“Chiều mai ở quán cà phê gần bệnh viện của cô.” Cuối cùng Đường Huyên chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng cô ta không biết rằng chính sự xuất hiện lần này đã khiến cô ta hoàn toàn bị Mặc Đình khống chế, nều muốn cô ta sống thì cô ta được sống muốn cô ta chết thì cô ta phải chết.
“Thế nào rồi?” Mẹ Trọng ở bên cạnh Đường Huyên, nhìn thấy vẻ mặt u ám của con dâu, lập tức hỏi.
“Đối phương yêu cầu giao dịch tiền mặt, hơn nữa còn muốn gặp con mới chịu hợp tác với chúng ta, bởi vì rủi ro của chuyện này quá lớn.” Đường Huyên chuyển ý của bác sĩ kia cho mẹ Trọng nghe.
“Thật ra, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, vậy thì đi chuẩn bị đi.” Mẹ Trọng gật đầu: “Còn nữa, con đi thay quần áo đi. Càng đơn giản càng tốt, đã đến lúc gặp ông nội con rồi.”
“Mẹ, con biết rồi ạ…”
Có vẻ như một số cuộc chiến trước kia bị dập tắt, nhưng sớm hay muộn, chúng vẫn sẽ phun trào như một ngọn núi lửa.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Đường Ninh lại trở lại đoàn phim.
Tuy nhiên, nhân viên công tác của đoàn phim nhìn thấy sắc mặt của cô lại tràn đầy vẻ thương cảm và khâm phục.
Sức khỏe trong hoàn cảnh như vậy, vẫn kiên trì quay phim, nếu đổi lại là diễn viên khác thì sớm đã xin nghỉ rồi.
Thực ra, sức khỏe Đường Ninh quả thực là bất tiện, nhưng …
Không phải vì ngã bệnh, mà là vì mang thai.
Nhưng lần này, nhân viên công tác đoàn làm phim nhận thấy rõ ràng rằng Mặc Đình đi theo bên cạnh Đường Ninh toàn bộ hành trình, anh không nói chuyện lặng lẽ làm tắt cả những việc nhỏ nhặt cho cô.
“Chị Ninh, thật sự không sao chứ?” Thư kí trường quay hỏi Đường Ninh, “Nếu cảm thấy không thoải mái, chị có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày. Dù sao thì cũng có thể quay những cảnh khác.”
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng không cần, tôi không sao.” Đường Ninh cười đáp.
“Đừng quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài. Mọi người đều ủng hộ chị. Em hy vọng chị có thể hiểu tất cả chúng em đều công nhận chị. Bất luận là kỹ năng diễn xuất hay nhân phẩm chị đều giỏi nhất.” Đối phương hướng về phía cô giơ ngón tay cái.
Mặc Đình ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bên kia phải có chừng mực, Đường Ninh cũng bắt lực nhìn anh.
Dắm chua như vậy cũng muốn ăn? Người ta chỉ quan tâm mà thôi.
Sau khi biết Đường Ninh đã trở lại đoàn làm phim, Taka cũng từ phim trường đến gặp cô. Tất nhiên, sau khi bị Mặc Đình đả kích, đối với Đường Ninh cậu ấy thực sự chỉ còn lại thưởng thức, người nước ngoài ưu điểm ở một số chỗ là họ chuyên nghiệp và không câu nệ tiểu tiết, đây cũng là lý do Đường Ninh có thể khoan dung Taka ngay từ đầu.
Cậu ấy chỉ là tính khí trẻ con, kiêu ngạo, nhưng con người không xấu.
Đây là vai nam chính mà Mặc Đình chọn trúng …
Có thể thật sự xấu xa sao?
“Hiện tại bên ngoài đều là tin tức của cô, hình như cô rất nôi.”
“Đương nhiên, tôi luôn là tiêu điểm háp dẫn.” Đường Ninh cũng trả lời đối phương bằng tiếng Anh lưu loát.
Taka sợ hãi ánh mát của Mặc Đình, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt có chút luống cuống, có lẽ là bởi vì có chút ngượng ngùng: “Nói chung cô có việc gì cần tôi thì cứ nói.”
Song không đợi Đường Ninh trả lời, bóng dáng của Taka đã biến mát trước mặt họ…
Đường Ninh không nhịn được cười nhẹ, mà Mặc Đình cũng cười nhạt theo cô.
