muốn cũng không sao cả.”
“Ừm.” Chị Long gật đầu liên tục, vì chị ấy bỗng cảm thấy, bản thân giống như một tên đại ngốc vậy.
“Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của Tổng tài và phu nhân, kết quả phu nhân bị em chiếm đoạt hết cả một đêm, chẳng trách Tổng tài sắp tức giận, em không thể có một chút tầm mắt được sao?”
“Trước giờ anh không có hung dữ với em như vậy.”Chị Long cảm thấy tủi thân.
“Được được, đi ngủ đi..ghê gớm, anh chửi trong lòng thôi.” Lục Triệt lại ôm lấy chị Long, kéo chăn trải giường lên cho hai người, thực ra trong lòng anh biết, bất luận chị Long làm cái gì, cũng đều là vì anh.
Anh và chị Long chỉ là nhân vật nhỏ thôi, vì vậy anh cũng chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của anh thật tốt là được.
Nếu như ngay cả trái tim chị Long anh cũng bảo vệ không xong, vậy thì anh có tư cách gì làm chông người khác chứ?
“Mẹ sớm đã sai người lưu ý đến động tĩnh của ông con rồi, từ sau khi Đường Thị được Hạ Ngọc Linh tiếp quản, cuộc sống của ông ấy trở nên vô cùng nhàn nhã, có điều, ngày 20 mỗi tháng, ông ấy sẽ đi đến cô nhi viện do Đường Thị quản lý một lần để thăm nom những đứa bé không nơi nương tựa, điều này cũng cho thấy tâm nguyện muốn ôm cháu chất của ông ấy.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ sắp xếp ở gần chỗ đó, để cho hai người gặp mặt nhau.”
Nghe xong kế hoạch của mẹ Trọng, đôi mắt Đường huyên chiếu ra ánh hào quang sắc bén. Máy tháng nay, cô ta đã nhẫn nại đến cực độ rồi, lần này, cô nhất định phải mẹ con Đường Ninh sống không bằng chết.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Đường Ninh nhẹ nhàng đi vào phòng sách, thấy Mặc Đình đang ngồi trên ghế làm việc, cô nhẹ nhàng tựa vào lưng anh ngồi xuống.
Mặc Đình đang giở xem tài liệu, cảm nhận được người phụ nữ phía sau lưng, anh cũng không xoay đầu lại, chỉ nhạt giọng hỏi: “Sao vậy? Lại là vì chuyện của chị Long sao?”
“Ừm, tại sao lâu như vậy rồi, Lục Triệt vẫn chưa loại bỏ được tâm bệnh của chị Long?” Đường Ninh có chút bất lực hỏi: “Có điều, đây mới là chị Long, ngoài mặt thì tùy tiện cầu thả, nhưng thực ra, chị ấy nhạy cảm và tinh tế tỉ mỉ hơn ai hết, chị ấy quá để tâm Lục Triết rồi.”
“Đã mệt rồi, thì đi nghỉ ngơi đi.” Mặc Đình xoay người lại, kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Bà xã của ai, thì người đó quan tâm.”
Đường Ninh hít mùi hương dễ chịu trên người Mặc Đình, rồi đứng lên từ trong lòng anh: “Được…bắt đầu từ bây giờ, em chỉ quan tâm ông xã của em…”
“Đi tắm đi, ngày mai phải đi bệnh viện.”
Đường Ninh ghé sát lên má anh rồi nhẹ nhàng hôn 1 cái, xong mới quay người đi. Bởi vì ngày hôm sau phải đi kiểm tra, vì vậy cả tối đêm nay, Mặc Đình cũng không làm gì Đường Ninh cả, chỉ ôm cô, dỗ dành cô, mãi đến lúc cô chìm vào giấc ngủ thật sâu, Mặc Đình lúc này mới đứng dậy gọi điện thoại cho Lục Triệt.
Lục Triệt nửa đêm tiếp nhận điện thoại, trở lại chiếc giường lớn, lay chị Long tỉnh dậy, nghiêm túc hỏi chị ấy: “Hôm nay em lại làm chuyện gì nữa rồi?”
“Hửm?” Chị Long mơ màng dụi mắt.
“Tổng tài vừa mới gọi điện thoại cho anh, khéo léo chửi cho anh một trận, kêu anh trông chừng bà xã của mình kỹ vào, đừng suốt ngày làm cho vợ của anh ấy mệt mỏi.” Lục Triệt rất là bất lực lườm chị Long nói: “Nói đi, em lại làm ra chuyện gì mà anh không biết rồi?”
“Emii.
Lục Triệt nhìn chị Long cả buổi, cuối cùng giống như bản thân đã đoán ra được đáp án vậy: “Hay là vì chuyện con cái, có đúng không?”
“Anh sớm đã từng nói với em rồi, anh không để tâm, tại sao em lại muốn không ngừng bức ép chính mình vậy chứ?” Lục Triệt cau mày nói với chị Long: “Rốt cuộc em muốn như thế nào mới tin rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời xa em, sẽ luôn bảo vệ gia đình này của chúng ta chứ?”
Chị Long thuận thế bò lên trên người Lục Triệt, rất biết điều cúi đầu với anh: “Hình như em thật sự càng lúc càng không quen biết cả chính bản thân em nữa rồi, những điều anh và Đường Ninh đều đúng cả, là bản thân em không buông xuống được, sau này cái gì em cũng sẽ nói hết với anh, em sẽ không giấu anh nữa.”
“Anh còn có thể tin tưởng lời bảo đảm của em nữa không?”
“Em xin thề!” Chị Long giơ tay lên nghiêm túc nói, tựa như: mang theo cảm giác đang làm một cái nghi thức vậy: “Lần này, em là nghiêm túc đó.”
“Em đã nói với cha mẹ xong hết cả rồi, bọn họ không hồi thúc chúng ta muốn có con nữa, em muốn sinh lúc nào thì mình sinh lúc đó, không muốn cũng không sao cả.”
“Ừm.” Chị Long gật đầu liên tục, vì chị ấy bỗng cảm thấy, bản thân giống như một tên đại ngốc vậy.
“Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của Tổng tài và phu nhân, kết quả phu nhân bị em chiếm đoạt hết cả một đêm, chẳng trách Tổng tài sắp tức giận, em không thể có một chút tầm mắt được sao?”
“Trước giờ anh không có hung dữ với em như vậy.”Chị Long cảm thấy tủi thân.
“Được được, đi ngủ đi..ghê gớm, anh chửi trong lòng thôi.” Lục Triệt lại ôm lấy chị Long, kéo chăn trải giường lên cho hai người, thực ra trong lòng anh biết, bất luận chị Long làm cái gì, cũng đều là vì anh.
Anh và chị Long chỉ là nhân vật nhỏ thôi, vì vậy anh cũng chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của anh thật tốt là được.
Nếu như ngay cả trái tim chị Long anh cũng bảo vệ không xong, vậy thì anh có tư cách gì làm chông người khác chứ?
/1589
|