“Em ngồi đây một lát. Anh đi nói chuyện với đạo diễn Duy.
về cảnh tiếp theo của em.” Mặc Đình ra hiệu cho cô ngồi xuống ghê.
Đường Ninh giơ tay ngăn Mặc Đình lại, và lắc đầu: “Em biết rõ hơn ai hét tiếp theo mình phải quay gì …”
“Đình, nếu anh công nhận em là diễn viên chuyên nghiệp thì yên tâm giao cho em đi. Em biết cái gì là chừng mực.
Em không thể làm ra bất cứ chuyện gì khiến anh lo lắng.
Anh tin em, có được không?”
“Anh bảo vệ em quá mức như thế này sẽ khiến cả đoàn phim căng thẳng. Em không muồn kết quả này.”
“Anh là đến đây ở cạnh em, vậy thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của em, được không?”
Cỏi bỏ thân phận tổng giám đốc Hải Thụy, Mặc Đình có lẽ ưu tú đến mức không ai có thể sánh bằng, nhưng trước mặt Đường Ninh, anh chỉ là một người chồng bình thường, một người đàn ông muốn bảo vệ vợ con mình.
“Anh chỉ là lo lắng …”
Sau khi Đường Ninh trở lại đoàn phim, Duy An thực ra còn khẩn trương hơn cả cô, vì vậy trước khi quay cảnh mới nhất, Duy An sẽ cẩn thận hỏi cô: “Có vấn đề gì không? Có cần thế thân không? Có cần nhắc nhở những người khác không?”.
“Đạo diễn Duy…” Giọng điệu của Đường Ninh lộ ra một chút bắt đắc dĩ.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi không nói nữa.” Duy An thấp thỏm trở lại vị trí của mình, bởi vì anh thực sự sợ Mặc Đình, có trời mới biết một người phụ nữ mang thai yếu ớt như thế nào. Nhưng, một khi Đường Ninh ở trong trạng thái tập trung tinh thần, Duy An liền quên mắt chuyện cô đang mang thai, mãi đến khi quay xong cảnh này, Duy An mới khen cô: “Cắt! Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Mặc Đình trực tiếp đi đến bên cạnh Đường Ninh, hỏi cô: “Em sao rồi?”
Nhưng cô ta không biết rằng chính sự xuất hiện lần này đã khiến cô ta hoàn toàn bị Mặc Đình khống chế, nều muốn cô ta sống thì cô ta được sống muốn cô ta chết thì cô ta phải chết.
“Thế nào rồi?” Mẹ Trọng ở bên cạnh Đường Huyên, nhìn thấy vẻ mặt u ám của con dâu, lập tức hỏi.
“Đối phương yêu cầu giao dịch tiền mặt, hơn nữa còn muốn gặp con mới chịu hợp tác với chúng ta, bởi vì rủi ro của chuyện này quá lớn.” Đường Huyên chuyển ý của bác sĩ kia cho mẹ Trọng nghe.
“Thật ra, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, vậy thì đi chuẩn bị đi.” Mẹ Trọng gật đầu: “Còn nữa, con đi thay quần áo đi. Càng đơn giản càng tốt, đã đến lúc gặp ông nội con rồi.”
“Mẹ, con biết rồi ạ…”
Có vẻ như một số cuộc chiến trước kia bị dập tắt, nhưng sớm hay muộn, chúng vẫn sẽ phun trào như một ngọn núi lửa.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Đường Ninh lại trở lại đoàn phim.
Tuy nhiên, nhân viên công tác của đoàn phim nhìn thấy sắc mặt của cô lại tràn đầy vẻ thương cảm và khâm phục.
Sức khỏe trong hoàn cảnh như vậy, vẫn kiên trì quay phim, nếu đổi lại là diễn viên khác thì sớm đã xin nghỉ rồi.
Thực ra, sức khỏe Đường Ninh quả thực là bất tiện, nhưng …
Không phải vì ngã bệnh, mà là vì mang thai.
Nhưng lần này, nhân viên công tác đoàn làm phim nhận thấy rõ ràng rằng Mặc Đình đi theo bên cạnh Đường Ninh toàn bộ hành trình, anh không nói chuyện lặng lẽ làm tắt cả những việc nhỏ nhặt cho cô.
“Chị Ninh, thật sự không sao chứ?” Thư kí trường quay hỏi Đường Ninh, “Nếu cảm thấy không thoải mái, chị có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày. Dù sao thì cũng có thể quay những cảnh khác.”
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng không cần, tôi không sao.” Đường Ninh cười đáp.
“Đừng quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài. Mọi người đều ủng hộ chị. Em hy vọng chị có thể hiểu tất cả chúng em đều công nhận chị. Bất luận là kỹ năng diễn xuất hay nhân phẩm chị đều giỏi nhất.” Đối phương hướng về phía cô giơ ngón tay cái.
Mặc Đình ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bên kia phải có chừng mực, Đường Ninh cũng bắt lực nhìn anh.
Dắm chua như vậy cũng muốn ăn? Người ta chỉ quan tâm mà thôi.
Sau khi biết Đường Ninh đã trở lại đoàn làm phim, Taka cũng từ phim trường đến gặp cô. Tất nhiên, sau khi bị Mặc Đình đả kích, đối với Đường Ninh cậu ấy thực sự chỉ còn lại thưởng thức, người nước ngoài ưu điểm ở một số chỗ là họ chuyên nghiệp và không câu nệ tiểu tiết, đây cũng là lý do Đường Ninh có thể khoan dung Taka ngay từ đầu.
Cậu ấy chỉ là tính khí trẻ con, kiêu ngạo, nhưng con người không xấu.
Đây là vai nam chính mà Mặc Đình chọn trúng …
Có thể thật sự xấu xa sao?
“Hiện tại bên ngoài đều là tin tức của cô, hình như cô rất nôi.”
“Đương nhiên, tôi luôn là tiêu điểm háp dẫn.” Đường Ninh cũng trả lời đối phương bằng tiếng Anh lưu loát.
Taka sợ hãi ánh mát của Mặc Đình, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt có chút luống cuống, có lẽ là bởi vì có chút ngượng ngùng: “Nói chung cô có việc gì cần tôi thì cứ nói.”
Song không đợi Đường Ninh trả lời, bóng dáng của Taka đã biến mát trước mặt họ…
Đường Ninh không nhịn được cười nhẹ, mà Mặc Đình cũng cười nhạt theo cô.
“Em ngồi đây một lát. Anh đi nói chuyện với đạo diễn Duy.
về cảnh tiếp theo của em.” Mặc Đình ra hiệu cho cô ngồi xuống ghê.
Đường Ninh giơ tay ngăn Mặc Đình lại, và lắc đầu: “Em biết rõ hơn ai hét tiếp theo mình phải quay gì …”
“Đình, nếu anh công nhận em là diễn viên chuyên nghiệp thì yên tâm giao cho em đi. Em biết cái gì là chừng mực.
Em không thể làm ra bất cứ chuyện gì khiến anh lo lắng.
Anh tin em, có được không?”
“Anh bảo vệ em quá mức như thế này sẽ khiến cả đoàn phim căng thẳng. Em không muồn kết quả này.”
“Anh là đến đây ở cạnh em, vậy thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của em, được không?”
Cỏi bỏ thân phận tổng giám đốc Hải Thụy, Mặc Đình có lẽ ưu tú đến mức không ai có thể sánh bằng, nhưng trước mặt Đường Ninh, anh chỉ là một người chồng bình thường, một người đàn ông muốn bảo vệ vợ con mình.
“Anh chỉ là lo lắng …”
Sau khi Đường Ninh trở lại đoàn phim, Duy An thực ra còn khẩn trương hơn cả cô, vì vậy trước khi quay cảnh mới nhất, Duy An sẽ cẩn thận hỏi cô: “Có vấn đề gì không? Có cần thế thân không? Có cần nhắc nhở những người khác không?”.
“Đạo diễn Duy…” Giọng điệu của Đường Ninh lộ ra một chút bắt đắc dĩ.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi không nói nữa.” Duy An thấp thỏm trở lại vị trí của mình, bởi vì anh thực sự sợ Mặc Đình, có trời mới biết một người phụ nữ mang thai yếu ớt như thế nào. Nhưng, một khi Đường Ninh ở trong trạng thái tập trung tinh thần, Duy An liền quên mắt chuyện cô đang mang thai, mãi đến khi quay xong cảnh này, Duy An mới khen cô: “Cắt! Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Mặc Đình trực tiếp đi đến bên cạnh Đường Ninh, hỏi cô: “Em sao rồi?”
/1589
|